Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa
Chương 26
Chương 26: Mách lẻo với Lục Vọng
"Chú Lưu, lái xe đi." Chu Tử Kỳ mang theo khuôn mặt u ám vừa lên xe liền "Ầm" một tiếng dùng sức đóng sầm cửa lại, sau đó phân phó tài xế lái xe về trước.
Tài xế chần chờ nói: "Nhưng mà tiểu thiếu gia cậu ấy còn chưa......"
"Cái gì tiểu thiếu gia?" Chu Tử Kỳ lạnh giọng giận dữ mắng, "Lục Tinh Trạch cùng lắm chỉ là một tên hàng giả là con tu hú chiếm tổ, nó có tư cách gì hưởng thụ tài nguyên của Lục gia?"
"Chú Lưu chú phải nhớ kỹ! Tôi mới là thiếu gia duy nhất của Lục gia! Người thừa kế duy nhất của Lục gia cũng chỉ có tôi!" Chu Tử Kỳ vênh váo tự đắc nói, lời nói đầy cảnh cáo, "Chú Lưu chú đừng gọi nhầm!"
Chú Lưu đã lái xe chở Lục Tinh Trạch nhiều năm như vậy, xem như nhìn Lục Tinh Trạch lớn lên, tiên sinh và phu nhân đã nói với người hầu trong nhà, sau này gọi Chu Tử Kỳ là đại thiếu gia, Lục Tinh Trạch là tiểu thiếu gia, không nghĩ đại thiếu gia vừa trở về người hầu trong nhà còn chưa quen mặt, liền bày một màn lớn như vậy.
Nghĩ đến lời Hứa Tuệ Dung dặn dò người hầu, chú ý nhiều đến cảm xúc của đại thiếu gia, đừng làm hắn không vui, Chú Lưu không thể không đồng ý: "Vâng, đại thiếu gia."
Khi đang đợi đèn đỏ, chú Lưu gửi cho Cố Thanh Yến một tin nhắn, nói cho Cố Thanh Yến biết Chu Tử Kỳ không cho hắn đón cậu.
Cho dù sau này Chu Tử Kỳ sẽ lên nắm quyền, nhưng bây giờ còn có tiên sinh và phu nhân ở đây, không tới lượt Chu Tử Kỳ đại diện cho Lục gia, với cảm tình dành cho Lục Tinh Trạch chú Lưu tự nhiên sẽ không thích thái độ hất cằm vênh mặt của Chu Tử Kỳ.
Nhận được tin nhắn của chú Lưu Cố Thanh Yến cười lạnh một tiếng, Chu Tử Kỳ cũng chỉ có thể sử dụng loại thủ đoạn này vô dụng này.
Các bạn nữ cùng lớp thấy cậu vác balo trên vai, một tay cắm túi chậm rì rì đi ra cổng trường, không khỏi nói: "Lục Tinh Trạch, Chu Tử Kỳ hình như lên xe của nhà các cậu đi rồi!"
"Ồ." Cố Thanh Yến thản nhiên, "Không sao, tôi có thể tự mình trở về."
Chờ cậu đi xa, bạn nữ cùng lớp phàn nàn với bạn mình: "Còn nói chuyển trường đến đây để có thể hòa đồng với Lục Tinh Trạch, kết quả mới đi học ngày đầu tiên đã bắt tài xế lái xe đi rồi! Chu Tử Kỳ người này đúng là dối trá!"
Cố Thanh Yến đang định gọi xe, một chiếc xe hơi màu đen liền chạy đến trước mặt cậu, người đàn ông mang kính râm mặc vest đen cung kính kéo cửa xe cho cậu: "Lục thiếu, mời lên xe."
Là vệ sĩ Lục Vọng sắp xếp bảo vệ cậu.
Cố Thanh Yến mím môi, hỏi: "Chú nhỏ có trả lương tài xế cho anh không? Nếu không tôi có thể trả riêng cho anh không? Có khả năng trong khoảng thời gian này tôi cần một tài xế đưa tôi về nhà."
Vệ sĩ khách khí nói: "Mặt khác ngài không cần lo lắng, nếu cần tôi có thể đưa ngài đến trường bất cứ lúc nào."
"Vậy được rồi." Cố Thanh Yến không nói thêm gì, khom người ngồi xuống.
Mở di động ra, Cố Thanh Yến gửi cho Lục Vọng một tin nhắn.
"Cảm ơn chú nhỏ."
Một câu không đầu không đuôi một câu, nhưng cậu biết Lục Vọng sẽ hiểu rõ.
Vệ sĩ lái xe đến cửa biệt thự Lục gia, Chu Tử Kỳ đã sớm về đến nhà lúc này đang ăn cơm ở phòng ăn.
"Sao lại ăn vội như thế?" Hứa Tuệ Dung khẽ nhíu mày. Chu Tử Kỳ vừa trở về liền nói đói bụng muốn ăn cơm, nàng sợ hắn cáu kỉnh nên không bảo chờ Lục Tinh Trạch về rồi cùng ăn.
Kết quả Chu Tử Kỳ chỉ ăn đồ ăn không ăn cơm, đồ ăn thím Lưu chuẩn bị cho ba người rất nhanh đã bị một mình hắn ăn sạch.
Chu Tử Kỳ vẻ mặt vô tội: "Hôm nay học thể dục tiêu hao quá nhiều, hơn nữa đồ ăn thím Lưu làm ăn rất ngon."
Nói xong cảm xúc cũng tuột xuống "Con chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, không giống Lục Tinh Trạch mỗi ngày đều có sơn hào hải vị, ăn đến chán ngán......"
Nghe được lời này Hứa Tuệ Dung không khỏi đau lòng, "Ăn no chưa? Còn chưa ăn no cứ nói, mẹ làm cho con!"
"Không cần, mẹ, con ăn no rồi!"
Nhìn chén đĩa bừa bộn trên bàn, Chu Tử Kỳ nhịn một cái ợ hơi tâm tình cuối cùng cũng thấy tốt hơn một chút.
"Mẹ, con về rồi!"
Lục Tinh Trạch vừa đi vào vừa gọi, Hứa Tuệ Dung phản xạ có điều kiện mà đứng lên, cười đi ra đón cậu: "Bảo bối con......"
Lời vừa nói ra, Hứa Tuệ Dung liền cảm giác có một ánh mắt vô cùng phẫn nộ hướng về phía mình, nàng quay đầu lại, lập tức đối diện với một đôi mắt ủy khuất bi thương.
Hốc mắt Chu Tử Kỳ đỏ lên tay siết chặt nhìn thẳng nàng, vẻ mặt vừa buồn vừa giận như đang lên án nàng bất công.
Hứa Tuệ Dung lộ vẻ xấu hổ, bước chân cũng ngừng lại, ý cười trên mặt tan đi, trong lúc nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Chu Tử Kỳ cố nén khó chịu trong lòng xuống, nỗ lực nở ra một nụ cười miễn cưỡng: "Không sao đâu, mẹ. Con hiểu mà, nó dù sao cũng là bảo bối của mẹ mười mấy năm, mẹ không thể ngay lập tức thay đổi cũng là bình thường......"
Dừng một chút, Chu Tử Kỳ rũ mi, ấp úng mà nói: "Dù sao từ nhỏ đến lớn cũng không có ai gọi con là bảo bối, con nghe cũng không quen......"
"Con không có ganh tị với em đâu."
Hứa Tuệ Dung nghe như vậy trong lòng hối hận và đau khổ không thôi, đối với Chu Tử Kỳ càng thương xót, nàng sao có thể hồ đồ như thế! Vậy mà lại trước mặt con trai ruột của mình gọi Lục Tinh Trạch là bảo bối?!
Cố Thanh Yến thu hết thần sắc của hai người vào đáy mắt, trong lòng cậu cười khẽ, trên mặt cũng lộ ra mất mát khổ sở gắng gượng lên tinh thần cười một cái.
"Mẹ." Cố Thanh Yến đi đến phía Hứa Tuệ Dung, ánh mắt dừng trên bàn cơm bừa bãi, "Mẹ, mọi người đã cơm nước xong rồi sao?"
Hứa Tuệ Dung liếc mắt nhìn bàn ăn, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút chột dạ. Trước kia nàng đều chờ Lục Tinh Trạch trở về mới bảo thím Lưu dọn cơm......
Nhưng ngẫm lại Lục Tinh Trạch được bọn họ nuông chiều nhiều năm, cuộc sống hết sức thoải mái, mà Chu Tử Kỳ lại ở trong một gia đình nông thôn, dù không bị đối xử khắc nghiệt, nhưng cũng không được ăn qua bữa tối phong phú thịnh soạn như vậy, lập tức lại cảm thấy không có gì áy náy nữa, liền nói: "Anh con đói bụng, mẹ cho anh ăn trước."
"Dạ, chúng con vẫn đang tuổi lớn, đúng là rất nhanh đói." Cố Thanh Yến gật gật đầu, hỏi Hứa Tuệ Dung, "Mẹ mẹ ăn chưa?"
Hứa Tuệ Dung sửng sốt, "...... Vẫn chưa."
