Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 746: Hèn nhát 2
97@-“Tà công!"
Hư Hành hừ lạnh một tiếng, tay áo tăng bào rộng lớn vung lên, phật quang ầm ầm bộc phát, trực tiếp đánh tan lưỡi đao máu kia.
La Tam Thông bên dưới sờ đầu nói: “Sao ta lại cảm thấy thực lực đại nhân có vẻ yếu đi vậy?”
Triệu Thừa Binh trầm giọng nói: "Không phải đại nhân yếu đi mà là đại nhân đang cố ý giấu tài, không dùng hết toàn lực. Tất cả lực lượng không phải tấn công mà là né tránh.
Điểm mạnh trong võ đạo của đại nhân là lực bột phát kinh người, cho nên khí huyết né tránh đại nhân không cách nào phát huy thực lực mạnh nhất.
Lão hòa thượng này thực lực quả thật kinh khủng, không ngờ lại khiến đại nhân cố ý giả yếu?”
Người ngoài nhìn thì Sở Hưu đang trong thế yếu, đánh với Hư Hành mà lại hèn nhát, trốn được thì trốn, tránh được thì tránh, cản được thì cản, thậm chí không đám phản kích.
Ngay cả Trần Kiếm Không thấy vậy cũng lộ vẻ phiền muộn.
Lâm Diệp này vừa rồi động thủ với hẳn cực kỳ hung tàn mãnh liệt, đủ loại võ thuật cường hãn tung ra như không cần tiền, trực tiếp áp đảo hắn.
Thế nhưng giờ đổi lại thành Hư Hành thì hay rồi, Lâm Diệp này đúng là hèn nhát tới cực hạn, không dám đánh trả.
Lúc này trưởng lão Bành Xung đứng cạnh Trần Kiếm Không nhỏ giọng truyền âm cho hẳn: "Chưởng môn, ngươi thừa cơ hội này xuất thủ đánh lén tên Lâm Diệp kia di, phối hợp với Hư Hành đại sư, hai người có tỷ lệ rất lớn trực tiếp giết chết Lâm Diệp kia!”
Trần Kiếm Không chần chừ một chút.
Hắn không ngại thể diện gì, dù sao hôm nay hẳn đã rất mất mặt rồi.
Mà là do đám người La Tam Thông cùng Triệu Thừa Binh còn đứng đó nhìn chằm chằm vào người của Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ.
Mặc dù hắn là tông sư võ đạo, nhưng thực lực đám người La Tam Thông đều không yếu. Một đánh không lại thì mười, chắc chắn sẽ cuốn được lấy hắn.
Hơn nữa không biết vì sao Trần Kiếm Không luôn cảm thấy thực lực Lâm Diệp này đáng lý không yếu như vậy mới đúng.
Đúng lúc này, trận chiến giữa Sở Hưu và Hư Hành lại xuất hiện chút biến hóa.
Triệu Thừa Binh cùng Trần Kiếm Không không nhìn sai, Sở Hưu đang trong thế yếu.
Vừa rồi vận dụng bảy thanh ma đao, mặc dù Sở Hưu đã thuận lợi đè ép phản phệ của đao kia xuống nhưng tinh thần lực và chân khí tiêu hao trong thời gian ngắn không cách nào bù đắp,
Sở Hưu không phải tông sư võ đạo, không thế liên tục thu nạp lực lượng thiên địa chuyển hóa thành lực lượng bản thân. Y chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất là kéo dài thời gian, kéo dài tới lúc tinh thần lực khôi phục một chút mới thôi.
Mặc dù tới giờ tính thần lực của Sở Hưu vẫn chưa khôi phục tới đỉnh phong, có điều chỉ cần cho y một cơ hội xuất thủ là đủ!
Còn lúc này Hư Hành cũng nghĩ như vậy, hẳn bị đấu pháp né tránh của Sở Hưu làm cho vô cùng bực bội, cũng lười lãng phí thời gian tiếp.
