Công Lược Trái Tim
Chương 835
Chương 835: Trong lòng bất an
“Khi nào thì em bé quay về vậy? Ngày mai tôi phải đi rồi.” Văn Hiểu Tịch hỏi.
Chủ yếu anh ấy tới đây là để thăm em bé, tiện thể thăm luôn Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn nói: “Đã ra ngoài được một lúc rồi, có lẽ đi không lâu nữa đâu. Khó khăn lắm cậu mới trở về, ở đây ăn bữa cơm đã rồi hãy đi.”
“Được.” Văn Hiểu Tịch vui vẻ nhận lời.
Lúc chuẩn bị nấu cơm trưa, Lâm Tân Ngôn dặn dò vú Vu chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn lên một chút.
Chỉ có một mình vú Vu, Lâm Tân Ngôn sợ vú bận rộn luôn chân luôn tay nên cô đã nói với Văn Hiểu Tịch: “Nếu cậu thấy nhàm chán quá thì có thể tới thư phòng đọc sách.”
“Tôi rất quen thuộc với nơi này, chị không cần phải tiếp đón như thế đâu.” Văn Hiểu Tịch tùy ý nói.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy: “Vậy được rồi, tôi đi chuẩn bị bữa trưa.”
“Em cũng đi giúp chị nhé.” Trần Thi Hàm đứng dậy.
Tần Nhã nói: “Cô đang mang thai mà, đừng đi vào nhà bếp. Tôi đi giúp chị ấy là được rồi.”
“Mới chỉ mang thai thôi mà, không sao đâu.” Trần Thi Hàm đứng dậy, Lâm Tân Ngôn thấy thế thì ấn bả vai kêu cô ấy ngồi xuống. “Đã có đủ người rồi, nếu như em cảm thấy nhàm chán thì bật tivi lên xem nhé.”
Trần Thi Hàm có chút ngượng ngùng: “Mọi người đều bận rộn, em lại không làm gì cả thì ngại lắm.”
Lâm Tân Ngôn cười cười, nói: “Chúng ta đều là người một nhà mà.” Nói xong cô liền đi ra khỏi phòng khách, Tần Nhã cũng đi theo phía sau. Lâm Tân Ngôn nắm lấy tay Tần Nhã, hỏi: “Em không sao chứ?”
Tần Nhã lắc lắc đầu: “Em không sao.”
Lâm Tân Ngôn thở dài một hơi, trong lòng cô, người mà cô lo lắng nhất chính là Tần Nhã.
Mặc dù vừa rồi Tần Nhã che giấu vẻ mất mát ánh mắt kia rất tốt thế nhưng cuối cùng vẫn bị cô nhìn thấy.
Nhìn thấy hai người bước vào phòng bếp, vú Vu nói: “Một mình tôi làm là được rồi mà.”
“Một mình vú làm thì đến bao giờ mới làm xong chứ. Nhiều người làm sẽ nhanh hơn mà.” Tần Nhã nói, cô ấy huých vai Lâm Tân Ngôn: “Không phải là chị cố ý đúng không?”
Dù sao trước kia Trần Thi Hàm cũng là người phụ nữ ngấp nghé tranh giành chồng của Lân Tân Ngôn, bây giờ lại trở thành bạn bè thân thích, đúng là tạo hóa trêu ngươi người ta mà.
Lâm Tân Ngôn liếc nhìn cô ấy: “Sao lại có cảm giác em đang coi chị như trò cười là sao nhỉ?”
“Chính em đã là một trò cười rồi, còn coi ai là trò cười chứ.” Tần Nhã nói xong liền đi tới trước mặt vú Vu: “Để tôi thái rau cho.”
Vú Vu nói: “Được, thế để tôi đi rửa rau.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Tôi xào rau.”
Ba người bắt tay vào làm công nhận cũng nhanh, chẳng mấy chốc mà đã chuẩn bị xong hết rồi. Trang Tử Khâm cũng đã đưa em bé về. Văn Hiểu Tịch đón đứa bé từ tay Trình Dục Ôn, anh ấy phát hiện đứa bé này rất giống với Lâm Tân Ngôn.
“Bà nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi rót cho bà ly nước.” Trình Dục Ôn nói với Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm bước tới, nói: “Sao có thể để ông đi lấy được, tôi tự mình đi lấy là được rồi. Nếu nói mệt thì người mệt cũng là ông mới phải, ông bế em bé suốt còn gì.”
Trang Tử Khâm rót một ly nước sau đó đưa cho ông ấy.
Trình Dục Ôn bật cười.
Vú Vu từ trong bếp hô vọng ra: “Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Đồ ăn được bưng lên, mọi người đều đã ngồi vào bàn.
