Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 67
47@-
Chương 67: “Thằng ăn bám”
Hai người đã đói meo từ lâu, lại ăn bánh mì lương khô mấy ngày liền. Lúc này Biệt Đông hỏi vậy, bụng cả hai đề phát ra tiếng ọt ọt, hai người không khỏi bật cười. Lãnh Phong hỏi cậu: “Đừng nói với anh em còn biết bắt cá nữa?”
Biệt Đông không giải thích, đi thẳng vào rừng chặt cành cây, sau đó đến bên bờ sông vót mấy cái, trong tay cậu đã xuất hiện một cây chọc cá. Biệt Đông giơ lên, nói với Lãnh Phong: “Nhìn em này.”
Lại cởi giày và tất. Cậu chê quần ướt đẫm vướng víu nên cởi ra luôn, đôi chân dài trắng nõn bước xuống sông. Mặt sông ở đây rộng lớn, nhưng nước gần bờ không sâu. Giữa sông có những hòn đá to, Biệt Đông đứng trên hòn đá, ánh mắt tập trung tìm kiếm trên mặt sông.
Có người bắt cá trên sông, có người ở bờ sông nhìn cậu. Lãnh Phong cảm thấy Biệt Đông lúc này ngây thơ nhanh nhẹn lại chăm chú như một đứa trẻ. Hắn thầm vẽ một bức tranh trong lòng, trơ mắt nhìn Biệt Đông thực sự xiên được cá. Cậu nhắm trúng một chỗ, nâng tay cầm xiên lên như một hiệp sĩ cổ đại cầm cây thương dài, sau đó cầm lấy chiến lợi phẩm lập tức nhảy xuống sâu, đi đến bên cạnh Lãnh Phong, cười không ngậm được miệng: “Anh Phong mau nhìn xem! Con cá to quá!”
“Như con nít!” Lãnh Phong cười nói.
Biệt Đông gỡ cá ra ném lên bờ, xoay người quay về: “Bắt thêm con nữa, không đủ ăn.”
Biệt Đông xách theo hai con cá hỏi Lãnh Phong: “Chúng ta nướng ăn hay nấu canh.”
“Sao cũng được.” Lãnh Phong luôn nghe theo sắp xếp của vợ trong chuyện ăn uống.
Biệt Đông nhanh chóng quyết định, vậy thì một con nướng một con nấu canh. Cậu làm thị cá bên bờ, Lãnh Phong nhặt rất nhiều cành cây, chất thành một đống rồi đổ nhiên liệu lên. Cho dù cành cây ẩm ướt, lần này cũng có thể nhóm lửa, lửa nướng cá và nấu canh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong ba lô của Lãnh Phong chỉ có gia vị đơn giản, muối, tiêu, dầu ô liu, nhưng nướng cá và nấu canh lại ngon tuyệt. Hai người ăn cùng với bánh mì, nước canh uống không thừa giọt nào.
Sau khi ấm người, Biệt Đông vẫn giống lần trước muốn xuống sông tắm rửa. Hai ngày nay đi bộ mồ hôi chảy như mưa, cậu cảm thấy mình đã bốc mùi. Thật ra với thói quen trước kia, nếu lên núi cậu sẽ không sống cẩn thận như vậy. Cuộc sống trên núi cứ qua loa thôi, cho dù sống thành người rừng cậu cũng chịu được. Nhưng bây giờ ở cùng Lãnh Phong, cậu không chịu được để bạn ôm mình mồ hôi bẩn thỉu đi ngủ.
Lãnh Phong tắm cùng cậu, một trước một sau cởi hết rồi nhảy xuống sông. Mùa mưa nước sông lạnh, như dòng sông hoang dã đêm đông hôm ấy. Biệt Đông dẫn Lãnh Phong đi đến chỗ nước sâu hơn, để nước sông ngập đến eo.
Quá lạnh, lạnh đến mức khiến người ta không thể sinh ra phản ứng. Họ kỳ người giúp đối phương, dùng sức cọ dàn da cho đến khi đỏ lên.
Sau khi lên bờ quấn chăn lông sạch, hai người sưởi bên cạnh đống lửa tàn rồi dập tắt lửa chui vào túi ngủ.
Tắm như vậy sẽ không làm cơ thể bị lạnh, hai người ôm nhau trong túi ngủ vui vẻ cảm nhận được nhiệt độ ngày càng nóng lên. Lãnh Phong cảm thấy mình như đang ôm một khối ngọc ấm.
