Cục Cưng Có Chiêu
Chương 160: Cậu bé nhất định sẽ không có chuyện gì
Diệp Tranh chạy thẳng ra ngoài, không dám dừng lại chút nào.
Trong đầu cậu bé vẫn luôn vang lên lời nói của Thẩm Minh Triết, chỉ khi cậu bé ra ngoài, tìm được ba, Thẩm Minh Triết mới được cứu.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Diệp Tranh vội vàng núp sau thùng rác.
Cậu bé chưa từng có kinh nghiệm này, toàn thân run lẩy bẩy.
Mắt thấy Sở Anh Lạc càng ngày càng gần, càng ngày càng gần hơn, Diệp Tranh sợ hãi không dám thở mạnh.
Người phụ nữ trước mặt này sẽ không bao giờ là mẹ cậu bé nữa.
Bà ta là ma quỷ!
Diệp Tranh tận mắt nhìn thấy Sở Anh Lạc ra tay với Thẩm Minh Triết, cũng nhìn thấy Sở Anh Lạc tay đấm chân đá cậu bé.
Sở Anh Lạc nói sinh cậu bé là vì để có thể đặt chân vào nhà họ Diệp, chính là vì có thể được làm mợ chủ nhà họ Diệp, nhưng bởi vì cậu bé ngu đốt mà tất cả đều tiêu rồi.
Mẹ cậu bé hận cậu bé!
Đây là cảm xúc lúc này Diệp Tranh cảm nhận được.
Bà ta cũng không còn là người mẹ che chở chu toàn cho cậu bé trước kia nữa.
Diệp Tranh rất khó chịu, rất đau lòng, nhưng cậu bé lại không thể nói cùng lão đại, bởi vì lão đại còn bị thương nặng hơn cậu bé.
Cậu bé không thể để cho lão đại chết được!
Không thể.
Diệp Tranh cuộn tròn cơ thể núp ở sau thùng rác, nhìn Sở Anh Lạc như phát điện chạy đến.
Cậu bé không dám ra, cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Mãi đến khi Sở Anh Lạc chạy xa rồi, Diệp Tranh mới từ sau thùng rác đi ra, chạy nhanh về phía nhà họ Diệp.
Cậu bé không phân biệt được phương hướng, nhưng nhớ đến lời Thẩm Minh Triết nói.
Thẩm Minh Triết bảo cậu bé tìm một chỗ gọi điện thoại cho ba.
Diệp Tranh chạy đến siêu thị, khóc lóc cầu xin người ta cho cậu bé mượn điện thoại gọi.
Có rất nhiều phụ huynh của con nhỏ nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Tranh, không khỏi đau lòng, có người còn báo cảnh sát.
Rất nhanh cảnh sát đã chạy đến siêu thị, giây phút nhìn thấy Diệp Tranh này, cục trưởng cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
“Cậu chủ nhỏ Diệp Tranh! Trời ạ, sao cậu lại biến thành thế này?”
“Tôi muốn tìm ba, gọi điện thoại cho ba giúp tôi! Cứu lão đại tôi! Mau lên!”
Diệp Tranh nắm chặt lấy ống tay áo của cục trưởng.
Cục trưởng không còn cách nào, vội vàng đưa di động cho Diệp Tranh.
Khi Diệp Ân Tuấn nhận được điện thoại của Diệp Tranh, trái tim như muốn thắt lại.
“Con ở chỗ nào?”
Diệp Tranh nghe thấy giọng Diệp Ân Tuấn, ‘oa’ một tiếng khóc lên.
“Ba, ba mau đi cứu lão đại, lão đại chảy rất nhiều máu!”
Trái tim Diệp Ân Tuấn co rút đau đớn.
Cục trưởng lập tức báo cáo vị trí.
Diệp Ân Tuấn dẫn đám người Tống Đình mau chóng chạy đến bên này.
Cũng trong lúc đó, Hoắc Chấn Đình và Tống Dật Hiên cũng nhận được tin tức.
