Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 701: Trương Thừa Trinh quyết đoán 2
81@-Nhưng nếu thua cược, Trương Thừa Trinh chiến bại, bản thân vẫn lạc hay trạng thương cũng khó mà biết được. Tâm cảnh của hắn chắc chắn sẽ bị đả kích, thanh danh cũng rớt xuống vạn trượng.
Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chưa từng bại nhưng lại bại vì cuồng vọng. Thậm chí ngay cả thanh danh Thiên Sư Phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Với thực lực và cảnh giới của Trương Thừa Trinh, Sở Hưu tin rằng Trương Thừa Trinh có một vạn phương thức an toàn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Chân Đan.
Thế nhưng hắn lại lựa chọn con đường khó khăn nhất, một con đường chẳng khác nào đánh bạc. Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận Trương Thừa Trinh thật sự rất quyết đoán, cũng xứng đáng với thứ hạng hiện tại của hắn.
Ánh mắt Tông Huyền lóng lánh thần quang, một lát sau cương khí quanh người hắn bùng lên, bước tới một bước, lạnh nhạt phun ra một chữ: "Được!"
Phương Thất Thiếu lúc này cũng thu lại dáng vẻ bại hoại kia, tay nắm trường kiếm, thần sắc nghiêm túc.
“Trương Thừa Trinh, đúng là trước ta coi nhẹ sự quyết đoán của ngươi rồi. Thật ra ta trước nay vẫn không ưa ngươi, bởi vì biếu hiện của ngươi quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức mấy lão già của Kiếm Vương Thành luôn lôi ra giáo huấn ta, bắt coi ngươi là tấm gương.”
Bạch Tiềm đang giao thủ với người ta ở một hướng khác sắc mặt đen kịt, cái miệng thủng của tên Phương Thất Thiếu này sao cái gì cũng tuôn ra ngoài?
Trong Kiếm Vương Thành quả thật không ít trưởng bối dạy bảo Phương Thất Thiếu, muốn hắn đứng đản hơn một chút, học cách đối nhân xử thế của Trương Thừa Trinh.
Nhưng đó chỉ là trong nội bộ bọn họ, bên ngoài không ai lại nói Phương Thất Thiếu không bằng Trương Thừa Trinh, vậy chẳng phải giảm bớt uy phong của mình? Giờ thì hay rồi, tự Phương Thất Thiếu nói ra với người ngoài.
Phương Thất Thiếu cầm kiếm chỉ thẳng vào Trương Thừa Trinh, trầm giọng nói: “Không ngờ Trương Thừa Trinh ngươi cũng có lúc tùy hứng và... quyết đoán như vậy!
Ngươi muốn áp lực, vậy thì được, ta cho ngươi áp lực! Ba năm trước Nhân Quả Kiếm Đạo của ta không thẳng nổi Lôi Pháp của ngươi. Trận chiến hôm nay cho ngươi nếm thử lưỡi kiếm của ta có sắc hay không!”
Trước nay Phương Thất Thiếu đều có vẻ không đứng đắn, cho dù lúc hẳn giao chiến với người ta cũng có cảm giác là phất cà phơ.
Còn giờ Phương Thất Thiếu cầm kiếm đứng đó, khí thế sắc bén xông thẳng tới chân trời, kiếm giả vô cương, đọ sức khắp thiên hạt
Gương mặt Bạch Tiềm lộ ra nụ cười hiếm có. Nếu Phương Thất Thiếu luôn giữ được trạng thái như vậy thì tốt biết bao? Kiếm Vương Thành bọn họ sau này chắc chắn sẽ có một cường giả chí tôn phong hào Kiếm Thánh Kiếm Thần!
Chỉ tiếc với tính cách của Phương Thất Thiếu, dưới gầm trời này số người có thể khiến hẳn bộc lộ chiến ý như vậy đã ít lại càng thêm ít.
