Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 597: Lập uy
97@-Nói thật ra, bản thân Hàn Báo cũng không ngờ tiểu tử của một gia tộc nhỏ lẻ quê mùa ở Sở gia Ngụy Quận ngày trước nay lại trở thành tuấn kiệt trẻ tuổi đứng hạng tư Long Hổ Bảng, danh chấn giang hồ.
Nghe nói giờ Sở Hưu đang đảm nhiệm chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường. Hàn Báo cũng rất muốn tới gặp Sở Hưu ôn chuyện, có điều ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn một cái rồi lập tức từ bỏ.
Một là thân phận hiện tại của hắn và Sở Hưu cách biệt như ngày và đêm, Sở Hưu còn nhớ tới hắn hay không cũng là ẩn số.
Thứ hai là hắn mang theo nhiệm vụ tới đây. Hưng vong của Kỳ Liên Trại đều nằm trên tay hắn, Hàn Báo cũng không dám làm loạn, tránh gây ra phiền toái gì.
Lúc này Mai Khinh Liên lại chỉ vào Sở Hưu, thản nhiên nói: “Đạo môn có thiên tài, Phật môn có thiên tài, Quan Trung Hình Đường có thiên tài, nhánh Ẩn Ma ta đương nhiên cũng có.
Thực lực Lâm Diệp không kém hơn Trương Thừa Trinh, Tông Huyền cùng Sở Hưu. Lần này nếu không phải Bàng Hổ nhờ tới ta, ngươi tưởng ta sẽ phái tuấn kiệt trẻ tuổi xuất sắc nhất nhánh Ẩn Ma chúng ta ra tay giúp hắn chắc? Thế mà giờ ngươi còn không hài lòng?”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Hàn Báo vội vàng đáp: “Hài lòng, hài lòng, đương nhiên hài lòng!”
Nói đến đây, Hàn Báo còn nhìn đi nhìn lại, đánh giá Sở Hưu vài lần, ngược lại càng nhìn càng thấy có phong phạm cao nhân.
Hàn Báo đương nhiên không biết thực lực tuấn kiệt thế hệ trẻ tuổi mạnh tới mức nào, dù sao hắn cũng chỉ nghe nói tới mấy vị trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, đều có thực lực địch nổi tông sư võ đạo.
Nếu Mai Khinh Liên đã nói Lâm Diệp này có thể sánh vai với Trương Thừa Trinh và Tông Huyền, vậy chắc hẳn hắn cũng có thể đối đầu với tông sư. Mời hắn đến tương đương với mời một vị tông sư võ đạo về, nhiệm vụ đại đương gia giao cho cũng coi như hoàn thành.
Nghĩ vậy, Hàn Báo chỉ đành cáo từ Mai Khinh Liên, dẫn theo Sở Hưu trở về Liêu Đông.
Trên đường Hàn Báo hiếu kỳ hỏi: “Xin hỏi Lâm công tử thuộc phái nào trong nhánh Ẩn Ma?”
Trước đó Hàn Báo còn tưởng nhánh Ẩn Ma chỉ là một tông môn, mãi tới lúc Bàng Hổ giảng giải cho Hàn Báo chút kiến thức hắn mới biết hóa ra nhánh Ẩn Ma còn chia ra nhiều phái.
Có điều nhìn bộ dáng Lâm Diệp trước mắt cùng Mai Khinh Liên, có vẻ hai người không cùng môn môn phái.
Sở Hưu cười hắc hắc hai tiếng, giọng nói khàn khàn: “Nếu ta nói ta là người của Côn Luân Ma Giáo, ngươi có tin không?”
Sắc mặt Hàn Báo đột nhiên thay đỏi, hắn cười lớn nói: “Lâm công tử nói đùa rồi.”
Cho dù Hàn Báo kiến thức nông cạn hơn nữa cũng biết Côn Luân Ma Giáo là cấm ky trên giang hồ, thân phận này còn mãn cảm hơn so với nhánh Ẩn Ma nhiều.
Nhưng không biết vì sao, Hàn Báo luôn có một cảm giác kỳ quái, dường như mình biết người trước mặt này.
