Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 72
54@-
Chương 72: Cậu ấy là đóa hoa dại
Thiệu Kỳ Hoa không hỏi Lãnh Phong có đồng ý hay không nữa, trực tiếp bàn bạc chi tiết tổ chức triển lãm với hắn.
Trong tay anh có nguồn tài nguyên dồi dào, trước khi đến đã nghĩ sẵn rất nhiều khâu. Cung cấp cho Lãnh Phong một số bên hợp tác địa điểm, nhà phê bình nghệ thuật, thậm chí là một vài nhà sưu tầm tiềm năng. Họ là những người Lãnh Phong chưa bao giờ hợp tác trước đó, nói cách khác là những phe phái mà cha Lãnh Phong không thể chạm đến.
Lãnh Phong rất khó hiểu, hắn luôn cho rằng Thiệu Kỳ Hoa là người của cha hắn, ít nhất lần đầu tiên tới đây, Thiệu Kỳ Hoa đã nói: “Bố cậu rất nhớ cậu, bảo tôi tới thăm”. Nhưng trong lúc tiếp xúc sau đó lại cảm thấy không phải như vậy.
Thế là hắn nói thẳng thắc mắc của mình, Thiệu Kỳ Hoa cười một tiếng: “Quả thật tôi quen biết bố cậu, nhưng không có nghĩa tôi là người của ông ấy. Là một nhà giám tuyển tự lập, điều quan trọng nhất là hai chữ tự lập, tôi chỉ phục vụ những nghệ sĩ mà tôi đánh giá cao. Không phục vụ cái khác, những nguồn tài nguyên tôi có thể huy động đều để phục vụ cho việc này.”
Anh lại nói: “Nếu bây giờ chúng ta là đối tác, tất nhiên tôi sẽ đặt suy nghĩ của cậu lên đầu, ví dụ như cậu không muốn dùng mối quan hệ của bố cậu nữa, đương nhiên tôi sẽ tránh xa những điều này.”
Lãnh Phong thật sự cảm thấy Thiệu Kỳ Hoa là người thông minh, hợp tác với anh rất bớt lo. Người này có tài nguyên rộng, EQ cao, ánh mắt chuyên nghiệp và sắc bén, có thể trở thành người giám tuyển hàng đầu trong nghề, còn không bị các cuộc đấu đá phe phái ảnh hưởng, quả nhiên có bản lĩnh của anh.
Bây giờ Lãnh Phong không hề kiêu căng khi ở trước mắt người này. Nếu đã quyết định tổ chức triển lãm, hắn chân thành bày tỏ lòng cảm ơn: “Chuyện sau đó làm phiền anh Thiệu rồi.”
Thiệu Kỳ Hoa xua tay: “Cậu cứ tiếp tục hoàn thành tác phẩm, những việc còn lại cứ để anh lo. Nói trắng ra anh là doanh nhân, cũng đã lăn lộn trong chốn danh lợi nửa đời người. Hiếm khi bây giờ bản thân có chút sức mọn, cũng chỉ muốn khai quật một số nghệ sĩ mà anh cho rằng có tiềm lực, thực sự có thể trở thành nhân vật. Giúp họ từ vô danh được cả danh và lợi, anh cũng sẽ có cảm giác thành công.”
Người quản lý là bàn tay đẩy của nghệ sĩ, Lãnh Phong ở trong nghề nhiều năm đương nhiên sẽ hiểu. Nghệ sĩ mà không có người quảng bá cho dù tài năng đến đâu cũng khó có thể tự thành công. Thật ra các ngành nghề đều như vậy, người chuyên tâm sáng tác càng cần một cộng sự như vậy mới có thể sáng tác mãi, nếu không sẽ nhanh chóng mệt mỏi khi đói.
Lãnh Phong bây giờ là một báu vật Thiệu Kỳ Hoa đặt cược, có thể tỏa sáng hay không, có thể tỏa sáng đến mức nào đều phải xem người quản lý là anh mài giũa như thế nào.
“Em chỉ có một yêu cầu.” Lãnh Phong nói, mặc dù rất không hợp tình người, nhưng hắn nhất định phải nói ra: “Trong tất cả các tác phẩm hiện tại của em, chỉ có một tác phẩm không thể mang đi triển lãm.”
