Cục Cưng Có Chiêu

Chương 181: Chúng ta chơi một trò chơi

“Bà cụ Diệp, muộn như vậy rồi, bà muốn dẫn cô bé Nghê Nghê đi đâu thế?”

Bác sĩ đến đã khiến bà cụ Diệp biết mình không thể đi được nữa, có điều bà ta ở nhà họ Diệp trải qua ưa to gió lớn mấy chục năm, cũng không có gì không xử lý được cả, mỉm cười nói: “Tinh thần của Nghê Nghê không tệ, tôi định dẫn con bé đi ra hoa viên đằng sau xem thử, tóm lại không thể cứ ở mãi trong phòng được.”

“Vậy không được, bà cụ Diệp, cô Nghê Nghê mấy năm nay đều không ra ngoài, sức đề kháng của cơ thể không tốt, huống chi ngày mai phải làm phẫu thuật rồi, chúng tôi cần tiêm thuốc cho cô bé Nghê Nghê, bảo đảm tỷ lệ phẫu thuật thành công vào ngày mai có thể cao một chút.”

Bác sĩ nói xong thì có hai ba y tá cản đường đi của bọn họ.

Nghê Nghê có hơi đau đầu với việc tiêm, có điều vì tốt cho bản thân, cho nên cũng không nói gì, chỉ là bà cụ Diệp bảo vệ cô bé ở đằng sau.

“Bây giờ đã rất muộn rồi, muốn tiêm cái gì vẫn là đợi con trai tôi đến rồi nói đi, chuyện lớn như phẫu thuật gì đó, tóm lại phải có chữ ký của người nhà, đương nhiên tiêm cũng phải để chúng tôi biết là tiêm cái gì?”

Hành vi bảo vệ của bà cụ Diệp rõ ràng khiến Thẩm Nghê Nghê có hơi ngạc nhiên.

Cô bé chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn người trước mắt, hình như cũng cảm nhận được hơi thở có chút căng thẳng.

“Bà nội, không sao, mỗi ngày cháu đều tiêm, cũng đã quen rồi, cháu không đau.”

Nghê Nghê tưởng bà cụ Diệp là đau lòng cho cô bé, vội vàng mở miệng, nhưng lại khiến mũi bà cụ Diệp hơi cay.

Đưa trẻ này mới bao nhiêu tuổi chứ!

Vậy mà lại nói với bà ta tiêm không có đau.

Tiêm sao có thể không đau chứ?

Đứa trẻ hiểu chuyện như vậy lại khiến những người có tâm tư muốn bắt nạt, thậm chí bức ép, tại sao lại như thế?

Bà cụ Diệp mỉm cười nói với Nghê Nghê: “Cô bé ngốc, bà nội biết cảm giác của tiêm, hôm nay chúng ta không tiêm, chúng ta đợi ba cháu đến có được không!”

“Dạ được!”

Nghe nói có thể không tiêm, Thẩm Nghê Nghê tự nhiên cũng vui vẻ.

Bác sĩ thấy bà cụ Diệp kiên trì như thế, ít nhiều sắc mặt có hơi không tốt.

“Bà cụ Diệp, đây chỉ là tiêm bình thường, cô bé Nghê Nghê không tiêm, chắc tối nay không ngủ ngon được. Cô bé Nghê Nghê ở bệnh viện chúng tôi sắp được năm năm rồi, chúng tôi đối với thân thể của cô bé vô cùng hiểu rõ, vẫn mong bà cụ Diệp đừng ngăn cản chúng tôi, tránh làm chậm trễ chữa trị của cô bé Nghê Nghê.”


Nói rồi, mấy y tá muốn bước tới kéo bà cụ Diệp ra.

Ở trong mắt bọn họ, bà cụ Diệp chính là một bà già, mấy người hợp sức thì có thể kéo bà cụ Diệp đi ra.

Nhưng chính vào lúc này, bà cụ Diệp từ trong ngực rút ra một khẩu súng, trực tiếp nhắm vào bọn họ.