Có điều Hàn Báo cũng chẳng nghĩ nhiều. Giờ Kỳ Liên Trại bọn họ đang trong thời khắc nguy nan, Hàn Báo cũng chẳng có tâm tư nhãn nhã nói chuyện phiếm trì hoãn thời gian với Sở Hưu mà dốc hết sức đi đường, về thẳng Liêu Đông Quận.
Mặc dù Sở Hưu ở Bắc Yên một thời gian dài, có điều hắn chưa từng tới phương bắc lúc này.
Liêu Đông Quận gần nơi Cực Bắc. Một năm bốn mùa có phân nửa thời gian là bị băng tuyết bao phủ, đặc biệt là trong rừng rậm Liêu Đông, quanh năm bị băng tuyết bao phủ, vô cùng hoang vu.
Lúc này trong đại đường của Kỳ Liên Trại, Bàng Hổ và đám người dưới tay hắn sắc mặt nặng nề.
Trong thời gian Hàn Báo đi khỏi, tình cảnh Kỳ Liên Trại càng lúc càng khó khăn.
Song quyền nan địch tứ thủ, nhân số của Tụ Nghĩa Trang thật sự quá nhiều, nhiều tới mức bọn họ không cách nào địch nổi.
Đúng lúc này bên ngoài có người tiến vào bẩm báo: “Đại đương gia, Hàn Báo đại ca dẫn người về!”
Nghe xong lời này, mọi người ở đây đều lộ vẻ mưng rỡ, cứu viện rốt cuộc cũng tới!
Bàng Hổ cũng gật đầu nói: “Mời người vào đây.”
Tất cả mọi người đều mong mỏi trông ngóng nhìn ra cổng, có điều khi thấy Hàn Báo chỉ mang một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ăn mặc thần bí tiến vào, ai nấy trợn mắt há hốc mồm.
Uổng cho Hàn Báo đi một chuyến như vậy, lại chỉ dẫn một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất về. Thế này thì có tác dụng gì? Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mặc dù không yếu nhưng trong Kỳ Liên Trại bọn họ cũng chẳng thiếu.
Ví dụ những tâm phúc của Bàng Hổ như Lâm Mộc Thông và Hà Triển đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp. Nhất.
Bàng Hổ cũng nghỉ hoặc không thôi, có điều hắn vẫn để Sở Hưu ngồi xuống rồi mới hỏi Hàn Báo: “Hàn Báo, vị này là viện binh ngươi mang tới?”
Hàn Báo vội vàng nói: “Đúng vậy, vì này là tuấn kiệt trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma, Lâm Diệp Lâm công tử, là người có thể sánh vai với những tuấn kiệt trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng.”
Nghe xong lời này sắc mặt mọi người càng thêm quái dị.
Đã thế Lâm Diệp này còn là võ giả tiểu
Còn về Hàn Báo nói Lâm Diệp này có thể sánh vai với năm hạng đầu Long Hổ Bảng, bọn họ lại chỉ coi là chuyện cười.
Nếu năm hạng đầu Long Hổ Bảng dễ sánh vai như vậy, Phong Mãn Lâu làm cái bảng đó ra còn ý nghĩa gì nữa? Tưởng đám người Trương Thừa Trinh ăn chay chắc?
Hà Triển lại phẫn nộ vỗ bàn đứng bật đậy, hừ lạnh quát lớn: “Hàn Báo, ta thấy ngươi mê muội quá rồi đấy! Ngươi đi một chuyến tới Quan Trung Hình Đường xa xôi, rốt cuộc lại mang một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất về. Ngươi đang lấy tính mạng huynh đệ Kỳ Liên Trại chúng †a ra làm trò đùa hay sao?”
Hàn Báo sắc mặt uất ức, người này là Mai Khinh Liên cho hắn, hắn cũng muốn mang một vị tông sư võ đạo về, nhưng thánh nữ đại nhân kia không cho, mắc mớ gì tới mình?
Ngay lúc Hàn Báo định giải thihcs, Sở Hưu lại ngồi trên ghế cười lên một tiếng quái dị nói: “Thế nào, chư vị coi thường ta, ghét bỏ thực lực ta thấp?
Đúng là nực cười, Kỳ Liên Trại các ngươi đã bị người †a ép tới mức sắp bị diệt môn đến nơi rồi còn đứng đó mà soi mói. Nếu không phải thánh nữ đại nhân ra mặt, ngươi tưởng ta muốn để ý tới sống chết gì gì của Kỳ Liên Trại các ngươi chắc?”
“Tiểu tử, muốn chết à?”
Hà Triển nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh người ầm ầm bộc phát, thân hình như con mãnh hổ đánh về phía Sở Hưu, một quyền đánh ra, như tiếng hổ khiếu sơn lâm, uy thế vô song.
Bàng Hổ ngồi trên ghế chủ nhíu mày đang định ngăn cản.
Đừng nói người ta rốt cuộc có giúp được Kỳ Liên Trại của hắn không, chỉ riêng chuyện Lâm Diệp này do. Mai Khinh Liên phái tới, Bàng Hổ đã không thể để hắn thụ thương được.
Hà Triển là đại tướng dưới tay hắn, xuất thân tán tu, mặc dù làm người không tệ nhưng tính khí lại nóng nảy bộp chộp. Thời gian này hắn cũng bị đè nén quá mức, cho nên lúc này bị Sở Hưu nói một câu thôi lửa giận đã cháy bừng bực, trực tiếp xuất thủ.
Có điều không đợi hộp báu ra tay, cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy hai mắt Sở Hưu vô số bóng tối ngưng tụ như hóa thành đầm sâu không đáy. Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp thi triển, tinh thần lực được Sở Hưu ngưng tụ thành thực chất, hóa thành ba sợi dây đàn trong suốt trước mặt y.
Tiếp đó Sở Hưu nhẹ nhàng búng ra, chỉ trong chớp mắt ma âm trấn hồn đoạt phách, phát ra tiếng động chói tai vang vọng tới tận linh hồn. Ba sợi dây đàn vỡ vụn, Hà Triển cũng rũ lên thảm thiết, thân hình trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập vỡ vài cái ghế.
Trấn Hồn U Minh Khúc!
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Nghe nói giờ Sở Hưu đang đảm nhiệm chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường. Hàn Báo cũng rất muốn tới gặp Sở Hưu ôn chuyện, có điều ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn một cái rồi lập tức từ bỏ.
Một là thân phận hiện tại của hắn và Sở Hưu cách biệt như ngày và đêm, Sở Hưu còn nhớ tới hắn hay không cũng là ẩn số.
Thứ hai là hắn mang theo nhiệm vụ tới đây. Hưng vong của Kỳ Liên Trại đều nằm trên tay hắn, Hàn Báo cũng không dám làm loạn, tránh gây ra phiền toái gì.
Lúc này Mai Khinh Liên lại chỉ vào Sở Hưu, thản nhiên nói: “Đạo môn có thiên tài, Phật môn có thiên tài, Quan Trung Hình Đường có thiên tài, nhánh Ẩn Ma ta đương nhiên cũng có.
Thực lực Lâm Diệp không kém hơn Trương Thừa Trinh, Tông Huyền cùng Sở Hưu. Lần này nếu không phải Bàng Hổ nhờ tới ta, ngươi tưởng ta sẽ phái tuấn kiệt trẻ tuổi xuất sắc nhất nhánh Ẩn Ma chúng ta ra tay giúp hắn chắc? Thế mà giờ ngươi còn không hài lòng?”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Hàn Báo vội vàng đáp: “Hài lòng, hài lòng, đương nhiên hài lòng!”
Nói đến đây, Hàn Báo còn nhìn đi nhìn lại, đánh giá Sở Hưu vài lần, ngược lại càng nhìn càng thấy có phong phạm cao nhân.
Hàn Báo đương nhiên không biết thực lực tuấn kiệt thế hệ trẻ tuổi mạnh tới mức nào, dù sao hắn cũng chỉ nghe nói tới mấy vị trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, đều có thực lực địch nổi tông sư võ đạo.
Nếu Mai Khinh Liên đã nói Lâm Diệp này có thể sánh vai với Trương Thừa Trinh và Tông Huyền, vậy chắc hẳn hắn cũng có thể đối đầu với tông sư. Mời hắn đến tương đương với mời một vị tông sư võ đạo về, nhiệm vụ đại đương gia giao cho cũng coi như hoàn thành.
Nghĩ vậy, Hàn Báo chỉ đành cáo từ Mai Khinh Liên, dẫn theo Sở Hưu trở về Liêu Đông.
Trên đường Hàn Báo hiếu kỳ hỏi: “Xin hỏi Lâm công tử thuộc phái nào trong nhánh Ẩn Ma?”
Trước đó Hàn Báo còn tưởng nhánh Ẩn Ma chỉ là một tông môn, mãi tới lúc Bàng Hổ giảng giải cho Hàn Báo chút kiến thức hắn mới biết hóa ra nhánh Ẩn Ma còn chia ra nhiều phái.
Có điều nhìn bộ dáng Lâm Diệp trước mắt cùng Mai Khinh Liên, có vẻ hai người không cùng môn môn phái.
Sở Hưu cười hắc hắc hai tiếng, giọng nói khàn khàn: “Nếu ta nói ta là người của Côn Luân Ma Giáo, ngươi có tin không?”
Sắc mặt Hàn Báo đột nhiên thay đỏi, hắn cười lớn nói: “Lâm công tử nói đùa rồi.”
Cho dù Hàn Báo kiến thức nông cạn hơn nữa cũng biết Côn Luân Ma Giáo là cấm ky trên giang hồ, thân phận này còn mãn cảm hơn so với nhánh Ẩn Ma nhiều.
Nhưng không biết vì sao, Hàn Báo luôn có một cảm giác kỳ quái, dường như mình biết người trước mặt này.
Có điều Hàn Báo cũng chẳng nghĩ nhiều. Giờ Kỳ Liên Trại bọn họ đang trong thời khắc nguy nan, Hàn Báo cũng chẳng có tâm tư nhãn nhã nói chuyện phiếm trì hoãn thời gian với Sở Hưu mà dốc hết sức đi đường, về thẳng Liêu Đông Quận.
Mặc dù Sở Hưu ở Bắc Yên một thời gian dài, có điều hắn chưa từng tới phương bắc lúc này.
Liêu Đông Quận gần nơi Cực Bắc. Một năm bốn mùa có phân nửa thời gian là bị băng tuyết bao phủ, đặc biệt là trong rừng rậm Liêu Đông, quanh năm bị băng tuyết bao phủ, vô cùng hoang vu.
Lúc này trong đại đường của Kỳ Liên Trại, Bàng Hổ và đám người dưới tay hắn sắc mặt nặng nề.
Trong thời gian Hàn Báo đi khỏi, tình cảnh Kỳ Liên Trại càng lúc càng khó khăn.
Song quyền nan địch tứ thủ, nhân số của Tụ Nghĩa Trang thật sự quá nhiều, nhiều tới mức bọn họ không cách nào địch nổi.
Đúng lúc này bên ngoài có người tiến vào bẩm báo: “Đại đương gia, Hàn Báo đại ca dẫn người về!”
Nghe xong lời này, mọi người ở đây đều lộ vẻ mưng rỡ, cứu viện rốt cuộc cũng tới!
Bàng Hổ cũng gật đầu nói: “Mời người vào đây.”
Tất cả mọi người đều mong mỏi trông ngóng nhìn ra cổng, có điều khi thấy Hàn Báo chỉ mang một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ăn mặc thần bí tiến vào, ai nấy trợn mắt há hốc mồm.
Uổng cho Hàn Báo đi một chuyến như vậy, lại chỉ dẫn một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất về. Thế này thì có tác dụng gì? Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mặc dù không yếu nhưng trong Kỳ Liên Trại bọn họ cũng chẳng thiếu.
Ví dụ những tâm phúc của Bàng Hổ như Lâm Mộc Thông và Hà Triển đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp. Nhất.
