Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 337: Trao Đổi Lợi Ích
131@-Sở Hưu không thấy lạ về thái độ của Mai Khinh Liên, người của Ma Giáo cho dù có trung thành đến đâu cũng không thể thành ai ai cũng như Vô Tướng Ma Tông, sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt một thời gian dài như vậy vẫn trung thành tuyệt đối, muốn khôi phục Ma Giáo.
Âm Ma Tông đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện trên giang hồ, giờ Mai Khinh Liên mai danh ẩn tích, tiềm phục bên cạnh Quan Tư Vũ, có thể thấy rốt cuộc nàng đã trải qua những điều gì.
Cho nên lần này Sở Hưu giả mạo truyền nhân Ma Giáo, y cũng không nghĩ sẽ như bên Lục tiên sinh, chỉ cần thân phận đã khiến Mai Khinh Liên giúp mình.
Sở Hưu nhìn Mai Khinh Liên, cười cười nói: “Phu nhân chê cười rồi, truyền nhân Độc Cô giáo chủ đã chẳng cần những người khác giúp đỡ. Ta nói thân phận mình cho phu nhân thật ra chỉ muốn nêu rõ với phu nhân một việc, ngươi và ta không phải kẻ địch, chúng ta có thể liên thủ.”
Mai Khinh Liên hứng thú nhìn Sở Hưu: “Giờ ngươi đã khó bảo toàn bản thân, còn nói liên thủ nỗi gì?
Ngươi đúng là gan to bằng trời, giết Ngụy Cửu Đoan, diệt Vệ gia. Ngươi có biết vì ngươi mà toàn bộ Quan Trung thiếu chút nữa ầm ĩ cả lên không? Ngươi lấy gì ra mà đòi liên thủ với ta?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan đường chủ không phái người ra tay với ta, vậy chứng minh ta còn cơ hội.
Huống hồ ta dám cam đoan, một khi tới lúc nghị sự, đa số mọi người sẽ đứng về phía ta.
Chỉ có điều bên Quan đường chủ cần phu nhân ngươi ra mặt, phu nhân ở bên Quan đường chủ nhiều năm, ta tin sức ‘ảnh hưởng’ của phu nhân đối với Quan đường chủ rất lớn.
Trong nội bộ Quan Trung Hình Đường, với uy thế của Quan đường chủ, chỉ cần hắn mở miệng nói một câu, chí ít cũng chiếm phân nửa trọng lượng.
Chỉ cần ta qua được cửa này, chức chưởng hình quan Quan Tây trăm phần trăm sẽ là của ta.”
Mai Khinh Liên chớp chớp hàng mi thanh, thản nhiên nói: “Ngươi tự tin quá nhỉ, có điều ta muốn hỏi ngươi một câu. Như vậy ta sẽ nhận được thứ gì?
Ngươi không thật sự nghĩ rằng mình là truyền nhân trực hệ của Ma Giáo nên ta phải giúp ngươi vô điều kiện đấy chứ?”
Sở Hưu cười cười nói: “Phu nhân có thể nhận được rất nhiều thứ, đó là sự ủng hộ của ta.
Tin rằng phu nhân cũng đã nhìn ra, mặc dù Quan đường chủ rất sủng ái phu nhân nhưng mấy vị chưởng hình quan khác lại khá bất mãn.
Bọn họ không muốn một nữ nhân nhúng tay vào chuyện Quan Trung, một khi phu nhân ngươi lộ ra chút manh mối, bọn họ sẽ cùng lên tiếng phản đối.
Với thân phận của ta cùng sự trợ giúp của phu nhân lần này, tương lai ta sẽ luôn đứng sau phu nhân.
Giờ giúp ta chẳng khác nào phu nhân đang tự giúp chính mình.”
Mai Khinh Liên ẩn nấp bên Quan Tư Vũ như vậy rốt cuộc có mưu đồ gì, kế hoạch gì, Sở Hưu đều không nhiều lời.
Có đôi khi nên giả hồ đồ, biết quá nhiều thật ra lại chẳng tốt cho mình.
