Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách
Chương 28: C28: Chương 28
Lúc Lâm Mậu từ phòng bếp đi ra, Hà Uyên đã vừa hút sữa chua vừa đi lên lầu. Cậu vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống sofa, oán thán đội trưởng ở đây không có tính người.
“Mậu Mậu.”
“Hử?” Lâm Mậu quay sang nhìn Uông Đồng vừa lên tiếng gọi mình.
“Cậu ấy nói thật ư?”
“Ai cơ?”
“Giản Bác Dịch.” Tay của Uông Đồng hơi run run nhưng vì để ở bên người nên Lâm Mậu không phát hiện ra.
“À chị nói chuyện của Tiểu Ngôn Chi à?”
“Ừm.”
“Dĩ nhiên là thật rồi, chị không thấy hai người cùng họ với nhau à?” Lâm Mậu nghĩ đến chuyện trước đây giấu Uông Đồng, nên hơi ái ngại cười nói: “À thì, trước đây không nói ra vì bọn họ không muốn người ngoài biết chuyện này. Lần này nếu không phải tình thế bắt buộc thì cũng sẽ không công bố như này đâu.”
Uông Đồng “ừm” một tiếng, ánh mắt chậm chạp chuyển đến đầu cuối cầu thang. Nếu như trước đó tâm trạng của cô ta như bay lên tầng mây khi cô ta tưởng rằng Giản Ngôn Chi và Giản Ngôn Chi là một cặp, thì bây giờ, tâm trạng của cô ta chính là rơi xuống đáy vực.
“Uông Đồng, Uông Đồng?”
“Hả?”
“Chị sao vậy? Gọi chị mà chị chẳng trả lời.”
“Không, không có gì.” Đột nhiên Uông Đồng cầm túi lên, “Mậu Mậu, chị về trước đây.”
“Hả? Không ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về.”
“Không cần đâu, đột nhiên có chút chuyện.” Uông Đồng vội vàng đi ra cửa, “Tạm biệt nhé.”
Lão Dao ngước mắt lên từ màn hình máy tính, “Sao đã về rồi?”
Mậu Mậu nhún vai, “Không biết, ai nấy cũng kỳ quái lạ lùng, cũng không biết là bị sao nữa.”
Chuyện Giản Bác Dịch livestream làm rõ mối quan hệ với Giản Ngôn Chi vào hôm qua đã được lan truyền rộng rãi trên Weibo. Có lẽ mọi người cũng không thể ngờ được, cậu cả nhà họ Giản vẫn luôn học hành ở nước ngoài trong lời đồn, lại trở thành một tuyển thủ esports.
Hotsearch cao ngất ngưởng không tụt, Giản Ngôn Chi cũng đăng một bài đăng trên Weibo:
Giản Bác Dịch là một tuyển thủ esports, anh ấy vào giới esports chứ không phải giới giải trí, vì thế mong bạn bè truyền thông có thể quan tâm đến các trận đấu của anh ấy, mà không phải đưa tin những tin đồn thất thiệt (Trận đấu vào tuần sau, DSG cố lên, anh trai cố lên.)
Sau khi đăng bài Weibo, Giản Ngôn Chi đi trang điểm chuẩn bị quay phim.
Sau một cảnh quay, cô lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Vậy mà sau khi xem xong những bình luận hàng đầu xong cô lại vô cùng sửng sốt, vì bình luận hàng đầu lại không nhắc đến mối quan hệ của cô và Giản Bác Dịch, mà là cô và Hà Uyên.
WHAT?
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Giản Ngôn Chi lập tức mở tin tức mới nhất ra, lúc này mới hơi hiểu mạch suy nghĩ của cư dân mạng.
Nguyên nhân là như thế này, sáng nay có một cư dân mạng nào đó đào lại video cô gái che mặt xuất hiện trong livestream của Lão Dao. Ban đầu xem video thì không có ai liên tưởng cô gái bí ẩn đó với Giản Ngôn Chi. Bây giờ sau khi xem xong livestream biết được mối quan hệ của Giản Ngôn Chi và DSG, mọi người lại xem lại video trước đó một lần nữa thì phát hiện ra, vóc dáng của cô gái bí ẩn kia có sự khác biệt với Uông Đồng, còn so với Giản Ngôn Chi thì hoàn toàn trùng khớp.
