Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 74
49@-
Chương 74: Anh yêu em nóng bỏng
Ăn cơm xong, Giang Nguyên đi cùng họ đến bảo tàng mỹ thuật. Lãnh Phong nói: “Mày không về công ty à? Làm ông chủ đúng là thả thảnh thơi.”
Giang Nguyên liếc nhìn hắn từ gương chiếu hậu, hai người này lại tự giác cùng ngồi ghế sau, xem anh ta là tài xế, còn đan tay với nhau. Giang Nguyên nói: “Công việc sao quan trọng bằng gặp hai người, ông chủ tôi đây nếu không thể dành ra chút thời gian này đã khỏi làm từ lâu rồi.”
Biệt Đông lại không nhịn được cười. Cậu vẫn nhớ khi còn ở Lê Tân, Giang Nguyên hoàn toàn là ông chủ mặc kệ khách sạn, cũng vì vậy mà khiến quản lý là Biệt Đông phải quản mọi thứ, ép cậu học đủ loại kỹ năng. Thật ra Biệt Đông rất biết ơn Giang Nguyên, cho dù là mặt nào, Giang Nguyên cũng giúp cậu rất nhiều.
“Anh Nguyên của chúng ta thay đổi rồi, đúng không?” Lãnh Phong nói với Biệt Đông.
“Ừm.” Biệt Đông gật đầu: “Anh Nguyên như bây giờ rất tốt.” Tinh thần tốt, cũng có tham vọng nghề nghiệp, cũng trưởng thành hơn nhiều. Mặc dù lúc trước đòi chết đòi sống khi biết phải quay về Đăng Hồng, nhưng sau khi vượt qua giai đoạn đó, Giang Nguyên bây giờ đang ở đúng vị trí của anh ta, mọi thứ đều tốt.
Còn Lãnh Phong thì sao, Biệt Đông nghĩ, cũng như Giang Nguyên, hắn cũng có vị trí của mình. Chỉ là bây giờ Biệt Đông chưa rõ đó là vị trí như thế nào.
Giang Nguyên nghe giọng điệu này chỉ im lặng hừ một tiếng, như thể xem thường. Thật ra có rất nhiều chuyện chưa chắc đã hài hòa như vẻ bề ngoài, nhưng bạn cũ gặp lại, anh ta không muốn kể khổ ngay lúc này. Cũng có thể là đã trưởng thành, biết rằng có một chút vất vả một chút bực bội chỉ có thể tự tiêu hóa, người ngoài khó hiểu được.
“Nhà mày thì sao, có biết mày về không?” Giang Nguyên hỏi.
Biệt Đông cũng nhìn về phía Lãnh Phong, Lãnh Phong nói: “Tao chưa nói, đến hôm khai mạc kiểu gì cũng biết thôi, anh Thiệu sẽ mời họ đến.”
“Quá đáng hơn cả tao, liên hệ với bố mẹ mình còn phải thông qua người đại diện. Mày mắc bệnh ngôi sao à.” Giang Nguyên cố ý trêu.
Lãnh Phong không tiếp chuyện, trong lòng Biệt Đông hơi khó chịu không nói ra được. Giang Nguyên nói đúng, dù sao họ cũng là cha mẹ của Lãnh Phong, khác biệt về quan niệm nhưng không có thù hận, không nên như vậy. Nhưng cậu cũng không thể nói gì để thuyết phục Lãnh Phong đừng như thế. Cho dù thân thiết đến mấy thì đó cũng là cha mẹ của bạn trai, không phải của cậu. Cậu không nên là người khoa tay múa chân xử lý mối quan hệ này như thế nào.
Bảo tàng nghệ thuật đương đại nằm ở khu vực khác, cả khu này đầy rẫy các bảo tàng nghệ thuật, còn có một ống khói lớn mang tính đặc trưng. Có rất nhiều người tới đây xem triển lãm và chụp ảnh. Một số người đang biểu diễn nghệ thuật ngoài trời, Biệt Đông tò mò nhìn họ, Giang Nguyên nói đùa: “Toàn là mấy tên điên.”
