Công Ngọc
Chương 82: A Ngọc
105@-"Đây chắc chắn là tư thế khi thiên hạ thay đổi."
...
Bóng đen của chậu than múa may trong gió, Lâm Kinh Phác lăn lộn khó ngủ.
Trời đã qua canh ba. Y phủ thêm một kiện áo khoác nhung ngắn sắc vàng, một mình đi ra khỏi lều trại, lọt vào con đường bên cạnh rừng rậm, gặp được Thẩm Huyền.
Tào Vấn Thanh không yên lòng, để Thẩm Huyền âm thầm đi theo bảo vệ một đường, vốn định chờ tới một vùng Tam Quận mới để y vòng về hồi báo.
Thẩm Huyền dắt hai con ngựa tới, đưa một cái dây cương vào tay Lâm Kinh Phác.
Lâm Khinh Phác leo lên ngựa, liền nhìn thấy Tạ Thường Thường đang đứng dưới bóng cây gần đó.
Ánh trăng bốn phía đều tản đi. Y thả dây cương xuống, cúi đầu: "Đã trễ thế này, vì sao phu nhân vẫn còn chưa ngủ?"
"Ban ngày Trúc Sinh khóc nháo một trận, ban đêm ngủ trễ, trái lại ta cũng chẳng ngủ được, bèn đi ra ngoài một chút."
Tạ Thường Thường không hề chất vấn vì sao y lại ở đây, chỉ đến gần vài bước, nhấc tay sờ s,.oạng lông bờm của con ngựa kia.
Một lúc lâu sau, bà thở dài: "A Phác, đi khuyên á phụ của ngươi trở về đi. Lòng người chẳng như xưa, bất luận là làm thế nào cũng chẳng thể khiến tất cả mọi người thỏa mãn được."
Lâm Kinh Phác nhíu đôi mày thanh tú, trầm ngâm không nói.
Tạ Thường Thường vô lực thả tay xuống: "Có lẽ bọn họ nói rất đúng, cuộc đời ta chỉ có thể viết thơ, chẳng thể mưu đại cục, lại càng không hiểu đạo quyền mưu. Có điều trước tiên bình an trở lại Tam Quận qua năm mới đã, những thứ khác, chúng ta sẽ lại đồng thời nghĩ cách ứng đối, có được không?"
"Phu nhân, dù á phụ có biết ấy là đầm rồng hang hổ cũng nhất định phải thâm nhập, đây không chỉ là xuất phát từ cân nhắc về thế cuộc Đại Ân." Lâm Kinh Phác than thở, còn nói: "Dù á phụ kỳ vọng rất cao vào ta, hy vọng ta gánh vác được chức trách phục quốc, nhưng ông cũng chẳng có cách nào thật sự ngoảnh mặt làm ngơ với dòng dõi của Hoàng huynh, dù sao khi còn sống, hoàng huynh cũng gọi ông một tiếng "á phụ". Phu nhân, thực ra ông vẫn luôn là một người nặng tình."
Tạ Thường Thường mím môi không nói. Bóng tối trong rừng tản ra, ánh trăng trong ngần chiếu sáng tóc mai hương áo của bà, xung quanh cũng hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Lâm Kinh Phác cúi đầu với bà: "Thời cuộc bất ổn, ta nhất định phải đi giúp á phụ một tay."
"Cũng được." Tạ Thường Thường liếc nhìn Thẩm Huyền bên cạnh y, bất an nói: "Nhưng bây giờ ngươi thân đơn lực mỏng, làm sao giúp ông ta được?"
Lâm Kinh Phác: "Nếu Liễu Hữu và Thái tử phi muốn nâng đỡ tiểu hoàng tôn xưng Đế, vậy không thể ký thác toàn bộ trọng trách lên người á phụ. Bằng không, nếu á phụ thà chết chứ không chịu khuất phục, chẳng phải bọn họ đã hoàn toàn thua rồi sao?"
"A Phác, ý của ngươi là, bọn họ còn tìm viện binh khác?" Tâm tư Tạ Thường Thường nhất thời lẫn lộn: "Chẳng lẽ, là Tam Ngô?"