Lãnh Phong kiềm chế bản thân, mỗi ngày làm việc nặng tốn thể lực, hắn không thể giày vò Biệt Đông vào lúc này được. Họ ôm hôn một lúc lâu, hôn từ môi đến cổ, đến đầu vai. Lãnh Phong chịu đựng, kéo khóa túi ngủ ra hít thở không khí, để không khí lạnh chui vào nhiều hơn cho hai người cùng bình tĩnh lại. Sau đó vỗ nhẹ lưng Biệt Đông, nói như dỗ trẻ con: “Ngủ đi vợ, ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, bầu trời chưa rõ, Lãnh Phong bừng tỉnh trong tiếng kêu trầm từng đợt của động vật. Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài lều có mấy cái bóng, đầu thỉnh thoảng đẩy vào lều, thân hình to lớn.
Hắn vô thức siết chặt con dao để trong túi ngủ. Lúc này Biệt Đông cũng tỉnh, ngước mắt nhìn xung quanh. Sau đó giữ chặt tay Lãnh Phong, an ủi hắn: “Không sao đâu anh Phong, là voi con, bọn chúng không có ác ý.”
Lãnh Phong vẫn chưa thả lỏng, Biệt Đông đã mặc quần áo ngồi dậy. Lãnh Phong và cậu cùng ra khỏi lều, quả nhiên nhìn thấy hai con voi con đang đi bộ bên ngoài lều. Chúng hơi sợ hãi lùi lại khi thấy người, một lát sau lại không nhịn được tiến lên, mũi và đầu thỉnh thoảng húc vào lều vải, có vẻ rất tò mò.
“Anh nhìn kìa, người nhà của nó đều ở đó.” Biệt Đông chỉ chỗ bờ sông hơi xa, nơi có một đàn voi đang uống nước, “Chúng là một nhà.” Biệt Đông nói.
Voi con không hề phòng bị với họ, cũng không có tính công kích, chỉ có tò mò. Biệt Đông duỗi tay sờ mũi nó, nói với Lãnh Phong: “Anh có muốn sờ chúng không? Kết bạn với nó?”
Lãnh Phong cười, cảm thấy Biệt Đông dùng từ rất đáng yêu. Hắn duỗi tay về phía mũi voi con, cái mũi dài quấn lấy cánh tay, hít hà trên cánh tay hắn, cuốn cánh tay rồi thả ra, còn cọ xát.
“Anh nhìn đi, chúng thích anh.” Biệt Đông nói.
Trong lòng Lãnh Phong hơi khiếp sợ, cảm nhận được linh tính của sinh vật tự nhiên. Hắn lập tức hiểu được lý do Biệt Đông thích rừng rậm, thích tự nhiên.
Một con voi trưởng thành ở bờ sông kêu vài tiếng với voi con, như đang gọi chúng qua đó. Hai chú voi con kề cà, chơi với Lãnh Phong và Biệt Đông một lúc mới đi qua.
Thì ra là vậy. Lãnh Phong bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn thiết bị, Biệt Đông lại nói: “Chỗ uống nước của voi hoang dã cũng cố định, mỗi ngày đều tới uống, cho nên hôm qua em nghĩ chúng ta có thể ở lại xem thử, quả nhiên hôm nay đã chờ được.
Vợ mình thông minh quá! Lãnh Phong nghĩ bụng, ngoài miệng cũng nói vậy. Biệt Đông cười với hắn. Lãnh Phong lập tức nhớ ra trước kia mình còn suốt ngày nói người ta “không có não”. Hắn ước gì có thể xuyên thời gian quay về cho bản thân lúc đó một cái tát, mày mới là đồ không não thật sự.
Lần này từ lúc đi vào rừng, Lãnh Phong đã hoàn toàn trở thành tùy tùng của Biệt Đông. Ngoài sức lực có thể vác thiết bị, đánh lửa, làm ấm giường thì hắn chẳng còn tác dụng nào khác. Không biết tìm đường, không biết cây nào có độc đừng chạm vào. Nếu ăn hết lương khô, hắn thậm chí không biết tìm thức ăn. Hắn là một người thành phố sinh ra và lớn lên ở thành phố, cảm giác ưu việt bùng nổ, bắt đầu từ ngày hôm qua đã hoàn toàn biến thành đồ vô dụng.
Trở thành một “thằng ăn bám” phải dựa vào vợ để sống sót.