Sở Hưu căm Thiên Ma Vũ trong tay, quanh người đồng thời tỏa ra phật quang ma khí xông thẳng tới trời Uy thế của y vô cùng hùng mạnh, thậm chí mơ hồ vang lên tiếng ma thần kêu gào cùng tiếng tụng niệm phật âm, căn cơ lực lượng cường đại khiến tất cả mọi người không khỏi kinh hãi.
“Nghe đại danh Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trình đã lâu nhưng hôm nay mới được gặp mặt, danh bất hư truyền! Nhưng chúng ta cũng không phải chỉ có hư danh!"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Sở Hưu bày hết căn cơ lực lượng bản thân ra, lập tức khiến vô số người đưa mắt nhìn sang.
Chuyện Sở Hưu tu luyện ma công tất cả mọi người đều biết, có điều y là người của Quan Trung Hình Đường, tạm thời không ai nghỉ ngờ y có quan hệ với Ma đạo.
Hơn nữa sau này Sở Hưu lại nhận được truyền thừa của Thánh Tăng - Đàm Uyên, võ công Phật môn cũng vô cùng mạnh mẽ. Y đồng tu Phật Ma nhưng lại vô cùng trôi chảy tự nhiên, lực lượng uy thế này không ngờ chẳng kém hơn Phương Thất Thiếu, thậm chí đã chẳng kém Tông Huyền bao nhiêu.
Trong đám người Lục tiên sinh không ra tay cướp. đoạt đạo uẩn, hẳn chỉ tiến tới bên cạnh Chử Vô Kỵ, bí mật truyền âm nói: “Đây là tuấn kiệt tân tú trong nhánh Ẩn Ma chúng ta. Ngươi thấy sao? Ngụy Thư Nhại tiền bối cực kỳ coi trọng hẳn. Chờ sau khi chuyện Tiểu Phàm Thiên lần này kết thúc, Ngụy tiền bối này định giao chuyện báo thù Cứu Thiên Sơn cho Sở Hưu này, cũng chính là Lâm Diệp xử lý!"
Nhánh Ẩn Ma vốn cũng không phải bền chắc, có phân chia xa gần, Chử Vô Kỵ là người một nhà cho nên thật ra hẳn đã biết thân phận Sở Hưu từ lâu.
Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Chử Vô Kỵ khẽ cau mày nói: “Ngụy tiền bối coi trọng tên Sở Hưu này đến vậy à, không ngờ lại định giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn? Những người khác trong nhánh Ẩn Ma có đồng ý không? Dù sao đây là cơ hội rất tốt để kiếm uy danh, trong nhánh Ẩn Ma còn không ít tiền bối lâu đời, mặc dù đệ tử bọn họ không bằng Sở Hưu này nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.”
La Sát Tông hừ khẽ một tiếng nói: “Mấy lão già kia đều cực kỳ xảo trá. Ngày trước khi nhánh Ấn Ma chúng ta cấp bách nhất bọn họ đều nấp trong bóng tối giả làm rùa đen rụt đầu, giờ thấy nhánh Ẩn Ma khôi phục được chút nguyên khí lại tới đòi tranh công? Nghĩ hay lắm!
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, Ngụy tiền bối là người cuối cùng còn sống sót, chuyện này hẳn nói ai đi thì người đó đi. Những người khác muốn cướp cũng chẳng dễ dàng gì đâu!”
Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, dù sao bất luận thế nào hắn cũng sẽ đứng về phía Ngụy Thư Nhai.
Nhớ lại năm đó khi hắn thật sự tuyệt vọng dấn thân vào Ma đạo, đã từng nhận không ít ân huệ của Ngụy Thư Nhai.
Nếu nói những tông môn Chính đạo là dối trá giả nhân giả nghĩa vậy giới Ma đạo lại là tàn khốc hiện thực, không có thực lực không ai coi ngươi là người một nhà.