Không cần phải nói Thiệu Kỳ Hoa cũng biết đó là tác phẩm nào, anh cảm thấy rất tiếc, vì anh biết chỉ cần tác phẩm đó được triển lãm, Lãnh Phong nhất định sẽ trở nên nổi tiếng một lần nữa. Mặc dù triển lãm vẫn có thể thành công nhờ các tác phẩm khác, nhưng tác phẩm kia khác, nó là báu vật thật sự.
Nhưng nói đến đây, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc miễn cưỡng Lãnh Phong, thế là đồng ý sẽ dùng các tác phẩm khác để triển lãm. Còn thời gian cụ thể khoảng một, hai tháng sau. Thiệu Kỳ Hoa lập tức bàn bạc thời gian triển lãm với bảo tàng nghệ thuật đương đại hàng đầu ở Đăng Hồng, thời gian cụ thể anh sẽ thông báo sau.
Nói chuyện công việc xong, Thiệu Kỳ Hoa lại nghĩ đến chuyện đã gần một năm nay, trong lòng vô cùng vui mừng, cũng rất chắc chắn tương lai của người này không chỉ tới đây. Chỉ cần Lãnh Phong có thể giữ vững trạng thái hiện tại, anh có lòng tin có thể đẩy hắn đứng trên sân khấu quốc tế cao nhất, hơn nữa không dựa vào bất kỳ quan hệ bám váy nào, nhận được sự công nhận thật sự một cách đàng hoàng.
Đối với một người giám tuyển và một người môi giới nghệ thuật, đây là một sự kiện rất thành công.
Lần trước đến đây Lãnh Phong rất hờ hững, lần này hắn thực sự xem Thiệu Kỳ Hoa là bạn bè. Buổi tối dẫn anh đến chỗ Tư Phóng ăn cơm uống rượu. Thiệu Kỳ Hoa cũng rất có thiện cảm với quán cơm cũ kỹ mở trong con hẻm này. Nhìn thấy Biệt Đông vừa đến đã tự nhiên đi vào bếp làm việc, Lãnh Phong giải thích: “Tiểu Đông vẫn luôn làm việc ở đây, trước đó còn quản lý khách sạn giúp Giang Nguyên, giờ khách sạn bán rồi.”
Lúc này trong quán vẫn còn khách khác, Biệt Đông theo nhịp điệu công việc bình thường của cậu, rửa rau thái thịt nấu đồ ăn. Dựa vào cái đầu là có thể ghi nhớ món ăn mọi người gọi, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn.
Thiệu Kỳ Hoa ở bên cạnh nhìn, cười khẽ, vỗ vai Lãnh Phong: “Kỹ năng của bạn trai cậu nhanh nhẹn thật, xem cậu ấy làm việc tưởng như hưởng thụ.”
Hắn kiêu ngạo gật đầu mấy cái, nháy mắt với Thiệu Kỳ Hoa, nhỏ giọng nói thầm: “Vợ em.”
Ha ha ha… Thiệu Kỳ Hoa cúi đầu cười một lúc. Mặc dù trong giới nghệ thuật đồng tính luyến ái nhiều không kể xiết, nhưng anh là trai thẳng, đột nhiên nghe thấy xưng hô thản nhiên như thế vẫn không khỏi lúng túng một giây, lại nhanh chóng cảm thấy cũng không có gì, còn rất ngọt ngào.
“Lúc nào mở triển lãm, cậu phải về Đăng Hồng một chuyến, tốt nhất là có mặt trong lễ khai mạc và thời gian triển lãm, có rất nhiều người muốn giới thiệu cho cậu quen biết.”
Lãnh Phong nhíu mày, không trả lời ngay. Hắn nhất định phải có mặt trong lễ khai mạc triển lãm, điều này hắn biết, nhưng không muốn ở lại lâu như vậy. Một triển lãm cá nhân gần một tháng, hắn cảm thấy mình không ở được.
