Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 323: Gây Sự
135@-Sở Hưu không hỏi tiếp về chuyện Ngụy Cửu Đoan, dù sao y với Tiêu Tập cũng không mấy quen thuộc, có một số việc không tiện hỏi.
Có điều Tiêu Tập lại khá nhiều lời, hắn vỗ vỗ vai Sở Hưu nói: “Lần này ngươi bị Hạ Hầu Vô Giang tính kế, mặc dù là ân oán riêng của các ngươi nhưng thủ đoạn của Hạ Hầu Vô Giang cũng quá hèn hạ.
Ngươi là người của Quan Trung Hình Đường, Hạ Hầu Vô Giang dội nước bẩn lên người ngươi cũng là dội nước bẩn lên Quan Trung Hình Đường ta.
Có điều chuyện này mặc dù Quan lão gia muốn quản nhưng cũng chẳng có cách nào quản.
Mấy năm nay Quan Trung Hình Đường ta chỉ xử lý chuyện nội bộ, uy danh trên giang hồ không lớn, chí ít cũng không lớn bằng Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia.
Lại thêm Hạ Hầu thị thu tay kịp thời, cho nên chuyện này Quan lão gia định bỏ qua, không truy cứu nữa.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y cũng không thấy có gì bất công.
Thế lực lớn vốn là như vậy, thường xuyên thỏa hiệp và nhượng bộ.
Huống hồ lúc trước hắn cũng nghe nói cả Việt Nữ Cung cũng ra mặt đòi Hạ Hầu thị phải đưa ra môt câu trả lời, thế nhưng cũng bị Hạ Hầu thị giải quyết. Quan Trung Hình Đường có lên tiếng cũng chẳng có tác dụng gì.
Lúc này Tiêu Tập lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Nói thật nhé, giờ ta cũng rất muốn giao thủ với ngươi.
Ngươi biết xuất thân của ta rồi đó, trước kia ta là đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư, còn tên Phong Vô Lãnh kia lại nhận truyền thừa của Việt Nữ Cung.
Ban đầu Việt Nữ Cung đuổi giết hắn, ta luôn muốn tìm cơ hội tranh tài cùng hắn, nếm thử lộ số của Việt Nữ Cung.
Động thủ với đám nữ nhân Việt Nữ Cung vô cùng khó chịu, giờ khó khăn lắm mới có một nam nhân, ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi.
Không ngờ Phong Vô Lãnh biến mất mấy năm, vừa xuất hiện đã bị ngươi giết, khiến cả ta cũng muốn so chiêu với ngươi.”
Sở Hưu cười khổ nói: “Tiêu đại nhân đừng trêu chọc ta, thực lực ta ra sao chẳng lẽ Tiêu đại nhân không biết?
Phong Vô Lãnh đúng là chết trong tay ta, nhưng trận chiến đó của ta cũng vô cùng may mắn.
Trong lòng Phong Vô Lãnh có sơ hở, mà còn là loại sơ hở vô cùng lớn.
Trận chiến đó ta xé nát sơ hở trong tâm cảnh của hắn mới nắm được một cơ hội cuối cùng giết ngược lại.
Bằng không đổi lại Phong Vô Lãnh lúc toàn thịnh, ta hoàn toàn không có cơ hội giết chết hắn, thậm chí có trốn được khỏi tay hắn không cũng là một ẩn số.”
Tiêu Tập cười cười nói: “Đừng khiêm tốn, có thể nắm được sơ hở cũng là một loại bản lãnh rồi. Đổi lại những người khác cho dù tìm hiểu cặn kẽ mọi tài liệu về Phong Vô Lãnh, cũng chẳng tìm được sơ hở. mà có tìm ra cũng chẳng có năng lực lợi dụng.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Tiêu đại nhân quá khen rồi.”
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó trực tiếp lên đường, chuẩn bị trở về Quan Trung Hình Đường.
Tiêu Tập tính cách lười nhác, hơn nữa còn là kẻ lắm lời, thường xuyên chủ động tìm người nói chuyện.
Có điều hắn cùng Sở Hưu coi như trò chuyện hợp nhau, hắn xuất thân từ Tọa Vong Kiếm Lư một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, có lý giải độc đáo về võ đạo.
Sở Hưu mặc dù mới chỉ Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng chiến lực lại vô cùng kinh khủng, ngược lại có thể thảo luận võ đạo với Tiêu Tập hết sức vui vẻ.
Đương nhiên cũng có công lao do Sở Hưu giết chết Phong Vô Lãnh.
