Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 514: Nện tiền 1

75@-Thế lực võ lâm khu vực Tây Nam đại đa số không mạnh, còn thổ phỉ sơn tặc lại chỉ là một đám ô hợp.

Trên thực tế đám thổ phỉ sơn tặc đất Tây Nam này còn có lịch sử xa xưa hơn các thế lực võ lâm. Dù sao nơi này ban đầu hoang tàn vắng vẻ, mãi tới khi thương lộ mở. ra mới có chút hơi người.

Mà nơi có thương lộ sẽ không thiếu một loại người, đó chính là giặc cướp.

Chỉ có điều đám thổ phỉ sơn tặc này không ai có kế hoạch gì, đại đa số đều ôm thái độ được chăng hay chớ, thậm chí giữa bọn họ còn ra tay tàn sát lẫn nhau. Cho nên bao năm như vậy rồi vẫn không có thế lực nào đáng chú ý, đại đa số vẫn chỉ là lũ ô hợp.

Có điều nghĩ lại cũng bình thường thôi, những kẻ làm sơn tặc thổ phỉ vốn ở thế yếu. Như Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã là chuyện trăm ngàn năm khó gặp một lần, sơn tặc thổ phỉ ở nơi khác chỉ có thể cướp bóc lặt vặt.

Sở Hưu cùng Lý công công lựa chọn Thanh Phong Trại tương đối mạnh trong hai mươi ba trại.

Thủ lĩnh sơn lũ cướp Thanh Phong Trại này là Tiếu Diện Thư Sinh - Tống Khiêm, cũng là người hết sức thú vị. hẳn chẳng những trông giống thư sinh mà bản thân hắn chính là một thư sinh.

Nghe nói trong quá khứ Tống Khiêm chỉ là một thư sinh bần cùng, nghèo tới nỗi không có tiền đọc sách, chỉ có thể làm kế toán cho đội buôn. Thế nhưng giữa đường đội buôn bị gặp cướp, hắn lại bị toán cướp bắt đi, thành tiên sinh kế toán cho sơn trại.


Sau này hắn đề xuất một ý đồ không tồi cho sơn trại, khiến cho uy thế sơn trại phát triển. Tống Khiêm cũng từ tiên sinh kế toán biến thành quân sư, còn chiếm được cơ hội tu luyện võ đạo.

Hơn nữa Tống Khiêm cũng không ngờ mình chỉ là một thư sinh yếu đuối vậy mà thiên phú võ đạo lại không tệ. Chỉ dùng hai mươi năm hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên hắn tìm một cơ hội trực tiếp xử lý trại chủ trước đó, đổi tên sơn trại thành Thanh Phong trại, mãi cho tới hôm nay.

Lần này đám người Sở Hưu tới Thanh Phong Trại, cảm nhận được thực lực ba người kia, Tống Khiêm đích thân tới nghênh tiếp.

Mặc dù đã là trại chủ nhưng Lâm Khiêm vẫn mặc một bộ quần áo văn sĩ, phối hợp với tướng mạo nho nhã của hắn có vẻ không giống như thủ lĩnh toán cướp, ngược lại như một tiên sinh dạy học.

“Chẳng hay ba vị tới Thanh Phong Trại của ta có chuyện gì? Hay là thủ hạ của ta cướp nhầm hàng hóa của ba vị? Yên tâm, ta sẽ cho người đưa trở lại cùng quà tạ lỗi.” Tống KHiêm khách khí chắp tay, tư thái nhún nhường vô cùng.

Đội buôn đi qua Tây Nam, có kẻ động được, có kẻ lại không thể động vào.

Tỷ như những đội buôn của thế lực lớn, lực lượng phòng vệ cường đại, chưa nói bọn họ có thắng được không, cho dù thắng được tương lai cũng sẽ bị đối phương trả thù.


Cho nên giặc cướp trong hai mươi ba trại thay đổi rất nhanh, không khéo tới ngày nào đó sẽ bị người khác trực tiếp phá trại diệt môn.

Chính vì sau khi Tống Khiêm trở thành trại chủ, hắn bèn thiết lập quy củ. Chỉ cướp đồ không giết người, tuyệt đối không làm tới mức không còn đường lui.

Hơn nữa sau khi cướp đồ cũng không sử dụng ngay mà cất giữ bảo tôn. Chờ mấy tháng sau không thấy ai tới báo thù mới đem ra tiêu.

Nếu có người đến ư? Vậy nhún nhường nhận lỗi trả lại đồ.

Dù sao đối với đám sơn tặc thổ phỉ bọn họ, thể diện vốn chẳng thể mài ra ăn, cần làm gì?