“Anh Thiệu, hay là phiền anh làm giúp mấy chuyện xã giao đó? Có quen biết những người đó hay không, thật ra hiện tại cũng không có ích gì với em.” Lãnh Phong nói.
Thiệu Kỳ Hoa lại lắc đầu: “Sẽ không phải những người cậu giao tiếp trước kia, cậu tin tôi, đều là những người đáng để cậu quen biết.”
Thật ra trong lòng anh đã lên một danh sách, thậm chí đã lên kế hoạch những việc cần làm sau triển lãm, nhưng bây giờ còn sớm, không cần nói ra lúc này.
Lãnh Phong nhìn Biệt Đông đi ra đi vào. Biệt Đông bận luôn tay luôn chân không biết có phải đã cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Phong hay không, cậu xoay người lại cười với hắn một tiếng. Thật ra trong lòng Lãnh Phong lo lắng cho Biệt Đông nhiều hơn, bản thân hắn về Đăng Hồng ở một, hai tháng không sao, nhưng Biệt Đông phải ở cùng hắn. Hắn không chắc liệu Biệt Đông có thể ở lâu như vậy không.
“Em sẽ cố gắng, anh Thiệu này, cũng chưa chắc phải ở lại trong suốt thời gian diễn ra triển lãm.” Lãnh Phong nói.
Thiệu Kỳ Hoa gật đầu, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách. Muốn đưa Lãnh Phong lên sân khấu lớn hơn, bước đầu tiên nhất định phải khiến hắn ra khỏi Lê Tân.
Nếu về Đăng Hồng, sẽ không tránh được những chuyện trong nhà, đây cũng là một điều khiến Lãnh Phong đau đầu. Nhưng hắn không ôm chấp niệm gì với việc “hòa giải”, có thể hòa hợp với bố thì hòa hợp, nếu không được cũng không cần miễn cưỡng, hai bên đều không cần miễn cưỡng. Hắn nghĩ vậy, cũng nói như vậy với Thiệu Kỳ Hoa.
Thiệu Kỳ Hoa chỉ cười, vẻ mặt có phần bất lực. Lúc này Biệt Đông bưng thêm hai đĩa thức ăn cho họ, đều là những món Lãnh Phong thích ăn do cậu tự làm. Sau đó lại xoay người đi làm việc, Thiệu Kỳ Hoa nhìn bóng lưng Biệt Đông, hơi lo lắng hỏi Lãnh Phong: “Người nhà cậu thì sao, liệu có chấp nhận cậu ấy không?”
Vẻ mặt Lãnh Phong bình tĩnh: “Thái độ của em đã như vậy, có thể chấp nhận thì tốt, không thể chấp nhận cũng hết cách. Em không thể thay đổi bản thân vì họ thích cái này không thích cái kia.”
Người đồng tính trong giới nghệ thuật không hiếm lạ, nhưng gia đình Lãnh Phong là gia đình học thức nghiêm túc, dòng dõi thư hương. Viện trưởng Lãnh thậm chí không chấp nhận được sáng tác nghệ thuật buông thả, càng khỏi nói đến việc chấp nhận con trai mình muốn cưới một người đàn ông “lạ”. Thiệu Kỳ Hoa âm thầm lo lắng về chuyện này.
“Hay là,” Thiệu Kỳ Hoa cảm thấy ý tưởng này không được ổn thỏa, nhưng khá an toàn, anh hỏi thử: “Hay là mình cậu đến triển lãm là được rồi, dù sao nhiều nhất vài tháng là quay lại.” Anh cảm thấy như vậy có thể tránh được việc Lãnh Phong xung đột với người nhà vì Biệt Đông.
Lãnh Phong ngẩn người, hắn hoàn toàn không nghĩ vậy, lập tức lắc đầu: “Tiểu Đông ở đâu em ở đó, nếu em ấy không đi, em cũng sẽ không đi.”
Tiếp đó lại bổ sung một câu: “Đừng quên, triển lãm này cũng vì Biệt Đông muốn xem, muốn tổ chức em mới đồng ý.”
… Đồ cứng đầu này, Thiệu Kỳ Hoa chịu rồi, đỡ trán nói: “Vậy đi cùng đi.”