Không biết tại sao, Biệt Đông cảm thấy những người ở khu nghệ thuật này rất giống người ở Lê Tân, đều rất… phá cách. Tưởng tượng như vậy, cậu lại thấy thoải mái hơn, không cảm thấy mình là kẻ lạc loài ở trong đó nữa.
Bảo tàng mỹ thuật “Cầu Vồng” đã bắt đầu trưng bày tác phẩm, các tác phẩm của Lãnh Phong đã được vận chuyển đến bằng đường hàng không từ trước. Họ đi đến sảnh triển lãm ở trung tâm, tấm áp phích to đã được dán bên ngoài tường – “Xuân, Hạ, Thu: Triển lãm điêu khắc cá nhân của Lãnh Phong”.
Áp phích do Lãnh Phong tự làm, tên cũng do hắn đặt. Cho đến lúc này Biệt Đông mới biết tên triển lãm là “Xuân, Hạ, Thu”. Giang Nguyên sững sờ, vô thức hỏi, vậy “Đông” đâu?
Lãnh Phong cười một tiếng, đúng lúc gặp Thiệu Kỳ Hoa đi ra, nhìn thấy họ, anh nói: “Đông ở bên trong.”
Giang Nguyên chưa từng xem những tác phẩm này, trưng bày triển lãm vẫn chưa làm xong, đang bố trí ánh sáng. Anh ta xem từng tác phẩm, càng nhìn càng kinh hãi. Sau đó nhìn Lãnh Phong hồi lâu, nói không nên lời. Thiệu Kỳ Hoa đi cùng họ, hỏi Giang Nguyên: “Sếp Giang, cậu cảm thấy nhóm tác phẩm này của Lãnh Phong như thế nào?”
Giang Nguyên và Thiệu Kỳ Hoa hiện cũng qua lại trong công việc, hai người quen nhau. Sau khi sững sờ kinh ngạc, Giang Nguyên ngờ vực hỏi: “Phong ơi, một năm này mày đã trải qua những gì? Sao, đệt, sao đột nhiên lại trở thành bậc thầy rồi?”
Lãnh Phong vẫn chưa nói gì, Thiệu Kỳ Hoa đã bật cười ha ha trước, nhưng ánh mắt tràn ngập thưởng thức và vui mừng. Anh nhìn những tác phẩm này, gật đầu nói: “Xem ra không phải một mình tôi cho rằng chúng là bảo bối, những người có ánh mắt tinh tường đều biết.” Lại vỗ vai Lãnh Phong: “Phong này, chuẩn bị đi, cậu sắp nổi tiếng rồi.”
“Đúng đấy,” Giang Nguyên cũng phụ họa: “Đờ mờ sắp nổi tiếng rồi.”
Biệt Đông nghe những lời này, trong lòng thực sự rất vui, cậu nhìn bạn trai đầy tự hào. Lãnh Phong cũng nhìn cậu, trong mắt toàn là dịu dàng, hắn nói với Giang Nguyên: “Nếu không có Tiểu Đông, tao không là gì cả.”
Lần này Giang Nguyên không móc mỉa con mẹ mày sao cứ cố nhét cơm chó cho tao, mà nghiêm túc gật đầu: “Tao cũng nghĩ vậy, Tiểu Đông là ngôi sao may mắn của mày.”
Một người có tình yêu đích thực, đả thông ngũ giác, trải nghiệm t*nh d*c, lại chuyển những cảm xúc này vào việc sáng tác. Kỹ thật không còn quan trọng nữa, cảm xúc đã đủ để truyền linh hồn cho tác phẩm.
Giang Nguyên cảm thán: “Xem ra giữa tao và việc trở thành một bậc thầy chỉ thiếu một người yêu.”
Mọi người lại cười to.
Giang Nguyên đành chịu thua, “Hai người đàn ông yêu vào như trẻ sinh đôi… Phong ơi, mày nói mày ấy, nói ra ai tin hả?”