Chỉ trong chớp mắt, quanh người Hư Hành bừng bừng phật diễm, một bóng phật hiện lên. Tiếp đó Hư Hành niết thành ấn quyết, ánh sáng vô biên bùng lên hội tụ thành một phạn văn kỳ dị. Phật diễm cường dại trải rộng khắp phương viên trăm trượng trên đỉnh đầu Sở Hưu, ép thẳng xuống người y.
Đây không phải võ thuật mà là một văn tự mà Thánh Tăng Bồ Đề Đạt ma của Phật tông lưu lại, nhưng lại không giống bất cứ văn tự nào trong phạn văn
Có điều mỗi người quan sát bản chép tay của Bồ Đề Đạt Ma, chứng kiến chữ mà hẳn viết đều có lĩnh ngộ bất đồng.
Hư Hành lĩnh ngộ ra ánh sáng vô biên của chữ này, trấn tà tru ma, uy lực thậm chí có thể xếp trong nhóm đầu.
Nhìn phong ấn chữ phạn rơi xuống, lần này Sở Hưu rốt cuộc không né tránh nữa mà rút một thanh đao phía sau ra, Sân Đao!
Phật môn gọi tham sân si là tam độc, còn gọi tam cấu, ba thứ này tàn hại nhân tâm, khiến người ta trầm luân trong thế gian hồng trần, không cách nào siêu thoát
Giờ trong thất tình lục dục, người của Phật môn kiêng kỵ nhất chính là tham sân si, muốn hoàn toàn từ bỏ nó.
Chỉ tiếc cao tăng Phật môn trước nay không mấy người triệt để cắt đứt tam niệm này.
Nếu Phật không tham, vì sao trong bảo điện chỉ thấy tượng vàng cao ngất, không thấy tượng đất gỗ bùn?
Nếu Phật không giận, vì sao không dung tha cho bất cứ ý tưởng dị đoan nào, thề phải diệt sạch những thứ mình cho là sai?
Nếu Phật không si, vì sao không nhìn ra được rất nhiều nghiệp chướng, tự cho mình là đúng?
Xưa nay trong Phật môn, người có thể làm tới mức hoàn toàn chặt đứt tam niệm tham sân si, trong số những người Sở Hưu đã gặp chỉ có Đàm Uyên đại sư.
Hư Hành trước mắt có lẽ không có tham lam, có lý cũng không có suy nghĩ sỉ tâm, nhưng sân niệm lại rất nặng!
Thật ra ngay khi thấy Sở Hưu vận dụng bảy thanh ma đao, Hư Hành đã lập tức cảnh giác.
Ban đầu trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu cũng vận dụng bảy thanh ma đao đánh hắn trọng thương. Sai lầm tương tự, Hư Hành sẽ không phạm phải lần hai.
Một đao đó dẫn phát tham niệm trong lòng Hư Hành, đồng thời hấp thu chân khí của hẳn, vô cùng quỷ dị.
Có điều sau khi trở lại Đại Quang Minh Tự, Hư Hành cố ý tìm Hư Độ thủ tọa Không Chấp Thiền 'Đường, xin một môn công pháp trấn áp được tâm thần Độ Ách Không Thiện Kinh. Dựa vào môn công pháp, hắn hoàn toàn có thể triệt tiêu tác dụng quấy nhiễu tâm thần của ma đao kia.
Sân Đao chém xuống, lực lượng vô song bùng lên, ma khí ngập trời quét qua bốn phía, uy thế là lớn nhất trong số bảy thanh ma đao mà Sở Hưu từng sử dụng.
Giận là chấp niệm, là lửa giận, cũng là nghiệp chướng.
Sân Đao chém tới, ngay khi dẫn phát sân niệm của Hư Hành, phật diễm quanh người hắn lập tức trở nên đỏ thẳm chứ không còn là phật diễm màu vàng như lúc trước.
