Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 4: Có cho cơ hội ngươi cũng chẳng dùng được! (1)
87@-Dịch: Tuấn Athox
***
Dịch và biên bởi Athox.
Lý gia chính là một trong tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ, gia sản rất lớn, hàng năm đều có vài đội buôn mang theo đại lượng võ giả đề phòng giặc cướp.
Lần này bọn họ dám đi theo đường vắng tới Nguyên Bảo Trấn cũng bởi họ mang theo nhiều người, không e ngại đám giặc cướp ô hợp kia.
Lý Kinh mặc dù là người làm của Lý gia, nhưng hắn lại được tam công tử Lý gia thưởng thức, được điều vào đội buôn, mặc dù không phải quản sự nhưng cũng coi như trưởng một nhóm nhỏ.
Lúc này trong một gian khách sạn khác của Nguyên Bảo Trấn, Lý Kinh đi tới trước cửa một gian phòng, nghe tiếng chơi đùa ầm ĩ bên trong. Hắn gõ cửa một cái, một giọng nói lười biếng vang lên: “Vào đi.”
Đẩy cửa ra, trong phòng là một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi thân mặc cẩm bào, đang ôm một cô gái trang điểm đậm đà, tư thái quyến rũ, trêu chọc không ngừng. Trên mặt bàn có bày chút rượu thịt, còn có hai quản sự đội buôn khác cũng đang ngồi bên tiếp khách, bên cạnh mỗi người đều là một cô gái nhan sắc bình bình.
Người trước mắt chính là thủ lĩnh đội buôn của Lý gia Lý Thông, là kẻ tham hoa háo sắc, năng lực thực lực đều chỉ bình thường. Chỉ nhìn biểu hiện bây giờ của hắn cũng biết, tới nơi nhỏ như Nguyên Bảo Trấn cũng muốn hưởng thụ đầy đủ tửu sắc, thậm chí tới loại nữ tử phong trần này cũng chẳng chối từ.
Tính cách như vậy mà cũng có thể trở thành thủ lĩnh đội buôn, tất cả đều là nhờ xuất thân của Lý Thông.
Mặc dù hắn chỉ là chi thứ của Lý gia, mặc dù tham hoa háo sắc, năng lực kém cỏi, nhưng ít ra vẫn có thể làm việc, dù sao cũng tốt hơn đám rác rưởi việc không làm được chỉ giỏi phá.
Phối hợp cùng hắn là hai quản sự có năng lực cùng phụ trách quản lý đội buôn, qua nhiều năm như vậy quả thật không xảy ra vấn đề gì cho nên địa vị của Lý Thông tại Lý gia ngược lại càng lúc càng cao.
Nhìn Lý Thông, ánh mắt Lý Kinh thoáng lộ vẻ không cam lòng cùng khinh thường.
Tới cái hạng này cũng có thể trở thành thủ lĩnh đội buôn, hắn có tài ba hơn nữa, tương lai có trở thành quản sự của Lý gia rốt cuộc vẫn chỉ là người làm, là nô bộc, là phải tới hầu hạ loại rác rưởi này.
Có điều trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng Lý Kinh vẫn nặn ra một nụ cười, chắp tay nói: “Ra mắt Thất gia.”
Lý Thông xếp thứ bảy trong cùng thế hệ, cho nên hạ nhân của Lý gia đều gọi hắn là Thất gia.
Thấy Lý Kinh, Lý Thông mỉm cười khoát tay nói: “Lý Kinh à, tới đây tới đây, ngồi xuống uống rượu này, để ta bảo chưởng quỹ gọi một cô nương lên. Đừng ghét bỏ, nơi thế này có gái đã tốt lắm rồi, đợi sau khi về Thông Châu Phủ nhận khen thưởng ta sẽ mời các ngươi tới Túy Hoa Lâu tiêu sái một phen.”
Lý Thông tuy năng lực kém cỏi nhưng lại không ngốc, biết nếu chỉ có mình chắc chắn không quản lý nổi đội buôn này, cho nên hắn luôn đối xử rất tốt với hai vị quản sự của đội buôn, khiến hai người mang ơn với hắn.