Nhưng Lãnh Phong cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Sau khi uống nước xong đàn voi bắt đầu quay về. Biệt Đông và Lãnh Phong im lặng đi theo chúng. Đàn voi không có sự thù địch với họ, hai con voi con kia còn cố ý quanh quẩn bên họ, trông có vẻ muốn chơi với hai người.
Tốc độ của đàn voi trở nên rất chậm, Biệt Đông vừa đi vừa chú ý nhìn dưới chân xem có thể tìm được dấu chân người hay không. Các dấu chân lộn xộn xen lẫn với nhau, thỉnh thoảng chỉ có thể thấy mờ mờ. Biệt Đông nói suy đoán của mình cho Lãnh Phong: “Nghe nói nhà thực vật kia thường xuyên lên núi, là người có kinh nghiệm, có lẽ nhận ra hướng của đàn voi cùng hướng với mình, hơn nữa ở cùng voi ít nhất có thể bảo đảm an toàn của người. Bình thường không có động vật nào tấn công voi, đi theo chúng nó đồng nghĩa với việc có chúng mở đường, còn bớt sức.”
Xem xét tình hình trước mắt, suy đoán của Biệt Đông hẳn là đáng tin. Nhưng hai người cũng không biết tại sao tín hiệu định vị đột nhiên biến mất, chỉ có thể suy đoán là thiết bị hỏng hoặc bị mất.
Tốc độ hôm nay rất chậm. Mùa lầy lội vẫn có ích cho việc sưu tầm, ít nhất có thể lưu lại dấu chân. Đến chiều, Biệt Đông phát hiện dấu chân người tách ra với dấu chân voi, thế là cậu và Lãnh Phong tách ra khỏi đàn voi, đi tìm theo dấu chân mới rõ ràng hơn.
Dấu chân kéo dài vào rừng rậm, rẽ vào ở hạ du sông, đi sâu hơn vào rừng rậm. Sau khi vào rừng, dấu vết của con người rõ ràng hơn, trên đường đi có nhiều cành cây cản đường vị dao chặt phá.
Biệt Đông vừa lần theo dấu vết vừa tiến lên, tốc độ kém xa hai ngày trước, nhưng cậu biết ít nhất nhà thực vật còn sống, trong lòng hơi vui vẻ.
Lúc chiều lại có mưa nhỏ, đến chập tối đã tạnh. Hai người lần theo dấu chân đến lưng chừng một ngọn núi khác. Trên một tảng đá nhô ra, họ nhìn thấy hoàng hôn chiếu xuyên qua mây đen, cầu vồng xuất hiện trong cơn mưa phùn mờ mịt, giống như thần tiên.
Mưa dần tạnh, bầu trời tối lại, không thể phân biệt được dấu chân và dấu vết hoạt động của con người. Họ quyết định cắm trại ở đây. Dấu vết hôm nay tìm được ngày càng rõ ràng, Biệt Đông suy đoán người ở cách đó không xa.
Hai người vẫn phân công làm việc, Lãnh Phong dựng lều, nhóm lửa. Biệt Đông lấy thịt muối và lạp xưởng trong ba lô ra chuẩn bị nấu cơm tối.
Đột nhiên sau lưng họ vang lên tiếng kêu trầm khàn và uy lực, như tiếng kêu phát ra từ cổ của động vật cỡ lớn nào đó, mang theo sự uy h**p tự nhiên. Biệt Đông cứng người, cậu rất quen thuộc với âm thanh này.
Hai người cùng đứng lên, xoay đầu lại và thấy một con gấu đen đang chậm rãi di chuyển về phía họ.
Lần đầu tiên trong đời Lãnh Phong gặp được gấu sống, thân hình khổng lồ. Hắn cứng người chốc lát, sau đó vô thức bảo vệ Biệt ĐSu lưng.
Trong tay Biệt Đông vẫn cầm dao, con dao đó vốn dùng để cắt thịt. Con gấu đen di chuyển cơ thể khổng lồ vụng về, đi vòng quanh lều và hai người từ xa, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm những thứ nó chưa từng nhìn thấy, kể cả con người.
Lãnh Phong đã toát mồ hôi khắp người, cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra đó là hắn sẽ dẫn con gấu rời đi, cho Biệt Đông chạy trước. Vừa quay đầu lại, Biệt Đông khẽ nói bên tai hắn: “Đừng quay đầu, đừng đối mặt với nó, tin em, em có cách.”
