Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 2
69@-
Chương 2: Không rời nổi mắt
“Con à, ngày tháng sau này còn rất dài, nhớ đừng đánh nhau với người khác nữa, tính tình con ngang tàng, không kiềm chế được bản thân, dừng để đánh mất cả đời mình.”
Biệt Đông đứng trong sân, trong đầu chẳng hiểu sao lại nhớ đến lời nói của ông cụ canh cổng ở cánh cửa sắt kia, “Đừng đánh nhau với người khác nữa”. Bàn tay cầm gậy sắt của Biệt Đông hơi run rẩy.
Ban đêm ở Lê Tân không ấm hơn miền Bắc, Biệt Đông chỉ đứng trong sân một lát, toàn thân đã lạnh cóng. Tiếng đập cửa rầm rầm đã qua giai đoạn nóng nảy nhất, không hiểu sao yếu dần, lúc đập lúc không. Hình như người bên ngoài dần dần mất sức, sau đó hoàn toàn dừng lại.
Biệt Đông đứng không nhúc nhích, toàn thân căng thẳng như đang giằng co với con thú hoang hung mãnh. Không nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rời đó, có lẽ người kia vẫn chờ, Biệt Đông nghĩ. Cậu không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra và tiếp tục ngủ. Nếu là kẻ ác, tới lần đầu sẽ có lần thứ hai. Biệt Đông nghĩ, mình đã là tình nguyện viên ở đây, ít nhất khi Giang Nguyên đi vắng, những việc như trông nhà trông cửa tất nhiên phải giải quyết giúp.
Một tay Biệt Đông siết chặt thanh sắt sau lưng, khẽ đi đến trước cửa chính, ấn công tắc khóa mật khẩu, sau đó đột nhiên mở cửa ra.
Nơi ngang tầm mắt cậu không có ai, nhưng dưới chân lại vang lên một tiếng “bịch”. Một người đàn ông cao to lăn tới theo hướng cánh cửa mở vào trong, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc, ngã bất tỉnh bên chân Biệt Đông.
Hóa ra là một tên say xỉn, sau khi nhìn rõ, toàn thân Biệt Đông thả lỏng ra, thở hổn hển dữ dội, thanh sắt nắm sau lưng rơi xuống đất.
Cổ họng gã say kêu lên vô nghĩa. Biệt Đông do dự một lát, ban đêm lạnh thấu xương, say đến mức này mà mặc kệ trước cửa nhà cậu, không biết có sống nổi đến ngày mai không. Thế là cậu lôi người vào trong sân. Sau đó quay về phòng mặc quần áo đi giày mới quay ra, vừa lôi vừa đỡ gã say vào khu vực nghỉ trong góc sân. Trên chiếc ghế dài ở đó có một cái đệm rất dày, có thể cho gã nằm.
Ánh trăng chiếu sáng sân, Biệt Đông nhìn rõ trên mặt gã say xỉn đầy râu ria, khoảng ba, bốn mươi tuổi, không nhìn rõ, còn phát hiện ngón giữa tay phải của gã thiếu mất một đốt.
Biệt Đông do dự một lát, mở cửa lò sưởi âm tường ở khu nghỉ ngơi ra. Trong góc có đống củi đã được chẻ gọn, còn có ít than. Biệt Đông biết nhóm lửa, ném ít gỗ vào, lại ném thêm vài cục than, như vậy chắc có thể cháy đến rạng sáng.
Nhiệt độ xung quanh tăng lên từng chút một, Biệt Đông nhìn người nằm trên ghế dài phát ra tiếng ngáy đều đều. Cậu đến chỗ giếng bơm nước rửa tay, lại quay về phòng ngủ.
Không biết có phải vì ở cao nguyên không, khí oxi ít hơn ở quê. Đêm đầu tiên ở đây Biệt Đông ngủ rất ngon. Phòng chứa không có cửa sổ, điện thoại của cậu cũng đã hỏng, dẫn đến lúc tỉnh dậy hoàn toàn không biết mấy giờ rồi.
Nằm trên chiếc giường tối tăm nhỏ hẹp, trong lòng Biệt Đông dâng lên cảm giác thả lỏng hiếm có. Sau đó, đột nhiên nhớ ra gã say được cậu lôi về đêm qua, trong lòng căng thẳng, vội vàng ngồi dậy, qua loa mặc quần áo và áo da rồi ra khỏi phòng.
