Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 490: Tạ Tiểu Lâu lên đài -1
81@-Doanh Bạch Hổ đi lên lôi đài quả thật dọa cho mọi người giật mình.
Không ai ngờ nổi đệ tử lặng lẽ vô danh của Doanh thị này lại có thực lực như vậy, Thương Thủy Doanh thị chẳng lẽ lại kinh khủng đến vậy, tùy ý lấy một đệ tử ra cũng có trình độ tới mức này?
Lúc này bên phía Doanh Bạch Lộc, lão bộc vốn không nói năng gì lại hạ giọng thở dài: “Đại công tử, nhị công tử còn trẻ, khi nhỏ tuổi lại bị gia chủ quản giáo. nghiêm khắc nên suy nghĩ có phần cực đoan, mong ngài đừng để ý”
Doanh Bạch Lộc nhìn lôi đài, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn dùng giọng ôn hòa nói: “Phúc bá, mấy thứ đó ta biết cả mà. Nếu không ngươi nghĩ sao ta lại nhường nhiều thứ cho hắn như vậy, còn đem cả cơ hội thông gia với Lạc gia cho hắn?
Xưa nay Thương Thủy Doanh thị cường thịnh đâu phải vì một người mà là vì một nhóm người, đáng tiếc đến giờ Bạch Hổ vã không nhìn ra điểm này.
Có điều như vậy cũng chẳng sao, cứ để nó hận ta đi, chỉ cần nó không chạm tới giới hạn cuối cùng của ta, những hận ý đó còn có thể trở thành động lực, khiến nó càng ngày càng mạnh.
Nó mạnh lên tương đương với Thương Thủy Doanh thị mạnh lên, cớ sao không làm?”
Phúc bá gật đầu nói: “Nếu nhị công tử có thể nghĩ được như đại công tử thì tốt, Doanh thị ta tương lai sẽ càng thêm huy hoàng.”
Lòng dạ khí độ của Doanh Bạch Lộc còn lớn hơn tưởng tượng của Phúc bá, đương nhiên đây cũng là tự tin đến tự thực lực tuyệt đối.
Doanh Bạch Lộc hận hắn thì đã sao, ghen ghét hắn thì thế nào? Dù sao tên đệ đệ đời này chẳng đuổi kịp mình, đời sau cũng chẳng đuổi kịp mình. Hắn, không thể uy hiếp được mình.
Những gia tộc khác nội đấu rồi huynh đệ bất hòa là vì hai bên chênh lệch không nhiều, một bên muốn thay thế bên còn lại, một bên thì sợ bị đối phương thay thế, từ đó mới sinh ra nội đấu.
Còn Thương Thủy Doanh thị lại bất đồng, Doanh Bạch Lộc còn sợ bị người ta thay thế chắc? Hắn là Vô Song Công Tử thiên hạ vô song, trong Thương Thủy Doanh thị, không ai có thể thay thế hắn!
Chính vì có tự tin như vậy Doanh Bạch Lộc mới có thể bỏ mặc Doanh Bạch Hổ oán hận mình. Hắn thấy những hành động của đối phương chẳng qua là thái độ hờn dỗi khóc lóc vòi vĩnh của trẻ con khi không đòi được thứ mà mình thích mà thôi, không phải chuyện lớn gì.
Đương nhiên nếu Doanh Bạch Hổ lần lượt khiêu khích giới hạn cuối cùng của hắn, cũng như câu nói vừa rồi. Doanh Bạch Lộc sẽ cho hắn một chút giáo huấn, khiến hắn nhớ kỹ.
Lúc này trên lôi đài, khí thế Doanh Bạch Hổ bành trướng tới cực hạn, bễ nghễ toàn trường.
Nếu không có quầng sáng của Doanh Bạch Lộc che lấp, hắn đã chẳng phải hạng vô danh như hiện tại, không khéo đã sớm đặt chân vào võ lâm, dương danh trên giang hồ.
Hắn không sánh bằng ca ca mình Doanh Bạch Lộc, chẳng lẽ còn không bằng đám rác rưởi khác ư?
“Ai lên đài?” Doanh Bạch Hổ nhìn bên dưới lôi đài, lạnh giọng quát lớn.
Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, thật ra ai cũng nhìn ra trận tỷ võ kén rể này chỉ là màn vờ vịt mà thôi. Ngay từ khi biết Doanh Bạch Lộc sẽ tới, mọi người không ai muốn xuất trận.
Giờ đổi lại là Doanh Bạch Hổ, mọi người xung quanh ngược lại lao nhao muốn thử, có điều vẫn không ai dám lên đài đầu tiên.
Doanh Bạch Hổ này mặc dù không bằng Doanh Bạch Lộc, xen khí tức hẳn cũng chỉ mới bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên không lâu. Nhưng vấn đề là ở đây không mấy ai sánh nổi với Doanh Bạch Hổ, huống hồ không ai biết sức chiến đấu của Doanh Bạch Hổ ra sao, không ai dám làm người đầu tiên bước lên thăm dò.
Thấy không ai lên đài, Doanh Bạch Hổ ngược lại nhíu mày.
Ca ca hắn Doanh Bạch Lộc đã sớm nổi danh trên giang hồ, hắn cũng nên có danh tiếng của mình trên giang hồ.
Võ giả tầm thường từ khi tới cảnh giới Tiên Thiên đã bắt đầu xông xáo giang hồ, một số đệ tử đại phái thì tới khoảng Nội Cương cảnh hay Ngoại Cương cảnh. Như Thẩm Bạch tu luyện tới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới xuất hiện trong giang hồ đã coi là rất muộn. Còn tới Doanh Bạch Hổ hẳn mãi tới khi đột phá Ngũ Khí Triều Nguyên mới định đặt chân lên giang hồ chính là để một lần xuất hiện chấn kinh cả thiên hạ, không để quầng sáng của Doanh Bạch Lộc che lấp bản thân lần nữa.
Kết quả giờ muốn xuất thủ lại không ai lên đài, cảnh tượng này quả thật lúng túng.
Mạc Thiên Lâm nhìn về phía Lạc Phi Hồng, lúc này hai mắt Lạc Phi Hồng khép hờ như đang suy nghĩ điều gì, rất không hợp với tính cách thường ngày của nàng.
Mạc Thiên Lâm hạ giọng: “Phi Hồng còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Sở huynh, ngươi giải quyết tên này trước đi, Doanh Bạch Lộc không lên đài, giải quyết tên này hẳn rất đơn giản.”
Sở Hưu gật đầu, vừa định đứng dậy lại thấy Tạ Tiểu Lâu ngăn trước người hắn nói: “Sở huynh, đối phó với loại người này không cần ngươi xuất thủ. Vạn nhất sau đó Doanh Bạch Lộc lên đài hay có người mạnh hơn xuất hiện thì sao? Để ta lên đi.”
Tạ Tiểu Lâu giờ vẫn chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu vô thức muốn ngăn cản.
Có điều lúc này hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn Tạ Tiểu Lâu, kinh ngạc nói: “Ngươi sắp bước qua bước kia rồi?”
Tạ Tiểu Lâu cuối cùng nói: “Mặc dù không sớm như Sở huynh, có điều ta cũng dừng lại ở Tam Hoa Tụ Đỉnh một thời gian dài rồi, cũng nên đột phá. Vừa hay mượn cơ hội lần này tôi luyện lại bản thân.”
Mạc Thiên Lâm bên cạnh nghe vậy không khỏi há miệng. Hẳn cùng Tạ Tiểu Lâu là bạn tốt, giờ Tạ Tiểu Lâu sắp bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, đương nhiên hắn không thấy ganh tị gì, chỉ thấy hơi ê ẩm. Dù sao giờ hắn vẫn còn cách cảnh giới này khá xa, thậm chí chưa chạm tới cánh cửa.
Theo Tạ Tiểu Lâu bước lên lôi đài, sắc mặt Lạc Cửu Niên cùng Lạc Thiên Dương đều biến thành đen kịt. Bọn họ đều biết đám người Tạ Tiểu Lâu tới để quấy rối.
Bọn họ cũng biết quan hệ giữa đám người Tạ Tiểu Lâu và Lạc Phi Hồng, nhưng chính vì vậy họ càng biết đám người Tạ Tiểu Lâu sẽ không cưới Lạc Phi Hồng. Nhưng giờ bọn họ lại vẫn lên đài, chẳng phải quấy rối thì là gì?
Có điều cho dù bọn họ biết rõ Tạ Tiểu Lâu đang quấy rối cũng vô dụng, lôi đài bày ngay đó, Lạc gia ngươi còn không để cho người ta ra trận hay sao?
Doanh Bạch Lộc nhìn Tạ Tiểu Lâu hỏi: “Người kia là ai?
Phúc Bá nói khế: “Là đồ đệ của Trần Thanh Đế Thiên Hạ Minh, Tạ Tiểu Lâu, đứng hạng mười bốn trên Long Hổ Bảng.
Doanh Bạch Lộc thật sự không biết Tạ Tiểu Lâu, không phải vì hắn quá ngông cuồng mà do bản thân Doanh Bạch Lộc thành danh đã lâu, hơn nữa cũng một thời gian dài rồi Doanh Bạch Lộc không xuất hiện trong giang hồ. Thời điểm trước thứ hạng của Tạ Tiểu Lâu còn ở ngoài hai mươi, Doanh Bạch Lộc đương nhiên chưa nghe qua tên hắn.
Doanh Bạch Lộc gật đầu nói: “Hóa ra là đệ tử Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh cũng là người có số má trên giang hồ. Phụ thân ta đã từng nói, thiên hạ có vô số võ giả xuất thân dân dã, nhưng chỉ số rất ít mới làm được như Trần Thanh Đế.
Tạ Tiểu Lâu này đã là đệ tử của Trần Thanh Đế chắc cũng không yếu. Có điều cảnh giới của hắn kém Bạch Hổ một bậc, ván này không cần phải lo.”
Trên giang hồ vô số người dùng tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh chiến thắng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng chuyện này phải xem đối phương là ai.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Không ai ngờ nổi đệ tử lặng lẽ vô danh của Doanh thị này lại có thực lực như vậy, Thương Thủy Doanh thị chẳng lẽ lại kinh khủng đến vậy, tùy ý lấy một đệ tử ra cũng có trình độ tới mức này?
Lúc này bên phía Doanh Bạch Lộc, lão bộc vốn không nói năng gì lại hạ giọng thở dài: “Đại công tử, nhị công tử còn trẻ, khi nhỏ tuổi lại bị gia chủ quản giáo. nghiêm khắc nên suy nghĩ có phần cực đoan, mong ngài đừng để ý”
Doanh Bạch Lộc nhìn lôi đài, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn dùng giọng ôn hòa nói: “Phúc bá, mấy thứ đó ta biết cả mà. Nếu không ngươi nghĩ sao ta lại nhường nhiều thứ cho hắn như vậy, còn đem cả cơ hội thông gia với Lạc gia cho hắn?
Xưa nay Thương Thủy Doanh thị cường thịnh đâu phải vì một người mà là vì một nhóm người, đáng tiếc đến giờ Bạch Hổ vã không nhìn ra điểm này.
Có điều như vậy cũng chẳng sao, cứ để nó hận ta đi, chỉ cần nó không chạm tới giới hạn cuối cùng của ta, những hận ý đó còn có thể trở thành động lực, khiến nó càng ngày càng mạnh.
Nó mạnh lên tương đương với Thương Thủy Doanh thị mạnh lên, cớ sao không làm?”
Phúc bá gật đầu nói: “Nếu nhị công tử có thể nghĩ được như đại công tử thì tốt, Doanh thị ta tương lai sẽ càng thêm huy hoàng.”
Lòng dạ khí độ của Doanh Bạch Lộc còn lớn hơn tưởng tượng của Phúc bá, đương nhiên đây cũng là tự tin đến tự thực lực tuyệt đối.
Doanh Bạch Lộc hận hắn thì đã sao, ghen ghét hắn thì thế nào? Dù sao tên đệ đệ đời này chẳng đuổi kịp mình, đời sau cũng chẳng đuổi kịp mình. Hắn, không thể uy hiếp được mình.
Những gia tộc khác nội đấu rồi huynh đệ bất hòa là vì hai bên chênh lệch không nhiều, một bên muốn thay thế bên còn lại, một bên thì sợ bị đối phương thay thế, từ đó mới sinh ra nội đấu.
Còn Thương Thủy Doanh thị lại bất đồng, Doanh Bạch Lộc còn sợ bị người ta thay thế chắc? Hắn là Vô Song Công Tử thiên hạ vô song, trong Thương Thủy Doanh thị, không ai có thể thay thế hắn!
Chính vì có tự tin như vậy Doanh Bạch Lộc mới có thể bỏ mặc Doanh Bạch Hổ oán hận mình. Hắn thấy những hành động của đối phương chẳng qua là thái độ hờn dỗi khóc lóc vòi vĩnh của trẻ con khi không đòi được thứ mà mình thích mà thôi, không phải chuyện lớn gì.
Đương nhiên nếu Doanh Bạch Hổ lần lượt khiêu khích giới hạn cuối cùng của hắn, cũng như câu nói vừa rồi. Doanh Bạch Lộc sẽ cho hắn một chút giáo huấn, khiến hắn nhớ kỹ.
Lúc này trên lôi đài, khí thế Doanh Bạch Hổ bành trướng tới cực hạn, bễ nghễ toàn trường.
Nếu không có quầng sáng của Doanh Bạch Lộc che lấp, hắn đã chẳng phải hạng vô danh như hiện tại, không khéo đã sớm đặt chân vào võ lâm, dương danh trên giang hồ.
Hắn không sánh bằng ca ca mình Doanh Bạch Lộc, chẳng lẽ còn không bằng đám rác rưởi khác ư?
“Ai lên đài?” Doanh Bạch Hổ nhìn bên dưới lôi đài, lạnh giọng quát lớn.
Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, thật ra ai cũng nhìn ra trận tỷ võ kén rể này chỉ là màn vờ vịt mà thôi. Ngay từ khi biết Doanh Bạch Lộc sẽ tới, mọi người không ai muốn xuất trận.
Giờ đổi lại là Doanh Bạch Hổ, mọi người xung quanh ngược lại lao nhao muốn thử, có điều vẫn không ai dám lên đài đầu tiên.
Doanh Bạch Hổ này mặc dù không bằng Doanh Bạch Lộc, xen khí tức hẳn cũng chỉ mới bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên không lâu. Nhưng vấn đề là ở đây không mấy ai sánh nổi với Doanh Bạch Hổ, huống hồ không ai biết sức chiến đấu của Doanh Bạch Hổ ra sao, không ai dám làm người đầu tiên bước lên thăm dò.
Thấy không ai lên đài, Doanh Bạch Hổ ngược lại nhíu mày.
Ca ca hắn Doanh Bạch Lộc đã sớm nổi danh trên giang hồ, hắn cũng nên có danh tiếng của mình trên giang hồ.
Võ giả tầm thường từ khi tới cảnh giới Tiên Thiên đã bắt đầu xông xáo giang hồ, một số đệ tử đại phái thì tới khoảng Nội Cương cảnh hay Ngoại Cương cảnh. Như Thẩm Bạch tu luyện tới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới xuất hiện trong giang hồ đã coi là rất muộn. Còn tới Doanh Bạch Hổ hẳn mãi tới khi đột phá Ngũ Khí Triều Nguyên mới định đặt chân lên giang hồ chính là để một lần xuất hiện chấn kinh cả thiên hạ, không để quầng sáng của Doanh Bạch Lộc che lấp bản thân lần nữa.
Kết quả giờ muốn xuất thủ lại không ai lên đài, cảnh tượng này quả thật lúng túng.
Mạc Thiên Lâm nhìn về phía Lạc Phi Hồng, lúc này hai mắt Lạc Phi Hồng khép hờ như đang suy nghĩ điều gì, rất không hợp với tính cách thường ngày của nàng.
Mạc Thiên Lâm hạ giọng: “Phi Hồng còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Sở huynh, ngươi giải quyết tên này trước đi, Doanh Bạch Lộc không lên đài, giải quyết tên này hẳn rất đơn giản.”
Sở Hưu gật đầu, vừa định đứng dậy lại thấy Tạ Tiểu Lâu ngăn trước người hắn nói: “Sở huynh, đối phó với loại người này không cần ngươi xuất thủ. Vạn nhất sau đó Doanh Bạch Lộc lên đài hay có người mạnh hơn xuất hiện thì sao? Để ta lên đi.”
Tạ Tiểu Lâu giờ vẫn chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu vô thức muốn ngăn cản.
Có điều lúc này hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn Tạ Tiểu Lâu, kinh ngạc nói: “Ngươi sắp bước qua bước kia rồi?”
Tạ Tiểu Lâu cuối cùng nói: “Mặc dù không sớm như Sở huynh, có điều ta cũng dừng lại ở Tam Hoa Tụ Đỉnh một thời gian dài rồi, cũng nên đột phá. Vừa hay mượn cơ hội lần này tôi luyện lại bản thân.”
Mạc Thiên Lâm bên cạnh nghe vậy không khỏi há miệng. Hẳn cùng Tạ Tiểu Lâu là bạn tốt, giờ Tạ Tiểu Lâu sắp bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, đương nhiên hắn không thấy ganh tị gì, chỉ thấy hơi ê ẩm. Dù sao giờ hắn vẫn còn cách cảnh giới này khá xa, thậm chí chưa chạm tới cánh cửa.
Theo Tạ Tiểu Lâu bước lên lôi đài, sắc mặt Lạc Cửu Niên cùng Lạc Thiên Dương đều biến thành đen kịt. Bọn họ đều biết đám người Tạ Tiểu Lâu tới để quấy rối.
Bọn họ cũng biết quan hệ giữa đám người Tạ Tiểu Lâu và Lạc Phi Hồng, nhưng chính vì vậy họ càng biết đám người Tạ Tiểu Lâu sẽ không cưới Lạc Phi Hồng. Nhưng giờ bọn họ lại vẫn lên đài, chẳng phải quấy rối thì là gì?
Có điều cho dù bọn họ biết rõ Tạ Tiểu Lâu đang quấy rối cũng vô dụng, lôi đài bày ngay đó, Lạc gia ngươi còn không để cho người ta ra trận hay sao?
Doanh Bạch Lộc nhìn Tạ Tiểu Lâu hỏi: “Người kia là ai?
Phúc Bá nói khế: “Là đồ đệ của Trần Thanh Đế Thiên Hạ Minh, Tạ Tiểu Lâu, đứng hạng mười bốn trên Long Hổ Bảng.
Doanh Bạch Lộc thật sự không biết Tạ Tiểu Lâu, không phải vì hắn quá ngông cuồng mà do bản thân Doanh Bạch Lộc thành danh đã lâu, hơn nữa cũng một thời gian dài rồi Doanh Bạch Lộc không xuất hiện trong giang hồ. Thời điểm trước thứ hạng của Tạ Tiểu Lâu còn ở ngoài hai mươi, Doanh Bạch Lộc đương nhiên chưa nghe qua tên hắn.
Doanh Bạch Lộc gật đầu nói: “Hóa ra là đệ tử Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh cũng là người có số má trên giang hồ. Phụ thân ta đã từng nói, thiên hạ có vô số võ giả xuất thân dân dã, nhưng chỉ số rất ít mới làm được như Trần Thanh Đế.
Tạ Tiểu Lâu này đã là đệ tử của Trần Thanh Đế chắc cũng không yếu. Có điều cảnh giới của hắn kém Bạch Hổ một bậc, ván này không cần phải lo.”
Trên giang hồ vô số người dùng tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh chiến thắng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng chuyện này phải xem đối phương là ai.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 490: Tạ Tiểu Lâu lên đài -1
9.1/10 từ 28 lượt.