Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 47: Hội Săn Mùa Xuân (3)

  • Bẩm Đại vương, Thanh Huyện chúa và Lưu cô nương đã đi vào cánh rừng phía Tây nhưng đã lâu chẳng thấy quay lại, Dĩnh Linh Quận chúa đã phái người đi tìm tuy nhiên chưa thấy động tĩnh chi cả.
Lê Dực Định nhíu mày nghi hoặc:

- Ngươi là ai? Tại sao bổn vương chưa từng thấy?

Hắn nhanh miệng đáp:

- Nô tài là người ở Đông Cung.

Không trả lời hắn, Lê Dực Định giật dây cương cho ngựa phi nước đại trở về. Tuy rằng lời của hắn không đáng tin nhưng người chú ý đến Chỉ Ni không nhiều, cũng chỉ có người làm việc cho Hoàng thất mới biết Lê Ngọc Thiền đã đưa nàng theo.

Mặc kệ mọi chuyện ra sao, bấy giờ Lê Dực Định chỉ cần biết nàng thực sự vẫn an toàn.

Không dại nghe theo hắn tiến vào cánh rừng phía Tây. Lê Dực Định quay lại nhà chòi của Lê Ngọc Thiền thì chứng kiến cảnh tượng nháo nhào của gia đinh ở đó. Các thị nữ của Đường Hoa Hoài không ngừng sốt sắng, có người vì sợ nàng ta có bất trắc rồi bị xử tội mà khóc lóc không ngừng.

Quét mắt một lượt nhưng không thấy Bạch Hạc và Xích Ảnh, hắn cho ngựa đi đến gần thị nữ của Lê Ngọc Thiền và hỏi chuyện:

- Đã xảy ra chuyện chi?

- Dạ bẩm Đại vương, Thanh Huyện chúa cùng Lưu cô nương đi dạo ở cánh rừng phía Tây nhưng rất lâu chưa thấy trở về. Quận chúa đã cho người đi tìm mà chưa thấy tin tức chi cả.

Nghiến chặt răng, không chần chờ thêm một chút, Lê Dực Định giật dây cương thúc ngựa chạy về hướng Tây. Càng ôm lo lắng trong lòng thì đôi mày rậm càng thêm nhíu chặt. Trong cả khu rừng già này thì cánh rừng phía Tây là ít người lui tới nhất, một phần vì đường lối khó đi, một phần vì ở sâu bên trong có rất nhiều thú dữ. Chỉ Ni chỉ là một nữ nhân yếu ớt, nếu như mắc kẹt ở trong này thì làm sao sống sót nổi để trở ra?

Chỉ Ni và Đường Hoa Hoài nhìn về hai hướng khác nhau để tìm lối ra. Vừa rồi cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Đường Hoa Hoài đã hỏi Chỉ Ni rất nhiều thứ nhưng đã phần đều liên quan đến một người nam nhân. Không cần nói ra thì nàng cũng biết tâm ý của nàng ta là như thế nào.

Bực dọc nhìn bao quát khu rừng rậm, Đường Hoa Hoài tức giận cằn nhằn vài câu:

- Hôm nay là ngày xúi quẩy chi vậy chứ?


Trong khi nàng ta cứ mãi hậm hực thì Chỉ Ni lại càng im lặng tìm lối về. Vừa rồi đáng ra nên đưa Bạch Hạc và Xích Ảnh đi theo nhưng Đường Hoa Hoài muốn riêng tư một chút để hỏi nàng vài chuyện. Nàng ta là Huyện chúa còn không mang theo thị nữ, nàng là một dân thường nhỏ nhoi thì sao có thể diễu võ dương oai.

- Này! Vừa rồi cô có để ý đường đi không vậy?

- Cũng có, nhưng qua vài ngã rẽ nên không còn chính xác nữa.

Chỉ Ni nhìn con đường bên tay trái một lúc rồi đi vào xem sao. Nếu như không lầm thì trên con đường này sẽ có một số bụi hoa ngũ sắc.

- Cô đi đâu vậy? Đợi ta đã chứ!

Đường Hoa Hoài vội chạy theo sau Chỉ Ni. Từ nhỏ đến lớn đều sống trong phủ đệ có kẻ hầu người hạ đường hoàng, đây cũng là những lần hiếm hoi đến Kinh đô nên không biết đường đi nước bước ra sao cả. Từ đầu đến cuối nàng ta cứ bám chặt lấy Chỉ Ni, miệng thì không ngừng oán thán.

- Nơi quái quỷ chi đây?

Đột ngột Đường Hoa Hoài dừng bước khiến Chỉ Ni cũng phải chú ý theo. Ở trong rừng đương nhiên là nhà của côn trùng và thú dữ, có nhện giăng tơ là điều rất bình thường. Có lẽ do không ít lần vào rừng hái thuốc nên với Chỉ Ni thì những thứ này chẳng có gì mới lạ.

Đưa mắt nhìn Đường Hoa Hoài, nàng nói:

- Huyện chúa đừng nhìn, cứ theo sau dân nữ là được.

- Hừ!

Hai người cùng nhau đi thêm một đoạn. Nhìn những bụi hoa ngũ sắc dọc bên đường là Chỉ Ni biết mình đã không sai. Lần theo đường mòn này một chút thì sẽ đến hai lối rẽ, rẽ bên trái cây đại thụ là có thể rời khỏi cánh rừng.

[Tiểu thư, coi chừng!]

[Phập! Phập! Phập!]


Chỉ Ni vừa nghe được tiếng của Xích Ảnh thì lập tức dừng chân lại, cùng lúc này lại có ba phi tiêu bỗng nhiên vụt qua, khoảng cách từ phi tiêu cho đến mặt nàng tầm ba đốt tay là cùng. Nếu không vì tiếng kêu mà đứng lại thì phi tiêu kia ghim hẳn vào đầu nàng là cái chắc.

- Á!

Đường Hoa Hoài hốt hoảng, không ngừng la hét thất thanh rồi ngã nhào xuống đất. Trong khi đó thì Chỉ Ni lại đứng như trời trồng, hai mắt nhìn vô định, cả người mềm nhũn không biết phải làm gì, miệng lại càng không nói được thêm một lời nào cả.

Xích Ảnh phóng xuống từ cành cây rồi bắt lấy khủy tay của nàng kéo đi:

- Đi thôi tiểu thư, ở đây có thích khách.

Vội hoàn hồn lại, Chỉ Ni kinh hãi không ngừng thở dốc và chỉ tay về phía Đường Hoa Hoài:

- Còn… Còn Huyện chúa! Ta không thể bỏ mặc nàng ấy được.

Với thính giác cực tốt của mình thì Xích Ảnh đã biết được đang có rất nhiều người chạy về hướng này. Ở đây có hai nữ nhân nên sẽ không thể chạy trốn khỏi chúng.

Rút chiếc dao mèo ở thắt lưng, hắn nói:

- Không kịp rồi! Tiểu thư hãy đưa Huyện chúa chạy trước, phải chạy xa thật xa, nô tài sẽ ở đây đánh lạc hướng bọn chúng.

- Xích Ảnh…

- Người mau đi đi, tiểu thư.

Chỉ Ni mím chặt môi rồi kéo Đường Hoa Hoài chạy vào đám cỏ dại. Vừa chạy nàng vừa ngoái đầu nhìn về phía Xích Ảnh vì lo cho an nguy của hắn. Gặp nhau chưa đầy một tháng, hai người cũng chưa từng nói với nhau quá mười câu. Nhưng bấy giờ hắn lại vì nàng mà sẵn sàng lấy bản thân mình ra làm mồi nhử. Cuối cùng thì thân phận của Xích Ảnh là như thế nào?

Người dắt người dìu, hai người cùng nhau chạy thừa sống thiếu chết. Mặc cho không biết đây là nơi nào, mặc cho không còn biết đường về nữa. Như vậy vẫn hơn là phải rơi vào tay thích khách.


Vừa chạy, Đường Hoa Hoài vừa nói:

- Cô nghĩ xem, làm sao ở hội săn có thích khách được chứ?

- Dân nữ không tỏ!

Chỉ Ni trả lời qua loa, vừa chạy vừa nói đương nhiên càng dễ mất sức. Những chuyện này cũng không đáng để nàng quan tâm. Thứ đáng quan tâm nhất là phải nhanh chóng tìm được đường ra ngoài rồi còn gọi người đi cứu viện cho Xích Ảnh.

Xung quanh toàn là cây cối cỏ dại cao đến gối, mọi thứ đều mang một màu xanh và không có một điểm đáng ngờ. Ấy vậy mà chạy thêm một đoạn thì Chỉ Ni đã lỡ chân rơi vào bẫy và ngã vào một chiếc hố sâu hơn đầu.

Đây là hố để bẫy thú rừng có vẻ như đã được đào từ rất lâu. Bên trên được phủ cây cỏ để che lấp nên khi ngã xuống thì toàn thân của nàng đầy bụi bẩn, không những vậy mà còn ê ẩm tột cùng.

Do Đường Hoa Hoài chạy ở phía sau, khi thấy Chỉ Ni ngã thì đã vội dừng lại kịp lúc nên không bị rơi xuống hố. Hai mắt của nàng ta mở to, quỳ xuống ở bên miệng hố, chất giọng cũng vì sợ hãi mà run run suýt bật khóc đến nơi:

- Cô… Cô không sao chứ? Để ta tìm chi đó kéo cô lên.

Chỉ Ni mím chặt đôi môi chịu đau từ những vết thương chi chít trên cơ thể. Nhìn miệng hố cao hơn mình hơn mấy thước rồi nhìn tứ phía xung quanh. Để lên được không phải là chuyện đơn giản, bây giờ ở dưới này ít ra cũng khuất tầm nhìn còn Đường Hoa Hoài đang ở trên đó sẽ không thể an toàn được.