Bàng Hổ cũng nghỉ hoặc không thôi, có điều hắn vẫn để Sở Hưu ngồi xuống rồi mới hỏi Hàn Báo: “Hàn Báo, vị này là viện binh ngươi mang tới?”
Hàn Báo vội vàng nói: “Đúng vậy, vì này là tuấn kiệt trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma, Lâm Diệp Lâm công tử, là người có thể sánh vai với những tuấn kiệt trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng.”
Nghe xong lời này sắc mặt mọi người càng thêm quái dị.
Đã thế Lâm Diệp này còn là võ giả tiểu
Còn về Hàn Báo nói Lâm Diệp này có thể sánh vai với năm hạng đầu Long Hổ Bảng, bọn họ lại chỉ coi là chuyện cười.
Nếu năm hạng đầu Long Hổ Bảng dễ sánh vai như vậy, Phong Mãn Lâu làm cái bảng đó ra còn ý nghĩa gì nữa? Tưởng đám người Trương Thừa Trinh ăn chay chắc?
Hà Triển lại phẫn nộ vỗ bàn đứng bật đậy, hừ lạnh quát lớn: “Hàn Báo, ta thấy ngươi mê muội quá rồi đấy! Ngươi đi một chuyến tới Quan Trung Hình Đường xa xôi, rốt cuộc lại mang một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất về. Ngươi đang lấy tính mạng huynh đệ Kỳ Liên Trại chúng †a ra làm trò đùa hay sao?”
Hàn Báo sắc mặt uất ức, người này là Mai Khinh Liên cho hắn, hắn cũng muốn mang một vị tông sư võ đạo về, nhưng thánh nữ đại nhân kia không cho, mắc mớ gì tới mình?
Ngay lúc Hàn Báo định giải thihcs, Sở Hưu lại ngồi trên ghế cười lên một tiếng quái dị nói: “Thế nào, chư vị coi thường ta, ghét bỏ thực lực ta thấp?
Đúng là nực cười, Kỳ Liên Trại các ngươi đã bị người †a ép tới mức sắp bị diệt môn đến nơi rồi còn đứng đó mà soi mói. Nếu không phải thánh nữ đại nhân ra mặt, ngươi tưởng ta muốn để ý tới sống chết gì gì của Kỳ Liên Trại các ngươi chắc?”
“Tiểu tử, muốn chết à?”
Hà Triển nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh người ầm ầm bộc phát, thân hình như con mãnh hổ đánh về phía Sở Hưu, một quyền đánh ra, như tiếng hổ khiếu sơn lâm, uy thế vô song.
Bàng Hổ ngồi trên ghế chủ nhíu mày đang định ngăn cản.
Đừng nói người ta rốt cuộc có giúp được Kỳ Liên Trại của hắn không, chỉ riêng chuyện Lâm Diệp này do. Mai Khinh Liên phái tới, Bàng Hổ đã không thể để hắn thụ thương được.
Hà Triển là đại tướng dưới tay hắn, xuất thân tán tu, mặc dù làm người không tệ nhưng tính khí lại nóng nảy bộp chộp. Thời gian này hắn cũng bị đè nén quá mức, cho nên lúc này bị Sở Hưu nói một câu thôi lửa giận đã cháy bừng bực, trực tiếp xuất thủ.
Có điều không đợi hộp báu ra tay, cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy hai mắt Sở Hưu vô số bóng tối ngưng tụ như hóa thành đầm sâu không đáy. Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp thi triển, tinh thần lực được Sở Hưu ngưng tụ thành thực chất, hóa thành ba sợi dây đàn trong suốt trước mặt y.
Tiếp đó Sở Hưu nhẹ nhàng búng ra, chỉ trong chớp mắt ma âm trấn hồn đoạt phách, phát ra tiếng động chói tai vang vọng tới tận linh hồn. Ba sợi dây đàn vỡ vụn, Hà Triển cũng rũ lên thảm thiết, thân hình trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập vỡ vài cái ghế.
Trấn Hồn U Minh Khúc!
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 597: Lập uy
9.1/10 từ 28 lượt.