Nhưng Sở Hưu biết, Mai Khinh Liên chắc chắn đang cần một phần quyền lực lớn tại Quan Trung, nhưng rõ ràng nàng không có cơ hội này.
Lần trước khi Quan Trung Hình Đường chọn người tới tham gia Thần Binh Đại Hội, Mai Khinh Liên cũng có mặt.
Lúc đó Mai Khinh Liên chỉ đứng ngoài xem thôi,thậm chí không hề nói một câu. Nhưng cho dù như vậy những chưởng hình quan cùng thủ lĩnh Tập Hình Ti cũng lộ vẻ bất mãn, có thể thấy nếu Mai Khinh Liên thật sự nhúng tay vào chuyện của Quan Trung Hình Đường, nàng sẽ gặp bao nhiêu lực cản.
Không thể không nói giang hồ thật ra rất bất công với phái nữ, tỷ như đại đa số các thế gia tông môn, ngoại trừ môn phái chỉ nhận nữ tử như Việt Nữ Cung, nữ đệ tử môn phái khác muốn nhúng tay vào chuyện tông môn luôn rất khó khăn, thậm chí không thể đi lên chức vị cao.
Trầm ngâm nửa ngày, Mai Khinh Liên đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Phần lớn thời điểm nàng luôn giữ vẻ lạnh lùng, hôm nay cười như vậy quả thật có cảm giác yêu diễm mị hoặc.
“Giờ ta đã biết vì sao ngươi có thể lên tới địa vị như hiện tại, không chỉ vì thực lực của ngươi mà còn vì miệng lưỡi của ngươi.
Năng lực mê hoặc nhân tâm của ngươi quả thật rất lưu loát, không hổ danh truyền nhân của Thánh Giáo ta.”
Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta không mê hoặc nhân tâm, ta chỉ nói thật mà thôi, mọi người chung mạch Thánh Giáo, vậy có cơ sở để hợp tác.
Có điều ta chỉ tin vào lợi ích, không có lợi ích có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Giờ phu nhân có thể trao cho ta lợi ích, tương lai ta cũng sẽ mang lại lợi ích cho phu nhân, như vậy là đủ.
Lần trước tại Đông Tề, Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông giúp ta một đại ân, ta cũng không bạc đãi hắn. Bao năm qua An Nhạc Vương Phủ tích lũy được rất nhiều bảo vật, nhưng đại đa số đã bị Vô Tướng Ma Tông mang đi.”
Toàn thân Mai Khinh Liên tỏa ra một làn khói đen, nàng nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Hy vọng lúc nào đó ngươi có thể mang lại cho ta lợi ích.”
Dứt lời, thân hình Mai Khinh Liên biến mất trong làn khói.
Sở Hưu cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, rồi thở phào một tiếng.
Giao tiếp với tông sư võ đạo là chuyện rất mệt mỏi, đặc biệt là người này còn là nữ nhân. Cho dù tự nhận mình nhìn thấu được nhân tâm, nhưng Sở Hưu cũng không đoán nổi trong lòng nữ nhân rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Có điều thân phận Côn Luân Ma Giáo này cũng thật hữu dụng, nếu không có thân phận này khéo Mai Khinh Liên còn chẳng tâm tư đâu nói nhảm với Sở Hưu, trực tiếp giơ tay đập chết y.
Bất quá Sở Hưu lại có một suy nghĩ rất kỳ dị, mình hai lần giả mạo đệ tử Côn Luân Ma Giáo như vậy, cứ tiếp tục như thế liệu có ngày nào mình thật sự trở thành người của Côn Luân Ma Giáo không?
Mà lúc này trong tổng bộ Hình Đường, Mai Khinh Liên cũng đổi lại một bộ váy màu xanh nhạt, so với bộ đồ màu đỏ lúc trước nhiều thêm chút vẻ thanh nhã, bớt đi chút mạnh mẽ.
Nàng bưng một bát canh gà vào thư phòng Quan Tư Vũ, thấy Quan Tư Vũ đang trầm tư tại đó, bèn đặt canh gà lên mặt bàn rồi tới sau lưng bóp nhẹ lên bờ vai hắn nói: “Lão gia, chàng đang lo chuyện của Sở Hưu à?”
