Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 32
53@-
Chương 32: “Lạnh không?” “Lại đây”
Ngày hôm sau, trước khi đi hai người mua một ít đồ ăn ở trong thôn. Bây giờ họ sẽ đi tìm mật ong tự nhiên tươi nhất và đường đỏ.
Những thứ này lẻ tẻ rải rác, Tư Phóng không cần nhiều, nhưng Lãnh Phong kiến nghị Biệt Đông có thể chuẩn bị thêm, để trong gói quà tết là sự kết hợp tốt nhất. Những thứ chính thống tự nhiên, giá cả lại rẻ, bán lẻ trên mạng cũng bán chạy.
Hai ngày sau quả nhiên đường xá khó khăn. Đường quốc lộ từ đường nhựa biến thành đường đất đá, cả ngày cũng không lái được nhiều cây số. Mất một ngày mới đến thị trấn mua mật ong mà Tư Phóng nói. Đó là một thị trấn rất nhỏ, chưa đến hai mươi phút đã đi hết. Các cửa hàng trên phố gần như đều bán mật ong và đường đỏ. Hai người mua đường đỏ ở đây. Lãnh Phong đã hỏi thăm rồi quyết định trực tiếp đến tìm người nuôi ong, chỉ vì mật ong mua trên phố đã đắt hơn mua từ tay người nuôi ong gấp ba, bốn lần. Hắn nói với Biệt Đông, Tư Phóng có thể mua mật ong ở đây vì anh ấy không kiếm tiền nhờ cái này, nhưng cậu không được, nếu cậu mua ở đây sẽ không kiếm được tiền.
Người nuôi ong chạy theo mùa hoa quanh năm, cũng may gần thị trấn này có một biển hoa lớn, mùa này hằng năm đều có rất nhiều người nuôi ong đóng quân. Cũng bởi vậy trên thị trấn mới bán nhiều mật ong tươi. Hai người đi hỏi thăm một lượt trên thị trấn, sau khi biết được phương hướng của biển hoa, họ quyết định sáng sớm mai sẽ đến tìm thử.
Đêm đó ở thị trấn, điều kiện chỗ nghỉ còn không bằng thôn Cam Đường. Loại quán trọ nhỏ đó rất giống chỉ có trong phim những năm 80, một tầng chỉ có một nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Không có vòi tắm cũng không có nước nóng, tắm rửa là điều không thể.
Biệt Đông đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tối qua ra sức kỳ cọ bản thân, lại là mùa đông nên giới hạn có thể để vậy đến một tuần. Sau khi ăn cơm trên thị trấn với Lãnh Phong, hai người quay về phòng trọ, Biệt Đông bắt đầu đếm tiền tính sổ sách.
Tính tài khoản của Tư Phóng trước, đã mua bao nhiêu hàng, đơn giá của từng loại bao nhiêu, tổng giá là bao nhiêu cậu đều ghi rõ ràng. Bây giờ tình hình kinh tế của Tư Phóng cũng không dư dả, tiền đưa cho nhập hàng gần như vừa đủ.
Sau đó mới tính tài khoản của mình, cậu đã không còn nhiều tiền nữa. Dăm bông là một phần chủ yếu của hàng tết, cái này đã tiêu hết phần lớn tiền tiết kiệm của cậu. Tiếp đến còn phải mua mật ong, lạp xưởng và thịt bò khô, rõ ràng không đủ tiền, còn thiếu rất nhiều. Nhưng nếu không có tiền thì không mua nữa, Biệt Đông lại cảm thấy không cam tâm. Cậu luôn cho rằng nếu đã làm việc gì đó thì phải cố gắng làm cho nó hoàn hảo.
Sau chuyến này, Biệt Đông ôm túi tiền của mình cũng không còn tránh Lãnh Phong nữa. Dù sao chỉ có từng này tiền vốn, không sợ bị chê cười, giờ tính sổ sách xong lại rầu rĩ.