Ánh nắng chói chang, Biệt Đông dùng tay che mắt, một lát sau mới thích nghi. Giây tiếp theo, toàn thân đã toát mồ hôi vì bị nắng chiếu, cậu mới nhớ ra ban ngày ở đây mặc áo ngắn tay còn thấy nóng, nhanh chóng cởi áo da ném về phòng. Nơi này chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn như vậy, cậu luôn không nhớ được.
Đi qua khoảng sân đầy cây cối, người trên ghế dài ở khu nghỉ ngơi đã biến mất, lò sưởi cũng tự nhiên tắt. Trên bàn có một chữ “Cảm ơn” được viết nguệch ngoạc bằng tro và ngón tay, và một tờ tiền được đè bằng hòn đá.
Hai mươi đồng.
Biệt Đông cầm lấy tờ tiền mỏng dính kia, bụng đúng lúc kêu một tiếng. Nhìn trời ước chằng sắp giữa trưa rồi, cậu nghĩ, có thể ra chợ mua ít đồ ăn.
Thị trấn cổ có chợ thức ăn. Biệt Đông ra khỏi khách sạn, đến đường Tùy Viên hỏi thăm người ta, rồi đội nắng đi về phía cổng thành ở hướng Đông Nam. Thật ra khoảng cách không gần lắm, nhưng Biệt Đông vui vẻ đi bộ, thuận đường ngắm nhìn nơi mà cậu sắp sinh sống.
Đi dọc đường Tùy Viên đến cuối, con phố đi bộ này chỉ dài khoảng mấy trăm mét, hai bên mở đầy cửa hàng. Cửa hàng nào cũng nho nhỏ, quán mì thịt dê, cửa hàng quần áo trang sức, cửa hàng đồ thủ công bằng da… hàng bày la liệt. Dọc theo các cửa hàng còn có một dãy quầy hàng rong, cái gì cũng có, nến thơm tự làm, gà luộc chặt vừa mới bưng ra từ bếp, làm khung diều thủ công… Biệt Đông vừa đi vừa nhìn, cảm thấy con phố này quả là một kính vạn hoa.
Đi qua con phố này, dường như bản thân cậu cũng nhiễm không ít hơi người, cơ thể và tinh thần đều trở nên nóng bừng.
Sau khi mua đồ ở cổng Nam chợ thức ăn, rau củ ở đây tươi ngon mọng nước, giá lại rẻ. Biệt Đông chỉ có tổng cộng 35 đồng, sau khi mua một túi to còn lại 5 đồng. Lúc ra khỏi chợ, cậu nhìn thấy bên đường có rất nhiều phụ nữ địa phương đeo giỏ trúc lớn bán hoa, cả giỏ lớn đầy hoa cúc dại. Biệt Đông không kìm lòng được dừng lại.
Ngón tay lướt nhẹ qua những cánh hoa mỏng manh lại đầy sức sống kia, đây là loài cây Biệt Đông quen thuộc. Trong rừng rậm ở quê nhà, vào tháng Sáu, loài hoa cúc dại nhỏ bé này mọc đầy khắp núi đồi, gió thổi biển hoa, rực rỡ một vùng. Nhưng chỉ có một mùa hè ngắn ngủi.
Vậy mà ở Lê Tân lại có quanh năm, mùa đông cũng nở tươi rói thế này. Biệt Đông không nhịn được, lấy 5 đồng cuối cùng ra mua một bó to.
Lần này trên người thực sự không còn đồng nào nữa. Biệt Đông nghĩ, lát nữa ăn cơm xong phải ra ngoài đi dạo, tìm việc làm, ít nhất kiếm được tiền cơm trước khi Giang Nguyên quay về.
Lúc quay lại khách sạn, bất ngờ phát hiện cửa sân mở toang, Biệt Đông hoảng hốt, tưởng là mình quên đóng cửa khi ra ngoài. Cậu vội vàng lao vào, lại phát hiện có một người ngồi giữa đám cây cối trong sân, nhàn nhã ôm cốc trà, nhắm mắt phơi nắng.
Biệt Đông liếc mắt đã nhận ra, đây là gã say xỉn tối qua được cậu kéo vào. Trạng thái căng thẳng bẩm sinh, lúc nào cũng cảnh giác của Biệt Đông lại quay về người. Cậu bước đến gần, người kia ung dung mở mắt ra, nhìn thấy người thì nhe răng cười một tiếng, “Về rồi à?”
“Anh vào bằng cách nào?” Biệt Đông cảnh giác xoay người lại nhìn cửa sân.
