Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 21
46@-
Chương 21: Con thú nhỏ đã thu nanh vuốt
Bác kĩ kiểm tra toàn thân cho Hạt Dẻ. Em được cấp cứu kịp thời sau khi đuối nước nên cơ thể không có gì đáng ngại, nhưng có vẻ tinh thần đã bị k*ch th*ch. Cả người cứ luôn ngơ ngác, giống như đã mấy hết phản ứng đối với thế giới bên ngoài.
Bệnh viện có biện pháp y tế hạn chế, bác sĩ duy nhất của khoa tâm thần cố ý tới đây hướng dẫn cho Hạt Dẻ, Lam Tuyết Thanh cũng đi cùng.
Sau đó người của Nhân Ái cũng đến và trao đổi với bác sĩ. Họ có giáo viên tư vấn chuyên môn riêng, chuẩn bị đưa Hạt Dẻ về trường. Lam Tuyết Thanh cũng đi cùng họ. Với tư cách là bên thứ ba hợp tác, cô cũng phải đến chịu trách nhiệm cho sự cố xảy ra ngày hôm nay.
Thế là bệnh viện chỉ còn lại Lãnh Phong, Biệt Đông và Tư Phóng. Tư Phóng thấy hai người đã lạnh cóng. Ban ngày gã ra ngoài cũng không mặc áo khoác, không có nhiều quần áo để cho hai người khoác, chỉ có thể cố gắng gọi điện giục Giang Nguyên. Khi Giang Nguyên đến, mặt trời đã sắp lặn. Lãnh Phong và Biệt Đông mặc quần áo ướt của riêng mình, Lãnh Phong để ý thấy Biệt Đông cứ run mãi.
Cuối cùng Giang Nguyên cũng đến, mang theo hai bộ quần áo. Biệt Đông và Lãnh Phong tìm một phòng bệnh trống, quay lưng vào nhau để thay quần áo.
Lãnh Phong không nhịn được quay đầu nhìn những vết sẹo khắp người kia, chúng giăng khắp nơi như thể trói bụi gai quanh người cậu. Lúc này khoảng cách gần như vậy, cuối cùng Lãnh Phong cũng nhìn rõ, ngón tay không kìm được muốn đến gần những vết sẹo kia, v**t v* qua không trung rồi bỏ ra. Trái tim bắt đầu đập nhanh mà không hề nhận ra, như đang đau lòng.
Cánh tay hắn cọ qua lưng Biệt Đông, nhận ra nó rất nóng: “Cậu đang sốt đúng không?”
Hai má Biệt Đông đỏ ửng, nhưng cậu lắc đầu: “Không phải.”
Lãnh Phong không nói hai lời, kéo cánh tay cậu, áp mu bàn tay lên trán Biệt Đông, nóng dọa người, hắn nhíu mày: “Cãi bướng gì chứ?”
Sau đó buông cậu ra, hai người ra khỏi phòng bệnh. Giang Nguyên và Tư Phóng ở bên ngoài, chuẩn bị cùng về. Lãnh Phong nói: “Chờ một lát, có người sốt, phải truyền nước.”
“Ai?” Giang Nguyên liếc mắt nhìn hai người, nhanh chóng phản ứng lại: “Tiểu Đông sốt à?” An ta tự nhiên áp tay lên má Biệt Đông, nóng hổi: “Ồ, nóng thế, mau, chúng ta đi tìm bác sĩ kê thuốc.”
Biệt Đông vốn không muốn nhắc đến chuyện này. Theo lý thuyết cậu không nên bị sốt. Lúc ở quê ăn mặc mỏng như vậy, ở trong đất tuyết lâu cũng không sao. Cậu như con báo tuyết, rét lạnh là thứ cậu quen thuộc nhất, tại sao hôm nay rơi xuống nước đã bị sốt rồi? Biệt Đông không muốn thừa nhận sức khỏe của mình trở nên yếu đi.
Bác sĩ đo nhiệt độ, 38 độ 7, sau đó kê đơn thuốc truyền nước. Biệt Đông ngồi trên ghế sofa trong phòng truyền dịch rộng rãi. Sau khi bắt đầu truyền nước, cảm giác mơ màng mới nặng nề ập đến, cậu không khỏi cuộn mình lại.
Tư Phóng đến quán ăn bên ngoài đóng gói đồ ăn, mang vào phòng truyền dịch cho mấy người ăn qua loa. Tay phải Biệt Đông đang truyền nước nên không ăn được, thế là Giang Nguyên bóc một đôi đũa sạch, gắp miếng thịt kho tàu đưa đến bên miệng Biệt Đông. Biệt Đông hơi xấu hổ, vô thức tránh ra sau.
Giang Nguyên mặc kệ sự lúng túng của Biệt Đông, thành khẩn nói: “Không có gì phải ngượng, em không tiện mà.”
Nhưng không biết tại sao Biệt Đông vẫn không chịu. Miếng thịt kho tàu kia giơ cao mãi, như suy nghĩ giấu đầu hở đuôi nhưng lại rõ rành rành của Giang Nguyên. Tư Phóng cúi đầu không nhìn, trong lòng mắng Giang Nguyên đến chết cũng không thay đổi. Lãnh Phong luôn im lặng đột nhiên dùng đũa nhận lấy miếng thịt kia rồi ăn, Giang Nguyên sững sờ, chửi một tiếng: “Đờ mờ…”
Lãnh Phong bóc một cái thìa trong túi đóng gói đưa cho Biệt Đông: “Dùng cái này.”
Lúc này Biệt Đông mới nhận, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết tại sao, hành động có vẻ bình thường vừa rồi của Giang Nguyên khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu biết Giang Nguyên tốt bụng, cũng không có gì khác thường. Nhưng mà… Biệt Đông không biết tại sao mình lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng cậu không tỉnh táo, không có thời gian nghiên cứu kỹ, cũng không có khẩu vị gì, ăn vài miếng rồi vùi trên ghế ngủ thiếp đi.
Lúc ăn cơm, Tư Phóng và Giang Nguyên hỏi sự cố xảy ra vào chiều nay. Lãnh Phong kể đơn giản, Giang Nguyên liếc nhìn Biệt Đông nhắm mắt lim dim, cảm khái: “Tiểu Đông thực sự là anh hùng.”
Tư Phóng cũng liên tục gật đầu, Giang Nguyên liếc nhìn Lãnh Phong và nói: “Sao hôm nay mày không nói hành vi như vậy là l* m*ng? Trước kia mày luôn mỉa mai như vậy còn gì?”
Mặt Lãnh Phong lạnh như băng: “Tình huống nguy cấp như thế, còn có thể làm sao, phải phản ứng nhanh mới đuổi kịp.”
Giang Nguyên nói: “Mày cứ già mồm đi, rõ ràng mình cũng nhảy nhưng không chịu thừa nhận hành động này là đúng, đáng để khen ngợi.”
Lãnh Phong không tiếp lời: “Chuyện cũng qua rồi, vẫn chưa biết bên Nhân Ái nói thế nào. Chị Thanh đi xử lý những chuyện sau đó rồi, nếu đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta, thế thì sẽ om sòm mất.”
Nghe thấy tên Lam Tuyết Thanh, Tư Phóng chú ý: “Chắc không đâu? Nếu như vậy, nếu đám người này không nói lý lẽ, mẹ kiếp anh sẽ dùng cách vô lý hơn để đến gặp thăm họ.”
Lãnh Phong giữ gã lại: “Anh Tư bình tĩnh, chuyện vẫn chưa có kết quả mà, im lặng theo dõi trước đã.”
Sau khi ăn cơm xong, có Giang Nguyên ở đây, Tư Phóng thấy người không sao nên lái xe đi trước, buổi tối gã còn phải mở quán cơm.
Mãi đến khi truyền nước xong, y tá đi tới rút kim Biệt Đông mới tỉnh. Đã là ban đêm. Y tá lại đo nhiệt độ cho cậu lần nữa, thấp hơn vừa rồi một chút nhưng vẫn đang sốt. Vì vậy, bác sĩ cấp cứu buổi tối kê cho cậu ít thuốc uống, nói là ban đêm tiếp tục theo dõi, nếu sốt cao tái phát phải đến bệnh viện truyền nước.
Biệt Đông nhận lấy thuốc. Cậu cảm thấy sau khi ngủ một giấc là khỏe rồi, mình không yếu ớt như vậy.
Lúc về ngồi xe Giang Nguyên. Biệt Đông ngồi ở ghế sau một lát đã không chịu nổi, trượt nằm xuống ngủ tiếp, cơ thể cuộn tròn lại. Lãnh Phong cởi áo khoác, ném ra ghế sau, “Đắp lên, chưa khỏi hẳn đâu, đừng để nặng thêm.”
Biệt Đông ngẩn người, tay cầm áo nhưng không nói gì, nghe lời đắp lên người mình.
Giang Nguyên liếc nhìn Lãnh Phong: “Ơ, hôm nay thân thiện tốt bụng thế, chẳng giống mày chút nào.”
Lãnh Phong hạ giọng “Ừ” một tiếng không rõ, không bác bỏ không giễu cợt, hình như không muốn tiếp tục chủ đề này.
Giang Nguyên liếc nhìn Biệt Đông từ gương chiếu hậu. Cậu ngủ rất im lặng, không có tiếng động nào. Lãnh Phong cũng nhìn thấy. Hắn cảm thấy Biệt Đông lúc này giống như con thú nhỏ đã thu nanh vuốt, hơi đáng thương và ngoan ngoãn. Nhớ đến buổi chiều hắn nhìn thấy Biệt Đông dũng cảm quên mình nhảy thẳng xuống thác nước, trong lòng giật thót, sau đó không nghĩ ngợi cũng nhảy xuống theo. Bây giờ nghĩ lại, Lãnh Phong không nói rõ được mình lo lắng cho đứa trẻ rơi xuống nước nhiều hơn, hay là lo lắng cho con sói con không cần mạng kia nhiều hơn.
May mắn đều không sao.
Buổi tối về đến nhà, việc đầu tiên Lãnh Phong làm đó là đi tắm nước nóng. Lúc tắm hắn vẫn đang suy nghĩ, không biết sói con về có biết tắm nước nóng không, đừng ngủ như vậy. Tắm xong đi ra, hắn muốn gửi tin nhắn nhắc Biệt Đông. Lúc này mới phát hiện điện thoại cũng rơi xuống nước, không dùng được nữa. Lại nghĩ, hắn không có phương thức liên lạc của Biệt Đông.
Ngồi trên giường một lúc, Lãnh Phong không buồn ngủ chút nào. Trong tâm trí và trước mắt đều là cơ thể đầy vết sẹo của Biệt Đông mà hắn nhìn thấy hôm nay. Một sự kích động khó hiểu dâng lên trong lòng, hắn xuống tầng.
Có một hòn đá cẩm thạch to màu trắng nằm trong góc, loại đá này là đặc sản của Lê Tân. Lãnh Phong đã kéo nó về đây khi mở phòng làm việc, nhưng hai năm trôi qua cũng chưa dùng đến. Lúc này Lãnh Phong chuyển hòn đá to kia lên bàn làm việc lớn, vén miếng vải che trên bàn làm việc nhỏ lên, một dãy dụng cụ điêu khắc chỉnh tề xuất hiện trước mắt.
Hắn đứng phía trước lẳng lặng nhìn một lúc. Những con dao khắc với đủ mọi kích thước lóe ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn đêm. Những cái này đã từng là bàn tay của hắn, trái tim của hắn.
Sự kích động mãnh liệt, quý giá và hiếm khi xuất hiện trong đêm nay khiến Lãnh Phong bắt đầu mặc kệ mình theo bản năng. Dùng dao, dùng máy khoan, dùng giấy nhám đánh bóng tảng đá kia, để nó được đục ra một hình dáng theo hình dáng xuất hiện trong lòng mình.
Một người ngồi trên mặt đất xuất hiện, chỉ có đường nét thô sơ, cong đầu gối, hai chân ép chặt vào ngực, đầu chôn vào đầu gối, hai tay vòng qua hai chân ôm chặt lấy bản thân.
Đó là ấn tượng hôm nay Biệt Đông để lại cho Lãnh Phong. Sự hoảng hốt và bất lực đã bao phủ toàn bộ cảm giác về cậu trong lòng Lãnh Phong trước kia.
Gầy gò, tr*n tr**, thô sơ, Lãnh Phong tập trung, dùng tay và dao cố gắng để người này gần giống với dáng vẻ trong lòng mình.
Cho đến khi trời hửng sáng, Lãnh Phong nhìn chằm chằm vào thứ hắn vô thức làm cả đêm, cảm thấy vẫn chưa hài lòng, vẫn thiếu chút gì đó. Hắn đột nhiên rất muốn Biệt Đông ở ngay trước mắt hắn, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào. Hắn muốn cảm nhận cảm giác chạm vào và nhiệt độ làn da của Biệt Đông, cẩn thận v**t v* những vết sẹo đỏ và nhô lên như gai. Lãnh Phong biết chỉ có như vậy hắn mới có thể làm ra thứ mà mình thực sự mong muốn.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 21: Con thú nhỏ đã thu nanh vuốt
Bác kĩ kiểm tra toàn thân cho Hạt Dẻ. Em được cấp cứu kịp thời sau khi đuối nước nên cơ thể không có gì đáng ngại, nhưng có vẻ tinh thần đã bị k*ch th*ch. Cả người cứ luôn ngơ ngác, giống như đã mấy hết phản ứng đối với thế giới bên ngoài.
Bệnh viện có biện pháp y tế hạn chế, bác sĩ duy nhất của khoa tâm thần cố ý tới đây hướng dẫn cho Hạt Dẻ, Lam Tuyết Thanh cũng đi cùng.
Sau đó người của Nhân Ái cũng đến và trao đổi với bác sĩ. Họ có giáo viên tư vấn chuyên môn riêng, chuẩn bị đưa Hạt Dẻ về trường. Lam Tuyết Thanh cũng đi cùng họ. Với tư cách là bên thứ ba hợp tác, cô cũng phải đến chịu trách nhiệm cho sự cố xảy ra ngày hôm nay.
Thế là bệnh viện chỉ còn lại Lãnh Phong, Biệt Đông và Tư Phóng. Tư Phóng thấy hai người đã lạnh cóng. Ban ngày gã ra ngoài cũng không mặc áo khoác, không có nhiều quần áo để cho hai người khoác, chỉ có thể cố gắng gọi điện giục Giang Nguyên. Khi Giang Nguyên đến, mặt trời đã sắp lặn. Lãnh Phong và Biệt Đông mặc quần áo ướt của riêng mình, Lãnh Phong để ý thấy Biệt Đông cứ run mãi.
Cuối cùng Giang Nguyên cũng đến, mang theo hai bộ quần áo. Biệt Đông và Lãnh Phong tìm một phòng bệnh trống, quay lưng vào nhau để thay quần áo.
Lãnh Phong không nhịn được quay đầu nhìn những vết sẹo khắp người kia, chúng giăng khắp nơi như thể trói bụi gai quanh người cậu. Lúc này khoảng cách gần như vậy, cuối cùng Lãnh Phong cũng nhìn rõ, ngón tay không kìm được muốn đến gần những vết sẹo kia, v**t v* qua không trung rồi bỏ ra. Trái tim bắt đầu đập nhanh mà không hề nhận ra, như đang đau lòng.
Cánh tay hắn cọ qua lưng Biệt Đông, nhận ra nó rất nóng: “Cậu đang sốt đúng không?”
Hai má Biệt Đông đỏ ửng, nhưng cậu lắc đầu: “Không phải.”
Lãnh Phong không nói hai lời, kéo cánh tay cậu, áp mu bàn tay lên trán Biệt Đông, nóng dọa người, hắn nhíu mày: “Cãi bướng gì chứ?”
Sau đó buông cậu ra, hai người ra khỏi phòng bệnh. Giang Nguyên và Tư Phóng ở bên ngoài, chuẩn bị cùng về. Lãnh Phong nói: “Chờ một lát, có người sốt, phải truyền nước.”
“Ai?” Giang Nguyên liếc mắt nhìn hai người, nhanh chóng phản ứng lại: “Tiểu Đông sốt à?” An ta tự nhiên áp tay lên má Biệt Đông, nóng hổi: “Ồ, nóng thế, mau, chúng ta đi tìm bác sĩ kê thuốc.”
Biệt Đông vốn không muốn nhắc đến chuyện này. Theo lý thuyết cậu không nên bị sốt. Lúc ở quê ăn mặc mỏng như vậy, ở trong đất tuyết lâu cũng không sao. Cậu như con báo tuyết, rét lạnh là thứ cậu quen thuộc nhất, tại sao hôm nay rơi xuống nước đã bị sốt rồi? Biệt Đông không muốn thừa nhận sức khỏe của mình trở nên yếu đi.
Bác sĩ đo nhiệt độ, 38 độ 7, sau đó kê đơn thuốc truyền nước. Biệt Đông ngồi trên ghế sofa trong phòng truyền dịch rộng rãi. Sau khi bắt đầu truyền nước, cảm giác mơ màng mới nặng nề ập đến, cậu không khỏi cuộn mình lại.
Tư Phóng đến quán ăn bên ngoài đóng gói đồ ăn, mang vào phòng truyền dịch cho mấy người ăn qua loa. Tay phải Biệt Đông đang truyền nước nên không ăn được, thế là Giang Nguyên bóc một đôi đũa sạch, gắp miếng thịt kho tàu đưa đến bên miệng Biệt Đông. Biệt Đông hơi xấu hổ, vô thức tránh ra sau.
Giang Nguyên mặc kệ sự lúng túng của Biệt Đông, thành khẩn nói: “Không có gì phải ngượng, em không tiện mà.”
Nhưng không biết tại sao Biệt Đông vẫn không chịu. Miếng thịt kho tàu kia giơ cao mãi, như suy nghĩ giấu đầu hở đuôi nhưng lại rõ rành rành của Giang Nguyên. Tư Phóng cúi đầu không nhìn, trong lòng mắng Giang Nguyên đến chết cũng không thay đổi. Lãnh Phong luôn im lặng đột nhiên dùng đũa nhận lấy miếng thịt kia rồi ăn, Giang Nguyên sững sờ, chửi một tiếng: “Đờ mờ…”
Lãnh Phong bóc một cái thìa trong túi đóng gói đưa cho Biệt Đông: “Dùng cái này.”
Lúc này Biệt Đông mới nhận, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết tại sao, hành động có vẻ bình thường vừa rồi của Giang Nguyên khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu biết Giang Nguyên tốt bụng, cũng không có gì khác thường. Nhưng mà… Biệt Đông không biết tại sao mình lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng cậu không tỉnh táo, không có thời gian nghiên cứu kỹ, cũng không có khẩu vị gì, ăn vài miếng rồi vùi trên ghế ngủ thiếp đi.
Lúc ăn cơm, Tư Phóng và Giang Nguyên hỏi sự cố xảy ra vào chiều nay. Lãnh Phong kể đơn giản, Giang Nguyên liếc nhìn Biệt Đông nhắm mắt lim dim, cảm khái: “Tiểu Đông thực sự là anh hùng.”
Tư Phóng cũng liên tục gật đầu, Giang Nguyên liếc nhìn Lãnh Phong và nói: “Sao hôm nay mày không nói hành vi như vậy là l* m*ng? Trước kia mày luôn mỉa mai như vậy còn gì?”
Mặt Lãnh Phong lạnh như băng: “Tình huống nguy cấp như thế, còn có thể làm sao, phải phản ứng nhanh mới đuổi kịp.”
Giang Nguyên nói: “Mày cứ già mồm đi, rõ ràng mình cũng nhảy nhưng không chịu thừa nhận hành động này là đúng, đáng để khen ngợi.”
Lãnh Phong không tiếp lời: “Chuyện cũng qua rồi, vẫn chưa biết bên Nhân Ái nói thế nào. Chị Thanh đi xử lý những chuyện sau đó rồi, nếu đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta, thế thì sẽ om sòm mất.”
Nghe thấy tên Lam Tuyết Thanh, Tư Phóng chú ý: “Chắc không đâu? Nếu như vậy, nếu đám người này không nói lý lẽ, mẹ kiếp anh sẽ dùng cách vô lý hơn để đến gặp thăm họ.”
Lãnh Phong giữ gã lại: “Anh Tư bình tĩnh, chuyện vẫn chưa có kết quả mà, im lặng theo dõi trước đã.”
Sau khi ăn cơm xong, có Giang Nguyên ở đây, Tư Phóng thấy người không sao nên lái xe đi trước, buổi tối gã còn phải mở quán cơm.
Mãi đến khi truyền nước xong, y tá đi tới rút kim Biệt Đông mới tỉnh. Đã là ban đêm. Y tá lại đo nhiệt độ cho cậu lần nữa, thấp hơn vừa rồi một chút nhưng vẫn đang sốt. Vì vậy, bác sĩ cấp cứu buổi tối kê cho cậu ít thuốc uống, nói là ban đêm tiếp tục theo dõi, nếu sốt cao tái phát phải đến bệnh viện truyền nước.
Biệt Đông nhận lấy thuốc. Cậu cảm thấy sau khi ngủ một giấc là khỏe rồi, mình không yếu ớt như vậy.
Lúc về ngồi xe Giang Nguyên. Biệt Đông ngồi ở ghế sau một lát đã không chịu nổi, trượt nằm xuống ngủ tiếp, cơ thể cuộn tròn lại. Lãnh Phong cởi áo khoác, ném ra ghế sau, “Đắp lên, chưa khỏi hẳn đâu, đừng để nặng thêm.”
Biệt Đông ngẩn người, tay cầm áo nhưng không nói gì, nghe lời đắp lên người mình.
Giang Nguyên liếc nhìn Lãnh Phong: “Ơ, hôm nay thân thiện tốt bụng thế, chẳng giống mày chút nào.”
Lãnh Phong hạ giọng “Ừ” một tiếng không rõ, không bác bỏ không giễu cợt, hình như không muốn tiếp tục chủ đề này.
Giang Nguyên liếc nhìn Biệt Đông từ gương chiếu hậu. Cậu ngủ rất im lặng, không có tiếng động nào. Lãnh Phong cũng nhìn thấy. Hắn cảm thấy Biệt Đông lúc này giống như con thú nhỏ đã thu nanh vuốt, hơi đáng thương và ngoan ngoãn. Nhớ đến buổi chiều hắn nhìn thấy Biệt Đông dũng cảm quên mình nhảy thẳng xuống thác nước, trong lòng giật thót, sau đó không nghĩ ngợi cũng nhảy xuống theo. Bây giờ nghĩ lại, Lãnh Phong không nói rõ được mình lo lắng cho đứa trẻ rơi xuống nước nhiều hơn, hay là lo lắng cho con sói con không cần mạng kia nhiều hơn.
May mắn đều không sao.
Buổi tối về đến nhà, việc đầu tiên Lãnh Phong làm đó là đi tắm nước nóng. Lúc tắm hắn vẫn đang suy nghĩ, không biết sói con về có biết tắm nước nóng không, đừng ngủ như vậy. Tắm xong đi ra, hắn muốn gửi tin nhắn nhắc Biệt Đông. Lúc này mới phát hiện điện thoại cũng rơi xuống nước, không dùng được nữa. Lại nghĩ, hắn không có phương thức liên lạc của Biệt Đông.
Ngồi trên giường một lúc, Lãnh Phong không buồn ngủ chút nào. Trong tâm trí và trước mắt đều là cơ thể đầy vết sẹo của Biệt Đông mà hắn nhìn thấy hôm nay. Một sự kích động khó hiểu dâng lên trong lòng, hắn xuống tầng.
Có một hòn đá cẩm thạch to màu trắng nằm trong góc, loại đá này là đặc sản của Lê Tân. Lãnh Phong đã kéo nó về đây khi mở phòng làm việc, nhưng hai năm trôi qua cũng chưa dùng đến. Lúc này Lãnh Phong chuyển hòn đá to kia lên bàn làm việc lớn, vén miếng vải che trên bàn làm việc nhỏ lên, một dãy dụng cụ điêu khắc chỉnh tề xuất hiện trước mắt.
Hắn đứng phía trước lẳng lặng nhìn một lúc. Những con dao khắc với đủ mọi kích thước lóe ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn đêm. Những cái này đã từng là bàn tay của hắn, trái tim của hắn.
Sự kích động mãnh liệt, quý giá và hiếm khi xuất hiện trong đêm nay khiến Lãnh Phong bắt đầu mặc kệ mình theo bản năng. Dùng dao, dùng máy khoan, dùng giấy nhám đánh bóng tảng đá kia, để nó được đục ra một hình dáng theo hình dáng xuất hiện trong lòng mình.
Một người ngồi trên mặt đất xuất hiện, chỉ có đường nét thô sơ, cong đầu gối, hai chân ép chặt vào ngực, đầu chôn vào đầu gối, hai tay vòng qua hai chân ôm chặt lấy bản thân.
Đó là ấn tượng hôm nay Biệt Đông để lại cho Lãnh Phong. Sự hoảng hốt và bất lực đã bao phủ toàn bộ cảm giác về cậu trong lòng Lãnh Phong trước kia.
Gầy gò, tr*n tr**, thô sơ, Lãnh Phong tập trung, dùng tay và dao cố gắng để người này gần giống với dáng vẻ trong lòng mình.
Cho đến khi trời hửng sáng, Lãnh Phong nhìn chằm chằm vào thứ hắn vô thức làm cả đêm, cảm thấy vẫn chưa hài lòng, vẫn thiếu chút gì đó. Hắn đột nhiên rất muốn Biệt Đông ở ngay trước mắt hắn, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào. Hắn muốn cảm nhận cảm giác chạm vào và nhiệt độ làn da của Biệt Đông, cẩn thận v**t v* những vết sẹo đỏ và nhô lên như gai. Lãnh Phong biết chỉ có như vậy hắn mới có thể làm ra thứ mà mình thực sự mong muốn.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 21
10.0/10 từ 47 lượt.