Chỉ Ni nói:

- Đừng lo cho dân nữ! Huyện chúa hãy chạy trước và cố tìm được người cứu viện. Dân nữ ở đây sẽ tự mình tìm cách.

- Nhưng… Nhưng…

- Đi đi! Không còn thời gian đâu. Những tên thích khách kia không biết thân phận của người, chúng sẽ hại người mất.

- Vậy ta sẽ nhanh chóng quay lại, cô phải đợi ta đó.


Chỉ Ni gật đầu rồi trượt người ngồi bệch xuống đất. Tựa lưng ra sau, đôi môi mím thật chặt khi những vết trầy xước đang không ngừng đau rát, không những vậy mà còn rỉ cả máu tươi.

Ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh cùng những áng mây trắng xóa. Cuối cùng thì ngay lại lúc nguy hiểm như thế này nàng mới biết trong lòng mình thật sự có ai. Tiềm thức không ngừng gợi nhớ dáng vẻ oai hùng của Lê Dực Định, dẫu là bóng lưng từ phía sau cũng không hề mờ nhạt một chút nào.

- Đại vương…

Chỉ Ni siết chặt tay thành nắm đấm, đôi môi bất giác mấp máy vài từ. Biết rằng trông chờ trong vô vọng, biết là đã đắm chìm vào hư không nhưng nàng vẫn không muốn thoát khỏi chốn phiêu bồng ấy. Ngưỡng mộ hắn là thật, yêu thích hắn cũng là thật. Ngay thời khắc này nàng không muốn lừa dối bản thân nữa. Có thể chôn chặt tình cảm ở nơi sâu thẳm đáy tim nhưng sẽ không bao giờ phủ nhận bản thân vẫn luôn hướng về hắn.

- Không được! Mình không thể ở đây chờ chết. Phải tìm cách ra ngoài… Phải tìm được cách ra ngoài.

Đứng dậy và nhìn xung quanh một lượt. Cả chiếc hố rộng không đến một tất, còn trơn thẳng không có gì để bám víu vào.

Chạm tay vào đất, Chỉ Ni không nghĩ ngợi nhiều mà rút cây trâm trên đầu ra và liên tục đục lỗ. Nếu đã không thể lên vậy thì nàng cứ đục để làm chỗ bám víu. Cứ ở đây chờ người đến cứu thì quá ư vô dụng, không có gì bằng việc tự mình cứu lấy mình. Vả lại bấy giờ Xích Ảnh còn không rõ tung tích ra sao. Nàng không thể bị động ở đây mà không lo cho hắn.

Trôi qua một quãng thời gian dài nhưng chỉ đục được đến lỗ thứ ba. Theo như nhắm chừng thì phải đục được ba bốn lỗ nữa mới có thể thuận lợi leo ra ngoài. Nhưng cây trâm đã sắp hư hỏng, căn bản là không thể đục được nhiều hơn.

Nhìn đầu những ngón tay đang rướm máu, Chỉ Ni cắn chặt môi rồi cố sức đục thật mạnh dẫu đã mỏi lã cả tay.

Lê Dực Định phi ngựa thẳng vào cánh rừng phía Tây, theo sau còn có không ít Kiêu Anh quân đuổi theo ráo riết. Đi sâu vào trong rừng, hắn lệnh cho các vệ quân chia nhau đi tìm Chỉ Ni còn mình lại chọn một hướng khác.

Đang thúc ngựa thì chợt thấy có một bóng người rất nhanh nhẹn lướt qua cách đó không xa, ở phía sau còn có vài hắc y nhân đuổi theo không ngừng. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Lê Dực Định thúc ngựa đuổi theo đám người đó.

Sức người không so nổi sức ngựa. Chẳng mấy chốc mà đã đuổi kịp những người kia. Rút kiếm ở đai lưng, vừa càn quét từ phía sau hắn vừa vung tay chém từng nhát bén ngót.

Những tên thích khách ở phía trước nhanh chân tránh được nên đã dùng thân cây làm điểm tựa và dùng sức bật ra xa.

Lê Dực Định giật dây cương, ánh mắt sắc lạnh quét mắt nhìn bọn chúng, lúc này Xích Ảnh cũng đã phóng vội lên cành cây, lấy thêm trong túi vài phi tiêu phóng về phía trước.

Đã là hắc y nhân thì không hề tầm thường. Không những tránh được phi tiêu nhanh như cắt mà chúng còn ra tay hành động ngay, không chừa cho Lê Dực Định một cơ hội xoay sở. Người vung kiếm, người phóng phi tiêu, không ai nói một câu nào nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý.

Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi Truyện Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi Story Chương 47: Hội Săn Mùa Xuân (3)
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...