Con Rể Quyền Quý

Chương 558-561

364@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 558:



Nghe Hạ Tấn Dương nói xong, ánh mắt người phụ nữ tràn đầy khó tin: “Cậu… Cậu Hạ nói thật hả? Một cái tát cho tôi một tỷ năm trăm triệu ư?!



“Mẹ kiếp!” Hạ Tấn Dương hùng hổ mắng: “Mày cho rằng tao thiếu mấy đồng cắc đó hả?



Người phụ nữ trẻ tuổi hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy dao động, nhìn Hàn Ôn Nhu cười lạnh: “Họ Hàn, cô đừng trách tôi, ai bảo cô không biết điều trêu chọc cậu Hạ làm chỉ. Tôi sẽ thay mặt cậu Hạ cho cô một bài học.



Hạ Tấn Dương nằm xuống sofa, cầm miếng dưa hấu Đường Tấn vào miệng, cười to: “Thú vị, tôi thích xem chó cắn chó!



Đội trưởng Tôn đứng giữa Hàn Ôn Nhu với người phụ nữ trẻ tuổi kia, nhìn cô ta: “Cô định làm gì?!



“Đội trưởng Tôn, tôi chỉ muốn tốt cho nhóm chúng ta thôi.



Cậu Hạ đã nói rồi, chỉ cần chúng ta làm cho cậu ấy hài lòng, cho họ Hàn này một bài học thì lần này sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta. Những gì tôi làm đều là vì mọi người. Nếu mọi người không muốn thì hãy để tôi làm kẻ ác đi!” Người phụ nữ nắm chặt bàn tay.



“Cô nói bậy!” Một đội viên nữ tính đứng bên cạnh Hàn Ôn Nhu quát lên: “Cô vì tiền thì có!!



“Tiền ư? Đúng, tôi vì tiền đấy, một cái tát một tỷ năm trăm triệu cơ mà” Người phụ nữ trẻ tuổi cười lạnh: “Đồ đê tiện, mày với con họ Hàn này cũng là cá mè một lứa, nếu không phải do ày thì sao con họ Hàn lại không nhịn được ra tay chứ. Chẳng qua là bị cậu Hạ sờ mó tí thôi mà mày cứ như chết cả nhà ấy.



Thực ra trong lòng mày thích lắm chứ gì?



558-1-con-re-quyen-quy.jpg





Cô ta vừa dứt lời thì đấm lên người đội trưởng Tôn. Đội trưởng Tôn xoay người, vừa tránh thoát một quyền thì cô ta lại giơ chân lên đá, đội trưởng Tôn không kịp né tránh, bị đá trúng ngực.



Đội trưởng Tôn bị người phụ nữ trẻ tuổi đá vào ngực cho liên tục lùi về sau. Hạ Tấn Dương nhàn nhã nằm một bên, vẻ mặt như xem diễn. Trong tiểu đội của Hàn Ôn Nhu, người phụ nữ trẻ tuổi này có thực lực mạnh nhất, những người còn lại thua xa cô ta. Một tiểu đội tụ tập đủ các loại nhân tài, không phải ai cũng là nhân tài kiểu chiến đấu. Sau đi đẩy ngã đội trưởng Tôn, người phụ nữ trẻ tuổi hầu như không còn đối thủ, có hai người đàn ông tiến lên muốn ngăn cả cô ta, lại bị cô ta thoải mái đánh ngã.



“Chỉ bằng lũ rác rưởi chúng mày mà cũng xứng làm đồng đội của tao hả? Biết gân đây tao đã ghê tởm sắp nôn mửa không hả?” Người phụ nữ trẻ tuổi khinh thường nhổ nước bọt, cuối cùng đưa mắt nhìn Hàn Ôn Nhu: “Con tiện nhân họ Hàn, sẵn sàng hưởng thụ đi!



Hàn Ôn Nhu vốn đã nóng tính, bây giờ đương nhiên sẽ không chịu đựng, vung tay đánh về phía người phụ nữ này.