Nếu không có Ngụy Thư Nhai nhiều lần trợ giúp, e rằng giờ Chử Vô Kỵ đã chết từ lâu, cũng chẳng thể trở thành tông sư võ đạo.
Lúc này Lục tiên sinh cùng Chử Vô Kỵ còn đang thì thầm, nhưng mọi người xung quanh đều không hề chú ý. Sự chú ý của bọn họ đều đặt trên người bọn Trương Thừa Trinh.
Tiếp sau Tông Huyền, Phương Thất Thiếu, Sở Hưu cũng tỏ thái độ, Doanh Bạch Lộc cũng đứng ra, gương mặt mỉm cười ấm áp nói: “Trương huynh thật bá đạo, tại hạ phụng bồi!"
Lý Phi Liêm cuối cùng không nói một lời, nhưng tay nằm chặt phi đao, bước lên trước một bước.
Xét theo tâm tính, trong số mọi người, Lý Phi là người lạnh nhạt nhất, thậm chí không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Có điều cho dù có lạnh nhạt, Lý Phi Liêm cũng là người trẻ tuổi, tự có kiêu ngạo của bản thân.
Cho dù thứ hạng hắn không bằng Trương Thừa Trinh, nhưng lúc này đối mặt với lời khiêu chiến của Trương Thừa Trinh, bất luận thẳng bại ra sao hắn cũng không cự tuyệt.
Mọi người ở đây thấy cảnh này không khỏi hưng phấn, đây là đại sự trăm năm khó gặp một lần.
Trương Thừa Trình định dùng sức một mình giao chiến với năm tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.
Hơn nữa năm người mà hẳn khiêu chiến không có tới một kẻ yếu, mỗi người đều có thực lực một mình giao thủ với hắn. Hành động lần này cực kỳ nguy hiểm, hắn muốn coi đám người Sở Hưu như đá mài đao, nhưng chỉ cần sơ sót một chút thôi hắn cũng có thế trở thành đá mài đao cho năm người Sở Hưu!
Ngay sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, giữa trận bộc phát một luồng chấn động khiến người ta tim đập chân run.
Tông Huyền, Sở Hưu xuất thủ trước.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chưa từng bại nhưng lại bại vì cuồng vọng. Thậm chí ngay cả thanh danh Thiên Sư Phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Với thực lực và cảnh giới của Trương Thừa Trinh, Sở Hưu tin rằng Trương Thừa Trinh có một vạn phương thức an toàn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Chân Đan.
Thế nhưng hắn lại lựa chọn con đường khó khăn nhất, một con đường chẳng khác nào đánh bạc. Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận Trương Thừa Trinh thật sự rất quyết đoán, cũng xứng đáng với thứ hạng hiện tại của hắn.
Ánh mắt Tông Huyền lóng lánh thần quang, một lát sau cương khí quanh người hắn bùng lên, bước tới một bước, lạnh nhạt phun ra một chữ: "Được!"
Phương Thất Thiếu lúc này cũng thu lại dáng vẻ bại hoại kia, tay nắm trường kiếm, thần sắc nghiêm túc.
“Trương Thừa Trinh, đúng là trước ta coi nhẹ sự quyết đoán của ngươi rồi. Thật ra ta trước nay vẫn không ưa ngươi, bởi vì biếu hiện của ngươi quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức mấy lão già của Kiếm Vương Thành luôn lôi ra giáo huấn ta, bắt coi ngươi là tấm gương.”
Bạch Tiềm đang giao thủ với người ta ở một hướng khác sắc mặt đen kịt, cái miệng thủng của tên Phương Thất Thiếu này sao cái gì cũng tuôn ra ngoài?
Trong Kiếm Vương Thành quả thật không ít trưởng bối dạy bảo Phương Thất Thiếu, muốn hắn đứng đản hơn một chút, học cách đối nhân xử thế của Trương Thừa Trinh.
