Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 83

71@-

Chương 83: “Gọi anh là bà chủ”


Khi Lãnh Phong đến Berlin, Lê Tân đã là đêm khuya.


Buổi tối Biệt Đông ăn cơm ở chỗ Tư Phóng, sau đó giúp đỡ một lúc rồi bị đuổi về. Tư Phóng bảo cậu về nghỉ ngơi, sau này kinh doanh khách sạn cho tốt, làm ông chủ nhỏ, đừng nhúng tay vào bếp nữa. Nói là nếu làm không xuể anh Tư sẽ thuê người mới, đói bụng muốn ăn cơm có thể đến bất cứ lúc nào.


Biệt Đông quay về ngôi nhà để trống gần một tháng, lúc ở một mình cậu mới nhận ra phòng làm việc của Lãnh Phong trống trải đến mức nào. Để xua tan cảm giác khó chịu trong lòng, vừa quay về cậu liền vén tay áo bắt đầu dọn dẹp.


Quét sơ qua tầng trên tầng dưới, sau đó mới mở robot quét dọn. Bàn và ngăn tủ đều được lau sạch bóng, ngay cả bao cát đấm bốc của Lãnh Phong cũng được lau sạch, găng tay đấm bốc và băng quấn tay cũng được xếp ngay ngắn. Thay ga giường vỏ chăn mang đi giặt, ném quần áo bẩn vào máy giặt. Lúc này cậu mới nghỉ một lát, vừa dừng lại đã bắt đầu cảm thấy trái tim chùng xuống.


Cậu cảm thấy cô đơn, nỗi cô đơn này khiến cậu nhớ đến cái đêm cậu và Lãnh Phong trở về sau chuyến mua hàng Tết. Cũng là cảm giác tương tự, nhưng vì mọi thứ nhớ nhung vừa kết thúc nên càng thấy cô đơn hơn.


Biệt Đông đã trải qua, cậu biết cảm giác trống trải này cuối cùng rồi sẽ biến mất. Nhưng lúc này, cảm giác khó chịu dù có phân tích lý trí cũng không yếu đi.


Cậu cẩn thận lau chùi tác phẩm Lãnh Phong để lại ở phòng làm việc. Bức tượng màu trắng luôn được phủ một tấm vải che, không hề bị bám bụi. Biệt Đông vừa lau vừa tưởng tượng dáng vẻ Lãnh Phong khi làm nó. Thật ra chỉ cần đồng ý mang nó đi triển lãm, Lãnh Phong không cần phải mất công đến Berlin. Nhưng Biệt Đông hiểu tại sao hắn không đồng ý.


Bức tượng này là bản thân Biệt Đông. Vết sẹo của cậu, bí mật của cậu là phần Lãnh Phong rất muốn đặt trong lòng bảo vệ, sao có thể để nó phơi bày trước công chúng, mặc người khác đánh giá.


Biệt Đông tính thời gian, muốn chờ Lãnh Phong hạ cánh, nói chuyện với hắn rồi mới ngủ. Nhưng cậu lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.


Trong lòng có tâm sự nên ngủ không ngon giấc, nửa đêm tỉnh dậy mở điện thoại, quả nhiên có tin nhắn của Lãnh Phong: “Anh vừa đến, Berlin mưa to, nhớ em.”


Biệt Đông lập tức tỉnh táo, trả lời: “Có ai đón anh không?”


“Có, nhân viên của căn cứ, đang ở trên xe.” Lãnh Phong trả lời tin nhắn rất nhanh.



“Vậy là tốt rồi.” Sau khi gửi câu này, Biệt Đông đột nhiên không biết nên nói gì. Ngày thường chủ đề nhàm chán gì cũng có thể nói nửa ngày, đột nhiên cảm thấy mình nói gì cũng nhạt nhẽo.


“Ông chủ Tiểu Đông, chúc mừng em.” Lãnh Phong nói, còn gửi một icon cười nhe răng.


Biệt Đông cũng cười, ông chủ… Cậu không quen với xưng hô này, biết Lãnh Phong đang trêu mình: “Mỗi người một nửa, anh cũng là ông chủ.”


“Ai nói, anh là bà chủ.” Lãnh Phong lại nói một câu như vậy.


Biệt Đông sững sờ, sau đó ôm điện thoại ngồi dậy, cười nghiêng ngả. Đúng là đồ điên, cậu cũng cố ý trả lời: “Ừ đúng, bà xã.”


“Trời ơi bậy rồi, gọi chồng!”


“Làm gì có ông chồng nào tự xưng là bà chủ?”


“… Mặc kệ, ông chủ khách sạn là em, anh là bà chủ. Nhưng em phải gọi bà chủ là chồng.”