“Tôi xem hôm nay ai dám động vào cháu nội của tôi! Tôi cũng không sợ nói cho các người biết, ở nước Mỹ, tôi có tư cách mang theo súng. Hôm nay cho dù tôi nổ súng bắn chết mấy người, các người cũng coi là chết uổng. Không sợ chết thì đi bước tới! Nghê Nghê là con cháu của nhà họ Diệp chúng tôi, muốn chữa trị như nào, nhà họ Diệp chúng ta nói mới được. Cho dù mấy người là bác sĩ, cũng phải nghe theo ý kiện của người nhà chúng tôi?”

Bộ dạng bất chấp của bà cụ Diệp dọa tất cả mọi người.

Trong tay bà ta là khẩu súng hàng thật giá thật, họng súng đen ngòm đó khiến da đầu của mỗi người bọn họ đều tê dại.

“Bà cụ Diệp, bà đừng xúc động. Chúng tôi chỉ vì tốt cho cô bé Nghê Nghê, bà mau chóng cất súng đi, đừng dọa cô bé Nghê Nghê mới phải.”

Lời của bác sĩ khiến bà cụ Diệp có hơi buồn bực.

Bà ta không muốn như vậy ở trước mặt cháu gái, bà ta chỉ muốn làm một người bà nội hiền từ, nhưng khoảnh khắc này, vì bảo vệ Nghê Nghê, bà ta không thể không như vậy.

Những người này cương quyết như thế, bà cụ Diệp không phải là người chưa từng lăn lộn trên thương trường, tự nhiên nhìn ra được bọn họ cứ muốn tiêm cho Nghê Nghê.

Nhưng tại sao phải kiên trì như thế chứ?

Nghĩ đến cuộc gọi đến cách đây chưa lâu của Diệp Ấn Tuấn, bà cụ Diệp thật sự sớm đã có suy đoán rồi, chỉ có điều bây giờ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất mang Nghê Nghê đi rồi.

“Tất cả ra ngoài hết cho tôi! Tôi và cháu gái muốn nghỉ ngơi! Cút!”

Giọng điệu của bà cụ Diệp lạnh lùng, khẩu súng trong tay càng nhắm thẳng vào bọn họ, dọa bọn họ vội vàng lùi ra khỏi phòng bệnh.

Mà bà cụ Diệp tức khắc khóa trái cửa phòng bệnh lại.

Thẩm Nghê Nghê kinh ngạc nhìn mọi chuyện, có hơi nghi ngờ hỏi: “Bà nội, mọi người đang chơi trò chơi sao?”

“Phải, bà nội đang cùng bọn họ chơi trò quan binh bắt trộm, như thế nào? Có vui không?”

Bà cụ Diệp sợ dọa cháu gái của mình, vội khuỵu xuống an ủi Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê vừa rồi thật sự sợ hãi, vừa rồi bà nội quá nghiêm túc.



“Vui ạ vui ạ! Bà nội bà thật uy phong! Đây là súng đồ chơi sao? Có thể cho cháu mượn xem được không?”

Nghê Nghê nói rồi muốn đoạt lấy khẩu súng, dọa bà cụ Diệp phải vội vàng cất khẩu súng đi.

“Cái này cháu không chơi được. Bà nội bây giờ muốn chơi với cháu một trò kích thích hơn, chỉ là không biết Nghê Nghê liệu có phối hợp với bà nội hay không.”

“Chơi như thế nào?”

Lòng hiếu kỳ của Thẩm Nghê Nghê hoàn toàn bị khơi dậy, mặt mày mong chờ nhìn bà cụ Diệp.

Thấy cháu gái ngoan ngoan như thế, bà cụ Diệp ôm chặt cô bé nói: “Nghê Nghê, cháu phải nhớ, bất luận bà nội ở bên cháu bao lâu, ở trong lòng của bà nội, cháu mãi mãi là cháu gái ngoan cháu của bà nội, bà nội yêu cháu.”

Khóe mắt của bà cụ rơi một giọt nước mắt.

Thẩm Nghê Nghê vội vàng ôm bà cụ Diệp nói: “Nghê Nghê cũng yêu bà nội. Đợi Nghê Nghê phẫu thuật thành công, Nghê Nghê muốn cùng bà nội đến công viên nhảy. Bà nội không phải nói bà nhảy ở quảng trường rất đẹp sao? Nghê Nghê cũng muốn học, Nghê Nghê cũng muốn trở thành một nhân viên múa, có được không?”

“Được, được!”

Bà cụ Diệp ôm chặt Thẩm Nghê Nghê.

Bà ta biết bây giờ muốn hai người đều đi được ra ngoài thì dường như không thể rồi, bên ngoài chắc chắn có rất nhiều người đợi hai người, nhìn hai người, nhưng Diệp Ấn Tuấn nếu đã kêu bọn họ lập tức rời khỏi đây, thì nói rõ nơi này có nguy hiểm, Nghê Nghê có nguy hiểm.

Hiện nay Diệp Tranh và Tống Đình đã đi ra ngoài rồi, bọn họ muốn vào cứu Nghê Nghê, chắc sẽ rất khó khăn.

Bây giờ chỉ có bà ta ở lại đây, khiến tất cả mọi người đều tưởng bà ta và Thẩm Nghê Nghê còn ở trong phòng bệnh, mới có thể đưa Nghê Nghê ra ngoài.

Bà cụ Diệp buông Thẩm Nghê Nghê ra, cười nói: “Bà nội thả ga giường này ra bên ngoài cửa sổ thuận thế đi xuống, không biết Nghê Nghê có thể thuận theo chiếc ga giường trèo xuống được không?”

“Tại sao phải trèo xuống?”

Nghê Nghê chớp đôi mắt to, mặt mày nghi hoặc.

Bà cụ Diệp biết bước đi này của mình là đánh cược. Sức khỏe của Nghê Nghê không tốt, ở đây là tầng hai, có thể kiên trì trèo xuống được hay không, trong lòng bà ta cũng hết cách, nhưng bây giờ trừ cách này còn có cách gì khác sao?

Bà ta hiền từ xoa đầu của Thẩm Nghê Nghê, nói: “Bởi vì bà nội phải ở đây giữ bọn họ, để bọn họ tưởng chúng ta đều ở đây, không trốn ra ngoài, nhưng Nghê Nghê là một tiểu anh hùng, Nghê Nghê có thể từ cửa sổ thuận theo ga giường trèo xuống, sau đó chạy đến cổng bệnh viện tìm ba của cháu, bảo ba của cháu đến cứu bà nội. Như thế chúng ta thắng rồi. Chỉ là bà nội không biết, Nghê Nghê có dám hay không?”

“Dám!”


Nghê Nghê nghe rồi thì rất kích thích.

Từ khi cô bé sinh ra đến bây giờ thì chưa từng trải qua chuyện gì đặc biệt cả, cuộc sống mỗi ngày đều như nhau, sắp ngán chết rồi, nhưng sức khỏe của cô bé không cho phép cô bé làm chuyện gì khác, thậm chí cũng không dám chạy. Nhưng loại khát vọng đó ở trong lòng dù như nào cũng không loại bỏ được.

Hiện nay thấy bà cụ nói ra trò chơi kích thích như thế, cô bé thế nào cũng phải thử một lần.

Thấy bộ dạng hưng phấn của Thẩm Nghê Nghê, bà cụ Diệp nhỏ giọng nói: “Nghê Nghê, nhớ kỹ, trừ ba của cháu ra, ai cũng không được quan tâm. Trực tiếp chạy ra ngoài cổng bệnh viện tìm ba của cháu có biết chưa?”

“Nếu như là dì Trương thì sao?”

Nghê Nghê nhớ đến thư ký Trương.

Có khi thư ký Trương vào buổi tối sẽ đến chơi cùng cô bé một lúc, tuy khoảng thời gian này không đến, nhưng Thẩm Nghê Nghê không dám chắc liệu có gặp được hay không.

Bà cụ Diệp lắc đầu nói: “Bất luận là ai, đều không thể, trong trò chơi này, chỉ có cháu, bà nội, Diệp Tranh, Tống Đình và ba của cháu, chúng ta mới là một đội, mới là một nhóm. Những người khác đều trở thành kẻ cướp muốn đến bắt chúng ta. Cháu phải nhớ kỹ, nhìn thấy người của bọn họ thì trốn đi, đợi bọn họ đi rồi mới đi tìm ba của cháu có biết không?”

