Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 35
55@-
Chương 35: Nỗi đau và cái ôm ngày hôm qua
Cú tấn công của con trâu cày bị trượt, nhưng nó không đuổi theo họ và xông vào nữa. Lãnh Phong trở nên cảnh giác, nhìn thấy con trâu kia thở ra mấy hơi, hậm hực bước đi xa.
Lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Sau khi hoàn hồn, Lãnh Phong tức giận, đè người vừa mới được cứu khỏi tay thần Chết xuống đất, tức giận quát: “Cậu muốn chết hả?!”
Biệt Đông không nói gì, Lãnh Phong nhìn cậu, nhưng không nhìn rõ biểu cảm của cậu, hình như là đang cắn răng. Cơn giận trong lòng Lãnh Phong không thể tiêu tan ngay, hắn khó có thể tưởng tượng nếu mình đến chậm một lát, dù chỉ một lát thôi sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì.
Hắn không chịu được nữa, đấm Biệt Đông một phát, túm chặt cổ áo cậu quát: “Nói chuyện đi!”
Người nằm trên đất hoàn toàn không tức giận, bị Lãnh Phong xách nửa người trên lơ lửng giữa không trung. Ánh đèn xe chiếu đến từ xa, lúc này Lãnh Phong mới nhìn thấy Biệt Đông đang khóc.
Hắn sững sờ.
Hắn từng thấy Biệt Đông bướng bỉnh, Biệt Đông hung dữ cắn xé như con thú hoang, từng gặp Biệt Đông dễ bảo yếu đuối trút bỏ nanh vuốt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Biệt Đông thê lương lúc này.
Cũng chưa từng nhìn thấy kiểu khóc như vậy.
Biệt Đông không phát ra âm thanh nào, mặt mũi tràn đầy nước mắt, trong mắt như có một con sông, nước sông đang tràn ra mãnh liệt.
Bàn tay Lãnh Phong túm chặt cổ áo cậu đột nhiên mềm nhũn, hắn chậm rãi buông cậu ra. Sau đó lại ôm lấy vai Biệt Đông, quỳ đứng trên mặt đất nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Cuối cùng Biệt Đông cũng phát ra một chút âm thanh, cậu đang khóc nức nở, núi lở đất nứt, như sắp chết.
Lãnh Phong mặc cho cậu khóc, không nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy cậu. Cổ họng Biệt Đông dần khàn, không phát ra được âm tiết hoàn chỉnh nào. Gió đêm lạnh lẽo, toàn thân cậu lạnh như băng, nằm trong ngực Lãnh Phong cũng không ấm lên được.
Đến cuối cùng, toàn bộ sức lực của Biệt Đông như bị rút hết, như thể chỉ còn lại lớp vỏ bọc. Lãnh Phong dứt khoát bế ngang cậu lên đặt vào trong xe.
Buổi tối ở trong nhà gỗ nhỏ của trang trại. Điều kiện vẫn đơn sơ nhưng ít nhất còn có lò sưởi ống khói, nhà vệ sinh cũng trong phòng, còn có nước nóng.
Biệt Đông ngơ ngác vô hồn ngồi bên cạnh lò sưởi. Chủ trang trại đưa một nồi lẩu thịt trâu cày tươi và cơm tới đây. Nồi canh nóng thơm nức sôi trên bếp, Lãnh Phong nhẹ nhàng khuyên cậu: “Ăn không vào thì húp chút canh đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Biệt Đông nghe lời, sau khi uống một bát canh nóng hình như đã có chút khẩu vị. Cậu ăn nửa bát cơm với canh nóng, Lãnh Phong không ép cậu nữa.
Sau khi rửa sạch nồi bát đưa đi trả, Lãnh Phong quay lại thấy Biệt Đông vẫn ngơ ngác ngồi bên cạnh lò. Đôi mắt sau khi khóc đỏ như quả đào, Lãnh Phong không hỏi gì cậu, chỉ ấm giọng nói: “Lên giường nằm đi, hôm nay trong phòng không lạnh, ngủ một giấc thật ngon.”
