Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Chương 4: Lâm Tri Ngải: Không lẽ mình đã trở thành một cô bé mạnh mẽ rồi à, nghĩ thôi cũng thấy có chút kích thích là sao nhỉ
145@-Bình minh hệt như một thanh kiếm sắc bén chém toạc màn đêm đen, chào đón ánh mặt trời lên.
Khi ánh mặt trời xuyên qua khe hở của khung cửa sổ, chiếu đến đôi mắt của Tống Chu Thành, Tống Chu Thành chỉ cảm thấy cả người mình đau nhức, nơi nào cũng không thoải mái.
Cảnh tượng tối hôm qua chợt từng cái một ùa về, Tống Chu Thành bỗng trừng mắt há hốc mồm, vội nhìn về phía giường thì vừa hay chạm phải một đôi mắt trong veo.
Tống Chu Thành tức giận nhìn đăm đăm, vừa định mở lời thì trông thấy cô ngốc dang đôi tay ra với anh, nhẹ nhàng nói: "Thay quần áo giúp tôi."
Tống Chu Thành bất giác lùi về sau một bước, khẽ chau mày, lời nói vốn dĩ là những lời oán trách mà giờ đã biến thành: "Cô không biết rằng nam nữ khác nhau à!"
Lâm Tri Ngải lắc lắc đầu: "Nhưng tôi không biết thay quần áo mà!"
Lúc trước bên cạnh không có nha hoàn bà mụ thì vẫn còn có tiểu thái giám. Đừng nói đến việc mặc quần áo ngay cả việc tắm rửa cũng không đến lượt cô động tay vào.
Sau khi đến thế giới này, cô lại ở cùng một cơ thể với Lâm Tri Ngải, việc ăn, mặc, ở và đi lại đều do Lăng Tú ma ma phụ trách.
Tống Chu Thành dùng ánh mắt bất lực nhìn Lâm Tri Ngải: "Thôi được, cô ở trên giường đừng động đậy, tôi đi tìm một nha hoàn giúp cô thay quần áo."
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Được, giúp tôi lấy thêm một chút nước nóng, tôi vẫn còn chưa rửa mặt nữa!"
Tống Chu Thành gật đầu xong thì bước ra khỏi phòng, đợi đến lúc anh bê nước nóng bước vào, nhìn nha hoàn mình kêu đến để giúp cho Lâm Tri Ngải rửa mặt xong hết thì anh vẫn chưa kịp phản ứng, dựa vào đâu bảo anh hầu hạ một cô ngốc như Lâm Tri Ngải!
Nhà ăn của Tống Chu Thành ở phía sau của sân luyện võ, Tống Chu Thành định ăn xong bữa sáng sẽ đưa trả Lâm Tri Ngải về.
Vậy nên một bên đi về phía nhà ăn, một bên thì nói với Lâm Tri Ngải: "Bữa sáng cô muốn ăn gì? Ăn xong tôi đưa cô trở về nhà họ Lâm."
Đôi mắt Lâm Tri Ngải bỗng ngời sáng, nhà họ Tống này cũng được quá nhỉ, không ngờ còn có thể được gọi món, đây là đãi ngộ mà cô không có được ở nhà họ Lâm.
"Tôi muốn ăn vịt chưng tổ yến, tổ yến trộn vịt, thịt cừu tươi, bánh mật ong, bánh gạo, bánh trúc cuốn, chân gà rừng, cháo gạo tẻ, canh kim ngân đậu phụ, thịt cừu hấp rượu, ức gà xào bắp cải trắng, đậu phụ chao, vịt quay treo lò, thịt hươu nướng, màn thầu mắt voi, bánh xếp rau hẹ chiên, mỳ thịt gà, bụng dê chua cay, canh gà sợi với tổ yến, tôm xào..."
Cùng với một loạt tên các món ăn được thốt ra từ miệng của Lâm Tri Ngải, khoé miệng của Tống Chu Thành bất giác khẽ co giật. Anh chỉ lịch sự hỏi cho vui không ngờ cô ngốc này đúng là chẳng khách sáo thật.
"Sáng hôm nay chỉ có bánh xếp rau hẹ và mỳ thôi, nhiều nhất có thể cho cô thêm một món tổ yến, nếu như muốn ăn những món khác thì về nhà họ Lâm các người ăn đi!"