Bình thường trong thương đội nếu xảy ra vấn đề gì cũng là hai quản sự lên tiếng trách móc, hắn thì đỡ lời, cho nên ngược lại trong đội buôn uy vọng của Lý Thông hắn cao nhất.
Mặc dù Lý Kinh giờ chỉ là một trưởng nhóm nhỏ nhưng được tam công tử thưởng thức. Xét theo bối phận mà nói mặc dù hắn là biểu ca của tam công tử nhưng trên thực tế khi đứng trước mặt tam công tử lại chẳng khác gì các quản sự khác, cho nên thái độ của hắn với Lý Kinh trước nay vẫn không tồi.
Gương mặt Lý Kinh lộ vẻ ủy khuất nói: “Thất gia, vừa rồi tôi bị người ta cướp trên trấn, tôi đã nói mình là người của Lý gia rồi, bọn chúng lại dám không nể mặt Lý gia.”
“Ồ? Chuyện ra sao vậy? Lại có kẻ dám cướp của người Lý gia ta?” Lý Thông lập tức cau mày.
Lý Kinh bèn thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện cho Lý Thông, Lý Thông nghe xong lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này chưa xong đâu. Cho dù là hạ nhân của Lý gia cũng không phải người đám gia tộc nhỏ kia động vào được!”
Nói xong Lý Thông lập tức phân phó một hạ nhân của đội buôn đi thăm dò xem đối phương rốt cuộc là ai. Nguyên Bảo Trấn chỉ lớn như vậy, chuyện này rất dễ tra hỏi.
“Đa tạ Thất gia đã đứng ra giúp tiểu nhân!” Lý Kinh vội vàng cảm tạ.
Nhìn dáng vẻ cảm động tới rơi nước mắt của Lý Kinh, Lý Thông hài lòng khẽ gật đầu. Hắn am hiểu nhất là thủ đoạn chẳng bỏ mấy công sức mà thu mua được lòng người như vậy.
Nửa canh giờ sau hạ nhân kia mới trở về, nhỏ giọng nói: “Thất gia, đối phương là người của Sở gia.”
Nghe xong câu này, Lý Thông lập tức biến sắc, giả bộ lão luyện thành thục nói với Lý Kinh: “Lý Kinh à, đối phương là người của Sở gia đấy, chuyện này có hơi phiền phức rồi.
Tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ, Thẩm gia hoàn toàn xứng đáng đứng đầu, gia chủ Thẩm gia Thảm Mặc là đệ đệ song sinh của Thẩm Bạch - danh hiệu Lạc Vũ kiếm đại đệ tử của đại phái Thương Lan Kiếm Tông của Ngụy Quận.
Có quan hệ như vậy, cho dù Thẩm Mặc chỉ vừa đến tuổi gây dựng sự nghiệp đã tiếp nhận vị trí gia chủ, muốn lập uy nên giết liền bảy trưởng lão Thẩm gia cũng không ai dám nói một lời.
Sở gia kia hơn hai mươi năm trước mới tới Thông Châu Phủ, nhưng lão già gia chủ Sở gia Sở Tông Quang thực lực rất không đơn giản.
Hắn đã vượt qua Thối Thể cảnh cùng Ngưng Huyết cảnh, đạt tới mức thể nội khí huyết gân cốt cùng hòa một thể, không còn tạp chất, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên như hài nhi mới sinh, hơn năm mươi tuổi nhưng dáng dấp chỉ như mới bốn mươi.
Lão gia chủ Lý gia ta lúc còn tại thế cũng ngang với lão già Sở Tông Quang kia, nhưng giờ lão gia chủ đã tạ thế. Đại công tử, nhị công tử cùng tam công tử mặc dù mỗi người đều là rồng phượng trong chốn người, sau khi gia chủ qua đời vẫn có thể hợp lực chống đỡ Lý gia, được người ngoài xưng là Lý Gia Tam Hổ, nhưng so với Sở gia vẫn có chút chênh lệch. Chuyện này đến đây thôi.”
Trong mắt Lý Kinh lóe lên vẻ không cam lòng, nhưng hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Lý Thông vô thức hỏi tiếp: “Bên Sở gia có ai tới vậy? sao ta không nghe nói gần đây có đội buôn nào của Sở gia ra vào nhỉ? Hơn nữa đội buôn Sở gia trước nay đã bao giờ tới bên Nguyên Bảo Trấn này đâu?”