Một lát sau, Thiệu Kỳ Hoa dẫn một người tới đây, trông hơi già, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhã nhặn, rất có khí chất. Người kia đi vào sảnh triển lãm, Giang Nguyên thậm chí thu lại cái vẻ lười biếng, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc, tiến lên một bước: “A, giám đốc Khâu, sao ông lại tới đây?”
Người đến là Khâu Tả Ý – giám đốc bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng, cũng là hội phó Hiệp hội nghệ sĩ Đăng Hồng. Thiệu Kỳ Hoa giới thiệu cho Lãnh Phong, mọi người bắt tay nhau. Thiệu Kỳ Hoa còn cố ý giới thiệu Biệt Đông. Biệt Đông chưa bao giờ gặp những trường hợp như vậy, bối rối bắt tay với Khâu Tả Ý, ông lại ôn hòa nhìn cậu: “Thì ra cậu mới là chủ nhân của buổi triển lãm này.”
Chủ nhân, từ này dùng rất chính xác, Biệt Đông hơi sững sờ, sau đó cười ngượng ngùng, vẻ mặt cũng thả lỏng. Lãnh Phong đứng cạnh cậu nói: “Đúng.”
Lãnh Phong chưa từng triển lãm ở bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng, cũng không quen biết Khâu Tả Ý. Nhưng hắn biết thân phận của người này như vậy chắc chắn quen biết bố hắn, họ cũng giữ chức vụ trong hiệp hội nghệ sĩ. Bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng là bảo tàng nghệ thuật tiên phong nhất, bảo tàng đã hợp tác với các nghệ sĩ nổi tiếng táo bạo, dám đi ngược chuẩn mực, còn có rất nhiều nghệ sĩ tiên phong ở nước ngoài. Còn những người Lãnh Phong tiếp xúc trước đây hầu hết trong giới học thuật, hai bên không có nhiều giao thoa. Hắn thậm chí nghe được rất nhiều phê bình kín đáo về bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng từ bố mình, ông cho rằng nghệ sĩ triển lãm ở đây đều là “nghệ sĩ hoang dã”, chó mèo gì đó đóng gói lại cũng có thể gọi là nghệ sĩ, ngưỡng thấp đến mức không có giới hạn thấp hơn.
Hắn cũng có thể tưởng tượng được, cha hắn – Lãnh Sơn Huy sẽ tức giận và khinh thường như thế nào nếu biết triển lãm đầu tiên sau khi tái xuất của con trai mình lại tổ chức ở “Cầu Vồng”.
Nghĩ đến đây, Lãnh Phong đã thấy buồn cười, hắn cũng rất muốn xem.
Buổi tối Thiệu Kỳ Hoa làm chủ, mời Khâu Tả Ý và những người khác cùng ăn cơm. Vì Khâu Tả Ý là người Lĩnh Nam nên đặt phòng ở một nhà hàng món Quảng Đông gần bảo tàng nghệ thuật.
Lại là phòng riêng xa hoa như buổi trưa, bàn tròn siêu rộng, nhân viên phục vụ chu đáo. Chỉ là lúc này Lãnh Phong không thể tùy hứng ngồi cạnh Biệt Đông nữa, hai người ngồi cách nhau hơn xa.
Ông hỏi như vậy một nửa xuất phát từ phép lịch sự, một nửa thực sự tò mò. Vì trong lời nói của Lãnh Phong luôn có Biệt Đông, những sáng tác kia cũng có quan hệ mật thiết với cậu. Khâu Tả Ý rất có hứng thú nghiêm túc tìm hiểu một nhân vật như vậy.
Nhưng Biệt Đông nghe xong lại căng thẳng, những người ở đây có chủ phòng đấu giá, giám đốc bảo tàng nghệ thuật, chủ tịch hiệp hội, ngay cả bạn trai mình cũng là nghệ sĩ lớn. Biệt Đông nói không nên lời, cháu chỉ là đầu bếp… Cậu cảm thấy làm Lãnh Phong mất mặt.
