Công Lược Trái Tim
Chương 358
Chương 358: Con người có cứng rắn đến đâu cũng vẫn xúc động.
Văn Khuynh cũng ra hiệu bảo cô ngồi xuống, nói một mình Lý Tịnh cũng có thể ứng phó được.
“Hôm nay bỗng nhiên nhớ tới mẹ của cháu, uống cùng bác một ly.” Văn Khuynh rót rượu cho Tông Cảnh Hạo.
Văn Khuynh ở một bên cố tình nhắc: “Ông vẫn còn đang bị thương, uống rượu làm gì?”
“Tâm trạng của anh không tốt, uống một ít cũng không chết được đâu?” Văn Khuynh chặn ngang lời nói của Lý Tịnh.
Văn Khuynh bưng ly rượu cạn ly cùng Tông Cảnh Hạo: “Nào, uống với bác một ly.”
Trước đây Văn Khuynh cũng có lúc đau lòng nhớ đến Văn Nhàn, tìm anh uống rượu nên anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, cùng Văn Khuynh uống một ly.
Quả thực hôm nay tâm trạng của Văn Khuynh không được tốt, nhớ tới Văn Nhàn, ông sợ, sợ Tông Cảnh Hạo không phải con trai của Văn Nhàn.
Ông muốn làm rõ ràng sự thật này, nhưng lại sợ Tông Cảnh Hạo thật sự không phải do Văn Nhàn sinh ra.
Trong lòng ông rất thất vọng: “Tông Cảnh Hạo cháu có biết không? Bác thực sự rất hối hận, để mẹ cháu bước chân vào nhà họ Tông.”
Nếu như lúc đó không cân nhắc vì lợi ích của cả hai nhà, có lẽ Văn Nhàn sẽ không qua đời sớm như vậy…
Mỗi lần nhớ tới em gái tuổi còn trẻ mà đã từ trần, ông liền cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Các bác biết rõ ràng em ấy không thích Tông Khải Phong, nhưng vì lợi ích của hai gia tộc nên vẫn gả em ấy qua đó, cuối cùng…”
Văn Khuynh ực một hớp rượu.
Vẻ mặt Tông Cảnh Hạo yên tĩnh, không hề biểu hiện gì kích động, đã nhiều năm trôi qua, dù nhắc lại cũng bình tĩnh hơn.
“Bác thật sự rất hối hận, ba cháu làm bác quá thất vọng, bác cứ nghĩ anh ta là người trọng tình trọng nghĩa, kết quả thì sao…anh ta phản bội cuộc hôn nhân này, làm bác mất đi đứa em gái duy nhất.” Văn Khuynh xót xa nắm chặt tay đạp xuống bàn.
Lâm Tân Ngôn nhìn ông, có lẽ là ông có sai, nhưng tình cảm anh em như chân với tay, hết mực yêu thương nhau.
Ông chỉ muốn tốt cho em gái thì có gì sai?
Trong chuyện này, ai cũng có nỗi khổ và lập trường riêng.
Nếu như có sai, cũng chỉ nói là do số mệnh an bài sai lầm mà thôi.
“Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cũng đừng nhắc tới nữa, Cảnh Hạo không thường xuyên tới, ông nói những chuyện đau lòng này làm cái gì?” Lý Tịnh cầm lấy chai rượu.
“Dù đã lâu, nhưng em gái tôi đã qua đời là sự thật!” Văn Khuynh khẽ quát, ông thật sự rất đau lòng, không phải là giả vờ.
“Cảnh Hạo, cháu đừng bận tâm, bác trai hôm nay tâm trạng không tốt, rượu bác nghĩ không nên uống nữa, bác sợ ông ấy sẽ uống say.” Lúc nói chuyện, bà cầm ly rượu đã uống hết trong tay Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo dĩ nhiên không biết nên nói gì, tâm tình của Văn Khuynh không tốt, thật sự không nên uống rượu, sẽ dễ say.
“Ăn cơm, ăn thật nhiều vào.” Lý Tịnh vỗ vai Văn Khuynh: “Chuyện trước đây cũng đã qua lâu rồi, chúng ta nên sống những tháng ngày tốt đẹp, nếu Văn Nhàn biết hiện tại ông vẫn chưa buông bỏ sẽ rất đau lòng, lẽ nào ông muốn cô ấy trên thiên đàng cũng không yên tâm sao?”
Văn Khuynh vuốt mặt một cái, nhìn Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn: “Để hai cháu chê cười rồi.”
Con người sắt đá đến đâu vẫn có lúc xúc động mà.
Văn Khuynh là người rất kiên cường nhưng lúc này lại lộ ra tình cảm chân thành, thực sự khiên Lâm Tân Ngôn cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu.
Cô không biết bản thân mình là bị sao, rõ ràng chưa từng gặp mặt Văn Nhàn, cũng chỉ có duyên gặp mặt Văn Khuynh hai lần, nhưng không biết tại sao lòng cô đặc biệt rất khó chịu.
Cô đúng dậy: “Cháu đi vệ sinh một lát.”
Cô từng tới một lần nên rất quen thuộc với bố trí ở đây, vì vậy không cần hướng dẫn cũng có thể tìm được vị trí của nhà vệ sinh.
Nước rất lạnh, lạnh đến mức cô khẽ rùng mình một cái, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Cô lau mặt, sau đó mới mở cửa ra, đang lúc muốn trở về phòng bếp thì nhìn thấy Lý Tịnh đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại, vừa nói vừa quan sát tình hình bên trong, dường như sợ bị nhìn thấy hoặc nghe thấy.
Giọng nói của bà đè xuống rất thấp.