Hạ nhân kia trả lời: “Là nhị công tử Sở gia, Sở Hưu.”
Lý Thông nghe vậy sửng sốt, sau đó mới cười ha hả nói: “Hóa ra là tên rác rưởi kia. Lý Kinh, ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ đứng ra giúp ngươi.”
Lý Kinh kinh ngạc nói: “Vị kia chẳng phải nhị công tử Sở gia? Đâu phải một quản sự, chúng ta đắc tội được sao?”
Lý Thông cười lạnh một tiếng nói: “Nếu là quản sự Sở gia ta còn chẳng dám trêu vào. Trong Sở gia cho dù là quản sự còn có chút thực quyền, nhưng tên Sở Hưu này à, ta đây thật sự không sợ hắn!
Đừng nhìn hắn là nhị công tử Sở gia, hắn chỉ là con thứ, trong Sở gia lại chỉ là hạng bà nội không thương chú bác không yêu, trong tay chẳng có chút quyền lực gì, tính cách còn hèn nhát nhu nhược, ngay cả quản sự Lý gia ta còn chẳng để loại đó trong mắt.
Nghe nói một năm trước hắn làm một việc ngu ngốc nên bị giáng chức tới hít bụi ở khu hầm mỏ Nam Sơn của Lý gia. Loại rác rưởi như vậy cho dù chúng ta có làm gì đi nữa hắn cũng làm gì dám nói với Sở Tông Quang, chỉ sợ Sở Tông Quang còn trách phạt hắn nghiêm khắc hơn.”
Nói xong, Lý Thông vung tay, dẫn người muốn tới gây sự với Sở Hưu.
Lý Kinh đi theo sau đám người, không biết vì sao trong lòng hắn lại sinh chút bất an.
Lý Thông nói nhị công tử Sở gia tính cách nhu nhược chỉ là rác rưởi, nhưng lúc trước hắn cướp hộp báu của mình lại cực kỳ bá đạo, sắc mặt lại âm trầm đến vậy, hai kẻ này thật sự là cùng một người ư?
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
***
Dịch và biên bởi Athox.
Lý gia chính là một trong tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ, gia sản rất lớn, hàng năm đều có vài đội buôn mang theo đại lượng võ giả đề phòng giặc cướp.
Lần này bọn họ dám đi theo đường vắng tới Nguyên Bảo Trấn cũng bởi họ mang theo nhiều người, không e ngại đám giặc cướp ô hợp kia.
Lý Kinh mặc dù là người làm của Lý gia, nhưng hắn lại được tam công tử Lý gia thưởng thức, được điều vào đội buôn, mặc dù không phải quản sự nhưng cũng coi như trưởng một nhóm nhỏ.
Lúc này trong một gian khách sạn khác của Nguyên Bảo Trấn, Lý Kinh đi tới trước cửa một gian phòng, nghe tiếng chơi đùa ầm ĩ bên trong. Hắn gõ cửa một cái, một giọng nói lười biếng vang lên: “Vào đi.”
Đẩy cửa ra, trong phòng là một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi thân mặc cẩm bào, đang ôm một cô gái trang điểm đậm đà, tư thái quyến rũ, trêu chọc không ngừng. Trên mặt bàn có bày chút rượu thịt, còn có hai quản sự đội buôn khác cũng đang ngồi bên tiếp khách, bên cạnh mỗi người đều là một cô gái nhan sắc bình bình.
Người trước mắt chính là thủ lĩnh đội buôn của Lý gia Lý Thông, là kẻ tham hoa háo sắc, năng lực thực lực đều chỉ bình thường. Chỉ nhìn biểu hiện bây giờ của hắn cũng biết, tới nơi nhỏ như Nguyên Bảo Trấn cũng muốn hưởng thụ đầy đủ tửu sắc, thậm chí tới loại nữ tử phong trần này cũng chẳng chối từ.
Tính cách như vậy mà cũng có thể trở thành thủ lĩnh đội buôn, tất cả đều là nhờ xuất thân của Lý Thông.
Mặc dù hắn chỉ là chi thứ của Lý gia, mặc dù tham hoa háo sắc, năng lực kém cỏi, nhưng ít ra vẫn có thể làm việc, dù sao cũng tốt hơn đám rác rưởi việc không làm được chỉ giỏi phá.