Ai đó bất chấp đạo lý, Biệt Đông cười không dừng được: “Được, sau này khách đến cứ giới thiệu vậy nhé, đây là bà chủ.”


Lãnh Phong: “… Được thôi.”


Đến lúc này, cảm giác khó chịu cả ngày không nói ra được trong lòng Biệt Đông mới xem như tiêu tan, lại có thể nói lung tung không hề kiêng kỵ với Lãnh Phong.


Hai người nói chuyện hơn một tiếng, Lãnh Phong nói: “Đến nơi tập trung rồi.” Và gửi một bức ảnh chụp qua kính.


“Ừm, vậy anh làm việc trước đi.”


“Vợ thơm một cái rồi anh xuống xe.”



Biệt Đông nhịn cười, gửi tin nhắn thoại ngắn gọn, một tiếng “chụt” rõ ràng và mập mờ trong đêm. Lãnh Phong trả lời một icon hài lòng, “Vợ mau ngủ đi, chờ bên em là ban ngày rồi liên lạc sau.”


“Ừm, ngủ ngon.”


Biệt Đông hơi khó ngủ, phóng to bức ảnh Lãnh Phong gửi cho. Mưa rất to, chụp qua cửa sổ xe không rõ lắm, thoạt nhìn như là vùng ngoại ô. Vài căn nhà nằm rải rác bên trong rào chắn, còn có một số đồ vật không biết là cái gì, có lẽ là nghệ thuật sắp đặt? Biệt Đông ở lâu với Lãnh Phong, mưa dầm thấm đất cũng biết nhiều loại nghệ thuật, trông khá giống những món đồ kỳ lạ ngày nay.


Cậu nhớ Thiệu Kỳ Hoa và Triệu Đường từng nói trụ sở này rất nổi tiếng, vì vậy cậu tìm kiếm trên điện thoại, quả nhiên có rất nhiều thông tin. Nhiều nghệ sĩ hàng đầu đã tới đây sáng tác tác phẩm, còn có một số nghệ sĩ vốn không nổi tiếng đã tạo ra những tác phẩm kinh điển ở đây, từ đây chuyển sang sân khấu lớn hơn.


Quả thực là một cơ hội tốt cả đời khó gặp được. Biệt Đông nghĩ thầm, cũng may cậu đã đẩy Lãnh Phong đi.


Sau đó cậu nhìn thấp một bài viết chi tiết về giới nghệ thuật, kể về một cặp nghệ sĩ đi ra từ trụ sở này. Vì trụ sở áp dụng mô hình quản lý khép kín, phần lớn thời gian không cho phép sử dụng điện thoại và mạng Internet, khuyến khích nghệ sĩ đắm mình vào sáng tác. Còn tổ chức rất nhiều hoạt động giao lưu, tạo nên mối liên kết càng chặt chẽ giữa các nghệ sĩ sáng tác trong đó, dẫn đến sự ra đời của nhiều cặp đôi huyền thoại.


Bài viết đó liệt kê tất cả từng cái một, những cặp đôi này có tình yêu dị tính cũng có tình yêu đồng tính. Có vô số người trúng tình yêu sét đánh tại trụ sở, cũng có nhiều người hoan hỉ oan gia cuối cùng trở thành vợ chồng. Còn có mấy cặp đôi rất máu chó, vì cả hai từng có người yêu, mà sau khi gặp nhau ở trụ sở lại như gió vàng sương ngọc gặp gỡ một lần, cả hai phản bội người yêu cũ. Bài viết nói rằng những điều này không được tính là phản truyền thông trong giới nghệ thuật, dù sao nghệ thuật là giải phóng bản chất con người. Bất kể là thiện, ác hay ph*ng đ*ng trong bản chất con người, “lòng trung thành” không phải là phẩm chất mà nghệ sĩ sẽ quan tâm. Dù sao cả đời họ đều dành cho sáng tác nghệ thuật.


Biệt Đông xem hết bài viết này, cảm xúc vừa rồi khó khăn lắm mới được xoa dịu lại bắt đầu nặng nề. Mặc dù cậu sống cùng một nghệ sĩ lâu như vậy, nhưng không thực sự hiểu rõ cái giới này. Cũng không quen biết nghệ sĩ nào khác ngoài Lãnh Phong. Thì ra cái giới này là như vậy? Yêu và chia tay đều là những chuyện hời hợt như vậy. Để bản băng của cơ thể dẫn dắt, họ gọi đây là trở về với bản năng, sống thật với chính mình.


Biệt Đông không thể phán xét. Có lẽ mỗi người đều có quy tắc ứng xử riêng, nhưng cậu không thể lên hệ với Lãnh Phong.