"Vậy đó là?" Cố Thanh Yến giương mắt nhìn về phía Chu Tử Kỳ, nhẹ nhàng nói, "Thật tốt! Anh trai quả nhiên là người một nhà chúng ta, khẩu vị chúng ta đều giống nhau!"
Chu Tử Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt.
Lục Văn Đức ở bên ngoài xã giao không về ăn cơm, bữa tối là thím Lưu căn cứ theo khẩu vị của ba người rồi làm đủ vừa đủ lượng thức ăn cho ba người, mỗi người có một sở thích riêng, nhưng Chu Tử Kỳ một bụng lửa, căn bản không muốn nhìn đến Lục Tinh Trạch, càng không muốn giả mù sa mưa xem cậu là anh em ngồi chung một mâm cơm, vì thế mới cố ý giả vờ đáng thương đem lượng thức ăn của ba người ăn đến loạn cào cào.
Chỉ khi đối mặt với Hứa Tuệ Dung, Hứa Tuệ Dung đương nhiên chỉ cảm thấy đau lòng hắn trước kia không được ăn ngon, sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại bị Cố Thanh Yến quanh co lòng vòng nói ra, liền có vẻ cho là hắn cố ý!
Chu Tử Kỳ ăn căng bụng lập tức thẹn quá thành giận.
Cố Thanh Yến không cho hắn cơ hội, mà quay qua Hứa Tuệ Dung khẽ cười: "Mẹ có đói bụng không? Con đi nấu chút mì, nhanh lắm! Mẹ chờ con một lát, cho mẹ nếm thử mì con nấu!"
Nhìn cậu vụng về lấy một cái nồi nhỏ thêm nước rồi bắt lên bếp bật lửa, Hứa Tuệ Dung cảm thấy vui mừng khôn xiết, lại hơi có chút bất mãn.
Đứa con mình nuôi dưỡng mười mấy năm chính là không giống nhau! Sẽ lo lắng cho mình có bị đói hay không! Vốn là tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân*, bản thân lại tự nguyện đi nấu mình!
*Nước mùa xuân thường rất lạnh, ai làm việc nhiều có khi còn bị nứt nẻ da tay da chân, 10 ngón tay không dính nước xuân ý chỉ những người giàu sang hoặc được nâng niu chiều chuộng, không phải làm việc gì vất vả.
Không giống người vừa mới tìm được trở về, một bàn lớn đồ ăn ngon trước mặt, cũng không gọi nàng cùng nhau ngồi xuống ăn, mà một mình xử lý hết, đã không có phép tắc lại còn không hiếu thảo......
Phát hiện Hứa Tuệ Dung nhìn Lục Tinh Trạch bằng ánh mắt tràn đầy ôn nhu, mà khi nhìn mình lại ẩn giấu chút bất mãn, Chu Tử Kỳ vội vàng áy náy nói: "Mẹ con xin lỗi, con thật sự quá đói bụng......"
Hứa Tuệ Dung vỗ vỗ vai hắn, cười cười: "Không sao, lần sau nói thím Lưu làm nhiều thêm một chút là được. Con trước tiên đi lên làm bài tập đi."
Tiếp tục giải thích cũng không thuyết phục hơn hành động thực tế, Chu Tử Kỳ chỉ có thể tìm cơ hội lần sau để gia tăng tình cảm mẹ con.
Hắn đứng trên cầu thang xoắn ốc nhìn Hứa Tuệ Dung và Cố Thanh Yến trên bàn cơm vừa nói vừa cười, thân thiết như mẹ con ruột thịt, không khỏi đố kỵ đến đỏ mắt.
Lần đầu tiên thể hiện tài nấu nướng khi Cố Thanh Yến bưng tô mì đặt lên bàn, còn chụp một tấm gửi qua cho Lục Vọng.
"Anh trai ăn hết đồ ăn rồi, cháu và mẹ đành phải ăn món khác."
"Đây là mì cháu nấu với trứng và rau xanh, mẹ nói hương vị không tồi. Chú nhỏ, chờ chú trở về cháu nấu cho chú nếm thử!"
Trong ảnh là một tô mì lớn bằng sứ màu trắng với nước soup trong veo, cải thìa xanh mướt nằm ngang mặt trên, trứng gà được chiên vàng ươm, váng dầu lấp lánh, hành lá thái vụn trôi lơ lững, thoạt nhìn cực kỳ thèm ăn.
So với việc lấy lòng vợ chồngLục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung, cậu càng thích lui tới cùng nam nhân quyền lực như Lục Vọng hơn.
:)) Giơ cái nách lên bé ơi, thâm quá trời thâm hà
Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa
Đánh giá:
Truyện Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa
Story
Chương 26
10.0/10 từ 32 lượt.
