Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 63: Đại Nhân Vật Trong Tương Lai
99@-Bốn võ giả cùng cấp bậc Tiên Thiên liên thủ vây giết, còn là những người kinh nghiệm chiến đấu đều cực kỳ phong phú, đang lúc trang niên mạnh khỏe. Sở Hưu mặc dù giết được ba người nhưng cũng phải chịu chút tổn thương.
Có điều cũng không sao, còn một thời gian rất dài di tích ở Lữ Dương Sơn mới mở, chút thương thế nhỏ của y hoàn toàn có thể khỏi hẳn trước khi di tích mở ra.
Nhìn ra ngoài khách sạn, ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh.
Giết ba người, nhưng vẫn còn một kẻ!
Lúc này ngoài khách sạn đã có rất nhiều nhiều người vây quanh, đại đa số đều là võ giả giang hồ tầng chót.
Thân tại giang hồ, động chủ là chuyện rất thường thấy, áp tiêu đoạt mối làm ăn, mở võ giả đập quán phá quan, đây đều là chuyện bình thường. Có điều giao đấu liều mạng như vậy cũng khá hiếm thấy, đặc biệt là kẻ giao đấu còn là võ giả Tiên Thiên.
Hơn nữa mấy người ra tay không phải hạng vô danh tại Lâm Trung Quận này.
Có người đến sau lấy làm lạ hỏi: “Chư vị, bên trong có chuyện gì vậy?”
Võ giả chứng kiến toàn bộ quá trình tặc lưỡi thở dài: “Đánh rất thảm! Hàn Sơn Kiếm Lý Thanh Phong của Ngụy Sơn Phủ Lâm Trung Quận, vừa gặp mặt đã bị người ta bêu đầu.
Lý Thanh Phong kia nhận được bảo binh tứ chuyển Hàn Sơn Trọng Kiếm, mới gây dựng được thanh danh chưa được bao lâu đã chết như vậy, đúng là đen đủi.
Còn cả Đoạt Mệnh Song Thương Trương Dư của Nhạc Bình Quận, khi còn bé học được chút công phu quyền cước của quyền sư trong võ quán đã xông xáo ngoài giang hồ, hai thanh đoản thương sau này mới luyện thành, đáng tiếc chết còn thảm hại hơn, đầu bị người ta trực tiếp vặn xuống, máu tươi phun cao một thước.
Võ giả dùng khoái kiếm kia thực lực mạnh nhất, có vẻ xuất thân đại phái, cụ thể ta cũng không nhìn ra nhưng cuối cùng cũng bị người ta xiên cho một đao.
Chỉ còn lại mình tổng tiêu đầu Phúc Uy Tiêu Cục ngay lúc sống còn lại lui bước, không xông tới liều mạng. Lão hồ ly kia luôn luôn cực kỳ gian xảo, lúc áp tiêu nếu gặp cường địch chắc chắn sẽ ném luôn hàng hóa của cố chủ ra để giữ mạng, giờ làm vậy cũng không có gì lạ.
Về phần kẻ giết người, chậc chậc, thực lực rất mạnh, thủ đoạn hung ác, có điều không biết Lâm Trung Quận chúng ta có người mạnh như vậy từ bao giờ?”
Võ giả kia thuật lại tình hình cho người tới sau, lúc này bên cạnh lại vang lên một giọng nói ôn hòa: “Nếu ta không nhìn nhầm, võ giả dùng kiếm kia hẳn vừa dùng Tử Điện Thanh Quang Kiếm trong Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái, đối phương là đệ tử của Tây Sở Ba Sơn Kiếm Phái trong Thất Tông Bát Phái.”
Võ giả kia quay đầu lại, một người trẻ tuổi mặc áo trắng dung mạo vô cùng tuấn mỹ, gương mặt mang ý cười nhàn nhạt, không biết đứng cạnh hắn từ bao giờ.
Khiến người ta chú ý nhất là sau lưng người áo trắng này không ngờ lại cõng một thanh trường kích màu bạc, tạo hình dữ tợn, cực kỳ tương phản với bề ngoài và khí chất ngọc thụ lâm phong của hẳn.
