Công Lược Trái Tim
Chương 543
Chương 543: Anh không cho em thương xót anh ta
Lâm Tân Ngôn không nhìn nữa, cô cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Chuyện cậu Văn Khuynh của cháu.” Thiệu Vân nói
Vì Văn Nhàn là chị dâu của Thiệu Vân, nên ông cũng có biết một số chuyện của bà ấy, lúc đầu ông hứa với Lâm Tân Ngôn điều tra giúp chuyện của Tông Cảnh Hạo, nhưng không ngờ sau đó lại biết được chuyện của Văn Khuynh.
Ông không biết được những ân oán giữa Tông Cảnh Hạo và Văn Khuynh mà chỉ biết đượcVăn Khuynh đã xảy chuyện rồi.
Lâm Tân Ngôn là con gái của Văn Nhàn, là cháu gái của Văn Khuynh, cô nên nắm được tình hình và góp sức giúp đỡ.
Có lẽ vì khoảng cách gần nên Tông Cảnh Hạo cũng nghe được tiếng của Thiệu Vân trong điện thoại, anh rời mắt nhìn lên mặt của Lâm Tân Ngôn, để nhìn xem biểu cảm trên mặt cô là thế nào, xem cô có phải vì chuyện của Văn Khuynh mà cảm thấy không vui không. Nhưng Lâm Tân Ngôn lại cúi đầu, nên anh không nhìn thấy được biểu cảm lúc này của cô.
Lâm Tân Ngôn đã xem thời sự nên biết chuyện này từ lâu, tâm trạng cô đã không còn bị xao động nữa, cho dù là có xao động đi chăng nữa, nhưng có Tông Cảnh Hạo ở đây, cô cũng sẽ không bộc lộ nó ra ngoài.
Cô đi hai bước về phía lề đường, để dãn khoảng cách giữa cô và Tông Cảnh Hạo ra, nhưng cô không hề có ý muốn đứng ra thật xa, cô chỉ muốn anh không nghe được những gì Thiệu Vân nói.
Cô vẫn cứ cúi đầu, nhìn xuống đầu ngón chân của mình, rồi nói: “Cháu biết chuyện rồi, chú không cần hỏi nhiều đâu, cũng khônng cần động tay vào, cháu đang không ở thành phố C, chuyện ở công xưởng phiền chú trông nom giúp cháu.”
“Anh ta và cậu của cháu…”
“Chú hai …” Lâm Tân Ngôn ngắt lời Thiệu Vân, giọng điệu thể hiện rõ việc cô không muốn nói đến chuyện này nữa.
Thiệu Vân cũng tinh ý, nghe ra Lâm Tân Ngôn không muốn nói nữa thì cũng ngừng lại.
Rồi chủ đề câu chuyện thay đổi: “Cháu không ở thành phố C, vậy cháu đi đâu rồi?”
“Cháu đi dự đám cưới của một người bạn, cháu sẽ về sớm thhôi.”
“Được rồi, cháu yên tâm, mọi chuyện ở đây đã có chú rồi, cháu không cần lo lắng đâu.”
Lâm Tân Ngôn vâng một tiếng rồi nói: “Vậy cháu cúp máy đây.” Cô nghe thấy Thiệu Vân đáp ừ rồi mới ngắt máy, ngắt máy xong cô bỏ điện thoại lại vào trong túi. Ngẩng đầu lên thì cô thấy Tông Cảnh Hạo đang nhìn cô, ánh mắt anh ảm đạm không rõ.
Giống như đang nghiên cứu, mà lại giống như đang cố tỏ ra điềm nhiên.
Lúc nãy cô đứng cách anh rất gần, anh nhất định nghe được tiếng của Thiệu Vân.
Lâm Tân Ngôn sợ anh hiểu lầm nên giải thích một câu: “Em nhận được những tấm ảnh kia, sợ có người tìm anh gây chuyện nên nhờ chú ấy đi nghe ngóng mọi việc giúp.”
Thế nên mới biết được chuyện của Văn Khuynh, nhưng cô không nói điều đó ra. Người đó giống như một bức tường đứng chắn giữa cô và anh, nên chỉ cần nói ra cái tên ấy thì cả hai bên đều thấy không tự nhiên.