Nhưng mà khi đám người chạy đến căn phòng rách nát kia, ngoại trừ một vũng máu lớn ở trên mặt đất, nào còn thấy bóng dáng Thẩm Minh Triết đâu?
“Người đâu? Người đâu rồi!”
Diệp Ân Tuấn như sắp phát điên.
Mấy ngày qua, anh ngày đêm tìm kiếm Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan, lúc này khó khăn lắm mới có tin tức của Thẩm Minh Triết, nhưng vì sao lại không thấy?
Rất nhanh cảnh sát đã lấy máu trên mặt đất đi phân tích xét nghiệm, kết quả cho thấy chính là máu của Thẩm Minh Triết.
Nhìn thấy vũng máu tươi này, Diệp Ân Tuấn ngã nhào xuống đất.
“Tổng giám đốc Diệp!”
Tống Đình hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch.
“Ba!”
Diệp Tranh gào khóc, không thấy lão đại, trong lòng cậu bé không yên.
Là lỗi của cậu bé!
Là do cậu bé chạy quá chậm, làm chậm trễ thời gian cứu lão đại!
Diệp Tranh khóc đến độ thở không ra hơi, toàn bộ nơi đây loạn tung hết cả lên.
Hoắc Chấn Đình so ra vẫn khá bình tĩnh.
“Tiếp tục tìm, cho dù không tìm thấy tin tức của Thẩm Minh Triết, cũng nhất định phải tìm được Sở Anh Lạc, người phụ nữ này cũng không đi được nhiều nơi khác, mau chóng đi tìm!”
Tống Dật Hiên không nói gì, xoay người rời đi.
Anh ta không thể tiếp nhận chuyện nhóc Thẩm Minh Triết kia xảy ra chuyện, nhưng vũng máu đỏ tươi vô cùng chói mắt kia khiến anh ta không nhịn được nhớ đến chuyện mình bị bắt cóc khi còn bé.
Lần bắt cóc năm đó, mẹ anh ta điên rồi.
Bây giờ Thẩm Minh Triết không rõ tin tức, Thẩm Hạ Lan cũng sống chết chưa biết, anh ta không thể chờ ở đây, anh ta phải đi tìm cô!
Tống Dật Hiên nhanh chóng mang theo người nhà họ Tống rời đi.
Hoắc Chấn Đình dọn dẹp hiện trường, để lại người giúp cảnh sát điều tra.
Diệp Ân Tuấn được Tống Đình mang về bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho anh, chủ yếu vẫn là tâm trạng không ổn định dẫn đến bị sốc, không có chuyện gì.
Diệp Tranh được mang về nhà họ Diệp, nhưng dường như cậu bé bị hoảng sợ, buổi tối ngủ cũng không yên giấc.
Cả nhà bị Sở Anh Lạc làm cho gà bay chó chạy.
Khi Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, trong đầu đều là vết máu Thẩm Minh Triết để lại.
Máu nhiều như vậy, con của anh còn sống không?
Nếu như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tất cả điều này, có thể đau lòng khổ sở không?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình quả thật vô dụng.
Cái gì mà bá chủ của Hải Thành, cái gì mà một tay che trời, kết quả vợ con của mình bị một người phụ nữ làm thành thế này, anh lại không có cách gì.
Tống Đình không biết phải an ủi Diệp Ân Tuấn thế nào, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Anh đi thăm cậu chủ nhỏ Diệp Tranh đi, cậu chủ nhỏ Diệp Tranh vẫn luôn mơ thấy ác mộng.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới miễn cưỡng xốc lại tinh thần, đi đến phòng Diệp Tranh.
Cơ thể nho nhỏ của Diệp Tranh co quắp trong một góc giường, không nói lời nào, khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn bật đèn, trên mặt Diệp Tranh đều là nước mắt.
“Ba!”
Bỗng nhiên cậu bé nhào vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, gào khóc nức nở.
“Lão đại sẽ không chết đúng không? Cậu ấy sẽ không chết! Cậu ấy từng nói con ra ngoài tìm người cứu cậu ấy, cậu ấy sẽ chờ con! Nhưng vì sao lại không thấy lão đại? Cậu ấy đâu rồi?”
