Công Khai
Chương 50
549@-Trong phòng tổng thống của khách sạn.
Sau khi Phó Diên xác nhận Tần Mang không có việc gì, chị liền đích thân đi gặp Đàn Quan Nam.
Nhìn nam nghệ sĩ mà chính tay mình dẫn dắt nhiều năm qua, cũng coi như là hiểu rõ được tính tình của anh ta, trong giới này, anh ta có thể thuận lợi đạt được thành tích như hiện tại, thì may mắn, tài năng và sự nỗ lực đều là cái không thể thiếu.
Vì vậy, chị không muốn trơ mắt nhìn thấy anh ta từ trên đỉnh cao rơi xuống vực sâu.
Phó Diên đi suốt đêm tới đây, lúc này đã vô cùng mệt mỏi.
Tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Cô ấy là vợ của Hạ Linh Tễ.”
Anh ta vậy mà to gan dám cầu hôn Hạ phu nhân.
Phó Diên chợt cảm thấy hối hận.
Lẽ ra chị nên nói cho anh ta biết thân phận của Tần Mang sớm hơn: “Cậu nhìn trúng ai không nhìn, cứ một vừa hai phải nhất định chọn cô ấy.”
Người đàn ông lạnh lùng và đĩnh đạc đang đứng trước cửa sổ kính, giữa ngón tay còn cầm điếu thuốc đang cháy, khàn giọng nói: “Cô ấy kết hôn rồi.”
Hóa ra từ “chồng” mà anh ta tình cờ nghe được cô gọi lúc trước, vốn không phải là xưng hô thân mật của các cặp đôi đang yêu nhau.
Mà là người chồng hàng thật giá thật.
Nếu anh ta sớm biết cô đã có chồng, anh ta sẽ không…..
Thật sự sẽ không sao?
Nhìn những ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ, Đàn Quan Nam đang bắt đầu hoài nghi chính mình.
“Không sai, liên hôn thương nghiệp, môn đăng hộ đối.”
Mối liên kết giữa hai gia đình này thậm chí còn bền chặt hơn cả tình yêu.
Phó Diên đã khôi phục lại sự bình tĩnh: “Cho dù không có Hạ tổng, cậu không cũng thể cưới được Tần Mang.”
Là người đại diện của Tần Mang, Phó Diên cũng hiểu biết về gia thế của cô, đó là một gia tộc lớn, có tài sản hùng hậu truyền từ đời này sang đời khác, có dấu kế thừa từ hàng trăm năm trước.
Một thiên kim đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia tộc lớn như vậy, tuyệt đối không có khả năng sẽ gả cho một nam diễn viên.
Cho dù anh ta là ảnh đế cấp thế giới, cũng không thể lọt được vào mắt xanh của Tần gia.
Khi Đàn Quan Nam nghe được bốn chữ “liên hôn thương nghiệp”, ánh mắt vốn không có cảm xúc gì của anh ta, cuối cùng cũng nổi lên một gợn sóng.
Phó Diên nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi để gặp đạo diễn chương trình.
Trước khi đi, chị để lại một câu:
“Tóm lại, vị kia năm giữ quyền sinh tử của mọi người, chỉ cần người ta nói một câu, mọi nỗ lực bao năm qua của cậu đều sẽ trở nên vô nghĩa.”
……
Tổ chương trình [Ai mới là hung thủ?] đột nhiên tạm dừng ghi hình 7 ngày.
Khi Mạnh Thính nhận được thông báo, cuối cùng anh ta cũng thở phào một hơi.
Anh ta biết, Hạ tổng nhất định sẽ vì Tần Mang mà sắp xếp ổn thỏa.
Nhưng mà tận 7 ngày?
Một bên vừa điều chỉnh lại lịch trình, vừa lẩm bẩm: “7 ngày thì có thể làm gì?”
Tiểu Đồng hai tay ôm mặt, hai mắt sáng ngời: “Vợ chồng hợp pháp, 7 ngày 7 đêm, hí hí hí hí hí!!”
Mạnh Thính cạn lời, cầm sổ lịch trình gõ nhẹ lên trán cô bé: “Hạ tổng vừa nhìn là biết anh ấy là người thanh tâm quả dục, làm sao có thể như thế được.”
“Chậc chậc chậc, Mạnh ca, cái này anh không hiểu được đâu.”
“Một người đàn ông nhìn càng thanh tâm quả dục bao nhiêu, khi phóng túng hoang dã lên thì càng trở nên đáng sợ.”
Tiểu Đồng mang vẻ mặt trông rất có kinh nghiệm.
Dù sao.
Cô bé là người rõ nhất, chị Mang Mang mỗi lần ở lại trang viên Hoàn Hồ, khi trở về, trên người đều có rất nhiều dấu hôn nặng nhẹ khác nhau.
Mạnh Thính vẫn cảm thấy điều đó là không thể nào.
Hạ tổng đường đường là đóa hoa cao ngạo, cho dù là có ham muốn, nhưng cũng chỉ là tình huống bất khả kháng thôi.
Tuyệt đối không phải là người sẽ sa ngã vào sắc đẹp.
Mà lúc này, lại còn 7 ngày!
Chắc chắn không thể nào.
(Anh Mạnh quá ngây thơ =)))))))))))
*
Bên trong du thuyền, Tần Mang mở tủ quần áo ra.
Đập vào mắt là những chiếc váy khiêu vũ lụa mềm mại màu đỏ tươi, mỏng như cánh ve, chất vải mỏng manh dễ rách.
Tủ trang sức bên cạnh.
Cũng có những chiếc thắt lưng màu vàng tương tự nhau.
Tuy nhiên, những viên đá quý khảm trên mặt thắt lưng đều có màu sắc khác nhau.
7 ngày.
Mỗi ngày đều mặc bộ này.
Khiến Tần Mang cảm thấy run sợ.
Nhưng Hạ Linh Tễ lại cố tính không cho cô mặc thêm bất cứ cái gì khác, đến nửa mảnh vải cũng không có.
Bất cứ lúc nào chỗ nào vén váy lên là có thể—
Không biết đã xé bao nhiêu chiếc váy thành từng mảnh rồi.
“Hạ Linh Tễ, anh biến thái!!!”
Tần Mang cuối cùng cũng không có cách nào khác, liền túm lấy áo sơ mi của anh để mặc vào.
Chiếc áo sơ mi nam lạnh lùng khoác lên thân hình thướt tha yêu kiều, lộ ra bắp chân thon dài trắng như tuyết, khi cô bước đi, lay động uyển chuyển, đẹp không sao tả xiết.
Hạ Linh Tễ hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.
Ngả lưng lười biếng trên chiếc ghế xích đu được thiết kế vô cùng đặc biệt
Biên độ lay động của chiếc xích đu dường như đã được kiểm soát chặt chẽ, chín nhẹ một nặng.
Tần Mang không muốn đếm.
Nhưng tâm trí cô không theo sự kiểm soát của cô.
Các bức tường được thiết kế bằng kính trong suốt, từ bên trong có thể nhìn rõ đại dương xanh bên ngoài, cùng với một hòn đảo không người.
Tuy rằng không có người.
Nhưng!
Có động vật cũng rất xấu hổ được không!!!
Chín nhẹ một nặng, chín nhẹ, chín nông một sâu?
A a a a a a!!!!!
Cô quả nhiên là bị anh dạy hư rồi!!!!
“Anh xuống đây.”
Hạ Linh Tễ chậm rãi ngước lên đôi mắt còn yên tĩnh u ám hơn cả biển sâu ngoài kia, môi mỏng khẽ mỉm cười: “Đu xích đu thôi mà bà Hạ cũng muốn quản à?”
Sau đó mời cô: “Hay là cùng nhau?”
Khuôn mặt yêu tinh nhỏ bé của Tần Mang lúc này đang viết đầy chữ “thanh tâm quả dục”, hai tay xua xua tỏ ý từ chối: “Không, không, anh tránh xa em ra.”
Hạ Linh Tễ cụp mắt xuống nhìn cô: “Tại sao?”
Tần Mang lạnh lùng nói: “Bởi vì chúng ta thần tiên yêu quái không chung đường.”
“Sợ anh tiếp tục hút hết tiên khí của bổn tiên nữ.”
Hạ Linh Tễ rất biết nghe lời: “Yên tâm đi, không hút tiên khí của em.”
“Vậy anh làm gì?”
Nhìn anh từng bước tiến về phía mình.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mang khẽ động, nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ thanh tâm quả dục, băng thanh ngọc khiết của anh.
Khi bắt đầu làm chuyện đó, khuôn mặt kia tràn đầy vẻ hoang dã, phóng túng và cuồng nhiệt.
Cô không khỏi mím chặt môi.
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nói: “Quà sinh nhật của em còn chưa nhận hết.”
Vừa nghe đến hai chữ “sinh nhật”, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang thoáng chốc rạn nứt.
Trong tâm trí tràn ngập đều là “quà sinh nhật”.
Cô có thể khắc sâu nó suốt đời!
“Em không muốn quà nữa rồi!!”
Huhuhuhu, sau này cũng không muốn bất cứ món quà nào nữa.
Quà của Hạ Linh Tễ thậm chí còn “nóng bỏng” hơn cả củ khoai lang nóng.
Quả nhiên.
Quà tặng phải tự mình mua mới có thể yên tâm được, không thể ỷ lại vào đàn ông!
Nhưng mà Hạ Linh Tễ nói 7 ngày, chính là 7 ngày.
1 tiếng cũng không được thiếu.
Nói muốn thử hết thì nhất định phải thử hết, một cái cũng không bỏ sót.
Đương nhiên.
Nói mời bà Hạ đu xích đu, thì bà Hạ nhất định phải đu.
*
7 ngày sau.
Tần Mang lại lần nữa đặt chân xuống đất, đối diện với ánh mặt trời, cảm giác như đã qua mấy đời.
Bên trong xe bảo mẫu.
Nhìn khuôn mặt hồng hào và tinh tế của cô, như thể đã được tẩm bổ và chăm sóc suốt 7 ngày, Mạnh Thính liếc nhìn thêm vài cái, một lời khó nói hết: “7 ngày mất hồn?”
Tần Mang đang uống nước, suýt chút nữa thì sặc: “Sao anh biết?”
Mạnh Thính thở dài: “Cho dù Hạ tổng có mị lực đến mấy, em cũng không thể dày vò người ta như thế được.”
“Đàn ông không chịu được lăn lộn quá nhiều đâu.”
“”
Đờ mờ, câu này phải nói ngược lại.
Nếu không phải khả năng quản lý biểu cảm sắc mặt từ nhỏ đã được khắc sâu vào xương cốt, thì lúc này Tần Mang thật sự muốn trợn mắt lên.
Là ai lăn lộn ai?
Là ai mọe nó mới là người bị hại?
Mạnh Thính trước nay luôn sùng bái Hạ Linh Tễ và đều thuộc làu làu cuộc sống của anh, nhưng anh ta rất dè dặt và cũng hiếm khi thể hiện ra điều đó.
Hôm nay thực sự là không thể nhịn được nữa.
Mới đặc biệt sai người đi mua thực phẩm bổ dưỡng tốt nhất.
“Anh ấy không cần mấy thứ này!”
Tần Mang nhìn thấy những món đồ Mạnh Thính chốt đơn, rất ghét bỏ nói.
Cứ vậy thôi mà cô sắp bị anh chơi chết rồi.
Nếu lại bồi bổ thêm nữa——
Tần Mang chợt nhớ tới ngày sinh nhật của Hạ Linh Tễ, anh vô tình uống phải ly rượu huyết hươu, lúc đó còn đang đeo món quà sinh nhật của cô tặng.
Sau đó, cô bị làm tới nỗi phải vào bệnh viện.
Đáy mắt lóe lên một tia kinh sợ.
Kiên quyết phản đối: “Đừng mua những thứ không cần thiết như vậy!”
“Nếu như Hạ tổng hư thì làm sao bây giờ?”
“Phương diện này của đàn ông hư rồi rất khó để bồi bổ lại.”
“Hư thì cứ hư đi!!”
“Tốt nhất là nên hư.”
Tần Mang không chút do dự nói.
Hơn nữa, ai hư, chứ Hạ tổng nhất định không bao giờ hư.
Sự tự chủ của Hạ Linh Tễ thật sự quá tốt.
Cả ngày, chỉ có người cô là ướt sũng, không biết đã ra bao nhiêu lần, vậy mà Hạ Linh Tễ mới bắn có một lần.
Mỗi lần như vậy, Tần Mang đều cảm thấy Hạ Linh Tễ đang chế nhạo cô “nhanh” bằng hành động thực tế của anh!
Không chỉ đàn ông mới không được nói là “nhanh”.
Mà phụ nữ cũng không thể!!
Chính là rất tức giận!!!
Cô mới là người cần bồi bổ đây này!
Mạnh Thính nghĩ đến việc chính: “À đúng rồi, lát nữa em đăng vài ảnh selfie trên weibo nhé, fans đã đợi rất lâu rồi.”
“Sinh nhật em Hạ tổng có tặng hoa hay tặng quà gì không?”
“Có chụp ảnh lại không? Nếu có thì cũng có thể đăng lên một hai tấm.”
7 ngày Tần Mang “mất tích”, trùng với sinh nhật cô.
Fans vốn đang chờ cô đăng bài trên weibo, theo logic thông thường, những người trong vòng này khi đã công khai yêu đương, thì họ thường sẽ đăng bài vào những ngày lễ đặc biệt như thế này để show ân ái
Nếu không show, thì sẽ bị nghi ngờ là chia tay.
Tần Mang không những không show, còn không hề xuất hiện trước công chúng.
Ngay cả việc ghi hình chương trình thực tế cũng bị ngừng lại.
Đã một tuần kể từ khi đoạn teaser kia được tung ra, nhưng tập đầu tiên vẫn chưa được phát sóng.
Bây giờ mọi người đều thắc mắc liệu có phải cô đã chia tay rồi hay không.
Quà sinh nhật?
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang có chút chết lặng.
“Sao thế?”
“Không tặng à?”
Không thể nào, Hạ tổng trông không giống người keo kiệt như vậy.
“Tặng rồi…..”
Còn tặng cả một chiếc du thuyền.
Nhưng, không thể lấy ra được!
Đến cái tương tự cũng không có để mà lấy ra!
Bức ảnh bên ngoài duy nhất của chiếc du thuyền có thể khoe ra ngoài, đã bị Hạ Linh Tễ giành đăng trước trên weibo rồi.
Tư liệu bị cướp mất, tiên nữ càng tức giận.
Không có tư liệu.
Tần Mang chỉ có thể đăng ảnh selfie.
Tuy nhiên, cô không ngờ đến, sinh nhật cô đã qua 6 7 ngày rồi mà fans và cộng đồng mạng vẫn tò mò tại sao cô không khoe quà sinh nhật, hơn nữa còn khuyên cô—–
[Không khoe quà, không show ân ái, chắc chia tay rồi.]
[Có lẽ chỉ là quá đơn giản, không thể lấy ra khoe được? Dù sao cũng chỉ là người ngoài vòng, chắc cũng không nhiều tiền đâu.]
[@Tần Mang nữ thần! Người đàn ông không chịu tiêu tiền vì chị, chắc chắn không phải người đàn ông tốt, chia tay thôi!]
[Nếu không chia tay, sau này chẳng những không có tiền mua đá quý mà còn phải cực nhọc làm việc để nuôi lại người ta, ôi, nghĩ thôi cũng thấy khổ rồi.]
[Không đến mức đó, cô ấy có thể bán đá quý để nuôi đàn ông.]
[@Tần Mang, cầu xin chị, yêu đương mất não sẽ không có kết cục tốt đâu.]
[Chia tay đi. Tôi thấy Đàn nam thần cũng rất tốt, vừa có nhan sắc vừa có tiền. Chỉ mua đá quý thôi mà, anh ấy chỉ cần quay một bộ phim là có thể mua cho cô một đống!! Bảo anh ấy đóng thêm vài bộ nữa để nuôi cô đi, thế còn tốt hơn cô vất vả nuôi đàn ông.]
Tần Mang thấy bọn họ càng nói càng lạc đề.
Đặc biệt là lại bắt đầu nhắc đến Đàn Quan Nam.
Khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi cau lại, nghĩ đến dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của Hạ Linh Tễ, và 7 ngày giáo huấn.
Cô nhanh chóng gõ một câu trả lời.
Tần Mang V: [Không chia tay, vẫn còn tốt, vẫn nuôi nổi, tặng du thuyền, không chụp ảnh, không tiện khoe.]
Tất cả đều là từ khóa quan trọng, với một lượng lớn thông tin.
“Tam Tự Kinh?” (Ý là chị Mang trả lời chỉ có 3 chữ)
“Hahahahahaha, mòe nó tam tự kinh, trọng điểm là…..người đàn ông kia vậy là tặng du thuyền?!!
“Từ từ, du thuyền? Sao tôi lại thấy nó quen quen?”
“Ảnh chụp màn hình.jpg”
Chính là bức ảnh du thuyền Hạ Linh Tễ tặng cho Hạ phu nhân.
“Học Hạ tổng à?”
“Học ai không học, lại học cái này?”
“@Tần Mang, cười chết tôi mất hahahaha, cô không cần phải vội vàng cứu vãn thể diện của mình như vậy, cô cho rằng bạn trai cô là vị kia của Hạ gia sao?!!”
Khuôn mặt của Tần Mang không có cảm xúc gì.
Thật không dám giấu, chính là vị kia của Hạ gia.
Cộng đồng mạng hoàn toàn không tin.
Nếu thực sự được tặng một cái du thuyền, vậy sao lại không chụp lại, không show ra một chút.
Cho dù nói sợ show khung cảnh bên ngoài thì sẽ bị đào ra thân phận của bạn trai, vậy thì show khung cảnh bên trong du thuyền cũng được mà?
Tần Mang: “…..”
Tất nhiên không được.
Bên trong càng không thể show ra ngoài.
Chắc chắn sẽ là bức ảnh bị weibo liệt vào danh sách cấm trẻ em dưới 18 tuổi và sẽ bị chặn ngay lập tức.
Đúng lúc Mạnh Thính đang suy nghĩ có nên tìm người chụp ảnh du thuyền hay không.
Thì thư ký Tùng đã gửi tin nhắn cho Tần Mang.
Là hình ảnh một chiếc du thuyền sang trọng không kém.
Chỉ đơn giản 3 chữ “Tiểu Sư Tử” nhưng thật sự rất uy phong.
Thư ký Tùng: [Chiếc du thuyền này là quà sinh nhật Hạ tổng đặc biệt chuẩn bị cho ngài, có thể dùng nó để mời bạn bè đến mở party, bên trong đã có đầy đủ trang thiết bị.]
Ý tứ rất rõ ràng.
Là một chiếc du thuyền bình thường, không phải là loại không thể cho người khác nhìn thấy.
Hóa ra anh đã sớm chuẩn bị sẵn hai chiếc du thuyền.
Tần Mang trước tiên đăng tấm ảnh du thuyền bên weibo, tát thẳng vào mặt những anti-fan hoài nghi cô.
Dám làm mọi người nghi ngờ cô dựa vào Hạ Linh Tễ để show ân ái lừa gạt cộng đồng mạng.
Cộng đồng mạng đều biết từ Ổ Vũ Tây rằng biệt danh của Tần Mang là tiểu sư tử, vì vậy họ đương nhiên sẽ không nghi ngờ rằng chiếc du thuyền này là không phải tặng cô.
Hơn nữa, người ta còn là một nữ minh tinh.
Nói thật thì cũng không cần dùng ảnh mạng để lừa mọi người, nếu như bị phát hiện ra, thì cũng quá mất mặt!
“Đờ mờ, thật sự?”
“Thật sự là bạn trai tặng sao? Chứ không phải tự cô mua nó chứ?”
“Tôi phát hiện có một số người thật sự rất kỳ quái, người ta không show thì nói lừa gạt, người ta show ra thì lại nghi ngờ. Vậy Tần Mang nói bất cứ cái gì, cũng đều là giả nhỉ?”
“Đúng đấy, đúng đấy! Tần Mang nếu là loại người thích khoe khoang thì sao cô ấy ra mắt hơn 2 năm rồi mọi người mới biết nhà cô ấy giàu như vậy.”
“Tần Mang có tiền cũng thôi đi, cô ấy trước này chưa bao giờ mượn thế lực của gia đình, cũng chưa từng mang tiền vào đoàn phim để thích gì làm nấy. Cô ấy đi tới hiện tại, hoàn toàn là dựa vào thực lực! Một nữ minh tinh vừa xinh đẹp vừa ưu tú lại khiêm tốn như vậy, tìm được ở đâu chứ!!!”
“Chỉ cần Tần Mang không sập, tôi sẽ làm fan của cô ấy cả đời.”
“Yếu ớt giơ tay, có thể đừng thổi phồng cao như vậy được không, tôi chỉ đơn thuần muốn biết….nhà trai có xứng đôi hay không thôi mà.”
“Chắc có lẽ chỉ có cách tiết lộ danh tính thực sự của người đàn ông này thì mọi chuyện mới có thể dừng lại.”
“@Truyền thông @Phóng viên @Account marketing, nhanh chân thực hiện công việc của mình đi!!!”
Trong lòng các tài khoản truyền thông/phóng viên/account marketing biết nội tình: Chúng tôi cũng muốn lắm chứ bộ, nhưng….ai dám đây.
Không dám tung.
Nhưng lại không thể kiềm chế được sự phấn kích trong lòng mình.
Vì vậy, một nhóm người bắt đầu mở nhóm chat “Cực Quang”.
[Bức ảnh du thuyền kia, xem chưa?]
[Xem rồi!]
[Tặng du thuyền, nhận du thuyền. Không rõ ràng sao! Không rõ ràng sao!!!!]
[Lại còn có ký hiệu sư tử!!]
[Cộng đồng mạng thật không có mắt, quả nhiên là do thiếu chúng ta.]
[…….]
[Tôi cược khi Quang Mang nhận giải thì sẽ công khai.]
[Giải thưởng cũng không phải bắp cải mua ngoài chợ.]
[……]
Hơn chục người đều có chung một mật mã ám hiệu, trừ những người bên trong biết nội tình, những người khác chắc chắn xem không hiểu được.
……
Tần Mang cảm thấy, đây chắc chắn là quỷ kế của vị Hạ mỗ kia.
Anh sẽ tốt bụng như vậy sao?
Nghĩ đến khả năng nào đó, Tần Mang gõ gõ một tin nhắn wechat trước khi xuống xe—–
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Tát một cái, rồi lại cho một viên kẹo?Anh nghĩ em sẽ mắc mưu sao?]
Hạ Linh Tễ khoảng phải hai tiếng sau mới trả lời.
Tần Mang đã đến địa điểm ghi hình chương trình thực tế.
Trước khi điện thoại bị tịch thu.
Anh trai: [Chỉ một cái tát thôi sao?]
Tần Mang nhìn thấy câu này, trong đầu cô lập tức hiện lên “âm thanh tiếng tát” – bang bang bang!!
A a a a a a a!!!!!
Cô bị anh dạy hư rồi!!!!
Vậy mà cô lại nháy mắt đã hiểu ngay được!!!!
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh không biết xấu hổ! Anh hạ lưu! Anh vô sỉ!!!!]
Anh trai: [Mấy cái tát thì cho từng ấy viên kẹo.]
Đôi mắt Tần Mang sáng bừng lên, khuôn mặt vốn đang tức giận cũng đột nhiên mềm hẳn xuống.
Viên kẹo cái gì.
Chính là đá quý nha!
Tần Mang gửi tin nhắn giọng nói: “Anh trai, yêu anh nhất moah moah moah!”
Lúc này.
Người quay phim cũng đi đến nhắc Tần Mang nộp điện thoại.
Vô tình nghe được câu này của cô.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái thật hay, một tiếng “anh trai” kia có thể ngọt ngào đến tận xương tủy.
Đạo diễn hỏi: “Hóa cô Tần còn có anh trai à.”
Tần Mang tắt nguồn điện thoại.
Đột nhiên nghe thấy câu này.
Ánh mắt khẽ động, khi nhìn vào camera, đôi môi đỏ mọng của cô chậm rãi nói: “Ừm ~~”
“Là anh trai khác cha khác mẹ, nhưng cùng chung chăn gối.”
Anh trai ruột?
Hay là anh trai mưa?
Những người tổ chương trình cũng coi như đã gặp qua không ít nghệ sĩ lật xe ngay tại chương trình.
Nhưng chưa bao giờ thấy một nghệ sĩ tự đặt vật ngáng chân mình như cô!
Mạnh Thính vẫn còn chưa ra khỏi trường quay.
Nghe được câu này, trán cũng toát mồ hôi hột.
Vội vàng giải thích: “Mọi người đừng nghĩ lung tung!”
“Đây là chỉ tình thú giữa cô ấy và bạn trai thôi!Tình thú mà thôi!”
Nhưng anh ta không ngờ tới, khi được phát sóng, hậu kỳ đã cắt nối chỉnh sửa thành một quan hệ kỳ kỳ quái quái!
Sắc mặt của mọi người đều nứt ra, trong mắt Tần Mang tràn ngập nụ cười xấu xa khi thực hiện được ý đồ xấu.
Mạnh Thính lại đau đầu.
Tiểu ma vương chính là tiểu ma vương mà!
Lần này thật sự show ân ái, chắc chắn bại lộ bộ mặt thật của cô.
Tần Mang nhìn ánh mắt tử vong của Mạnh Thính, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bày ra dáng vẻ ngây thơ vô số tội: “Mọi người thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không nghĩ lung tung đâu.”
Mọi người nghĩ lung tung: “…..”
Thật xin lỗi nhé, chúng tôi không hề thông minh.
—————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ – anh trai mưa – Linh Tễ: Nghĩ lung tung cũng không phải là không được.
Công Khai
Sau khi Phó Diên xác nhận Tần Mang không có việc gì, chị liền đích thân đi gặp Đàn Quan Nam.
Nhìn nam nghệ sĩ mà chính tay mình dẫn dắt nhiều năm qua, cũng coi như là hiểu rõ được tính tình của anh ta, trong giới này, anh ta có thể thuận lợi đạt được thành tích như hiện tại, thì may mắn, tài năng và sự nỗ lực đều là cái không thể thiếu.
Vì vậy, chị không muốn trơ mắt nhìn thấy anh ta từ trên đỉnh cao rơi xuống vực sâu.
Phó Diên đi suốt đêm tới đây, lúc này đã vô cùng mệt mỏi.
Tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Cô ấy là vợ của Hạ Linh Tễ.”
Anh ta vậy mà to gan dám cầu hôn Hạ phu nhân.
Phó Diên chợt cảm thấy hối hận.
Lẽ ra chị nên nói cho anh ta biết thân phận của Tần Mang sớm hơn: “Cậu nhìn trúng ai không nhìn, cứ một vừa hai phải nhất định chọn cô ấy.”
Người đàn ông lạnh lùng và đĩnh đạc đang đứng trước cửa sổ kính, giữa ngón tay còn cầm điếu thuốc đang cháy, khàn giọng nói: “Cô ấy kết hôn rồi.”
Hóa ra từ “chồng” mà anh ta tình cờ nghe được cô gọi lúc trước, vốn không phải là xưng hô thân mật của các cặp đôi đang yêu nhau.
Mà là người chồng hàng thật giá thật.
Nếu anh ta sớm biết cô đã có chồng, anh ta sẽ không…..
Thật sự sẽ không sao?
Nhìn những ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ, Đàn Quan Nam đang bắt đầu hoài nghi chính mình.
“Không sai, liên hôn thương nghiệp, môn đăng hộ đối.”
Mối liên kết giữa hai gia đình này thậm chí còn bền chặt hơn cả tình yêu.
Phó Diên đã khôi phục lại sự bình tĩnh: “Cho dù không có Hạ tổng, cậu không cũng thể cưới được Tần Mang.”
Là người đại diện của Tần Mang, Phó Diên cũng hiểu biết về gia thế của cô, đó là một gia tộc lớn, có tài sản hùng hậu truyền từ đời này sang đời khác, có dấu kế thừa từ hàng trăm năm trước.
Một thiên kim đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia tộc lớn như vậy, tuyệt đối không có khả năng sẽ gả cho một nam diễn viên.
Cho dù anh ta là ảnh đế cấp thế giới, cũng không thể lọt được vào mắt xanh của Tần gia.
Khi Đàn Quan Nam nghe được bốn chữ “liên hôn thương nghiệp”, ánh mắt vốn không có cảm xúc gì của anh ta, cuối cùng cũng nổi lên một gợn sóng.
Phó Diên nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi để gặp đạo diễn chương trình.
Trước khi đi, chị để lại một câu:
“Tóm lại, vị kia năm giữ quyền sinh tử của mọi người, chỉ cần người ta nói một câu, mọi nỗ lực bao năm qua của cậu đều sẽ trở nên vô nghĩa.”
……
Tổ chương trình [Ai mới là hung thủ?] đột nhiên tạm dừng ghi hình 7 ngày.
Khi Mạnh Thính nhận được thông báo, cuối cùng anh ta cũng thở phào một hơi.
Anh ta biết, Hạ tổng nhất định sẽ vì Tần Mang mà sắp xếp ổn thỏa.
Nhưng mà tận 7 ngày?
Một bên vừa điều chỉnh lại lịch trình, vừa lẩm bẩm: “7 ngày thì có thể làm gì?”
Tiểu Đồng hai tay ôm mặt, hai mắt sáng ngời: “Vợ chồng hợp pháp, 7 ngày 7 đêm, hí hí hí hí hí!!”
Mạnh Thính cạn lời, cầm sổ lịch trình gõ nhẹ lên trán cô bé: “Hạ tổng vừa nhìn là biết anh ấy là người thanh tâm quả dục, làm sao có thể như thế được.”
“Chậc chậc chậc, Mạnh ca, cái này anh không hiểu được đâu.”
“Một người đàn ông nhìn càng thanh tâm quả dục bao nhiêu, khi phóng túng hoang dã lên thì càng trở nên đáng sợ.”
Tiểu Đồng mang vẻ mặt trông rất có kinh nghiệm.
Dù sao.
Cô bé là người rõ nhất, chị Mang Mang mỗi lần ở lại trang viên Hoàn Hồ, khi trở về, trên người đều có rất nhiều dấu hôn nặng nhẹ khác nhau.
Mạnh Thính vẫn cảm thấy điều đó là không thể nào.
Hạ tổng đường đường là đóa hoa cao ngạo, cho dù là có ham muốn, nhưng cũng chỉ là tình huống bất khả kháng thôi.
Tuyệt đối không phải là người sẽ sa ngã vào sắc đẹp.
Mà lúc này, lại còn 7 ngày!
Chắc chắn không thể nào.
(Anh Mạnh quá ngây thơ =)))))))))))
*
Bên trong du thuyền, Tần Mang mở tủ quần áo ra.
Đập vào mắt là những chiếc váy khiêu vũ lụa mềm mại màu đỏ tươi, mỏng như cánh ve, chất vải mỏng manh dễ rách.
Tủ trang sức bên cạnh.
Cũng có những chiếc thắt lưng màu vàng tương tự nhau.
Tuy nhiên, những viên đá quý khảm trên mặt thắt lưng đều có màu sắc khác nhau.
7 ngày.
Mỗi ngày đều mặc bộ này.
Khiến Tần Mang cảm thấy run sợ.
Nhưng Hạ Linh Tễ lại cố tính không cho cô mặc thêm bất cứ cái gì khác, đến nửa mảnh vải cũng không có.
Bất cứ lúc nào chỗ nào vén váy lên là có thể—
Không biết đã xé bao nhiêu chiếc váy thành từng mảnh rồi.
“Hạ Linh Tễ, anh biến thái!!!”
Tần Mang cuối cùng cũng không có cách nào khác, liền túm lấy áo sơ mi của anh để mặc vào.
Chiếc áo sơ mi nam lạnh lùng khoác lên thân hình thướt tha yêu kiều, lộ ra bắp chân thon dài trắng như tuyết, khi cô bước đi, lay động uyển chuyển, đẹp không sao tả xiết.
Hạ Linh Tễ hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.
Ngả lưng lười biếng trên chiếc ghế xích đu được thiết kế vô cùng đặc biệt
Biên độ lay động của chiếc xích đu dường như đã được kiểm soát chặt chẽ, chín nhẹ một nặng.
Tần Mang không muốn đếm.
Nhưng tâm trí cô không theo sự kiểm soát của cô.
Các bức tường được thiết kế bằng kính trong suốt, từ bên trong có thể nhìn rõ đại dương xanh bên ngoài, cùng với một hòn đảo không người.
Tuy rằng không có người.
Nhưng!
Có động vật cũng rất xấu hổ được không!!!
Chín nhẹ một nặng, chín nhẹ, chín nông một sâu?
A a a a a a!!!!!
Cô quả nhiên là bị anh dạy hư rồi!!!!
“Anh xuống đây.”
Hạ Linh Tễ chậm rãi ngước lên đôi mắt còn yên tĩnh u ám hơn cả biển sâu ngoài kia, môi mỏng khẽ mỉm cười: “Đu xích đu thôi mà bà Hạ cũng muốn quản à?”
Sau đó mời cô: “Hay là cùng nhau?”
Khuôn mặt yêu tinh nhỏ bé của Tần Mang lúc này đang viết đầy chữ “thanh tâm quả dục”, hai tay xua xua tỏ ý từ chối: “Không, không, anh tránh xa em ra.”
Hạ Linh Tễ cụp mắt xuống nhìn cô: “Tại sao?”
Tần Mang lạnh lùng nói: “Bởi vì chúng ta thần tiên yêu quái không chung đường.”
“Sợ anh tiếp tục hút hết tiên khí của bổn tiên nữ.”
Hạ Linh Tễ rất biết nghe lời: “Yên tâm đi, không hút tiên khí của em.”
“Vậy anh làm gì?”
Nhìn anh từng bước tiến về phía mình.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mang khẽ động, nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ thanh tâm quả dục, băng thanh ngọc khiết của anh.
Khi bắt đầu làm chuyện đó, khuôn mặt kia tràn đầy vẻ hoang dã, phóng túng và cuồng nhiệt.
Cô không khỏi mím chặt môi.
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nói: “Quà sinh nhật của em còn chưa nhận hết.”
Vừa nghe đến hai chữ “sinh nhật”, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang thoáng chốc rạn nứt.
Trong tâm trí tràn ngập đều là “quà sinh nhật”.
Cô có thể khắc sâu nó suốt đời!
“Em không muốn quà nữa rồi!!”
Huhuhuhu, sau này cũng không muốn bất cứ món quà nào nữa.
Quà của Hạ Linh Tễ thậm chí còn “nóng bỏng” hơn cả củ khoai lang nóng.
Quả nhiên.
Quà tặng phải tự mình mua mới có thể yên tâm được, không thể ỷ lại vào đàn ông!
Nhưng mà Hạ Linh Tễ nói 7 ngày, chính là 7 ngày.
1 tiếng cũng không được thiếu.
Nói muốn thử hết thì nhất định phải thử hết, một cái cũng không bỏ sót.
Đương nhiên.
Nói mời bà Hạ đu xích đu, thì bà Hạ nhất định phải đu.
*
7 ngày sau.
Tần Mang lại lần nữa đặt chân xuống đất, đối diện với ánh mặt trời, cảm giác như đã qua mấy đời.
Bên trong xe bảo mẫu.
Nhìn khuôn mặt hồng hào và tinh tế của cô, như thể đã được tẩm bổ và chăm sóc suốt 7 ngày, Mạnh Thính liếc nhìn thêm vài cái, một lời khó nói hết: “7 ngày mất hồn?”
Tần Mang đang uống nước, suýt chút nữa thì sặc: “Sao anh biết?”
Mạnh Thính thở dài: “Cho dù Hạ tổng có mị lực đến mấy, em cũng không thể dày vò người ta như thế được.”
“Đàn ông không chịu được lăn lộn quá nhiều đâu.”
“”
Đờ mờ, câu này phải nói ngược lại.
Nếu không phải khả năng quản lý biểu cảm sắc mặt từ nhỏ đã được khắc sâu vào xương cốt, thì lúc này Tần Mang thật sự muốn trợn mắt lên.
Là ai lăn lộn ai?
Là ai mọe nó mới là người bị hại?
Mạnh Thính trước nay luôn sùng bái Hạ Linh Tễ và đều thuộc làu làu cuộc sống của anh, nhưng anh ta rất dè dặt và cũng hiếm khi thể hiện ra điều đó.
Hôm nay thực sự là không thể nhịn được nữa.
Mới đặc biệt sai người đi mua thực phẩm bổ dưỡng tốt nhất.
“Anh ấy không cần mấy thứ này!”
Tần Mang nhìn thấy những món đồ Mạnh Thính chốt đơn, rất ghét bỏ nói.
Cứ vậy thôi mà cô sắp bị anh chơi chết rồi.
Nếu lại bồi bổ thêm nữa——
Tần Mang chợt nhớ tới ngày sinh nhật của Hạ Linh Tễ, anh vô tình uống phải ly rượu huyết hươu, lúc đó còn đang đeo món quà sinh nhật của cô tặng.
Sau đó, cô bị làm tới nỗi phải vào bệnh viện.
Đáy mắt lóe lên một tia kinh sợ.
Kiên quyết phản đối: “Đừng mua những thứ không cần thiết như vậy!”
“Nếu như Hạ tổng hư thì làm sao bây giờ?”
“Phương diện này của đàn ông hư rồi rất khó để bồi bổ lại.”
“Hư thì cứ hư đi!!”
“Tốt nhất là nên hư.”
Tần Mang không chút do dự nói.
Hơn nữa, ai hư, chứ Hạ tổng nhất định không bao giờ hư.
Sự tự chủ của Hạ Linh Tễ thật sự quá tốt.
Cả ngày, chỉ có người cô là ướt sũng, không biết đã ra bao nhiêu lần, vậy mà Hạ Linh Tễ mới bắn có một lần.
Mỗi lần như vậy, Tần Mang đều cảm thấy Hạ Linh Tễ đang chế nhạo cô “nhanh” bằng hành động thực tế của anh!
Không chỉ đàn ông mới không được nói là “nhanh”.
Mà phụ nữ cũng không thể!!
Chính là rất tức giận!!!
Cô mới là người cần bồi bổ đây này!
Mạnh Thính nghĩ đến việc chính: “À đúng rồi, lát nữa em đăng vài ảnh selfie trên weibo nhé, fans đã đợi rất lâu rồi.”
“Sinh nhật em Hạ tổng có tặng hoa hay tặng quà gì không?”
“Có chụp ảnh lại không? Nếu có thì cũng có thể đăng lên một hai tấm.”
7 ngày Tần Mang “mất tích”, trùng với sinh nhật cô.
Fans vốn đang chờ cô đăng bài trên weibo, theo logic thông thường, những người trong vòng này khi đã công khai yêu đương, thì họ thường sẽ đăng bài vào những ngày lễ đặc biệt như thế này để show ân ái
Nếu không show, thì sẽ bị nghi ngờ là chia tay.
Tần Mang không những không show, còn không hề xuất hiện trước công chúng.
Ngay cả việc ghi hình chương trình thực tế cũng bị ngừng lại.
Đã một tuần kể từ khi đoạn teaser kia được tung ra, nhưng tập đầu tiên vẫn chưa được phát sóng.
Bây giờ mọi người đều thắc mắc liệu có phải cô đã chia tay rồi hay không.
Quà sinh nhật?
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang có chút chết lặng.
“Sao thế?”
“Không tặng à?”
Không thể nào, Hạ tổng trông không giống người keo kiệt như vậy.
“Tặng rồi…..”
Còn tặng cả một chiếc du thuyền.
Nhưng, không thể lấy ra được!
Đến cái tương tự cũng không có để mà lấy ra!
Bức ảnh bên ngoài duy nhất của chiếc du thuyền có thể khoe ra ngoài, đã bị Hạ Linh Tễ giành đăng trước trên weibo rồi.
Tư liệu bị cướp mất, tiên nữ càng tức giận.
Không có tư liệu.
Tần Mang chỉ có thể đăng ảnh selfie.
Tuy nhiên, cô không ngờ đến, sinh nhật cô đã qua 6 7 ngày rồi mà fans và cộng đồng mạng vẫn tò mò tại sao cô không khoe quà sinh nhật, hơn nữa còn khuyên cô—–
[Không khoe quà, không show ân ái, chắc chia tay rồi.]
[Có lẽ chỉ là quá đơn giản, không thể lấy ra khoe được? Dù sao cũng chỉ là người ngoài vòng, chắc cũng không nhiều tiền đâu.]
[@Tần Mang nữ thần! Người đàn ông không chịu tiêu tiền vì chị, chắc chắn không phải người đàn ông tốt, chia tay thôi!]
[Nếu không chia tay, sau này chẳng những không có tiền mua đá quý mà còn phải cực nhọc làm việc để nuôi lại người ta, ôi, nghĩ thôi cũng thấy khổ rồi.]
[Không đến mức đó, cô ấy có thể bán đá quý để nuôi đàn ông.]
[@Tần Mang, cầu xin chị, yêu đương mất não sẽ không có kết cục tốt đâu.]
[Chia tay đi. Tôi thấy Đàn nam thần cũng rất tốt, vừa có nhan sắc vừa có tiền. Chỉ mua đá quý thôi mà, anh ấy chỉ cần quay một bộ phim là có thể mua cho cô một đống!! Bảo anh ấy đóng thêm vài bộ nữa để nuôi cô đi, thế còn tốt hơn cô vất vả nuôi đàn ông.]
Tần Mang thấy bọn họ càng nói càng lạc đề.
Đặc biệt là lại bắt đầu nhắc đến Đàn Quan Nam.
Khuôn mặt xinh đẹp chậm rãi cau lại, nghĩ đến dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của Hạ Linh Tễ, và 7 ngày giáo huấn.
Cô nhanh chóng gõ một câu trả lời.
Tần Mang V: [Không chia tay, vẫn còn tốt, vẫn nuôi nổi, tặng du thuyền, không chụp ảnh, không tiện khoe.]
Tất cả đều là từ khóa quan trọng, với một lượng lớn thông tin.
“Tam Tự Kinh?” (Ý là chị Mang trả lời chỉ có 3 chữ)
“Hahahahahaha, mòe nó tam tự kinh, trọng điểm là…..người đàn ông kia vậy là tặng du thuyền?!!
“Từ từ, du thuyền? Sao tôi lại thấy nó quen quen?”
“Ảnh chụp màn hình.jpg”
Chính là bức ảnh du thuyền Hạ Linh Tễ tặng cho Hạ phu nhân.
“Học Hạ tổng à?”
“Học ai không học, lại học cái này?”
“@Tần Mang, cười chết tôi mất hahahaha, cô không cần phải vội vàng cứu vãn thể diện của mình như vậy, cô cho rằng bạn trai cô là vị kia của Hạ gia sao?!!”
Khuôn mặt của Tần Mang không có cảm xúc gì.
Thật không dám giấu, chính là vị kia của Hạ gia.
Cộng đồng mạng hoàn toàn không tin.
Nếu thực sự được tặng một cái du thuyền, vậy sao lại không chụp lại, không show ra một chút.
Cho dù nói sợ show khung cảnh bên ngoài thì sẽ bị đào ra thân phận của bạn trai, vậy thì show khung cảnh bên trong du thuyền cũng được mà?
Tần Mang: “…..”
Tất nhiên không được.
Bên trong càng không thể show ra ngoài.
Chắc chắn sẽ là bức ảnh bị weibo liệt vào danh sách cấm trẻ em dưới 18 tuổi và sẽ bị chặn ngay lập tức.
Đúng lúc Mạnh Thính đang suy nghĩ có nên tìm người chụp ảnh du thuyền hay không.
Thì thư ký Tùng đã gửi tin nhắn cho Tần Mang.
Là hình ảnh một chiếc du thuyền sang trọng không kém.
Chỉ đơn giản 3 chữ “Tiểu Sư Tử” nhưng thật sự rất uy phong.
Thư ký Tùng: [Chiếc du thuyền này là quà sinh nhật Hạ tổng đặc biệt chuẩn bị cho ngài, có thể dùng nó để mời bạn bè đến mở party, bên trong đã có đầy đủ trang thiết bị.]
Ý tứ rất rõ ràng.
Là một chiếc du thuyền bình thường, không phải là loại không thể cho người khác nhìn thấy.
Hóa ra anh đã sớm chuẩn bị sẵn hai chiếc du thuyền.
Tần Mang trước tiên đăng tấm ảnh du thuyền bên weibo, tát thẳng vào mặt những anti-fan hoài nghi cô.
Dám làm mọi người nghi ngờ cô dựa vào Hạ Linh Tễ để show ân ái lừa gạt cộng đồng mạng.
Cộng đồng mạng đều biết từ Ổ Vũ Tây rằng biệt danh của Tần Mang là tiểu sư tử, vì vậy họ đương nhiên sẽ không nghi ngờ rằng chiếc du thuyền này là không phải tặng cô.
Hơn nữa, người ta còn là một nữ minh tinh.