“Đánh đấm mềm nhũn!” Nắm tay của Hàn Ôn Nhu bị cô ta nhẹ nhàng bắt lấy: “Tối qua lên giường với đàn ông nhiều quá hả?!



Hàn Ôn Nhu nổi giận, giơ chân đá về phía đối phương, lại bị đối phương thoải mái ngăn cản: “Chậc chậc chậc, chẳng có tí uy lực nào!




Người phụ nữ trẻ tuổi cố ý làm nhục Hàn Ôn Nhu, chính là muốn để lại ấn tượng tốt cho Hạ Tấn Dương.



“Không tồi” Hạ Tấn Dương nằm trên sofa: “Tao càng ngày càng thích con chó như mày đấy.



Được Hạ Tấn Dương “khích lệ”, người phụ nữ trẻ tuổi càng vui vẻ, lạnh lẽo nhìn Hàn Ôn Nhu: “Họ Hàn, đây mới gọi là ra quyền!” Nói rồi, cô ta đấm vào mặt Hàn Ôn Nhu.
Chương 559:



Cảm nhận tốc độ và lực lượng của đối phương, sắc mặt Hàn Ôn Nhu thay đổi, vội vàng giơ tay ngăn cản. Mặc dù chặn được nắm đấm của đối phương, nhưng cô lại bị mất trọng †âm, liên tục lùi về sau. Người phụ nữ trẻ tuổi lại nhào lên, giơ nắm đấm đấm lên mặt Hàn Ôn Nhu.



Thấy cảnh này, Hạ Tấn Dương nở nụ cười vui vẻ. Hàn Ôn Nhu vừa đứng vững chân thì đối mặt với một quyền của người phụ nữ này, thậm chí không kịp ngăn cản mà chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của đối phương dần dần phóng to trong mắt mình. Hàn Ôn Nhu nhăm mắt lại, cam chịu chờ cú đấm này, thậm chí đã sẵn sàng chịu đựng đối phương đấm đá và nhục nhã.



Một giây, hai giây, ba giây trôi qua…



Cao thủ đối chiến, chỉ trong một giây cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng khoảng chừng ba giây, Hàn Ôn Nhu cũng thấy cơn đau trong tưởng tượng. Cô mở mắt ra, thấy người phụ nữ trẻ tuổi kia đang đứng trước mặt mình, cô ta đã tung nắm đấm ra, nhưng dừng lại trước mặt mình 20 cm không thể đi tới, bởi vì một bàn tay nắm chặt nắm đấm của cô ta.



“Nhớ kỹ, giao chiến với người khác, cho dù là trong chớp mắt cuối cùng thì cũng không thể bỏ cuộc. Ngay vừa rồi, cô có không dưới năm cách để ngăn cản nắm đấm của cô ta. Với tốc độ của cô, nếu hoàn toàn phát huy thì cũng có thể tránh thoát.



Một giọng nói vang lên sau lưng Hàn Ôn Nhu. Nghe thấy giọng nói này, Hàn Ôn Nhu khẽ run lên, vẻ mặt khó tin. Từ khi cô rời khỏi Châu Xuyên, giọng nói này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần. Cô ảo tưởng một ngày nào đó mình có thể gặp lại chủ nhân của giọng nói này, nhưng trong lòng cô cũng biết chỉ là mình một bên tình nguyện mà thôi, suy cho cùng thì anh đã có gia đình.



Hàn Ôn Nhu lưu luyến rời khỏi Châu Xuyên, nhưng đa phần là một loại dứt bỏ. Cô biết rõ Trương Thác đã có gia đình, mình với anh chẳng qua chỉ là sai lâm, sớm muộn gì cũng phải kết thúc. Nhưng hôm nay lại được nghe giọng anh, Hàn Ôn Nhu nghỉ ngờ rốt cuộc có phải là sự thật hay không.