Thấy cậu lập tức đỏ mặt, Lãnh Phong tỉnh bơ lại ôn hòa nói: “Tiểu Đông là đầu bếp của quán cơm đắt khách nhất Lê Tân, cũng là nhân viên cứu hộ rừng rậm của khu vực núi Ly Sơn, đã cứu mấy người gặp nạn. Cháu từng theo em ấy vào núi, hoàn toàn là đồ vô dụng, nếu không có Tiểu Đông dẫn đi sẽ không ra được.”
“Trước kia còn là quản lý khách sạn của cháu, lúc em ấy mới tiếp quản chẳng có vị khách nào, sau đó thì phòng kín hết.” Giang Nguyên bổ sung.
“À! Thì ra giỏi như thế!” Khâu Tả Ý nhướng mày, ông thật sự cảm thấy cậu thanh niên này không đơn giản. Một người làm nhiều việc như vậy, hơn nữa đều làm rất tốt.
Vẫn chưa xong, Thiệu Kỳ Hoa cũng tham gia vào, “Giám đốc Khâu chưa nhìn thấy tượng điêu khắc của Tiểu Đông đâu, mặc dù đều là đồ chơi nhỏ nhưng rất có hồn.” Nói xong còn lấy điện thoại ra cho Khâu Tả Ý xem con sóc kia.
“Đúng! Tiểu Đông dùng dao rất tuyệt.” Giang Nguyên cũng nói.
Biệt Đông chưa từng trải qua cảnh tượng này, được nhiều người khen như vậy, cậu sắp chui xuống gầm bàn đến nơi rồi. Mặt đỏ bừng, tay chân không biết để đâu, điện thoại rung lên, một tin nhắn hiển thị trên màn hình, là Lãnh Phong gửi.
Biệt Đông nhìn sang bạn trai, Lãnh Phong đang nhếch miệng cười, tin nhắn viết: “Đông Đông đừng căng thẳng, họ chỉ nói thật, cục cưng của anh giỏi như vậy, anh yêu em.”
Biệt Đông lập tức cười không tém lại được, người khác khen cậu thế nào cậu đều không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm ba chữ cuối cùng trong tin nhắn, “Anh yêu em”, nóng bỏng.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 74: Anh yêu em nóng bỏng
Ăn cơm xong, Giang Nguyên đi cùng họ đến bảo tàng mỹ thuật. Lãnh Phong nói: “Mày không về công ty à? Làm ông chủ đúng là thả thảnh thơi.”
Giang Nguyên liếc nhìn hắn từ gương chiếu hậu, hai người này lại tự giác cùng ngồi ghế sau, xem anh ta là tài xế, còn đan tay với nhau. Giang Nguyên nói: “Công việc sao quan trọng bằng gặp hai người, ông chủ tôi đây nếu không thể dành ra chút thời gian này đã khỏi làm từ lâu rồi.”
Biệt Đông lại không nhịn được cười. Cậu vẫn nhớ khi còn ở Lê Tân, Giang Nguyên hoàn toàn là ông chủ mặc kệ khách sạn, cũng vì vậy mà khiến quản lý là Biệt Đông phải quản mọi thứ, ép cậu học đủ loại kỹ năng. Thật ra Biệt Đông rất biết ơn Giang Nguyên, cho dù là mặt nào, Giang Nguyên cũng giúp cậu rất nhiều.
“Anh Nguyên của chúng ta thay đổi rồi, đúng không?” Lãnh Phong nói với Biệt Đông.
“Ừm.” Biệt Đông gật đầu: “Anh Nguyên như bây giờ rất tốt.” Tinh thần tốt, cũng có tham vọng nghề nghiệp, cũng trưởng thành hơn nhiều. Mặc dù lúc trước đòi chết đòi sống khi biết phải quay về Đăng Hồng, nhưng sau khi vượt qua giai đoạn đó, Giang Nguyên bây giờ đang ở đúng vị trí của anh ta, mọi thứ đều tốt.
Còn Lãnh Phong thì sao, Biệt Đông nghĩ, cũng như Giang Nguyên, hắn cũng có vị trí của mình. Chỉ là bây giờ Biệt Đông chưa rõ đó là vị trí như thế nào.