Lửa giận dâng lên, ánh mắt Hư Hành lập tức hóa thành đỏ bừng, trong lòng dâng lên chấp niệm điên cưỡng, cho dù mình không tiếc tất cả, hy sinh tất cả, thậm chí là tính mạng những người khác cũng phải giết chết tà ma trước mắt này!
Có điều chỉ giây lát sau Hư Hành đã cảm thấy không đúng, hắn chợt cản đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, áp chế những suy nghĩ điên cuồng trong lòng mình.
Hư Hành đúng là người nóng nảy cố chấp, trong lòng hân đúng là đầy sân niệm, nhưng dù sao hắn cũng là tông sư võ đạo của Đại Quang Minh Tự, cũng là người đọc kinh phật cả nửa đời. Cho dù hãn không lĩnh ngộ được phật lý quá cao thâm nhưng cũng không làm nổi chuyện vì giết một người mà hy sinh rất nhiều tính mạng vô tội.
Cần răng, Hư Hành miệng niệm Độ Ách Không. Thiện Kinh, muốn ngăn cản sân niệm trong cơ thể mình, nhưng theo Sân Đao của Sở Hưu càng lúc càng gần, sân niệm đó không những không bị áp chế, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ!
Thật ra phương thức ứng đối của Hư Hành không sai, bí điển Phật tông Độ Ách Không Thiện Kinh quả thật có tác dụng khắc chế với thứ quỷ dị có thể dẫn phát ác ý trong lòng người như bảy thanh ma đao.
Nhưng lần trước Sở Hưu đối phó với Hư Hành còn không có kinh nghiệm, mới dùng Tham Đao, còn lần này y đã thăm dò rõ ràng cách dùng bảy thanh ma đao, dùng chính Sân Đao nhằm ngay bản tâm Hư Hành.
Trong lòng mỗi người đều có ma quỷ, ngày bình thường luôn bị bản tâm áp chế, nếu phóng thích sẽ không thể cản nổi.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Hư Hành hừ lạnh một tiếng, tay áo tăng bào rộng lớn vung lên, phật quang ầm ầm bộc phát, trực tiếp đánh tan lưỡi đao máu kia.
La Tam Thông bên dưới sờ đầu nói: “Sao ta lại cảm thấy thực lực đại nhân có vẻ yếu đi vậy?”
Triệu Thừa Binh trầm giọng nói: "Không phải đại nhân yếu đi mà là đại nhân đang cố ý giấu tài, không dùng hết toàn lực. Tất cả lực lượng không phải tấn công mà là né tránh.
Điểm mạnh trong võ đạo của đại nhân là lực bột phát kinh người, cho nên khí huyết né tránh đại nhân không cách nào phát huy thực lực mạnh nhất.
Lão hòa thượng này thực lực quả thật kinh khủng, không ngờ lại khiến đại nhân cố ý giả yếu?”
Người ngoài nhìn thì Sở Hưu đang trong thế yếu, đánh với Hư Hành mà lại hèn nhát, trốn được thì trốn, tránh được thì tránh, cản được thì cản, thậm chí không đám phản kích.
Ngay cả Trần Kiếm Không thấy vậy cũng lộ vẻ phiền muộn.
Lâm Diệp này vừa rồi động thủ với hẳn cực kỳ hung tàn mãnh liệt, đủ loại võ thuật cường hãn tung ra như không cần tiền, trực tiếp áp đảo hắn.
Thế nhưng giờ đổi lại thành Hư Hành thì hay rồi, Lâm Diệp này đúng là hèn nhát tới cực hạn, không dám đánh trả.
Lúc này trưởng lão Bành Xung đứng cạnh Trần Kiếm Không nhỏ giọng truyền âm cho hẳn: "Chưởng môn, ngươi thừa cơ hội này xuất thủ đánh lén tên Lâm Diệp kia di, phối hợp với Hư Hành đại sư, hai người có tỷ lệ rất lớn trực tiếp giết chết Lâm Diệp kia!”
