Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 92
61@-
Chương 92: “Cưng chiều”
Biệt Đông nghe thấy Lãnh Phong nói chuyện với Thiệu Kỳ Hoa về đơn hàng điêu khắc. Cậu vốn nghĩ rằng Lãnh Phong lại quay về thành phố Đăng Hồng làm việc một thời gian, hoàn thành tác phẩm ở đó. Nhưng Lãnh Phong lại chuẩn bị bắt đầu làm tại phòng làm việc ở Lê Tân.
Tổng giá trị hợp đồng của đơn hàng này là sáu triệu, giai đoạn trước đã dự chi ba triệu. Lãnh Phong đã rút tiền hoa hồng đại diện cho Thiệu Kỳ Hoa, bây giờ hắn muốn nhanh chóng hoàn thành đơn hàng và nhận số tiền còn lại.
Vì trong lòng đã có kế hoạch tổng thể, sau khi nhận được số tiền kia sẽ làm gì, hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Sau buổi sáng sớm sương mù mờ mịt ở Berlin, Lãnh Phong đã nghĩ rất nhiều về tương lai của hắn và Biệt Đông.
Lãnh Phong trao đổi với chủ đầu tư bất động sản, bản vẽ vẫn giống như bản hắn đã đưa trước đó, sửa chữa một vài chi tiết theo yêu cầu của đối phương. Sau khi xác định, hắn bắt đầu mua vật liệu. Cũng may Lê Tân có nhiều đá, Biệt Đông và hắn cùng đi xem các khu vực khai thác đá ở các huyện và thành phố lân cận. Đi được nửa đường, cậu hỏi: “Đồ to như thế, sau khi điêu khắc xong làm sao chuyển qua đó?”
“Chuyện này em không cần lo, mỗi nghề đều có dây chuyền sản nghiệp hoàn chỉnh, nghề điêu khắc cũng vậy, sẽ có con đường vận chuyển chuyên nghiệp. Đi đường hàng không hoặc đường bộ đều được.” Lãnh Phong giải thích với cậu: “Là anh khăng khăng muốn làm ở đây, đến lúc đó vận chuyển bằng đường bộ, anh trả phí vận chuyển là được.”
Biệt Đông theo thói quen lại tiếc đứt ruột, chắc chắn không ít, một cái to như vậy.
Lãnh Phong nhìn biểu cảm nhỏ này của cậu liền biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, cười nói: “Đã là ông chủ rồi, sao vẫn mê tiền vậy?”
Biệt Đông “chậc” một tiếng, lại cười, tự giễu: “Ông chủ như em cảm thấy mỗi đồng tiền kiếm được không dễ dàng mà.”
Lãnh Phong chỉ muốn trêu cậu, cố ý nói: “Vậy nếu như, anh đến Đăng Hồng điêu khắc cái này, phải ở đó một, hai tháng, và anh ở nhà điêu khắc, nhưng sau đó phải tốn hai, ba mươi nghìn làm phí vận chuyển, em chọn thế nào?”
Biệt Đông ngẩn người, phản ứng đầu tiên là phí vận chuyển đắt vậy, Lãnh Phong cố tình hung dữ nói thêm: “Nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một thôi.”
Đây chẳng phải lại là câu hỏi lựa chọn kinh điển kia sao, muốn kiếm tiền hay muốn chồng, cần tương lai hay là cần chồng. Biệt Đông quay đầu lại, nhìn bên ngoài cửa sổ xe cười thầm, cảm thấy ai đó thật là, chỉ muốn đòi lại sự “cưng chiều” từ miệng cậu.
Như vậy không cho sao được?
Biệt Đông quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Cái này có gì phải chọn, tất nhiên là chọn… Anh ở đâu thì em ở đó!”
Lãnh Phong lập tức nở nụ cười, Biệt Đông nói: “Nếu anh đến Đăng Hồng làm, em sẽ thuê quản lý cho khách sạn rồi đi chung với anh. Nếu anh muốn ở lại Lê Tân, dùng tiền thì dùng thôi, phí vận chuyển có là gì, sao quan trọng bằng việc ở bên anh.”
Biết rõ thằng nhóc nói theo ý mình, nhưng Lãnh Phong vẫn cười không dừng được. Hắn biết Biệt Đông nói những lời này để dỗ mình vui vẻ, nhưng cũng là lời thật lòng.