Lãnh Phong nằm trên giường của mình, nhìn nhóc mê tiền tính sổ sách đầy hứng thú. Nhìn cậu nghiêm túc một cách cứng nhắc, sau đó phát hiện Biệt Đông bắt đầu ngẩn người.
“Sao thế? Đếm tiền đến mức ngốc rồi à?” Lãnh Phong hỏi.
Biệt Đông hoàn hồn: “À, đang tính số hàng em cần chuẩn bị tiếp theo.” Nói xong cậu thấy hơi khó xử, mặc dù vẫn chưa biết sẽ tốn bao nhiêu, nhưng rõ ràng là không đủ.
Lãnh Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc khoảng năm, sáu mươi nghìn tệ, tầm đó là đủ.”
Biệt Đông ngẩn ra, nhiều thế cơ à.
Lãnh Phong nhìn cậu: “Sáng mai tìm ngân hàng trên thị trấn trước đã, nơi này chắc có.”
“Để làm gì?” Biệt Đông cảm giác mình đã mơ hồ đoán được Lãnh Phong muốn làm gì, cậu cảm thấy không tốt lắm.
“Rút tiền, cho cậu ứng trước.”
Biệt Đông nói không nên lời, giờ mà nói “Thôi đừng” hoặc “Không cần” thì quá giả tạo. Cậu rất cần, nhưng nó khác với việc nhờ Lãnh Phong giúp đỡ. Một người giúp bạn và lấy tiền từ tay một người là hai chuyện khác nhau.
Lãnh Phong thản nhiên cười, dừng một lát mới nói: “Được.”
Năm mươi nghìn tệ đã khiến nhóc mê tiền rầu rĩ như vậy, Lãnh Phong không cần cậu trả lại số tiền này. Nhưng nếu nói ra, chắc chắn nhóc mê tiền sẽ không cần. Vậy thì để nói sau. Lãnh Phong cảm thấy chuyến này Biệt Đông có thể kiếm được ít nhất bảy, tám mươi nghìn tệ, nhưng số tiền này thực sự vẫn ít. Nếu Biệt Đông có đủ vốn, lần này cậu có thể kiếm được nhiều hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu làm việc, Lãnh Phong cũng thấy Biệt Đông cứ từ từ theo tốc độ của mình là được.
Trong phòng không có điều hòa, chỉ có máy sưởi cũ kỹ, cũng không ấm lắm. Biệt Đông ngồi trên giường, sau khi sắp xếp sổ sách xong ngón tay đã cứng đơ. Cậu cất kỹ số tiền còn lại, vẫn để trong túi da và đặt bên cạnh gối.
Quán trọ nằm ở trung tâm thị trấn, dưới tầng có một quảng trường nhỏ, giờ này lại bắt đầu nhảy quảng trường. Hai người bị giật mình bởi tiếng loa to đột nhiên vang lên, không nhịn được đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn.
Quảng trường nhỏ rất sôi động, cảm giác người dân nửa thị trấn đều tụ tập ở đây. Họ tạo thành một vòng tròn, tưng bừng nhảy vòng tròn. Không giống với múa quảng trường bình thường, bài hát cũng khác. Biệt Đông không hiểu, Lãnh Phong nói là một bản tình ca Tây Tạng, lại nói họ đang nhảy “Oa trang1”.[1]
Sự náo nhiệt bên ngoài phòng trái ngược rõ ràng với sự lạnh lẽo trong phòng. Lãnh Phong cười nhìn cậu: “Có muốn xuống hoạt động một lát không?”
Biệt Đông vô thức lùi lại nửa bước, chữ “Không” chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lãnh Phong đã cầm lấy khăn quàng cổ trên giường quấn quanh cổ cậu, lại khoác áo lông ngỗng của mình cho cậu, rồi đẩy cậu, “Đi đi đi, chúng ta đi nhảy cho ấm người, về dễ ngủ hơn.”
Cậu ngơ ngác được dẫn xuống tầng, đến quảng trường, bên tai là tiếng nhạc điếc tai nhức óc. Biệt Đông cũng không có thời gian cảm thấy xấu hổ. Người đông như vậy, Lãnh Phong kéo cánh tay cậu, hai người lẫn trong đám người đi vòng theo, giơ tay lên lại hạ xuống theo mọi người.
Dần dần, Biệt Đông đã có thể theo kịp nhịp điệu. Tổng cộng chỉ có mấy động tác như vậy, nhưng nhịp điệu rõ ràng, không khí cũng tốt. Lãnh Phong luôn ở bên cạnh cậu, đám đông chen chúc như thế, Biệt Đông không biết tại sao hắn không bị tách ra với mình.
Nơi này vẫn là cao nguyên, độ cao cao hơn Lê Tân, không khí cũng loãng hơn. Sau hai bài hát, Biệt Đông đã hơi khó thở. Lãnh Phong kéo cậu đến rìa đội, kề tai nói to: “Đừng nhảy nữa, chậm rãi đi theo mấy vòng, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta về.”
Hai người đi vòng quanh theo đám người vui vẻ. Biệt Đông cảm thấy hoạt động một chút vẫn tốt hơn. Bây giờ người cậu rất ấm, toàn thân cảm thấy rất sảng khoái, rất dễ chịu.
Hình như Lãnh Phong luôn đúng, nói gì cũng đúng.
Khi quay lại căn phòng lạnh như băng, cậu cũng cảm thấy không lạnh như vậy nữa. Không lâu sau, điệu múa Oa trang ở dưới tầng cũng giải tán, xung quanh khôi phục yên tĩnh. Lãnh Phong mở máy sưởi lên mức cao nhất, đặt giữa giường của hai người, sau đó chúc nhau ngủ ngon.
Biệt Đông nhanh chóng ngủ say, nhưng nửa đêm lại tỉnh vì bị nghẹn nước tiểu. Cậu do dự một lúc có nên dậy hay không, giờ vén chăn lên thực sự cần can đảm. Nhưng nếu không dậy đoán chừng nửa đêm về sáng khỏi ngủ nữa. Biệt Đông hạ quyết tâm, làm liền một mạch vén chăn lên, mở cửa phòng ra chạy chậm đến nhà vệ sinh cuối hành lang.
Trước sau chỉ có một phút, lúc quay lại giường, giường khó lắm mới nằm ấm đã lạnh ngắt.
Biệt Đông hắt xì mấy cái liên tục, cảm thấy cái chăn này lạnh như sắt, càng ngủ càng lạnh.
Người trên giường bên cạnh cựa quậy, giọng Lãnh Phong nghe không giống vừa tỉnh ngủ: “Lạnh à?”
Biệt Đông mơ hồ “Ừ” một tiếng, quấn chăn chặt hơn.
“Sang đây ngủ đi, bên tôi ấm.” Lãnh Phong nói.
Biệt Đông do dự, không cử động. Lãnh Phong lại nói: “Còn nhớ tôi từng nói gì với cậu không? Lúc chăm sóc cậu đừng gượng ép, lãng phí thời gian.”
Hai cái chăn chồng lên nhau, giường này chỉ rộng hơn giường đơn một chút, hai người chỉ có thể chen chúc. Chẳng mấy chốc Biệt Đông đã bình thường lại, cậu không thèm để ý toàn thân kề sát Lãnh Phong, ấm áp chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tình huống tương tự lần trước lại xuất hiện. Nhưng lần này Biệt Đông không hốt hoảng nữa, rõ ràng đã tỉnh lại giả vờ vẫn chưa tỉnh, thậm chí còn hít hà mùi hương trên cổ Lãnh Phong. Mùi hương của người này không đáng ghét, cũng ấm áp, giống miếng caramel đã tan chảy một nửa.
Cậu nghĩ rằng chỉ có mình cậu có phản ứng sinh lý vào buổi sáng, không ngờ lúc này ở gần như vậy, chân cậu hơi cử động lại đụng phải một vật thể cứng rắn. Biệt Đông sững sờ, tiếp đó toàn thân đỏ như con tôm khổng lồ.
Lãnh Phong ở tuổi này mà cũng có? Biệt Đông nghĩ thầm, anh ta cũng 28, 29 rồi nhỉ? Sao vẫn…
Không thể giả vờ ngủ nữa, Biệt Đông mở chăn ra hít thở không khí, gọi một tiếng “Anh Phong ơi”. Sau đó nhìn đồng hồ, vẫn sớm, mới bảy giờ ba mươi.
“Không bị cảm lạnh chứ?” Lãnh Phong áp mu bàn tay lên, cảm nhận nhiệt độ trên trán Biệt Đông: “Nửa đêm không mặc quần áo đã chạy ra ngoài, sau đó lại bị ốm nữa.”
Biệt Đông cũng không giải thích, cậu vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ từ cái đụng chạm vừa rồi. Không chỉ khiếp sợ Lãnh Phong cũng có phản ứng giống cậu, mà còn khiếp sợ cảm giác chạm vào rất khác mình.
Khác về mọi mặt, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, Biệt Đông không thể nghĩ kỹ. Cậu chỉ muốn nhanh chóng rời giường.
Đồng thời trong lòng lại nghĩ, sau này không nên ngủ chung nữa. Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng bản thân Biệt Đông cũng nói không nên lời. Cậu luôn cảm thấy như vậy là không được, nhưng không biết cụ thể là gì. Hình như cậu có thể bắt được rìa của đán áp kia, nhưng khi suy nghĩ kỹ, nó đã bay đi mất.
Tóm lại là không được, suốt ngày cọ súng cướp cò với một người đàn ông, quá là không được.
Lời tác giả: Lãnh Phong 28, 29 là thời điểm sung sức nhất của một người đàn ông, xin lưu ý.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 32: “Lạnh không?” “Lại đây”
Ngày hôm sau, trước khi đi hai người mua một ít đồ ăn ở trong thôn. Bây giờ họ sẽ đi tìm mật ong tự nhiên tươi nhất và đường đỏ.
Những thứ này lẻ tẻ rải rác, Tư Phóng không cần nhiều, nhưng Lãnh Phong kiến nghị Biệt Đông có thể chuẩn bị thêm, để trong gói quà tết là sự kết hợp tốt nhất. Những thứ chính thống tự nhiên, giá cả lại rẻ, bán lẻ trên mạng cũng bán chạy.
Hai ngày sau quả nhiên đường xá khó khăn. Đường quốc lộ từ đường nhựa biến thành đường đất đá, cả ngày cũng không lái được nhiều cây số. Mất một ngày mới đến thị trấn mua mật ong mà Tư Phóng nói. Đó là một thị trấn rất nhỏ, chưa đến hai mươi phút đã đi hết. Các cửa hàng trên phố gần như đều bán mật ong và đường đỏ. Hai người mua đường đỏ ở đây. Lãnh Phong đã hỏi thăm rồi quyết định trực tiếp đến tìm người nuôi ong, chỉ vì mật ong mua trên phố đã đắt hơn mua từ tay người nuôi ong gấp ba, bốn lần. Hắn nói với Biệt Đông, Tư Phóng có thể mua mật ong ở đây vì anh ấy không kiếm tiền nhờ cái này, nhưng cậu không được, nếu cậu mua ở đây sẽ không kiếm được tiền.
Người nuôi ong chạy theo mùa hoa quanh năm, cũng may gần thị trấn này có một biển hoa lớn, mùa này hằng năm đều có rất nhiều người nuôi ong đóng quân. Cũng bởi vậy trên thị trấn mới bán nhiều mật ong tươi. Hai người đi hỏi thăm một lượt trên thị trấn, sau khi biết được phương hướng của biển hoa, họ quyết định sáng sớm mai sẽ đến tìm thử.
Đêm đó ở thị trấn, điều kiện chỗ nghỉ còn không bằng thôn Cam Đường. Loại quán trọ nhỏ đó rất giống chỉ có trong phim những năm 80, một tầng chỉ có một nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Không có vòi tắm cũng không có nước nóng, tắm rửa là điều không thể.
Biệt Đông đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tối qua ra sức kỳ cọ bản thân, lại là mùa đông nên giới hạn có thể để vậy đến một tuần. Sau khi ăn cơm trên thị trấn với Lãnh Phong, hai người quay về phòng trọ, Biệt Đông bắt đầu đếm tiền tính sổ sách.
Tính tài khoản của Tư Phóng trước, đã mua bao nhiêu hàng, đơn giá của từng loại bao nhiêu, tổng giá là bao nhiêu cậu đều ghi rõ ràng. Bây giờ tình hình kinh tế của Tư Phóng cũng không dư dả, tiền đưa cho nhập hàng gần như vừa đủ.
Sau đó mới tính tài khoản của mình, cậu đã không còn nhiều tiền nữa. Dăm bông là một phần chủ yếu của hàng tết, cái này đã tiêu hết phần lớn tiền tiết kiệm của cậu. Tiếp đến còn phải mua mật ong, lạp xưởng và thịt bò khô, rõ ràng không đủ tiền, còn thiếu rất nhiều. Nhưng nếu không có tiền thì không mua nữa, Biệt Đông lại cảm thấy không cam tâm. Cậu luôn cho rằng nếu đã làm việc gì đó thì phải cố gắng làm cho nó hoàn hảo.
Sau chuyến này, Biệt Đông ôm túi tiền của mình cũng không còn tránh Lãnh Phong nữa. Dù sao chỉ có từng này tiền vốn, không sợ bị chê cười, giờ tính sổ sách xong lại rầu rĩ.
Lãnh Phong nằm trên giường của mình, nhìn nhóc mê tiền tính sổ sách đầy hứng thú. Nhìn cậu nghiêm túc một cách cứng nhắc, sau đó phát hiện Biệt Đông bắt đầu ngẩn người.
“Sao thế? Đếm tiền đến mức ngốc rồi à?” Lãnh Phong hỏi.
Biệt Đông hoàn hồn: “À, đang tính số hàng em cần chuẩn bị tiếp theo.” Nói xong cậu thấy hơi khó xử, mặc dù vẫn chưa biết sẽ tốn bao nhiêu, nhưng rõ ràng là không đủ.
Lãnh Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc khoảng năm, sáu mươi nghìn tệ, tầm đó là đủ.”
Biệt Đông ngẩn ra, nhiều thế cơ à.
Lãnh Phong nhìn cậu: “Sáng mai tìm ngân hàng trên thị trấn trước đã, nơi này chắc có.”
“Để làm gì?” Biệt Đông cảm giác mình đã mơ hồ đoán được Lãnh Phong muốn làm gì, cậu cảm thấy không tốt lắm.
“Rút tiền, cho cậu ứng trước.”
Biệt Đông nói không nên lời, giờ mà nói “Thôi đừng” hoặc “Không cần” thì quá giả tạo. Cậu rất cần, nhưng nó khác với việc nhờ Lãnh Phong giúp đỡ. Một người giúp bạn và lấy tiền từ tay một người là hai chuyện khác nhau.
Lãnh Phong thản nhiên cười, dừng một lát mới nói: “Được.”
Năm mươi nghìn tệ đã khiến nhóc mê tiền rầu rĩ như vậy, Lãnh Phong không cần cậu trả lại số tiền này. Nhưng nếu nói ra, chắc chắn nhóc mê tiền sẽ không cần. Vậy thì để nói sau. Lãnh Phong cảm thấy chuyến này Biệt Đông có thể kiếm được ít nhất bảy, tám mươi nghìn tệ, nhưng số tiền này thực sự vẫn ít. Nếu Biệt Đông có đủ vốn, lần này cậu có thể kiếm được nhiều hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu làm việc, Lãnh Phong cũng thấy Biệt Đông cứ từ từ theo tốc độ của mình là được.
Trong phòng không có điều hòa, chỉ có máy sưởi cũ kỹ, cũng không ấm lắm. Biệt Đông ngồi trên giường, sau khi sắp xếp sổ sách xong ngón tay đã cứng đơ. Cậu cất kỹ số tiền còn lại, vẫn để trong túi da và đặt bên cạnh gối.
Quán trọ nằm ở trung tâm thị trấn, dưới tầng có một quảng trường nhỏ, giờ này lại bắt đầu nhảy quảng trường. Hai người bị giật mình bởi tiếng loa to đột nhiên vang lên, không nhịn được đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn.
Quảng trường nhỏ rất sôi động, cảm giác người dân nửa thị trấn đều tụ tập ở đây. Họ tạo thành một vòng tròn, tưng bừng nhảy vòng tròn. Không giống với múa quảng trường bình thường, bài hát cũng khác. Biệt Đông không hiểu, Lãnh Phong nói là một bản tình ca Tây Tạng, lại nói họ đang nhảy “Oa trang1”.[1]
- Oa trang: tên một điệu vũ dân ca của dân tộc Tạng, Trung Quốc
Sự náo nhiệt bên ngoài phòng trái ngược rõ ràng với sự lạnh lẽo trong phòng. Lãnh Phong cười nhìn cậu: “Có muốn xuống hoạt động một lát không?”
Biệt Đông vô thức lùi lại nửa bước, chữ “Không” chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lãnh Phong đã cầm lấy khăn quàng cổ trên giường quấn quanh cổ cậu, lại khoác áo lông ngỗng của mình cho cậu, rồi đẩy cậu, “Đi đi đi, chúng ta đi nhảy cho ấm người, về dễ ngủ hơn.”
Cậu ngơ ngác được dẫn xuống tầng, đến quảng trường, bên tai là tiếng nhạc điếc tai nhức óc. Biệt Đông cũng không có thời gian cảm thấy xấu hổ. Người đông như vậy, Lãnh Phong kéo cánh tay cậu, hai người lẫn trong đám người đi vòng theo, giơ tay lên lại hạ xuống theo mọi người.
Dần dần, Biệt Đông đã có thể theo kịp nhịp điệu. Tổng cộng chỉ có mấy động tác như vậy, nhưng nhịp điệu rõ ràng, không khí cũng tốt. Lãnh Phong luôn ở bên cạnh cậu, đám đông chen chúc như thế, Biệt Đông không biết tại sao hắn không bị tách ra với mình.
Nơi này vẫn là cao nguyên, độ cao cao hơn Lê Tân, không khí cũng loãng hơn. Sau hai bài hát, Biệt Đông đã hơi khó thở. Lãnh Phong kéo cậu đến rìa đội, kề tai nói to: “Đừng nhảy nữa, chậm rãi đi theo mấy vòng, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta về.”
Hai người đi vòng quanh theo đám người vui vẻ. Biệt Đông cảm thấy hoạt động một chút vẫn tốt hơn. Bây giờ người cậu rất ấm, toàn thân cảm thấy rất sảng khoái, rất dễ chịu.
Hình như Lãnh Phong luôn đúng, nói gì cũng đúng.
Khi quay lại căn phòng lạnh như băng, cậu cũng cảm thấy không lạnh như vậy nữa. Không lâu sau, điệu múa Oa trang ở dưới tầng cũng giải tán, xung quanh khôi phục yên tĩnh. Lãnh Phong mở máy sưởi lên mức cao nhất, đặt giữa giường của hai người, sau đó chúc nhau ngủ ngon.