Giang Nguyên nghe giọng điệu này chỉ im lặng hừ một tiếng, như thể xem thường. Thật ra có rất nhiều chuyện chưa chắc đã hài hòa như vẻ bề ngoài, nhưng bạn cũ gặp lại, anh ta không muốn kể khổ ngay lúc này. Cũng có thể là đã trưởng thành, biết rằng có một chút vất vả một chút bực bội chỉ có thể tự tiêu hóa, người ngoài khó hiểu được.
“Nhà mày thì sao, có biết mày về không?” Giang Nguyên hỏi.
Biệt Đông cũng nhìn về phía Lãnh Phong, Lãnh Phong nói: “Tao chưa nói, đến hôm khai mạc kiểu gì cũng biết thôi, anh Thiệu sẽ mời họ đến.”
“Quá đáng hơn cả tao, liên hệ với bố mẹ mình còn phải thông qua người đại diện. Mày mắc bệnh ngôi sao à.” Giang Nguyên cố ý trêu.
Lãnh Phong không tiếp chuyện, trong lòng Biệt Đông hơi khó chịu không nói ra được. Giang Nguyên nói đúng, dù sao họ cũng là cha mẹ của Lãnh Phong, khác biệt về quan niệm nhưng không có thù hận, không nên như vậy. Nhưng cậu cũng không thể nói gì để thuyết phục Lãnh Phong đừng như thế. Cho dù thân thiết đến mấy thì đó cũng là cha mẹ của bạn trai, không phải của cậu. Cậu không nên là người khoa tay múa chân xử lý mối quan hệ này như thế nào.
Bảo tàng nghệ thuật đương đại nằm ở khu vực khác, cả khu này đầy rẫy các bảo tàng nghệ thuật, còn có một ống khói lớn mang tính đặc trưng. Có rất nhiều người tới đây xem triển lãm và chụp ảnh. Một số người đang biểu diễn nghệ thuật ngoài trời, Biệt Đông tò mò nhìn họ, Giang Nguyên nói đùa: “Toàn là mấy tên điên.”
Không biết tại sao, Biệt Đông cảm thấy những người ở khu nghệ thuật này rất giống người ở Lê Tân, đều rất… phá cách. Tưởng tượng như vậy, cậu lại thấy thoải mái hơn, không cảm thấy mình là kẻ lạc loài ở trong đó nữa.
Bảo tàng mỹ thuật “Cầu Vồng” đã bắt đầu trưng bày tác phẩm, các tác phẩm của Lãnh Phong đã được vận chuyển đến bằng đường hàng không từ trước. Họ đi đến sảnh triển lãm ở trung tâm, tấm áp phích to đã được dán bên ngoài tường – “Xuân, Hạ, Thu: Triển lãm điêu khắc cá nhân của Lãnh Phong”.
Áp phích do Lãnh Phong tự làm, tên cũng do hắn đặt. Cho đến lúc này Biệt Đông mới biết tên triển lãm là “Xuân, Hạ, Thu”. Giang Nguyên sững sờ, vô thức hỏi, vậy “Đông” đâu?
Lãnh Phong cười một tiếng, đúng lúc gặp Thiệu Kỳ Hoa đi ra, nhìn thấy họ, anh nói: “Đông ở bên trong.”
Giang Nguyên chưa từng xem những tác phẩm này, trưng bày triển lãm vẫn chưa làm xong, đang bố trí ánh sáng. Anh ta xem từng tác phẩm, càng nhìn càng kinh hãi. Sau đó nhìn Lãnh Phong hồi lâu, nói không nên lời. Thiệu Kỳ Hoa đi cùng họ, hỏi Giang Nguyên: “Sếp Giang, cậu cảm thấy nhóm tác phẩm này của Lãnh Phong như thế nào?”
Giang Nguyên và Thiệu Kỳ Hoa hiện cũng qua lại trong công việc, hai người quen nhau. Sau khi sững sờ kinh ngạc, Giang Nguyên ngờ vực hỏi: “Phong ơi, một năm này mày đã trải qua những gì? Sao, đệt, sao đột nhiên lại trở thành bậc thầy rồi?”