Trong phòng có hai giường, Lãnh Phong mở chăn của một chiếc giường trong đó ra.
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên sau lưng, Biệt Đông nói: “Lần cuối cùng nhìn thấy mẹ em, mẹ trông như vậy.”
Trông như nào? Lãnh Phong ngẩn người, do dự nhìn sang.
“Mặt của mẹ, chỉ còn lại một nửa.”
Lãnh Phong hoàn toàn cứng đờ, trong phòng im lặng đến tột cùng, chỉ có ấm nước đang nấu trên bếp sắp sôi phát ra tiếng ùng ục rất nhỏ. Biệt Đông nói: “Mẹ em đã chết như vậy, giống như thịt bò hôm nay đồ tể chặt, bị dao chặt chết như chặt thịt. Mặt đất toàn là máu, khi em nhìn thấy mẹ, chỉ thấy được một nửa khuôn mặt của bà, xương và thịt nát khắp sàn nhà.”
Lãnh Phong kinh ngạc, sửng sốt.
Hắn đặt chăn trong tay xuống, ngồi bên cạnh lò lửa. Ánh mắt Biệt Đông thẳng tắp, như đã rơi vào cảnh tượng ký ức đáng sợ không ra được. Lãnh Phong khẽ lắc bả vai cậu: “Tiểu Đông ơi.”
Biệt Đông chậm chạp thoát ra, đôi mắt có vẻ đỏ hơn, đỏ như máu, nhìn hắn và nói: “Cho nên em đã giết người kia, chỉ thiếu chút nữa.”
Lãnh Phong im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Hắn đáng chết.”
Hắn đáng chết, Lãnh Phong biết người mà Biệt Đông đang nói đến là cha dượng của cậu. Hắn nhớ đến tâm trạng tuyệt vọng của Biệt Đông khi hét lên với họ “Hắn đáng chết” vào buổi chiều đầu tiên. Khi đó cậu ấy hy vọng bên cạnh có người hiểu mình, có thể đứng về phía mình, lắng nghe cậu ấy nói đúng không. Ít nhất, vào thời điểm đó cậu ấy vẫn muốn hét lên “Hắn đáng chết” để bày tỏ sự cùng đường bí lối.
Nhưng lúc đó, mình đã thô bạo dùng tiếng quát của bản thân đẩy cậu ấy sang một bên.
Trong lòng Lãnh Phong vô cùng sám hối. Hắn từng nói “Xin lỗi” với Biệt Đông, nhưng đó chỉ là một câu nói nhẹ nhàng. Cho đến lúc này, hắn mới hiểu rõ mình “Có lỗi” như thế nào.
Hắn nhẹ nhàng cầm tay Biệt Đông, đôi tay này ngồi bên lò lửa vẫn lạnh. Lãnh Phong cũng không thể nói mấy lời nhẹ nhàng như “Mọi chuyện đã qua rồi”. Đối với Biệt Đông, những lời an ủi này vô nghĩa, không có chút sức nào.
Điều duy nhất Lãnh Phong có thể làm chỉ là ở bên cậu.
Có lẽ cũng có thể đoán được vết sẹo trên người Biệt Đông từ đâu mà có.
Sau khi cha qua đời, cậu thiếu niên mười ba tuổi đi theo mẹ cùng đến “Thành phố” sống. Mẹ lấy một người buôn bán trên thị trấn. Người đàn ông này cũng có chút vốn, thèm muốn vẻ đẹp của mẹ nhưng cũng khắt khe chú ý mọi hành động của bà với người khác giới. Bất kỳ tiếp xúc nào cũng là ngoại tình, và trút hết cơn giận lên người hai mẹ con. Trong mấy năm sống chung, hở ra là trói đánh. Cuối cùng gã bộc phát thú tính vào một lần say rượu, lầm tưởng người vợ yêu đương vụng trộm với hàng xóm, gã nổi cơn ghen tuông chém chết vợ, đúng lúc bị cậu thiếu niên tan học về nhà nhìn thấy…
Lãnh Phong biết được câu chuyện cũ vụn vặt này qua lời kể đứt quãng của Biệt Đông tối nay. Vẻ mặt Biệt Đông luôn bình tĩnh, dường như mọi sự mất kiểm soát và khóc lóc đều đã cạn kiệt vào chạng vạng tối. Nhưng cậu không biết rằng, người nghe câu chuyện này tim như bị dao cắt.