Biệt Đông nhanh chóng ngủ say, nhưng nửa đêm lại tỉnh vì bị nghẹn nước tiểu. Cậu do dự một lúc có nên dậy hay không, giờ vén chăn lên thực sự cần can đảm. Nhưng nếu không dậy đoán chừng nửa đêm về sáng khỏi ngủ nữa. Biệt Đông hạ quyết tâm, làm liền một mạch vén chăn lên, mở cửa phòng ra chạy chậm đến nhà vệ sinh cuối hành lang.
Trước sau chỉ có một phút, lúc quay lại giường, giường khó lắm mới nằm ấm đã lạnh ngắt.
Biệt Đông hắt xì mấy cái liên tục, cảm thấy cái chăn này lạnh như sắt, càng ngủ càng lạnh.
Người trên giường bên cạnh cựa quậy, giọng Lãnh Phong nghe không giống vừa tỉnh ngủ: “Lạnh à?”
Biệt Đông mơ hồ “Ừ” một tiếng, quấn chăn chặt hơn.
“Sang đây ngủ đi, bên tôi ấm.” Lãnh Phong nói.
Biệt Đông do dự, không cử động. Lãnh Phong lại nói: “Còn nhớ tôi từng nói gì với cậu không? Lúc chăm sóc cậu đừng gượng ép, lãng phí thời gian.”
Hai cái chăn chồng lên nhau, giường này chỉ rộng hơn giường đơn một chút, hai người chỉ có thể chen chúc. Chẳng mấy chốc Biệt Đông đã bình thường lại, cậu không thèm để ý toàn thân kề sát Lãnh Phong, ấm áp chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tình huống tương tự lần trước lại xuất hiện. Nhưng lần này Biệt Đông không hốt hoảng nữa, rõ ràng đã tỉnh lại giả vờ vẫn chưa tỉnh, thậm chí còn hít hà mùi hương trên cổ Lãnh Phong. Mùi hương của người này không đáng ghét, cũng ấm áp, giống miếng caramel đã tan chảy một nửa.
Cậu nghĩ rằng chỉ có mình cậu có phản ứng sinh lý vào buổi sáng, không ngờ lúc này ở gần như vậy, chân cậu hơi cử động lại đụng phải một vật thể cứng rắn. Biệt Đông sững sờ, tiếp đó toàn thân đỏ như con tôm khổng lồ.
Lãnh Phong ở tuổi này mà cũng có? Biệt Đông nghĩ thầm, anh ta cũng 28, 29 rồi nhỉ? Sao vẫn…
Không thể giả vờ ngủ nữa, Biệt Đông mở chăn ra hít thở không khí, gọi một tiếng “Anh Phong ơi”. Sau đó nhìn đồng hồ, vẫn sớm, mới bảy giờ ba mươi.
“Không bị cảm lạnh chứ?” Lãnh Phong áp mu bàn tay lên, cảm nhận nhiệt độ trên trán Biệt Đông: “Nửa đêm không mặc quần áo đã chạy ra ngoài, sau đó lại bị ốm nữa.”
Biệt Đông cũng không giải thích, cậu vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ từ cái đụng chạm vừa rồi. Không chỉ khiếp sợ Lãnh Phong cũng có phản ứng giống cậu, mà còn khiếp sợ cảm giác chạm vào rất khác mình.
Khác về mọi mặt, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, Biệt Đông không thể nghĩ kỹ. Cậu chỉ muốn nhanh chóng rời giường.
Đồng thời trong lòng lại nghĩ, sau này không nên ngủ chung nữa. Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng bản thân Biệt Đông cũng nói không nên lời. Cậu luôn cảm thấy như vậy là không được, nhưng không biết cụ thể là gì. Hình như cậu có thể bắt được rìa của đán áp kia, nhưng khi suy nghĩ kỹ, nó đã bay đi mất.
Tóm lại là không được, suốt ngày cọ súng cướp cò với một người đàn ông, quá là không được.
Lời tác giả: Lãnh Phong 28, 29 là thời điểm sung sức nhất của một người đàn ông, xin lưu ý.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 32
10.0/10 từ 47 lượt.