Lãnh Phong vẫn chưa nói gì, Thiệu Kỳ Hoa đã bật cười ha ha trước, nhưng ánh mắt tràn ngập thưởng thức và vui mừng. Anh nhìn những tác phẩm này, gật đầu nói: “Xem ra không phải một mình tôi cho rằng chúng là bảo bối, những người có ánh mắt tinh tường đều biết.” Lại vỗ vai Lãnh Phong: “Phong này, chuẩn bị đi, cậu sắp nổi tiếng rồi.”
“Đúng đấy,” Giang Nguyên cũng phụ họa: “Đờ mờ sắp nổi tiếng rồi.”
Biệt Đông nghe những lời này, trong lòng thực sự rất vui, cậu nhìn bạn trai đầy tự hào. Lãnh Phong cũng nhìn cậu, trong mắt toàn là dịu dàng, hắn nói với Giang Nguyên: “Nếu không có Tiểu Đông, tao không là gì cả.”
Lần này Giang Nguyên không móc mỉa con mẹ mày sao cứ cố nhét cơm chó cho tao, mà nghiêm túc gật đầu: “Tao cũng nghĩ vậy, Tiểu Đông là ngôi sao may mắn của mày.”
Một người có tình yêu đích thực, đả thông ngũ giác, trải nghiệm t*nh d*c, lại chuyển những cảm xúc này vào việc sáng tác. Kỹ thật không còn quan trọng nữa, cảm xúc đã đủ để truyền linh hồn cho tác phẩm.
Giang Nguyên cảm thán: “Xem ra giữa tao và việc trở thành một bậc thầy chỉ thiếu một người yêu.”
Mọi người lại cười to.
Giang Nguyên đành chịu thua, “Hai người đàn ông yêu vào như trẻ sinh đôi… Phong ơi, mày nói mày ấy, nói ra ai tin hả?”
Một lát sau, Thiệu Kỳ Hoa dẫn một người tới đây, trông hơi già, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhã nhặn, rất có khí chất. Người kia đi vào sảnh triển lãm, Giang Nguyên thậm chí thu lại cái vẻ lười biếng, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc, tiến lên một bước: “A, giám đốc Khâu, sao ông lại tới đây?”
Người đến là Khâu Tả Ý – giám đốc bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng, cũng là hội phó Hiệp hội nghệ sĩ Đăng Hồng. Thiệu Kỳ Hoa giới thiệu cho Lãnh Phong, mọi người bắt tay nhau. Thiệu Kỳ Hoa còn cố ý giới thiệu Biệt Đông. Biệt Đông chưa bao giờ gặp những trường hợp như vậy, bối rối bắt tay với Khâu Tả Ý, ông lại ôn hòa nhìn cậu: “Thì ra cậu mới là chủ nhân của buổi triển lãm này.”
Chủ nhân, từ này dùng rất chính xác, Biệt Đông hơi sững sờ, sau đó cười ngượng ngùng, vẻ mặt cũng thả lỏng. Lãnh Phong đứng cạnh cậu nói: “Đúng.”
Lãnh Phong chưa từng triển lãm ở bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng, cũng không quen biết Khâu Tả Ý. Nhưng hắn biết thân phận của người này như vậy chắc chắn quen biết bố hắn, họ cũng giữ chức vụ trong hiệp hội nghệ sĩ. Bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng là bảo tàng nghệ thuật tiên phong nhất, bảo tàng đã hợp tác với các nghệ sĩ nổi tiếng táo bạo, dám đi ngược chuẩn mực, còn có rất nhiều nghệ sĩ tiên phong ở nước ngoài. Còn những người Lãnh Phong tiếp xúc trước đây hầu hết trong giới học thuật, hai bên không có nhiều giao thoa. Hắn thậm chí nghe được rất nhiều phê bình kín đáo về bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng từ bố mình, ông cho rằng nghệ sĩ triển lãm ở đây đều là “nghệ sĩ hoang dã”, chó mèo gì đó đóng gói lại cũng có thể gọi là nghệ sĩ, ngưỡng thấp đến mức không có giới hạn thấp hơn.