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 67: “Thằng ăn bám”
Hai người đã đói meo từ lâu, lại ăn bánh mì lương khô mấy ngày liền. Lúc này Biệt Đông hỏi vậy, bụng cả hai đề phát ra tiếng ọt ọt, hai người không khỏi bật cười. Lãnh Phong hỏi cậu: “Đừng nói với anh em còn biết bắt cá nữa?”
Biệt Đông không giải thích, đi thẳng vào rừng chặt cành cây, sau đó đến bên bờ sông vót mấy cái, trong tay cậu đã xuất hiện một cây chọc cá. Biệt Đông giơ lên, nói với Lãnh Phong: “Nhìn em này.”
Lại cởi giày và tất. Cậu chê quần ướt đẫm vướng víu nên cởi ra luôn, đôi chân dài trắng nõn bước xuống sông. Mặt sông ở đây rộng lớn, nhưng nước gần bờ không sâu. Giữa sông có những hòn đá to, Biệt Đông đứng trên hòn đá, ánh mắt tập trung tìm kiếm trên mặt sông.
Có người bắt cá trên sông, có người ở bờ sông nhìn cậu. Lãnh Phong cảm thấy Biệt Đông lúc này ngây thơ nhanh nhẹn lại chăm chú như một đứa trẻ. Hắn thầm vẽ một bức tranh trong lòng, trơ mắt nhìn Biệt Đông thực sự xiên được cá. Cậu nhắm trúng một chỗ, nâng tay cầm xiên lên như một hiệp sĩ cổ đại cầm cây thương dài, sau đó cầm lấy chiến lợi phẩm lập tức nhảy xuống sâu, đi đến bên cạnh Lãnh Phong, cười không ngậm được miệng: “Anh Phong mau nhìn xem! Con cá to quá!”
“Như con nít!” Lãnh Phong cười nói.
Biệt Đông gỡ cá ra ném lên bờ, xoay người quay về: “Bắt thêm con nữa, không đủ ăn.”
Biệt Đông xách theo hai con cá hỏi Lãnh Phong: “Chúng ta nướng ăn hay nấu canh.”
“Sao cũng được.” Lãnh Phong luôn nghe theo sắp xếp của vợ trong chuyện ăn uống.
Biệt Đông nhanh chóng quyết định, vậy thì một con nướng một con nấu canh. Cậu làm thị cá bên bờ, Lãnh Phong nhặt rất nhiều cành cây, chất thành một đống rồi đổ nhiên liệu lên. Cho dù cành cây ẩm ướt, lần này cũng có thể nhóm lửa, lửa nướng cá và nấu canh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong ba lô của Lãnh Phong chỉ có gia vị đơn giản, muối, tiêu, dầu ô liu, nhưng nướng cá và nấu canh lại ngon tuyệt. Hai người ăn cùng với bánh mì, nước canh uống không thừa giọt nào.
Sau khi ấm người, Biệt Đông vẫn giống lần trước muốn xuống sông tắm rửa. Hai ngày nay đi bộ mồ hôi chảy như mưa, cậu cảm thấy mình đã bốc mùi. Thật ra với thói quen trước kia, nếu lên núi cậu sẽ không sống cẩn thận như vậy. Cuộc sống trên núi cứ qua loa thôi, cho dù sống thành người rừng cậu cũng chịu được. Nhưng bây giờ ở cùng Lãnh Phong, cậu không chịu được để bạn ôm mình mồ hôi bẩn thỉu đi ngủ.
Lãnh Phong tắm cùng cậu, một trước một sau cởi hết rồi nhảy xuống sông. Mùa mưa nước sông lạnh, như dòng sông hoang dã đêm đông hôm ấy. Biệt Đông dẫn Lãnh Phong đi đến chỗ nước sâu hơn, để nước sông ngập đến eo.
Quá lạnh, lạnh đến mức khiến người ta không thể sinh ra phản ứng. Họ kỳ người giúp đối phương, dùng sức cọ dàn da cho đến khi đỏ lên.
Sau khi lên bờ quấn chăn lông sạch, hai người sưởi bên cạnh đống lửa tàn rồi dập tắt lửa chui vào túi ngủ.
Tắm như vậy sẽ không làm cơ thể bị lạnh, hai người ôm nhau trong túi ngủ vui vẻ cảm nhận được nhiệt độ ngày càng nóng lên. Lãnh Phong cảm thấy mình như đang ôm một khối ngọc ấm.