Anh không tin rằng việc ăn uống ở nhà họ Lâm lại tốt đến vậy, một buổi sáng mà có thể làm ra được mấy chục món khác nhau.
Lâm Tri Ngải thất vọng cúi thấp đầu: "Vậy thôi, tôi ăn cháo tổ yến."
Tống Chu Thành gật đầu cho có lệ: "Được, không thành vấn đề."
Đến nhà ăn, Tống Chu Thành vốn dĩ muốn nói với Tống Trạch về chuyện cô ngốc bị gả thay, ai ngờ chờ ngược chờ xuôi vẫn không thấy bóng dáng của Tống Trạch ở đâu.
Tống Chu Thành chỉ có thể hỏi thăm Phúc Bá quản gia ở bên cạnh: "Ông ba tôi đâu rồi?"
Phúc Bá mỉm cười với Tống Chu Thành: "Tống Tư lệnh sáng sớm hôm nay đã đến quân doanh rồi ạ, bảo rằng để cậu và thiếu phu nhân ăn bữa sáng trước, không cần đợi ông ấy."
Tống Chu Thành khẽ gật đầu, trên môi lộ ra nét cười châm biếm: "Được rồi, tôi biết rồi."
Tống Trạch muốn anh sớm ngày kết hôn, chẳng qua là muốn để cho nhà họ Tống mau có người nối dõi, dễ vứt anh ở ngoài chiến trường.
Có điều nhà họ Lâm lại mang đến một cô ngốc, việc này thì không thể trách anh được rồi. Dù sao anh cũng đã kết hôn rồi.
Lâm Tri Ngải ăn rất chậm, chậm đến nỗi Tống Chu Thành đã ăn hai bát mỳ, Lâm Tri Ngải chỉ mới ăn chưa hết một nửa bát cháo tổ yến.
Tống Chu Thành dùng ánh mắt chê bai nhìn về phía Lâm Tri Ngải: "Cô không thể ăn nhanh một chút à? Cứ với tốc độ này của cô, ăn xong bữa sáng thì phải đến trưa mất."
Lâm Tri Ngải lắc đầu: "Không được đâu, ăn uống ngấu nghiến thì khó tiêu hoá lắm."
Nhìn thấy dáng vẻ nhai kỹ nuốt chậm của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ cảm thấy trong lòng có một cục máu nghẹn lại, không lên không xuống được thật khiến người khác khó chịu.
Cũng may có một tên người hầu chạy vào, hô lớn với Tống Chu Thành: "Thiếu gia, Vương thiếu gia sai người đến truyền lời, nói rằng cậu ấy và Triệu Dực Thạch bị Ngụy Quân Vũ chặn lại ở cửa quán rượu Gia Hoà rồi ạ, sắp đánh nhau rồi, bảo cậu nhanh chóng sang giúp đỡ."
Tống Chu Thành vừa nghe vậy làm sao có thể ngồi yên, Triệu Dực Thạch là anh em của anh, còn Nguỵ Quân Vũ là kẻ thù không đội trời chung với anh từ nhỏ đến lớn.
Tống Chu Thành đứng phắt người dậy, trước khi đi vẫn không quên căn dặn Lâm Tri Ngải: "Cô từ từ mà ăn, ăn xong thì ở đây chơi một lúc, tôi xong việc thì sẽ đến đón cô."
Thanh Viên Trai của nhà họ Lâm
Sau khi Lâm lão thái thái thức dậy thì cảm thấy trong sân quá đỗi yên tĩnh, đến lúc sắp bắt đầu ăn cơm thì bà mới nhớ ra, Lâm Tri Ngải thường ngày vẫn ở suốt bên bà giờ chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm lão thái thái căn dặn cho Lăng ma ma ở phía sau: "Con mèo lười Tri Ngải này chắc vẫn còn đang ngủ nướng đấy, bà mau đến phòng gọi con bé dậy, còn ngủ nữa thì bữa sáng sẽ nguội hết mất."
Lăng Tú ma ma mỉm cười gật đầu với Lâm lão thái thái: "Vâng, tôi đi ngay đây ạ. Tôi cảm thấy quan hệ giữa lão phu nhân và Tri Ngải tiểu thư mấy hôm nay ngày càng tốt đấy ạ."
Mặc dù nói Lâm Tri Ngải vẫn luôn được nuôi dưỡng trong sân của Lâm lão thái thái, thế nhưng trước đây Lâm Tri Ngải và Lâm lão thái thái không hề gần gũi quá nhiều. Đa phần thời gian đều do Lâm lão thái thái dặn dò người hầu đến chăm sóc.
