Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa
Chương 22
Chương 22: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Điện thoại mới vang được một tiếng, nam nhân bên kia liền bắt máy.
Giọng nói khàn khàn từ tính truyền đến: "Lục Tinh Trạch?"
"Là con, chú nhỏ......" Âm thanh nức nở bị đè nén vang lên, Cố Thanh Yến dùng giọng điệu cực kỳ bi thương khổ sở nói, "Con thật sự không phải con trai ba mẹ, con ruột của họ là Chu Tử Kỳ......"
"Không phải tôi sớm đã nói với em rồi sao?" Lục Vọng ngữ khí bình tĩnh, không nghe ra vui buồn.
"Con, con cho rằng chú gạt con......" Cố Thanh Yến hít hít mũi, "Không, không phải chú gạt con, là con tự lừa mình nói đây là giả. Nhưng ba mẹ đã nhận lại hắn, ngày mai hắn sẽ về nhà sống."
Cố Thanh Yến nói đến sau này lại càng nghẹn ngào, "Chú nhỏ, cháu và Chu Tử Kỳ là thật sự bị ôm nhầm sao? Ba mẹ ruột của cháu chính là ba mẹ nuôi của Chu Tử Kỳ sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mẹ cháu nói, năm đó nàng sinh bị tai nạn ngoài ý muốn, làm lạc mất Chu Tử Kỳ, lúc này mới nhận nuôi cháu......"
Lục Vọng ở đầu dây bên kia nghe được lời này hơi có chút cau mày, "Cho nên?"
"Cháu sẽ lấy thân phận con nuôi sống ở đây." Cố Thanh Yến run giọng nói, "Cháu không muốn rời xa ba mẹ."
Lục Vọng nhàn nhạt nói: "Đây là rất hợp ý em."
Đúng vậy, lúc trước Cố Thanh Yến nói cậu không làm tiểu thiếu gia Lục gia tiểu, cậu sẽ không làm tu hú chiếm tổ chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình, mà cậu muốn tiếp tục làm con trai của ba mẹ, vậy hiện tại có gì phải khóc đâu?
Cố Thanh Yến dừng một chút, rầu rĩ nói một câu: "Cháu xin lỗi."
"Em xin lỗi cái gì?" Lục Vọng nói lời này cuối cùng giọng điệu cũng không ổn định.
Cố Thanh Yến nhỏ giọng: "Cháu, hôm đó cháu mắng chú. Nói chú nói hươu nói vượn, là kẻ lừa đảo."
Lục Vọng "Hmm", tỏ vẻ chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
Cố Thanh Yến hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Cho dù cháu không phải do họ sinh ra, cháu cũng nhất định sẽ hiếu thảo với họ. Cháu sẽ nỗ lực kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền báo đáp công ơn dưỡng dục của họ!"
Lục Vọng không mặn không nhạt mà nói: "Ừm, đây có lẽ chính là nguyên nhân bọn họ giữ em lại."
Lục Văn Đức không phải tên ngốc, giữ Lục Tinh Trạch lại làm con nuôi, khẳng định là đã cân nhắc qua lợi và hại.
Cố Thanh Yến sửng sốt, bất mãn nói: "Chú nhỏ, ba mẹ là thương cháu, chú đừng nghĩ lòng người đen tối như vậy."
Lục Vọng cười khẽ, cười cậu ngây thơ.
Bên Chu Tử Kỳ cũng không thể bớt lo, tuổi còn nhỏ đã biết lợi dụng người, cùng một người lòng dạ hẹp hòi mưu mô chung sống dưới cùng một mái hiên, anh không tin Chu Tử Kỳ sẽ không ra tay với Lục Tinh Trạch.
Thiếu niên tựa như một gốc hoa hồng trắng được nuôi trong lồng kính từ nhỏ, xinh đẹp loá mắt, không rành thế sự, sẽ có một ngày tấm kính vỡ ra, bắt cậu thấy rõ mưa gió bên ngoài, thấy rõ lòng người đen tối.
Anh bỗng nhiên rất muốn xem một màn màu trắng tinh bị nhuộm đen, chờ cho đến lúc ấy, Lục Tinh Trạch còn sẽ nói những lời như vậy sao?
Lục Vọng không đáp lại lời này của cậu, Cố Thanh Yến mím môi: "Cảm ơn chú, chú nhỏ."
"Hửm?"
"Cháu biết chú lo lắng cho cháu."
