Công Lược Trái Tim
Chương 521
Chương 521: Phụ nữ và đàn ông không giống nhau
Lâm Tân Ngôn không ngờ người phụ nữ này có thể nói ra một chủ đề riêng tư như vậy ở nơi đông người.
Cô lúng túng một hồi, không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.
Người phụ nữ thấy Lâm Tân Ngôn hơi đỏ mặt và không được tự nhiên cho lắm bèn nở nụ cười: “Nếu đã kết hôn thì là cũng người từng trải, không có gì phải xấu hổ, cô nói xem có đúng không?”
Lâm Tân Ngôn mỉm cười nhưng vẫn không lên tiếng.
Nhưng người phụ nữ không có ý định dừng lại: “Cô đấy, còn trẻ nên chắc chắn không biết phương pháp trong mảng này.”
Người phụ nữ áp sát lại gần, ngay cả “bác sĩ thực tập” sau lưng Lâm Tân Ngôn cũng cúi thấp người xuống, muốn tìm hiểu xem việc sinh con ảnh hưởng đến phụ nữ như thế nào.
Trước đây anh ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này và cho rằng đó là một chuyện hiển nhiên, mang thai rồi sinh con thôi.
Cuốn sách anh ta mua lúc trước chỉ nói về quá trình mang thai, cũng không nói việc sinh con sẽ gây ra những tổn thương gì cho cơ thể người phụ nữ.
“Tôi nói cho cô nghe, tôi có một người bạn, hồi cô ấy sinh con trai, cô ấy đã không sinh ra được vì đứa bé quá lớn. Nghe cô ấy nói vết cắt tầng sinh môn lúc sinh rất sâu, khi khâu lại cũng không tiêm thuốc tê. Tôi chưa trải qua nhưng nghe nói thôi cũng sợ mất hồn mất vía.” Khi nói những lời này, vẻ mặt của người phụ nữ rất căng thẳng như thể chính cô ấy đã từng trải qua sự đau đớn ấy.
Lâm Tân Ngôn đã từng sinh con, cũng từng nghe nói có một số đứa bé quá lớn nên không thể sinh ra được, do đó sẽ dùng cách như vậy, có điều là cô chưa làm.
Lúc đó tình trạng của cô không quá tốt, không biết có phải do suy dinh dưỡng hay không mà hai đứa bé rất nhỏ.
“Cô suy nghĩ xem, chỗ ấy của phụ nữ chỉ to bằng cỡ đó, một khi cố gắng dãn ra, dù sau này có khôi phục cũng không thể quay trở lại như ban đầu. Tôi khuyên cô nên sinh mổ, có vì chồng của cô cũng phải sinh mổ.” Người phụ nữ ra vẻ như rất hiểu biết, nói rất khẳng định.
Lâm Tân Ngôn chỉ cười một cách lịch sự. Mặc dù chủ đề hơi quá đáng nhưng lòng dạ cô ấy không xấu, cô cũng không tiện nói gì khác.
“Cô đừng im lặng nữa, tôi nói thật đấy, phụ nữ và đàn ông không giống nhau, đàn ông họ không cần sinh con, nói khó nghe hơn chút là chỗ ấy của họ sẽ không thay đổi, nhưng chúng ta thì khác, làm chuyện vợ chồng lâu ngày sẽ bị lỏng, cộng thêm sinh con nữa, haiz. Tôi cảm thấy phụ nữ thật đáng thương, gặp người đàn ông có lương tâm thì không sao, gặp trúng không có lương tâm đấy hả, mình đã mạo hiểm tính mạng để sinh con cho anh ta, anh ta còn đòi phải ly hôn với mình.” Người phụ nữ than thở khá nhiều lần, nhìn như rất không có cảm giác an toàn, nhưng Lâm Tân Ngôn hiểu, người phụ nữ luôn rất nhạy cảm khi mang thai.
Chắc hẳn chồng cô rất bận, không đủ quan tâm cô ấy nên cô ấy mới có những cảm xúc cực đoan như vậy.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Lâm Tân Ngôn an ủi cô ấy.
Người phụ nữ thấy Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không quan tâm thì vô cùng khó hiểu: “Cô thực sự không thể không quan tâm, đến ngày cô mấy cả chì lẫn chài thì sẽ biết thôi. Xung quanh tôi có quá nhiều ví dụ về việc này, tôi vừa mới nói với cô đấy, cô bạn của tôi phải cắt tầng sinh môn lúc sinh con trai, giờ cô ấy với chồng đang đòi ly hôn kìa.”
Lâm Tân Ngôn im lặng nhìn người phụ nữ, có lẽ xung quanh cô ấy có quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực nên cô ấy mới có suy nghĩ như thế.
Lâm Tân Ngôn thở dài một hơi, cô nghĩ nếu một người đàn ông yêu một người phụ nữ, cho dù cô ấy có thay đổi thì cũng phải nên hiểu cho, suy cho cùng cũng vì sinh con cho anh ta.
Theo lời của người phụ nữ này, một khi gặp phải đàn ông không có lương tâm, dù có kiên trì đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ thay lòng.
Tâm trạng cô lúc đầu rất tốt, cũng đang cố hết sức để giữ tâm trang vui vẻ, nhưng sau khi nghe cô ấy nói vậy, tâm trạng cũng trở nên buồn bã.
Không phải vì sợ sinh con xong cơ thể mình bị thay đổi, anh sẽ ghét bỏ cô mà là cảm khái cuộc đời của người phụ nữ rất không dễ dàng, gặp được người đàn ông tốt thì chịu chút khổ, chỉ cần anh ta thương yêu mình cũng đáng giá. Nếu gặp người không tốt, dù có chịu thương chịu khó cũng sống không vui vẻ được.
Cô vỗ nhẹ vào tay người phụ nữ và an ủi: “Trong thời gian mang thai phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế sẽ tốt cho cô và thai nhi.”
Nhớ trước đây cô có nghe một ông lão nói, trước khi phụ nữ vào phòng sinh đều phải quay đầu nhìn lại đôi giày của mình và tự hỏi xem liệu mình có thể còn sống để mang chúng hay không.
Trước đây không có điều kiện chữa bệnh, bây giờ điều kiện chữa bệnh tốt rồi, số ca sản phụ tử vong cũng ít đi, số trẻ sinh ra bị khuyết tật cũng ít hơn.
Cô nghĩ tình mẹ là bản tính, một khi người phụ nữ mang thai sẽ rất yêu đứa trẻ trong bụng mình, cho dù cô ấy có yêu người đàn ông làm cô ấy mang thai hay không thì chắc chắn cô ấy sẽ yêu đứa trẻ đó.
Giống như một câu cách ngôn, con cái là mảnh thịt rơi ra từ trên người của mẹ, từng chung máu thịt, là tình thân cốt nhục.
Lúc này đến lượt người phụ nữ được gọi vào, cô ấy cầm một xấp giấy kiểm tra, đỡ bụng đứng dậy rồi quay sang nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cảm ơn, tôi sẽ giữ tâm trạng vui vẻ.”
Lâm Tân Ngôn mỉm cười đáp lại cô ấy. Nhìn người phụ nữ đi tới cổng lấy mẫu máu, cô hiểu tại sao cô ấy lại lo được lo mất như vậy.
Chắc hẳn vì mang thai một mình quá vất vả nên mới suy nghĩ lung tung.
Cô nhìn xuống bụng mình, giờ nó đã lồi lên, hơn nữa bắt đầu có hiện tượng thai nhi đạp, mặc dù không mạnh lắm nhưng cô vẫn cảm nhận được, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, trong lòng nghĩ thầm rằng không biết ba của con có nhớ con hay không.
Bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì.
Có quên cô và con hay không?
Bỗng nhiên cô bật cười, cảm thấy chính mình như đã bị người phụ nữ kia dẫn đi lệch hướng, trở nên đa sầu đa cảm.
Cô chìm vào trong suy nghĩ của mình, không hề phát hiện “bác sĩ thực tập” đang nhìn bụng cô không chớp mắt.
Anh ta cố kìm nén lắm mới không lao tới phủ tay lên mu bàn tay của cô để cùng vuốt ve đứa bé trong bụng cô.
Một lát sau đến lượt Lâm Tân Ngôn, cô chống một tay vịn ghế đứng dậy, chưa mang thai nhiều tháng nên cũng không quá tốn sức.
Cô bước đến cổng lấy mẫu máu, ngồi trên ghế đẩu cao và vươn tay ra. Cô vừa gầy vừa trắng nên rất dễ tìm mạch máu, nhưng mạch máu dùng để lấy máu đều ở trên cánh tay, vì vậy phải đeo dây ép máu vào cánh tay để mạch máu hiện lên. Sau khi bôi bông tẩm cồn lên tay cô, bác sĩ cầm lấy ống tiêm và chuẩn bị chọc vào da cô.
“Bác sĩ thực tập” đứng sau lưng cô sợ cô đau bèn nhìn vào mặt cô, tuy trên mặt cô không có vẻ gì là đau đớn nhưng anh ta nhìn thấy bàn tay khác thõng xuống của cô siết chặt thành nắm đấm, có thể thấy rằng giờ cô đang rất lo lắng.
Anh ta bước tới nắm chặt lấy tay cô mà không hề nghĩ ngợi, anh muốn mình có thể ở bên cạnh để cho cô chút an ủi lúc cô đối mặt với đau đớn.
Công Lược Trái Tim