Đối mặt với vấn đề của Diệp Tranh, Diệp Ân Tuấn một câu cũng không trả lời được.
Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, sau khi mất đi vợ và con trai, bây giờ hai mắt anh đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt.
“Con khỏe mạnh, Minh Triết sẽ vui vẻ.”
“Là lỗi của con, đều là do con chạy quá chậm, nếu như bình thường con chăm chỉ rèn luyện như lão đại, con có thể chạy nhanh như lão đại, sẽ không đến mức không tìm được lão đại! Đều là lỗi của con!”
Diệp Tranh không ngừng nói.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.
“Nhóc con ngốc, không liên quan đến con, Minh Triết sẽ không sao, nó là lão đại của con, nó nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Không biết Diệp Ân Tuấn là đang an ủi Diệp Tranh hay vẫn là an ủi chính mình.
Được Diệp Ân Tuấn an ủi, Diệp Tranh dần dần ngủ thiếp đi, nhưng vẫn không được yên ổn lắm. Diệp Ân Tuấn cũng không dám về phòng, sợ về phòng lại nghĩ đến Thẩm Hạ Lan.
Năm năm trước, khi anh biết tin tức Thẩm Hạ Lan qua đời, anh cảm giác như toàn bộ trời cao đều sụp đổ, năm năm sau, Thẩm Hạ Lan sống chết không rõ, con trai không biết tung tích, lý do khiến anh chưa ngã gục, đó chính là vợ con anh vẫn đang chờ anh.
Nhà họ Diệp xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Hoắc giới nghiêm toàn thành phố, nhà họ Tống gần như vận dụng tất cả quan hệ tìm kiếm tung tích Sở Anh Lạc và thím Trương.
Bọn họ đều tin rằng, chỉ cần tìm được hai người phụ nữ này là có thể tìm được Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết.
Thời gian ngày ngày qua đi, vết thương ở ngực của Diệp Ân Tuấn đã khỏi, Diệp Tranh cũng không mơ thấy ác mộng nữa, còn bắt đầu rèn luyện cơ thể mình.
Diệp Ân Tuấn liên hệ với bệnh viện cả nước, chuyển máu đến, thay máu cho Diệp Tranh.
Trong lúc Diệp Tranh dưỡng bệnh, bên phía Tống Đình có tin tức.
“Tổng giám đốc Diệp, bên phía nhà họ Hoắc tìm được Tiểu Tử.”
“Ở đâu?”
“Nhà họ Hoắc!”
Diệp Ân Tuấn bỏ xuống tất cả công việc, vội vã đi đến nhà họ Hoắc.
“Hoắc Chấn Đình, tôi muốn gặp Tiểu Tử!”
Tất nhiên Diệp Ân Tuấn biết Tiểu Tử có ý nghĩa thế nào với nhà họ Hoắc, bà cụ Hoắc còn muốn ngăn cản, lại bị Hoắc Chấn Đình cản lại.
“Mẹ, chúng ta nợ cô Thẩm một câu trả lời!”
“Nhưng cô ấy có thể là con gái của anh cả con!”
Bà chụ Hoắc vô cùng cố chấp đối với con nối dõi.
Con nối dõi của nhà họ Hoắc còn sót lại quá ít, bây giờ bà ta không muốn mất đi một ai, cho dù là con gái riêng cũng muốn che chở.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết cô ta là ai, tôi chỉ biết vợ của tôi và con của tôi mất tích đều có liên quan đến cô ta. Người này, bây giờ các người cho tôi mang đi thì tôi mang đi, không cho tôi mang đi tôi cũng phải mang đi.”
Bà cụ Hoắc còn muốn ngăn cản tiếp, lại nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói: “Mẹ, chúng ta là người nhà họ Hoắc, chưa nói đến chuyện bây giờ còn không biết Tiểu Tử có phải con gái anh cả hay không, coi như đúng vậy, cô ta làm sai cũng phải gánh trách nhiệm. Chẳng lẽ quang vinh mà bao nhiêu mạng người nhà họ Hoắc chúng ta đánh đổi, lại chỉ vì che chở một tên tội phạm hay sao?”