Những việc như liên tiếp mấy hôm gọi Lâm Tri Ngải cùng ăn bữa sáng là chuyện chưa từng xảy ra.
Còn về việc bắt đầu thay đổi từ lúc nào thì hình như là từ lần Lâm Tri Ngải ngã xuống từ hòn non bộ. Có thể vì tính mạng Lâm Tri Ngải bị đe dọa khiến cho Lâm lão thái thái càng quý trọng hơn!
Sau khi Lăng Tú ma ma rời đi, Lâm lão thái thái cứ ở nhà ăn mà đợi, bà cũng không có ý muốn ăn trước.
Tính cách của Lâm Tri Ngải càng ngày càng bám người, giống hệt như con mèo trắng mà lúc trẻ bà từng nuôi, đúng thật là khiến cho người khác yêu thích.
Nhưng một câu nói của Lăng Tú ma ma sau khi quay về lại khiến cho niềm vui trong lòng của Lâm lão thái thái tan mất không còn lại gì.
"Lão phu nhân, Tri Ngải tiểu thư không ở trong phòng. Ngay cả trong sân cũng không có ạ."
Bà nhớ lại sự mất tích của Hạ Linh ngày hôm qua, đôi mắt của Lâm lão thái thái đột nhiên thay đổi, vội đứng dậy đi về phía sân của Lâm Diệc Vân.
Mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy Lâm Diệc Vân ở trong phòng, khoé mắt của Lâm lão thái thái tức đến đỏ cả lên, giơ tay tát cho Lâm Diệc Vân một bạt tai, nổi giận nói: "Các người đúng là to gan thật đấy, đùa giỡn xoay vòng nhà họ Lâm và nhà họ Tống thế à?"
Lâm Diệc Vân che lấy vết thương trên mặt, trong đầu cô ta hiện lên lời căn dặn của Hạ Linh nói với mình hôm qua. Vậy nên cô ta nhìn Lâm lão thái thái với đôi mắt vô tội: "Bà nội, bà đang nói gì vậy? Không phải bà bảo con ở trong phòng không đến lúc kết hôn không được ra ngoài sao?"
Nét mặt Lâm lão thái thái đầy căm phẫn: "Hôm qua kết hôn đấy, cô ở đâu! Cô để cho Tri Ngải gả đến nhà họ Tống thay cho cô, cô có nghĩ rằng ngộ nhỡ nhà họ Tống trả người về đây, Tri Ngải sẽ bị huỷ trong tay cô đấy!"
Cô ngốc đã bái đường với người ta, sau này làm sao mà tìm được một nơi tốt để gả đi nữa!
Lâm Diệc Vân cúi đầu, lấy hai tay ôm lên mặt, nước mắt cứ thế trực trào ra ngoài từ kẽ tay: "Sao lại kết hôn rồi kia chứ! Con vẫn đang đợi nhà họ Tống đến đón con đi nữa cơ. Không lẽ chị ham muốn vinh hoa phú quý của nhà họ Tống, cố ý đánh tráo với con đấy chứ!"
Lâm lão thái thái cau mày, gương mặt lạnh lùng, cơn tức giận được bộc lộ mà không chút che giấu: "Nếu cô đã dám làm thì phải dám nhận, đổ oan cho một đứa ngốc thì chả hay ho gì! Nếu Tri Ngải thông minh như thế thì hà cớ gì con bé phải ở trong cái Thanh Viên Trai chật chội này bao nhiêu năm qua!"
Hạ Linh nhận được tin tức bèn vội chạy qua, vừa hay nghe thấy câu nói cuối cùng của Lâm lão thái thái, bà ta lập tức bước lên phía trước, dìu lấy tay của Lâm lão thái thái, trấn an nói: "Mẹ, tất cả đều do tạo hoá trêu ngươi, A Vân cũng không phải cố ý đâu ạ."
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm lão thái thái càng ngày càng khó coi, Hạ Linh vội vàng bổ sung thêm: "Nếu như Tri Ngải đã gả sang đó rồi, vậy chi bằng chúng ta ngồi im quan sát, cũng không thể nào vội vã gả thêm một cô vợ sang cho nhà họ Tống chứ ạ, làm như thế khác nào đang đẩy Tri Ngải vào lò lửa hả mẹ!"