Nếu không Tiêu Tập đâu có hứng thú tán gẫu với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nhiều như vậy?
Trên đường trở lại Quan Trung Hình Đường, ngược lại không có chuyện gì xảy ra, Hạ Hầu thị đã quyết định đè ép mọi chuyện xuống, đương nhiên sẽ không nhảy ra gây chuyện.
Sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu cũng bị võ giả Quan Trung Hình Đường vây quanh quan sát.
Quan Trung Hình Đường lặng yên trên giang hồ bao năm như vậy, người dương danh trên giang hồ chẳng được mấy ai.
Tỷ như các chưởng hình quan cùng thủ lĩnh Tập Hình Ti của Quan Trung Hình Đường, thật ra thực lực đều không yếu. Ví dụ Tiêu Tập cùng Tư Minh, theo Sở Hưu thấy thực lực bọn họ tuyệt đối không kém hơn cao thủ như Lục tiên sinh cùng Thiên Tội đà chủ, thế nhưng lại kín tiếng vô cùng, không có thanh danh gì trên giang hồ.
Kết quả đệ tử trẻ tuổi như Sở Hưu lại gây dựng được thanh danh cực lớn trên giang hồ, quả thật vượt ngoài dự liệu mọi người.
Đương nhiên đại đa số võ giả Quan Trung Hình Đường nhìn về phía Sở Hưu mang theo thiện ý.
Mặc kệ danh tiếng của Sở Hưu bên ngoài thối nát tới mức nào, có bao nhiêu người mắng chửi y đi nữa, tối thiểu Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, cũng là kẻ đại biểu cho Quan Trung Hình Đường dương danh giang hồ. Chuyện này khiến cho các bộ đầu giang hồ có cảm giác được vinh hạnh chung.
Về phần những người ganh tị mặc dù cũng có nhưng chỉ là số ít.
Dù sao thành tựu hiện giờ của Sở Hưu quá lớn, chỉ cần không phải ngu ngốc đều sẽ biết chênh lệch giữa mình và Sở Hưu rốt cuộc lớn đến đâu! Ghen tị? Nói ra lại thành trò cười!
Tiêu Tập dẫn Sở Hưu về thẳng tổng đường báo cáo, không riêng gì Quan Tư Vũ có mặt, ba vị chưởng hình quan khác cũng đang ở đó.
Tiêu Tập đi vào đại sảnh cười ha hả chắp tay nói: “Đường chủ, ta may mắn không làm hỏng chuyện, hao hết bao công sức mới mang được Sở Hưu về. Hoàn thành nhiệm vụ lớn như vậy dẫu sao ngài cũng phải thưởng ta đối chút chứ?”
Quan Tư Vũ biết tính cách Tiêu Tập chỉ thản nhiên đáp: “Có vài người từ Tây Sở Miêu Cương tới định mượn đường của Quan Trung chúng ta dựng đường buôn tới Bắc Yên, đang lôi lôi kéo kéo với Quan Trung Hình Đường chúng ta. Ban thưởng cho ngươi tới trao đổi với họ, thế nào?”
Tiêu Tập nghe vậy vội vàng khoát tay: “Thôi thôi, đám người Miêu Cương kia nổi tiếng khó chơi, ta cũng không muốn giao tiếp với bọn họ.”
Tiêu Tập đùa một câu, có điều không khí trong sảnh lại trở nên khá quái dị.
Ngụy Cửu Đoan thân là cấp trên của Sở Hưu, bình thường Sở Hưu trở về dẫu sao hắn cũng phải tới tỏ thái độ ân cần một chút, thế nhưng hắn lại không nói một lời, ánh mắt nhìn Sở Hưu cũng lộ rõ vẻ kiêng dè.
Trước đó do chuyện Vệ gia, Ngụy Cửu Đoan đã từng trở mặt với Sở Hưu.
Nhưng lúc đó trên người Sở Hưu đang mang đại thế, cho dù hắn là cấp trên của Sở Hưu cũng đừng hòng trừng phạt y, cho nên chuyện lần đó không giải quyết được gì, chỉ khiến Sở Hưu càng nắm chắc đường dây buôn bán thương mại trên đất Quan Tây, bản thân hắn lại chẳng có cách nào.
Vốn Ngụy Cửu Đoan định đợi đại thế trên người Sở Hưu tan bớt mới ra tay, dạy cho Sở Hưu một bài học, khiến y biết thế nào là tôn ti trên dưới.