Bây giờ Biệt Đông có nhiều thời gian hơn trước kia, khi Lãnh Phong làm việc ở phòng làm việc, phần lớn thời gian Biệt Đông cũng ở đó.
Nhìn Lãnh Phong bắt đầu làm, Biệt Đông cũng hơi ngứa tay. Nhưng cậu chưa bao giờ chạm vào vật liệu khác ngoài gỗ. Giờ trong phòng làm việc chất đầy đá, có thêm rất nhiều vật liệu thừa. Biệt Đông rất muốn dùng những đồ thừa này tùy tiện làm gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Cậu đến gần Lãnh Phong, vụng trộm quan sát kỹ thuật điêu khắc của hắn, và cách dùng những công cụ kia. Lãnh Phong vừa làm việc vừa giải thích cho cậu những kỹ thuật thao tác cơ bản nhất. Sau đó chọn một số công cụ dễ sử dụng cho người mới bắt đầu để Biệt Đông dùng thử tìm cảm giác trước.
Cảm giác giữa đá và gỗ hoàn toàn khác nhau, dùng máy khoan và đục cần phải cẩn thận hơn gỗ. Biệt Đông thử một chút, càng cảm nhận được đôi tay của bạn trai mình quả thực có sức hấp dẫn, vừa vững vàng vừa khéo léo.
Nhưng cậu cũng nhanh chóng tìm được cảm giác của mình, khắc một con cáo đang ngủ thô sơ, to bằng bàn tay. Lãnh Phong đi tới nhìn, Biệt Đông cười nói: “Không giống chút nào, em làm bừa thôi…”
Lãnh Phong lại nói: “Em cứ làm theo cảm nhận của mình, không cần quan tâm có giống không. Nói thật, anh không muốn, cũng không dám dạy em cái gì, những thứ anh biết sẽ phá hỏng năng khiếu nguyên bản nhất và vẻ đẹp của em. Anh hy vọng em cứ là chính mình.”
Biệt Đông sững sờ, nhớ ra câu cuối cùng cậu cũng từng nói với Lãnh Phong, anh hãy là anh, đừng là người khác, cũng không cần quan tâm đến người khác.
Lãnh Phong xoa đầu cậu, tiếp tục làm tác phẩm của mình, cũng không quan tâm Biệt Đông đang chơi gì.
Khi làm việc, Lãnh Phong thích mở nhạc, phần lớn là nhạc cổ điển, nhạc của Mahler hoặc Mã Hữu Hữu, vang nhẹ trong phòng làm việc trống trải. Thỉnh thoảng cũng mở tiếng ồn trắng, tiếng mưa rơi, tiếng gió, âm thanh của dòng sông. Biệt Đông rất thích những cái này. Cậu không biết rằng những âm thanh cậu thích lại có người cố ý đi thu thập, chuyển thành âm thanh và album.
Cậu thấy mình như đang ngồi trong rừng rậm, tự nhiên điêu khắc ra một đống thứ liên quan đến rừng rậm.
Có động vật hoạt bát, cũng có động vật chết tự nhiên rồi dần thối rữa. Trong tác phẩm của cậu có sống có chết, có quá trình giữa sống và chết, là quá trình tự nhiên nhất không thể trốn tránh.
Không biết tại sao, những con vật chết tự nhiên dưới tay Biệt Đông chẳng đáng sợ cũng chẳng đau buồn, chúng tự có linh tính thiêng liêng, trông như đang trải qua chu kỳ nhân quả bình thường nhất trong cuộc sống thôi.
Khi tác phẩm điêu khắc của Lãnh Phong hoàn thành, tác phẩm của Biệt Đông cũng hoàn thành.
Lãnh Phong vô cùng chấn động. Sự sống và cái chết là một trong những chủ đề có sức ảnh hưởng trong mọi sáng tác nghệ thuật, có vô số người không ngừng thảo luận về nó. Biệt Đông không hiểu lý thuyết, nhưng cậu đã làm ra sự sống và cái chết thờ ơ nhất, tuân theo quy luật tự nhiên mà cậu nhìn thấy.