Biết Lâm lão thái thái rất thích Lâm Tri Ngải, vậy nên Hạ Linh cố ý dùng Lâm Tri Ngải ra làm lá chắn.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe thấy tên của Lâm Tri Ngải, Lâm lão thái thái đăm đăm liếc nhìn Hạ Linh và cuối cùng không nói gì nữa, quay người đi ra phía cửa.
Lâm lão thái thái trên đường trở về phòng thì bắt gặp Lâm Chính Hồng đang về nhà lấy đồ.
Lâm Chính Hồng chào hỏi Lâm lão thái thái trước: "Mẹ, sớm như vậy, mẹ định đi đâu thế ạ?"
Lâm lão thái thái ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Hồng cao hơn bà nửa cái đầu, nét mặt nghiêm túc lạ thường: "Tôi hỏi cậu, chuyện Lâm Diệc Vân bắt Tri Ngải thay mình gả đến nhà họ Tống, có phải cậu ngầm đồng ý không."
Nghe thấy câu nói này của Lâm lão thái thái, gương mặt Lâm Chính Hồng đầy nghi hoặc. Ông đưa mắt nhìn ra phía sau lưng của Lâm lão thái thái, nhìn thấy Lâm Diệc Vân đang bước nhỏ chạy ra, mức độ ngạc nhiên của Lâm Chính Hồng như thể đang nhìn thấy nước sông Hoàng Hà chảy ngược vậy.
"A Vân, sao con vẫn còn ở nhà vậy?"
Nhìn thấy sự kinh ngạc của Lâm Chính Hồng, Lâm lão thái thái mới thở phào. Nếu như con trai bà thật sự có thể làm ra việc không suy nghĩ như vậy thì chi bằng bây giờ bà cuốn gói vào quan tài cho xong. Bởi vì sớm muộn gì cũng có một ngày bị nó chọc tức đến chết.
Lâm Chính Hồng vội vã hỏi chuyện Lâm Diệc Vân, Lâm lão thái thái cũng không lo được nhiều như thế bèn đi thẳng về cửa phòng rồi căn dặn người gác cửa: "Bây giờ cậu lập tức đến nhà họ Tống canh chừng, chỉ cần Tống Chu Thành dẫn đại tiểu thư ra ngoài thì về báo lại ngay."
Lâm Tri Ngải ở bên đây nhìn theo bóng của Tống Chu Thành bước nhỏ chạy đi rồi đưa mắt nhìn xuống, thấy mình đã húp được nửa bát cháo tổ yến, cô cảm thấy bản thân ăn cũng đủ rồi bèn đứng dậy.
Tống Chu Thành bảo cô ở đây chơi một lúc trước đã, Lâm Tri Ngải cũng không biết ở đâu thì vui, đi mãi đi mãi thì đi đến sân luyện võ.
Giữa sân luyện võ có một sân khấu hình nón cụt, bên trái là cọc gỗ, bên phải là các loại binh khí, mà thứ khiến cô chú ý nhất đó là thanh đao lớn ở giữa kia.
Nhìn thấy thanh đao còn cao hơn cả mình, Lâm Tri Ngải không khỏi tò mò, vươn tay ra muốn sờ vào.
Phúc Bá vừa hay đi qua thì khẽ cau mày, bất giác ngăn lại: "Thiếu phu nhân, cây đao này là của Tống tư lệnh đấy, hơn năm mươi kí..." Cô cầm không nổi đâu ạ!
Lời của Phúc Bá còn chưa dứt thì đã nhìn thấy Lâm Tri Ngải cầm lấy thanh đao đó, còn dùng một tay vung kiếm múa một đoạn.
Phúc Bá ngẩn cả người, thanh đao nặng trịch trong tay người khác, sao trong tay của thiếu phu nhân lại như đồ chơi thế kia.
Đừng nói đến Phúc Bá, đến ngay cả Lâm Tri Ngải cũng không kìm được nỗi kinh ngạc.
Cô chỉ nghe Phúc Bá nói thanh đao này hơn năm mươi kí nên muốn thử sờ một tí, ai ngờ tiện tay bèn cầm lên.
Đây là trọng lượng của năm mươi kí nên có đấy sao?
Không lẽ cô đã trở thành một cô bé mạnh mẽ rồi à, nghĩ thôi cũng thấy có chút kích thích là sao nhỉ.
Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Khi ánh mặt trời xuyên qua khe hở của khung cửa sổ, chiếu đến đôi mắt của Tống Chu Thành, Tống Chu Thành chỉ cảm thấy cả người mình đau nhức, nơi nào cũng không thoải mái.
Cảnh tượng tối hôm qua chợt từng cái một ùa về, Tống Chu Thành bỗng trừng mắt há hốc mồm, vội nhìn về phía giường thì vừa hay chạm phải một đôi mắt trong veo.
Tống Chu Thành tức giận nhìn đăm đăm, vừa định mở lời thì trông thấy cô ngốc dang đôi tay ra với anh, nhẹ nhàng nói: "Thay quần áo giúp tôi."
Tống Chu Thành bất giác lùi về sau một bước, khẽ chau mày, lời nói vốn dĩ là những lời oán trách mà giờ đã biến thành: "Cô không biết rằng nam nữ khác nhau à!"
Lâm Tri Ngải lắc lắc đầu: "Nhưng tôi không biết thay quần áo mà!"
Lúc trước bên cạnh không có nha hoàn bà mụ thì vẫn còn có tiểu thái giám. Đừng nói đến việc mặc quần áo ngay cả việc tắm rửa cũng không đến lượt cô động tay vào.
Sau khi đến thế giới này, cô lại ở cùng một cơ thể với Lâm Tri Ngải, việc ăn, mặc, ở và đi lại đều do Lăng Tú ma ma phụ trách.
Tống Chu Thành dùng ánh mắt bất lực nhìn Lâm Tri Ngải: "Thôi được, cô ở trên giường đừng động đậy, tôi đi tìm một nha hoàn giúp cô thay quần áo."
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Được, giúp tôi lấy thêm một chút nước nóng, tôi vẫn còn chưa rửa mặt nữa!"
Tống Chu Thành gật đầu xong thì bước ra khỏi phòng, đợi đến lúc anh bê nước nóng bước vào, nhìn nha hoàn mình kêu đến để giúp cho Lâm Tri Ngải rửa mặt xong hết thì anh vẫn chưa kịp phản ứng, dựa vào đâu bảo anh hầu hạ một cô ngốc như Lâm Tri Ngải!
Nhà ăn của Tống Chu Thành ở phía sau của sân luyện võ, Tống Chu Thành định ăn xong bữa sáng sẽ đưa trả Lâm Tri Ngải về.
Vậy nên một bên đi về phía nhà ăn, một bên thì nói với Lâm Tri Ngải: "Bữa sáng cô muốn ăn gì? Ăn xong tôi đưa cô trở về nhà họ Lâm."
Đôi mắt Lâm Tri Ngải bỗng ngời sáng, nhà họ Tống này cũng được quá nhỉ, không ngờ còn có thể được gọi món, đây là đãi ngộ mà cô không có được ở nhà họ Lâm.
"Tôi muốn ăn vịt chưng tổ yến, tổ yến trộn vịt, thịt cừu tươi, bánh mật ong, bánh gạo, bánh trúc cuốn, chân gà rừng, cháo gạo tẻ, canh kim ngân đậu phụ, thịt cừu hấp rượu, ức gà xào bắp cải trắng, đậu phụ chao, vịt quay treo lò, thịt hươu nướng, màn thầu mắt voi, bánh xếp rau hẹ chiên, mỳ thịt gà, bụng dê chua cay, canh gà sợi với tổ yến, tôm xào..."
Cùng với một loạt tên các món ăn được thốt ra từ miệng của Lâm Tri Ngải, khoé miệng của Tống Chu Thành bất giác khẽ co giật. Anh chỉ lịch sự hỏi cho vui không ngờ cô ngốc này đúng là chẳng khách sáo thật.
"Sáng hôm nay chỉ có bánh xếp rau hẹ và mỳ thôi, nhiều nhất có thể cho cô thêm một món tổ yến, nếu như muốn ăn những món khác thì về nhà họ Lâm các người ăn đi!"
Anh không tin rằng việc ăn uống ở nhà họ Lâm lại tốt đến vậy, một buổi sáng mà có thể làm ra được mấy chục món khác nhau.
Lâm Tri Ngải thất vọng cúi thấp đầu: "Vậy thôi, tôi ăn cháo tổ yến."
Tống Chu Thành gật đầu cho có lệ: "Được, không thành vấn đề."
Đến nhà ăn, Tống Chu Thành vốn dĩ muốn nói với Tống Trạch về chuyện cô ngốc bị gả thay, ai ngờ chờ ngược chờ xuôi vẫn không thấy bóng dáng của Tống Trạch ở đâu.
Tống Chu Thành chỉ có thể hỏi thăm Phúc Bá quản gia ở bên cạnh: "Ông ba tôi đâu rồi?"
Phúc Bá mỉm cười với Tống Chu Thành: "Tống Tư lệnh sáng sớm hôm nay đã đến quân doanh rồi ạ, bảo rằng để cậu và thiếu phu nhân ăn bữa sáng trước, không cần đợi ông ấy."
Tống Chu Thành khẽ gật đầu, trên môi lộ ra nét cười châm biếm: "Được rồi, tôi biết rồi."
Tống Trạch muốn anh sớm ngày kết hôn, chẳng qua là muốn để cho nhà họ Tống mau có người nối dõi, dễ vứt anh ở ngoài chiến trường.
Có điều nhà họ Lâm lại mang đến một cô ngốc, việc này thì không thể trách anh được rồi. Dù sao anh cũng đã kết hôn rồi.
Lâm Tri Ngải ăn rất chậm, chậm đến nỗi Tống Chu Thành đã ăn hai bát mỳ, Lâm Tri Ngải chỉ mới ăn chưa hết một nửa bát cháo tổ yến.
Tống Chu Thành dùng ánh mắt chê bai nhìn về phía Lâm Tri Ngải: "Cô không thể ăn nhanh một chút à? Cứ với tốc độ này của cô, ăn xong bữa sáng thì phải đến trưa mất."
Lâm Tri Ngải lắc đầu: "Không được đâu, ăn uống ngấu nghiến thì khó tiêu hoá lắm."
Nhìn thấy dáng vẻ nhai kỹ nuốt chậm của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ cảm thấy trong lòng có một cục máu nghẹn lại, không lên không xuống được thật khiến người khác khó chịu.
Cũng may có một tên người hầu chạy vào, hô lớn với Tống Chu Thành: "Thiếu gia, Vương thiếu gia sai người đến truyền lời, nói rằng cậu ấy và Triệu Dực Thạch bị Ngụy Quân Vũ chặn lại ở cửa quán rượu Gia Hoà rồi ạ, sắp đánh nhau rồi, bảo cậu nhanh chóng sang giúp đỡ."
Tống Chu Thành vừa nghe vậy làm sao có thể ngồi yên, Triệu Dực Thạch là anh em của anh, còn Nguỵ Quân Vũ là kẻ thù không đội trời chung với anh từ nhỏ đến lớn.
Tống Chu Thành đứng phắt người dậy, trước khi đi vẫn không quên căn dặn Lâm Tri Ngải: "Cô từ từ mà ăn, ăn xong thì ở đây chơi một lúc, tôi xong việc thì sẽ đến đón cô."
Thanh Viên Trai của nhà họ Lâm
Sau khi Lâm lão thái thái thức dậy thì cảm thấy trong sân quá đỗi yên tĩnh, đến lúc sắp bắt đầu ăn cơm thì bà mới nhớ ra, Lâm Tri Ngải thường ngày vẫn ở suốt bên bà giờ chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm lão thái thái căn dặn cho Lăng ma ma ở phía sau: "Con mèo lười Tri Ngải này chắc vẫn còn đang ngủ nướng đấy, bà mau đến phòng gọi con bé dậy, còn ngủ nữa thì bữa sáng sẽ nguội hết mất."
Lăng Tú ma ma mỉm cười gật đầu với Lâm lão thái thái: "Vâng, tôi đi ngay đây ạ. Tôi cảm thấy quan hệ giữa lão phu nhân và Tri Ngải tiểu thư mấy hôm nay ngày càng tốt đấy ạ."
Mặc dù nói Lâm Tri Ngải vẫn luôn được nuôi dưỡng trong sân của Lâm lão thái thái, thế nhưng trước đây Lâm Tri Ngải và Lâm lão thái thái không hề gần gũi quá nhiều. Đa phần thời gian đều do Lâm lão thái thái dặn dò người hầu đến chăm sóc.
Những việc như liên tiếp mấy hôm gọi Lâm Tri Ngải cùng ăn bữa sáng là chuyện chưa từng xảy ra.