Câu nói này khiến bà cụ Hoắc xấu hổ không thôi.
“Nhưng mà, nhưng mà đó là cháu gái của mẹ…”
“Cho dù là vậy, cô ta cũng phải tiếp nhận trừng trị của pháp luật, bởi vì cô ta phạm pháp. Không nói bây giờ cô Thẩm và Thẩm Minh Triết thế nào, cũng không nói chuyện này có liên quan đến cô ta hay không, chỉ nói chuyện bắt cóc Thẩm Minh Triết lần trước, cô ta tham dự, thậm chí còn muốn giết một đứa bé bốn tuổi, đây chính là việc mà nhà họ Hoắc chúng ta không thể chấp nhận! Con tin tưởng, cho dù anh cả còn sống, cũng sẽ không đồng ý bao che cho loại người này.”
Hoắc Chấn Đình vô cùng đau lòng.
Nhà họ Hoắc có thể sinh ra loại người này, chính anh ta cũng không ngờ được, nhưng anh ta không thể bởi vì con gái riêng của nhà họ Hoắc mà vùi dập chính nghĩa.
Bởi vì bọn họ là nhà họ Hoắc!
Nhiều anh hùng liệt sĩ ở trên trời nhìn xuống như vậy, nhiều quang vinh không cho phép bất kỳ điều gì bôi nhọ như vậy.
Cuối cùng bà cụ Hoắc không ngăn cản nữa, nhưng vành mắt lại đỏ cả lên, cụ già lớn tuổi như vậy, trên mặt tràn đầy nước mắt nhìn Diệp Ân Tuấn mang Tiểu Tử đi.
Triệu Ninh nghe nói Tiểu Tử bị mang đi, giãy giụa như phát điên, nhưng cũng không làm được chuyện gì.
Tiểu Tử bị Diệp Ân Tuấn mang về nhà họ Diệp
Theo lý thuyết, nhà họ Diệp không có quyền tự thẩm tra tội phạm, nhưng thân phận của Diệp Ân Tuấn không giống vậy, hơn nữa vợ con của anh đều liên quan đến Tiểu Tử, sở cảnh sát cũng chỉ là cho mấy người đến cùng nghe xét xử.
Tiểu Tử bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, mặc kệ Diệp Ân Tuấn nói cái gì, hỏi cái gì, cô ta đều không lên tiếng, cặp mắt bị Thẩm Minh Triết đâm rách đã đeo bịt mắt, khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Ân Tuấn, Tiểu Tử cười lạnh nói: “Đồ tiểu tạp chủng kia nên chết đi cho rồi.”
“Bịch” Nắm đấm của Diệp Ân Tuấn đánh vào bụng cô ta.
Cú đấm này không có bất kỳ hòa hoãn, càng không có bất kỳ tình cảm gì, Tiểu Tử chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân như đang chuyển dời vị trí, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Người xung quanh nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Cú đấm này, đừng nói là đánh lên trên người phụ nữ, cho dù đánh lên trên người đàn ông, cũng chưa chắc sẽ có người chịu được.
Diệp Ân Tuấn lạnh buốt như mới đi ra từ trong hầm băng.
“Tôi hỏi lần nữa, thím Trương ở đâu? Thẩm Minh Triết ở đâu? Thẩm Hạ Lan ở đâu?”
“Tôi sẽ không nói cho anh! Đời này anh cũng đừng mong gặp lại Thẩm Hạ Lan. Cho dù gặp được, chắc chắn cô ta cũng không trở lại bên anh nữa! Ha ha ha ha! Tuyệt đối thím Trương sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau!”
Tiểu Tử điên cuồng cười, nhưng sau một khắc điên cuồng này, dáng vẻ sùi bọt mép quả thật dọa tất cả mọi người sợ hãi choáng váng.