Lãnh Phong kiềm chế bản thân, mỗi ngày làm việc nặng tốn thể lực, hắn không thể giày vò Biệt Đông vào lúc này được. Họ ôm hôn một lúc lâu, hôn từ môi đến cổ, đến đầu vai. Lãnh Phong chịu đựng, kéo khóa túi ngủ ra hít thở không khí, để không khí lạnh chui vào nhiều hơn cho hai người cùng bình tĩnh lại. Sau đó vỗ nhẹ lưng Biệt Đông, nói như dỗ trẻ con: “Ngủ đi vợ, ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, bầu trời chưa rõ, Lãnh Phong bừng tỉnh trong tiếng kêu trầm từng đợt của động vật. Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài lều có mấy cái bóng, đầu thỉnh thoảng đẩy vào lều, thân hình to lớn.
Hắn vô thức siết chặt con dao để trong túi ngủ. Lúc này Biệt Đông cũng tỉnh, ngước mắt nhìn xung quanh. Sau đó giữ chặt tay Lãnh Phong, an ủi hắn: “Không sao đâu anh Phong, là voi con, bọn chúng không có ác ý.”
Lãnh Phong vẫn chưa thả lỏng, Biệt Đông đã mặc quần áo ngồi dậy. Lãnh Phong và cậu cùng ra khỏi lều, quả nhiên nhìn thấy hai con voi con đang đi bộ bên ngoài lều. Chúng hơi sợ hãi lùi lại khi thấy người, một lát sau lại không nhịn được tiến lên, mũi và đầu thỉnh thoảng húc vào lều vải, có vẻ rất tò mò.
“Anh nhìn kìa, người nhà của nó đều ở đó.” Biệt Đông chỉ chỗ bờ sông hơi xa, nơi có một đàn voi đang uống nước, “Chúng là một nhà.” Biệt Đông nói.
Voi con không hề phòng bị với họ, cũng không có tính công kích, chỉ có tò mò. Biệt Đông duỗi tay sờ mũi nó, nói với Lãnh Phong: “Anh có muốn sờ chúng không? Kết bạn với nó?”
Lãnh Phong cười, cảm thấy Biệt Đông dùng từ rất đáng yêu. Hắn duỗi tay về phía mũi voi con, cái mũi dài quấn lấy cánh tay, hít hà trên cánh tay hắn, cuốn cánh tay rồi thả ra, còn cọ xát.
“Anh nhìn đi, chúng thích anh.” Biệt Đông nói.
Trong lòng Lãnh Phong hơi khiếp sợ, cảm nhận được linh tính của sinh vật tự nhiên. Hắn lập tức hiểu được lý do Biệt Đông thích rừng rậm, thích tự nhiên.
Một con voi trưởng thành ở bờ sông kêu vài tiếng với voi con, như đang gọi chúng qua đó. Hai chú voi con kề cà, chơi với Lãnh Phong và Biệt Đông một lúc mới đi qua.
Thì ra là vậy. Lãnh Phong bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn thiết bị, Biệt Đông lại nói: “Chỗ uống nước của voi hoang dã cũng cố định, mỗi ngày đều tới uống, cho nên hôm qua em nghĩ chúng ta có thể ở lại xem thử, quả nhiên hôm nay đã chờ được.
Vợ mình thông minh quá! Lãnh Phong nghĩ bụng, ngoài miệng cũng nói vậy. Biệt Đông cười với hắn. Lãnh Phong lập tức nhớ ra trước kia mình còn suốt ngày nói người ta “không có não”. Hắn ước gì có thể xuyên thời gian quay về cho bản thân lúc đó một cái tát, mày mới là đồ không não thật sự.
Lần này từ lúc đi vào rừng, Lãnh Phong đã hoàn toàn trở thành tùy tùng của Biệt Đông. Ngoài sức lực có thể vác thiết bị, đánh lửa, làm ấm giường thì hắn chẳng còn tác dụng nào khác. Không biết tìm đường, không biết cây nào có độc đừng chạm vào. Nếu ăn hết lương khô, hắn thậm chí không biết tìm thức ăn. Hắn là một người thành phố sinh ra và lớn lên ở thành phố, cảm giác ưu việt bùng nổ, bắt đầu từ ngày hôm qua đã hoàn toàn biến thành đồ vô dụng.
Trở thành một “thằng ăn bám” phải dựa vào vợ để sống sót.