Còn về việc bắt đầu thay đổi từ lúc nào thì hình như là từ lần Lâm Tri Ngải ngã xuống từ hòn non bộ. Có thể vì tính mạng Lâm Tri Ngải bị đe dọa khiến cho Lâm lão thái thái càng quý trọng hơn!
Sau khi Lăng Tú ma ma rời đi, Lâm lão thái thái cứ ở nhà ăn mà đợi, bà cũng không có ý muốn ăn trước.
Tính cách của Lâm Tri Ngải càng ngày càng bám người, giống hệt như con mèo trắng mà lúc trẻ bà từng nuôi, đúng thật là khiến cho người khác yêu thích.
Nhưng một câu nói của Lăng Tú ma ma sau khi quay về lại khiến cho niềm vui trong lòng của Lâm lão thái thái tan mất không còn lại gì.
"Lão phu nhân, Tri Ngải tiểu thư không ở trong phòng. Ngay cả trong sân cũng không có ạ."
Bà nhớ lại sự mất tích của Hạ Linh ngày hôm qua, đôi mắt của Lâm lão thái thái đột nhiên thay đổi, vội đứng dậy đi về phía sân của Lâm Diệc Vân.
Mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy Lâm Diệc Vân ở trong phòng, khoé mắt của Lâm lão thái thái tức đến đỏ cả lên, giơ tay tát cho Lâm Diệc Vân một bạt tai, nổi giận nói: "Các người đúng là to gan thật đấy, đùa giỡn xoay vòng nhà họ Lâm và nhà họ Tống thế à?"
Lâm Diệc Vân che lấy vết thương trên mặt, trong đầu cô ta hiện lên lời căn dặn của Hạ Linh nói với mình hôm qua. Vậy nên cô ta nhìn Lâm lão thái thái với đôi mắt vô tội: "Bà nội, bà đang nói gì vậy? Không phải bà bảo con ở trong phòng không đến lúc kết hôn không được ra ngoài sao?"
Nét mặt Lâm lão thái thái đầy căm phẫn: "Hôm qua kết hôn đấy, cô ở đâu! Cô để cho Tri Ngải gả đến nhà họ Tống thay cho cô, cô có nghĩ rằng ngộ nhỡ nhà họ Tống trả người về đây, Tri Ngải sẽ bị huỷ trong tay cô đấy!"
Cô ngốc đã bái đường với người ta, sau này làm sao mà tìm được một nơi tốt để gả đi nữa!
Lâm Diệc Vân cúi đầu, lấy hai tay ôm lên mặt, nước mắt cứ thế trực trào ra ngoài từ kẽ tay: "Sao lại kết hôn rồi kia chứ! Con vẫn đang đợi nhà họ Tống đến đón con đi nữa cơ. Không lẽ chị ham muốn vinh hoa phú quý của nhà họ Tống, cố ý đánh tráo với con đấy chứ!"
Lâm lão thái thái cau mày, gương mặt lạnh lùng, cơn tức giận được bộc lộ mà không chút che giấu: "Nếu cô đã dám làm thì phải dám nhận, đổ oan cho một đứa ngốc thì chả hay ho gì! Nếu Tri Ngải thông minh như thế thì hà cớ gì con bé phải ở trong cái Thanh Viên Trai chật chội này bao nhiêu năm qua!"
Hạ Linh nhận được tin tức bèn vội chạy qua, vừa hay nghe thấy câu nói cuối cùng của Lâm lão thái thái, bà ta lập tức bước lên phía trước, dìu lấy tay của Lâm lão thái thái, trấn an nói: "Mẹ, tất cả đều do tạo hoá trêu ngươi, A Vân cũng không phải cố ý đâu ạ."
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm lão thái thái càng ngày càng khó coi, Hạ Linh vội vàng bổ sung thêm: "Nếu như Tri Ngải đã gả sang đó rồi, vậy chi bằng chúng ta ngồi im quan sát, cũng không thể nào vội vã gả thêm một cô vợ sang cho nhà họ Tống chứ ạ, làm như thế khác nào đang đẩy Tri Ngải vào lò lửa hả mẹ!"
Biết Lâm lão thái thái rất thích Lâm Tri Ngải, vậy nên Hạ Linh cố ý dùng Lâm Tri Ngải ra làm lá chắn.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe thấy tên của Lâm Tri Ngải, Lâm lão thái thái đăm đăm liếc nhìn Hạ Linh và cuối cùng không nói gì nữa, quay người đi ra phía cửa.