Tông Cảnh Ngôn mím môi, anh biết cô đang suy nghĩ điều gì, anh cũng không muốn nhắc tới, không muốn để những người không quan trọng phá vỡ không khí bây giờ.
Anh cười và hỏi: “Thế nên em đang lo cho anh à? Lo anh gặp chuyện nguy hiểm.”
Lâm Tân Ngôn nhìn anh, rồi nói: “Em lo lắng cho hai đứa bé, chúng vẫn còn đang ở bên cạnh anh.”
Tổng Cảnh Hạo bước qua nắm lấy vai cô: “Thừa nhận là em quan tâm đến anh thì khó như thế à?”
Lâm Tân Ngôn định quay mặt đi chỗ khác tránh anh, nhưng Tông Cảnh Hạo không cho, anh giữ lấy mặt cô để cô nhìn anh, “Em nói đi, em có nhớ anh không?”
“Không.” Lâm Tân Ngôn cố tình phủ nhận.
Thực ra, gần đây cô rất nhớ anh.
“Thật à?” Anh nhếch môi, biểu cảm này thể hiện rõ là anh không tin lời cô nói. Đêm hôm đó cô đã rất nồng nhiệt và chẳng hề kiềm chế.
“Em nói dối.” Bất ngờ Lâm Tân Ngôn vòng tay từ hai bên qua eo anh, ôm chặt lấy eo anh. Gần đây cô thấy rất mệt mỏi, áp lực tâm lý đè nặng trong lòng cô: “Dạo này cuộc sống rất mệt mỏi.”
Anh vuốt dọc lưng cô, anh biết dạo này những gì cô phải chịu đựng còn nhiều hơn anh rất nhiều: “Chúng ta về lại thành phố C sống đi, đợi đến khi trở về, anh sẽ mua một ngôi nhà to một chút, cả nhà chúng ta ở chung với nhau, em thấy vậy được không?”
“Như thế được không?” Cô thật sự không muốn quay lại thành phố B, cho dù cả hai người đều không nhắc tới những người kia, nhưng sống ở đó, bọn họ kiểu gì cũng vậy phải nghe những chuyện có liên quan với những người ấy.
Vì mọi chuyện đều xảy ra ở đó, có nhiều người biết chuyện nên mỗi người lại nói một chiều.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn lại đắn đo, cân nhắc vì công việc của Tông Cảnh Hạo lại ở bên đó, “Vậy công ty anh tính thế nào?”
“Anh sẽ thuê một người để xử lý.” Anh cười: “Còn anh yên tâm ở đây với em và hai đứa trẻ, nếu như không được nữa thì em nuôi anh, dù sao bây giờ em cũng dư sức nuôi anh.”
Lâm Tân Ngôn nói lại: “Em không nuôi nổi anh đâu.”
“Thế anh ăn ít đi một chút, em cũng không cần chuẩn bị riêng chho anh một phòng đâu, anh ở chung phòng với em, em chia cho anh một góc nhỏ trên giường, dù sao thì anh cũng không chiếm nhiều chỗ lắm, thế thì có tốn bao nhiêu tiền của em chứ.”
Lâm Tân Ngôn, “…”
“Ngoài này nóng quá chúng ta quay về đón bọn trẻ.” Tông Cảnh Hạo ôm lấy cô đứng ở ven đường gọi xe, giờ không có xe nào qua đây, anh hỏi: “Em mệt không? Hay chúng ta nghỉ một ngày rồi hãy quay về.”
“Hay cứ về luôn đi ạ, chuyện những bức ảnh anh biết là ai làm không?” Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chuyện đó vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa thì cô không thể an tâm được.
Tông Cảnh Hạo kéo tay cô, ôm chặt lấy cô: “Anh biết rồi, chỉ là vẫn chưa chắc chắn, anh đã để cho Thẩm Bồi Xuyên đi điều tra rồi.” Anh nhìn cô, nói nghiêm túc: “Anh thật sự không có gì.”
Lâm Tân Ngôn nghe hiểu những gì anh nói, nhưng giả vờ không hiểu, hỏi lại: “Anh thật sự không có gì cơ?”
Tông Cảnh Hạo: “…”
“Em hiểu ý anh mà.” Chẳng lẽ lại phải để anh nói thẳng ra?
“Em không hiểu.”