Hắn cũng có thể tưởng tượng được, cha hắn – Lãnh Sơn Huy sẽ tức giận và khinh thường như thế nào nếu biết triển lãm đầu tiên sau khi tái xuất của con trai mình lại tổ chức ở “Cầu Vồng”.
Nghĩ đến đây, Lãnh Phong đã thấy buồn cười, hắn cũng rất muốn xem.
Buổi tối Thiệu Kỳ Hoa làm chủ, mời Khâu Tả Ý và những người khác cùng ăn cơm. Vì Khâu Tả Ý là người Lĩnh Nam nên đặt phòng ở một nhà hàng món Quảng Đông gần bảo tàng nghệ thuật.
Lại là phòng riêng xa hoa như buổi trưa, bàn tròn siêu rộng, nhân viên phục vụ chu đáo. Chỉ là lúc này Lãnh Phong không thể tùy hứng ngồi cạnh Biệt Đông nữa, hai người ngồi cách nhau hơn xa.
Ông hỏi như vậy một nửa xuất phát từ phép lịch sự, một nửa thực sự tò mò. Vì trong lời nói của Lãnh Phong luôn có Biệt Đông, những sáng tác kia cũng có quan hệ mật thiết với cậu. Khâu Tả Ý rất có hứng thú nghiêm túc tìm hiểu một nhân vật như vậy.
Nhưng Biệt Đông nghe xong lại căng thẳng, những người ở đây có chủ phòng đấu giá, giám đốc bảo tàng nghệ thuật, chủ tịch hiệp hội, ngay cả bạn trai mình cũng là nghệ sĩ lớn. Biệt Đông nói không nên lời, cháu chỉ là đầu bếp… Cậu cảm thấy làm Lãnh Phong mất mặt.
Thấy cậu lập tức đỏ mặt, Lãnh Phong tỉnh bơ lại ôn hòa nói: “Tiểu Đông là đầu bếp của quán cơm đắt khách nhất Lê Tân, cũng là nhân viên cứu hộ rừng rậm của khu vực núi Ly Sơn, đã cứu mấy người gặp nạn. Cháu từng theo em ấy vào núi, hoàn toàn là đồ vô dụng, nếu không có Tiểu Đông dẫn đi sẽ không ra được.”
“Trước kia còn là quản lý khách sạn của cháu, lúc em ấy mới tiếp quản chẳng có vị khách nào, sau đó thì phòng kín hết.” Giang Nguyên bổ sung.
“À! Thì ra giỏi như thế!” Khâu Tả Ý nhướng mày, ông thật sự cảm thấy cậu thanh niên này không đơn giản. Một người làm nhiều việc như vậy, hơn nữa đều làm rất tốt.
Vẫn chưa xong, Thiệu Kỳ Hoa cũng tham gia vào, “Giám đốc Khâu chưa nhìn thấy tượng điêu khắc của Tiểu Đông đâu, mặc dù đều là đồ chơi nhỏ nhưng rất có hồn.” Nói xong còn lấy điện thoại ra cho Khâu Tả Ý xem con sóc kia.
“Đúng! Tiểu Đông dùng dao rất tuyệt.” Giang Nguyên cũng nói.
Biệt Đông chưa từng trải qua cảnh tượng này, được nhiều người khen như vậy, cậu sắp chui xuống gầm bàn đến nơi rồi. Mặt đỏ bừng, tay chân không biết để đâu, điện thoại rung lên, một tin nhắn hiển thị trên màn hình, là Lãnh Phong gửi.
Biệt Đông nhìn sang bạn trai, Lãnh Phong đang nhếch miệng cười, tin nhắn viết: “Đông Đông đừng căng thẳng, họ chỉ nói thật, cục cưng của anh giỏi như vậy, anh yêu em.”
Biệt Đông lập tức cười không tém lại được, người khác khen cậu thế nào cậu đều không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm ba chữ cuối cùng trong tin nhắn, “Anh yêu em”, nóng bỏng.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 74
10.0/10 từ 47 lượt.