Có một cư dân mạng thấy thế bèn làm một video cắt ghép, lấy đoạn cắt Giản Ngôn Chi lén lút đi từ phòng Hà Uyên ra ngoài, Hà Uyên đứng trong phòng khách “dịu dàng” nhìn cô ghép với màn tương tác của hai người lúc livestream hôm qua. Mà cuối đoạn video là cảnh Giản Ngôn Chi và Giản Bác Dịch đang tranh giành chìa khóa, Hà Uyên đi đến bên cạnh hai người nói chuyện.
Lúc đó cảnh tượng này không thu hút sự chú ý của mọi người, lúc này chủ thớt lại chèn một dòng chữ ở bên cạnh anh: Anh vợ, thả vợ tôi ra.
Thế là, đoạn video này được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Giản Ngôn Chi xem xong vừa cuống vừa lúng túng, mà trong những cảm xúc phức tạp này còn xen lẫn một chút thích thú mà ngay cả bản thân cô cũng không thể không thừa nhận.
“Đội trưởng của DSG siêu đẹp trai, nghe thấy anh ấy tranh sữa chua với Ngôn Ngôn của chúng ta rất dễ thương! Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là mình đã tưởng tượng ra được một bộ phim dài tập rồi.”
“Thế cho nên Giản Ngôn Chi và Hà Uyên đã ở bên nhau từ lâu rồi sao, ah... kíc.h thích ghê!”
“Không hổ danh là nữ thần esports, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã hốt mất người mạnh nhất rồi!”
“Ủa khoan... CP của Cửu Ca bị em gái nhà mình cướp mất rồi sao?”
“Mặc niệm cho Cửu Ca.”
“Aaaaaaaa tui không thể chấp nhận sự thật Uyên thần nhà tôi và Tiểu Cửu không phải một đôi! Tui không tin!”
“Còn ai nhớ trận đấu esports từ thiện cách đây không lâu không? Dù sao cảnh tượng Uyên thần điên cuồng nộp mạng cho đội địch ở hiệp hai tôi vẫn nhớ rõ rành rành, bây giờ ngẫm nghĩ kỹ lại... Giản Ngôn Chi chẳng phải ở bên đội đối thủ sao?”
“Nghĩ kỹ lại cực kỳ khủng bố!”
...
“Đúng thật là sóng trước chưa tan sóng sau đã tới.” Phương Dạng nhìn cô rồi lắc đầu, “Em nói xem em bị làm sao vậy, sao bỗng nhiên lại đi từ phòng người ta ra ngoài?”
Giản Ngôn Chi trưng ra khuôn mặt vô tội, “Chuyện này không như những gì mọi người nghĩ đâu, dù sao cũng chỉ là anh ấy uống say, em đưa anh ấy về phòng mà thôi.”
“Đưa về phòng xong còn mình cũng ngủ lại đó luôn?” Phương Dạng “chậc chậc” rồi lắc đầu, “Chị nói này Ngôn Chi, chị thấy... cái tâm tư kia của em thực ra cũng không khác những gì mọi người nghĩ là bao đâu.”
“Sao cơ?”
“Chị nói là tâm tư của em với Hà Uyên đó.” Phương Dạng nhếch miệng cười, “Lần này em và cậu ta vướng vào tin đồn, có phải trong lòng vui sướng đến nỗi sắp nổ tung rồi không?”
“Lượn, lượn đi chế.” Giản Ngôn Chi quay đầu đi, che giấu sự hoảng loạn trong đáy mắt của mình.
“Được thôi, được thôi, không đùa em nữa.” Phương Dạng đứng dậy, “Em vui thì cứ vui, nhưng dù sao chuyện này cũng không phải là sự thật, cho nên phải lên tiếng làm rõ thì vẫn phải lên tiếng làm rõ, hiểu chưa?”
“... Dạ.”
Điều Phương Dạng nói không sai, thậm chí còn nói trúng tim đen.
Trước đây khi vướng vào tin đồn với người khác, Giản Ngôn Chi đều tỏ ra thờ ơ, cùng lắm cũng chỉ ca cẩm một câu rằng toàn mấy người vô vị. Nhưng lần này, cô lại tỏ ra lo lắng không yên. Lúc thì lo có ảnh hưởng đến trận đấu của Hà Uyên hay không. Lúc thì lại nghĩ anh ấy có vì chuyện này mà cảm thấy phiền não hay không. Nói tóm lại là lo lắng các kiểu con đà điểu.
Sự lo lắng này còn kéo dài đến khi cô đăng Weibo làm rõ, để tránh mang lại những tin đồn vô nghĩa cho Hà Uyên. Giản Ngôn Chi viết: Trên mạng lan truyền rằng tôi có mối quan hệ mập mờ với đội trưởng của DSG. Bây giờ tôi xin đính chính, anh ấy chỉ là bạn thân của anh trai tôi, ngoài ra, chúng tôi không có và cũng không thể có mối quan hệ nào khác, đừng tin vào những chuyện không có căn cứ!