Trang Tử Khâm hỏi, Tông Khải Phong lại không có ở nhà à?
Dạo thời gian gần đây ông thường không có ở nhà, nói là ra ngoài gặp mặt bạn bè.
Vừa nhắc tới Tông Khải Phong, nụ cười trên gương mặt Lâm Tân Ngôn liền trở nên gượng gạo. Nhưng đang ở trước mặt khách, cô vẫn phải cố gượng cười.
“Lớn tuổi rồi thì ra ngoài gặp mặt bạn bè cũng tốt mà, hai đứa trẻ cũng đã đi học hết rồi, ở nhà nhiều quá cũng buồn.” Trần Thi Hàm nói.
Trước kia Lâm Tân Ngôn cũng nghĩ như thế. Trình Dục Tú không còn nữa, ông cũng rất cô đơn, ra ngoài gặp mặt bạn bè cũng khá tốt. Phận làm con cháu cũng chỉ có thể chăm sóc cho đời sống vật chất, còn đời sống tinh thần nhất định phải là nửa kia.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy khinh suất làm sao, ông bị bệnh rồ mà cô và Tông Cảnh Hạo lại không hề hay biết.
Trong lòng cô có chút áy náy, cảm thấy mình chưa đủ quan tâm tới người lớn tuổi.
Cô múc canh cho Trình Dục Ôn: “Dạo này sức khỏe của cậu vẫn ổn chứ?”
Chuyện của Tông Khải Phong khiến cô thật sự lo lắng cho những người xung quanh mình, nếu như có thêm chuyện gì thì sao. Trình Dục Ôn cũng đã có tuổi rồi, lại còn tiếp quản nhà máy của thành phố C nữa chứ.
“Đều tốt, cơ thể vẫn còn cường tráng lắm. Cậu luôn thấy mình trẻ lại khi được làm chuyện gì đó. Nhưng mà nếu như cháu có thể qua đó được thì tốt rồi, cậu cũng có thể thường xuyên được nhìn thấy cháu ngoại.”
Trình Dục Ôn nói xong liền cảm thấy mình đã nói quá nhiều rồi, ông ấy lẩm bẩm: “Chắc chắn Tông Cảnh Hạo sẽ không để cháu đi.”
Trước kia cô vẫn còn có ý nghĩ muốn đi trong đầu, bây giờ xem như ý nghĩ đó đã không còn nữa rồi. Tông Cảnh Hạo bận rộn, cô thay Tông Cảnh Họa chăm sóc tốt cho gia đình này.
Ăn cơm xong, Văn Hiểu Tịch lại bế em bé thêm một lát. Anh ấy phải quay trở lại quân đội nên không thể nán lại lâu, lúc sắp đi anh ấy nói với Lâm Tân Ngôn: “Khi nào rảnh chúng tôi lại tới.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Được.”
Tần Nhã ở đây đã lâu, tùy ý giống như người ở trong nhà. Ăn cơm xong liền giúp vú Vu thu dọn bát đũa. Lâm Tân Ngôn thì bế em bé.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Tần Nhã vẫn không nhận được tin nhắn của Tô Trạm. Trong lòng cô ấy có chút lo lắng.
Cô ấy chủ động gửi tin nhắn cho Tô Trạm.
Nhưng Tô Trạm không trả lời.
Lẽ nào bà cụ xảy ra chuyện rồi sao? Trong lòng cô ấy thầm đoán già đoán non.
Nếu không thì tại sao Tô Trạm lại không gửi tin nhắn cho mình chứ?
Nỗi bất an trong lòng các lúc càng lớn hơn. Lâm Tân Ngôn đang bế em bé thì nhìn thấy Tô Nhã đứng ngây người cạnh cửa sổ. Cô bước qua, hỏi: “Em đang nghĩ cái gì thế?”
“Hả?”
Tần Nhã quay đầu, nói: “Em không nghĩ gì cả.”
Rất nhanh sau đó lại nói tiếp: “Bà cụ bị ngã cầu thang, không biết bây giờ như thế nào rồi.”
Ở trước mặt Lâm Tân Ngôn, cô ấy cũng không muốn giấu giếm.
“Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Buổi sáng hôm nay.” Tần Nhã đáp.
Lâm Tân Ngôn lấy điện thoại ra: “Để chị gọi điện thoại hỏi xem.”
Tần Nhã nhìn Lâm Tân Ngôn sau đó “ừm” nhẹ một tiếng, đúng lúc cô ấy cũng muốn biết bây giờ bà cụ thế nào rồi. Tô Trạm không liên lạc với cô, khiến lòng cô vô cùng bất an.
Công Lược Trái Tim