Lãnh Phong thì sao, hắn sẽ ở đây hơn nửa năm, liệu hắn có gặp được người có chung chủ đề với hắn, hấp dẫn hắn hơn không? Đến lúc đó, liệu hắn có còn coi “lòng trung thành” là chuyện quan trọng không?


Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn, Biệt Đông bắt đầu hoài nghi mình bảo Lãnh Phong đến đó rốt cuộc có đúng đắn không. Có lẽ cậu sẽ thúc đẩy một nghệ sĩ hàng đầu, nhưng lại đánh mất người yêu của mình, chuyện này có đáng không?


Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, Biệt Đông luôn không ngừng “mất đi”. Cậu đã trải qua cái cảm giác không thể chống lại số phận, lần này cũng vậy. Nghĩ đến cuối cùng, cậu cam chịu số phận và nghĩ, nếu thực sự đạt được kết quả như vậy, cậu cũng không hối hận. Cậu tin rằng những gì của mình cuối cùng cũng thuộc về mình, cậu tuyệt đối sẽ không níu kéo người yêu rời khỏi mình vì sự quấy nhiễu từ bên ngoài.


Cuối cùng sự dứt khoát và quyết đoán trong thiên tính đã chiếm ưu thế. Cậu là đứa trẻ lớn lên trong rừng tuyết, không học được cách bám dính và lưu luyến trong tình cảm. Như gió tuyết ở miền Bắc, cậu muốn mọi thứ thẳng thắn.


Nghĩ đến đây, những cảm xúc tích tụ trong lòng vì chia xa bỗng nhiên tiêu tan. Biệt Đông biết trong những ngày xa nhau, cậu cũng có thể sống vui vẻ, cuối cùng yên tâm ngủ.



Đến đêm giao thừa, ban ngày Biệt Đông mua vài món đồ trang trí cho năm mới trên phố. Dán câu đối xuân cho khách sạn của cậu, treo đèn lồng đỏ, còn đặt bé phúc trong sân và cầu thang mỗi tầng. Cả khách sạn trông có không khí tết hẳn.


Bây giờ khách sạn này cũng chính thức đổi tên, Biệt Đông bảo Lãnh Phong cùng nghĩ, cuối cùng quyết định đặt là “Núi Cũ”. Lấy từ bài thơ “Mùa đông trở về núi cũ” của Lý Bạch. Biệt Đông rất thích cái tên này, thay hết tên khách sạn trên mạng, còn đặt một tấm biển hiệu, phải qua Tết mới lấy được.


Khách sạn không có nhiều việc phải xử lý, không thấm vào đâu so với lượng công việc ở khách sạn cũ của Giang Nguyên. Sau khi làm xong việc của mình, Biệt Đông vẫn đến chỗ Tư Phóng.


Tết năm nay lại thiếu một người. Cố Nhĩ Tàng đến từ sớm, còn có người giúp việc nhà bếp Tư Phóng mới thuê, cũng là một cậu thanh niên từ nơi khác đến Lê Tân cư trú, tên là Tiểu Đường. Buổi tối quán cơm đóng cửa sớm, bốn người ngồi trước nồi lẩu nghi ngút, Tư Phóng mang ra một két bia và vài chai rượu địa phương, chuẩn bị mọi người không say không về.


Giao thừa ở thành phố cổ vẫn sôi nổi như thế. Trên đường Tùy Viên đông người qua lại. Biệt Đông chụp một bức ảnh bàn cơm tất niên rồi gửi cho Lãnh Phong, hỏi hắn: “Hôm nay trụ sở các anh có sắp xếp gì không?”


Lãnh Phong mới đến, bây giờ vẫn có thể sử dụng điện thoại. Lúc này ở Berlin là buổi sáng, hắn trả lời, “Nghe nói có một hoạt động nhỏ dành cho các nghệ sĩ Trung Quốc, bên này ngoài anh còn có một nghệ sĩ Hồng Kông, một nhiếp ảnh gia người Đức gốc Hoa, anh vẫn chưa gặp, chắc là sẽ gặp vào hoạt động buổi tối.”


“Ừm,” Biệt Đông nói: “Họ cũng chu đáo với người Hoa đấy, biết tết là ngày lễ lớn nên không phớt lờ các anh.”


Lãnh Phong gửi một chuỗi biểu cảm cười, lại gửi một chuỗi biểu cảm khóc. Sau đó hắn gọi video, quay mặt vào màn hình nói: “Anh không muốn ở cùng họ, chỉ muốn ở cùng em.”


Biệt Đông cười, nhìn râu mọc trên cằm Lãnh Phong, dáng vẻ hoàn toàn luộm thuộm. Nhớ Tết năm ngoái, họ đi bộ không có mục đích trong tuyết lớn năm mươi năm mới có một lần ở Lê Tân. Gần như đi khắp thành phố cổ. Sau đó trèo lên tường thành cổ gió đêm gào thét, đốt vài quả pháo hoa nhỏ trong tiếng đếm ngược chào năm mới. Còn có nụ hôn lạnh lẽo của Lãnh Phong rơi trên tóc cậu.