Nhưng nào ngờ lần này Sở Hưu ra ngoài một chuyến còn gây dựng thanh danh lớn hơn, thậm chí lời đồn về còn có cả chuyện y giết một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Chuyện này khiến Ngụy Cửu Đoan vô cùng kiêng kỵ, ý định giáo huấn Sở Hưu cũng buộc phải thu liễm.
Có điều hắn lại không cam tâm nhượng bộ chịu thua trước một thuộc hạ như Sở Hưu ngay trước lúc về hưu, đây cũng có thể coi là chấp niệm của Ngụy Cửu Đoan. Cho nên giờ mặc dù đang trước mặt Quan Tư Vũ, Ngụy Cửu Đoan vẫn thể hiện thái độ như vậy, thậm chí không buồn vờ vịt.
Còn Ân Bá Thông sau khi Sở Hưu tiến vào đại đường luôn hung hăng trừng mắt nhìn y, lúc này còn trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, hôm nay đường chủ cùng các vị chưởng hình quan đều ở đây, ta muốn hỏi ngươi một câu! Rốt cuộc đệ tử ta Vương Thiên Bình chết như thế nào? Chuyện này nếu ngươi không đưa một câu trả lời ra, vậy tuyệt đối không xong đâu!”
Chuyện này Ân Bá Thông đã nín nhịn rất lâu.
Bọn Trình Chu Hải đều trở về an toàn, còn mang theo công lao và lợi lộc, thế nhưng đệ tử của hắn Vương Thiên Bình lại chết ở Đông Tề, làm sao Ân Bá Thông nhẫn nhịn nổi?
Lập trường của Trình Chu Hải là tuyệt đối trung lập, hắn không thiên vị Vương Thiên Bình cũng không thiên vị Sở Hưu, chỉ thuật lại chuyện đó từ đầu đến cuối.
Vương Thiên Bình bị võ giả Ma đạo của Vô Tướng Ma Tông giơ tay đánh chết, nhưng trước đó Vương Thiên Bình có xung đột với Sở Hưu. Kết quả xung đột vừa kết thúc Vương Thiên Bình đã bị giết chết, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Dù sao Ân Bá Thông cũng không tin.
Sở Hưu nghe vậy, gương mặt lộ rõ vẻ châm chọc nói: “ Ân đại nhân nói nghe hay thật, Vương Thiên Bình đâu có chết trên tay ta, ngươi bảo ta trả lời cái gì?
Trên chiến trường chỉ phân tâm một chút thôi cũng sẽ gặp cảnh thân tử đạo tiêu, Vương Thiên Bình tốc độ quá chậm bị người của Vô Tướng Ma Tông đánh chết, còn trách ai được? Nếu nói trách phải trách chính Ân đại nhân ngươi mới đúng.
Ân đại nhân ngươi danh hiệu là Vô Ảnh Phi Long, tốc độ thân pháp có thể nói là nhanh nhất Quan Trung Hình Đường ta, thế nhưng đệ tử của ngươi lại chậm chạp như vậy. Chẳng lẽ Ân đại nhân khi dạy để tử còn giữ nghề à? Hay là sợ dạy hết cho đồ đệ thì sư phụ chết đói?”
Giờ Sở Hưu đã không phải Sở Hưu trước kia, có uy thế giết chết cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù y còn chưa phải chưởng hình quan nhưng cũng đủ sức mạnh khiêu chiến võ giả cấp bậc như Ân Bá Thông.
Ân Bá Thông bị lời này của Sở Hưu làm cho sắc mặt trầm hẳn xuống, lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Trước mặt đường chủ mà ngươi còn dám làm càn như vậy, có còn biết tôn ti trên dưới hay không?
Trước khi chết Vương Thiên Bình có xung đột với ngươi, kết quả ngay hôm sau đã chết. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”
Sở Hưu giang hai tay nói: “Chuyện của ông trời ai mà biết được? Không thì chỉ trách Vương Thiên Bình số mệnh không tốt, cùng Ân đại nhân dạy dỗ không tốt thôi.
Ngươi cũng biết Sở Hưu ta xung đột với vô số võ giả, nếu ai chết cũng trách lên người ta, vậy chẳng phải Sở Hưu ta là sát thần trên nhân thế à?
Huống hồ Vương Thiên Bình kia chết trên tay đám Ma đạo Vô Tướng Ma Tông, giờ ngươi lại đẩy lên đầu ta là có ý gì? Định bảo Sở Hưu ta cấu kết với yêu nhân Ma đạo à?
Ân đại nhân, có một số lúc có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung đâu.
Ta là người của Quan Trung Hình Đường, ngươi nói ta cấu kết với yêu nhân Ma đạo, thế khác gì dội nước bẩn lên người Quan Trung Hình Đường?
