Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 29

54@-

Chương 29: Cậu không cần gượng ép


Lúc đến thôn Cam Đường đã là ba rưỡi chiều.


Thôn Cam Đường có đặc sản địa phương nổi tiếng là dăm bông Cam Đường. Lúc Biệt Đông mới đến Lê Tân, Lãnh Phong và Giang Nguyên đi vòng quanh núi trở về được nửa đường, lại cố ý đi vòng mua dăm bông Cam Đường mang về.


Biệt Đông nhớ mình đã dùng con dao Đức được gia công tinh xảo của Giang Nguyên để cắt nó. Theo lời dặn của Tư Phóng, miếng dăm bông sống mỏng như cánh ve phối hợp với rau arugula cho những người khác nhắm rượu.


Ai cũng khen ngon, nhưng bản thân Biệt Đông chưa từng ăn. Sau đó, dăm bông được ăn hết theo những cách khác nhau, cắt lát nhắm rượu, cắt lát nhúng lẩu, cắt miếng nấu canh. Biệt Đông đã thử hai loại sau, thực sự tươi ngon. Phương pháp làm loại thịt xông khói này không giống ở quê cậu, sử dụng nhiều nguyên liệu nhưng vẫn có thể giữ lại hương vị ban đầu của dăm bông.


Đây là trạm đầu tiên gần Lê Tân nhất. Lãnh Phong từng đến đây, có vẻ rất quen đường. Biệt Đông thầm nghĩ, dẫn anh ta theo quả nhiên là lựa chọn chính xác.


Mọi hộ gia đình trong thôn đều làm và bán dăm bông, nó đã trở thành một thương hiệu rất nổi tiếng và được lan truyền bằng miệng. Biệt Đông gặp được khá nhiều người đến đây lấy hàng Tết, cả thôn vô cùng náo nhiệt.


Xe của họ chỉ có thể dừng trước cổng làng, Biệt Đông đeo túi tiền trước ngược, đi theo sau Lãnh Phong. Đi ngang qua từng ngôi nhà đắt khách, Lãnh Phong đều làm như không thấy, dẫn cậu đi thẳng vào sâu hơn.


Lãnh Phong xoay người giải thích với cậu: “Lần trước tới đây với thằng Nguyên, chúng tôi đã ăn thử của từng nhà, cuối cùng đã chọn nhà ngon nhất. Nhà anh ta có phương pháp pha chế riêng của mình, giờ tôi sẽ dẫn cậu đến.”



Trong thôn buôn bán cũng xem trọng địa thế, những gia đình gần cửa thôn và ở trung tâm thôn đều kinh doanh rất tốt. Thật ra cách làm của hầu hết mọi người đều giống nhau, hương vị cũng na ná, gia đình nào có vị trí địa lý tốt sẽ có lợi thế.


Nhưng gia đình Lãnh Phong dẫn Biệt Đông đến lại nằm sâu trong thôn. Biệt Đông vừa đi vừa nghĩ, đây thực sự là chỗ mà người sành ăn thâm niên mới tìm được.


Kết quả đến nhà kia, ồ, thế mà còn đông người hơn cả cửa thôn và trung tâm thôn. Nhà này đúng là mùi rượu không sợ hẻm sâu. Biệt Đông quan sát sơ qua, phát hiện những người đến nhà họ lấy hàng Tết đều là khách cũ. Một người đàn ông trung niên xếp hàng trước họ nói: “Năm nào cũng thế, chen nhau toác đầu.”


Hàng hóa Tư Phóng muốn chuẩn bị không nhiều lắm, gã chỉ dùng những cái này trong mấy ngày Tết thôi. Những thực phẩm bảo quản này không phải đồ ăn hằng ngày. Lúc này Biệt Đông và Lãnh Phong vẫn phải xếp hàng, là hai người cuối cùng đến lấy hàng trong hôm nay. Khi đến lượt họ, số lượng hàng hai người cần lại không đủ.


Đủ với Tư Phóng, nhưng không đủ cho bản thân Biệt Đông muốn nhập thêm. Đến lúc này cậu cũng không ngại ngùng gì nữa, đếm tiền trong túi da rồi trả tiền ngay trước mặt Lãnh Phong. Chủ nhà nói: “Những người đã mua của nhà tôi hầu như năm nào cũng đến, bất kể là mình ăn hay tặng người khác, hay là bán lại. Chỉ cần biết là dăm bông Cam Đường nhà họ Chu đều có thể bán đắt hơn người khác mấy đồng. Họ đều đặt hàng từ sớm, tôi luôn chuẩn bị sẵn hàng cho họ. Khách lẻ như các cậu chỉ có thể xem vận may, đúng lúc tôi có dư thì các cậu mua được, nếu không có thì tôi xin lỗi.”


Lãnh Phong nói: “Tôi cũng là khách quen, bây giờ còn dẫn theo anh em tới đây còn gì. Lần này lấy số điện thoại của anh, sau này có thể trực tiếp đặt hàng.”


Ông chủ kia nhìn Lãnh Phong, cười cởi mở: “Tôi nhớ cậu! Cho nên dăm bông còn sót lại hôm nay mới để cho các cậu, nhưng muốn nhiều thì thật sự không có. Hay là các cậu xem mấy nhà khác đi, thật ra cũng như nhau cả.”


Lãnh Phong do dự một lát, xem ý của Biệt Đông. Biệt Đông suy nghĩ rồi nói: “Trước tết nhà anh không chỉ có mỗi lô hàng này đúng không?” Cậu nghĩ, đã buôn bán thì sẽ không làm đủ số lượng như vậy, kiểu gì cũng phải dư thừa.


Quả nhiên ông chủ kia lắc đầu: “Vậy thì không phải, nhưng lô hàng tiếp theo phải mất khoảng một tuần mới hun xong. Các cậu không thể chờ lâu như vậy được.”


Biệt Đông nhìn Lãnh Phong, trong lòng cậu có một yêu cầu, nhưng cảm thấy thực sự quá phiền hà. Nhưng chỉ ánh mắt này này, Lãnh Phong đã hiểu, hắn nói: “Chúng tôi đặt trước, sau khi mua hàng hóa khác sẽ quay lại lần nữa, lấy dăm bông rồi quay về.”



Bây giờ Biệt Đông đã vô cùng tin tưởng dăm bông này sẽ bán chạy, nhưng giá cả cũng cao hơn cậu dự đoán. Cậu mới đặt lô hàng đầu tiên, chút tiền tiết kiệm ít hỏi của cậu đã gần hết rồi. Sau đó còn có rượu, sữa, mật ong, lạp xưởng, cậu lo lắng không biết phải lấy vốn ở đâu.


Vẫn là thất sách, Biệt Đông nghĩ, mình thực sự không phải một người kinh doanh đúng nghĩa, chưa từng trải đời, không biết hàng tết thủ công giá cao như thế. Sớm biết nên tính sổ trước, tìm anh Nguyện mượn chút tiền hãy ra ngoài.


Biệt Đông ghi lại số tiền hôm nay đã bỏ ra trong một cuốn sổ tay màu đen. Anh Chu đóng gói dăm bông giúp họ, Lãnh Phong nhìn Biệt Đông đứng trước cửa, nghiêm túc ghi lại vào cuốn sổ, không nhịn được thò đầu liếc nhìn, sau đó nói: “Chữ cậu đẹp phết.”


Đã có rất nhiều người nói như vậy, Biệt Đông không phản ứng, trong đầu đang tính sổ sách nên không thể chú ý.


Nhìn dáng vẻ rập khuôn của cậu, Lãnh Phong hoàn toàn không quan tâm hai tháng trước mình còn chế giễu Biệt Đông như vậy là không có não, bây giờ nhìn chỉ cảm thấy sự thực có phần đáng yêu.


Dăm bông sau khi đóng gói không nhẹ. Bên nhà họ Chu không hỗ trợ giao hàng, những người đến mua hàng trước đó đều hì hục tự vác đi từng chuyến. Số hàng của hai người chia làm ba chồng, Lãnh Phong hút hết một điếu thuốc, không nói hai lời trực tiếp vác hai chồng. Biệt Đông vác một chồng đi sau hắn, luôn hỏi có nặng không. Bản thân cậu chỉ vác một chồng đã nghiêng người. Cậu còn luôn cho rằng mình khỏe lắm cơ, nhưng Lãnh Phong đi trước cậu đi rất thẳng người.


Lãnh Phong không tiện quay đầu, vừa đi vừa nói: “Đừng dài dòng, đừng lo cho tôi, coi chừng bản thân, đừng để sái lưng.”


Biệt Đông không nói gì, ba chồng dăm bông được nhét vào cốp xe. Lãnh Phong đã dọn sạch sẽ từ trước, lúc này hạ cả ghế sau xuống, thoạt nhìn có thể nhét khá nhiều đồ, dăm bông được xếp trong góc, trông cũng không nhiều lắm.


Sau khi làm xong hai người đã toát mồ hôi khắp người. Trời cũng đã tối. Từ sáng hôm nay đến bây giờ xem như đã có thu hoạch. Biệt Đông cảm thấy chuyến đi lần này thuận lợi. Trời đã tối, họ phải tìm chỗ nghỉ ngơi ở địa phương.


Mặc dù thôn Cam Đường xa xôi, nhưng vì buôn bán dăm bông quanh năm cho nên rất nhiều gia đình đã sinh thêm nghề phụ là mở homestay. Nói là homestay cũng hơi miễn cưỡng, cùng lắm là trong mấy ngày buôn bán tốt, nhà có dư phòng thì dọn dẹp, cung cấp cho người đến mua hàng ở tạm một, hai đêm. Bởi vậy điều kiện cũng bình thường.



Hai người thu xếp cho dăm bông xong thì đi thu xếp cho bản thân. Đâu biết khoảng thời gian này là mùa cao điểm thu mua hàng tết, ngay cả nhà ở đơn sơ cũng cung không đủ cầu. Những nhà có phòng đều treo hai chữ “Dừng chân” trước cửa nhà mình, Lãnh Phong và Biệt Đông hỏi một lượt, vậy mà đều hết phòng. Cuối cùng chỉ tìm được một nhà còn phòng ở cuối hẻm. Chị kia bưng bát cơm đi ra, liếc nhìn hai người họ và nói: “Còn phòng, chỉ có một giường, hai người có ngủ không?”


Không hiểu sao Biệt Đông đột nhiên nghĩ đến một nghĩa khác, mặt đỏ bừng. Cũng may đêm muộn che kín sắc mặt. Cậu liếc nhìn Lãnh Phong, nhưng Lãnh Phong đã quyết định: “Có, chắc cả thôn cũng chỉ còn phòng nhà chị.”


Chị kia bưng cơm dẫn hai người đi vào. Căn phòng nằm trên tầng hai, cực kỳ đơn giản, thực sự cũng chỉ có một cái giường không được tính là giường đôi, trên giường trải chăn đệm mỏng. Chị kia nói: “Điều kiện chỗ chúng tôi đơn sơ, ở tạm nhé, lát nữa tôi bưng nước nóng đến cho các cậu.”


Được thôi, hai người đứng trong phòng một lúc, không ai có ý định ngồi trên chiếc giường kia. Biệt Đông do dự một lát: “Ờ, anh Phong ơi, em có thể ngủ trên sàn nhà.”


Cậu nghĩ mình nhìn thấy cái giường này cũng ngượng ngùng, càng khỏi nói đến Lãnh Phong. Cậu thà thủ động giải quyết sự lúng túng này. Dù sao cũng ở tầng hai, không phải tầng một nên không ẩm. Chỉ cần trải một tấm chăn, cậu mặc nguyên quần áo là có thể nằm cả đêm.


Chỗ nghỉ ngơi trong thôn này không ổn, nhưng đồ ăn lại khá ngon. Trung tâm thôn có không ít quán cơm gia đình, đồ ăn và canh được nấu trong nồi lớn bếp lớn trên lửa to cực kỳ ngon. Cũng không có đồ ăn gì đặc biệt, có gì ăn nấy. Thế là hai người vừa mua dăm bông, lại ăn một bữa dăm bông hầm củ cải trắng ở đó.


Biệt Đông và Lãnh Phong ngồi đối diện nhau qua nồi nóng. Lãnh Phong còn gọi một chai rượu trắng địa phương, chia ra uống với Biệt Đông. Thịt rất thơm rượu rất cay, hai người không nói chuyện nhiều, ăn nóng hổi, quét sạch mệt mỏi cả ngày.


Sau khi ăn xong, Biệt Đông nghĩ đến cảnh về phòng phải đối mặt với cái giường kia, lại cảm thấy mất tự nhiên không nói nên lời. Cậu không biết Lãnh Phong nghĩ thế nào. Mặc dù hai người đàn ông ngủ chung giường không có gì là không thể. Nếu người này là Tư Phóng, là Giang Nguyên, Biệt Đông cảm thấy rất bình thường. Nhưng mà Lãnh Phong, Biệt Đông cũng không biết sự gượng gạo và xấu hổ của mình từ đâu ra.


Chỉ có thể quy kết cho mình và anh ta vẫn không thân, mặc dù ngày càng thân hơn, nhưng vẫn chưa đủ.


Lãnh Phong có vẻ không hề có khúc mắc, ra khỏi quán cơm hắn duỗi lưng một cái, dáng vẻ ăn uống no nê, nói với Biệt Đông: “Đi bộ lộ lát đi? Cho tiêu cơm.”



Có đôi phần giống ngôi làng Biệt Đông từng ở khi còn nhỏ.


Biệt Đông và Lãnh Phong đi dạo không có mục đích ở trong thôn. Vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây khô héo, rất mỏng, giống như lưỡi hái.


Nhưng sao rất sáng, rải rác trên bầu trời đêm lạnh như hạt cát. Hai người đi đến rìa thôn mà không để ý. Có một con sông, mùa đông không có nước, khô cạn, phủ đầy lá rụng.


Trên sông có một cây cầu đá, hai người đi lên. Lãnh Phong dựa vào lan can, châm một điếu thuốc. Biệt Đông tự nhiên đi đến phía đối diện hắn, dựa vào bên kia, hai người nhìn nhau từ xa.


Lãnh Phong duỗi ngón tay kẹp điếu thuốc về phía Biệt Đông, hỏi cậu có muốn hút một điếu thuốc. Biệt Đông lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”


Lãnh Phong “Ừ” một tiếng, “Quên mất cậu mới mười chín, vẫn là trẻ con.”


Trẻ con… Biệt Đông nói: “Tôi không phải.” Cậu không còn là trẻ con lâu rồi.


Nhưng Lãnh Phong tự dưng so đo với cậu: “Tôi nói phải là phải.”


Câu nói này rất vô lý, rất giống cách cha mẹ đối xử chuyên quyền độc đoán với con cái trong nhà. Biệt Đông nghĩ thầm sao người này lại đột nhiên bắt đầu cư xử hồ đồ rồi? Nhưng gần đây cậu nhận quá nhiều ân huệ của người ta, nên không tiện phản kháng, chỉ có thể im lặng quay mặt đi, không nhìn người đáng ghét trước mặt nữa.


Một lát sau, Lãnh Phong nói: “Thừa nhận mình là một đứa trẻ, như vậy khi người khác chăm sóc cậu có thể thản nhiên hơn, không cần gượng ép, lãng phí thời gian.”


Biệt Đông sững sờ.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 29
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...