Vì sự tôn kính đối với thiên nhiên, Biệt Đông không cảm thấy đau buồn trước cái chết như người bình thường. Giống như cậu mười ba tuổi đối mặt với cái chết của cha, dù tàn nhẫn nhưng lại nghĩ, một người thợ săn chết trong rừng rậm dường như cũng tuân theo quy luật tự nhiên nào đó. Mặc dù cái chết như vậy khiến cậu nhớ nhung nhưng cũng bình tĩnh.
Khi làm tác phẩm như vậy theo bản năng, trong lòng Biệt Đông luôn bình tĩnh. Sự bình tĩnh này là sự bao la khác – “giao trái tim mình cho tự do của trời đất”.
Tác phẩm điêu khắc khổng lồ phải vận chuyển về Đăng Hồng, Lãnh Phong nhất định phải đi theo. Sau đó lắp đặt và trao đổi với khách sạn rồi nhận số dư còn lại cuối cùng.
Hắn giấu một bí mật, mang theo hai tác phẩm của Biệt Đông đi cùng muốn cho Thiệu Kỳ Hoa xem. Hắn muốn tổ chức triển lãm cho Biệt Đông.
Lần thứ hai đến thành phố Đăng Hồng, Biệt Đông đã không còn cảm giác e ngại như lần đầu. Cậu và Lãnh Phong cùng gặp bên nhà đầu tư bất động sản, bàn giao tác phẩm điêu khắc, thuận lợi lấy được ba triệu. Sau đó mới đến buổi hẹn với Giang Nguyên và Thiệu Kỳ Hoa.
Giang Nguyên đã hoàn thành việc chuyển đổi thân phận, bây giờ anh ta là một thương nhân có khí chất nghệ thuật. Giang Nguyên nóng lòng hẹn hai người ôn chuyện, còn mang theo một mục đích rõ ràng, anh ta cần tác phẩm của Lãnh Phong để đấu giá.
Triển lãm cá nhân của Lãnh Phong ở Đăng Hồng đạt được thành công lớn, ngay sau đó lại tham gia giới nghệ thuật quốc tế đến Berlin lưu trú sáng tác. Mọi người đều biết đây là địa điểm chuẩn bị cho Triển lãm nghệ thuật Venice Biennale. Triệu Đường cũng đã viết một số bài bình luận về Lãnh Phong, dưới uy danh như vậy, giá tác phẩm của Lãnh Phong còn cao hơn trước khi hắn ở ẩn. Tất nhiên Giang Nguyên sẽ không bỏ lỡ “cơ hội kinh doanh” này.
Giang Nguyên lại đặt phòng riêng xa hoa rộng lớn kia, bên trong chỉ có bốn người. Đồ ăn vừa được mang lên, Giang Nguyên đã vội vàng nói ra yêu cầu của mình. Đương nhiên Lãnh Phong không có gì để phản đối, nhất là bây giờ hắn đang muốn kiếm thêm tiền. Nhưng ngoài mặt hắn không muốn cho người khác, đặc biệt là Biệt Đông nhìn ra hắn muốn kiếm thêm tiền. Vì vậy Lãnh Phong tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Được, nhưng sản lượng của tao rất thấp, tác phẩm làm Tiểu Đông có lẽ nhiều hơn, nhưng tao sẽ không bán những cái đó, những cái khác có lẽ một năm chỉ có vài cái.”
“Chậc chậc chậc…” Giang Nguyên liên tục chậc lưỡi như đau răng, Biệt Đông ôm mặt cười, nghe Giang Nguyên xỉa xói họ: “Biết hai người tình cảm vợ chồng sâu đậm, nhưng có thể đừng thể hiện tình cảm mọi lúc không. Chúng ta nói chuyện làm ăn, nói chuyện tiền bạc không được à, kiếm tiền giúp hai người không tốt sao?”
“Tốt chứ, cảm ơn anh Nguyên.” Biệt Đông giành nói trước, lại đẩy Lãnh Phong: “Bán đi anh, tiền cả đấy.”
Lãnh Phong bật cười, nhóc mê tiền này… Hắn gật đầu: “Bán, những cái này nhiều quá sẽ không có giá trị, một năm hai cái, mấy buổi đấu giá nhỏ ngày thường thì thôi, dành riêng cho đấu giá mùa xuân và mùa thu, thế nào?”