Nói thật thì cũng không cần dùng ảnh mạng để lừa mọi người, nếu như bị phát hiện ra, thì cũng quá mất mặt!
“Đờ mờ, thật sự?”
“Thật sự là bạn trai tặng sao? Chứ không phải tự cô mua nó chứ?”
“Tôi phát hiện có một số người thật sự rất kỳ quái, người ta không show thì nói lừa gạt, người ta show ra thì lại nghi ngờ. Vậy Tần Mang nói bất cứ cái gì, cũng đều là giả nhỉ?”
“Đúng đấy, đúng đấy! Tần Mang nếu là loại người thích khoe khoang thì sao cô ấy ra mắt hơn 2 năm rồi mọi người mới biết nhà cô ấy giàu như vậy.”
“Tần Mang có tiền cũng thôi đi, cô ấy trước này chưa bao giờ mượn thế lực của gia đình, cũng chưa từng mang tiền vào đoàn phim để thích gì làm nấy. Cô ấy đi tới hiện tại, hoàn toàn là dựa vào thực lực! Một nữ minh tinh vừa xinh đẹp vừa ưu tú lại khiêm tốn như vậy, tìm được ở đâu chứ!!!”
“Chỉ cần Tần Mang không sập, tôi sẽ làm fan của cô ấy cả đời.”
“Yếu ớt giơ tay, có thể đừng thổi phồng cao như vậy được không, tôi chỉ đơn thuần muốn biết….nhà trai có xứng đôi hay không thôi mà.”
“Chắc có lẽ chỉ có cách tiết lộ danh tính thực sự của người đàn ông này thì mọi chuyện mới có thể dừng lại.”
“@Truyền thông @Phóng viên @Account marketing, nhanh chân thực hiện công việc của mình đi!!!”
Trong lòng các tài khoản truyền thông/phóng viên/account marketing biết nội tình: Chúng tôi cũng muốn lắm chứ bộ, nhưng….ai dám đây.
Không dám tung.
Nhưng lại không thể kiềm chế được sự phấn kích trong lòng mình.
Vì vậy, một nhóm người bắt đầu mở nhóm chat “Cực Quang”.
[Bức ảnh du thuyền kia, xem chưa?]
[Xem rồi!]
[Tặng du thuyền, nhận du thuyền. Không rõ ràng sao! Không rõ ràng sao!!!!]
[Lại còn có ký hiệu sư tử!!]
[Cộng đồng mạng thật không có mắt, quả nhiên là do thiếu chúng ta.]
[…….]
[Tôi cược khi Quang Mang nhận giải thì sẽ công khai.]
[Giải thưởng cũng không phải bắp cải mua ngoài chợ.]
[……]
Hơn chục người đều có chung một mật mã ám hiệu, trừ những người bên trong biết nội tình, những người khác chắc chắn xem không hiểu được.
……
Tần Mang cảm thấy, đây chắc chắn là quỷ kế của vị Hạ mỗ kia.
Anh sẽ tốt bụng như vậy sao?
Nghĩ đến khả năng nào đó, Tần Mang gõ gõ một tin nhắn wechat trước khi xuống xe—–
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Tát một cái, rồi lại cho một viên kẹo?Anh nghĩ em sẽ mắc mưu sao?]
Hạ Linh Tễ khoảng phải hai tiếng sau mới trả lời.
Tần Mang đã đến địa điểm ghi hình chương trình thực tế.
Trước khi điện thoại bị tịch thu.
Anh trai: [Chỉ một cái tát thôi sao?]
Tần Mang nhìn thấy câu này, trong đầu cô lập tức hiện lên “âm thanh tiếng tát” – bang bang bang!!
A a a a a a a!!!!!
Cô bị anh dạy hư rồi!!!!
Vậy mà cô lại nháy mắt đã hiểu ngay được!!!!
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh không biết xấu hổ! Anh hạ lưu! Anh vô sỉ!!!!]
Anh trai: [Mấy cái tát thì cho từng ấy viên kẹo.]
Đôi mắt Tần Mang sáng bừng lên, khuôn mặt vốn đang tức giận cũng đột nhiên mềm hẳn xuống.
Viên kẹo cái gì.
Chính là đá quý nha!
Tần Mang gửi tin nhắn giọng nói: “Anh trai, yêu anh nhất moah moah moah!”
Lúc này.
Người quay phim cũng đi đến nhắc Tần Mang nộp điện thoại.
Vô tình nghe được câu này của cô.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái thật hay, một tiếng “anh trai” kia có thể ngọt ngào đến tận xương tủy.
Đạo diễn hỏi: “Hóa cô Tần còn có anh trai à.”
Tần Mang tắt nguồn điện thoại.
Đột nhiên nghe thấy câu này.
Ánh mắt khẽ động, khi nhìn vào camera, đôi môi đỏ mọng của cô chậm rãi nói: “Ừm ~~”
“Là anh trai khác cha khác mẹ, nhưng cùng chung chăn gối.”
Anh trai ruột?
Hay là anh trai mưa?
Những người tổ chương trình cũng coi như đã gặp qua không ít nghệ sĩ lật xe ngay tại chương trình.
Nhưng chưa bao giờ thấy một nghệ sĩ tự đặt vật ngáng chân mình như cô!
Mạnh Thính vẫn còn chưa ra khỏi trường quay.
Nghe được câu này, trán cũng toát mồ hôi hột.
Vội vàng giải thích: “Mọi người đừng nghĩ lung tung!”
“Đây là chỉ tình thú giữa cô ấy và bạn trai thôi!Tình thú mà thôi!”
Nhưng anh ta không ngờ tới, khi được phát sóng, hậu kỳ đã cắt nối chỉnh sửa thành một quan hệ kỳ kỳ quái quái!
Sắc mặt của mọi người đều nứt ra, trong mắt Tần Mang tràn ngập nụ cười xấu xa khi thực hiện được ý đồ xấu.
Mạnh Thính lại đau đầu.
Tiểu ma vương chính là tiểu ma vương mà!
Lần này thật sự show ân ái, chắc chắn bại lộ bộ mặt thật của cô.
Tần Mang nhìn ánh mắt tử vong của Mạnh Thính, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bày ra dáng vẻ ngây thơ vô số tội: “Mọi người thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không nghĩ lung tung đâu.”
Mọi người nghĩ lung tung: “…..”
Thật xin lỗi nhé, chúng tôi không hề thông minh.
—————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ – anh trai mưa – Linh Tễ: Nghĩ lung tung cũng không phải là không được.
Công Khai
Đánh giá:
Truyện Công Khai
Story
Chương 50
9.8/10 từ 48 lượt.