Quan Tư Vũ cau mày, gật đầu nói: “Ta cũng không ngờ Sở Hưu kia lại to gan như vậy, dám giết cả cấp trên của mình.
Mấy lý do hắn đưa ra cũng rõ nực cười, ai cũng nhìn ra được người của Vệ gia tuyệt đối không có lý do giết Ngụy Cửu Đoan, càng không dám giết Ngụy Cửu Đoan.”
Lúc này Quan Tư Vũ quả thật vô cùng do dự.
Mặc dù Sở Hưu lấy cớ rất vụng về, cũng phái người xử lý khiến thi thể hoàn toàn thay đổi, còn nói là lúc giao thủ cương khí làm hư hao. Nhưng chỉ cần suy đoán cẩn thận, Sở Hưu vẫn là kẻ bị nghi ngờ nặng nhất, nghiêm trị Sở Hưu chắc chắn không phải oan uổng.
Nhưng nếu nghiêm trị, cũng chẳng có lợi lộc gì cho Quan Trung Hình Đường.
Thiên phú thực lực Sở Hưu đặt ngay tại đó, mười hạng đầu Long Hổ Bảng, có thực lực chém giết Thiên Nhân Hợp Nhất, đặt trong tông môn nào cũng là nhân vật xuất sắc đại biểu môn phái.
Người như vậy, trước đây Quan Trung Hình Đường không có, giờ mới có. Nhưng nếu dựa theo pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường lại phải phế bỏ thậm chí giết chết y. Như vậy tổn thất của Quan Trung Hình Đường sẽ rất nặng nề, hơn nữa còn khiến người ngoài mỉa mai Quan Trung Hình Đường bọn họ có mắt không tròng.
Không dễ gì làm được Thiết Diện Phán Quan, ngày trước khi Quan Tư Vũ vừa tiếp nhận vị trí đường chủ, hắn có thể vì pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường, không hề do dự phế bỏ đệ tử thân truyền của mình. Nhưng giờ vì lợi ích của Quan Trung Hình Đường, hắn cũng không biết rốt cuộc mình có nên giết Sở Hưu hay không?
Lúc này hai cánh tay Mai Khinh Liên bóp sau lưng Quan Tư Vũ lại đột nhiên giật giật, một luồng vận luật kỳ dị tỏa ra khắp thư phòng, vô hình vô chất, nhẹ nhàng vô thanh, Quan Tư Vũ cũng không hề phát giác.
Mai Khinh Liên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thật ra lão gia chỉ cần đổi lại góc độ cân nhắc chuyện này là được.
Chẳng lẽ Ngụy Cửu Đoan ra sao lão gia chàng còn không biết à? Lão già đó tham lam vô độ, mặc dù mấy năm nay cần hắn trấn áp Quan Tây, nhưng hắn cũng làm bại hoại thanh danh Quan Trung Hình Đường ta.
Ngụy Cửu Đoan đã chết, cũng chẳng ảnh hưởng mấy tới Quan Trung Hình Đường ta.
Nhưng Sở Hưu thì sao? Hắn là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường ta, bất luận giết hay phế đều là tổn thất lực lượng của Quan Trung Hình Đường ta.
Một bên là tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường ta, một bên lại là lão già đáng chết mà chưa chết. Lựa chọn ra sao chẳng rõ ràng sao?
Thậm chí chúng ta có thể để Sở Hưu làm chưởng hình quan Quan Tây, để hắn thay thế Ngụy Cửu Đoan trấn thủ Quan Tây. Sở Hưu vừa có thực lực vừa có uy danh, tin rằng hắn sẽ làm tốt hơn Ngụy Cửu Đoan!”
Quan Tư Vũ hai mắt lim dim, vốn dĩ tinh lực tràn đầy nhưng lúc này hắn lại đột nhiên có cảm giác mệt mỏi, thậm chí buồn ngủ.