Ngày hôm sau, Thiệu Kỳ Hoa đã quay về. Lãnh Phong bắt đầu đánh bóng hoàn thành tác phẩm. Đi lòng vòng, cuối cùng cũng tìm được con đường của mình trong sáng tác nghệ thuật. Lãnh Phong rất vui, có mở triển lãm hay không, có nổi tiếng hay không, hắn đều không quan tâm, thực sự hưởng thụ và đắm chìm trong điêu khắc.
Hắn cũng bắt đầu hiểu ra tại sao có rất nhiều nghệ sĩ vô danh, nhà sáng tác vừa làm những công việc khô khan đơn giản nuôi sống bản thân, vừa không ngừng nghỉ sáng tác tác phẩm của mình. Vì đây mới là ý nghĩa của cuộc sống. Hắn vốn muốn mình cũng có thể sống như vậy, kiếm tiền là kiếm tiền, sáng tác là sáng tác.
Lượng công việc đột nhiên tăng lên, nhưng mỗi tối khi Biệt Đông xong việc đều có thể nhìn thấy Lãnh Phong tới đón cậu. Trời rất lạnh, Lãnh Phong không lái xe mô-tô nữa mà lái ô tô tới đón người.
Hai người vẫn chưa bàn bạc kỹ chuyện đến Đăng Hồng. Nếu đã quyết định thời gian triển lãm, họ cũng nên lên kế hoạch khởi hành. Tối nay trở về, sau khi Biệt Đông tắm xong, Lãnh Phong vẫn sấy tóc cho cậu, chờ tóc gần khô rồi tắt máy, lại lấy lược chải tóc cho cậu. Vì giữ mái tóc này, Lãnh Phong thực sự làm hết mọi thứ, ngay cả mỗi lần cắt sửa cũng tự làm, để thuận tiện và không quá dài. Tóc Biệt Đông bóng mượt, dưới ánh đèn nhìn như tơ lụa. Lãnh Phong hôn tóc bên tai, nói: “Sắp bắt đầu triển lãm rồi, lần này có lẽ chúng ta phải ở lại rất lâu, anh Thiệu bảo anh gặp một vài người, đến lúc đó đi cùng nhau, được không?”
Hắn cảm thấy người trong lòng rõ ràng cứng đờ, “Hửm? Sao vậy?” Lãnh Phong hỏi.
Biệt Đông ngẩng đầu, xoay người vòng tay lên cổ Lãnh Phong, “Anh Phong ơi, em… Không đi được không?”
Lãnh Phong sững sờ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc Biệt Đông sẽ không đi cùng mình, càng chưa từng nghĩ rằng Biệt Đông chủ động nói không muốn đi, “Tại sao?” Hắn hơi hoang mang.
Thật ra Biệt Đông cũng khó nói lý do cụ thể. Theo lý cậu nên đi cùng bạn trai, ăn mặc tươm tất, cùng có mặt trong lễ khai mạc với hắn, gặp mọi người. Cho dù không biết nói chuyện cũng có thể đứng bên cạnh làm nền, cười nhẹ là được.
Cậu đã suy nghĩ rất lâu, sáng tác nghệ thật của Lãnh Phong quay về đúng vị trí, hắn nên có được vinh dự vốn thuộc về mình, tại sao mình lại chùn bước? Biệt Đông nghĩ, nếu nhất định phải nói ra một lý do, có lẽ là mình sợ hãi.
Rụt rè, sợ hãi, Biệt Đông còn căng thẳng hơn cả khi đối mặt với thú dữ trong rừng rậm. Không tưởng tượng được lần này tới đó cậu phải đối mặt với những gì, chốn danh lợi? Thiệu Kỳ Hoa nói như vậy, Lãnh Phong cũng từng nói đó là chốn danh lợi. Biệt Đông cảm thấy cậu không thể ứng phó được.
Cậu chỉ là một đóa hoa dại thích hợp sống ở dốc núi hoặc trên vách đá, sao có thể được mang vào cung điện?