"Phu nhân đoán không sai. Sau khi vong quốc, tiền triều chúng ta có thể cắm rễ tại Tam Quận, chẳng thể thiếu được sự đắc lực của ba huynh đệ Ngô Chúc, Ngô Nhai, Ngô Cừ. Bọn họ chịu thuận Ân phản Khải, hùng hồn giúp cựu triều, chính điện được dùng để thảo luận chính sự tám năm qua cũng từng là nha phủ của Tam Quận, đều là dinh thự dưới danh nghĩa của huynh đệ nhà họ Ngô. Dù huynh đệ Tam Ngô chưa thể nắm vững triều chính nhưng tốt xấu gì cũng là trụ cột vững vàng của tàn đảng. Liễu Hữu là người làm việc cẩn thận, nếu thật sự dám dùng Hỏa Môn Thương nổ tám trăm tinh nhuệ của chúng ta, sao có thể sợ á phụ phản bội sau khi biết được thật tình? Cho nên y tất sẽ phải liên lạc với huynh đệ Tam Ngô trước, tăng viện binh, đảm bảo vạn sự không lo."
Lâm Kinh Phác nói, lại giao một phong mật hàm cho Tạ Thường Thường: "Chẳng ngoài sở liệu của ta, sáng nay Ngô Cừ đã dẫn theo ba ngàn binh mã xuôi dọc sông Ly đi xuống."
Sau khi xem xong, Tạ Thường Thường tức giận đến nỗi đôi vòng ngọc trên cổ tay cũng mơ hồ phát run lên: "Trước có sói sau có hổ, chẳng lẽ đến Tam Ngô cũng lâm trận phản chiến!"
Nếu ngay cả huynh đệ Tam Ngô cũng điều động, vậy đây chắc chắn là tư thế khi thiên hạ thay đổi.
"Cũng không nhất định là phản chiến. Trong tay Liễu Hữu có hoàng tự, ấy chính là lợi thế to lớn nhất. Nhưng chuyến này Ngô Cừ cũng không đánh rắn động cỏ, ba ngàn binh này được âm thầm điều động, lấy danh là thao luyện thủy quân. Bọn họ đang muốn mượn gió bẻ măng, không buông tha cho bất kỳ cơ hội tốt nào. Nếu chuyến này Quân chủ Đại Ân thay đổi, bọn họ có thể mượn lý do biểu đạt trung tâm với tân chủ; nếu như không thay đổi, bọn họ còn có thể lấy diệt trừ gian nịnh làm lý do, căng công tự phạt, tiến thêm một bước, nắm chặt lấy quyền thế trong triều."
Lâm Kinh Phác nói tới khi tầng mây nhạt đi, trong lồng ngực cũng đã có chủ ý, cười yếu ớt mà ôn hòa nói: "Phu nhân, cho nên ta đang tính trước tiên đi thẳng đến sông Ly, khuyên bảo Ngô Cừ lĩnh binh cùng tới Nhạn Nam quan, trợ giúp á phụ tiếp hồi hoàng tự."
...
Nhạn Nam quan vốn thuộc về Biên Châu. Chạng vạng ngày hôm ấy, Ngụy Dịch liền nhận được một chồng tấu chương đến mức kịch liệt của thứ sử Biên Châu.
Trên ngự án, sổ con chồng chất như núi, thái giám bên cạnh còn nâng đến hai sấp. Từ sau giờ Ngọ, mông Ngụy Dịch chưa từng rời khỏi mặt ghế, mãi cho tới khi quan chức Binh Bộ đến thúc giục, hắn mới dành ra chút thời gian cầm mấy phần tấu chương kia lên xem.
"Sao Nhạn Nam quan lại có Hỏa Môn Thương?" Ngụy Dịch cười xì một tiếng: "Oan hồn của Yến tướng bay về phía Tây rồi?"
Quan chức chà lau mồ hôi đi, nói: "Hoàng Thượng, việc này quả là kỳ lạ, có điều mấy ngày nay cát bụi nơi Nhạn Nam quan huyên náo quá lợi hại, tầm nhìn bị che đậy, trong vòng mười thước chẳng thấy tung tích một người, trên đài quan sát chỉ có thể nghe được tiếng vang, binh tuần phòng Biên Châu vẫn chưa đi thăm dò thực hư được."