Cục Cưng Có Chiêu
Trong đầu cậu bé vẫn luôn vang lên lời nói của Thẩm Minh Triết, chỉ khi cậu bé ra ngoài, tìm được ba, Thẩm Minh Triết mới được cứu.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Diệp Tranh vội vàng núp sau thùng rác.
Cậu bé chưa từng có kinh nghiệm này, toàn thân run lẩy bẩy.
Mắt thấy Sở Anh Lạc càng ngày càng gần, càng ngày càng gần hơn, Diệp Tranh sợ hãi không dám thở mạnh.
Người phụ nữ trước mặt này sẽ không bao giờ là mẹ cậu bé nữa.
Bà ta là ma quỷ!
Diệp Tranh tận mắt nhìn thấy Sở Anh Lạc ra tay với Thẩm Minh Triết, cũng nhìn thấy Sở Anh Lạc tay đấm chân đá cậu bé.
Sở Anh Lạc nói sinh cậu bé là vì để có thể đặt chân vào nhà họ Diệp, chính là vì có thể được làm mợ chủ nhà họ Diệp, nhưng bởi vì cậu bé ngu đốt mà tất cả đều tiêu rồi.
Mẹ cậu bé hận cậu bé!
Đây là cảm xúc lúc này Diệp Tranh cảm nhận được.
Bà ta cũng không còn là người mẹ che chở chu toàn cho cậu bé trước kia nữa.
Diệp Tranh rất khó chịu, rất đau lòng, nhưng cậu bé lại không thể nói cùng lão đại, bởi vì lão đại còn bị thương nặng hơn cậu bé.
Cậu bé không thể để cho lão đại chết được!
Không thể.
Diệp Tranh cuộn tròn cơ thể núp ở sau thùng rác, nhìn Sở Anh Lạc như phát điện chạy đến.
Cậu bé không dám ra, cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Mãi đến khi Sở Anh Lạc chạy xa rồi, Diệp Tranh mới từ sau thùng rác đi ra, chạy nhanh về phía nhà họ Diệp.
Cậu bé không phân biệt được phương hướng, nhưng nhớ đến lời Thẩm Minh Triết nói.
Thẩm Minh Triết bảo cậu bé tìm một chỗ gọi điện thoại cho ba.
Diệp Tranh chạy đến siêu thị, khóc lóc cầu xin người ta cho cậu bé mượn điện thoại gọi.
Có rất nhiều phụ huynh của con nhỏ nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Tranh, không khỏi đau lòng, có người còn báo cảnh sát.
Rất nhanh cảnh sát đã chạy đến siêu thị, giây phút nhìn thấy Diệp Tranh này, cục trưởng cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
“Cậu chủ nhỏ Diệp Tranh! Trời ạ, sao cậu lại biến thành thế này?”
“Tôi muốn tìm ba, gọi điện thoại cho ba giúp tôi! Cứu lão đại tôi! Mau lên!”
Diệp Tranh nắm chặt lấy ống tay áo của cục trưởng.
Cục trưởng không còn cách nào, vội vàng đưa di động cho Diệp Tranh.
Khi Diệp Ân Tuấn nhận được điện thoại của Diệp Tranh, trái tim như muốn thắt lại.
“Con ở chỗ nào?”
Diệp Tranh nghe thấy giọng Diệp Ân Tuấn, ‘oa’ một tiếng khóc lên.
“Ba, ba mau đi cứu lão đại, lão đại chảy rất nhiều máu!”
Trái tim Diệp Ân Tuấn co rút đau đớn.
Cục trưởng lập tức báo cáo vị trí.
Diệp Ân Tuấn dẫn đám người Tống Đình mau chóng chạy đến bên này.
Cũng trong lúc đó, Hoắc Chấn Đình và Tống Dật Hiên cũng nhận được tin tức.
Nhưng mà khi đám người chạy đến căn phòng rách nát kia, ngoại trừ một vũng máu lớn ở trên mặt đất, nào còn thấy bóng dáng Thẩm Minh Triết đâu?
“Người đâu? Người đâu rồi!”
Diệp Ân Tuấn như sắp phát điên.
Mấy ngày qua, anh ngày đêm tìm kiếm Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan, lúc này khó khăn lắm mới có tin tức của Thẩm Minh Triết, nhưng vì sao lại không thấy?
Rất nhanh cảnh sát đã lấy máu trên mặt đất đi phân tích xét nghiệm, kết quả cho thấy chính là máu của Thẩm Minh Triết.
Nhìn thấy vũng máu tươi này, Diệp Ân Tuấn ngã nhào xuống đất.
“Tổng giám đốc Diệp!”
Tống Đình hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch.
“Ba!”
Diệp Tranh gào khóc, không thấy lão đại, trong lòng cậu bé không yên.
Là lỗi của cậu bé!
Là do cậu bé chạy quá chậm, làm chậm trễ thời gian cứu lão đại!
Diệp Tranh khóc đến độ thở không ra hơi, toàn bộ nơi đây loạn tung hết cả lên.
Hoắc Chấn Đình so ra vẫn khá bình tĩnh.
“Tiếp tục tìm, cho dù không tìm thấy tin tức của Thẩm Minh Triết, cũng nhất định phải tìm được Sở Anh Lạc, người phụ nữ này cũng không đi được nhiều nơi khác, mau chóng đi tìm!”
Tống Dật Hiên không nói gì, xoay người rời đi.
Anh ta không thể tiếp nhận chuyện nhóc Thẩm Minh Triết kia xảy ra chuyện, nhưng vũng máu đỏ tươi vô cùng chói mắt kia khiến anh ta không nhịn được nhớ đến chuyện mình bị bắt cóc khi còn bé.
Lần bắt cóc năm đó, mẹ anh ta điên rồi.
Bây giờ Thẩm Minh Triết không rõ tin tức, Thẩm Hạ Lan cũng sống chết chưa biết, anh ta không thể chờ ở đây, anh ta phải đi tìm cô!
Tống Dật Hiên nhanh chóng mang theo người nhà họ Tống rời đi.
Hoắc Chấn Đình dọn dẹp hiện trường, để lại người giúp cảnh sát điều tra.
Diệp Ân Tuấn được Tống Đình mang về bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho anh, chủ yếu vẫn là tâm trạng không ổn định dẫn đến bị sốc, không có chuyện gì.
Diệp Tranh được mang về nhà họ Diệp, nhưng dường như cậu bé bị hoảng sợ, buổi tối ngủ cũng không yên giấc.
Cả nhà bị Sở Anh Lạc làm cho gà bay chó chạy.
Khi Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, trong đầu đều là vết máu Thẩm Minh Triết để lại.
Máu nhiều như vậy, con của anh còn sống không?
Nếu như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tất cả điều này, có thể đau lòng khổ sở không?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình quả thật vô dụng.
Cái gì mà bá chủ của Hải Thành, cái gì mà một tay che trời, kết quả vợ con của mình bị một người phụ nữ làm thành thế này, anh lại không có cách gì.
Tống Đình không biết phải an ủi Diệp Ân Tuấn thế nào, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Anh đi thăm cậu chủ nhỏ Diệp Tranh đi, cậu chủ nhỏ Diệp Tranh vẫn luôn mơ thấy ác mộng.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới miễn cưỡng xốc lại tinh thần, đi đến phòng Diệp Tranh.
Cơ thể nho nhỏ của Diệp Tranh co quắp trong một góc giường, không nói lời nào, khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn bật đèn, trên mặt Diệp Tranh đều là nước mắt.
“Ba!”
Bỗng nhiên cậu bé nhào vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, gào khóc nức nở.
“Lão đại sẽ không chết đúng không? Cậu ấy sẽ không chết! Cậu ấy từng nói con ra ngoài tìm người cứu cậu ấy, cậu ấy sẽ chờ con! Nhưng vì sao lại không thấy lão đại? Cậu ấy đâu rồi?”
Đối mặt với vấn đề của Diệp Tranh, Diệp Ân Tuấn một câu cũng không trả lời được.
Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, sau khi mất đi vợ và con trai, bây giờ hai mắt anh đỏ bừng, hốc mắt ươn ướt.
“Con khỏe mạnh, Minh Triết sẽ vui vẻ.”
“Là lỗi của con, đều là do con chạy quá chậm, nếu như bình thường con chăm chỉ rèn luyện như lão đại, con có thể chạy nhanh như lão đại, sẽ không đến mức không tìm được lão đại! Đều là lỗi của con!”
Diệp Tranh không ngừng nói.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.
“Nhóc con ngốc, không liên quan đến con, Minh Triết sẽ không sao, nó là lão đại của con, nó nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Không biết Diệp Ân Tuấn là đang an ủi Diệp Tranh hay vẫn là an ủi chính mình.
Được Diệp Ân Tuấn an ủi, Diệp Tranh dần dần ngủ thiếp đi, nhưng vẫn không được yên ổn lắm. Diệp Ân Tuấn cũng không dám về phòng, sợ về phòng lại nghĩ đến Thẩm Hạ Lan.
Năm năm trước, khi anh biết tin tức Thẩm Hạ Lan qua đời, anh cảm giác như toàn bộ trời cao đều sụp đổ, năm năm sau, Thẩm Hạ Lan sống chết không rõ, con trai không biết tung tích, lý do khiến anh chưa ngã gục, đó chính là vợ con anh vẫn đang chờ anh.
Nhà họ Diệp xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Hoắc giới nghiêm toàn thành phố, nhà họ Tống gần như vận dụng tất cả quan hệ tìm kiếm tung tích Sở Anh Lạc và thím Trương.
Bọn họ đều tin rằng, chỉ cần tìm được hai người phụ nữ này là có thể tìm được Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết.
Thời gian ngày ngày qua đi, vết thương ở ngực của Diệp Ân Tuấn đã khỏi, Diệp Tranh cũng không mơ thấy ác mộng nữa, còn bắt đầu rèn luyện cơ thể mình.
Diệp Ân Tuấn liên hệ với bệnh viện cả nước, chuyển máu đến, thay máu cho Diệp Tranh.
Trong lúc Diệp Tranh dưỡng bệnh, bên phía Tống Đình có tin tức.
“Tổng giám đốc Diệp, bên phía nhà họ Hoắc tìm được Tiểu Tử.”
“Ở đâu?”
“Nhà họ Hoắc!”
Diệp Ân Tuấn bỏ xuống tất cả công việc, vội vã đi đến nhà họ Hoắc.
“Hoắc Chấn Đình, tôi muốn gặp Tiểu Tử!”
Tất nhiên Diệp Ân Tuấn biết Tiểu Tử có ý nghĩa thế nào với nhà họ Hoắc, bà cụ Hoắc còn muốn ngăn cản, lại bị Hoắc Chấn Đình cản lại.
“Mẹ, chúng ta nợ cô Thẩm một câu trả lời!”
“Nhưng cô ấy có thể là con gái của anh cả con!”
Bà chụ Hoắc vô cùng cố chấp đối với con nối dõi.
Con nối dõi của nhà họ Hoắc còn sót lại quá ít, bây giờ bà ta không muốn mất đi một ai, cho dù là con gái riêng cũng muốn che chở.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết cô ta là ai, tôi chỉ biết vợ của tôi và con của tôi mất tích đều có liên quan đến cô ta. Người này, bây giờ các người cho tôi mang đi thì tôi mang đi, không cho tôi mang đi tôi cũng phải mang đi.”
Bà cụ Hoắc còn muốn ngăn cản tiếp, lại nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói: “Mẹ, chúng ta là người nhà họ Hoắc, chưa nói đến chuyện bây giờ còn không biết Tiểu Tử có phải con gái anh cả hay không, coi như đúng vậy, cô ta làm sai cũng phải gánh trách nhiệm. Chẳng lẽ quang vinh mà bao nhiêu mạng người nhà họ Hoắc chúng ta đánh đổi, lại chỉ vì che chở một tên tội phạm hay sao?”
Câu nói này khiến bà cụ Hoắc xấu hổ không thôi.
“Nhưng mà, nhưng mà đó là cháu gái của mẹ…”
“Cho dù là vậy, cô ta cũng phải tiếp nhận trừng trị của pháp luật, bởi vì cô ta phạm pháp. Không nói bây giờ cô Thẩm và Thẩm Minh Triết thế nào, cũng không nói chuyện này có liên quan đến cô ta hay không, chỉ nói chuyện bắt cóc Thẩm Minh Triết lần trước, cô ta tham dự, thậm chí còn muốn giết một đứa bé bốn tuổi, đây chính là việc mà nhà họ Hoắc chúng ta không thể chấp nhận! Con tin tưởng, cho dù anh cả còn sống, cũng sẽ không đồng ý bao che cho loại người này.”
Hoắc Chấn Đình vô cùng đau lòng.
Nhà họ Hoắc có thể sinh ra loại người này, chính anh ta cũng không ngờ được, nhưng anh ta không thể bởi vì con gái riêng của nhà họ Hoắc mà vùi dập chính nghĩa.
Bởi vì bọn họ là nhà họ Hoắc!
Nhiều anh hùng liệt sĩ ở trên trời nhìn xuống như vậy, nhiều quang vinh không cho phép bất kỳ điều gì bôi nhọ như vậy.
Cuối cùng bà cụ Hoắc không ngăn cản nữa, nhưng vành mắt lại đỏ cả lên, cụ già lớn tuổi như vậy, trên mặt tràn đầy nước mắt nhìn Diệp Ân Tuấn mang Tiểu Tử đi.
Triệu Ninh nghe nói Tiểu Tử bị mang đi, giãy giụa như phát điên, nhưng cũng không làm được chuyện gì.
Tiểu Tử bị Diệp Ân Tuấn mang về nhà họ Diệp
Theo lý thuyết, nhà họ Diệp không có quyền tự thẩm tra tội phạm, nhưng thân phận của Diệp Ân Tuấn không giống vậy, hơn nữa vợ con của anh đều liên quan đến Tiểu Tử, sở cảnh sát cũng chỉ là cho mấy người đến cùng nghe xét xử.
Tiểu Tử bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, mặc kệ Diệp Ân Tuấn nói cái gì, hỏi cái gì, cô ta đều không lên tiếng, cặp mắt bị Thẩm Minh Triết đâm rách đã đeo bịt mắt, khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Ân Tuấn, Tiểu Tử cười lạnh nói: “Đồ tiểu tạp chủng kia nên chết đi cho rồi.”
“Bịch” Nắm đấm của Diệp Ân Tuấn đánh vào bụng cô ta.
Cú đấm này không có bất kỳ hòa hoãn, càng không có bất kỳ tình cảm gì, Tiểu Tử chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân như đang chuyển dời vị trí, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Người xung quanh nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Cú đấm này, đừng nói là đánh lên trên người phụ nữ, cho dù đánh lên trên người đàn ông, cũng chưa chắc sẽ có người chịu được.
Diệp Ân Tuấn lạnh buốt như mới đi ra từ trong hầm băng.
“Tôi hỏi lần nữa, thím Trương ở đâu? Thẩm Minh Triết ở đâu? Thẩm Hạ Lan ở đâu?”
“Tôi sẽ không nói cho anh! Đời này anh cũng đừng mong gặp lại Thẩm Hạ Lan. Cho dù gặp được, chắc chắn cô ta cũng không trở lại bên anh nữa! Ha ha ha ha! Tuyệt đối thím Trương sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau!”
Tiểu Tử điên cuồng cười, nhưng sau một khắc điên cuồng này, dáng vẻ sùi bọt mép quả thật dọa tất cả mọi người sợ hãi choáng váng.
Cục Cưng Có Chiêu
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu
Story
Chương 160: Cậu bé nhất định sẽ không có chuyện gì
10.0/10 từ 39 lượt.