Lời tác giả:
Yên tâm nhé, anh Lãnh sẽ không để Tiểu Đông thiệt thòi đâu.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 72: Cậu ấy là đóa hoa dại
Thiệu Kỳ Hoa không hỏi Lãnh Phong có đồng ý hay không nữa, trực tiếp bàn bạc chi tiết tổ chức triển lãm với hắn.
Trong tay anh có nguồn tài nguyên dồi dào, trước khi đến đã nghĩ sẵn rất nhiều khâu. Cung cấp cho Lãnh Phong một số bên hợp tác địa điểm, nhà phê bình nghệ thuật, thậm chí là một vài nhà sưu tầm tiềm năng. Họ là những người Lãnh Phong chưa bao giờ hợp tác trước đó, nói cách khác là những phe phái mà cha Lãnh Phong không thể chạm đến.
Lãnh Phong rất khó hiểu, hắn luôn cho rằng Thiệu Kỳ Hoa là người của cha hắn, ít nhất lần đầu tiên tới đây, Thiệu Kỳ Hoa đã nói: “Bố cậu rất nhớ cậu, bảo tôi tới thăm”. Nhưng trong lúc tiếp xúc sau đó lại cảm thấy không phải như vậy.
Thế là hắn nói thẳng thắc mắc của mình, Thiệu Kỳ Hoa cười một tiếng: “Quả thật tôi quen biết bố cậu, nhưng không có nghĩa tôi là người của ông ấy. Là một nhà giám tuyển tự lập, điều quan trọng nhất là hai chữ tự lập, tôi chỉ phục vụ những nghệ sĩ mà tôi đánh giá cao. Không phục vụ cái khác, những nguồn tài nguyên tôi có thể huy động đều để phục vụ cho việc này.”
Anh lại nói: “Nếu bây giờ chúng ta là đối tác, tất nhiên tôi sẽ đặt suy nghĩ của cậu lên đầu, ví dụ như cậu không muốn dùng mối quan hệ của bố cậu nữa, đương nhiên tôi sẽ tránh xa những điều này.”
Lãnh Phong thật sự cảm thấy Thiệu Kỳ Hoa là người thông minh, hợp tác với anh rất bớt lo. Người này có tài nguyên rộng, EQ cao, ánh mắt chuyên nghiệp và sắc bén, có thể trở thành người giám tuyển hàng đầu trong nghề, còn không bị các cuộc đấu đá phe phái ảnh hưởng, quả nhiên có bản lĩnh của anh.
Bây giờ Lãnh Phong không hề kiêu căng khi ở trước mắt người này. Nếu đã quyết định tổ chức triển lãm, hắn chân thành bày tỏ lòng cảm ơn: “Chuyện sau đó làm phiền anh Thiệu rồi.”
Thiệu Kỳ Hoa xua tay: “Cậu cứ tiếp tục hoàn thành tác phẩm, những việc còn lại cứ để anh lo. Nói trắng ra anh là doanh nhân, cũng đã lăn lộn trong chốn danh lợi nửa đời người. Hiếm khi bây giờ bản thân có chút sức mọn, cũng chỉ muốn khai quật một số nghệ sĩ mà anh cho rằng có tiềm lực, thực sự có thể trở thành nhân vật. Giúp họ từ vô danh được cả danh và lợi, anh cũng sẽ có cảm giác thành công.”
Người quản lý là bàn tay đẩy của nghệ sĩ, Lãnh Phong ở trong nghề nhiều năm đương nhiên sẽ hiểu. Nghệ sĩ mà không có người quảng bá cho dù tài năng đến đâu cũng khó có thể tự thành công. Thật ra các ngành nghề đều như vậy, người chuyên tâm sáng tác càng cần một cộng sự như vậy mới có thể sáng tác mãi, nếu không sẽ nhanh chóng mệt mỏi khi đói.
Lãnh Phong bây giờ là một báu vật Thiệu Kỳ Hoa đặt cược, có thể tỏa sáng hay không, có thể tỏa sáng đến mức nào đều phải xem người quản lý là anh mài giũa như thế nào.
“Em chỉ có một yêu cầu.” Lãnh Phong nói, mặc dù rất không hợp tình người, nhưng hắn nhất định phải nói ra: “Trong tất cả các tác phẩm hiện tại của em, chỉ có một tác phẩm không thể mang đi triển lãm.”