Lãnh Phong không nói nên lời an ủi, quá bất lực. Hắn đứng dậy đi ra ngoài hút một điếu thuốc. Sau khi hút xong quay về phòng, phát hiện Biệt Đông đã ngủ.
Chăn trùm kín mặt và đầu cậu, Lãnh Phong ngồi xổm bên giường, ôm cả người lẫn chăn từ phía sau. Người trong chăn không nhúc nhích, Lãnh Phong ôm một lúc lâu. Sau đó Biệt Đông xoay người, duỗi tay ra khỏi chăn, im lặng ôm lấy Lãnh Phong.
Lãnh Phong dùng lực vuốt mái tóc mềm mại của cậu. Một lúc sau, hắn in một nụ hôn lên thái dương Biệt Đông và nói: “Ngủ đi, Tiểu Đông.”
Ngày hôm sau, Lãnh Phong tỉnh dậy, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Biệt Đông đang tắm. Khi cậu đi ra, sắc mặt và biểu cảm đều đã khôi phục bình thường, thậm chí còn cười, hơi ngượng ngùng nói câu “Chào buổi sáng” với hắn. Lãnh Phong quan sát mà không để lại dấu vết, tất cả đau đớn và thẳng thắn tối qua dường như đã biến mất. Tất nhiên đây là điều tốt, Lãnh Phong nghĩ, nhưng trong lòng lại có chút mất mát không nói ra được.
Nỗi đau ngày hôm qua không thể giữ lại, cái ôm ngày hôm qua cũng sẽ không đến nữa.
Lên đường đến thôn Cam Đường để lấy dăm bông, sau đó quay về Lê Tân. Chuyến đi xa lần này đã kết thúc như vậy.
Cả ngày đi đường, trèo đèo lội suối, Lãnh Phong đeo kính râm, che khuất vẻ mặt. Biệt Đông vẫn ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ như trước. Trên đường về, thời tiết dần ấm lên, trên đỉnh núi cũng không còn tuyết nữa, khi quay lại Lê Tân đã là đêm khuya.
Tư Phóng và Giang Nguyên vẫn đang chờ họ. Muốn cùng nhau dỡ hàng xếp hàng, chắc đêm nay sẽ bận hơn nửa đêm.
Chiếc xe lái vào thị trấn cổ, trong lòng Biệt Đông dâng lên cảm giác lưu luyến, ngày càng gần đến đường Tùy Viên, nỗi lưu luyến này ngày càng lớn hơn.
Những đám mây nhìn thấy trên đường, những bông tuyết nếm thử, những cơn gió thổi qua đều trộn lẫn trong tâm trí Biệt Đông. Rõ ràng trước mắt là cuộc sống cậu đã quen, trên đường vất vả như vậy, nhưng cậu cảm thấy vẫn muốn ở trên đường mãi.
Nếu đi cùng Lãnh Phong, cậu tình nguyện như vậy.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Biệt Đông vẫn chưa kịp suy nghĩ nó đại biểu cho điều gì thì đã đến đường Tùy Viên. Từ xa, cậu nhìn thấy Tư Phóng và Giang Nguyên chờ ở cuối đường.
Rời đi khoảng mười ngày, Biệt Đông cũng nhớ họ. Hai người đứng cạnh nhau, Tư Phóng hút thuốc lá, Giang Nguyên xua tay một cách khoa trương. Lãnh Phong đỗ xe, mọi người cùng vận chuyển hàng hóa trong cốp xe và trong vali to trên nóc xe xuống. Tất cả đều được để trong nhà kho của Tư Phóng, sau này Biệt Đông giao hàng có thể giao trực tiếp từ đây.
