Con Rể Quyền Quý
Chương -28
“Ngữ Lam, em có biết không?” Giọng nói
của Tống Đào vang lên rõ ràng trong
nhà hát, anh ta đã đeo sẵn tai nghe có
mic, để tất cả mọi người có thể nghe
thấy giọng nói trầm giàu tình cảm của
mình: “Chúng ta quen nhau đến bây giờ
cũng đã năm năm rồi, từ ánh mắt đầu
tiên nhìn thấy em, em đã ở trong tim anh
chưa từng rời đi, em thiêng liêng tựa
như thiên sứ, mang lại ánh sáng cho
anh, anh vô số lần tưởng tượng tới thời
gian ở bên em, anh biết, điều anh làm
hôm nay vô cùng thất lễ,nhưng anh
không thể khống chế được mình, anh
nôn nóng muốn bày tỏ tình yêu của
mình với em, hôm nay, dưới sự chứng
kiến của mọi người, anh muốn nói với
tất cả mọi người, anh yêu eml”
Tống Đào vừa dứt lời đã có một giọng
nữ trong trẻo vội vã vang lên.
“Gả cho anh ấy!”
Giọng nói này như một mồi lửa nháy
mắt đốt cháy bầu không khí trong nhà
hát.
“Gả cho anh ấy:
“Gả cho anh ấy!”
Nghe âm thanh liên tiếp vang lên trong
nhà hát, mắt Tống Đào cười cười vì thực
hiện được mục đích, mà người nữ nói
mấy chữ “gả cho anh ấy” đầu tiên cũng
cười nhạt một tiếng rồi lùi vào trong
đám người, cũng không lên tiếng nữa.
Lâm Ngữ Lam khó chịu ra mặt nhìn
xung quanh, cô thật sự không ngờ Tống
Đào sẽ làm ra trò này, âm thanh liên tục
vang lên của đám người khiến cô vô
cùng khó chịu.
Tống Đào nhìn người phụ nữ hoàn mỹ
đến không có chút khuyết điểm trước
mặt, hôm nay, là mình đặc biệt chuẩn bị
để tỏ tình, anh ta mời học trò của bậc
thầy Pajif diễn tấu cho mình, mời vô số
người đến nói gả cho anh ta giúp mình.
Hôm nay, anh ta nhất định phải khiến
màn tỏ tình hoàn mỹ này chiếm đầu đề
của thành phố Ngân Châu vào ngày mai,
thậm chí anh ta đã có thể nghĩ đến trên
tin tức ngày mai viết cái gì rồi.
Chủ tịch của Lâm Thị đã kết hôn lại có
quan hệ mờ ám với một người đàn ông
khác ở buổi hòa nhạc, người đàn ông kia
còn tiến hành màn tỏ tình long trọng với
Chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị.
Tin tức này vừa tung ra, Tống Đào chắc
chắn Lâm Thị sẽ bị tin tức bên lề này
làm ảnh hưởng, mà mình cũng có thể lợi
dụng cơ hội lấy được thứ mình muốn.
Vào lúc Tống Đào nắm chắc phần thắng
và Lâm Ngữ Lam nổi giận đùng đùng
chuẩn bị rời đi, một âm thanh hào hùng,
lanh lảnh cao vút đột nhiên vang lên, là
đàn tranh! Đàn tranh hoàn toàn áp chế
tiếng piano nhẹ nhàng kia, hơn nữa vào
khoảnh khác đó, đèn chiếu đang rọi trên
người Tống Đào cũng hoàn toàn tối lại.
“Sao lại thế này!” Biến cố bất ngờ khiến
Tống Đào hoảng hốt, màn tỏ tình anh ta
thiết kế không có đàn tranh, hơn nữa
tiếng đàn tranh này hoàn toàn nghiền
nát cảnh tượng tốt đẹp mình mới xây
dựng ra!
Đàn tranh vang lên và bóng tối chợt xuất
hiện khiến Tống Đào sợ hãi, cũng làm
cho Lâm Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nói tiếng piano khi nãy là dẫn mọi
người vào một thôn xóm tươi đẹp, thì
tiếng đàn tranh cao vút bây giờ là dẫn
người ta đến chiến trường, trước mặt
như có thiên q
đánh hô giết!
Tiếng nhạc tràn đầy phong cách Hoa Hạ
này bao trùm cả nhà hát.
Khi tiếng đàn tranh cao vút đạt đến một
độ cao nhất định thì bỗng nhiên im bặt.
“Hết rồi?”
“Vậy là hết rồi sao?”
Tiếng đàn tranh đột nhiên dừng lại khiến
người trong nhà hát đều thấy không đã
ghiền, bọn họ mới vừa bị nó hấp dẫn mà
đã hết rồi, khiến trong lòng mọi người vô
cùng khó chịu.
Cũng ngay lúc này, tiếng piano lại vang
lên, rõ ràng không phải cùng một loại
nhạc cụ với đàn tranh, nhưng lại khiến
âm điệu kết hợp hoàn mỹ lại với nhau,
tiếng đàn tròn đầy, êm dịu, đong đầy
tình yêu say đắm.
“Đây là… Tiếng Vọng Của Tình Yêu?”
Lâm Ngữ Lam vừa nghe thấy tiếng
piano này lập tức vừa ngạc nhiên vừa
vui mừng, cũng có nhớ nhung, cô từng
rất thích khúc nhạc này, cũng thích lời
của nó.