Không cần phải nói Thiệu Kỳ Hoa cũng biết đó là tác phẩm nào, anh cảm thấy rất tiếc, vì anh biết chỉ cần tác phẩm đó được triển lãm, Lãnh Phong nhất định sẽ trở nên nổi tiếng một lần nữa. Mặc dù triển lãm vẫn có thể thành công nhờ các tác phẩm khác, nhưng tác phẩm kia khác, nó là báu vật thật sự.
Nhưng nói đến đây, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc miễn cưỡng Lãnh Phong, thế là đồng ý sẽ dùng các tác phẩm khác để triển lãm. Còn thời gian cụ thể khoảng một, hai tháng sau. Thiệu Kỳ Hoa lập tức bàn bạc thời gian triển lãm với bảo tàng nghệ thuật đương đại hàng đầu ở Đăng Hồng, thời gian cụ thể anh sẽ thông báo sau.
Nói chuyện công việc xong, Thiệu Kỳ Hoa lại nghĩ đến chuyện đã gần một năm nay, trong lòng vô cùng vui mừng, cũng rất chắc chắn tương lai của người này không chỉ tới đây. Chỉ cần Lãnh Phong có thể giữ vững trạng thái hiện tại, anh có lòng tin có thể đẩy hắn đứng trên sân khấu quốc tế cao nhất, hơn nữa không dựa vào bất kỳ quan hệ bám váy nào, nhận được sự công nhận thật sự một cách đàng hoàng.
Đối với một người giám tuyển và một người môi giới nghệ thuật, đây là một sự kiện rất thành công.
Lần trước đến đây Lãnh Phong rất hờ hững, lần này hắn thực sự xem Thiệu Kỳ Hoa là bạn bè. Buổi tối dẫn anh đến chỗ Tư Phóng ăn cơm uống rượu. Thiệu Kỳ Hoa cũng rất có thiện cảm với quán cơm cũ kỹ mở trong con hẻm này. Nhìn thấy Biệt Đông vừa đến đã tự nhiên đi vào bếp làm việc, Lãnh Phong giải thích: “Tiểu Đông vẫn luôn làm việc ở đây, trước đó còn quản lý khách sạn giúp Giang Nguyên, giờ khách sạn bán rồi.”
Lúc này trong quán vẫn còn khách khác, Biệt Đông theo nhịp điệu công việc bình thường của cậu, rửa rau thái thịt nấu đồ ăn. Dựa vào cái đầu là có thể ghi nhớ món ăn mọi người gọi, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn.
Thiệu Kỳ Hoa ở bên cạnh nhìn, cười khẽ, vỗ vai Lãnh Phong: “Kỹ năng của bạn trai cậu nhanh nhẹn thật, xem cậu ấy làm việc tưởng như hưởng thụ.”
Hắn kiêu ngạo gật đầu mấy cái, nháy mắt với Thiệu Kỳ Hoa, nhỏ giọng nói thầm: “Vợ em.”
Ha ha ha… Thiệu Kỳ Hoa cúi đầu cười một lúc. Mặc dù trong giới nghệ thuật đồng tính luyến ái nhiều không kể xiết, nhưng anh là trai thẳng, đột nhiên nghe thấy xưng hô thản nhiên như thế vẫn không khỏi lúng túng một giây, lại nhanh chóng cảm thấy cũng không có gì, còn rất ngọt ngào.
“Lúc nào mở triển lãm, cậu phải về Đăng Hồng một chuyến, tốt nhất là có mặt trong lễ khai mạc và thời gian triển lãm, có rất nhiều người muốn giới thiệu cho cậu quen biết.”
Lãnh Phong nhíu mày, không trả lời ngay. Hắn nhất định phải có mặt trong lễ khai mạc triển lãm, điều này hắn biết, nhưng không muốn ở lại lâu như vậy. Một triển lãm cá nhân gần một tháng, hắn cảm thấy mình không ở được.
“Anh Thiệu, hay là phiền anh làm giúp mấy chuyện xã giao đó? Có quen biết những người đó hay không, thật ra hiện tại cũng không có ích gì với em.” Lãnh Phong nói.
Thiệu Kỳ Hoa lại lắc đầu: “Sẽ không phải những người cậu giao tiếp trước kia, cậu tin tôi, đều là những người đáng để cậu quen biết.”
Thật ra trong lòng anh đã lên một danh sách, thậm chí đã lên kế hoạch những việc cần làm sau triển lãm, nhưng bây giờ còn sớm, không cần nói ra lúc này.
Lãnh Phong nhìn Biệt Đông đi ra đi vào. Biệt Đông bận luôn tay luôn chân không biết có phải đã cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Phong hay không, cậu xoay người lại cười với hắn một tiếng. Thật ra trong lòng Lãnh Phong lo lắng cho Biệt Đông nhiều hơn, bản thân hắn về Đăng Hồng ở một, hai tháng không sao, nhưng Biệt Đông phải ở cùng hắn. Hắn không chắc liệu Biệt Đông có thể ở lâu như vậy không.
“Em sẽ cố gắng, anh Thiệu này, cũng chưa chắc phải ở lại trong suốt thời gian diễn ra triển lãm.” Lãnh Phong nói.
Thiệu Kỳ Hoa gật đầu, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách. Muốn đưa Lãnh Phong lên sân khấu lớn hơn, bước đầu tiên nhất định phải khiến hắn ra khỏi Lê Tân.
Nếu về Đăng Hồng, sẽ không tránh được những chuyện trong nhà, đây cũng là một điều khiến Lãnh Phong đau đầu. Nhưng hắn không ôm chấp niệm gì với việc “hòa giải”, có thể hòa hợp với bố thì hòa hợp, nếu không được cũng không cần miễn cưỡng, hai bên đều không cần miễn cưỡng. Hắn nghĩ vậy, cũng nói như vậy với Thiệu Kỳ Hoa.
Thiệu Kỳ Hoa chỉ cười, vẻ mặt có phần bất lực. Lúc này Biệt Đông bưng thêm hai đĩa thức ăn cho họ, đều là những món Lãnh Phong thích ăn do cậu tự làm. Sau đó lại xoay người đi làm việc, Thiệu Kỳ Hoa nhìn bóng lưng Biệt Đông, hơi lo lắng hỏi Lãnh Phong: “Người nhà cậu thì sao, liệu có chấp nhận cậu ấy không?”
Vẻ mặt Lãnh Phong bình tĩnh: “Thái độ của em đã như vậy, có thể chấp nhận thì tốt, không thể chấp nhận cũng hết cách. Em không thể thay đổi bản thân vì họ thích cái này không thích cái kia.”
Người đồng tính trong giới nghệ thuật không hiếm lạ, nhưng gia đình Lãnh Phong là gia đình học thức nghiêm túc, dòng dõi thư hương. Viện trưởng Lãnh thậm chí không chấp nhận được sáng tác nghệ thuật buông thả, càng khỏi nói đến việc chấp nhận con trai mình muốn cưới một người đàn ông “lạ”. Thiệu Kỳ Hoa âm thầm lo lắng về chuyện này.
“Hay là,” Thiệu Kỳ Hoa cảm thấy ý tưởng này không được ổn thỏa, nhưng khá an toàn, anh hỏi thử: “Hay là mình cậu đến triển lãm là được rồi, dù sao nhiều nhất vài tháng là quay lại.” Anh cảm thấy như vậy có thể tránh được việc Lãnh Phong xung đột với người nhà vì Biệt Đông.
Lãnh Phong ngẩn người, hắn hoàn toàn không nghĩ vậy, lập tức lắc đầu: “Tiểu Đông ở đâu em ở đó, nếu em ấy không đi, em cũng sẽ không đi.”
Tiếp đó lại bổ sung một câu: “Đừng quên, triển lãm này cũng vì Biệt Đông muốn xem, muốn tổ chức em mới đồng ý.”
… Đồ cứng đầu này, Thiệu Kỳ Hoa chịu rồi, đỡ trán nói: “Vậy đi cùng đi.”
Ngày hôm sau, Thiệu Kỳ Hoa đã quay về. Lãnh Phong bắt đầu đánh bóng hoàn thành tác phẩm. Đi lòng vòng, cuối cùng cũng tìm được con đường của mình trong sáng tác nghệ thuật. Lãnh Phong rất vui, có mở triển lãm hay không, có nổi tiếng hay không, hắn đều không quan tâm, thực sự hưởng thụ và đắm chìm trong điêu khắc.
Hắn cũng bắt đầu hiểu ra tại sao có rất nhiều nghệ sĩ vô danh, nhà sáng tác vừa làm những công việc khô khan đơn giản nuôi sống bản thân, vừa không ngừng nghỉ sáng tác tác phẩm của mình. Vì đây mới là ý nghĩa của cuộc sống. Hắn vốn muốn mình cũng có thể sống như vậy, kiếm tiền là kiếm tiền, sáng tác là sáng tác.
Lượng công việc đột nhiên tăng lên, nhưng mỗi tối khi Biệt Đông xong việc đều có thể nhìn thấy Lãnh Phong tới đón cậu. Trời rất lạnh, Lãnh Phong không lái xe mô-tô nữa mà lái ô tô tới đón người.
Hai người vẫn chưa bàn bạc kỹ chuyện đến Đăng Hồng. Nếu đã quyết định thời gian triển lãm, họ cũng nên lên kế hoạch khởi hành. Tối nay trở về, sau khi Biệt Đông tắm xong, Lãnh Phong vẫn sấy tóc cho cậu, chờ tóc gần khô rồi tắt máy, lại lấy lược chải tóc cho cậu. Vì giữ mái tóc này, Lãnh Phong thực sự làm hết mọi thứ, ngay cả mỗi lần cắt sửa cũng tự làm, để thuận tiện và không quá dài. Tóc Biệt Đông bóng mượt, dưới ánh đèn nhìn như tơ lụa. Lãnh Phong hôn tóc bên tai, nói: “Sắp bắt đầu triển lãm rồi, lần này có lẽ chúng ta phải ở lại rất lâu, anh Thiệu bảo anh gặp một vài người, đến lúc đó đi cùng nhau, được không?”
Hắn cảm thấy người trong lòng rõ ràng cứng đờ, “Hửm? Sao vậy?” Lãnh Phong hỏi.
Biệt Đông ngẩng đầu, xoay người vòng tay lên cổ Lãnh Phong, “Anh Phong ơi, em… Không đi được không?”
Lãnh Phong sững sờ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc Biệt Đông sẽ không đi cùng mình, càng chưa từng nghĩ rằng Biệt Đông chủ động nói không muốn đi, “Tại sao?” Hắn hơi hoang mang.
Thật ra Biệt Đông cũng khó nói lý do cụ thể. Theo lý cậu nên đi cùng bạn trai, ăn mặc tươm tất, cùng có mặt trong lễ khai mạc với hắn, gặp mọi người. Cho dù không biết nói chuyện cũng có thể đứng bên cạnh làm nền, cười nhẹ là được.
Cậu đã suy nghĩ rất lâu, sáng tác nghệ thật của Lãnh Phong quay về đúng vị trí, hắn nên có được vinh dự vốn thuộc về mình, tại sao mình lại chùn bước? Biệt Đông nghĩ, nếu nhất định phải nói ra một lý do, có lẽ là mình sợ hãi.
Rụt rè, sợ hãi, Biệt Đông còn căng thẳng hơn cả khi đối mặt với thú dữ trong rừng rậm. Không tưởng tượng được lần này tới đó cậu phải đối mặt với những gì, chốn danh lợi? Thiệu Kỳ Hoa nói như vậy, Lãnh Phong cũng từng nói đó là chốn danh lợi. Biệt Đông cảm thấy cậu không thể ứng phó được.
Cậu chỉ là một đóa hoa dại thích hợp sống ở dốc núi hoặc trên vách đá, sao có thể được mang vào cung điện?
Lời tác giả:
Yên tâm nhé, anh Lãnh sẽ không để Tiểu Đông thiệt thòi đâu.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 72
10.0/10 từ 47 lượt.