Giang Nguyên cười nói, chiếc xe việt dã vừa xa hoa vừa dũng mãnh của Lãnh Phong bị hành hạ không ra hình dáng nữa, phải tìm anh Tư đòi phí hư hại. Lúc này Biệt Đông mới để ý đúng là như vậy, ngay cả Lãnh Phong cũng thế, một người và một xe gọn gàng sáng sủa khi xuất phát, bây giờ đều trở nên thô kệch luộm thuộm và “hư hại” nghiêm trọng.
“Hư hại” cùng còn có cả trái tim Biệt Đông, vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo như thể khắc trên người Lãnh Phong đã bị hao mòn sạch, biến mất không còn dấu vết.
Biệt Đông vừa vác hàng vừa im lặng so sánh trong lòng. Thỉnh thoảng đi ngang qua Lãnh Phong, khoảnh khắc đến gần, cậu đều cảm nhận được cơ thể sẽ ấm lên.
Sau khi sắp xếp hàng, Tư Phóng nấu một bữa ngon khao hai người vất vả mệt mỏi lại đói bụng. Giang Nguyên hỏi trên đường có chuyện gì thú vị không, bảo họ kể nghe. Lại nói anh ta và Tư Phóng lo mãi, sợ hãi người không ưa nhau giữa đường cãi nhau, sợ Lãnh Phong ăn h**p Biệt Đông…
Biệt Đông và Lãnh Phong nhìn nhau, khóe miệng hai người không hẹn mà cùng cười khẽ. Lãnh Phong tùy tiện kể lại vài điều mắt thấy tai nghe trên đường. Biệt Đông cúi đầu ăn, lại nghĩ, những phần hay nhất không thể diễn tả bằng lời đều ở trong lòng.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 35: Nỗi đau và cái ôm ngày hôm qua
Cú tấn công của con trâu cày bị trượt, nhưng nó không đuổi theo họ và xông vào nữa. Lãnh Phong trở nên cảnh giác, nhìn thấy con trâu kia thở ra mấy hơi, hậm hực bước đi xa.
Lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Sau khi hoàn hồn, Lãnh Phong tức giận, đè người vừa mới được cứu khỏi tay thần Chết xuống đất, tức giận quát: “Cậu muốn chết hả?!”
Biệt Đông không nói gì, Lãnh Phong nhìn cậu, nhưng không nhìn rõ biểu cảm của cậu, hình như là đang cắn răng. Cơn giận trong lòng Lãnh Phong không thể tiêu tan ngay, hắn khó có thể tưởng tượng nếu mình đến chậm một lát, dù chỉ một lát thôi sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì.
Hắn không chịu được nữa, đấm Biệt Đông một phát, túm chặt cổ áo cậu quát: “Nói chuyện đi!”
Người nằm trên đất hoàn toàn không tức giận, bị Lãnh Phong xách nửa người trên lơ lửng giữa không trung. Ánh đèn xe chiếu đến từ xa, lúc này Lãnh Phong mới nhìn thấy Biệt Đông đang khóc.
Hắn sững sờ.
Hắn từng thấy Biệt Đông bướng bỉnh, Biệt Đông hung dữ cắn xé như con thú hoang, từng gặp Biệt Đông dễ bảo yếu đuối trút bỏ nanh vuốt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Biệt Đông thê lương lúc này.
Cũng chưa từng nhìn thấy kiểu khóc như vậy.
Biệt Đông không phát ra âm thanh nào, mặt mũi tràn đầy nước mắt, trong mắt như có một con sông, nước sông đang tràn ra mãnh liệt.