Quan Tư Vũ híp mắt lại trầm giọng nói: “Nhưng nếu cứ bỏ mặc Sở Hưu như vậy,thậm chí còn giao chức chưởng hình quan Quan Tây cho hắn, chẳng phải cũng là làm bại hoại pháp luật kỷ cương Quan Trung Hình Đường ta ư? Hơn nữa nếu giúp Sở Hưu trong chuyện này, ta sợ tương lai hắn còn làm việc quá đáng hơn.”
Mai Khinh Liên cười cười nói: “Pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường là để Quan Trung Hình Đường trở nên càng thêm cường đại.
Nhưng giờ không trừng phạt Sở Hưu mới là khiến Quan Trung Hình Đường mạnh lên. Nếu vậy sao phải cứng nhắc tuân theo pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường? Huống hồ chuyện Sở Hưu lần này vốn không có bằng chứng trực tiếp, không phải sao?
Về phần Sở Hưu, lão gia, chàng hoàn toàn không cần lo lắng.
Ngụy Cửu Đoan chỉ là một tên kém cỏi tầm thường, lại tham lam vô độ, mê luyến quyền thế. Chính thế nên mới chết trên tay Sở Hưu.
Với thực lực của lão gia, với thân phận của chàng, chẳng lẽ còn sợ không ép được Sở Hưu kia à?”
Quan Tư Vũ vỗ vỗ lên tay Mai Khinh Liên, thở dài nói: “Vẫn là phu nhân nàng suy nghĩ chu đáo. Ta già rồi, có một số việc suy nghĩ không đủ chu toàn.”
Mai Khinh Liên nhẹ nhàng bóp vai Quan Tư Vũ nói: “Đừng nói bậy vậy chứ, lão gia chàng đang lúc tráng niên, già ở đâu ra? Chẳng qua chuyện trong Quan Trung Hình Đường quá nhiều khiến lão gia nhọc tâm mà thôi.
Chỉ tiếc nô gia chỉ là nữ tử, chỉ có thể âm thầm khuyên can lão gia chứ không thể trực tiếp phân ưu giúp chàng.”
Quan Tư Vũ cười nói: “Tuổi đã cao rồi, sao không tính là già chứ? Ngày trước lúc vừa tiếp nhận Quan Trung Hình Đường, ta đâu có dễ mệt mỏi như bây giờ.
Được rồi, đi nghỉ trước đi. Đợi mai xem những người khác nói thế nào.”
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Âm Ma Tông đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện trên giang hồ, giờ Mai Khinh Liên mai danh ẩn tích, tiềm phục bên cạnh Quan Tư Vũ, có thể thấy rốt cuộc nàng đã trải qua những điều gì.
Cho nên lần này Sở Hưu giả mạo truyền nhân Ma Giáo, y cũng không nghĩ sẽ như bên Lục tiên sinh, chỉ cần thân phận đã khiến Mai Khinh Liên giúp mình.
Sở Hưu nhìn Mai Khinh Liên, cười cười nói: “Phu nhân chê cười rồi, truyền nhân Độc Cô giáo chủ đã chẳng cần những người khác giúp đỡ. Ta nói thân phận mình cho phu nhân thật ra chỉ muốn nêu rõ với phu nhân một việc, ngươi và ta không phải kẻ địch, chúng ta có thể liên thủ.”
Mai Khinh Liên hứng thú nhìn Sở Hưu: “Giờ ngươi đã khó bảo toàn bản thân, còn nói liên thủ nỗi gì?
Ngươi đúng là gan to bằng trời, giết Ngụy Cửu Đoan, diệt Vệ gia. Ngươi có biết vì ngươi mà toàn bộ Quan Trung thiếu chút nữa ầm ĩ cả lên không? Ngươi lấy gì ra mà đòi liên thủ với ta?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan đường chủ không phái người ra tay với ta, vậy chứng minh ta còn cơ hội.
Huống hồ ta dám cam đoan, một khi tới lúc nghị sự, đa số mọi người sẽ đứng về phía ta.
Chỉ có điều bên Quan đường chủ cần phu nhân ngươi ra mặt, phu nhân ở bên Quan đường chủ nhiều năm, ta tin sức ‘ảnh hưởng’ của phu nhân đối với Quan đường chủ rất lớn.
Trong nội bộ Quan Trung Hình Đường, với uy thế của Quan đường chủ, chỉ cần hắn mở miệng nói một câu, chí ít cũng chiếm phân nửa trọng lượng.
Chỉ cần ta qua được cửa này, chức chưởng hình quan Quan Tây trăm phần trăm sẽ là của ta.”
Mai Khinh Liên chớp chớp hàng mi thanh, thản nhiên nói: “Ngươi tự tin quá nhỉ, có điều ta muốn hỏi ngươi một câu. Như vậy ta sẽ nhận được thứ gì?
Ngươi không thật sự nghĩ rằng mình là truyền nhân trực hệ của Ma Giáo nên ta phải giúp ngươi vô điều kiện đấy chứ?”
Sở Hưu cười cười nói: “Phu nhân có thể nhận được rất nhiều thứ, đó là sự ủng hộ của ta.
Tin rằng phu nhân cũng đã nhìn ra, mặc dù Quan đường chủ rất sủng ái phu nhân nhưng mấy vị chưởng hình quan khác lại khá bất mãn.
Bọn họ không muốn một nữ nhân nhúng tay vào chuyện Quan Trung, một khi phu nhân ngươi lộ ra chút manh mối, bọn họ sẽ cùng lên tiếng phản đối.
Với thân phận của ta cùng sự trợ giúp của phu nhân lần này, tương lai ta sẽ luôn đứng sau phu nhân.
Giờ giúp ta chẳng khác nào phu nhân đang tự giúp chính mình.”
Mai Khinh Liên ẩn nấp bên Quan Tư Vũ như vậy rốt cuộc có mưu đồ gì, kế hoạch gì, Sở Hưu đều không nhiều lời.
Có đôi khi nên giả hồ đồ, biết quá nhiều thật ra lại chẳng tốt cho mình.
Nhưng Sở Hưu biết, Mai Khinh Liên chắc chắn đang cần một phần quyền lực lớn tại Quan Trung, nhưng rõ ràng nàng không có cơ hội này.
Lần trước khi Quan Trung Hình Đường chọn người tới tham gia Thần Binh Đại Hội, Mai Khinh Liên cũng có mặt.
Lúc đó Mai Khinh Liên chỉ đứng ngoài xem thôi,thậm chí không hề nói một câu. Nhưng cho dù như vậy những chưởng hình quan cùng thủ lĩnh Tập Hình Ti cũng lộ vẻ bất mãn, có thể thấy nếu Mai Khinh Liên thật sự nhúng tay vào chuyện của Quan Trung Hình Đường, nàng sẽ gặp bao nhiêu lực cản.
Không thể không nói giang hồ thật ra rất bất công với phái nữ, tỷ như đại đa số các thế gia tông môn, ngoại trừ môn phái chỉ nhận nữ tử như Việt Nữ Cung, nữ đệ tử môn phái khác muốn nhúng tay vào chuyện tông môn luôn rất khó khăn, thậm chí không thể đi lên chức vị cao.
Trầm ngâm nửa ngày, Mai Khinh Liên đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Phần lớn thời điểm nàng luôn giữ vẻ lạnh lùng, hôm nay cười như vậy quả thật có cảm giác yêu diễm mị hoặc.
“Giờ ta đã biết vì sao ngươi có thể lên tới địa vị như hiện tại, không chỉ vì thực lực của ngươi mà còn vì miệng lưỡi của ngươi.
Năng lực mê hoặc nhân tâm của ngươi quả thật rất lưu loát, không hổ danh truyền nhân của Thánh Giáo ta.”
Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta không mê hoặc nhân tâm, ta chỉ nói thật mà thôi, mọi người chung mạch Thánh Giáo, vậy có cơ sở để hợp tác.
Có điều ta chỉ tin vào lợi ích, không có lợi ích có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Giờ phu nhân có thể trao cho ta lợi ích, tương lai ta cũng sẽ mang lại lợi ích cho phu nhân, như vậy là đủ.
Lần trước tại Đông Tề, Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông giúp ta một đại ân, ta cũng không bạc đãi hắn. Bao năm qua An Nhạc Vương Phủ tích lũy được rất nhiều bảo vật, nhưng đại đa số đã bị Vô Tướng Ma Tông mang đi.”
Toàn thân Mai Khinh Liên tỏa ra một làn khói đen, nàng nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Hy vọng lúc nào đó ngươi có thể mang lại cho ta lợi ích.”
Dứt lời, thân hình Mai Khinh Liên biến mất trong làn khói.
Sở Hưu cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, rồi thở phào một tiếng.
Giao tiếp với tông sư võ đạo là chuyện rất mệt mỏi, đặc biệt là người này còn là nữ nhân. Cho dù tự nhận mình nhìn thấu được nhân tâm, nhưng Sở Hưu cũng không đoán nổi trong lòng nữ nhân rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Có điều thân phận Côn Luân Ma Giáo này cũng thật hữu dụng, nếu không có thân phận này khéo Mai Khinh Liên còn chẳng tâm tư đâu nói nhảm với Sở Hưu, trực tiếp giơ tay đập chết y.
Bất quá Sở Hưu lại có một suy nghĩ rất kỳ dị, mình hai lần giả mạo đệ tử Côn Luân Ma Giáo như vậy, cứ tiếp tục như thế liệu có ngày nào mình thật sự trở thành người của Côn Luân Ma Giáo không?
Mà lúc này trong tổng bộ Hình Đường, Mai Khinh Liên cũng đổi lại một bộ váy màu xanh nhạt, so với bộ đồ màu đỏ lúc trước nhiều thêm chút vẻ thanh nhã, bớt đi chút mạnh mẽ.
Nàng bưng một bát canh gà vào thư phòng Quan Tư Vũ, thấy Quan Tư Vũ đang trầm tư tại đó, bèn đặt canh gà lên mặt bàn rồi tới sau lưng bóp nhẹ lên bờ vai hắn nói: “Lão gia, chàng đang lo chuyện của Sở Hưu à?”
Quan Tư Vũ cau mày, gật đầu nói: “Ta cũng không ngờ Sở Hưu kia lại to gan như vậy, dám giết cả cấp trên của mình.
Mấy lý do hắn đưa ra cũng rõ nực cười, ai cũng nhìn ra được người của Vệ gia tuyệt đối không có lý do giết Ngụy Cửu Đoan, càng không dám giết Ngụy Cửu Đoan.”
Lúc này Quan Tư Vũ quả thật vô cùng do dự.
Mặc dù Sở Hưu lấy cớ rất vụng về, cũng phái người xử lý khiến thi thể hoàn toàn thay đổi, còn nói là lúc giao thủ cương khí làm hư hao. Nhưng chỉ cần suy đoán cẩn thận, Sở Hưu vẫn là kẻ bị nghi ngờ nặng nhất, nghiêm trị Sở Hưu chắc chắn không phải oan uổng.
Nhưng nếu nghiêm trị, cũng chẳng có lợi lộc gì cho Quan Trung Hình Đường.
Thiên phú thực lực Sở Hưu đặt ngay tại đó, mười hạng đầu Long Hổ Bảng, có thực lực chém giết Thiên Nhân Hợp Nhất, đặt trong tông môn nào cũng là nhân vật xuất sắc đại biểu môn phái.
Người như vậy, trước đây Quan Trung Hình Đường không có, giờ mới có. Nhưng nếu dựa theo pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường lại phải phế bỏ thậm chí giết chết y. Như vậy tổn thất của Quan Trung Hình Đường sẽ rất nặng nề, hơn nữa còn khiến người ngoài mỉa mai Quan Trung Hình Đường bọn họ có mắt không tròng.
Không dễ gì làm được Thiết Diện Phán Quan, ngày trước khi Quan Tư Vũ vừa tiếp nhận vị trí đường chủ, hắn có thể vì pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường, không hề do dự phế bỏ đệ tử thân truyền của mình. Nhưng giờ vì lợi ích của Quan Trung Hình Đường, hắn cũng không biết rốt cuộc mình có nên giết Sở Hưu hay không?