Võ giả kia vừa dịnh nói gì lại thấy Lưu Nguyên Hải hốt hoảng chạy tới nhìn quanh bốn phía, cảm nhận được sát khí đánh tới sau lưng, Lưu Nguyên Hải cũng không lo được nhiều, xung quanh đều là người đứng xem trò hay, vây kín quanh khách sạn. Lưu Nguyên Hải tùy tiện tìm một hướng, đao chém phía trước, giận dữ hét lớn: “Cút ngay cho ta!”
Phương hướng Lưu Nguyên Hải lao tới chính là tên võ giả nhiều lời vừa rồi.
Ngay lúc hắn rất có thể bị Lưu Nguyên Hải giơ đao chém ngã, người trẻ tuổi mặc áo trắng bên cạnh hắn lại đột nhiên dựng thanh trường kích trong tay, phần lưỡi sắc hình mặt trăng trên thân kích lóe lên ánh sáng dọa người, chỉ khẽ vẩy một cái nhưng có đại lực đánh tới. Yêu đao trong tay Lưu Nguyên Hải lập tức vỡ vụn, bản thân hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Có điều lúc này Sở Hưu cũng đã xuất hiện phía sau hắn, Hồng Tụ Đao trực tiếp đâm thẳng vào hậu tâm Lưu Nguyên Hải, xuyên qua người hắn.
Võ giả kia gặp đại nạn không chết trợn tròn hai mắt nhìn người trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ kia, không ngờ hắn cũng là võ giả Tiên Thiên!
Sở Hưu rút Hồng Tụ Đao từ thi thể Lưu Nguyên Hải ra, nhìn người trẻ tuổi cầm Phương Thiên Họa Kích dung mạo tuấn mỹ tới mức khiến nữ giới cũng phải ghen tị kia, đột nhiên y có cảm giác đối phương rất quen mắt.
“Đa tạ đã xuất thủ.” Sở Hưu chắp tay với người trẻ tuổi kia nói.
Người trẻ tuổi kia mỉm cười đáp: “Không cần cám ơn ta, với thực lực của ngươi, không có ta hắn cũng không chạy thoát nổi. Ta chỉ khinh thường kẻ này không dám liều mạng với ngươi mà lại dám lớn lối với người qua đường như vậy mà thôi. Đúng rồi, sao bọn họ lại muốn giết ngươi?”
Sở Hưu thu đao vào vỏ, chẳng hề để ý nói: “Ta giết cả nhà của tên võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kiếm, đương nhiên hắn muốn giết ta, đơn giản vậy thôi.”
Ánh mắt người trẻ tuổi kia lóe lên sắc lạ, mấy chuyện như giang hồ báo thù, thậm chí diệt môn đều rất bình thường. Nhưng người bình thường nếu bị hỏi chuyện này chắc chắn phải giải thích bản thân cùng người ta thù hận thế nào, bản thân giết người là bị ép, bị bất đắc dĩ ra sao. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người trả lời chuyện này một cách hời hợt thẳng thắn tự nhiên như vậy.
Lúc này Sở Hưu thấy chưởng quỹ khách sạn còn trốn trong đám người, nhìn khách sạn bị đánh nát bộ dáng khóc không ra nước mắt bèn ném một thỏi bạc cho hắn rồi nói: “Làm hỏng khách sạn của ngươi, bạc này coi như ta đền. Đúng rồi, tới tối làm chút thức ăn ngon đưa tới phòng ta. Đại chiến một trận phải bồi bổ chút mới được.”
Có điều hắn cũng chẳng dám cự tuyệt, hắn đã gặp không ít võ giả giang hồ, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn, giết người quả quyết như Sở Hưu.
Người trẻ tuổi đối diện cực kỳ hứng thú nhìn Sở Hưu. Từ khi hắn bước vào giang hồ tới giờ đã từng thấy không ít người, có người tốt cũng có kẻ ác, nhưng đa phần là loại ngụy quân tử cùng chân tiểu nhân nằm giữa thiện ác.