Sở Hưu vung tay nói: “Tống đại đương gia đoán sai rồi. Chúng ta không phải đến lấy cái gì, mà là đến tặng đồ”

Nói xong, Sở Hưu bắt đầu lấy từng khối tử kim ra.

Có thể nói cảnh tượng này hết sức rung động. Chí ít thủ lĩnh sơn trại Tống Khiêm cả đời chưa từng thấy nhiều tử kim như vậy.


Hắn có không ít vàng bạc bình thường, nhưng thứ như tử kim vừa có thể dùng để bày trận vừa dùng được để luyện khí, có thể nói là đồng tiền rất mạnh. Trong thế gia nhỏ bình thường có vài chục lượng đã là rất nhiều. Đâu như Sở Hưu lấy từng khối từng khối bày ra trên bàn, quả thật vô cùng rung động.

Nói thật ra chỗ tử kim này ngay bản thân Sở Hưu cũng động tâm. Cho dù y thu thuế cả năm ở Quan Tây. cũng không kiếm được nhiều như vậy. Hoàng tử dẫu sao cũng là hoàng tử, đặc biệt là nhị hoàng tử tay nắm thực quyền, tương lai còn có cơ hội đăng lâm đại bảo, nội tình bọn họ thâm sâu vượt xa người thường.

Lấy liên mười khối tử kim ra, Sở Hưu trầm giọng nói: “Tống đại đương gia. Những thứ này là lễ vật nhị hoàng tử tặng ngươi. Chẳng hay những thứ này đã đủ để Tống đại đương gia đứng về phía nhị hoàng tử chưa? Đương nhiên nếu Tống đại đương gia nói chưa đủ, nơi này của †a vẫn còn.”

'Tống Khiêm nuốt nước miếng một cái, con mắt thiếu chút nữa khắc lên đống gạch tử kim.

Ban đầu nghe thấy nhị hoàng tử thế này thế kia, 'Tống Khiêm quả thật giật mình. Có điều sau đó hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại ệ thái tử hay nhị hoàng tử, mình cứ cầm được chỗ tốt mới là quan trọng.

Hơn nữa thực tế cũng đúng như những gì Sở Hưu suy đoán. Thái tử không bỏ bao công sức vào đám sơn tặc thổ phỉ ở hai mươi ba trại.

So với những thế lực khác, giặc cướp hai mươi ba trại bọn họ đông người nhất nhưng lại chỉ là đám ô hợp. Thái tử Lữ Long Cơ trời sinh đã chán ghét đám sơn tặc thổ phỉ như vậy.


Hơn nữa chỉ cần những tông môn bên khu vực Tây Nam đáp ứng gia nhập dưới trướng thái tử, vậy đám sơn tặc thổ phỉ này có quy hàng hay không cũng chẳng quan trọng. Dù sao bọn chúng cũng chẳng tạo được sóng gió đì.

Cho nên tới phiên hai mươi ba trại, những tâm phúc. của thái tử như Trần công công cùng Lý Nguyên thậm chí không tự mình đến đây mà chỉ phái những thủ hạ bình thường tới bàn bạc điều kiện, đưa họ vài thứ rồi rời khỏi.

Đám sơn tặc thổ phỉ hai mươi ba trại như Tống Khiêm có bất mãn trong lòng cũng vô dụng. Một khi những thế lực võ lâm kia đáp ứng, giặc cướp hai mươi ba trại bọn họ mà muốn gây chuyện, chỉ sợ không cần thái tử xuất thủ, những thế lực võ lâm bản xứ cũng đủ giải quyết sạch sẽ bọn họ.

Cho nên sau khi Sở Hưu lấy ra nhiều gạch tử kim như vậy, Tống Khiêm cơ hồ không cần cân nhắc, lập tức.nghiêng sang bên nhị hoàng tử.

Về phần Sở Hưu hỏi hắn có đủ không, mặc dù trong lòng Tống Khiêm nghĩ có nhiều tử kim hơn hắn cũng không chê nhiều, nhưng Tống Khiêm vẫn cố gắng rời mắt khỏi đống gạch tử kim, cười gượng nói: “Đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi.”

Hắn không phải kẻ ngốc, biết kết cục của kẻ lòng tham không đáy ra sao.

Mười khối gạch tử kim đủ mua toàn bộ Thanh Phong Trại của hắn, nếu hắn còn tham lam hơn nữa, thừa cơ đòi thêm một khoản của nhị hoàng tử, kết cục. chắc chắn không tốt.

Sở Hưu gõ bàn nói: “Đủ rồi thì được, chờ một tháng sau đến lúc hội nghị, Tống đại đương gia cũng biết nên làm thế nào rồi đấy."
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) Story Chương 514: Nện tiền 1
9.1/10 từ 28 lượt.
loading...