Thiếu niên vừa mới khóc, giờ lại mỉm cười, Cố Thanh Yến nhẹ giọng hỏi: "Chuyện của chú xử lý xong rồi sao?"
"Gần như vậy." Lục Vọng ngồi trên ghế của ông chủ, không còn vẻ lạnh lùng tàn bạo khi xử lý những tên phản bội vừa rồi, khuông mặt tuấn mỹ hiện lên nét dịu dàng hiếm có.
Có vẻ như cùng thiếu niên nói chuyện phiến cũng giúp anh thả lỏng.
"Vậy chú còn quay lại bên này không?"
Lục Vọng chính là con át chủ bài lớn nhất của cậu, nếu Lục Vọng không trở lại, cậu đối phó với Chu Tử Kỳ trước sau cũng sẽ gặp chút rắc rối.
Đáy mắt đen nhánh của Lục Vọng mang theo ý cười nhàn nhạt: "Sẽ. Sao thế?"
"Cháu......" Cố Thanh Yến do dự, "Cháu muốn đi gặp ba mẹ ruột của mình, nhìn lén thôi, cháu không muốn bị những người khác phát hiện."
"Chú nhỏ, chờ chú trở về, chú có thể mang cháu đi gặp bọn họ không?"
Xử lý tốt mối quan hệ giữa ba mẹ ruột cũng là tiêu trừ một phần oán khí của Lục Tinh Trạch.
Lục Tinh Trạch bị Chu Tử Kỳ hãm hại thân bại danh liệt, không chỉ làm cho vợ chồng Lục Văn Đức Hứa Tuệ Dung ghét bỏ y, ba mẹ ruột cũng bị y làm cho đau lòng, nói thẳng coi như không sinh ra đứa con trai như y.
Trước khi Lục Tinh Trạch cùng đường, hối hận nhất chính là tin lời Chu Tử Kỳ, khi chị gái bị nhà chồng bạo hành phải chịu khổ tìm y hỗ trợ y không để ý tới, khi ba mẹ ruột cần tiền phẫu thuật còn nói rất nhiều lời khó nghe.
Nếu diễn biến cốt truyện đã bị cậu thay đổi, vậy thay đổi nhiều một chút càng tốt.
Chu Tử Kỳ khinh thường ba mẹ nuôi đã nuôi dưỡng hắn mười sáu năm, còn sợ sau khi hắn lấy lại được thân phận sẽ nắm vào quan hệ mà trục lợi hắn nên đã đơn phương cắt đứt quan hệ, vậy thì cậu giúp Chu Tử Kỳ một phen, làm ba mẹ không còn ôm hy vọng gì với hắn, cậu sẽ thay Lục Tinh Trạch châm sóc thật tốt người Chu gia.
Lòng tin của Cố Thanh Yến làm hài lòng Lục Vọng: "Em không phải muốn tiếp tục ở lại Lục gia sao, vì sao còn muốn đi gặp ba mẹ em?"
"Chu Tử Kỳ phải quay về, cháu cũng muốn ở lại, vậy ba mẹ ruột cháu bên kia liền không còn con nữa." Giọng điệu Cố Thanh Yến có chút áy náy, "Tuy rằng cháu chưa gặp qua bọn họ, nhưng cháu vẫn cảm kích bọn họ sinh ra cháu, cháu......"
"Cháu muốn nói cho bọn họ cháu và Chu Tử Kỳ ở bên này sống rất tốt, để họ đừng lo lắng."
Lời này ngoài dự kiến của Lục Vọng, không ngờ thiếu niên bề ngoài thì kiêu căng cao ngạo bên trong lại ẩn chứ một trái tim nhân hậu và biết ơn.
Quả nhiên là hoa hồng nhỏ được cưng chiều, cho dù có chút bướng bỉnh, cũng là đáng yêu hấp dẫn, khó trách Lý Thừa Trác vẫn luôn như hổ rình mồi với cậu.
Nghĩ đến Lý Thừa Trác mơ tưởng Cố Thanh Yến, Chu Tử Kỳ ghen ghét Cố Thanh Yến, lại thêm Chu Tử Kỳ cùng Lý Thừa Trác dây dưa, ánh mắt Lục Vọng hơi trầm xuống: "Được, tôi trở về sẽ liên lạc với em!"
Cố Thanh Yến vui vẻ nói: "Cảm ơn chú nhỏ!"
"Ừm, tôi còn phải bận hai ngày, nếu em có việc cần giúp đỡ có thể đến sòng bạc tìn quản lý Chu, tôi sẽ giải thích với bên đó." Lục Vọng hiếm cò mà dong dài.
"Dạ, cháu biết rồi!"
Có sự hỗ trợ của Lục Vọng, Cố Thanh Yến chơi càng không kiêng nể gì.
Cậu bên này đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Chu Tử Kỳ đến làm khó dễ.
Chu Tử Kỳ cũng muốn sớm được gặp thiếu gia giả mạo, muốn thưởng thức dáng vẻ khiếp sợ khó tin khi biết mình không phải thiếu gia thật, nhưng Lục Văn Đức đã cảnh báo Chu Tử Kỳ, buộc hắn không được đem chuyện hai người bị ôm nhầm ra gây chuyện bất hòa.
Trong lòng Chu Tử Kỳ nghẹn tức, ngày hôm sau về đến nhà đi theo Hứa Tuệ Dung tham quan xong biệt thự ba tầng mà họ ở mặc dù bận việc nhưng vẫn ung dung ngồi ở phòng khách chờ Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến đúng như suy nghĩ của hắn, sau khi vào cửa liền ngây ngẩn cả người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt xinh đẹp trong veo của người trước chứa đầy đầy king nhạc, trong mắt người sau lại ẩn chứa đầy vẻ đắc ý, chỉ là khi ánh mắt dừng lại trên áo khoác đồng phục của người trước, sự đắc ý ấy liền biến thành mờ mịt, bất mãn và ghen ghét.
Bộ đồng phục học sinh trắng xanh cổ điển của Nhất Trung được thiếu niên với đường nét xinh đẹp thân hình mảnh khảnh mặc trên người càng tăng thêm hơi thở thanh xuân năng động, một gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay ấy đầy rạng rỡ dịu dàng, trắng nõn như trứng gà vừa được bóc vỏ, thiếu niên chỉ đeo một chiếc túi trên vai cũng có thể bày ra được khí chất sang trọng ưu nhã, vừa nhìn liền biết là thiếu gia giàu có!
Chu Tử Kỳ nắm chặt nắm tay, đột nhiên đứng lên, Hứa Tuệ Dung cũng mua cho hắn quần áo giày vớ mới, ngoại trừ đồng phục cũ phải mặc theo quy định của trường, đôi giày bóng rổ dưới chân hắn là đôi giày phiên bản giới hạn thuộc thương hiệu của một ngôi sao bóng rổ nổi tiếng, giá cao tới năm chữ số, trên tay mang một chiếc đồng hồ điện tử hàng hiệu mới nhất...... Trang phục trên người hắn so với Cố Thanh Yến cũng không hề kém cỏi!
Nhưng khi Chu Tử Kỳ đến gần Cố Thanh Yến, hắn mới phát hiện mình vậy mà lại lùn hơn Cố Thanh Yến mấy cm!
Hắn càng thêm không vui, phát hiện ánh mắt Cố Thanh Yến nhìn mình thay đổi, như là nhớ tới cái đó kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Cố Thanh Yến phục hồi tinh thần, mắt nhìn Hứa Tuệ Dung cũng đứng lên theo, nhấp môi cười cười: "Mẹ, đây là anh trai sao?"
"Phải, đây là anh trai con, Tử Kỳ." Hứa Tuệ Dung đi đến giữa hai người, âu yếm nhìn Chu Tử Kỳ, giới thiệu với hắn: "Tiểu Kỳ, đây là em trai con Tinh Trạch."
Lục Văn Đức cũng mở miệng nói: "Từ nay về sau, các con chính là người một nhà! Anh em với nhau cần phải tôn trọng, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau!"
Hắn lấy đâu ra em trai! Người một nhà chết tiệt! Chu Tử Kỳ nén lửa giận, kéo khóe miệng cứng đờ: "Chúng ta sẽ như vậy, ba ạ."
Cố Thanh Yến cũng gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "ba mẹ cứ yên tâm đi, chúng con đã biết rồi ạ."
Cậu hiểu chuyện như vậy làm Lục Văn Đức rất hài lòng, Hứa Tuệ Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nói " Mẹ Lưu chuẩn bị cơm rồi, rửa tay tới ăn cơm đi", Chu Tử Kỳ chỉ bằng một câu nói liền đánh vỡ ảo tưởng của hai người về một gia đình hòa thuận tốt đẹp.
Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa
Đánh giá:
Truyện Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa
Story
Chương 22
10.0/10 từ 32 lượt.