“Cốc rượu thằng bé uống có được không?”
Lâm Tân Ngôn cau mày, rất nhanh cô liền nắm được điểm mấu chốt, trong tay bà cầm cái ly rượu mà Tông Cảnh Hạo vừa uống.
Dây thần kinh của cô bỗng căng cứng, lẽ nào bọn họ phát hiện ra thân phận của Tông Cảnh Hạo, muốn làm rõ ràng, vì vậy mới gọi bọn họ đến đây ăn cơm?
Mục đích là muốn lấy nước bọt của Tông Cảnh Hạo, sau đó đi làm xét nghiệm?
Nghĩ đến đây, cơn rùng mình vừa mới xua tan lại một lần nữa dâng trào lên.
Nếu như bị Văn Khuynh phát hiện ra thân phận của Tông Cảnh Hạo, đừng nói là tình cảm, có khi còn trở thành kẻ thù của nhau.
Văn Khuynh căm hận Trình Dục Tú bao nhiêu thì sẽ càng căm ghét con trai của bà bấy nhiêu.
Đến lúc đó hai ngường ắt sẽ thành kẻ thù.
Hơn nữa Tông Cảnh Hạo, anh vẫn luôn có cái nhìn với Trình Dục Tú, bỗng nhiên nói với anh Trình Dục Tú mới là mẹ đẻ của anh, anh sẽ tiếp nhận như thế nào, sẽ đối diện như thế nào?
Chuyện đã đến mức này, nên giữ nguyên trật tự ban đầu mới là tốt cho tất cả mọi người.
Cô ổn định lại tinh thần, hô to gọi Lý Tịnh: “Bác gái.”
Lý Tịnh hốt hoảng cúp máy, luống cuống nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cháu không phải đang ăn cơm sao?”
Lâm Tân Ngôn cố ý giả vờ như không phát hiện ra điều gì: “Cháu vừa mới vào nhà vệ sinh, sao bác không đi ăn cơm đi?”
“Bác đang gọi điện thoại cho con trai.” Lý Tịnh nói dối.
Lâm Tân Ngôn đi tới, đặt tay xong lưng Lý Tịnh.
Cô cười nói: “Đợi lát nữa thức ăn nguội rồi, bác gái đi cùng cháu nhé.”
Lý Tịnh muốn từ chối, nhưng không tìm được lí do thích hợp để từ chối nên chỉ đành đi vào nhà bếp cùng Lâm Tân Ngôn.
Lý Tịnh đứng ngồi không yên, trong tay bà đang cầm cái chiếc ly.
Lâm Tân Ngôn cố tình gắp thức ăn cho bà: “Bác gái, mùi vị món ăn này rất ngon nha.”
Lý Tịnh không ăn thì có vẻ không hợp lý, bà mượn cớ: “Bác đi lấy nước.”
Bà lấy cớ xuống bếp rót nước, đem chiếc ly đặt lên giá.
Lâm Tân Ngôn lén lút quan sát, nhìn được bà đặt ly xuống, cô cầm chiếc ly của mình lên, đi vào, nhân lúc Lý Tịnh tìm ly nước khác, cô đem ly nước của mình đổi lấy ly nước trên giá kia.
Lý Tịnh quay người nhìn thấy Lâm Tân Ngôn liền kinh ngạc nói: “Sao cháu lại vào đây?”
“Cháu cũng muốn uống nước.” Lâm Tân Ngôn đưa ly nước tới.
Cô nhìn ly nước của Lâm Tân Ngôn, liếc mắt nhìn lên trên giá, phát hiện cái ly đó vẫn đặt trên giá, bà nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Nào bác rót cho cháu.”
Lâm Tân Ngôn đem ly nước đưa tới.
Rót nước xong, hai người quay trở về nhà ăn.
Lâm Tân Ngôn ngồi bên cạnh Tông Cảnh Hạo, nhìn Văn Khuynh, dường như hiểu tại sao ông lại buồn như vậy.
Có lẽ là sợ Tông Cảnh Hạo không phải con của Văn Nhàn sinh ra.
Từ biểu hiện lần trước của ông có thể thấy, tình cảm của ông dành cho Tông Cảnh Hạo không phải giả tạo.
Là ông rất quý trọng tình cảm này.
Lâm Tân Ngôn trong lòng thầm than thở.
Than vì đời người bất công, than vì tạo hóa trêu ngươi.
May mà cô phát hiện sớm nên không thay đổi cái gì.
Văn Nhàn đã qua đời, Văn Khuynh muốn làm xét nghiệm, chỉ có thể từ người còn sống.
Lấy Tông Cảnh Hạo và Trình Dục Tú để so sánh.
Nếu như dùng cái ly của Tông Cảnh Hạo, chắc chắn sẽ bị Văn Khuynh điều tra ra.
Bây giờ lại bị cô hoán đổi hai chiếc ly, nghĩ đến đây, nhất định Văn Khuynh sẽ không tra ra.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tân Ngôn viện cớ giúp Lý Tịnh thu dọn đồ ăn để đem chén đĩa cô dùng và Tông Cảnh Hạo dùng đổi cho nhau.
Dù sao thì chén đĩa đều giống nhau, cũng không nhìn ra được là cô đã đổi.
Lý Tịnh kéo cô: “Chỗ này không cần cháu, đi lên phòng khách đi, để bác thu dọn cho.”
Lâm Tân Ngôn giả vở không nghe lời: “Để cháu giúp bác thu dọn.”
“Không cần, không cần đâu.” Văn Khuynh kéo cô đi ra phòng khách, không cho cô đụng vào đồ trong bếp.
Công Lược Trái Tim