Mi tâm Ngụy Dịch thoáng nhíu lại, nói: "Tỉ mỉ đi thăm dò, phàm là tra được đầu mối gì, phải báo lên ngay lập tức."
"Vâng, Hoàng Thượng."
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Ngụy Dịch còn muốn nói cái gì, có điều ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn vung vung tay, không hề nói gì.
Mấy ngày nay, hắn chẳng để cho mình rảnh rỗi, phê xong một đống sổ con kia bèn đi thăm dò khoản lạc Hộ Bộ đã làm hai năm trước, điều tra ra từng chỗ không ăn khớp, lại phát xuống cho hai Bộ tiến hành điều tra. Mặt khác, chức thừa tướng vẫn luôn trống rỗng, hắn chịu áp lực triều đình, giữ lại tướng vị, không bổ nhiệm ai mà ban hành nghị sự tại Tây trai Lan Chiêu điện, thay thế chức quyền tướng vị, thiết lập như vậy vô cùng vướng chân vướng tay, còn rất đau đầu.
Không bao lâu sau, công công chủ sự nội cung dẫn theo mười mấy tiểu thái giám tới, thấy Ngụy Dịch còn đang uống trà mới dám tranh thủ thời gian khom lưng cười híp mắt đi vào thông báo: "Hoàng Thượng, hôm nay nô tài đã chọn được mấy hài tử dáng vẻ xinh đẹp, còn hiểu quy củ, ngài xem qua xem có hợp ý người nào không?"
Ngụy Dịch ngẩng đầu liếc một cái.
Sau khi Quách Tái đi, trong Diễn Khánh điện thiếu thái giám sai khiến.
Công công chủ sự nghĩ tất cả các biện pháp làm vui lòng người, đã thay đổi đến mấy nhóm người, Ngụy Dịch đều không lọt mắt. Những thái giám đêm nay, ai cũng là da trắng dáng gầy, mấy người này còn lặng lẽ thoa thêm phấn trắng lên mặt, hận chẳng thể ghìm hông mình thêm phần mảnh mai.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể bắt chước bừa, không học được dù chỉ là một phần tinh túy.
"Còn không mau ngẩng đầu lên, để Hoàng Thượng nhìn một cái!"
Ngụy Dịch đẩy bọt trà ra, cuối cùng tầm mắt cũng rơi vào một thái giám khuôn mặt thanh lãnh, nét cười cũng có mấy phần ẩn tình.
Hắn hoảng hốt trong chốc lát, lập tức chỉ về hướng ấy: "Ngươi tên là gì?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, nô tài Song Cẩn." Dáng dấp người này quả là đẹp mắt, thanh tú mà chẳng chút mơ hồ, giữa khóe mắt còn ẩn giấu một phần phong lưu bệnh trạng.
"Biết chữ không?"
"Đã học qua mấy năm, nhận được vài chữ đơn giản."
Ngụy Dịch lại hỏi: "Vậy còn chơi cờ?"
Song Cẩn thận trọng đáp lời: "Kỳ nghệ của nô tài không tinh thông lắm, nhưng khi còn đi học, tiên sinh cũng dạy mấy ngón cờ đơn giản, có thể nhìn hiểu người khác chơi cờ, chỉ là không dám khoe khoang trước mặt Hoàng Thượng."
Ngụy Dịch lạnh lùng "ừ" một tiếng, cũng chẳng nhìn ra người này có hợp với tâm ý hắn hay không.
Hắn đề bút lật thêm hai trang giấy, lấy ngự bút viết chú giải xong mới không nhanh không chậm ngước mắt nhìn về Song Cẩn còn ở trên đất.
"Chữ "Cẩn" trong tên ngươi quá khó viết, sau này trẫm sẽ gọi ngươi là A Ngọc. Lưu lại hầu hạ trong Thiên điện đi."
...
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay, Ngụy cẩu sẽ gánh chịu toàn bộ tiếng xấu của tôi hahaha!
Editor có lời muốn nói: Yên tâm, không có văn thế thân đâu.
Công Ngọc
...