Người kia ngồi trên ghế gỗ, dựa vào bàn gỗ nhỏ sau lưng, duỗi chân ra, mắt vẫn sưng, ngửa đầu nhìn Biệt Đông đứng trước mặt gã, tự nhiên nói: “Đừng căng thẳng, anh là bạn của Giang Nguyên, tên là Tư Phóng, nhóc cũng có thể gọi anh là anh Tư, anh biết mật khẩu mà mấy đứa, anh không phải người xấu.”
Lúc này Biệt Đông mới yên tâm. Người tên Tư Phóng này có vẻ lười biếng lại bất cần đời, nhưng gã không phải người xấu. Biệt Đông nhận ra được hơi thở của kẻ xấu, Tư Phóng không phải.
Tư Phóng nói: “Tối qua uống nhiều quá, đột nhiên nhớ ra Giang Nguyên nói với anh sẽ có một bạn nhỏ đến làm nhân viên tình nguyện ở đây, bảo anh tới xem người đến chưa. Nên anh tới xem thử.”
Biệt Đông nghĩ thầm:… Hơn nửa đêm say đến mức như vậy mò tới đây?
Tư Phóng lại xua tay: “Đừng trưng ra cái vẻ mặt đó, uống say thôi mà. Mày cũng thật là, đến rồi cũng không nhắn tin cho Giang Nguyên, nó cứ lo mãi.”
Lúc này Biệt Đông mới nói: “Điện thoại của em hỏng rồi, không gửi tin nhắn được.” Lại nói: “Làm phiền nói với anh Nguyên một tiếng.”
Tư Phóng nói: “Anh nói với nó rồi, người đã đến, người cũng khá tốt, biết kéo anh vào còn nhóm lửa, không ném anh ở ngoài tự sinh tự diệt.” Nói xong gã người khà khà, Biệt Đông cũng nhếch miệng cười theo.
Tư Phóng liếc nhìn đồ ăn Biệt Đông xách trong tay: “Ơ, còn biết nấu cơm à.”
Biệt Đông gật đầu, muốn nói nếu anh chưa ăn cơm thì ở lại ăn, dù sao cũng mua bằng tiền của anh. Tư Phóng lại giành nói trước cậu: “Đúng lúc quá, đi, xách đồ ăn đến chỗ anh ăn.”
Biệt Đông: Hả?
Biệt Đông nói chen vào: “Em, em không có tiền trả.”
Tư Phóng dừng lại, nhìn cậu vài lần. Biệt Đông hơi đỏ mặt, nhưng đó là lời nói thật. Nửa tháng nữa Giang Nguyên mới về, cậu không trả nổi tiền cơm nửa tháng này cho Tư Phóng được.
Nhưng Tư Phóng lại nói: “Không phải mày biết nấu cơm à? Vậy sang làm phụ bếp cho anh, không tính mày ăn chùa.”
Như vậy thì được, Biệt Đông gật đầu: “Cái này em làm được.”
Quán cơm của Tư Phóng nằm trong ngõ nhỏ đối diện khách sạn, được sửa lại từ một nhà dân, cũng có khoảng sân nhỏ. Hai phòng liền kề thông với nhau làm phòng ăn, chừa cho mình một góc nhỏ ngăn ra để ngủ, bếp ở phía sau, bên cạnh còn có sân sau nhỏ.
Món ăn của quán cơm đơn giản, được viết trên bảng đen. Biệt Đông liếc nhìn bảng đen, trong lòng dự tính, tám chín phần mười các món cậu có thể nấu được.
Việc kinh doanh có vẻ khá tốt, vẫn chưa đến trưa đã có người tới giành chỗ chờ ăn cơm. Tư Phóng bắt đầu chỉ huy Biệt Đông, Biệt Đông nhanh nhẹn chuẩn bị đồ ăn thái đồ ăn. Tư Phóng kẹp điếu thuốc bằng ngón tay mất một đốt của gã, dựa vào cửa bếp, híp mắt nhìn Biệt Đông làm việc.
Âm thanh thái đồ ăn trên thớt gỗ nhanh và ổn định, Tư Phóng nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: “Tay mày rất vững, dùng dao rất tốt.”
Biệt Đông không dừng tay, thuận miệng trả lời: “Ừm, ba em là thợ săn, cũng làm thợ mộc, đã dạy em từ nhỏ.”
“Thảo nào.”
Tư Phóng tiếp tục hỏi tình huống trong nhà cậu, Biệt Đông ngậm miệng không đáp nữa.