Nhưng đó chỉ là trong nội bộ bọn họ, bên ngoài không ai lại nói Phương Thất Thiếu không bằng Trương Thừa Trinh, vậy chẳng phải giảm bớt uy phong của mình? Giờ thì hay rồi, tự Phương Thất Thiếu nói ra với người ngoài.
Phương Thất Thiếu cầm kiếm chỉ thẳng vào Trương Thừa Trinh, trầm giọng nói: “Không ngờ Trương Thừa Trinh ngươi cũng có lúc tùy hứng và... quyết đoán như vậy!
Ngươi muốn áp lực, vậy thì được, ta cho ngươi áp lực! Ba năm trước Nhân Quả Kiếm Đạo của ta không thẳng nổi Lôi Pháp của ngươi. Trận chiến hôm nay cho ngươi nếm thử lưỡi kiếm của ta có sắc hay không!”
Trước nay Phương Thất Thiếu đều có vẻ không đứng đắn, cho dù lúc hẳn giao chiến với người ta cũng có cảm giác là phất cà phơ.
Còn giờ Phương Thất Thiếu cầm kiếm đứng đó, khí thế sắc bén xông thẳng tới chân trời, kiếm giả vô cương, đọ sức khắp thiên hạt
Gương mặt Bạch Tiềm lộ ra nụ cười hiếm có. Nếu Phương Thất Thiếu luôn giữ được trạng thái như vậy thì tốt biết bao? Kiếm Vương Thành bọn họ sau này chắc chắn sẽ có một cường giả chí tôn phong hào Kiếm Thánh Kiếm Thần!
Chỉ tiếc với tính cách của Phương Thất Thiếu, dưới gầm trời này số người có thể khiến hẳn bộc lộ chiến ý như vậy đã ít lại càng thêm ít.
Sở Hưu căm Thiên Ma Vũ trong tay, quanh người đồng thời tỏa ra phật quang ma khí xông thẳng tới trời Uy thế của y vô cùng hùng mạnh, thậm chí mơ hồ vang lên tiếng ma thần kêu gào cùng tiếng tụng niệm phật âm, căn cơ lực lượng cường đại khiến tất cả mọi người không khỏi kinh hãi.
“Nghe đại danh Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trình đã lâu nhưng hôm nay mới được gặp mặt, danh bất hư truyền! Nhưng chúng ta cũng không phải chỉ có hư danh!"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Sở Hưu bày hết căn cơ lực lượng bản thân ra, lập tức khiến vô số người đưa mắt nhìn sang.
Chuyện Sở Hưu tu luyện ma công tất cả mọi người đều biết, có điều y là người của Quan Trung Hình Đường, tạm thời không ai nghỉ ngờ y có quan hệ với Ma đạo.
Hơn nữa sau này Sở Hưu lại nhận được truyền thừa của Thánh Tăng - Đàm Uyên, võ công Phật môn cũng vô cùng mạnh mẽ. Y đồng tu Phật Ma nhưng lại vô cùng trôi chảy tự nhiên, lực lượng uy thế này không ngờ chẳng kém hơn Phương Thất Thiếu, thậm chí đã chẳng kém Tông Huyền bao nhiêu.
Trong đám người Lục tiên sinh không ra tay cướp. đoạt đạo uẩn, hẳn chỉ tiến tới bên cạnh Chử Vô Kỵ, bí mật truyền âm nói: “Đây là tuấn kiệt tân tú trong nhánh Ẩn Ma chúng ta. Ngươi thấy sao? Ngụy Thư Nhại tiền bối cực kỳ coi trọng hẳn. Chờ sau khi chuyện Tiểu Phàm Thiên lần này kết thúc, Ngụy tiền bối này định giao chuyện báo thù Cứu Thiên Sơn cho Sở Hưu này, cũng chính là Lâm Diệp xử lý!"
Nhánh Ẩn Ma vốn cũng không phải bền chắc, có phân chia xa gần, Chử Vô Kỵ là người một nhà cho nên thật ra hẳn đã biết thân phận Sở Hưu từ lâu.
Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Chử Vô Kỵ khẽ cau mày nói: “Ngụy tiền bối coi trọng tên Sở Hưu này đến vậy à, không ngờ lại định giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn? Những người khác trong nhánh Ẩn Ma có đồng ý không? Dù sao đây là cơ hội rất tốt để kiếm uy danh, trong nhánh Ẩn Ma còn không ít tiền bối lâu đời, mặc dù đệ tử bọn họ không bằng Sở Hưu này nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.”
La Sát Tông hừ khẽ một tiếng nói: “Mấy lão già kia đều cực kỳ xảo trá. Ngày trước khi nhánh Ấn Ma chúng ta cấp bách nhất bọn họ đều nấp trong bóng tối giả làm rùa đen rụt đầu, giờ thấy nhánh Ẩn Ma khôi phục được chút nguyên khí lại tới đòi tranh công? Nghĩ hay lắm!
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, Ngụy tiền bối là người cuối cùng còn sống sót, chuyện này hẳn nói ai đi thì người đó đi. Những người khác muốn cướp cũng chẳng dễ dàng gì đâu!”
Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, dù sao bất luận thế nào hắn cũng sẽ đứng về phía Ngụy Thư Nhai.
Nhớ lại năm đó khi hắn thật sự tuyệt vọng dấn thân vào Ma đạo, đã từng nhận không ít ân huệ của Ngụy Thư Nhai.
Nếu nói những tông môn Chính đạo là dối trá giả nhân giả nghĩa vậy giới Ma đạo lại là tàn khốc hiện thực, không có thực lực không ai coi ngươi là người một nhà.
Nếu không có Ngụy Thư Nhai nhiều lần trợ giúp, e rằng giờ Chử Vô Kỵ đã chết từ lâu, cũng chẳng thể trở thành tông sư võ đạo.
Lúc này Lục tiên sinh cùng Chử Vô Kỵ còn đang thì thầm, nhưng mọi người xung quanh đều không hề chú ý. Sự chú ý của bọn họ đều đặt trên người bọn Trương Thừa Trinh.
Tiếp sau Tông Huyền, Phương Thất Thiếu, Sở Hưu cũng tỏ thái độ, Doanh Bạch Lộc cũng đứng ra, gương mặt mỉm cười ấm áp nói: “Trương huynh thật bá đạo, tại hạ phụng bồi!"
Lý Phi Liêm cuối cùng không nói một lời, nhưng tay nằm chặt phi đao, bước lên trước một bước.
Xét theo tâm tính, trong số mọi người, Lý Phi là người lạnh nhạt nhất, thậm chí không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Có điều cho dù có lạnh nhạt, Lý Phi Liêm cũng là người trẻ tuổi, tự có kiêu ngạo của bản thân.
Cho dù thứ hạng hắn không bằng Trương Thừa Trinh, nhưng lúc này đối mặt với lời khiêu chiến của Trương Thừa Trinh, bất luận thẳng bại ra sao hắn cũng không cự tuyệt.
Mọi người ở đây thấy cảnh này không khỏi hưng phấn, đây là đại sự trăm năm khó gặp một lần.
Trương Thừa Trình định dùng sức một mình giao chiến với năm tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.
Hơn nữa năm người mà hẳn khiêu chiến không có tới một kẻ yếu, mỗi người đều có thực lực một mình giao thủ với hắn. Hành động lần này cực kỳ nguy hiểm, hắn muốn coi đám người Sở Hưu như đá mài đao, nhưng chỉ cần sơ sót một chút thôi hắn cũng có thế trở thành đá mài đao cho năm người Sở Hưu!
Ngay sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, giữa trận bộc phát một luồng chấn động khiến người ta tim đập chân run.
Tông Huyền, Sở Hưu xuất thủ trước.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 701: Trương Thừa Trinh quyết đoán 2
9.1/10 từ 28 lượt.