“Được!” Giang Nguyên chỉ chờ câu nói này. Anh ta đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi, lấy ra muốn ký tên ngay tại chỗ. Lãnh Phong kinh ngạc, mở miệng chửi: “Con mẹ mày, mày còn ký gì với tao. Tao cứ kéo dài không đưa cho mày, mày có thể làm gì được tao?”
Giang Nguyên đã quá quen với hắn, “Vì tao biết cái nết này của mày, nếu mày nghiêm túc mới không bao giờ lỡ hẹn, những cái khác thì khó nói.”
Lúc này Thiệu Kỳ Hoa nói: “Nếu muốn ký hợp đồng thật, tôi là người đại diện của cậu ấy, tất nhiên tôi sẽ xem xét những hợp đồng này.”
“Vậy được,” Giang Nguyên nói: “Tao ký với anh Thiệu, dù sao đến lúc đó tao không giục được mày sẽ đi giục anh Thiệu. Anh ấy có cách xử mày.”
Biệt Đông lại cười, nghĩ thầm lời này là thật, anh Thiệu thực sự có cách xử Lãnh Phong.
Sau đó Lãnh Phong mới lấy tác phẩm hắn mang theo, là hai tác phẩm cỡ vừa và nhỏ của Biệt Đông.
Biệt Đông hơi thấp thỏm, cậu vốn chỉ làm theo cảm xúc để giết thời gian, không ngờ Lãnh Phong lại xem là chuyện nghiêm túc, còn muốn cho người trong nghề xem.
Khoảnh khắc lấy hai tác phẩm kia ra, ánh mắt của Thiệu Kỳ Hoa và Giang Nguyên đã dán chặt vào, thậm chí quên ăn cơm. Lãnh Phong đặt con hươu đã chết và con khỉ mới sinh lên bàn mạt chược ở góc phòng riêng, mọi người vây quanh xem xét kỹ lưỡng.
Ai cũng là người trong nghề, ánh mắt rất tinh, tốt hay không, tốt bao nhiêu, liếc mắt là có thể nhìn ra.
Giang Nguyên hoàn hồn lại, túm lấy cánh tay Biệt Đông trước Thiệu Kỳ Hoa: “Tiểu Đông, anh ký hợp đồng toàn thời gian với em được không? Độc nhất vô nhị! Chỉ cần bằng lòng mang tác phẩm của em ra, anh cần hết.”
Mặc dù anh ta kinh doanh phòng đấu giá, nhưng cũng có thể làm môi giới nghệ thuật, một phần công việc trùng hợp với Thiệu Kỳ Hoa. Bây giờ anh ta cũng bắt đầu cướp người ngay trước mặt.
Thiệu Kỳ Hoa cười híp mắt nhìn họ, chỉ nói một câu: “Chắc chắn Tiểu Đông sẽ theo Phong, Phong làm gì chắc chắn Tiểu Đông sẽ làm vậy, em nói xem có đúng không?”
Biệt Đông hoàn toàn không ngờ mình lại “đắt hàng” như thế. Cậu nghi ngờ nhìn những món đồ chơi mình làm, cái này có giá trị ư?
Nếu cái này có giá trị, muốn bao nhiêu cậu sẽ làm bất nhiêu…
Những người khác chỉ nghĩ cậu đang ngẩn người, chỉ có Lãnh Phong biết tên này đang cúi đầu tính sổ sách, thực sự không nhịn được cười.
Biệt Đông gật đầu nói: “Em… Tất nhiên là giống anh Phong, anh ấy thế nào thì em thế đó. Nếu anh Thiệu và anh Nguyên thích những cái này.”
“Thích, Tiểu Đông, để anh lên kế hoạch cho em. Em cũng phải tổ chức triển lãm, chúng ta suy nghĩ xem sẽ làm thế nào.” Thiệu Kỳ Hoa nói. Lần đầu tiên anh ta đến phòng làm việc của Lãnh Phong đã thích con sóc kia. Bây giờ Biệt Đông nghiêm túc làm rất nhiều thứ, trong lòng vui khôn xiết.
Người vui nhất là Lãnh Phong, trong mắt toàn là “Nhìn đi, vợ tôi đỉnh dữ”.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 92: “Cưng chiều”
Biệt Đông nghe thấy Lãnh Phong nói chuyện với Thiệu Kỳ Hoa về đơn hàng điêu khắc. Cậu vốn nghĩ rằng Lãnh Phong lại quay về thành phố Đăng Hồng làm việc một thời gian, hoàn thành tác phẩm ở đó. Nhưng Lãnh Phong lại chuẩn bị bắt đầu làm tại phòng làm việc ở Lê Tân.
Tổng giá trị hợp đồng của đơn hàng này là sáu triệu, giai đoạn trước đã dự chi ba triệu. Lãnh Phong đã rút tiền hoa hồng đại diện cho Thiệu Kỳ Hoa, bây giờ hắn muốn nhanh chóng hoàn thành đơn hàng và nhận số tiền còn lại.
Vì trong lòng đã có kế hoạch tổng thể, sau khi nhận được số tiền kia sẽ làm gì, hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Sau buổi sáng sớm sương mù mờ mịt ở Berlin, Lãnh Phong đã nghĩ rất nhiều về tương lai của hắn và Biệt Đông.
Lãnh Phong trao đổi với chủ đầu tư bất động sản, bản vẽ vẫn giống như bản hắn đã đưa trước đó, sửa chữa một vài chi tiết theo yêu cầu của đối phương. Sau khi xác định, hắn bắt đầu mua vật liệu. Cũng may Lê Tân có nhiều đá, Biệt Đông và hắn cùng đi xem các khu vực khai thác đá ở các huyện và thành phố lân cận. Đi được nửa đường, cậu hỏi: “Đồ to như thế, sau khi điêu khắc xong làm sao chuyển qua đó?”
“Chuyện này em không cần lo, mỗi nghề đều có dây chuyền sản nghiệp hoàn chỉnh, nghề điêu khắc cũng vậy, sẽ có con đường vận chuyển chuyên nghiệp. Đi đường hàng không hoặc đường bộ đều được.” Lãnh Phong giải thích với cậu: “Là anh khăng khăng muốn làm ở đây, đến lúc đó vận chuyển bằng đường bộ, anh trả phí vận chuyển là được.”
Biệt Đông theo thói quen lại tiếc đứt ruột, chắc chắn không ít, một cái to như vậy.
Lãnh Phong nhìn biểu cảm nhỏ này của cậu liền biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, cười nói: “Đã là ông chủ rồi, sao vẫn mê tiền vậy?”
Biệt Đông “chậc” một tiếng, lại cười, tự giễu: “Ông chủ như em cảm thấy mỗi đồng tiền kiếm được không dễ dàng mà.”
Lãnh Phong chỉ muốn trêu cậu, cố ý nói: “Vậy nếu như, anh đến Đăng Hồng điêu khắc cái này, phải ở đó một, hai tháng, và anh ở nhà điêu khắc, nhưng sau đó phải tốn hai, ba mươi nghìn làm phí vận chuyển, em chọn thế nào?”
Biệt Đông ngẩn người, phản ứng đầu tiên là phí vận chuyển đắt vậy, Lãnh Phong cố tình hung dữ nói thêm: “Nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một thôi.”
Đây chẳng phải lại là câu hỏi lựa chọn kinh điển kia sao, muốn kiếm tiền hay muốn chồng, cần tương lai hay là cần chồng. Biệt Đông quay đầu lại, nhìn bên ngoài cửa sổ xe cười thầm, cảm thấy ai đó thật là, chỉ muốn đòi lại sự “cưng chiều” từ miệng cậu.
Như vậy không cho sao được?
Biệt Đông quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Cái này có gì phải chọn, tất nhiên là chọn… Anh ở đâu thì em ở đó!”
Lãnh Phong lập tức nở nụ cười, Biệt Đông nói: “Nếu anh đến Đăng Hồng làm, em sẽ thuê quản lý cho khách sạn rồi đi chung với anh. Nếu anh muốn ở lại Lê Tân, dùng tiền thì dùng thôi, phí vận chuyển có là gì, sao quan trọng bằng việc ở bên anh.”
Biết rõ thằng nhóc nói theo ý mình, nhưng Lãnh Phong vẫn cười không dừng được. Hắn biết Biệt Đông nói những lời này để dỗ mình vui vẻ, nhưng cũng là lời thật lòng.
Bây giờ Biệt Đông có nhiều thời gian hơn trước kia, khi Lãnh Phong làm việc ở phòng làm việc, phần lớn thời gian Biệt Đông cũng ở đó.
Nhìn Lãnh Phong bắt đầu làm, Biệt Đông cũng hơi ngứa tay. Nhưng cậu chưa bao giờ chạm vào vật liệu khác ngoài gỗ. Giờ trong phòng làm việc chất đầy đá, có thêm rất nhiều vật liệu thừa. Biệt Đông rất muốn dùng những đồ thừa này tùy tiện làm gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Cậu đến gần Lãnh Phong, vụng trộm quan sát kỹ thuật điêu khắc của hắn, và cách dùng những công cụ kia. Lãnh Phong vừa làm việc vừa giải thích cho cậu những kỹ thuật thao tác cơ bản nhất. Sau đó chọn một số công cụ dễ sử dụng cho người mới bắt đầu để Biệt Đông dùng thử tìm cảm giác trước.
Cảm giác giữa đá và gỗ hoàn toàn khác nhau, dùng máy khoan và đục cần phải cẩn thận hơn gỗ. Biệt Đông thử một chút, càng cảm nhận được đôi tay của bạn trai mình quả thực có sức hấp dẫn, vừa vững vàng vừa khéo léo.
Nhưng cậu cũng nhanh chóng tìm được cảm giác của mình, khắc một con cáo đang ngủ thô sơ, to bằng bàn tay. Lãnh Phong đi tới nhìn, Biệt Đông cười nói: “Không giống chút nào, em làm bừa thôi…”
Lãnh Phong lại nói: “Em cứ làm theo cảm nhận của mình, không cần quan tâm có giống không. Nói thật, anh không muốn, cũng không dám dạy em cái gì, những thứ anh biết sẽ phá hỏng năng khiếu nguyên bản nhất và vẻ đẹp của em. Anh hy vọng em cứ là chính mình.”
Biệt Đông sững sờ, nhớ ra câu cuối cùng cậu cũng từng nói với Lãnh Phong, anh hãy là anh, đừng là người khác, cũng không cần quan tâm đến người khác.
Lãnh Phong xoa đầu cậu, tiếp tục làm tác phẩm của mình, cũng không quan tâm Biệt Đông đang chơi gì.
Khi làm việc, Lãnh Phong thích mở nhạc, phần lớn là nhạc cổ điển, nhạc của Mahler hoặc Mã Hữu Hữu, vang nhẹ trong phòng làm việc trống trải. Thỉnh thoảng cũng mở tiếng ồn trắng, tiếng mưa rơi, tiếng gió, âm thanh của dòng sông. Biệt Đông rất thích những cái này. Cậu không biết rằng những âm thanh cậu thích lại có người cố ý đi thu thập, chuyển thành âm thanh và album.
Cậu thấy mình như đang ngồi trong rừng rậm, tự nhiên điêu khắc ra một đống thứ liên quan đến rừng rậm.
Có động vật hoạt bát, cũng có động vật chết tự nhiên rồi dần thối rữa. Trong tác phẩm của cậu có sống có chết, có quá trình giữa sống và chết, là quá trình tự nhiên nhất không thể trốn tránh.
Không biết tại sao, những con vật chết tự nhiên dưới tay Biệt Đông chẳng đáng sợ cũng chẳng đau buồn, chúng tự có linh tính thiêng liêng, trông như đang trải qua chu kỳ nhân quả bình thường nhất trong cuộc sống thôi.
Khi tác phẩm điêu khắc của Lãnh Phong hoàn thành, tác phẩm của Biệt Đông cũng hoàn thành.
Lãnh Phong vô cùng chấn động. Sự sống và cái chết là một trong những chủ đề có sức ảnh hưởng trong mọi sáng tác nghệ thuật, có vô số người không ngừng thảo luận về nó. Biệt Đông không hiểu lý thuyết, nhưng cậu đã làm ra sự sống và cái chết thờ ơ nhất, tuân theo quy luật tự nhiên mà cậu nhìn thấy.
Vì sự tôn kính đối với thiên nhiên, Biệt Đông không cảm thấy đau buồn trước cái chết như người bình thường. Giống như cậu mười ba tuổi đối mặt với cái chết của cha, dù tàn nhẫn nhưng lại nghĩ, một người thợ săn chết trong rừng rậm dường như cũng tuân theo quy luật tự nhiên nào đó. Mặc dù cái chết như vậy khiến cậu nhớ nhung nhưng cũng bình tĩnh.
Khi làm tác phẩm như vậy theo bản năng, trong lòng Biệt Đông luôn bình tĩnh. Sự bình tĩnh này là sự bao la khác – “giao trái tim mình cho tự do của trời đất”.
Tác phẩm điêu khắc khổng lồ phải vận chuyển về Đăng Hồng, Lãnh Phong nhất định phải đi theo. Sau đó lắp đặt và trao đổi với khách sạn rồi nhận số dư còn lại cuối cùng.
Hắn giấu một bí mật, mang theo hai tác phẩm của Biệt Đông đi cùng muốn cho Thiệu Kỳ Hoa xem. Hắn muốn tổ chức triển lãm cho Biệt Đông.
Lần thứ hai đến thành phố Đăng Hồng, Biệt Đông đã không còn cảm giác e ngại như lần đầu. Cậu và Lãnh Phong cùng gặp bên nhà đầu tư bất động sản, bàn giao tác phẩm điêu khắc, thuận lợi lấy được ba triệu. Sau đó mới đến buổi hẹn với Giang Nguyên và Thiệu Kỳ Hoa.
Giang Nguyên đã hoàn thành việc chuyển đổi thân phận, bây giờ anh ta là một thương nhân có khí chất nghệ thuật. Giang Nguyên nóng lòng hẹn hai người ôn chuyện, còn mang theo một mục đích rõ ràng, anh ta cần tác phẩm của Lãnh Phong để đấu giá.
Triển lãm cá nhân của Lãnh Phong ở Đăng Hồng đạt được thành công lớn, ngay sau đó lại tham gia giới nghệ thuật quốc tế đến Berlin lưu trú sáng tác. Mọi người đều biết đây là địa điểm chuẩn bị cho Triển lãm nghệ thuật Venice Biennale. Triệu Đường cũng đã viết một số bài bình luận về Lãnh Phong, dưới uy danh như vậy, giá tác phẩm của Lãnh Phong còn cao hơn trước khi hắn ở ẩn. Tất nhiên Giang Nguyên sẽ không bỏ lỡ “cơ hội kinh doanh” này.
Giang Nguyên lại đặt phòng riêng xa hoa rộng lớn kia, bên trong chỉ có bốn người. Đồ ăn vừa được mang lên, Giang Nguyên đã vội vàng nói ra yêu cầu của mình. Đương nhiên Lãnh Phong không có gì để phản đối, nhất là bây giờ hắn đang muốn kiếm thêm tiền. Nhưng ngoài mặt hắn không muốn cho người khác, đặc biệt là Biệt Đông nhìn ra hắn muốn kiếm thêm tiền. Vì vậy Lãnh Phong tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Được, nhưng sản lượng của tao rất thấp, tác phẩm làm Tiểu Đông có lẽ nhiều hơn, nhưng tao sẽ không bán những cái đó, những cái khác có lẽ một năm chỉ có vài cái.”
“Chậc chậc chậc…” Giang Nguyên liên tục chậc lưỡi như đau răng, Biệt Đông ôm mặt cười, nghe Giang Nguyên xỉa xói họ: “Biết hai người tình cảm vợ chồng sâu đậm, nhưng có thể đừng thể hiện tình cảm mọi lúc không. Chúng ta nói chuyện làm ăn, nói chuyện tiền bạc không được à, kiếm tiền giúp hai người không tốt sao?”
“Tốt chứ, cảm ơn anh Nguyên.” Biệt Đông giành nói trước, lại đẩy Lãnh Phong: “Bán đi anh, tiền cả đấy.”
Lãnh Phong bật cười, nhóc mê tiền này… Hắn gật đầu: “Bán, những cái này nhiều quá sẽ không có giá trị, một năm hai cái, mấy buổi đấu giá nhỏ ngày thường thì thôi, dành riêng cho đấu giá mùa xuân và mùa thu, thế nào?”