Lúc này hai cánh tay Mai Khinh Liên bóp sau lưng Quan Tư Vũ lại đột nhiên giật giật, một luồng vận luật kỳ dị tỏa ra khắp thư phòng, vô hình vô chất, nhẹ nhàng vô thanh, Quan Tư Vũ cũng không hề phát giác.
Mai Khinh Liên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thật ra lão gia chỉ cần đổi lại góc độ cân nhắc chuyện này là được.
Chẳng lẽ Ngụy Cửu Đoan ra sao lão gia chàng còn không biết à? Lão già đó tham lam vô độ, mặc dù mấy năm nay cần hắn trấn áp Quan Tây, nhưng hắn cũng làm bại hoại thanh danh Quan Trung Hình Đường ta.
Ngụy Cửu Đoan đã chết, cũng chẳng ảnh hưởng mấy tới Quan Trung Hình Đường ta.
Nhưng Sở Hưu thì sao? Hắn là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường ta, bất luận giết hay phế đều là tổn thất lực lượng của Quan Trung Hình Đường ta.
Một bên là tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường ta, một bên lại là lão già đáng chết mà chưa chết. Lựa chọn ra sao chẳng rõ ràng sao?
Thậm chí chúng ta có thể để Sở Hưu làm chưởng hình quan Quan Tây, để hắn thay thế Ngụy Cửu Đoan trấn thủ Quan Tây. Sở Hưu vừa có thực lực vừa có uy danh, tin rằng hắn sẽ làm tốt hơn Ngụy Cửu Đoan!”
Quan Tư Vũ hai mắt lim dim, vốn dĩ tinh lực tràn đầy nhưng lúc này hắn lại đột nhiên có cảm giác mệt mỏi, thậm chí buồn ngủ.
Quan Tư Vũ híp mắt lại trầm giọng nói: “Nhưng nếu cứ bỏ mặc Sở Hưu như vậy,thậm chí còn giao chức chưởng hình quan Quan Tây cho hắn, chẳng phải cũng là làm bại hoại pháp luật kỷ cương Quan Trung Hình Đường ta ư? Hơn nữa nếu giúp Sở Hưu trong chuyện này, ta sợ tương lai hắn còn làm việc quá đáng hơn.”
Mai Khinh Liên cười cười nói: “Pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường là để Quan Trung Hình Đường trở nên càng thêm cường đại.
Nhưng giờ không trừng phạt Sở Hưu mới là khiến Quan Trung Hình Đường mạnh lên. Nếu vậy sao phải cứng nhắc tuân theo pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường? Huống hồ chuyện Sở Hưu lần này vốn không có bằng chứng trực tiếp, không phải sao?
Về phần Sở Hưu, lão gia, chàng hoàn toàn không cần lo lắng.
Ngụy Cửu Đoan chỉ là một tên kém cỏi tầm thường, lại tham lam vô độ, mê luyến quyền thế. Chính thế nên mới chết trên tay Sở Hưu.
Với thực lực của lão gia, với thân phận của chàng, chẳng lẽ còn sợ không ép được Sở Hưu kia à?”
Quan Tư Vũ vỗ vỗ lên tay Mai Khinh Liên, thở dài nói: “Vẫn là phu nhân nàng suy nghĩ chu đáo. Ta già rồi, có một số việc suy nghĩ không đủ chu toàn.”
Mai Khinh Liên nhẹ nhàng bóp vai Quan Tư Vũ nói: “Đừng nói bậy vậy chứ, lão gia chàng đang lúc tráng niên, già ở đâu ra? Chẳng qua chuyện trong Quan Trung Hình Đường quá nhiều khiến lão gia nhọc tâm mà thôi.
Chỉ tiếc nô gia chỉ là nữ tử, chỉ có thể âm thầm khuyên can lão gia chứ không thể trực tiếp phân ưu giúp chàng.”
Quan Tư Vũ cười nói: “Tuổi đã cao rồi, sao không tính là già chứ? Ngày trước lúc vừa tiếp nhận Quan Trung Hình Đường, ta đâu có dễ mệt mỏi như bây giờ.
Được rồi, đi nghỉ trước đi. Đợi mai xem những người khác nói thế nào.”
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 337: Trao Đổi Lợi Ích
9.1/10 từ 28 lượt.