Mấy cái đầu chui vào màn hình của Biệt Đông, Tư Phóng và Cố Nhĩ Tàng đều chen chúc chào Lãnh Phong. Tư Phóng cố ý quay camera về phía bàn đồ ăn, “Thế nào, thèm không?”


Lãnh Phong “Đệt” một tiếng: “Em thèm chết đi được.”


Tư Phóng nói: “Vậy thì mau làm xong việc rồi về.”


Biệt Đông không khỏi nói giúp bạn trai: “Anh Tư, đây không phải quét sơn hay làm tủ quần áo giúp người ta, làm gì có chuyện xong nhanh như thế. Anh Phong mới đến mà, sáng tác nghệ thuật cần cảm hứng…”


“Ơ, anh giúp mày đấy, mày còn giúp cậu ta, ranh con…” Tư Phóng nói đùa cười mắng.



“Tiểu Đông, em đặt điện thoại sang bên cạnh đi, như vậy mọi người vừa ăn cơm, anh vừa có thể nói chuyện với mọi người.” Lãnh Phong nói.


Cố Nhĩ Tàng nhanh nhẹn tìm gậy tự chụp cho Biệt Đông, đặt điện thoại bên cạnh bàn. Lãnh Phong còn chỉ huy ở bên kia: “Dịch sang trái, ờ đúng, gần vợ anh hơn.”


Tối nay Lãnh Phong cắn điếu thuốc lá nhạt nhẽo, k** r*n đủ kiểu trong video, em muốn ăn cái này, cũng muốn ăn cái kia, mọi người đang uống rượu gì? Em cũng muốn uống! Tư Phóng bị hắn làm ồn không chịu được, giả giờ muốn tắt điện thoại, lại khiến tiếng kêu ở bên kia to hơn.


Tư Phóng nói: “Sao chú như đi tù vậy hả, bên đó bạc đãi chú lắm à?”


Lãnh Phong tỏ vẻ nghiêm túc, “Thế thì không, điều kiện sống khá tốt, nhưng nhớ mọi người.”


“Anh không nhớ chú.” Tư Phóng nói.


“Em cũng không nhớ anh.”


Chỉ có Biệt Đông nhịn cười không ra tiếng, Lãnh Phong mong chờ nhìn cậu, “Vợ ơi, em cũng không nhớ anh à?”


Biệt Đông hết cách, nói vào camera, “Em nhớ anh.”


Sau ba lần rượu, Tư Phóng đã say khướt như thường lệ, Cố Nhĩ Tàng và gã nằm xiêu vẹo trên sofa. Hai người anh một câu em một câu nói những lời chỉ có họ hiểu. Lãnh Phong vẫn gọi video, Biệt Đông mặc áo khoác, lấy điện thoại khỏi giá đỡ, nói với người trong camera: “Đi, chúng ta ra ngoài tản bộ.”


Năm nay chỉ có một mình cậu nhưng Biệt Đông không thấy cô đơn. Cậu đi dọc theo đường Tùy Viên, vừa nói chuyện với Lãnh Phong vừa cho hắn xem thành phố cổ náo nhiệt. Một năm trôi qua, ngoài không có tuyết rơi thì mọi thứ dường như không thay đổi.


Cậu đi ra ngoài thành phố cổ, tiếng náo nhiệt dần ở lại phía sau. Ông cụ bán pháo hoa trước cổng thành vẫn ở đó, Biệt Đông lấy tiền mua một hộp. Cậu đã quên con đường hoang vắng lên tường thành, Lãnh Phong trong video chỉ đường cho cậu, nhìn cậu một lần nữa trèo lên tường thành vắng vẻ đêm giao thừa.


Biệt Đông để pháo hoa dưới đất rồi châm lửa, sau đó dùng điện thoại chiếu vào mình và pháo hoa lấp lánh. Gương mặt đỏ ửng sau khi uống rượu, cười xán lạn hơn cả pháo hoa.


Mặc dù người mình thích không ở bên, nhưng Biệt Đông cảm thấy mình đã đạt được rất nhiều điều trong năm qua, không hề tiếc nuối.


“Anh Phong ơi,” Cậu đến gần nhìn chăm chú người yêu trong camera, “Từ nhỏ em đã rất xui xẻo, nhưng sau khi gặp được anh, em…” Cậu ngồi xổm xuống, pháo hoa bay lên bầu trời sau lưng cậu, đột nhiên nỗi nhớ trong lòng tràn ra khắp núi khắp biển: “Em rất may mắn, em cũng rất nhớ anh.”


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 83
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...