“Được!” Giang Nguyên chỉ chờ câu nói này. Anh ta đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi, lấy ra muốn ký tên ngay tại chỗ. Lãnh Phong kinh ngạc, mở miệng chửi: “Con mẹ mày, mày còn ký gì với tao. Tao cứ kéo dài không đưa cho mày, mày có thể làm gì được tao?”
Giang Nguyên đã quá quen với hắn, “Vì tao biết cái nết này của mày, nếu mày nghiêm túc mới không bao giờ lỡ hẹn, những cái khác thì khó nói.”
Lúc này Thiệu Kỳ Hoa nói: “Nếu muốn ký hợp đồng thật, tôi là người đại diện của cậu ấy, tất nhiên tôi sẽ xem xét những hợp đồng này.”
“Vậy được,” Giang Nguyên nói: “Tao ký với anh Thiệu, dù sao đến lúc đó tao không giục được mày sẽ đi giục anh Thiệu. Anh ấy có cách xử mày.”
Biệt Đông lại cười, nghĩ thầm lời này là thật, anh Thiệu thực sự có cách xử Lãnh Phong.
Sau đó Lãnh Phong mới lấy tác phẩm hắn mang theo, là hai tác phẩm cỡ vừa và nhỏ của Biệt Đông.
Biệt Đông hơi thấp thỏm, cậu vốn chỉ làm theo cảm xúc để giết thời gian, không ngờ Lãnh Phong lại xem là chuyện nghiêm túc, còn muốn cho người trong nghề xem.
Khoảnh khắc lấy hai tác phẩm kia ra, ánh mắt của Thiệu Kỳ Hoa và Giang Nguyên đã dán chặt vào, thậm chí quên ăn cơm. Lãnh Phong đặt con hươu đã chết và con khỉ mới sinh lên bàn mạt chược ở góc phòng riêng, mọi người vây quanh xem xét kỹ lưỡng.
Ai cũng là người trong nghề, ánh mắt rất tinh, tốt hay không, tốt bao nhiêu, liếc mắt là có thể nhìn ra.
Giang Nguyên hoàn hồn lại, túm lấy cánh tay Biệt Đông trước Thiệu Kỳ Hoa: “Tiểu Đông, anh ký hợp đồng toàn thời gian với em được không? Độc nhất vô nhị! Chỉ cần bằng lòng mang tác phẩm của em ra, anh cần hết.”
Mặc dù anh ta kinh doanh phòng đấu giá, nhưng cũng có thể làm môi giới nghệ thuật, một phần công việc trùng hợp với Thiệu Kỳ Hoa. Bây giờ anh ta cũng bắt đầu cướp người ngay trước mặt.
Thiệu Kỳ Hoa cười híp mắt nhìn họ, chỉ nói một câu: “Chắc chắn Tiểu Đông sẽ theo Phong, Phong làm gì chắc chắn Tiểu Đông sẽ làm vậy, em nói xem có đúng không?”
Biệt Đông hoàn toàn không ngờ mình lại “đắt hàng” như thế. Cậu nghi ngờ nhìn những món đồ chơi mình làm, cái này có giá trị ư?
Nếu cái này có giá trị, muốn bao nhiêu cậu sẽ làm bất nhiêu…
Những người khác chỉ nghĩ cậu đang ngẩn người, chỉ có Lãnh Phong biết tên này đang cúi đầu tính sổ sách, thực sự không nhịn được cười.
Biệt Đông gật đầu nói: “Em… Tất nhiên là giống anh Phong, anh ấy thế nào thì em thế đó. Nếu anh Thiệu và anh Nguyên thích những cái này.”
“Thích, Tiểu Đông, để anh lên kế hoạch cho em. Em cũng phải tổ chức triển lãm, chúng ta suy nghĩ xem sẽ làm thế nào.” Thiệu Kỳ Hoa nói. Lần đầu tiên anh ta đến phòng làm việc của Lãnh Phong đã thích con sóc kia. Bây giờ Biệt Đông nghiêm túc làm rất nhiều thứ, trong lòng vui khôn xiết.
Người vui nhất là Lãnh Phong, trong mắt toàn là “Nhìn đi, vợ tôi đỉnh dữ”.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 92
10.0/10 từ 47 lượt.