Trần Kiếm Không chần chừ một chút.
Hắn không ngại thể diện gì, dù sao hôm nay hẳn đã rất mất mặt rồi.
Mà là do đám người La Tam Thông cùng Triệu Thừa Binh còn đứng đó nhìn chằm chằm vào người của Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ.
Mặc dù hắn là tông sư võ đạo, nhưng thực lực đám người La Tam Thông đều không yếu. Một đánh không lại thì mười, chắc chắn sẽ cuốn được lấy hắn.
Hơn nữa không biết vì sao Trần Kiếm Không luôn cảm thấy thực lực Lâm Diệp này đáng lý không yếu như vậy mới đúng.
Đúng lúc này, trận chiến giữa Sở Hưu và Hư Hành lại xuất hiện chút biến hóa.
Triệu Thừa Binh cùng Trần Kiếm Không không nhìn sai, Sở Hưu đang trong thế yếu.
Vừa rồi vận dụng bảy thanh ma đao, mặc dù Sở Hưu đã thuận lợi đè ép phản phệ của đao kia xuống nhưng tinh thần lực và chân khí tiêu hao trong thời gian ngắn không cách nào bù đắp,
Sở Hưu không phải tông sư võ đạo, không thế liên tục thu nạp lực lượng thiên địa chuyển hóa thành lực lượng bản thân. Y chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất là kéo dài thời gian, kéo dài tới lúc tinh thần lực khôi phục một chút mới thôi.
Mặc dù tới giờ tính thần lực của Sở Hưu vẫn chưa khôi phục tới đỉnh phong, có điều chỉ cần cho y một cơ hội xuất thủ là đủ!
Còn lúc này Hư Hành cũng nghĩ như vậy, hẳn bị đấu pháp né tránh của Sở Hưu làm cho vô cùng bực bội, cũng lười lãng phí thời gian tiếp.
Chỉ trong chớp mắt, quanh người Hư Hành bừng bừng phật diễm, một bóng phật hiện lên. Tiếp đó Hư Hành niết thành ấn quyết, ánh sáng vô biên bùng lên hội tụ thành một phạn văn kỳ dị. Phật diễm cường dại trải rộng khắp phương viên trăm trượng trên đỉnh đầu Sở Hưu, ép thẳng xuống người y.
Đây không phải võ thuật mà là một văn tự mà Thánh Tăng Bồ Đề Đạt ma của Phật tông lưu lại, nhưng lại không giống bất cứ văn tự nào trong phạn văn
Có điều mỗi người quan sát bản chép tay của Bồ Đề Đạt Ma, chứng kiến chữ mà hẳn viết đều có lĩnh ngộ bất đồng.
Hư Hành lĩnh ngộ ra ánh sáng vô biên của chữ này, trấn tà tru ma, uy lực thậm chí có thể xếp trong nhóm đầu.
Nhìn phong ấn chữ phạn rơi xuống, lần này Sở Hưu rốt cuộc không né tránh nữa mà rút một thanh đao phía sau ra, Sân Đao!
Phật môn gọi tham sân si là tam độc, còn gọi tam cấu, ba thứ này tàn hại nhân tâm, khiến người ta trầm luân trong thế gian hồng trần, không cách nào siêu thoát
Giờ trong thất tình lục dục, người của Phật môn kiêng kỵ nhất chính là tham sân si, muốn hoàn toàn từ bỏ nó.
Chỉ tiếc cao tăng Phật môn trước nay không mấy người triệt để cắt đứt tam niệm này.
Nếu Phật không tham, vì sao trong bảo điện chỉ thấy tượng vàng cao ngất, không thấy tượng đất gỗ bùn?
Nếu Phật không giận, vì sao không dung tha cho bất cứ ý tưởng dị đoan nào, thề phải diệt sạch những thứ mình cho là sai?