Chuyện ăn ở đã được giải quyết xong, trong lòng Biệt Đông có chút yên tâm. Cậu ở khách sạn, mỗi ngày dậy sớm dọn sân, tưới nước cho cây, lau bụi trong sân và các phòng, lại quét dọn sàn nhà sạch sẽ. Sau đó sẽ đến chỗ Tư Phóng giúp việc bếp núc. Buổi chiều, thỉnh thoảng cậu sẽ ngồi trong sân rất lâu, không làm gì cả, nhìn mây, nghe gió. Mùa đông ở Lê Tân gió rất lớn, khi nhắm mắt lại, cậu sẽ cảm thấy mình lại quay về cánh rừng ở miền Bắc.
Sau khi thân quen với Tư Phóng, không có việc gì Biệt Đông cũng ở chỗ Tư Phóng, hoặc là đạp xe xích lô của gã đến chợ đầu mối xa hơn để chở hàng.
Lúc rảnh rỗi hai người nói chuyện, Tư Phóng hỏi cậu quen Giang Nguyên như thế nào. Biệt Đông kể lại, lại hỏi Tư Phóng tại sao Giang Nguyên không làm giáo viên nữa. Tư Phóng cười với vẻ mặt phức tạp, ngược lại hỏi Giang Nguyên không nói với mày à?
Biệt Đông lắc đầu, Tư Phóng bảo vậy thì gã cũng không tiện nói, lại nói “Tiếc cho thằng Nguyên”.
Biệt Đông nói: “Anh Nguyên là người tốt.”
Nhưng Tư Phóng không tiếp lời, chỉ hút thuốc, quay đầu liếc nhìn Biệt Đông.
Giang Nguyên đi vòng quanh núi1, tính ngày tháng chắc cũng sắp về rồi. Biệt Đông không có cách nào liên lạc với anh ta. Có một ngày, Tư Phóng nói với cậu là hôm nay về, có lẽ sẽ hơi muộn.[1]
Tối đó, quán cơm của Tư Phóng đến mười giờ đã đóng cửa. Sau đó làm một nồi lẩu, bảo Biệt Đông thái rất nhiều thịt và rau, rồi hai người xách theo nồi to nồi nhỏ đến khách sạn, nói là chờ người về sẽ cùng nhau ăn lẩu.
Kết quả chờ mãi đến mười hai giờ, từ xa truyền đến tiếng xe gầm rú, Tư Phóng dụi tắt thuốc lá: “Người đến rồi.”
Gã đứng dậy đi bật bếp hâm nóng nước dùng. Tiếng xe máy ngày càng gần, hình như không chỉ có một chiếc xe. Biệt Đông mở cửa sân ra, xe chạy thẳng vào trong hẻm, đâm vào cửa sân.
Là Giang Nguyên, Biệt Đông đứng giữa sân, thật lòng vui mừng khi nhìn thấy Giang Nguyên, cậu gọi: “Anh Nguyên.”
Nhưng Giang Nguyên thấy cậu lại sững sờ. Sáu năm không gặp, Biệt Đông đã thay đổi quá nhiều. Biệt Đông trong lòng Giang Nguyên vẫn là đứa trẻ 13 tuổi, ngây ngô non nớt. Anh ta nhất thời không thể liên hệ với cậu thiếu niên cao gầy trước mặt.
Biệt Đông lớn rồi, anh tuấn mạnh mẽ hơn, cậu thiếu niên đẹp đến mức khiến người ta quên cả rời mắt.
Cho đến khi Giang Nguyên bị người phía sau thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Đứng đực ra đó làm gì, vào đi.”
Giang Nguyên mới lấy lại tinh thần, hai chiếc mô-tô được trang bị đầy đủ lần lượt đi vào sân. Biệt Đông quan sát người lạ đi sau Giang Nguyên. Người kia mặc nguyên bộ đồ đen, mô-tô đen, mũ bảo hiểm đen, quần dài đen và đôi ủng đen. Sau khi cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc rất ngắn làm nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn sắc bén, đường nét góc nghiêng như được chạm khắc tỉ mỉ. Xương lông mày cao, đôi mắt hẹp dài, đuôi lông mày và khóe mắt có một vết sẹo hình như mới có. Trong đêm lạnh giá này trông giống một tảng băng không tan.
Bưởi: chữ Tư [sī] đồng âm với chữ [sì] (số 4), “Anh Tư” bản raw là “Tứ Ca” không phải “Tư” trong tên Tư Phóng.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 2: Không rời nổi mắt
“Con à, ngày tháng sau này còn rất dài, nhớ đừng đánh nhau với người khác nữa, tính tình con ngang tàng, không kiềm chế được bản thân, dừng để đánh mất cả đời mình.”