Người trước mắt nếu ngươi nói ác, hắn có thể mặt không đổi sắc nói ra chuyện mình giết cả nhà người ta, vừa rồi xuất thủ cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng vừa rồi y lại nghĩ thay cho chưởng quỹ khách sạn kia, phải biết cho dù là một số hiệp khách giang hồ thành danh đã lâu thường bình thường còn chẳng để những người bình thường này trong mắt.
Người trẻ tuổi chắp tay với Sở Hưu nói: “Tại hạ Lã Phụng Tiên đến từ Yến Tây Ngư Dương, đương nhiên không phải Lã Phụng Tiên Lã Ôn Hầu Thượng Cổ Ma Thần, là phụng tiên trong hoa phụng tiên.”
Nghe người trẻ tuổi kia tự giới thiệu như vậy, hai mắt Sở Hưu đột nhiên nheo lại, rốt cuộc y cũng nhớ ra đối phương là ai.
Đè cơn kinh ngạc trong lòng xuống, Sở Hưu cũng chắp tay một cái nói: “Tại hạ Sở Hưu, hưu trong vạn sự giai hưu.”
Lã Phụng Tiên cầm trường kích mỉm cười nói: “Sở huynh, ta còn tới Lữ Dương Sơn tham gia náo nhiệt chút, có thời gian lại trò chuyện sau.”
Sau khi nói xong Lã Phụng Tiên thẳng thắn bỏ đi, Sở Hưu nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lại không biết đang nghĩ điều gì.
Có thể khiến Sở Hưu nhớ được tên chắc chắn là đại nhân vật đủ khuấy động phong vân thiên hạ trong cốt truyện gốc, thậm chí là người khuấy động toàn bộ lịch sử giang hồ.
Tỷ như Trương Bách Đào vừa bi y giết chết, đối phương là đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, xuất thân Thất Tông Bát Phái, cũng coi như tuấn kiệt trẻ tuổi trong giới võ lâm chính đạo.
Nếu không có Sở Hưu nhúng tay, theo cốt truyện gốc đối phương chắc chắn sẽ trở thành chấp sự hoặc trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái, cũng coi là người trong giới cao tầng của Ba Sơn Kiếm Phái, đặt tại Ba Sơn Kiếm Phái cũng là một người có số có má, nhưng đặt trên toàn bộ giang hồ lại chẳng đáng chú ý.
Còn Lã Phụng Tiên tuấn mỹ tới mức nữ giới cũng phải ghen tị này lại là một nhân kiệt đủ ảnh hưởng tới toàn bộ phong vân trong giới giang hồ.
Cái tên Lã Phụng Tiên rất thú vị, rất giống một vị cường giả thượng cổ trong truyền thuyết, được tôn là Ma Thần Lã Ôn Hầu, đồng âm khác nghĩa, thậm chí cái tên là Phụng Tiên còn khá nữ tính.
Nhưng Lã Phụng Tiên chưa bao giờ cố kỵ chuyện này, thậm chí hắn còn tự giới thiệu cho những người khác cha mẹ mình dốt đặc cán mai, lúc hắn được sinh ra thấy hoa phụng tiên nở ngoài cửa nên đặt tên hắn là Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên không xuất thân đại môn đại phái, hắn học được võ công từ một lão binh tàn tật xuất thân từ quân đội Bắc Yên, không phải cao thâm nhưng đi theo con đường sát phạt cực hạn.
Sau khi bước chân vào giang hồ, Lã Phụng Tiên cũng gây dựng được chút danh tiếng tại mấy quận tại Yến Tây, nhưng không vì võ công của hắn xuất sắc đến đâu mà vì hắn làm người nghĩa khí, đối xử với mọi người ôn hòa, kết giao được không ít đồng đạo giang hồ, còn có người đặt cho hắn biệt hiệu là Tiểu Ôn Hầu.
Đương nhiên cái tên này chủ yếu là trêu chọc hắn, có điều không ai ngờ nổi mười năm sau Lã Phụng Tiên lại trùng hợp nhận được công pháp chí tôn truyền thừa từ Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu bao gồm Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Ma Thần Vô Song Kích, trở thành truyền nhân Ma Thần nổi danh thiên hạ, Ngọc Diện Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên.