“Dạ được! Bà nội yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!”

Thẩm Nghê Nghê rất rất muốn thử.

Bà cụ Diệp vứt ga giường xuống.

Trong lòng bà ta thấp thỏm, lại không có cách nào khác, người bên ngoài hình như lại gọi điện, bà cụ Diệp nghe không quá rõ ràng, nhưng biết thời gian rất cấp bách rồi.

Bà ta hôn một cái lên trán của Nghê Nghê, nói: “Nhớ kỹ bảo bối, tuyệt đối không thể buông tay. Cho dù có mệt, có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng không thể buông tay. Từ đây rơi xuống, xương của cháu không chịu được đâu.”

“Dạ biết rồi bà nội, cháu có thể, cháu từng thấy dáng vẻ anh trai trèo cửa sổ, tuy cháu không có cơ thể khỏe mạnh như anh trai, nhưng cháu tin mình nhất định có thể.”

Thẩm Nghê Nghê hưng phấn vô cùng, dưới sự trợ giúp của bà cụ Diệp mà trèo lên cửa sổ.

Gió lạnh bên ngoài có hơi lạnh.

Cơ thể mong manh của Nghê Nghê bị gió thổi mà rùng mình.

Cô bé vô thức nhìn xuống, ít nhất có hơi sợ hãi.

Cao quá!

“Bà nội!”

Thẩm Nghê Nghê ít nhiều có hơi nhát gan, trong giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.

Bà cụ Diệp đau lòng không thôi, nhưng lại không thể không mỉm cười nói: “Nghê Nghê là giỏi nhất, Nghê Nghê nhất định có thể. Bà nghĩ Nghê Nghê cũng không hy vọng chúng ta thua đâu có đúng không?”

“Dạ!”

Thẩm Nghê Nghê gật đầu, sau đó bắt đầu từ từ trèo xuống.

Cô bé trước giờ chưa từng làm chuyện như thế này, lúc mới đầu còn có chút phấn khích, nhưng về sau sức lực của cơ thể càng lúc càng mất đi, tay hình như có hơi không nắm chặt được ga giường nữa, cả người của cô bé treo lơ lửng ở giữa không trung, mũi khịt khịt có hơi muốn khóc.

Bà cụ Diệp tự nhiên nhìn thấy bộ dạng lúc này của Thẩm Nghê Nghê thì lại càng đau lòng, nhói lòng như vậy, bà ta không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ có thể nói với Nghê Nghê: “Nghê Nghê, cố lên. Bà nội đợi cháu đến cứu bà nội đó.”

Thẩm Nghê Nghê nghĩ đến dáng vẻ kiên trì lúc bình thường của Thẩm Minh Triết, nghĩ đến dáng vẻ kiên trì của Thẩm Hạ Lan, cô bé cắn răng tiếp tục trèo xuống.

Bàn tay nhỏ bé mảnh mai bị cào rách để lại vết máu, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ rách toác, dù chỉ là một ít nhưng lại khiến người ta toát mồ hôi hột, lại không kêu một tiếng, kiên trì từng chút từng chút trèo xuống.

Mắt của bà cụ Diệp ươn ướt, nước mắt đong đầy.

“Cháu gái ngoan của bà nội, xin lỗi, bà nội để cháu chịu khổ rồi.”

Bà cụ Diệp bịt miệng của mịn nhìn Nghê Nghê từng chút từng chút trèo xuống mà trái tim như bị dao cứa.

Thẩm Nghê Nghê không biết mình đã trèo mất bao lâu, cuối cùng khi chân cô bé chạm đất, cô ta vui vẻ mỉm cười.

Cô bé thành công rồi!

Cô bé vậy mà thật sự trèo từ tầng hai xuống!

“Bà nội!”

Thẩm Nghê Nghê gọi nhỏ một tiếng về phía căn phòng.

Bà cụ Diệp nhìn cô bé, cười nói: “Đi mau!”

“Bà nội, bà đợi cháu đến cứu bà.”

Thẩm Nghê Nghê xoay người chạy đi thì ngã. Vào lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đạp ra.

Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 181: Chúng ta chơi một trò chơi
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...