Bàn tay Lãnh Phong túm chặt cổ áo cậu đột nhiên mềm nhũn, hắn chậm rãi buông cậu ra. Sau đó lại ôm lấy vai Biệt Đông, quỳ đứng trên mặt đất nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Cuối cùng Biệt Đông cũng phát ra một chút âm thanh, cậu đang khóc nức nở, núi lở đất nứt, như sắp chết.
Lãnh Phong mặc cho cậu khóc, không nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy cậu. Cổ họng Biệt Đông dần khàn, không phát ra được âm tiết hoàn chỉnh nào. Gió đêm lạnh lẽo, toàn thân cậu lạnh như băng, nằm trong ngực Lãnh Phong cũng không ấm lên được.
Đến cuối cùng, toàn bộ sức lực của Biệt Đông như bị rút hết, như thể chỉ còn lại lớp vỏ bọc. Lãnh Phong dứt khoát bế ngang cậu lên đặt vào trong xe.
Buổi tối ở trong nhà gỗ nhỏ của trang trại. Điều kiện vẫn đơn sơ nhưng ít nhất còn có lò sưởi ống khói, nhà vệ sinh cũng trong phòng, còn có nước nóng.
Biệt Đông ngơ ngác vô hồn ngồi bên cạnh lò sưởi. Chủ trang trại đưa một nồi lẩu thịt trâu cày tươi và cơm tới đây. Nồi canh nóng thơm nức sôi trên bếp, Lãnh Phong nhẹ nhàng khuyên cậu: “Ăn không vào thì húp chút canh đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Biệt Đông nghe lời, sau khi uống một bát canh nóng hình như đã có chút khẩu vị. Cậu ăn nửa bát cơm với canh nóng, Lãnh Phong không ép cậu nữa.
Sau khi rửa sạch nồi bát đưa đi trả, Lãnh Phong quay lại thấy Biệt Đông vẫn ngơ ngác ngồi bên cạnh lò. Đôi mắt sau khi khóc đỏ như quả đào, Lãnh Phong không hỏi gì cậu, chỉ ấm giọng nói: “Lên giường nằm đi, hôm nay trong phòng không lạnh, ngủ một giấc thật ngon.”
Trong phòng có hai giường, Lãnh Phong mở chăn của một chiếc giường trong đó ra.
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên sau lưng, Biệt Đông nói: “Lần cuối cùng nhìn thấy mẹ em, mẹ trông như vậy.”
Trông như nào? Lãnh Phong ngẩn người, do dự nhìn sang.
“Mặt của mẹ, chỉ còn lại một nửa.”
Lãnh Phong hoàn toàn cứng đờ, trong phòng im lặng đến tột cùng, chỉ có ấm nước đang nấu trên bếp sắp sôi phát ra tiếng ùng ục rất nhỏ. Biệt Đông nói: “Mẹ em đã chết như vậy, giống như thịt bò hôm nay đồ tể chặt, bị dao chặt chết như chặt thịt. Mặt đất toàn là máu, khi em nhìn thấy mẹ, chỉ thấy được một nửa khuôn mặt của bà, xương và thịt nát khắp sàn nhà.”
Lãnh Phong kinh ngạc, sửng sốt.
Hắn đặt chăn trong tay xuống, ngồi bên cạnh lò lửa. Ánh mắt Biệt Đông thẳng tắp, như đã rơi vào cảnh tượng ký ức đáng sợ không ra được. Lãnh Phong khẽ lắc bả vai cậu: “Tiểu Đông ơi.”
Biệt Đông chậm chạp thoát ra, đôi mắt có vẻ đỏ hơn, đỏ như máu, nhìn hắn và nói: “Cho nên em đã giết người kia, chỉ thiếu chút nữa.”
Lãnh Phong im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Hắn đáng chết.”
Hắn đáng chết, Lãnh Phong biết người mà Biệt Đông đang nói đến là cha dượng của cậu. Hắn nhớ đến tâm trạng tuyệt vọng của Biệt Đông khi hét lên với họ “Hắn đáng chết” vào buổi chiều đầu tiên. Khi đó cậu ấy hy vọng bên cạnh có người hiểu mình, có thể đứng về phía mình, lắng nghe cậu ấy nói đúng không. Ít nhất, vào thời điểm đó cậu ấy vẫn muốn hét lên “Hắn đáng chết” để bày tỏ sự cùng đường bí lối.