Trong nhà hát, phía sau sân khấu diễn
tấu rộng lớn, bậc thầy Pajif mặc áo đuôi
tôm đang kích động tới thân thể cũng
run rẩy.
“Thần! Thần âm nhạc! Trên thế giới này
chỉ có ngài ấy mới có thể kết hợp đàn
tranh của Hoa Hạ và đàn piano lại với
nhau một cách hoàn mỹ như thết”
Đèn chiếu vốn mờ tối lại lần nữa sáng
lên, ánh đèn rọi lên trên sân khấu, ở đó
kê một cây đàn dương cầm trắng tinh,
tiếng đàn tươi đẹp đang phát ra từ nó.
Có một người đang ngồi trước piano,
anh mặc âu phục màu đen, khuôn mặt
kiên định, đường nét khuôn mặt như dao
khắc, đôi mắt sâu thẳm tựa biển sao,
anh ngồi trước đàn dương cầm trắng
tinh, mười ngón tay múa nhanh trên
phím đàn.
Sự xuất hiện của người này hấp dẫn ánh
mắt của tất cả mọi người trong nhà hát,
còn màn tỏ tình long trọng của Tống
Đào khi nãy đã bị người ta lựa chọn
quên đi và bỏ sang một bên, giống như
một tên hề trong bóng đêm.
“Trời ạ, Ngữ Lam!” Vào khoảnh khắc
nhìn thấy người ngồi trước piano, Milan
theo bản năng lấy tay che miệng, ánh
mắt tràn đầy ngạc nhiên: “Là Trương
Thác! Là anh tai”
“Sao… có thể…” Ánh mắt Lâm Ngữ Lam
hơi đờ đẫn nhìn người đàn ông trước
đàn, lúc này Trương Thác mặc âu phục
chỉnh tề, đàn một bài Tiếng Vọng Của
Tình Yêu trên buổi hòa nhạc.
Trương Thác cúi đầu, giọng nói trầm
khàn thấp thoáng niềm vui vang lên: “Ở
nơi hoang vu vắng vẻ, trong cuộc sống
bị bóng tối bao trùm, năm tháng của
anh cứ lẳng lặng trôi đi như thế, không
có tinh thần, không có linh cảm, không
có nước mắt, không có sinh mệnh, cũng
không có tình yêu. Bây giờ linh hồn đã
bát đầu thức tỉnh, em lại xuất hiện trước
mặt anh lần nữa, như ảo ảnh sớm nở tối
tàn, lại mang vẻ đẹp thánh khiết như
tinh linh.”
Tiếng đàn du dương đang nói ra tâm
trạng của Trương Thác vào lúc này, giai
điệu tao nhã khiến người ta say mê,
tiếng nhạc bắt đầu trở nên vui vẻ, anh lại
mở miệng lần nữa.
“Trái tim anh bắt đầu vui vẻ đập nhanh,
vì em, tất cả đều được thức tỉnh một lần
nữa, có tinh thần, có linh cảm, có sinh
mệnh, có hy vọng, cũng đã có tình yêu.
Bà xã, cảm ơn sự xuất hiện của em đã
mang đến tương lai cho anh.”
Tiếng đàn du dương vương vấn trong
lòng mọi người.
Lại một cái đèn chiếu sáng lên rồi rọi tới
chỗ Lâm Ngữ Lam, không chói mắt
giống như khi nấy, ngược lại là ánh sáng
màu da cam khiến người ta cảm thấy
dịu dàng, ấm áp.
Trong cả nhà hát, một ngọn đèn màu
trắng rọi lên người Trương Thác, một
ngọn đèn khác rọi lên người Lâm Ngữ
Lam, những nơi còn lại thì tối đen như
mực.
Cùng là bày tỏ tình yêu, lại theo hai cách
hoàn toàn khác nhau, so sánh với
Trương Thác, mọi hành động của Tống
Đào lúc trước tựa như một trò chơi trẻ
con, nói theo một cách khác, nó chỉ như
phiến lá xanh làm nền cho bông hoa đỏ
mà thôi.
Mười bảo vệ mặc âu phục đi vào trong
đám người kéo Tống Đào đứng trước
mặt Lâm Ngữ Lam đi, hoa tươi Tống
Đào cầm trên tay cũng rơi xuống đất.
Trương Thác đứng dậy, cùng lúc đó,
tiếng đàn dần nhỏ lại, cả nhà hát trở nên
yên tĩnh một lần nữa, chỉ có một ngọn
đèn pha di chuyển theo bước chân của
Trương Thác.
Trương Thác đạp lên hoa tươi Tống Đào
làm rơi, từ từ đi đến chỗ cách Lâm Ngữ
Lam một mét; chỉ đứng yên ở đó; bốn
mắt nhìn nhau, Trương Thác nở nụ cười:
“Bà xã, cảm ơn sự xuất hiện của em, bây
giờ anh có thể ôm em không?”
Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trước
mặt, ước ao của mình năm đó đã được
anh thực hiện, dưới cảnh tượng này,
Lâm Ngữ Lam vô thức gật đầu, sau đó,
cô lập tức cảm nhận được sự ấm áp ôm
trọn lấy mình.
Con Rể Quyền Quý