Nếu Phật không si, vì sao không nhìn ra được rất nhiều nghiệp chướng, tự cho mình là đúng?
Xưa nay trong Phật môn, người có thể làm tới mức hoàn toàn chặt đứt tam niệm tham sân si, trong số những người Sở Hưu đã gặp chỉ có Đàm Uyên đại sư.
Hư Hành trước mắt có lẽ không có tham lam, có lý cũng không có suy nghĩ sỉ tâm, nhưng sân niệm lại rất nặng!
Thật ra ngay khi thấy Sở Hưu vận dụng bảy thanh ma đao, Hư Hành đã lập tức cảnh giác.
Ban đầu trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu cũng vận dụng bảy thanh ma đao đánh hắn trọng thương. Sai lầm tương tự, Hư Hành sẽ không phạm phải lần hai.
Một đao đó dẫn phát tham niệm trong lòng Hư Hành, đồng thời hấp thu chân khí của hẳn, vô cùng quỷ dị.
Có điều sau khi trở lại Đại Quang Minh Tự, Hư Hành cố ý tìm Hư Độ thủ tọa Không Chấp Thiền 'Đường, xin một môn công pháp trấn áp được tâm thần Độ Ách Không Thiện Kinh. Dựa vào môn công pháp, hắn hoàn toàn có thể triệt tiêu tác dụng quấy nhiễu tâm thần của ma đao kia.
Sân Đao chém xuống, lực lượng vô song bùng lên, ma khí ngập trời quét qua bốn phía, uy thế là lớn nhất trong số bảy thanh ma đao mà Sở Hưu từng sử dụng.
Giận là chấp niệm, là lửa giận, cũng là nghiệp chướng.
Sân Đao chém tới, ngay khi dẫn phát sân niệm của Hư Hành, phật diễm quanh người hắn lập tức trở nên đỏ thẳm chứ không còn là phật diễm màu vàng như lúc trước.
Lửa giận dâng lên, ánh mắt Hư Hành lập tức hóa thành đỏ bừng, trong lòng dâng lên chấp niệm điên cưỡng, cho dù mình không tiếc tất cả, hy sinh tất cả, thậm chí là tính mạng những người khác cũng phải giết chết tà ma trước mắt này!
Có điều chỉ giây lát sau Hư Hành đã cảm thấy không đúng, hắn chợt cản đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, áp chế những suy nghĩ điên cuồng trong lòng mình.
Hư Hành đúng là người nóng nảy cố chấp, trong lòng hân đúng là đầy sân niệm, nhưng dù sao hắn cũng là tông sư võ đạo của Đại Quang Minh Tự, cũng là người đọc kinh phật cả nửa đời. Cho dù hãn không lĩnh ngộ được phật lý quá cao thâm nhưng cũng không làm nổi chuyện vì giết một người mà hy sinh rất nhiều tính mạng vô tội.
Cần răng, Hư Hành miệng niệm Độ Ách Không. Thiện Kinh, muốn ngăn cản sân niệm trong cơ thể mình, nhưng theo Sân Đao của Sở Hưu càng lúc càng gần, sân niệm đó không những không bị áp chế, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ!
Thật ra phương thức ứng đối của Hư Hành không sai, bí điển Phật tông Độ Ách Không Thiện Kinh quả thật có tác dụng khắc chế với thứ quỷ dị có thể dẫn phát ác ý trong lòng người như bảy thanh ma đao.
Nhưng lần trước Sở Hưu đối phó với Hư Hành còn không có kinh nghiệm, mới dùng Tham Đao, còn lần này y đã thăm dò rõ ràng cách dùng bảy thanh ma đao, dùng chính Sân Đao nhằm ngay bản tâm Hư Hành.
Trong lòng mỗi người đều có ma quỷ, ngày bình thường luôn bị bản tâm áp chế, nếu phóng thích sẽ không thể cản nổi.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 746: Hèn nhát 2
9.1/10 từ 28 lượt.