Nhưng lúc đó, mình đã thô bạo dùng tiếng quát của bản thân đẩy cậu ấy sang một bên.
Trong lòng Lãnh Phong vô cùng sám hối. Hắn từng nói “Xin lỗi” với Biệt Đông, nhưng đó chỉ là một câu nói nhẹ nhàng. Cho đến lúc này, hắn mới hiểu rõ mình “Có lỗi” như thế nào.
Hắn nhẹ nhàng cầm tay Biệt Đông, đôi tay này ngồi bên lò lửa vẫn lạnh. Lãnh Phong cũng không thể nói mấy lời nhẹ nhàng như “Mọi chuyện đã qua rồi”. Đối với Biệt Đông, những lời an ủi này vô nghĩa, không có chút sức nào.
Điều duy nhất Lãnh Phong có thể làm chỉ là ở bên cậu.
Có lẽ cũng có thể đoán được vết sẹo trên người Biệt Đông từ đâu mà có.
Sau khi cha qua đời, cậu thiếu niên mười ba tuổi đi theo mẹ cùng đến “Thành phố” sống. Mẹ lấy một người buôn bán trên thị trấn. Người đàn ông này cũng có chút vốn, thèm muốn vẻ đẹp của mẹ nhưng cũng khắt khe chú ý mọi hành động của bà với người khác giới. Bất kỳ tiếp xúc nào cũng là ngoại tình, và trút hết cơn giận lên người hai mẹ con. Trong mấy năm sống chung, hở ra là trói đánh. Cuối cùng gã bộc phát thú tính vào một lần say rượu, lầm tưởng người vợ yêu đương vụng trộm với hàng xóm, gã nổi cơn ghen tuông chém chết vợ, đúng lúc bị cậu thiếu niên tan học về nhà nhìn thấy…
Lãnh Phong biết được câu chuyện cũ vụn vặt này qua lời kể đứt quãng của Biệt Đông tối nay. Vẻ mặt Biệt Đông luôn bình tĩnh, dường như mọi sự mất kiểm soát và khóc lóc đều đã cạn kiệt vào chạng vạng tối. Nhưng cậu không biết rằng, người nghe câu chuyện này tim như bị dao cắt.
Lãnh Phong không nói nên lời an ủi, quá bất lực. Hắn đứng dậy đi ra ngoài hút một điếu thuốc. Sau khi hút xong quay về phòng, phát hiện Biệt Đông đã ngủ.
Chăn trùm kín mặt và đầu cậu, Lãnh Phong ngồi xổm bên giường, ôm cả người lẫn chăn từ phía sau. Người trong chăn không nhúc nhích, Lãnh Phong ôm một lúc lâu. Sau đó Biệt Đông xoay người, duỗi tay ra khỏi chăn, im lặng ôm lấy Lãnh Phong.
Lãnh Phong dùng lực vuốt mái tóc mềm mại của cậu. Một lúc sau, hắn in một nụ hôn lên thái dương Biệt Đông và nói: “Ngủ đi, Tiểu Đông.”
Ngày hôm sau, Lãnh Phong tỉnh dậy, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Biệt Đông đang tắm. Khi cậu đi ra, sắc mặt và biểu cảm đều đã khôi phục bình thường, thậm chí còn cười, hơi ngượng ngùng nói câu “Chào buổi sáng” với hắn. Lãnh Phong quan sát mà không để lại dấu vết, tất cả đau đớn và thẳng thắn tối qua dường như đã biến mất. Tất nhiên đây là điều tốt, Lãnh Phong nghĩ, nhưng trong lòng lại có chút mất mát không nói ra được.