Đám đội trưởng Tôn đều nhìn thanh niên xa lạ xuất hiện sau lưng Hàn Ôn Nhu, không biết thân phận của anh. Trương Thác siết chặt nắm tay của người phụ nữ trẻ tuổi, một tay nhẹ nhàng ôm vai Hàn Ôn Nhu, nói: “Được rồi, răn dạy cô xong rồi, chuyện còn lại giao cho tôi đi.



Đám đội trưởng Tôn kinh ngạc phát hiện Hàn Ôn Nhu vốn nóng tính ở trước mặt thanh niên xa lạ này lại vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi thanh niên nói xong, Hàn Ôn Nhu lại ngoan ngoãn gật đầu, ngay cả lửa giận trên mặt cũng giảm bớt rất nhiều.



Hàn Ôn Nhu đứng sau lưng Trương Thác, lúc này cô cảm thấy như có một ngọn núi lớn chống đỡ mọi thứ giúp mình, đứng sau lưng anh, mình yên tâm vô cùng.



“Thằng kia, tao khuyên mày đừng làm chim đầu đàn!



Người phụ nữ trẻ tuổi hung tợn trừng Trương Thác. Vẻ mặt cô ta tràn đầy hung ác, vừa rồi mình tung ra một quyền bị thanh niên này dễ dàng ngăn cản, có thể thấy rõ thực lực của bản thân với đối phương chênh lệch rất lớn.



“Chim đầu đàn?” Trương Thác lộ vẻ nghi hoặc, đột nhiên nở nụ cười lạnh, giơ tay tát mạnh lên mặt người phụ nữ trẻ tuổi. Trương Thác ra tay quá nhanh, nhanh đến mức người trong phòng riêng còn chưa kịp hoàn hồn, thậm chí chưa kịp thấy rõ thì đã nghe “bốp” một tiếng, trên mặt người phụ nữ trẻ tuổi xuất hiện năm ngón tay đỏ bừng.



Trương Thác ra tay quyết đoán khiến mọi người không kịp hoàn hồn. Dù gì đi nữa, đàn ông đánh phụ nữ thì vẫn có áp lực tâm lý, tuy nhiên áp lực đó không tồn tại đối với Trương Thác. Trong mắt anh, không có phân biệt đàn ông với phụ nữ, chỉ có bạn và địch.



Người phụ nữ trẻ tuổi ôm gò má mình. Chính cô ta cũng không kịp phản ứng, cô ta cho rằng chí ít người đàn ông trẻ tuổi này sẽ nói mấy câu hung ác đe dọa mình, thậm chí sẽ không ra tay, chỉ nói mấy câu thôi, không ngờ người này lại nói đánh là đánh.



“Mày…” Người phụ nữ trẻ tuổi vừa định mở miệng thì Trương Thác lại cho thêm một cái tát. “Bốp” một tiếng giòn vang, người phụ nữ trẻ tuổi vừa nói tới bên miệng thì bị Trương Thác đánh cho nuốt vào.



“Dám đụng vào bạn gái tôi, cô đã nghĩ kỹ hậu quả chưa?



Trương Thác tiến lên, cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ trẻ tuổi. Bị Trương Thác nhìn chằm chằm, cô ta chỉ cảm thấy mình như bị một con thú dữ theo dõi, không khỏi dựng tóc gáy, tim đập thình thịch, vô cùng bối rối.



Trương Thác túm tóc cô ta, sau đó đá một phát trúng bụng cô ta. Người phụ nữ trẻ tuổi bị Trương Thác đá bay, đập trúng bàn thủy tinh trong phòng riêng. “Choang” một tiếng, bàn thủy tinh vỡ tan tành.



Trương Thác ra tay khiến đám đội trưởng Tôn trợn mắt há hốc mồm. Họ nghĩ mình không có cách nào đánh một người phụ nữ như vậy, nhưng xem ra thanh niên xa lạ này lại không hề cảm thấy có gánh nặng chút nào.
Chương 560:



Người phụ nữ trẻ tuổi bị ném xuống đất, hai tay ôm bụng, gương mặt vặn vẹo, cất tiếng rên rỉ thống khổ, trên người đã có những nơi bị miểng thủy tinh cứa rách.



Trương Thác chẳng buồn nhìn người phụ nữ trẻ tuổi này một lần, đi về phía Hạ Tấn Dương. Hạ Tấn Dương đều thấy rõ cảnh Trương Thác đánh người phụ nữ trẻ tuổi kia, thấy tên hung ác này tiến về phía mình, Hạ Tấn Dương rụt vào trong góc: “Mày… Mày muốn làm gì?!



“Cậu chính là Hạ Tấn Dương?” Trương Thác cười lạnh.



Hạ Tấn Dương nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu mày đã biết thân phận của tao thì cũng nên biết đụng vào tao sẽ có hậu quả như thế nào!



“Vậy à?” Trương Thác nhướng mày: “Lúc nãy tôi ở bên ngoài, nghe thấy cái miệng của cậu lợi hại quá nhỉ!



Hạ Tấn Dương hụt hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Sao? Miệng là của tao, tao nói gì thì liên quan gì tới mày?



“Đương nhiên là liên quan tới tôi!” Trương Thác đạp lên ngực Hạ Tấn Dương, đè anh ta ở nơi đó không thể nhúc nhích, tay còn lại cầm dao gọt hoa quả trên bàn. Lưỡi dao sắc bén cách miệng Hạ Tấn Dương chỉ chưa đầy 1 cm, Hạ Tấn Dương run lẩy bẩy, cảm thấy lưỡi dao này có thể cứa lên mặt mình bất cứ lúc nào.



“Cậu nói xem” Trương Thác lắc lư dao gọt hoa quả trước miệng Hạ Tấn Dương: “Tôi nên cắt miệng cậu trước hay cắt lưỡi cậu trước đây nhỉ? Giọng nói của cậu thật sự rất khó nghe!



“Tôi… tôi…” Hạ Tấn Dương hoảng sợ vì khí lạnh tỏa ra từ Trương Thác, nói chuyện cũng lắp ôi chính là… con trai của Hạ Đường, nếu anh đụng vào tôi thì cũng sẽ không có kết cục gì tốt đâu!



“Ha” Trương Thác cười khẽ, đột nhiên năm chặt chuôi dao đâm mạnh vào hõm vai Hạ Tấn Dương.



“Phập” một tiếng, mũi dao ghim vào cơ thể người. Hạ Tấn Dương cất tiếng kêu thê lương thảm thiết. Đám đội trưởng Tôn đứng ở cửa phòng riêng không tự chủ được nuốt nước miếng, ông anh này quá hung ác, quả thực là không kiêng nể gì. Nữ đội viên lúc trước cũng bị người phụ nữ trẻ tuổi mắng vội kéo †ay Hàn Ôn Nhu: “Hàn Ôn Nhu, vừa rồi anh ấy bảo cậu là bạn gái của anh ấy, đó là bạn trai cậu hả?!



Bạn trai ư? Hàn Ôn Nhu suy nghĩ rồi đáp: “Coi như là thế?



Trương Thác đâm dao vào hõm vai của Hạ Tấn Dương, cũng không rút ra. Hạ Tấn Dương liên tục la hét như heo bị chọc tiết.



“Cậu còn kêu nữa thì tôi sẽ cắt lưỡi cậu” Trương Thác lạnh lùng nói.



Nghe vậy, tiếng kêu thảm thiết của Hạ Tấn Dương ngưng bặt. Anh ta tràn ngập sợ hãi nhìn Trương Thác: “Đại… Đại ca, xin… xin lỗi!



Hạ Tấn Dương thật sự sợ hãi. Vừa rồi anh ta còn cho rằng người này sẽ vì thân phận của mình mà không dám làm gì mình, nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện mình sai rồi, sai quá sai, một nhát dao của đối phương đã nói rõ ràng là anh không hề để ý tới thân phận của mình.



Ngoài phòng riêng, ông chủ quán karaoke đang nôn nóng chờ trước cửa. Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng cất bước đi vào quán karaoke, vừa bước vào thì lớn tiếng chất vấn ông chủ: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu Hạ đâu?!



Ông chủ quán karaoke thấy người đàn ông trung niên này xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm: “Ông Bình, cậu Hạ đang ở phòng riêng 888, cậu… cậu ấy…” Ông ta ngập ngừng.



“Nói “Cậu Hạ… bị người ta đánh…



“Cái gì?” Sắc mặt ông Bình thay đổi. Hạ Tấn Dương là ai?



Con trai độc nhất của Hạ Đường, vậy mà lại bị đánh ở địa bàn của mình, nếu bị bí thư biết chuyện này thì chắc chắn sẽ trách tội mình! Chung quy bí thư với Hạ Đường, bố của Hạ Tấn Dương là bạn thân nhiều năm.



“Kẻ đánh người đâu?” Ông Bình lập tức hỏi. Ông chủ quán karaoke chỉ về phía phòng riêng: “Còn đang ở trong phòng riêng!



“Đi, qua đó xem thử kẻ nào to gan đến thế!” Ông Bình nổi giận đi về phía phòng riêng.



Ông Bình trừng ông chủ quán.



Trong phòng riêng, Hạ Tấn Dương run lẩy bẩy, nhìn Trương Thác bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Đám đội trưởng Tôn muốn tiến lên ngăn cản Trương Thác, nhưng không biết nên nói cái gì. Hạ Tấn Dương đùa giỡn bạn gái người ta, người ta ra tay cho Hạ Tấn Dương một bài học, thân là đàn ông, nếu bạn gái của mình bị người khác đùa giỡn thì chắc hẳn mình cũng sẽ nổi giận đánh người.
Chương 561:



Cửa phòng riêng đột nhiên mở ra từ bên ngoài, một tiếng hét vang lên: “To gan bằng trời, đúng là to gan bằng trời! Dám đánh người ở đây! Còn vương pháp không hả?!” Ông Bình còn chưa tiến vào thì đã lớn tiếng quát mắng.



Đám đội trưởng Tôn thấy người tới thì sắc mặt thay đổi.



Họ là thành viên của Lưỡi Đao, đương nhiên biết thư ký của lãnh đạo Đại Hải.



“Ông Bình, sao ông lại tới đây?” Đội trưởng Tôn vội vàng nháy mắt với Hàn Ôn Nhu để cô đi ngăn cản Trương Thác, còn mình thì cười làm lành đứng trước mặt ông Bình.



Ông Bình hừ lạnh: “Tôi không tới thì các cậu còn muốn lật tung trời lên hả? Ngay cả cậu Hạ cũng dám đánh! Kẻ đánh người là ai!!



“Là tôi!” Hàn Ôn Nhu đang định đi khuyên can Trương Thác, nghe thấy ông ta hỏi thì lập tức tiến lên gánh vác mọi chuyện: “Là tôi đánh người.



“Cô?” Hàn Ôn Nhu nhìn Hàn Ôn Nhu từ trên xuống dưới: “Thật †o gan! Các cô tới đây để bảo vệ cậu Hạ, vậy mà dám đánh cậu Hạ, trong mắt các cô còn có vương pháp không hả?!



“Ông Bình, chuyện này không như ông nghĩ đâu, nghe tôi giải thích đãt” Đội trưởng tôn nôn nóng tiến lên.



Ông Bình vung tay đẩy đội trưởng Tôn ra: “Giải thích cái gì?



€ó gì mà giải thích? Tôi nói cho mấy người biết! Chuyện lần này, mấy người đều không thoát thân được đâu! Tôi sẽ nói rõ với bí thư, các người hãy chờ ăn cơm tù đi!!



Ông Bình vừa dứt lời thì một giọng nói vui sướng vang lên trong góc phòng riêng: “Chú Bình, cứu cháu với! Cứu cháu.



Giết người!!



Hạ Tấn Dương vốn đang sợ hãi, thấy ông Bình xuất hiện thì lập tức mừng rỡ, đồng thời đắc ý nhìn Trương Thác: “Thằng oắt, tao muốn mày chết!!



Ông Bình nhìn vào góc phòng riêng, thấy Hạ Tấn Dương đang bị một người đạp lên ngực, đè trên sofa. Trên hõm vai của Hạ Tấn Dương còn cắm một cây dao gọt trái cây! Sắc mặt ông Bình thay đổi, ông ta nhìn người đạp lên Hạ Tấn Dương, bóng dáng hơi quen mắt, nhưng không tài nào nghĩ ra đó là ai.



“Bỏ chân cậu xuống! Có nghe thấy không hả?” Ông Bình vừa tiến lên vừa quát Trương Thác.



“Thăng oắt, kêu mày buông ra, mày không nghe thấy hả?



Hạ Tấn Dương tàn nhãn nhìn Trương Thác: “Mày muốn chết thì cứ tiếp tục đạp tao đi!



“Ha” Trương Thác cười khẽ, giơ tay tát lên mặt Hạ Tấn Dương. Cái tát này rất mạnh, chẳng những vang lên tiếng giòn †an mà còn khiến Hạ Tấn Dương bị rụng hai cái răng, khóe miệng chảy máu tươi. Động tác của Trương Thác lại khiến ông Bình thay đổi sắc mặt. Ông ta không ngờ người này lại càn rỡ đến mức đó, trước mặt mình mà vẫn dám đánh người.



Đám đội trưởng Tôn nhìn động tác của Trương Thác thì đều thầm kêu xúc động, ông Bình là ai? Thư ký của lãnh đạo.



Đại Hải! Trước mặt ông ta mà còn dám ra tay, không phải là tự tìm phiền toái cho mình hay sao? Nếu là lúc trước đánh người, cho dù ông Bình biết thì mọi người cũng có lý do qua loa, cùng lắm là bị xử phạt. Nhưng bây giờ tính chất hoàn toàn thay đổi, nếu ông Bình thực sự muốn truy cứu thì sẽ phải ngồi tù! Đám đội trưởng Tôn đều khẩn trương nhìn Trương Thác.



Hạ Tấn Dương bị Trương Thác tát lên mặt, ánh mắt tràn đầy khó tin. Anh ta không thể ngờ được rằng người này còn dám đánh mình sau khi ông Bình đã tới.



“Trong mắt cậu còn có vương pháp không hả? Dừng tay cho tôi!” Ông Bình hét lên, tiến lên bắt lấy vai Trương Thác, dùng sức lôi ra. Nhưng không phải ông Bình muốn kéo Trương Thác là kéo được. Ông ta chỉ cảm thấy mình đang kéo một tảng đá lớn, không hề sứt mẻ. Tuy nhiên Trương Thác vẫn chậm rãi xoay người lại, nhìn ông Bình.



Ông Bình vốn còn đầy mặt phẫn nộ, sau khi thấy rõ gương mặt của Trương Thác thì lập tức cứng đờ. Mặc dù ông ta chỉ mới gặp Trương Thác một lần, nhưng ấn tượng quá sâu sắc! Ông Bình làm đăng ký trước cửa Chúc Gia Trang bao lâu nay, vẫn là lần đầu tiên thấy có người đạp cửa nhà họ Chúc, được ông cụ Chúc đích thân ra nghênh đón, kêu lấy rượu ngon ra chiêu đãi. Ông Bình không dám nghĩ thân phận của Trương Thác là gì, chỉ biết rằng đây là người mà mình không thể trêu vào, là người mà bí thư không thể trêu vào.



Không ngờ kẻ đánh người lại là nhân vật lớn này.

Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!


Con Rể Quyền Quý
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Rể Quyền Quý Truyện Con Rể Quyền Quý Story Chương 558-561
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...