Đăng Weibo xong, Giản Ngôn Chi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô cũng không đọc bình luận nữa, trực tiếp tắt điện thoại, vào cảnh quay.
Một tuần sau, Giản Ngôn Chi được đoàn phim cho nghỉ phép, về nhà nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau thức dậy, đứng trên ban công nhìn về phía đối diện, hôm nay người ở bên đó không có trận đấu, có lẽ đang luyện tập ở trong gaming house.
Ngây ngẩn một hồi, Giản Ngôn Chi xuống nhà rồi đi sang phía đối diện.
Đứng ở trước cửa, cô hít sâu một hơi, cố gắng để dáng vẻ của mình giống như bình thường. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô duỗi tay ra gõ cửa.
“Ế, Ngôn Chi.” Người mở cửa là Lão Dao, nhìn thấy cô mắt cậu ấy chợt vụt sáng lên, vội vàng kéo cô vào nhà, “Chàng trai ở phía đối diện nhìn qua đây đi, bạn gái tin đồn nhà anh quay về rồi nè.”
Giản Ngôn Chi: “...”
Hà Uyên đang ngồi trên sofa: “...”
Ở trên sofa, ngoài Hà Uyên ra còn có một người khác, Giản Ngôn Chi nhìn thấy anh ấy thì có hơi bất ngờ, “Tổng giám đốc Hà?”
Mắt Hà Nguyên Gia sáng lên, “Ngôn Chi à, em đã về rồi, nào nào nào, ngồi bên A Uyên đi.”
Giản Ngôn Chi: “...”
Lão Dao nhướng mày lên ra vẻ ẩn ý, đẩy cô về phía sofa, “Mau ngồi đi, mau ngồi đi.”
Giản Ngôn Chi cười khan một tiếng, “À thì, sao anh cũng ở đây thế tổng giám đốc Hà?”
Hà Nguyên Gia nhìn Hà Uyên một cái, cười nói: “Thỉnh thoảng cũng phải đến ngó nghía gaming house chút.” Dĩ nhiên anh ấy sẽ không nói chỉ vì tin đồn của em trai nhà mình, sau khi từ nước ngoài quay về anh ấy bèn chạy tới đây chất vấn!
“À...” Giản Ngôn Chi mím môi, nói tiếp: “Em đăng Weibo mọi người cũng nhìn thấy hết rồi nhỉ, em và Uyên thần...”
“Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, bọn anh không tin đâu, bọn anh tin vào ánh mắt của cư dân mạng cơ.” Lão Dao nói.
Giản Ngôn Chi cạn lời, “Lão Dao à, anh đừng có gây sự.”
“Đúng là như vậy mà.” Giản Bác Dịch đang chơi game ở cạnh đó tiếp lời, “Ở trong gaming house của chúng ta, em gái tôi và đại ca là như thế nào, mọi người còn không biết sao, sao có thể có sự mập mờ, đều là cánh cư dân mạng nhàm chán kia đoán mò.”
“Ôi dào, Tiểu Cửu nói có lý, chúng ta không được suy đoán bừa bãi, chuyện tình cảm ấy mà, để cho hai người bọn họ tự phát triển là được rồi.”
Hà Uyên: “...”
Giản Ngôn Chi: “...”
Hà Nguyên Gia nói: “À đúng rồi, A Uyên à, chắc mấy ngày nay mẹ gọi điện cho em nhiều lắm nhỉ?”
Hà Uyên “vâng” một tiếng, vẻ mặt không mấy tốt đẹp.
Giản Ngôn Chi lại hơi bất ngờ, “Mẹ? Mẹ ai?”
Lão Dao: “Em còn không biết sao, mẹ của hai người họ đấy.”
Giản Ngôn Chi: “???”
Hà Nguyên Gia nhếch mày lên, vỗ vào vai Hà Uyên, “Chậc, em làm sao vậy, anh là anh trai em mà, chuyện quan trọng như này sao em không nói với em dâu tương lai một tiếng?”
Giản Ngôn Chi: “Phụt...”
“Bỏ đi bỏ đi, anh tự giới thiệu là được.” Hà Nguyên Gia nhướng mày nói với Giản Ngôn Chi: “Ngôn Chi, anh là anh ruột của Hà Uyên, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi.”
Giản Ngôn Chi: “Hả?”