Nỗi đau ngày hôm qua không thể giữ lại, cái ôm ngày hôm qua cũng sẽ không đến nữa.
Lên đường đến thôn Cam Đường để lấy dăm bông, sau đó quay về Lê Tân. Chuyến đi xa lần này đã kết thúc như vậy.
Cả ngày đi đường, trèo đèo lội suối, Lãnh Phong đeo kính râm, che khuất vẻ mặt. Biệt Đông vẫn ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ như trước. Trên đường về, thời tiết dần ấm lên, trên đỉnh núi cũng không còn tuyết nữa, khi quay lại Lê Tân đã là đêm khuya.
Tư Phóng và Giang Nguyên vẫn đang chờ họ. Muốn cùng nhau dỡ hàng xếp hàng, chắc đêm nay sẽ bận hơn nửa đêm.
Chiếc xe lái vào thị trấn cổ, trong lòng Biệt Đông dâng lên cảm giác lưu luyến, ngày càng gần đến đường Tùy Viên, nỗi lưu luyến này ngày càng lớn hơn.
Những đám mây nhìn thấy trên đường, những bông tuyết nếm thử, những cơn gió thổi qua đều trộn lẫn trong tâm trí Biệt Đông. Rõ ràng trước mắt là cuộc sống cậu đã quen, trên đường vất vả như vậy, nhưng cậu cảm thấy vẫn muốn ở trên đường mãi.
Nếu đi cùng Lãnh Phong, cậu tình nguyện như vậy.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Biệt Đông vẫn chưa kịp suy nghĩ nó đại biểu cho điều gì thì đã đến đường Tùy Viên. Từ xa, cậu nhìn thấy Tư Phóng và Giang Nguyên chờ ở cuối đường.
Rời đi khoảng mười ngày, Biệt Đông cũng nhớ họ. Hai người đứng cạnh nhau, Tư Phóng hút thuốc lá, Giang Nguyên xua tay một cách khoa trương. Lãnh Phong đỗ xe, mọi người cùng vận chuyển hàng hóa trong cốp xe và trong vali to trên nóc xe xuống. Tất cả đều được để trong nhà kho của Tư Phóng, sau này Biệt Đông giao hàng có thể giao trực tiếp từ đây.
Giang Nguyên cười nói, chiếc xe việt dã vừa xa hoa vừa dũng mãnh của Lãnh Phong bị hành hạ không ra hình dáng nữa, phải tìm anh Tư đòi phí hư hại. Lúc này Biệt Đông mới để ý đúng là như vậy, ngay cả Lãnh Phong cũng thế, một người và một xe gọn gàng sáng sủa khi xuất phát, bây giờ đều trở nên thô kệch luộm thuộm và “hư hại” nghiêm trọng.
“Hư hại” cùng còn có cả trái tim Biệt Đông, vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo như thể khắc trên người Lãnh Phong đã bị hao mòn sạch, biến mất không còn dấu vết.
Biệt Đông vừa vác hàng vừa im lặng so sánh trong lòng. Thỉnh thoảng đi ngang qua Lãnh Phong, khoảnh khắc đến gần, cậu đều cảm nhận được cơ thể sẽ ấm lên.
Sau khi sắp xếp hàng, Tư Phóng nấu một bữa ngon khao hai người vất vả mệt mỏi lại đói bụng. Giang Nguyên hỏi trên đường có chuyện gì thú vị không, bảo họ kể nghe. Lại nói anh ta và Tư Phóng lo mãi, sợ hãi người không ưa nhau giữa đường cãi nhau, sợ Lãnh Phong ăn h**p Biệt Đông…
Biệt Đông và Lãnh Phong nhìn nhau, khóe miệng hai người không hẹn mà cùng cười khẽ. Lãnh Phong tùy tiện kể lại vài điều mắt thấy tai nghe trên đường. Biệt Đông cúi đầu ăn, lại nghĩ, những phần hay nhất không thể diễn tả bằng lời đều ở trong lòng.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 35
10.0/10 từ 47 lượt.