Phối hợp cùng hắn là hai quản sự có năng lực cùng phụ trách quản lý đội buôn, qua nhiều năm như vậy quả thật không xảy ra vấn đề gì cho nên địa vị của Lý Thông tại Lý gia ngược lại càng lúc càng cao.
Nhìn Lý Thông, ánh mắt Lý Kinh thoáng lộ vẻ không cam lòng cùng khinh thường.
Tới cái hạng này cũng có thể trở thành thủ lĩnh đội buôn, hắn có tài ba hơn nữa, tương lai có trở thành quản sự của Lý gia rốt cuộc vẫn chỉ là người làm, là nô bộc, là phải tới hầu hạ loại rác rưởi này.
Có điều trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng Lý Kinh vẫn nặn ra một nụ cười, chắp tay nói: “Ra mắt Thất gia.”
Lý Thông xếp thứ bảy trong cùng thế hệ, cho nên hạ nhân của Lý gia đều gọi hắn là Thất gia.
Thấy Lý Kinh, Lý Thông mỉm cười khoát tay nói: “Lý Kinh à, tới đây tới đây, ngồi xuống uống rượu này, để ta bảo chưởng quỹ gọi một cô nương lên. Đừng ghét bỏ, nơi thế này có gái đã tốt lắm rồi, đợi sau khi về Thông Châu Phủ nhận khen thưởng ta sẽ mời các ngươi tới Túy Hoa Lâu tiêu sái một phen.”
Lý Thông tuy năng lực kém cỏi nhưng lại không ngốc, biết nếu chỉ có mình chắc chắn không quản lý nổi đội buôn này, cho nên hắn luôn đối xử rất tốt với hai vị quản sự của đội buôn, khiến hai người mang ơn với hắn.
Bình thường trong thương đội nếu xảy ra vấn đề gì cũng là hai quản sự lên tiếng trách móc, hắn thì đỡ lời, cho nên ngược lại trong đội buôn uy vọng của Lý Thông hắn cao nhất.
Mặc dù Lý Kinh giờ chỉ là một trưởng nhóm nhỏ nhưng được tam công tử thưởng thức. Xét theo bối phận mà nói mặc dù hắn là biểu ca của tam công tử nhưng trên thực tế khi đứng trước mặt tam công tử lại chẳng khác gì các quản sự khác, cho nên thái độ của hắn với Lý Kinh trước nay vẫn không tồi.
Gương mặt Lý Kinh lộ vẻ ủy khuất nói: “Thất gia, vừa rồi tôi bị người ta cướp trên trấn, tôi đã nói mình là người của Lý gia rồi, bọn chúng lại dám không nể mặt Lý gia.”
“Ồ? Chuyện ra sao vậy? Lại có kẻ dám cướp của người Lý gia ta?” Lý Thông lập tức cau mày.
Lý Kinh bèn thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện cho Lý Thông, Lý Thông nghe xong lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này chưa xong đâu. Cho dù là hạ nhân của Lý gia cũng không phải người đám gia tộc nhỏ kia động vào được!”
Nói xong Lý Thông lập tức phân phó một hạ nhân của đội buôn đi thăm dò xem đối phương rốt cuộc là ai. Nguyên Bảo Trấn chỉ lớn như vậy, chuyện này rất dễ tra hỏi.
“Đa tạ Thất gia đã đứng ra giúp tiểu nhân!” Lý Kinh vội vàng cảm tạ.
Nhìn dáng vẻ cảm động tới rơi nước mắt của Lý Kinh, Lý Thông hài lòng khẽ gật đầu. Hắn am hiểu nhất là thủ đoạn chẳng bỏ mấy công sức mà thu mua được lòng người như vậy.
Nửa canh giờ sau hạ nhân kia mới trở về, nhỏ giọng nói: “Thất gia, đối phương là người của Sở gia.”
Nghe xong câu này, Lý Thông lập tức biến sắc, giả bộ lão luyện thành thục nói với Lý Kinh: “Lý Kinh à, đối phương là người của Sở gia đấy, chuyện này có hơi phiền phức rồi.
Tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ, Thẩm gia hoàn toàn xứng đáng đứng đầu, gia chủ Thẩm gia Thảm Mặc là đệ đệ song sinh của Thẩm Bạch - danh hiệu Lạc Vũ kiếm đại đệ tử của đại phái Thương Lan Kiếm Tông của Ngụy Quận.
Có quan hệ như vậy, cho dù Thẩm Mặc chỉ vừa đến tuổi gây dựng sự nghiệp đã tiếp nhận vị trí gia chủ, muốn lập uy nên giết liền bảy trưởng lão Thẩm gia cũng không ai dám nói một lời.
Sở gia kia hơn hai mươi năm trước mới tới Thông Châu Phủ, nhưng lão già gia chủ Sở gia Sở Tông Quang thực lực rất không đơn giản.
Hắn đã vượt qua Thối Thể cảnh cùng Ngưng Huyết cảnh, đạt tới mức thể nội khí huyết gân cốt cùng hòa một thể, không còn tạp chất, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên như hài nhi mới sinh, hơn năm mươi tuổi nhưng dáng dấp chỉ như mới bốn mươi.
Lão gia chủ Lý gia ta lúc còn tại thế cũng ngang với lão già Sở Tông Quang kia, nhưng giờ lão gia chủ đã tạ thế. Đại công tử, nhị công tử cùng tam công tử mặc dù mỗi người đều là rồng phượng trong chốn người, sau khi gia chủ qua đời vẫn có thể hợp lực chống đỡ Lý gia, được người ngoài xưng là Lý Gia Tam Hổ, nhưng so với Sở gia vẫn có chút chênh lệch. Chuyện này đến đây thôi.”
Trong mắt Lý Kinh lóe lên vẻ không cam lòng, nhưng hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Lý Thông vô thức hỏi tiếp: “Bên Sở gia có ai tới vậy? sao ta không nghe nói gần đây có đội buôn nào của Sở gia ra vào nhỉ? Hơn nữa đội buôn Sở gia trước nay đã bao giờ tới bên Nguyên Bảo Trấn này đâu?”
Hạ nhân kia trả lời: “Là nhị công tử Sở gia, Sở Hưu.”
Lý Thông nghe vậy sửng sốt, sau đó mới cười ha hả nói: “Hóa ra là tên rác rưởi kia. Lý Kinh, ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ đứng ra giúp ngươi.”
Lý Kinh kinh ngạc nói: “Vị kia chẳng phải nhị công tử Sở gia? Đâu phải một quản sự, chúng ta đắc tội được sao?”
Lý Thông cười lạnh một tiếng nói: “Nếu là quản sự Sở gia ta còn chẳng dám trêu vào. Trong Sở gia cho dù là quản sự còn có chút thực quyền, nhưng tên Sở Hưu này à, ta đây thật sự không sợ hắn!
Đừng nhìn hắn là nhị công tử Sở gia, hắn chỉ là con thứ, trong Sở gia lại chỉ là hạng bà nội không thương chú bác không yêu, trong tay chẳng có chút quyền lực gì, tính cách còn hèn nhát nhu nhược, ngay cả quản sự Lý gia ta còn chẳng để loại đó trong mắt.
Nghe nói một năm trước hắn làm một việc ngu ngốc nên bị giáng chức tới hít bụi ở khu hầm mỏ Nam Sơn của Lý gia. Loại rác rưởi như vậy cho dù chúng ta có làm gì đi nữa hắn cũng làm gì dám nói với Sở Tông Quang, chỉ sợ Sở Tông Quang còn trách phạt hắn nghiêm khắc hơn.”
Nói xong, Lý Thông vung tay, dẫn người muốn tới gây sự với Sở Hưu.
Lý Kinh đi theo sau đám người, không biết vì sao trong lòng hắn lại sinh chút bất an.
Lý Thông nói nhị công tử Sở gia tính cách nhu nhược chỉ là rác rưởi, nhưng lúc trước hắn cướp hộp báu của mình lại cực kỳ bá đạo, sắc mặt lại âm trầm đến vậy, hai kẻ này thật sự là cùng một người ư?
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 4: Có cho cơ hội ngươi cũng chẳng dùng được! (1)
9.1/10 từ 28 lượt.