Cho dù chuyện đó do người khác cố tình dựng nên trong lòng cô vẫn thấy có gợn, cô nghĩ nếu như anh thật sự ngoại tình, thật sự lên giường với người phụ nữ khác thì đó phải là một cảnh tượng thế nào đây.
“Ngoài em ra, anh chưa từng ngủ với người phụ nữ nào khác.” Tông Cảnh Hạo nói từng câu từng chữ, lúc này có chiếc xe taxi đi qua, anh giơ tay vẫy xe lại.
“Cho dù anh có ngủ với người khác, thì em cũng đâu có biết.” Lâm Tân Ngôn đúng là vẫn tin tưởng anh, nhưng trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái và hơi lo sợ.
Tông Cảnh Hạo: “……..”
Chiếc xe taxi dừng lại bên đường, Tông Cảnh Hạo mở cửa xe, anh dùng tay che trên đầu cô để không va phải trần xe, Lâm Tân Ngôn cúi người ngồi vào trong, rồi anh mới lên sau.
Vì ngồi trong xe taxi, phía trước còn có lái xe, nên dọc đường hai người không nói gì với nhau, đến nơi Tông Cảnh Hạo trả tiền, xuống xe rồi anh mới kéo tay cô: “Hay là, em kiểm tra thử xem?”
“Kiểm tra gì cơ?” Nhất thời Lâm Tân Ngôn không phản ứng kịp.
Anh nghiêm túc nói: “Em kiểm tra xem, anh không ngoại tình.”
“Chuyện, chuyện này, em kiểm tra kiểu gì?” Lâm Tân Ngôn trả lời lắp bắp, chuyện ngoại tình trừ khi bắt gian tại giường hay có được bằng chứng xác thực, thì làm sao có thể kiểm tra được nữa?
Tông Cảnh Hạo nới lỏng cổ áo, vì trời nóng nên trên da anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh cười tủm tỉm: “Đương nhiên là kiểm tra ở trên gường rồi.”
Mãi sau Lâm Tân Ngôn mới nói: “Không biết xấu hổ.”
Tổng Cảnh Hạo không hề để bụng lời cô nói, anh đưa tay ra xoa bụng cô, cách một lớp vải nhưng anh vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cô: “Về sau em cách xa gã họ Bạch kia một chút.”
“Anh ghen đấy à?” Lâm Tân Ngôn nhìn anh.
“Anh muốn chặt tay anh ta đi.” Nghĩ lại khuôn mặt cười của Bạch Dận Ninh lúc đó, anh chỉ mong kéo rách mặt anh ta, xem anh ta có còn cười được nữa hay không.
Lâm Tân Ngôn biết khi đó cô không lùi lại là không đúng, dù sao cũng có sự khác biệt giữa nam với nữ, thêm nữa cả hai người đều đã kết hôn, đặc biệt là Bạch Dận Ninh. Bỏ qua chuyện Châu Thuần Thuần đầu óc có bình thường hay không, thì anh ta cũng không nên làm như vậy ngay trước mặt cô ấy.
“Anh biết không? Cô gái mà Bạch Dận Ninh cưới đó, cô ấy rất ngây thơ.” Lâm Tân Ngôn ăn nói khéo léo và Tông Cảnh Hạo cũng hiểu ý cô.
Anh ta dám không e dè mà làm vậy trước mặt cô vợ mới cưới, chỉ có thể là do cô gái kia đầu óc không bình thường.
Nếu không thì liệu có người phụ nữ nào có thể chịu được chứ?
“Em thương xót cho anh ta à?” Tông Cảnh Hạo vừa nhìn nét mặt cô thì đã biết cô đang nghĩ gì.
Không đợi cô trả lời, anh tiếp tục nói: “Em giữ thể diện cho anh ta, nhưng anh ta lại được đằng chân lân đằng đầu, anh không cho em thương xót gì anh ta hết.”
Anh nắm chặt lấy tay cô, nói bằng giọng nghiêm túc: “Nghe thấy chưa?”
Lâm Tân Ngôn không muốn thấy anh không vui nên cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”
Tông Cảnh Hạo véo mũi cô: “Thế mới ngoan chứ, em vào trong đi, Tiểu Hi và Tiểu Nhụy đều đang ở bên trong.”
“Hai đứa đã đổi tên rồi.” Lâm Tân Ngôn tưởng anh quên nên nhắc anh.
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ngay rất nghiêm túc.
Công Lược Trái Tim