Nhưng Lãnh Phong cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Sau khi uống nước xong đàn voi bắt đầu quay về. Biệt Đông và Lãnh Phong im lặng đi theo chúng. Đàn voi không có sự thù địch với họ, hai con voi con kia còn cố ý quanh quẩn bên họ, trông có vẻ muốn chơi với hai người.
Tốc độ của đàn voi trở nên rất chậm, Biệt Đông vừa đi vừa chú ý nhìn dưới chân xem có thể tìm được dấu chân người hay không. Các dấu chân lộn xộn xen lẫn với nhau, thỉnh thoảng chỉ có thể thấy mờ mờ. Biệt Đông nói suy đoán của mình cho Lãnh Phong: “Nghe nói nhà thực vật kia thường xuyên lên núi, là người có kinh nghiệm, có lẽ nhận ra hướng của đàn voi cùng hướng với mình, hơn nữa ở cùng voi ít nhất có thể bảo đảm an toàn của người. Bình thường không có động vật nào tấn công voi, đi theo chúng nó đồng nghĩa với việc có chúng mở đường, còn bớt sức.”
Xem xét tình hình trước mắt, suy đoán của Biệt Đông hẳn là đáng tin. Nhưng hai người cũng không biết tại sao tín hiệu định vị đột nhiên biến mất, chỉ có thể suy đoán là thiết bị hỏng hoặc bị mất.
Tốc độ hôm nay rất chậm. Mùa lầy lội vẫn có ích cho việc sưu tầm, ít nhất có thể lưu lại dấu chân. Đến chiều, Biệt Đông phát hiện dấu chân người tách ra với dấu chân voi, thế là cậu và Lãnh Phong tách ra khỏi đàn voi, đi tìm theo dấu chân mới rõ ràng hơn.
Dấu chân kéo dài vào rừng rậm, rẽ vào ở hạ du sông, đi sâu hơn vào rừng rậm. Sau khi vào rừng, dấu vết của con người rõ ràng hơn, trên đường đi có nhiều cành cây cản đường vị dao chặt phá.
Biệt Đông vừa lần theo dấu vết vừa tiến lên, tốc độ kém xa hai ngày trước, nhưng cậu biết ít nhất nhà thực vật còn sống, trong lòng hơi vui vẻ.
Lúc chiều lại có mưa nhỏ, đến chập tối đã tạnh. Hai người lần theo dấu chân đến lưng chừng một ngọn núi khác. Trên một tảng đá nhô ra, họ nhìn thấy hoàng hôn chiếu xuyên qua mây đen, cầu vồng xuất hiện trong cơn mưa phùn mờ mịt, giống như thần tiên.
Mưa dần tạnh, bầu trời tối lại, không thể phân biệt được dấu chân và dấu vết hoạt động của con người. Họ quyết định cắm trại ở đây. Dấu vết hôm nay tìm được ngày càng rõ ràng, Biệt Đông suy đoán người ở cách đó không xa.
Hai người vẫn phân công làm việc, Lãnh Phong dựng lều, nhóm lửa. Biệt Đông lấy thịt muối và lạp xưởng trong ba lô ra chuẩn bị nấu cơm tối.
Đột nhiên sau lưng họ vang lên tiếng kêu trầm khàn và uy lực, như tiếng kêu phát ra từ cổ của động vật cỡ lớn nào đó, mang theo sự uy h**p tự nhiên. Biệt Đông cứng người, cậu rất quen thuộc với âm thanh này.
Hai người cùng đứng lên, xoay đầu lại và thấy một con gấu đen đang chậm rãi di chuyển về phía họ.
Lần đầu tiên trong đời Lãnh Phong gặp được gấu sống, thân hình khổng lồ. Hắn cứng người chốc lát, sau đó vô thức bảo vệ Biệt ĐSu lưng.
Trong tay Biệt Đông vẫn cầm dao, con dao đó vốn dùng để cắt thịt. Con gấu đen di chuyển cơ thể khổng lồ vụng về, đi vòng quanh lều và hai người từ xa, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm những thứ nó chưa từng nhìn thấy, kể cả con người.
Lãnh Phong đã toát mồ hôi khắp người, cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra đó là hắn sẽ dẫn con gấu rời đi, cho Biệt Đông chạy trước. Vừa quay đầu lại, Biệt Đông khẽ nói bên tai hắn: “Đừng quay đầu, đừng đối mặt với nó, tin em, em có cách.”
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 67
10.0/10 từ 47 lượt.