“Này này này, có đặt em vào trong mắt không vậy.” Giản Bác Dịch ngoảnh đầu lại nói: “Người làm anh trai như em còn chưa lên tiếng đâu đấy nhé!”
Lão Dao: “Chẳng phải trước đó cậu còn nói, nếu người yêu của Ngôn Chi là đại ca thì cũng ổn áp phết sao?”
Giản Bác Dịch nghĩ ngợi một hồi, nhớ ra hình như mình đã từng nói như vậy. Thế là cậu đột nhiên nói với vẻ gian xảo: “Thế có thể bảo đại ca gọi tôi một tiếng ‘anh vợ’ được rồi nhỉ?”
“...”
“...”
“Nói đủ chưa?” Hà Uyên đứng dậy, liếc Giản Ngôn Chi một cái, “Chẳng phải người này đã lên Weibo đính chính rồi sao, các cậu còn không thôi đi à, biết tưởng tượng như vậy thì đi làm biên kịch đi.”
Nói xong, anh trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đi lên lầu.
Cả đám đều sửng sốt.
Còn Giản Ngôn Chi nhìn theo bóng lưng của anh, tâm trạng lập tức trượt xuống đáy vực...
Quả nhiên, anh vẫn rất để ý chuyện cô mang đến tin đồn này cho anh ư?
“Ai da, đừng để ý đến nó, em trai anh có tính nết như vậy đấy, nói một đằng nghĩ một nẻo ấy mà.” Hà Nguyên Gia an ủi, “À phải rồi, hay là chúng ta làm một ván game đi!”
Giản Ngôn Chi cụp mắt xuống, “Xin lỗi tổng giám đốc Hà, em cảm thấy không thoải mái lắm, em về trước đây.”
“À thế à.” Hà Nguyên Gia cũng là một người lõi đời, lập tức cảm nhận được đâu đó bất thường, “Không sao, em mau về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Giản Ngôn Chi đứng lên, cười xin lỗi anh ấy rồi ra khỏi gaming house.
Trong gaming house, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lão Dao: “Hai người này... chiến tranh lạnh à?”
Lâm Mậu nãy giờ vẫn luôn yên lặng hừ một cái, “Chiến tranh lạnh gì chứ, cũng có ở bên nhau bao giờ đâu, các anh đừng đoán bừa nữa, Tiểu Ngôn Chi của chúng ta là người độc thân!”
“Sao cậu nhóc này lại nói liều thế nhỉ, rõ ràng hai người họ có gì đó mà.” Hà Nguyên Gia nói.
Lão Dao cười he he, “Tổng giám đốc Hà, anh đừng để ý đến Mậu Mậu, cậu ta á, là đệ nhất fan của Ngôn Chi đấy, không thể nhìn nổi cô ấy có bạn trai.”
Hà Nguyên Gia ồ lên một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lúc này điện thoại cũng vang lên, Hà Nguyên Gia nhìn qua, lập tức tỏ vẻ đau khổ.
“Alo...”
Đầu bên kia vang lên tiếng gầm của “sư tử hà đông”: “A Uyên đâu, sao không nghe điện thoại!”
Hà Nguyên Gia ho khụ khụ, “À, nó đang ngủ trưa...”
“Ngủ trưa cái gì, bảo nó nghe điện thoại!”
Hà Nguyên Gia đứng dậy đi ra ngoài cửa, “Mẹ, mẹ muốn làm gì ạ?”
“Ầy dà, mẹ muốn hỏi nó về chuyện của con dâu.”
“... Mẹ đừng tham gia bừa bãi, đây là chuyện của đám thanh niên.”
“Mẹ không tham gia được à? Con xem em trai con đi, bao nhiêu năm nay chẳng nhìn phụ nữ lấy một cái, con cũng biết mẹ lo lắng bao nhiêu mà. Mẹ cũng đã sắp thuyết phục mình là để cho nó ra nước ngoài lấy một người đàn ông rồi đấy! Trời đất ơi, bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một cô gái xinh đẹp, con bảo mẹ có để tâm hay không?”
“...”
“Không nói nhiều nữa, nó không nhận điện thoại cũng không sao, mẹ sẽ lập tức bay về!”
- -
Tác giả có lời muốn nói: Uyên thần dỗi rồi, nguyên nhân??? Chuyện này quá đơn giản! Thế mà em Giản lại nói trên Weibo là hai người không có miếng quan hệ nào! Hơn nữa tương lai cũng không có nốt!
(Đội trưởng của chúng ta đang trốn trong phòng lặng lẽ khóc thầm)
Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách