Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết
Chương 1
Từ khi Tự Ngọc có linh thức tới nay đã là sư tử đá trấn cửa trước miếu, nói là trấn cửa quả thật là một lời khách sáo, một yêu quái cấp thấp như nàng cũng không trấn được thứ gì, chỉ đơn thuần là một thứ đồ trang trí cỡ lớn để tránh cho trước cửa trụi lủi không có chút gì huy hoàng.
Một vật trang trí khác được bài trí còn có tên là Như Hoa, thân của các nàng là đá, tên thì rất dễ nghe, Thạch Tự Ngọc, Thạch Như Hoa, kết hợp lại với nhau đó là Như Hoa Như Ngọc, là sư tử tỷ muội có tiếng của vùng này.
Chẳng qua không phải tên dễ nghe mới nổi tiếng, mà là bởi vì quá mức không biết xấu hổ, rõ ràng bộ dáng xấu xí như vậy mà cứ khăng khăng đặt tên mềm mại ẻo lả như thế, quá khó nuốt đối với yêu quái.
Tự Ngọc cũng không còn cách nào khác, thứ đồ chơi trấn cửa không phải đều là bộ dáng hung tàn sao, huống chi tên này còn là lão hòa thượng trong miếu đặt cho, sao có thể sửa bậy sửa bạ, lỡ như làm đảo loạn vận mạng thì ai sẽ phụ trách đây?
Như Hoa tu thành linh thức sớm hơn nàng rất nhiều, nghe quen những lời lảm nhảm đó nên nàng ấy hoàn toàn không thèm để ý đến những thứ này, nàng ấy chỉ để ý đến điều hòa âm dương.
Sư tử thì cũng là một con sư tử tốt, có điều tính tình lại cực kỳ kỳ lạ, trong tháng lúc nào cũng có hai mươi mấy ngày tính tình cáu kỉnh phát cuồng, mỗi khi như thế đều khiến nàng không kịp phòng bị.
Nói đến nói đi đại khái chính là oán trách Tự Ngọc là một con cái, oán trách mệnh số của chính mình không tốt, trước cửa nhà người khác đều là một đực một cái, thế mà một cặp các nàng được sắp xếp tại đây lại không có điều hòa âm dương, khi không bực bội một cách vô duyên vô cớ.
Các nàng ngoài dùng linh thức chửi mắng lẫn nhau cũng không còn cách giao lưu hữu hiệu nào khác, gặp hôm trời mưa sét đánh, tín hiệu còn không tiếp thu tốt, mỗi khi đang cãi nhau đến hứng khởi thì lại thỉnh thoảng chập chờn, hễ không cẩn thận sẽ có thể bực bội đến hộc máu.
Thời gian lâu dần, Tự Ngọc cũng coi những lời mắng chửi hung hăng kia như gió thoảng qua tai, bản lĩnh giả câm vờ điếc của nàng cũng được luyện tập đến cực hạn.
Nhang khói trong chùa miếu ngày một thịnh vượng cũng khiến cho những thứ linh tinh lung tung đều có linh thức, đáng tiếc là ngày thường không thích nói chuyện lắm, nói chuyện với chúng nó thích thì trả lời còn không thích thì thôi, tính tình rất cao ngạo lạnh nhạt.
Tự Ngọc chỉ có thể ngày qua ngày mà ngồi xổm trước cửa miếu, suốt ngày phơi trước ánh mặt trời gió táp mưa sa, trên đầu cũng mọc cả cỏ, ngày qua ngày thật sự không có gì thú vị.
Chỉ có sét đánh trời mưa mới có thể giải sầu được đôi chút, nàng tóm lấy cơ hội nhìn ngắm dáng vẻ đáng yêu của những hoa cỏ nào đó trong ngày thường thì lạnh lùng trong mưa gió thì gào khóc lung lay.
Những ngày đêm này vẫn gió êm sóng lặng như cũ, mắt thấy đã không có thứ gì vui để tiêu khiển, trong lòng nàng có chút thất vọng, nàng mong ngóng giông tố đã nhiều ngày nhưng cả tháng trời thời tiết thoáng đãng, không thể xem trò hay, trong miệng cũng nhạt thếch.
Như Hoa đang ở bên cạnh hát khúc bỗng nhiên dừng lại rồi phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán: “Ôi chao trời ạ, tiểu sinh từ đâu tới thế này! Khuôn mặt này quả thật là hình mẫu lý tưởng của ta mà!!! “
Tự Ngọc đang ngủ gục bị kinh ngạc đến tỉnh hẳn, lòng nghĩ thầm có đến mức đó không?
Phàm nhân này còn không phải chỉ có một đôi mắt một cái miệng, hai cánh tay hai cẳng chân, có đẹp đến mấy cũng có thể đẹp qua tú tài dưới chân núi kia sao?
Ngọn gió quất vào mặt đột nhiên không còn khô nóng đến thế nữa, phảng phất như đã thoát ly khỏi thế tục, hoàn toàn không ăn nhập gì đến trần thế này, vạn vật trên thế gian đều không sánh nổi một người sạch sẽ thanh tú là hắn.
Tự Ngọc bỗng nhiên không nghe còn vào bất cứ thanh âm ồn ào nào nữa, trong mắt chỉ có hắn, mặt mày của cái tên giống đực này quá mức xinh đẹp, khiến người ta hễ liếc mắt nhìn qua sẽ nhớ mãi trong lòng.
Chỉ có điều trong mắt hắn có quá nhiều thứ Tự Ngọc xem không hiểu, nó tương tự với những người tới chùa miếu cầu xin nhưng cũng có chỗ hoàn toàn không giống, không giống người muốn tới cầu quang minh…
Như Hoa ở bên cạnh diễn trò nũng nịu: “Người thường đến thắp nhang đều tới vào ban ngày, sao công tử người lại tới vào nửa đêm nửa hôm thế này, giờ đây cửa chùa miếu đều đã đóng cả rồi, một mình người nguy hiểm biết bao, có muốn nô gia bầu bạn bên cạnh người không?”
Cuối cùng, nàng ấy lại tự hỏi tự đáp, giọng nói thô kệch: “Tiểu sinh không phải đã bị vẻ đẹp của cô nương hấp dẫn nên mới đến đây sao, tiểu sinh vừa gặp đã thương, đặc biệt tới hỏi phương danh của cô nương?”
Yêu quái xung quanh nghe vậy thì tiếng nôn khan vang lên hết đợt này đến đợt khác, như thể đã chịu phải tra tấn gì đó không nên chịu, trông có vẻ vô cùng dày vò khó nuốt.
Như Hoa cũng không nói sai, bây giờ đang ban đêm ban hôm, phàm nhân da giòn này một mình ở trong rừng sâu núi thẳm quả thật rất nguy hiểm, tuy chỗ này không có cô hồn dã quỷ kết bè kết đội như bãi tha ma bên kia, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng có mấy con lệ quỷ oán khí rất nặng bay tới chỗ này lắc lư, nếu gặp phải nữ quỷ chắc chắn sẽ bị thải dương bổ âm.
Cái từ văn nhã như thải dương bổ âm này là Tự Ngọc nghe được từ chỗ Như Hoa, Như Hoa là một thứ đồ trang trí rất cầu tiến, một lòng một dạ muốn tu thành hình người, tìm một sư tử đực ăn mấy lần, thải dương bổ âm tốt giúp gia tăng tu vi, lại ăn thêm càng nhiều yêu quái đực, cứ lặp đi lặp lại vô hạn như thế là vô cùng tốt.
Tuy Tự Ngọc không hiểu nàng ấy vì sao lại ham thích với chuyện ăn yêu quái đực đến như vậy, nhưng dẫu sao nàng vẫn rất bội phục ý chí tiến thủ của nàng ấy, giống bản thân, nhìn thì chính là một thứ đồ trang trí vô dụng, quả thật đúng là một thứ đồ trang trí vô dụng, là một con sư tư cá mặn chỉ mong sống qua ngày.
Trước kia nàng cũng không suy nghĩ đến chuyện buôn bán tu vi, hiện nay nhìn thấy phàm nhân này thế mà lại sinh ra chút tâm tư, dáng vẻ của người này xinh đẹp như vậy, nếu có thể ăn hắn, nói không chừng chính mình cũng có thể có khí chất và dáng vẻ như vậy, cũng tránh cho suốt ngày bị xấu mặt vì không xứng với cái tên của bản thân.
Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết