Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 40: Nhược Điểm Của Sở Hưu
111@-Sở Hưu quan sát ba quái nhân kia qua khung cửa sổ, nhưng ba người này dường như đã nhận ra ánh mắt của Sở Hưu, đều liếc mắt nhìn qua, vẻ sắc bén trong mắt thậm chí khiến hai mắt Sở Hưu đau nhói.
Sở Hưu vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác, giả bộ nhìn phong cảnh ngoài đường, ba người kia cũng không tiếp tục để ý tới Sở Hưu mà trực tiếp tiến vào khách sạn, bảo chưởng quỹ giúp bọn họ chuẩn bị cơm canh đưa vào trong phòng.
Ngồi thêm một lát, Sở Hưu nhỏ giọng nói với Mã Khoát: “Phái mấy huynh đệ ở lại thêm trong khách sạn, chú ý động tĩnh của họ, có điều không được tiếp cận quá gần.”
Mã Khoát khẽ gật đầu, Sở Hưu lại tạm thời rời khỏi.
Bất luận ba người kia tới đây có phải vì Sở gia không, tạm thời Sở Hưu cũng không định tiếp xúc với bọn họ.
Thực lực có hạn, nếu đối phương thật sự là cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng, vậy giờ Sở Hưu tới tiếp xúc, có mưu kế gì cũng chỉ là tìm đường chết.
Còn lúc này trong Thẩm gia, vị đại quản gia Thẩm Dung kia cũng cực kỳ tức tối.
Trước đó hắn còn vui vẻ chờ tiếp nhận một nửa sản nghiệp của Lý gia, không ngờ sau khi mọi chuyện kết thúc Lý gia lại bị Sở Hưu tiêu diệt!
Sản nghiệp đáng lẽ tới tay lại bay mất khiến Thẩm Dung không khỏi chửi thầm trong lòng, đám Lý gia rác rưởi, nhiều người như vậy mà không giải quyết nổi một tên Sở Hưu.
Nói thật ra, nếu trước đó Lý gia không tới bàn chuyện tới hắn, Thẩm Dung cho dù có biết Sở Hưu tiêu diệt Lý gia cũng chỉ thấy kinh ngạc về thực lực Sở gia và mức độ kém cỏi của Lý gia mà thôi.
Nhưng giờ Lý gia đã hứa cho hắn một nửa sản nghiệp, kết quả giờ tất cả đều không cánh mà bay, chuyện này khiến Thẩm Dung có cảm giác miếng ăn đã tới miệng còn tuột mất.
Cho nên thời gian này tính tình Thẩm Dung rất nóng nảy khiến đám hạ nhân hầu hạ hắn nơm nớp lo sợ.
Ai cũng biết vị quản gia này của Thẩm gia này còn khó phục vụ hơn cả gia chủ.
Lúc này một thủ hạ tâm phúc của Thẩm Dung cẩn thận bưng một chén trà sâm lên, Thẩm Dung nhận lấy nhấp một ngụm rồi phun thẳng ra, mắng xối xả: “Có để ý không vậy? Bưng trà nóng như vậy lên, muốn ta bỏng chết à?”
Hạ nhân kia vội nói: “Dung đại gia xin bớt giận, để tiểu nhân đổi chén khác.”
Thẩm Dung ném chén trả sang một bên hừ lạnh nói: “Được rồi, đừng tốn sức nữa. Mẹ nó, tất cả đều vì tên Sở Hưu kia, hại lão phu gần đây làm gì cũng không thuận! Chẳng biết hắn kiếm đâu ra vận may như vậy, diệt được cả Lý gia.”
Hạ nhân kia nghe vậy đột nhiên nghĩ ra điều gì, mở miệng nói: “Dung đại gia, nhắc tới chuyện Sở Hưu kia diệt được Lý gia, tiểu nhân lại thấy rất bình thường.”
Thẩm Dung cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Hai gia tộc đại chiến đâu phải thứ ngươi phỏng đoán được? Những thứ này ngươi khoác loác trước mặt đám hạ nhân kia còn được, lại định khoe khoang trước mặt lão phu?”
Hạ nhân kia xấu hổ cười nói: “Tiểu nhân nào dám khoe khoang trước mặt Dung đại gia cơ chứ. Có điều đám giặc cướp dưới tay Sở Hưu thực lực đều rất mạnh, phần lớn hạ nhân của Lý gia chưa từng chém giết bao giờ, có thua cũng rất bình thường.”
Lời này vừa nói, Thẩm Dung giật mình vội vàng hỏi lại: “Đám thủ hạ của Sở Hưu là giặc cướp? Sao ngươi biết?”
Hạ nhân kia xấu hổ cười nói: “Trước kia tiểu nhân nghèo đói không có cơm ăn, buộc phải làm cướp ở Thương Mang Sơn một thời gian. Có điều Dung đại gia cũng biết mà, tiểu nhân nhát gan chỉ dám cầm đao hô hào phía sau, thật sự chưa từng giết người.
Lão đại của tiểu nhân cùng băng cướp đó là Liên lão tam, cũng là kẻ không có bản lĩnh gì, hắn từng nhận bạc của người khác tới giết Sở Hưu, kết quả lại bị Sở Hưu liên hợp với lũ cướp khác xử lý. Thủ lĩnh toán cướp kia tên là Mã Khoát.
Lúc trước cũng may tiểu nhân chạy nhanh, nếu không đã bị bọn họ xử lý rồi.
Có điều cũng may bọn họ xử lý Liên lão tam sớm, tiểu nhân mới có thể gia nhập Thẩm gia, được Dung đại gia ngài để ý tới.
Thời gian trước tiểu nhân ra đường thấy Sở Hưu dẫn Mã Khoát đi trên đường. Tiểu nhân còn cố tình quan sát kỹ hơn, những thủ hạ của Sở Hưu đều là đám giặc cướp đi cùng Mã Khoát lúc trước.”
Thẩm Dung nghe vậy hai mắt bừng lên sắc lạ.
Hắn là người thực lực thường thường, năng lực cũng bình bình, có điều thân là đại quản gia tại Thẩm gia nhiều năm như vậy, Thẩm Dung cũng có chút tâm cơ tính toán.
Hạ nhân này nhắc tới chuyện Mã Khoát lập tức khiến Thẩm Dung liên tưởng ra rất nhiều thứ.
Hiện tại lũ cướp của Thương Mang Sơn ra nhập dưới trướng của Sở Hưu, nghĩ lại ngay lần đầu Sở Hưu đi buôn đã đạt thành hiệp nghị cùng bọn cướp trên Thương Mang Sơn, dẫn đội buôn bình an vô sự đi xuyên qua Thương Mang Sơn. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Ai cũng biết nam bắc Thương Mang Sơn nối liền với nhau, thủ hạ Sở Hưu là giặc cướp trên Thương Mang Sơn, chứng tỏ y có quan hệ rất sâu với đám cướp Thương Mang Sơn ấy.
Sau đó Sở Hưu bị đệ đệ Sở Thương cướp mất đội buôn. Thẩm Dung cũng nghe nói tới chuyện này, y đi qua Thương Mang Sơn thì không sao, đệ đệ y vừa đi một chuyến lập tức xảy ra chuyện, mặc dù mặt ngoài xem ra là Sở Thương tự tìm đường chết nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thấy không ít điểm đáng ngờ.
Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Dung lập tức lộ ra ý cười khó lường, dường như hắn đã nắm được nhược điểm của Sở Hưu!
Lấy ra tờ hiệp nghị Lý Thừa viết cho bản thân lúc trước, Thẩm Dung lẩm bẩm: “Cũng may lúc đó không xé nó, giờ lại có chỗ dùng rồi.”
Thẩm Dung quay người lại cười mắng tên hạ nhân: “Sao tiểu tử nhà ngươi không kể chuyện này sớm hơn?”
Hạ nhân kia cười xấu hổ đáp: “Làm giặc làm cướp có phải chuyện vẻ vang gì đâu, lúc đó tiểu nhân còn chưa được Dung đại gia ngài để ý tới, đương nhiên không dám nói bừa trước mặt người khác rồi.”
Thẩm Dung cười ha hả đáp: “Lần này tiểu tử ngươi lập công lớn rồi! Đi, cùng ta tới gặp tên Sở Hưu kia. Lý gia đáp ứng cho ta một nửa sản nghiệp, lần này ta phải móc hai phần ba từ tay tên Sở Hưu kia mới được!”
Lúc này Sở Hưu còn đang luyện đao trong tiểu viện của mình. Ba tên quái nhân kia xuất hiện khiến Sở Hưu có cảm giác nguy hiểm, y định quan sát một thời gian xem mục đích của ba người này rốt cuộc là thiện hay là ác.
Có điều thiện ác gì thì thực lực bản thân vẫn là quan trọng nhất. Hiện giờ thực lực Sở Hưu còn chưa đủ mạnh, tất cả đều phải đặt chuyện gia tăng thực lực lên đầu.
Đúng lúc này Cao Bị đột nhiên gõ cửa tiến vào, nhỏ giọng nói: “Công tử, Thẩm Dung của Thẩm gia tới chơi.”
Sở Hưu dừng đao cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán, kinh ngạc nói: “Thẩm Dung? Ai vậy?”
Cao Bị ngớ người ra, với địa vị trước đó của Sở Hưu đích thật không biết người này. Hắn vội vàng nói:”Thẩm Dung chính là đại quản gia của Thẩm gia, mặc dù thực lực rất yếu, năng lực cũng chỉ bình thường nhưng giờ Thẩm gia có Thẩm Bại bái nhập Thương Lan Kiếm Tông. Cả Thẩm Bạch cùng gia chủ hiện tại của Thẩm gia Thẩm Mặc đều do hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cho nên địa vị của Thẩm Dung trong Thẩm gia cực cao, ngay cả gia chủ cũng phải khách khí với hắn.”
“Vậy hắn tới tìm ta làm gì?” Sở Hưu nghi hoặc hỏi.
Cao Bị lắc đầu nói: ”Tiểu nhân cũng không biết, hắn chỉ dẫn một hạ nhân theo, nói rõ muốn gặp công tử ngài.”
Sở Hưu nghi hoặc bước ra ngoài, Cao Bị bố trí một gian trong quán rượu rồi đẩy cửa đứng hầu, Sở Hưu mỉm cười tự nhiên chắp tay nói: “Thẩm quản gia tới đây là khách quý rồi. Chẳng hay Thẩm quản gia tới chỗ ta có gì chỉ giáo?”
Đối mặt với Sở Hưu, thái độ của Thẩm Dung cực kỳ ngạo mạn, không buồn đứng dậy chỉ liếc mắt nhìn Cao Bị sau lưng Sở Hưu một cái rồi nói: “Chuyện ta nói với ngươi có phần bí mật, tốt nhất không nên để kẻ khác nghe được.”
Sở Hưu nhíu mày nhưng vẫn để Cao Bị lui xuống.
Sau khi Cao Bị đi khỏi Thẩm Dung mới móc ra một tờ giấy đưa cho Sở Hưu rồi thản nhiên nói: “Xem đi.”
Sở Hưu cầm lên xem, bên trên ghi rõ hiệp nghị của Sở Hưu, sau khi hắn giết mình Thẩm Dung sẽ che chở cho Lý gia hắn không bị Sở gia trả thù, còn Lý gia phải trả thù lao là một nửa sản nghiệp cho Thẩm Dung.
Nói cách khác lão già trước mắt cũng là người hợp mưu với Lý gia định giết mình, mặc dù cuối cùng không thành công.
Giờ người của Lý gia đều đã chết, thứ này chỉ cần Thẩm Dung không lấy ra cũng không ai biết.
Kết quả giờ Thẩm Dung lại đường hoàng lôi ra đưa cho mình xem, vậy có ý gì? Làm nhục mình ư?
Sở Hưu xanh mặt đập tờ giấy lên mặt, lạnh giọng nói: “Thẩm quản gia, ngươi có ý gì?”
Thẩm Dung thản nhiên nói: “Ý tứ của ta rất đơn giản, lúc trước Lý gia hứa trả ta một nửa sản nghiệp nhưng kết cục lại xảy ra chuyện bất ngờ. Ngươi không chết, ngược lại giết sạch người của Lý gia, cũng cướp lấy Lý gia.
Như vậy những thứ Lý gia hứa cho ta, ta không nhận được. Cho nên giờ ta đến lấy từ chỗ Sở Hưu ngươi, có điều không phải một nửa mà là hai phần ba!”
Sở Hưu giận quá hóa cười nói:”Thẩm quản gia, ngươi già quá thành ra hồ đồ rồi hay sao? Ngươi muốn giúp Lý gia giết ta, kết quả không giết được giờ còn định giở trò đòi tiền từ chỗ ta, ngươi dựa vào cái gì mà đòi như vậy?”
Thẩm Dung cười lạnh một tiếng nói: “Dựa vào gì ư? Dựa vào ta biết Sở Hưu ngươi cấu kết với lũ giặc cướp nam bắc Thương Mang Sơn. Cướp của đội buôn qua đường, thậm chí còn cướp chính đội buôn Sở gia ngươi, phế bỏ đệ đệ ruột của chính ngươi!”
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Sở Hưu vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác, giả bộ nhìn phong cảnh ngoài đường, ba người kia cũng không tiếp tục để ý tới Sở Hưu mà trực tiếp tiến vào khách sạn, bảo chưởng quỹ giúp bọn họ chuẩn bị cơm canh đưa vào trong phòng.
Ngồi thêm một lát, Sở Hưu nhỏ giọng nói với Mã Khoát: “Phái mấy huynh đệ ở lại thêm trong khách sạn, chú ý động tĩnh của họ, có điều không được tiếp cận quá gần.”
Mã Khoát khẽ gật đầu, Sở Hưu lại tạm thời rời khỏi.
Bất luận ba người kia tới đây có phải vì Sở gia không, tạm thời Sở Hưu cũng không định tiếp xúc với bọn họ.
Thực lực có hạn, nếu đối phương thật sự là cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng, vậy giờ Sở Hưu tới tiếp xúc, có mưu kế gì cũng chỉ là tìm đường chết.
Còn lúc này trong Thẩm gia, vị đại quản gia Thẩm Dung kia cũng cực kỳ tức tối.
Trước đó hắn còn vui vẻ chờ tiếp nhận một nửa sản nghiệp của Lý gia, không ngờ sau khi mọi chuyện kết thúc Lý gia lại bị Sở Hưu tiêu diệt!
Sản nghiệp đáng lẽ tới tay lại bay mất khiến Thẩm Dung không khỏi chửi thầm trong lòng, đám Lý gia rác rưởi, nhiều người như vậy mà không giải quyết nổi một tên Sở Hưu.
Nói thật ra, nếu trước đó Lý gia không tới bàn chuyện tới hắn, Thẩm Dung cho dù có biết Sở Hưu tiêu diệt Lý gia cũng chỉ thấy kinh ngạc về thực lực Sở gia và mức độ kém cỏi của Lý gia mà thôi.
Nhưng giờ Lý gia đã hứa cho hắn một nửa sản nghiệp, kết quả giờ tất cả đều không cánh mà bay, chuyện này khiến Thẩm Dung có cảm giác miếng ăn đã tới miệng còn tuột mất.
Cho nên thời gian này tính tình Thẩm Dung rất nóng nảy khiến đám hạ nhân hầu hạ hắn nơm nớp lo sợ.
Ai cũng biết vị quản gia này của Thẩm gia này còn khó phục vụ hơn cả gia chủ.
Lúc này một thủ hạ tâm phúc của Thẩm Dung cẩn thận bưng một chén trà sâm lên, Thẩm Dung nhận lấy nhấp một ngụm rồi phun thẳng ra, mắng xối xả: “Có để ý không vậy? Bưng trà nóng như vậy lên, muốn ta bỏng chết à?”
Hạ nhân kia vội nói: “Dung đại gia xin bớt giận, để tiểu nhân đổi chén khác.”
Thẩm Dung ném chén trả sang một bên hừ lạnh nói: “Được rồi, đừng tốn sức nữa. Mẹ nó, tất cả đều vì tên Sở Hưu kia, hại lão phu gần đây làm gì cũng không thuận! Chẳng biết hắn kiếm đâu ra vận may như vậy, diệt được cả Lý gia.”
Hạ nhân kia nghe vậy đột nhiên nghĩ ra điều gì, mở miệng nói: “Dung đại gia, nhắc tới chuyện Sở Hưu kia diệt được Lý gia, tiểu nhân lại thấy rất bình thường.”
Thẩm Dung cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Hai gia tộc đại chiến đâu phải thứ ngươi phỏng đoán được? Những thứ này ngươi khoác loác trước mặt đám hạ nhân kia còn được, lại định khoe khoang trước mặt lão phu?”
Hạ nhân kia xấu hổ cười nói: “Tiểu nhân nào dám khoe khoang trước mặt Dung đại gia cơ chứ. Có điều đám giặc cướp dưới tay Sở Hưu thực lực đều rất mạnh, phần lớn hạ nhân của Lý gia chưa từng chém giết bao giờ, có thua cũng rất bình thường.”
Lời này vừa nói, Thẩm Dung giật mình vội vàng hỏi lại: “Đám thủ hạ của Sở Hưu là giặc cướp? Sao ngươi biết?”
Hạ nhân kia xấu hổ cười nói: “Trước kia tiểu nhân nghèo đói không có cơm ăn, buộc phải làm cướp ở Thương Mang Sơn một thời gian. Có điều Dung đại gia cũng biết mà, tiểu nhân nhát gan chỉ dám cầm đao hô hào phía sau, thật sự chưa từng giết người.
Lão đại của tiểu nhân cùng băng cướp đó là Liên lão tam, cũng là kẻ không có bản lĩnh gì, hắn từng nhận bạc của người khác tới giết Sở Hưu, kết quả lại bị Sở Hưu liên hợp với lũ cướp khác xử lý. Thủ lĩnh toán cướp kia tên là Mã Khoát.
Lúc trước cũng may tiểu nhân chạy nhanh, nếu không đã bị bọn họ xử lý rồi.
Có điều cũng may bọn họ xử lý Liên lão tam sớm, tiểu nhân mới có thể gia nhập Thẩm gia, được Dung đại gia ngài để ý tới.
Thời gian trước tiểu nhân ra đường thấy Sở Hưu dẫn Mã Khoát đi trên đường. Tiểu nhân còn cố tình quan sát kỹ hơn, những thủ hạ của Sở Hưu đều là đám giặc cướp đi cùng Mã Khoát lúc trước.”
Thẩm Dung nghe vậy hai mắt bừng lên sắc lạ.
Hắn là người thực lực thường thường, năng lực cũng bình bình, có điều thân là đại quản gia tại Thẩm gia nhiều năm như vậy, Thẩm Dung cũng có chút tâm cơ tính toán.
Hạ nhân này nhắc tới chuyện Mã Khoát lập tức khiến Thẩm Dung liên tưởng ra rất nhiều thứ.
Hiện tại lũ cướp của Thương Mang Sơn ra nhập dưới trướng của Sở Hưu, nghĩ lại ngay lần đầu Sở Hưu đi buôn đã đạt thành hiệp nghị cùng bọn cướp trên Thương Mang Sơn, dẫn đội buôn bình an vô sự đi xuyên qua Thương Mang Sơn. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Ai cũng biết nam bắc Thương Mang Sơn nối liền với nhau, thủ hạ Sở Hưu là giặc cướp trên Thương Mang Sơn, chứng tỏ y có quan hệ rất sâu với đám cướp Thương Mang Sơn ấy.
Sau đó Sở Hưu bị đệ đệ Sở Thương cướp mất đội buôn. Thẩm Dung cũng nghe nói tới chuyện này, y đi qua Thương Mang Sơn thì không sao, đệ đệ y vừa đi một chuyến lập tức xảy ra chuyện, mặc dù mặt ngoài xem ra là Sở Thương tự tìm đường chết nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thấy không ít điểm đáng ngờ.
Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Dung lập tức lộ ra ý cười khó lường, dường như hắn đã nắm được nhược điểm của Sở Hưu!
Lấy ra tờ hiệp nghị Lý Thừa viết cho bản thân lúc trước, Thẩm Dung lẩm bẩm: “Cũng may lúc đó không xé nó, giờ lại có chỗ dùng rồi.”
Thẩm Dung quay người lại cười mắng tên hạ nhân: “Sao tiểu tử nhà ngươi không kể chuyện này sớm hơn?”
Hạ nhân kia cười xấu hổ đáp: “Làm giặc làm cướp có phải chuyện vẻ vang gì đâu, lúc đó tiểu nhân còn chưa được Dung đại gia ngài để ý tới, đương nhiên không dám nói bừa trước mặt người khác rồi.”
Thẩm Dung cười ha hả đáp: “Lần này tiểu tử ngươi lập công lớn rồi! Đi, cùng ta tới gặp tên Sở Hưu kia. Lý gia đáp ứng cho ta một nửa sản nghiệp, lần này ta phải móc hai phần ba từ tay tên Sở Hưu kia mới được!”
Lúc này Sở Hưu còn đang luyện đao trong tiểu viện của mình. Ba tên quái nhân kia xuất hiện khiến Sở Hưu có cảm giác nguy hiểm, y định quan sát một thời gian xem mục đích của ba người này rốt cuộc là thiện hay là ác.
Có điều thiện ác gì thì thực lực bản thân vẫn là quan trọng nhất. Hiện giờ thực lực Sở Hưu còn chưa đủ mạnh, tất cả đều phải đặt chuyện gia tăng thực lực lên đầu.
Đúng lúc này Cao Bị đột nhiên gõ cửa tiến vào, nhỏ giọng nói: “Công tử, Thẩm Dung của Thẩm gia tới chơi.”
Sở Hưu dừng đao cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán, kinh ngạc nói: “Thẩm Dung? Ai vậy?”
Cao Bị ngớ người ra, với địa vị trước đó của Sở Hưu đích thật không biết người này. Hắn vội vàng nói:”Thẩm Dung chính là đại quản gia của Thẩm gia, mặc dù thực lực rất yếu, năng lực cũng chỉ bình thường nhưng giờ Thẩm gia có Thẩm Bại bái nhập Thương Lan Kiếm Tông. Cả Thẩm Bạch cùng gia chủ hiện tại của Thẩm gia Thẩm Mặc đều do hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cho nên địa vị của Thẩm Dung trong Thẩm gia cực cao, ngay cả gia chủ cũng phải khách khí với hắn.”
“Vậy hắn tới tìm ta làm gì?” Sở Hưu nghi hoặc hỏi.
Cao Bị lắc đầu nói: ”Tiểu nhân cũng không biết, hắn chỉ dẫn một hạ nhân theo, nói rõ muốn gặp công tử ngài.”
Sở Hưu nghi hoặc bước ra ngoài, Cao Bị bố trí một gian trong quán rượu rồi đẩy cửa đứng hầu, Sở Hưu mỉm cười tự nhiên chắp tay nói: “Thẩm quản gia tới đây là khách quý rồi. Chẳng hay Thẩm quản gia tới chỗ ta có gì chỉ giáo?”
Đối mặt với Sở Hưu, thái độ của Thẩm Dung cực kỳ ngạo mạn, không buồn đứng dậy chỉ liếc mắt nhìn Cao Bị sau lưng Sở Hưu một cái rồi nói: “Chuyện ta nói với ngươi có phần bí mật, tốt nhất không nên để kẻ khác nghe được.”
Sở Hưu nhíu mày nhưng vẫn để Cao Bị lui xuống.
Sau khi Cao Bị đi khỏi Thẩm Dung mới móc ra một tờ giấy đưa cho Sở Hưu rồi thản nhiên nói: “Xem đi.”
Sở Hưu cầm lên xem, bên trên ghi rõ hiệp nghị của Sở Hưu, sau khi hắn giết mình Thẩm Dung sẽ che chở cho Lý gia hắn không bị Sở gia trả thù, còn Lý gia phải trả thù lao là một nửa sản nghiệp cho Thẩm Dung.
Nói cách khác lão già trước mắt cũng là người hợp mưu với Lý gia định giết mình, mặc dù cuối cùng không thành công.
Giờ người của Lý gia đều đã chết, thứ này chỉ cần Thẩm Dung không lấy ra cũng không ai biết.
Kết quả giờ Thẩm Dung lại đường hoàng lôi ra đưa cho mình xem, vậy có ý gì? Làm nhục mình ư?
Sở Hưu xanh mặt đập tờ giấy lên mặt, lạnh giọng nói: “Thẩm quản gia, ngươi có ý gì?”
Thẩm Dung thản nhiên nói: “Ý tứ của ta rất đơn giản, lúc trước Lý gia hứa trả ta một nửa sản nghiệp nhưng kết cục lại xảy ra chuyện bất ngờ. Ngươi không chết, ngược lại giết sạch người của Lý gia, cũng cướp lấy Lý gia.
Như vậy những thứ Lý gia hứa cho ta, ta không nhận được. Cho nên giờ ta đến lấy từ chỗ Sở Hưu ngươi, có điều không phải một nửa mà là hai phần ba!”
Sở Hưu giận quá hóa cười nói:”Thẩm quản gia, ngươi già quá thành ra hồ đồ rồi hay sao? Ngươi muốn giúp Lý gia giết ta, kết quả không giết được giờ còn định giở trò đòi tiền từ chỗ ta, ngươi dựa vào cái gì mà đòi như vậy?”
Thẩm Dung cười lạnh một tiếng nói: “Dựa vào gì ư? Dựa vào ta biết Sở Hưu ngươi cấu kết với lũ giặc cướp nam bắc Thương Mang Sơn. Cướp của đội buôn qua đường, thậm chí còn cướp chính đội buôn Sở gia ngươi, phế bỏ đệ đệ ruột của chính ngươi!”
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 40: Nhược Điểm Của Sở Hưu
9.1/10 từ 28 lượt.