Biệt Đông đứng trong sân, trong đầu chẳng hiểu sao lại nhớ đến lời nói của ông cụ canh cổng ở cánh cửa sắt kia, “Đừng đánh nhau với người khác nữa”. Bàn tay cầm gậy sắt của Biệt Đông hơi run rẩy.
Ban đêm ở Lê Tân không ấm hơn miền Bắc, Biệt Đông chỉ đứng trong sân một lát, toàn thân đã lạnh cóng. Tiếng đập cửa rầm rầm đã qua giai đoạn nóng nảy nhất, không hiểu sao yếu dần, lúc đập lúc không. Hình như người bên ngoài dần dần mất sức, sau đó hoàn toàn dừng lại.
Biệt Đông đứng không nhúc nhích, toàn thân căng thẳng như đang giằng co với con thú hoang hung mãnh. Không nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rời đó, có lẽ người kia vẫn chờ, Biệt Đông nghĩ. Cậu không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra và tiếp tục ngủ. Nếu là kẻ ác, tới lần đầu sẽ có lần thứ hai. Biệt Đông nghĩ, mình đã là tình nguyện viên ở đây, ít nhất khi Giang Nguyên đi vắng, những việc như trông nhà trông cửa tất nhiên phải giải quyết giúp.
Một tay Biệt Đông siết chặt thanh sắt sau lưng, khẽ đi đến trước cửa chính, ấn công tắc khóa mật khẩu, sau đó đột nhiên mở cửa ra.
Nơi ngang tầm mắt cậu không có ai, nhưng dưới chân lại vang lên một tiếng “bịch”. Một người đàn ông cao to lăn tới theo hướng cánh cửa mở vào trong, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc, ngã bất tỉnh bên chân Biệt Đông.
Hóa ra là một tên say xỉn, sau khi nhìn rõ, toàn thân Biệt Đông thả lỏng ra, thở hổn hển dữ dội, thanh sắt nắm sau lưng rơi xuống đất.
Cổ họng gã say kêu lên vô nghĩa. Biệt Đông do dự một lát, ban đêm lạnh thấu xương, say đến mức này mà mặc kệ trước cửa nhà cậu, không biết có sống nổi đến ngày mai không. Thế là cậu lôi người vào trong sân. Sau đó quay về phòng mặc quần áo đi giày mới quay ra, vừa lôi vừa đỡ gã say vào khu vực nghỉ trong góc sân. Trên chiếc ghế dài ở đó có một cái đệm rất dày, có thể cho gã nằm.
Ánh trăng chiếu sáng sân, Biệt Đông nhìn rõ trên mặt gã say xỉn đầy râu ria, khoảng ba, bốn mươi tuổi, không nhìn rõ, còn phát hiện ngón giữa tay phải của gã thiếu mất một đốt.
Biệt Đông do dự một lát, mở cửa lò sưởi âm tường ở khu nghỉ ngơi ra. Trong góc có đống củi đã được chẻ gọn, còn có ít than. Biệt Đông biết nhóm lửa, ném ít gỗ vào, lại ném thêm vài cục than, như vậy chắc có thể cháy đến rạng sáng.
Nhiệt độ xung quanh tăng lên từng chút một, Biệt Đông nhìn người nằm trên ghế dài phát ra tiếng ngáy đều đều. Cậu đến chỗ giếng bơm nước rửa tay, lại quay về phòng ngủ.
Không biết có phải vì ở cao nguyên không, khí oxi ít hơn ở quê. Đêm đầu tiên ở đây Biệt Đông ngủ rất ngon. Phòng chứa không có cửa sổ, điện thoại của cậu cũng đã hỏng, dẫn đến lúc tỉnh dậy hoàn toàn không biết mấy giờ rồi.
Nằm trên chiếc giường tối tăm nhỏ hẹp, trong lòng Biệt Đông dâng lên cảm giác thả lỏng hiếm có. Sau đó, đột nhiên nhớ ra gã say được cậu lôi về đêm qua, trong lòng căng thẳng, vội vàng ngồi dậy, qua loa mặc quần áo và áo da rồi ra khỏi phòng.