Lâm lão thái thái trên đường trở về phòng thì bắt gặp Lâm Chính Hồng đang về nhà lấy đồ.
Lâm Chính Hồng chào hỏi Lâm lão thái thái trước: "Mẹ, sớm như vậy, mẹ định đi đâu thế ạ?"
Lâm lão thái thái ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Hồng cao hơn bà nửa cái đầu, nét mặt nghiêm túc lạ thường: "Tôi hỏi cậu, chuyện Lâm Diệc Vân bắt Tri Ngải thay mình gả đến nhà họ Tống, có phải cậu ngầm đồng ý không."
Nghe thấy câu nói này của Lâm lão thái thái, gương mặt Lâm Chính Hồng đầy nghi hoặc. Ông đưa mắt nhìn ra phía sau lưng của Lâm lão thái thái, nhìn thấy Lâm Diệc Vân đang bước nhỏ chạy ra, mức độ ngạc nhiên của Lâm Chính Hồng như thể đang nhìn thấy nước sông Hoàng Hà chảy ngược vậy.
"A Vân, sao con vẫn còn ở nhà vậy?"
Nhìn thấy sự kinh ngạc của Lâm Chính Hồng, Lâm lão thái thái mới thở phào. Nếu như con trai bà thật sự có thể làm ra việc không suy nghĩ như vậy thì chi bằng bây giờ bà cuốn gói vào quan tài cho xong. Bởi vì sớm muộn gì cũng có một ngày bị nó chọc tức đến chết.
Lâm Chính Hồng vội vã hỏi chuyện Lâm Diệc Vân, Lâm lão thái thái cũng không lo được nhiều như thế bèn đi thẳng về cửa phòng rồi căn dặn người gác cửa: "Bây giờ cậu lập tức đến nhà họ Tống canh chừng, chỉ cần Tống Chu Thành dẫn đại tiểu thư ra ngoài thì về báo lại ngay."
Lâm Tri Ngải ở bên đây nhìn theo bóng của Tống Chu Thành bước nhỏ chạy đi rồi đưa mắt nhìn xuống, thấy mình đã húp được nửa bát cháo tổ yến, cô cảm thấy bản thân ăn cũng đủ rồi bèn đứng dậy.
Tống Chu Thành bảo cô ở đây chơi một lúc trước đã, Lâm Tri Ngải cũng không biết ở đâu thì vui, đi mãi đi mãi thì đi đến sân luyện võ.
Giữa sân luyện võ có một sân khấu hình nón cụt, bên trái là cọc gỗ, bên phải là các loại binh khí, mà thứ khiến cô chú ý nhất đó là thanh đao lớn ở giữa kia.
Nhìn thấy thanh đao còn cao hơn cả mình, Lâm Tri Ngải không khỏi tò mò, vươn tay ra muốn sờ vào.
Phúc Bá vừa hay đi qua thì khẽ cau mày, bất giác ngăn lại: "Thiếu phu nhân, cây đao này là của Tống tư lệnh đấy, hơn năm mươi kí..." Cô cầm không nổi đâu ạ!
Lời của Phúc Bá còn chưa dứt thì đã nhìn thấy Lâm Tri Ngải cầm lấy thanh đao đó, còn dùng một tay vung kiếm múa một đoạn.
Phúc Bá ngẩn cả người, thanh đao nặng trịch trong tay người khác, sao trong tay của thiếu phu nhân lại như đồ chơi thế kia.
Đừng nói đến Phúc Bá, đến ngay cả Lâm Tri Ngải cũng không kìm được nỗi kinh ngạc.
Cô chỉ nghe Phúc Bá nói thanh đao này hơn năm mươi kí nên muốn thử sờ một tí, ai ngờ tiện tay bèn cầm lên.
Đây là trọng lượng của năm mươi kí nên có đấy sao?
Không lẽ cô đã trở thành một cô bé mạnh mẽ rồi à, nghĩ thôi cũng thấy có chút kích thích là sao nhỉ.
Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Đánh giá:
Truyện Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Story
Chương 4: Lâm Tri Ngải: Không lẽ mình đã trở thành một cô bé mạnh mẽ rồi à, nghĩ thôi cũng thấy có chút kích thích là sao nhỉ
10.0/10 từ 46 lượt.