Có vài lời, phải uốn lưỡi trước khi nói!”
Sở Hưu nói thẳng một tràng, Ân Bá Thông đã tức tới mức sắc mặt đỏ bừng, đã bao giờ hắn bị một tên tiểu bối chống đối như vậy?
Một cước bước ra, cương khí quanh người Ân Bá Thông bùng phát. Cho dù đang ngay trước mặt Quan Tư Vũ hắn cũng muốn dạy cho tên Sở Hưu này một bài học, đừng tưởng may mắn giết được một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thì thực lực Sở Hưu ngươi ngang vai ngang vế với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất thật sự.
Ai biết trong lúc giao chiến ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì?
Có điều không đợi hắn xuất thủ, một bóng người đã ngăn lại trước mặt. Người này là Sở Tư Ma, người mà không ai ngờ tới.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Có điều Tiêu Tập lại khá nhiều lời, hắn vỗ vỗ vai Sở Hưu nói: “Lần này ngươi bị Hạ Hầu Vô Giang tính kế, mặc dù là ân oán riêng của các ngươi nhưng thủ đoạn của Hạ Hầu Vô Giang cũng quá hèn hạ.
Ngươi là người của Quan Trung Hình Đường, Hạ Hầu Vô Giang dội nước bẩn lên người ngươi cũng là dội nước bẩn lên Quan Trung Hình Đường ta.
Có điều chuyện này mặc dù Quan lão gia muốn quản nhưng cũng chẳng có cách nào quản.
Mấy năm nay Quan Trung Hình Đường ta chỉ xử lý chuyện nội bộ, uy danh trên giang hồ không lớn, chí ít cũng không lớn bằng Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia.
Lại thêm Hạ Hầu thị thu tay kịp thời, cho nên chuyện này Quan lão gia định bỏ qua, không truy cứu nữa.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y cũng không thấy có gì bất công.
Thế lực lớn vốn là như vậy, thường xuyên thỏa hiệp và nhượng bộ.
Huống hồ lúc trước hắn cũng nghe nói cả Việt Nữ Cung cũng ra mặt đòi Hạ Hầu thị phải đưa ra môt câu trả lời, thế nhưng cũng bị Hạ Hầu thị giải quyết. Quan Trung Hình Đường có lên tiếng cũng chẳng có tác dụng gì.
Lúc này Tiêu Tập lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Nói thật nhé, giờ ta cũng rất muốn giao thủ với ngươi.
Ngươi biết xuất thân của ta rồi đó, trước kia ta là đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư, còn tên Phong Vô Lãnh kia lại nhận truyền thừa của Việt Nữ Cung.
Ban đầu Việt Nữ Cung đuổi giết hắn, ta luôn muốn tìm cơ hội tranh tài cùng hắn, nếm thử lộ số của Việt Nữ Cung.
Động thủ với đám nữ nhân Việt Nữ Cung vô cùng khó chịu, giờ khó khăn lắm mới có một nam nhân, ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi.
Không ngờ Phong Vô Lãnh biến mất mấy năm, vừa xuất hiện đã bị ngươi giết, khiến cả ta cũng muốn so chiêu với ngươi.”
Sở Hưu cười khổ nói: “Tiêu đại nhân đừng trêu chọc ta, thực lực ta ra sao chẳng lẽ Tiêu đại nhân không biết?
Phong Vô Lãnh đúng là chết trong tay ta, nhưng trận chiến đó của ta cũng vô cùng may mắn.
Trong lòng Phong Vô Lãnh có sơ hở, mà còn là loại sơ hở vô cùng lớn.
Trận chiến đó ta xé nát sơ hở trong tâm cảnh của hắn mới nắm được một cơ hội cuối cùng giết ngược lại.
Bằng không đổi lại Phong Vô Lãnh lúc toàn thịnh, ta hoàn toàn không có cơ hội giết chết hắn, thậm chí có trốn được khỏi tay hắn không cũng là một ẩn số.”
Tiêu Tập cười cười nói: “Đừng khiêm tốn, có thể nắm được sơ hở cũng là một loại bản lãnh rồi. Đổi lại những người khác cho dù tìm hiểu cặn kẽ mọi tài liệu về Phong Vô Lãnh, cũng chẳng tìm được sơ hở. mà có tìm ra cũng chẳng có năng lực lợi dụng.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Tiêu đại nhân quá khen rồi.”
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó trực tiếp lên đường, chuẩn bị trở về Quan Trung Hình Đường.