Ánh nắng chói chang, Biệt Đông dùng tay che mắt, một lát sau mới thích nghi. Giây tiếp theo, toàn thân đã toát mồ hôi vì bị nắng chiếu, cậu mới nhớ ra ban ngày ở đây mặc áo ngắn tay còn thấy nóng, nhanh chóng cởi áo da ném về phòng. Nơi này chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn như vậy, cậu luôn không nhớ được.
Đi qua khoảng sân đầy cây cối, người trên ghế dài ở khu nghỉ ngơi đã biến mất, lò sưởi cũng tự nhiên tắt. Trên bàn có một chữ “Cảm ơn” được viết nguệch ngoạc bằng tro và ngón tay, và một tờ tiền được đè bằng hòn đá.
Hai mươi đồng.
Biệt Đông cầm lấy tờ tiền mỏng dính kia, bụng đúng lúc kêu một tiếng. Nhìn trời ước chằng sắp giữa trưa rồi, cậu nghĩ, có thể ra chợ mua ít đồ ăn.
Thị trấn cổ có chợ thức ăn. Biệt Đông ra khỏi khách sạn, đến đường Tùy Viên hỏi thăm người ta, rồi đội nắng đi về phía cổng thành ở hướng Đông Nam. Thật ra khoảng cách không gần lắm, nhưng Biệt Đông vui vẻ đi bộ, thuận đường ngắm nhìn nơi mà cậu sắp sinh sống.
Đi dọc đường Tùy Viên đến cuối, con phố đi bộ này chỉ dài khoảng mấy trăm mét, hai bên mở đầy cửa hàng. Cửa hàng nào cũng nho nhỏ, quán mì thịt dê, cửa hàng quần áo trang sức, cửa hàng đồ thủ công bằng da… hàng bày la liệt. Dọc theo các cửa hàng còn có một dãy quầy hàng rong, cái gì cũng có, nến thơm tự làm, gà luộc chặt vừa mới bưng ra từ bếp, làm khung diều thủ công… Biệt Đông vừa đi vừa nhìn, cảm thấy con phố này quả là một kính vạn hoa.
Đi qua con phố này, dường như bản thân cậu cũng nhiễm không ít hơi người, cơ thể và tinh thần đều trở nên nóng bừng.
Sau khi mua đồ ở cổng Nam chợ thức ăn, rau củ ở đây tươi ngon mọng nước, giá lại rẻ. Biệt Đông chỉ có tổng cộng 35 đồng, sau khi mua một túi to còn lại 5 đồng. Lúc ra khỏi chợ, cậu nhìn thấy bên đường có rất nhiều phụ nữ địa phương đeo giỏ trúc lớn bán hoa, cả giỏ lớn đầy hoa cúc dại. Biệt Đông không kìm lòng được dừng lại.
Ngón tay lướt nhẹ qua những cánh hoa mỏng manh lại đầy sức sống kia, đây là loài cây Biệt Đông quen thuộc. Trong rừng rậm ở quê nhà, vào tháng Sáu, loài hoa cúc dại nhỏ bé này mọc đầy khắp núi đồi, gió thổi biển hoa, rực rỡ một vùng. Nhưng chỉ có một mùa hè ngắn ngủi.
Vậy mà ở Lê Tân lại có quanh năm, mùa đông cũng nở tươi rói thế này. Biệt Đông không nhịn được, lấy 5 đồng cuối cùng ra mua một bó to.
Lần này trên người thực sự không còn đồng nào nữa. Biệt Đông nghĩ, lát nữa ăn cơm xong phải ra ngoài đi dạo, tìm việc làm, ít nhất kiếm được tiền cơm trước khi Giang Nguyên quay về.
Lúc quay lại khách sạn, bất ngờ phát hiện cửa sân mở toang, Biệt Đông hoảng hốt, tưởng là mình quên đóng cửa khi ra ngoài. Cậu vội vàng lao vào, lại phát hiện có một người ngồi giữa đám cây cối trong sân, nhàn nhã ôm cốc trà, nhắm mắt phơi nắng.
Biệt Đông liếc mắt đã nhận ra, đây là gã say xỉn tối qua được cậu kéo vào. Trạng thái căng thẳng bẩm sinh, lúc nào cũng cảnh giác của Biệt Đông lại quay về người. Cậu bước đến gần, người kia ung dung mở mắt ra, nhìn thấy người thì nhe răng cười một tiếng, “Về rồi à?”
“Anh vào bằng cách nào?” Biệt Đông cảnh giác xoay người lại nhìn cửa sân.
Người kia ngồi trên ghế gỗ, dựa vào bàn gỗ nhỏ sau lưng, duỗi chân ra, mắt vẫn sưng, ngửa đầu nhìn Biệt Đông đứng trước mặt gã, tự nhiên nói: “Đừng căng thẳng, anh là bạn của Giang Nguyên, tên là Tư Phóng, nhóc cũng có thể gọi anh là anh Tư, anh biết mật khẩu mà mấy đứa, anh không phải người xấu.”
Lúc này Biệt Đông mới yên tâm. Người tên Tư Phóng này có vẻ lười biếng lại bất cần đời, nhưng gã không phải người xấu. Biệt Đông nhận ra được hơi thở của kẻ xấu, Tư Phóng không phải.
Tư Phóng nói: “Tối qua uống nhiều quá, đột nhiên nhớ ra Giang Nguyên nói với anh sẽ có một bạn nhỏ đến làm nhân viên tình nguyện ở đây, bảo anh tới xem người đến chưa. Nên anh tới xem thử.”
Biệt Đông nghĩ thầm:… Hơn nửa đêm say đến mức như vậy mò tới đây?
Tư Phóng lại xua tay: “Đừng trưng ra cái vẻ mặt đó, uống say thôi mà. Mày cũng thật là, đến rồi cũng không nhắn tin cho Giang Nguyên, nó cứ lo mãi.”
Lúc này Biệt Đông mới nói: “Điện thoại của em hỏng rồi, không gửi tin nhắn được.” Lại nói: “Làm phiền nói với anh Nguyên một tiếng.”
Tư Phóng nói: “Anh nói với nó rồi, người đã đến, người cũng khá tốt, biết kéo anh vào còn nhóm lửa, không ném anh ở ngoài tự sinh tự diệt.” Nói xong gã người khà khà, Biệt Đông cũng nhếch miệng cười theo.
Tư Phóng liếc nhìn đồ ăn Biệt Đông xách trong tay: “Ơ, còn biết nấu cơm à.”
Biệt Đông gật đầu, muốn nói nếu anh chưa ăn cơm thì ở lại ăn, dù sao cũng mua bằng tiền của anh. Tư Phóng lại giành nói trước cậu: “Đúng lúc quá, đi, xách đồ ăn đến chỗ anh ăn.”
Biệt Đông: Hả?
Biệt Đông nói chen vào: “Em, em không có tiền trả.”
Tư Phóng dừng lại, nhìn cậu vài lần. Biệt Đông hơi đỏ mặt, nhưng đó là lời nói thật. Nửa tháng nữa Giang Nguyên mới về, cậu không trả nổi tiền cơm nửa tháng này cho Tư Phóng được.
Nhưng Tư Phóng lại nói: “Không phải mày biết nấu cơm à? Vậy sang làm phụ bếp cho anh, không tính mày ăn chùa.”
Như vậy thì được, Biệt Đông gật đầu: “Cái này em làm được.”
Quán cơm của Tư Phóng nằm trong ngõ nhỏ đối diện khách sạn, được sửa lại từ một nhà dân, cũng có khoảng sân nhỏ. Hai phòng liền kề thông với nhau làm phòng ăn, chừa cho mình một góc nhỏ ngăn ra để ngủ, bếp ở phía sau, bên cạnh còn có sân sau nhỏ.
Món ăn của quán cơm đơn giản, được viết trên bảng đen. Biệt Đông liếc nhìn bảng đen, trong lòng dự tính, tám chín phần mười các món cậu có thể nấu được.
Việc kinh doanh có vẻ khá tốt, vẫn chưa đến trưa đã có người tới giành chỗ chờ ăn cơm. Tư Phóng bắt đầu chỉ huy Biệt Đông, Biệt Đông nhanh nhẹn chuẩn bị đồ ăn thái đồ ăn. Tư Phóng kẹp điếu thuốc bằng ngón tay mất một đốt của gã, dựa vào cửa bếp, híp mắt nhìn Biệt Đông làm việc.
Âm thanh thái đồ ăn trên thớt gỗ nhanh và ổn định, Tư Phóng nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: “Tay mày rất vững, dùng dao rất tốt.”
Biệt Đông không dừng tay, thuận miệng trả lời: “Ừm, ba em là thợ săn, cũng làm thợ mộc, đã dạy em từ nhỏ.”
“Thảo nào.”
Tư Phóng tiếp tục hỏi tình huống trong nhà cậu, Biệt Đông ngậm miệng không đáp nữa.
Chuyện ăn ở đã được giải quyết xong, trong lòng Biệt Đông có chút yên tâm. Cậu ở khách sạn, mỗi ngày dậy sớm dọn sân, tưới nước cho cây, lau bụi trong sân và các phòng, lại quét dọn sàn nhà sạch sẽ. Sau đó sẽ đến chỗ Tư Phóng giúp việc bếp núc. Buổi chiều, thỉnh thoảng cậu sẽ ngồi trong sân rất lâu, không làm gì cả, nhìn mây, nghe gió. Mùa đông ở Lê Tân gió rất lớn, khi nhắm mắt lại, cậu sẽ cảm thấy mình lại quay về cánh rừng ở miền Bắc.
Sau khi thân quen với Tư Phóng, không có việc gì Biệt Đông cũng ở chỗ Tư Phóng, hoặc là đạp xe xích lô của gã đến chợ đầu mối xa hơn để chở hàng.
Lúc rảnh rỗi hai người nói chuyện, Tư Phóng hỏi cậu quen Giang Nguyên như thế nào. Biệt Đông kể lại, lại hỏi Tư Phóng tại sao Giang Nguyên không làm giáo viên nữa. Tư Phóng cười với vẻ mặt phức tạp, ngược lại hỏi Giang Nguyên không nói với mày à?
Biệt Đông lắc đầu, Tư Phóng bảo vậy thì gã cũng không tiện nói, lại nói “Tiếc cho thằng Nguyên”.
Biệt Đông nói: “Anh Nguyên là người tốt.”
Nhưng Tư Phóng không tiếp lời, chỉ hút thuốc, quay đầu liếc nhìn Biệt Đông.
Giang Nguyên đi vòng quanh núi1, tính ngày tháng chắc cũng sắp về rồi. Biệt Đông không có cách nào liên lạc với anh ta. Có một ngày, Tư Phóng nói với cậu là hôm nay về, có lẽ sẽ hơi muộn.[1]
- “vòng quanh núi” là một hoạt động tôn giáo phổ biến ở Tây Tạng và các khu vực lân cận.
Tối đó, quán cơm của Tư Phóng đến mười giờ đã đóng cửa. Sau đó làm một nồi lẩu, bảo Biệt Đông thái rất nhiều thịt và rau, rồi hai người xách theo nồi to nồi nhỏ đến khách sạn, nói là chờ người về sẽ cùng nhau ăn lẩu.
Kết quả chờ mãi đến mười hai giờ, từ xa truyền đến tiếng xe gầm rú, Tư Phóng dụi tắt thuốc lá: “Người đến rồi.”
Gã đứng dậy đi bật bếp hâm nóng nước dùng. Tiếng xe máy ngày càng gần, hình như không chỉ có một chiếc xe. Biệt Đông mở cửa sân ra, xe chạy thẳng vào trong hẻm, đâm vào cửa sân.
Là Giang Nguyên, Biệt Đông đứng giữa sân, thật lòng vui mừng khi nhìn thấy Giang Nguyên, cậu gọi: “Anh Nguyên.”
Nhưng Giang Nguyên thấy cậu lại sững sờ. Sáu năm không gặp, Biệt Đông đã thay đổi quá nhiều. Biệt Đông trong lòng Giang Nguyên vẫn là đứa trẻ 13 tuổi, ngây ngô non nớt. Anh ta nhất thời không thể liên hệ với cậu thiếu niên cao gầy trước mặt.
Biệt Đông lớn rồi, anh tuấn mạnh mẽ hơn, cậu thiếu niên đẹp đến mức khiến người ta quên cả rời mắt.
Cho đến khi Giang Nguyên bị người phía sau thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Đứng đực ra đó làm gì, vào đi.”
Giang Nguyên mới lấy lại tinh thần, hai chiếc mô-tô được trang bị đầy đủ lần lượt đi vào sân. Biệt Đông quan sát người lạ đi sau Giang Nguyên. Người kia mặc nguyên bộ đồ đen, mô-tô đen, mũ bảo hiểm đen, quần dài đen và đôi ủng đen. Sau khi cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc rất ngắn làm nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn sắc bén, đường nét góc nghiêng như được chạm khắc tỉ mỉ. Xương lông mày cao, đôi mắt hẹp dài, đuôi lông mày và khóe mắt có một vết sẹo hình như mới có. Trong đêm lạnh giá này trông giống một tảng băng không tan.
Bưởi: chữ Tư [sī] đồng âm với chữ [sì] (số 4), “Anh Tư” bản raw là “Tứ Ca” không phải “Tư” trong tên Tư Phóng.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 2
10.0/10 từ 47 lượt.