Bóng đen của chậu than múa may trong gió, Lâm Kinh Phác lăn lộn khó ngủ.
Trời đã qua canh ba. Y phủ thêm một kiện áo khoác nhung ngắn sắc vàng, một mình đi ra khỏi lều trại, lọt vào con đường bên cạnh rừng rậm, gặp được Thẩm Huyền.
Tào Vấn Thanh không yên lòng, để Thẩm Huyền âm thầm đi theo bảo vệ một đường, vốn định chờ tới một vùng Tam Quận mới để y vòng về hồi báo.
Thẩm Huyền dắt hai con ngựa tới, đưa một cái dây cương vào tay Lâm Kinh Phác.
Lâm Khinh Phác leo lên ngựa, liền nhìn thấy Tạ Thường Thường đang đứng dưới bóng cây gần đó.
Ánh trăng bốn phía đều tản đi. Y thả dây cương xuống, cúi đầu: "Đã trễ thế này, vì sao phu nhân vẫn còn chưa ngủ?"
"Ban ngày Trúc Sinh khóc nháo một trận, ban đêm ngủ trễ, trái lại ta cũng chẳng ngủ được, bèn đi ra ngoài một chút."
Tạ Thường Thường không hề chất vấn vì sao y lại ở đây, chỉ đến gần vài bước, nhấc tay sờ s,.oạng lông bờm của con ngựa kia.
Một lúc lâu sau, bà thở dài: "A Phác, đi khuyên á phụ của ngươi trở về đi. Lòng người chẳng như xưa, bất luận là làm thế nào cũng chẳng thể khiến tất cả mọi người thỏa mãn được."
Lâm Kinh Phác nhíu đôi mày thanh tú, trầm ngâm không nói.
Tạ Thường Thường vô lực thả tay xuống: "Có lẽ bọn họ nói rất đúng, cuộc đời ta chỉ có thể viết thơ, chẳng thể mưu đại cục, lại càng không hiểu đạo quyền mưu. Có điều trước tiên bình an trở lại Tam Quận qua năm mới đã, những thứ khác, chúng ta sẽ lại đồng thời nghĩ cách ứng đối, có được không?"
"Phu nhân, dù á phụ có biết ấy là đầm rồng hang hổ cũng nhất định phải thâm nhập, đây không chỉ là xuất phát từ cân nhắc về thế cuộc Đại Ân." Lâm Kinh Phác than thở, còn nói: "Dù á phụ kỳ vọng rất cao vào ta, hy vọng ta gánh vác được chức trách phục quốc, nhưng ông cũng chẳng có cách nào thật sự ngoảnh mặt làm ngơ với dòng dõi của Hoàng huynh, dù sao khi còn sống, hoàng huynh cũng gọi ông một tiếng "á phụ". Phu nhân, thực ra ông vẫn luôn là một người nặng tình."
Tạ Thường Thường mím môi không nói. Bóng tối trong rừng tản ra, ánh trăng trong ngần chiếu sáng tóc mai hương áo của bà, xung quanh cũng hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Lâm Kinh Phác cúi đầu với bà: "Thời cuộc bất ổn, ta nhất định phải đi giúp á phụ một tay."
"Cũng được." Tạ Thường Thường liếc nhìn Thẩm Huyền bên cạnh y, bất an nói: "Nhưng bây giờ ngươi thân đơn lực mỏng, làm sao giúp ông ta được?"
Lâm Kinh Phác: "Nếu Liễu Hữu và Thái tử phi muốn nâng đỡ tiểu hoàng tôn xưng Đế, vậy không thể ký thác toàn bộ trọng trách lên người á phụ. Bằng không, nếu á phụ thà chết chứ không chịu khuất phục, chẳng phải bọn họ đã hoàn toàn thua rồi sao?"
"A Phác, ý của ngươi là, bọn họ còn tìm viện binh khác?" Tâm tư Tạ Thường Thường nhất thời lẫn lộn: "Chẳng lẽ, là Tam Ngô?"
"Phu nhân đoán không sai. Sau khi vong quốc, tiền triều chúng ta có thể cắm rễ tại Tam Quận, chẳng thể thiếu được sự đắc lực của ba huynh đệ Ngô Chúc, Ngô Nhai, Ngô Cừ. Bọn họ chịu thuận Ân phản Khải, hùng hồn giúp cựu triều, chính điện được dùng để thảo luận chính sự tám năm qua cũng từng là nha phủ của Tam Quận, đều là dinh thự dưới danh nghĩa của huynh đệ nhà họ Ngô. Dù huynh đệ Tam Ngô chưa thể nắm vững triều chính nhưng tốt xấu gì cũng là trụ cột vững vàng của tàn đảng. Liễu Hữu là người làm việc cẩn thận, nếu thật sự dám dùng Hỏa Môn Thương nổ tám trăm tinh nhuệ của chúng ta, sao có thể sợ á phụ phản bội sau khi biết được thật tình? Cho nên y tất sẽ phải liên lạc với huynh đệ Tam Ngô trước, tăng viện binh, đảm bảo vạn sự không lo."
Lâm Kinh Phác nói, lại giao một phong mật hàm cho Tạ Thường Thường: "Chẳng ngoài sở liệu của ta, sáng nay Ngô Cừ đã dẫn theo ba ngàn binh mã xuôi dọc sông Ly đi xuống."
Sau khi xem xong, Tạ Thường Thường tức giận đến nỗi đôi vòng ngọc trên cổ tay cũng mơ hồ phát run lên: "Trước có sói sau có hổ, chẳng lẽ đến Tam Ngô cũng lâm trận phản chiến!"
Nếu ngay cả huynh đệ Tam Ngô cũng điều động, vậy đây chắc chắn là tư thế khi thiên hạ thay đổi.
"Cũng không nhất định là phản chiến. Trong tay Liễu Hữu có hoàng tự, ấy chính là lợi thế to lớn nhất. Nhưng chuyến này Ngô Cừ cũng không đánh rắn động cỏ, ba ngàn binh này được âm thầm điều động, lấy danh là thao luyện thủy quân. Bọn họ đang muốn mượn gió bẻ măng, không buông tha cho bất kỳ cơ hội tốt nào. Nếu chuyến này Quân chủ Đại Ân thay đổi, bọn họ có thể mượn lý do biểu đạt trung tâm với tân chủ; nếu như không thay đổi, bọn họ còn có thể lấy diệt trừ gian nịnh làm lý do, căng công tự phạt, tiến thêm một bước, nắm chặt lấy quyền thế trong triều."
Lâm Kinh Phác nói tới khi tầng mây nhạt đi, trong lồng ngực cũng đã có chủ ý, cười yếu ớt mà ôn hòa nói: "Phu nhân, cho nên ta đang tính trước tiên đi thẳng đến sông Ly, khuyên bảo Ngô Cừ lĩnh binh cùng tới Nhạn Nam quan, trợ giúp á phụ tiếp hồi hoàng tự."
...
Nhạn Nam quan vốn thuộc về Biên Châu. Chạng vạng ngày hôm ấy, Ngụy Dịch liền nhận được một chồng tấu chương đến mức kịch liệt của thứ sử Biên Châu.
Trên ngự án, sổ con chồng chất như núi, thái giám bên cạnh còn nâng đến hai sấp. Từ sau giờ Ngọ, mông Ngụy Dịch chưa từng rời khỏi mặt ghế, mãi cho tới khi quan chức Binh Bộ đến thúc giục, hắn mới dành ra chút thời gian cầm mấy phần tấu chương kia lên xem.
"Sao Nhạn Nam quan lại có Hỏa Môn Thương?" Ngụy Dịch cười xì một tiếng: "Oan hồn của Yến tướng bay về phía Tây rồi?"
Quan chức chà lau mồ hôi đi, nói: "Hoàng Thượng, việc này quả là kỳ lạ, có điều mấy ngày nay cát bụi nơi Nhạn Nam quan huyên náo quá lợi hại, tầm nhìn bị che đậy, trong vòng mười thước chẳng thấy tung tích một người, trên đài quan sát chỉ có thể nghe được tiếng vang, binh tuần phòng Biên Châu vẫn chưa đi thăm dò thực hư được."
Mi tâm Ngụy Dịch thoáng nhíu lại, nói: "Tỉ mỉ đi thăm dò, phàm là tra được đầu mối gì, phải báo lên ngay lập tức."
"Vâng, Hoàng Thượng."
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Ngụy Dịch còn muốn nói cái gì, có điều ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn vung vung tay, không hề nói gì.
Mấy ngày nay, hắn chẳng để cho mình rảnh rỗi, phê xong một đống sổ con kia bèn đi thăm dò khoản lạc Hộ Bộ đã làm hai năm trước, điều tra ra từng chỗ không ăn khớp, lại phát xuống cho hai Bộ tiến hành điều tra. Mặt khác, chức thừa tướng vẫn luôn trống rỗng, hắn chịu áp lực triều đình, giữ lại tướng vị, không bổ nhiệm ai mà ban hành nghị sự tại Tây trai Lan Chiêu điện, thay thế chức quyền tướng vị, thiết lập như vậy vô cùng vướng chân vướng tay, còn rất đau đầu.
Không bao lâu sau, công công chủ sự nội cung dẫn theo mười mấy tiểu thái giám tới, thấy Ngụy Dịch còn đang uống trà mới dám tranh thủ thời gian khom lưng cười híp mắt đi vào thông báo: "Hoàng Thượng, hôm nay nô tài đã chọn được mấy hài tử dáng vẻ xinh đẹp, còn hiểu quy củ, ngài xem qua xem có hợp ý người nào không?"
Ngụy Dịch ngẩng đầu liếc một cái.
Sau khi Quách Tái đi, trong Diễn Khánh điện thiếu thái giám sai khiến.
Công công chủ sự nghĩ tất cả các biện pháp làm vui lòng người, đã thay đổi đến mấy nhóm người, Ngụy Dịch đều không lọt mắt. Những thái giám đêm nay, ai cũng là da trắng dáng gầy, mấy người này còn lặng lẽ thoa thêm phấn trắng lên mặt, hận chẳng thể ghìm hông mình thêm phần mảnh mai.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể bắt chước bừa, không học được dù chỉ là một phần tinh túy.
"Còn không mau ngẩng đầu lên, để Hoàng Thượng nhìn một cái!"
Ngụy Dịch đẩy bọt trà ra, cuối cùng tầm mắt cũng rơi vào một thái giám khuôn mặt thanh lãnh, nét cười cũng có mấy phần ẩn tình.
Hắn hoảng hốt trong chốc lát, lập tức chỉ về hướng ấy: "Ngươi tên là gì?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, nô tài Song Cẩn." Dáng dấp người này quả là đẹp mắt, thanh tú mà chẳng chút mơ hồ, giữa khóe mắt còn ẩn giấu một phần phong lưu bệnh trạng.
"Biết chữ không?"
"Đã học qua mấy năm, nhận được vài chữ đơn giản."
Ngụy Dịch lại hỏi: "Vậy còn chơi cờ?"
Song Cẩn thận trọng đáp lời: "Kỳ nghệ của nô tài không tinh thông lắm, nhưng khi còn đi học, tiên sinh cũng dạy mấy ngón cờ đơn giản, có thể nhìn hiểu người khác chơi cờ, chỉ là không dám khoe khoang trước mặt Hoàng Thượng."
Ngụy Dịch lạnh lùng "ừ" một tiếng, cũng chẳng nhìn ra người này có hợp với tâm ý hắn hay không.
Hắn đề bút lật thêm hai trang giấy, lấy ngự bút viết chú giải xong mới không nhanh không chậm ngước mắt nhìn về Song Cẩn còn ở trên đất.
"Chữ "Cẩn" trong tên ngươi quá khó viết, sau này trẫm sẽ gọi ngươi là A Ngọc. Lưu lại hầu hạ trong Thiên điện đi."
...
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay, Ngụy cẩu sẽ gánh chịu toàn bộ tiếng xấu của tôi hahaha!
Editor có lời muốn nói: Yên tâm, không có văn thế thân đâu.
Công Ngọc
Đánh giá:
Truyện Công Ngọc
Story
Chương 82: A Ngọc
10.0/10 từ 44 lượt.