Có điều từ đó trở đi Lã Phụng Tiên luôn mang theo một mặt nạ ma thần dữ tợn, rất ít khi lộ ra dung mạo thật.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Có điều cũng không sao, còn một thời gian rất dài di tích ở Lữ Dương Sơn mới mở, chút thương thế nhỏ của y hoàn toàn có thể khỏi hẳn trước khi di tích mở ra.
Nhìn ra ngoài khách sạn, ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh.
Giết ba người, nhưng vẫn còn một kẻ!
Lúc này ngoài khách sạn đã có rất nhiều nhiều người vây quanh, đại đa số đều là võ giả giang hồ tầng chót.
Thân tại giang hồ, động chủ là chuyện rất thường thấy, áp tiêu đoạt mối làm ăn, mở võ giả đập quán phá quan, đây đều là chuyện bình thường. Có điều giao đấu liều mạng như vậy cũng khá hiếm thấy, đặc biệt là kẻ giao đấu còn là võ giả Tiên Thiên.
Hơn nữa mấy người ra tay không phải hạng vô danh tại Lâm Trung Quận này.
Có người đến sau lấy làm lạ hỏi: “Chư vị, bên trong có chuyện gì vậy?”
Võ giả chứng kiến toàn bộ quá trình tặc lưỡi thở dài: “Đánh rất thảm! Hàn Sơn Kiếm Lý Thanh Phong của Ngụy Sơn Phủ Lâm Trung Quận, vừa gặp mặt đã bị người ta bêu đầu.
Lý Thanh Phong kia nhận được bảo binh tứ chuyển Hàn Sơn Trọng Kiếm, mới gây dựng được thanh danh chưa được bao lâu đã chết như vậy, đúng là đen đủi.
Còn cả Đoạt Mệnh Song Thương Trương Dư của Nhạc Bình Quận, khi còn bé học được chút công phu quyền cước của quyền sư trong võ quán đã xông xáo ngoài giang hồ, hai thanh đoản thương sau này mới luyện thành, đáng tiếc chết còn thảm hại hơn, đầu bị người ta trực tiếp vặn xuống, máu tươi phun cao một thước.
Võ giả dùng khoái kiếm kia thực lực mạnh nhất, có vẻ xuất thân đại phái, cụ thể ta cũng không nhìn ra nhưng cuối cùng cũng bị người ta xiên cho một đao.
Chỉ còn lại mình tổng tiêu đầu Phúc Uy Tiêu Cục ngay lúc sống còn lại lui bước, không xông tới liều mạng. Lão hồ ly kia luôn luôn cực kỳ gian xảo, lúc áp tiêu nếu gặp cường địch chắc chắn sẽ ném luôn hàng hóa của cố chủ ra để giữ mạng, giờ làm vậy cũng không có gì lạ.
Về phần kẻ giết người, chậc chậc, thực lực rất mạnh, thủ đoạn hung ác, có điều không biết Lâm Trung Quận chúng ta có người mạnh như vậy từ bao giờ?”
Võ giả kia thuật lại tình hình cho người tới sau, lúc này bên cạnh lại vang lên một giọng nói ôn hòa: “Nếu ta không nhìn nhầm, võ giả dùng kiếm kia hẳn vừa dùng Tử Điện Thanh Quang Kiếm trong Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái, đối phương là đệ tử của Tây Sở Ba Sơn Kiếm Phái trong Thất Tông Bát Phái.”
Võ giả kia quay đầu lại, một người trẻ tuổi mặc áo trắng dung mạo vô cùng tuấn mỹ, gương mặt mang ý cười nhàn nhạt, không biết đứng cạnh hắn từ bao giờ.
Khiến người ta chú ý nhất là sau lưng người áo trắng này không ngờ lại cõng một thanh trường kích màu bạc, tạo hình dữ tợn, cực kỳ tương phản với bề ngoài và khí chất ngọc thụ lâm phong của hẳn.
Võ giả kia vừa dịnh nói gì lại thấy Lưu Nguyên Hải hốt hoảng chạy tới nhìn quanh bốn phía, cảm nhận được sát khí đánh tới sau lưng, Lưu Nguyên Hải cũng không lo được nhiều, xung quanh đều là người đứng xem trò hay, vây kín quanh khách sạn. Lưu Nguyên Hải tùy tiện tìm một hướng, đao chém phía trước, giận dữ hét lớn: “Cút ngay cho ta!”
Phương hướng Lưu Nguyên Hải lao tới chính là tên võ giả nhiều lời vừa rồi.
Ngay lúc hắn rất có thể bị Lưu Nguyên Hải giơ đao chém ngã, người trẻ tuổi mặc áo trắng bên cạnh hắn lại đột nhiên dựng thanh trường kích trong tay, phần lưỡi sắc hình mặt trăng trên thân kích lóe lên ánh sáng dọa người, chỉ khẽ vẩy một cái nhưng có đại lực đánh tới. Yêu đao trong tay Lưu Nguyên Hải lập tức vỡ vụn, bản thân hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Có điều lúc này Sở Hưu cũng đã xuất hiện phía sau hắn, Hồng Tụ Đao trực tiếp đâm thẳng vào hậu tâm Lưu Nguyên Hải, xuyên qua người hắn.
Võ giả kia gặp đại nạn không chết trợn tròn hai mắt nhìn người trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ kia, không ngờ hắn cũng là võ giả Tiên Thiên!
Sở Hưu rút Hồng Tụ Đao từ thi thể Lưu Nguyên Hải ra, nhìn người trẻ tuổi cầm Phương Thiên Họa Kích dung mạo tuấn mỹ tới mức khiến nữ giới cũng phải ghen tị kia, đột nhiên y có cảm giác đối phương rất quen mắt.
“Đa tạ đã xuất thủ.” Sở Hưu chắp tay với người trẻ tuổi kia nói.
Người trẻ tuổi kia mỉm cười đáp: “Không cần cám ơn ta, với thực lực của ngươi, không có ta hắn cũng không chạy thoát nổi. Ta chỉ khinh thường kẻ này không dám liều mạng với ngươi mà lại dám lớn lối với người qua đường như vậy mà thôi. Đúng rồi, sao bọn họ lại muốn giết ngươi?”
Sở Hưu thu đao vào vỏ, chẳng hề để ý nói: “Ta giết cả nhà của tên võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kiếm, đương nhiên hắn muốn giết ta, đơn giản vậy thôi.”
Ánh mắt người trẻ tuổi kia lóe lên sắc lạ, mấy chuyện như giang hồ báo thù, thậm chí diệt môn đều rất bình thường. Nhưng người bình thường nếu bị hỏi chuyện này chắc chắn phải giải thích bản thân cùng người ta thù hận thế nào, bản thân giết người là bị ép, bị bất đắc dĩ ra sao. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người trả lời chuyện này một cách hời hợt thẳng thắn tự nhiên như vậy.
Lúc này Sở Hưu thấy chưởng quỹ khách sạn còn trốn trong đám người, nhìn khách sạn bị đánh nát bộ dáng khóc không ra nước mắt bèn ném một thỏi bạc cho hắn rồi nói: “Làm hỏng khách sạn của ngươi, bạc này coi như ta đền. Đúng rồi, tới tối làm chút thức ăn ngon đưa tới phòng ta. Đại chiến một trận phải bồi bổ chút mới được.”
Có điều hắn cũng chẳng dám cự tuyệt, hắn đã gặp không ít võ giả giang hồ, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn, giết người quả quyết như Sở Hưu.
Người trẻ tuổi đối diện cực kỳ hứng thú nhìn Sở Hưu. Từ khi hắn bước vào giang hồ tới giờ đã từng thấy không ít người, có người tốt cũng có kẻ ác, nhưng đa phần là loại ngụy quân tử cùng chân tiểu nhân nằm giữa thiện ác.
Người trước mắt nếu ngươi nói ác, hắn có thể mặt không đổi sắc nói ra chuyện mình giết cả nhà người ta, vừa rồi xuất thủ cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng vừa rồi y lại nghĩ thay cho chưởng quỹ khách sạn kia, phải biết cho dù là một số hiệp khách giang hồ thành danh đã lâu thường bình thường còn chẳng để những người bình thường này trong mắt.
Người trẻ tuổi chắp tay với Sở Hưu nói: “Tại hạ Lã Phụng Tiên đến từ Yến Tây Ngư Dương, đương nhiên không phải Lã Phụng Tiên Lã Ôn Hầu Thượng Cổ Ma Thần, là phụng tiên trong hoa phụng tiên.”
Nghe người trẻ tuổi kia tự giới thiệu như vậy, hai mắt Sở Hưu đột nhiên nheo lại, rốt cuộc y cũng nhớ ra đối phương là ai.
Đè cơn kinh ngạc trong lòng xuống, Sở Hưu cũng chắp tay một cái nói: “Tại hạ Sở Hưu, hưu trong vạn sự giai hưu.”
Lã Phụng Tiên cầm trường kích mỉm cười nói: “Sở huynh, ta còn tới Lữ Dương Sơn tham gia náo nhiệt chút, có thời gian lại trò chuyện sau.”
Sau khi nói xong Lã Phụng Tiên thẳng thắn bỏ đi, Sở Hưu nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lại không biết đang nghĩ điều gì.
Có thể khiến Sở Hưu nhớ được tên chắc chắn là đại nhân vật đủ khuấy động phong vân thiên hạ trong cốt truyện gốc, thậm chí là người khuấy động toàn bộ lịch sử giang hồ.
Tỷ như Trương Bách Đào vừa bi y giết chết, đối phương là đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, xuất thân Thất Tông Bát Phái, cũng coi như tuấn kiệt trẻ tuổi trong giới võ lâm chính đạo.
Nếu không có Sở Hưu nhúng tay, theo cốt truyện gốc đối phương chắc chắn sẽ trở thành chấp sự hoặc trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái, cũng coi là người trong giới cao tầng của Ba Sơn Kiếm Phái, đặt tại Ba Sơn Kiếm Phái cũng là một người có số có má, nhưng đặt trên toàn bộ giang hồ lại chẳng đáng chú ý.
Còn Lã Phụng Tiên tuấn mỹ tới mức nữ giới cũng phải ghen tị này lại là một nhân kiệt đủ ảnh hưởng tới toàn bộ phong vân trong giới giang hồ.
Cái tên Lã Phụng Tiên rất thú vị, rất giống một vị cường giả thượng cổ trong truyền thuyết, được tôn là Ma Thần Lã Ôn Hầu, đồng âm khác nghĩa, thậm chí cái tên là Phụng Tiên còn khá nữ tính.
Nhưng Lã Phụng Tiên chưa bao giờ cố kỵ chuyện này, thậm chí hắn còn tự giới thiệu cho những người khác cha mẹ mình dốt đặc cán mai, lúc hắn được sinh ra thấy hoa phụng tiên nở ngoài cửa nên đặt tên hắn là Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên không xuất thân đại môn đại phái, hắn học được võ công từ một lão binh tàn tật xuất thân từ quân đội Bắc Yên, không phải cao thâm nhưng đi theo con đường sát phạt cực hạn.
Sau khi bước chân vào giang hồ, Lã Phụng Tiên cũng gây dựng được chút danh tiếng tại mấy quận tại Yến Tây, nhưng không vì võ công của hắn xuất sắc đến đâu mà vì hắn làm người nghĩa khí, đối xử với mọi người ôn hòa, kết giao được không ít đồng đạo giang hồ, còn có người đặt cho hắn biệt hiệu là Tiểu Ôn Hầu.
Đương nhiên cái tên này chủ yếu là trêu chọc hắn, có điều không ai ngờ nổi mười năm sau Lã Phụng Tiên lại trùng hợp nhận được công pháp chí tôn truyền thừa từ Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu bao gồm Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Ma Thần Vô Song Kích, trở thành truyền nhân Ma Thần nổi danh thiên hạ, Ngọc Diện Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên.
Có điều từ đó trở đi Lã Phụng Tiên luôn mang theo một mặt nạ ma thần dữ tợn, rất ít khi lộ ra dung mạo thật.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 63: Đại Nhân Vật Trong Tương Lai
9.1/10 từ 28 lượt.