Tiêu Tập tính cách lười nhác, hơn nữa còn là kẻ lắm lời, thường xuyên chủ động tìm người nói chuyện.
Có điều hắn cùng Sở Hưu coi như trò chuyện hợp nhau, hắn xuất thân từ Tọa Vong Kiếm Lư một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, có lý giải độc đáo về võ đạo.
Sở Hưu mặc dù mới chỉ Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng chiến lực lại vô cùng kinh khủng, ngược lại có thể thảo luận võ đạo với Tiêu Tập hết sức vui vẻ.
Đương nhiên cũng có công lao do Sở Hưu giết chết Phong Vô Lãnh.
Nếu không Tiêu Tập đâu có hứng thú tán gẫu với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nhiều như vậy?
Trên đường trở lại Quan Trung Hình Đường, ngược lại không có chuyện gì xảy ra, Hạ Hầu thị đã quyết định đè ép mọi chuyện xuống, đương nhiên sẽ không nhảy ra gây chuyện.
Sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu cũng bị võ giả Quan Trung Hình Đường vây quanh quan sát.
Quan Trung Hình Đường lặng yên trên giang hồ bao năm như vậy, người dương danh trên giang hồ chẳng được mấy ai.
Tỷ như các chưởng hình quan cùng thủ lĩnh Tập Hình Ti của Quan Trung Hình Đường, thật ra thực lực đều không yếu. Ví dụ Tiêu Tập cùng Tư Minh, theo Sở Hưu thấy thực lực bọn họ tuyệt đối không kém hơn cao thủ như Lục tiên sinh cùng Thiên Tội đà chủ, thế nhưng lại kín tiếng vô cùng, không có thanh danh gì trên giang hồ.
Kết quả đệ tử trẻ tuổi như Sở Hưu lại gây dựng được thanh danh cực lớn trên giang hồ, quả thật vượt ngoài dự liệu mọi người.
Đương nhiên đại đa số võ giả Quan Trung Hình Đường nhìn về phía Sở Hưu mang theo thiện ý.
Mặc kệ danh tiếng của Sở Hưu bên ngoài thối nát tới mức nào, có bao nhiêu người mắng chửi y đi nữa, tối thiểu Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, cũng là kẻ đại biểu cho Quan Trung Hình Đường dương danh giang hồ. Chuyện này khiến cho các bộ đầu giang hồ có cảm giác được vinh hạnh chung.
Về phần những người ganh tị mặc dù cũng có nhưng chỉ là số ít.
Dù sao thành tựu hiện giờ của Sở Hưu quá lớn, chỉ cần không phải ngu ngốc đều sẽ biết chênh lệch giữa mình và Sở Hưu rốt cuộc lớn đến đâu! Ghen tị? Nói ra lại thành trò cười!
Tiêu Tập dẫn Sở Hưu về thẳng tổng đường báo cáo, không riêng gì Quan Tư Vũ có mặt, ba vị chưởng hình quan khác cũng đang ở đó.
Tiêu Tập đi vào đại sảnh cười ha hả chắp tay nói: “Đường chủ, ta may mắn không làm hỏng chuyện, hao hết bao công sức mới mang được Sở Hưu về. Hoàn thành nhiệm vụ lớn như vậy dẫu sao ngài cũng phải thưởng ta đối chút chứ?”
Quan Tư Vũ biết tính cách Tiêu Tập chỉ thản nhiên đáp: “Có vài người từ Tây Sở Miêu Cương tới định mượn đường của Quan Trung chúng ta dựng đường buôn tới Bắc Yên, đang lôi lôi kéo kéo với Quan Trung Hình Đường chúng ta. Ban thưởng cho ngươi tới trao đổi với họ, thế nào?”
Tiêu Tập nghe vậy vội vàng khoát tay: “Thôi thôi, đám người Miêu Cương kia nổi tiếng khó chơi, ta cũng không muốn giao tiếp với bọn họ.”
Tiêu Tập đùa một câu, có điều không khí trong sảnh lại trở nên khá quái dị.
Ngụy Cửu Đoan thân là cấp trên của Sở Hưu, bình thường Sở Hưu trở về dẫu sao hắn cũng phải tới tỏ thái độ ân cần một chút, thế nhưng hắn lại không nói một lời, ánh mắt nhìn Sở Hưu cũng lộ rõ vẻ kiêng dè.
Trước đó do chuyện Vệ gia, Ngụy Cửu Đoan đã từng trở mặt với Sở Hưu.
Nhưng lúc đó trên người Sở Hưu đang mang đại thế, cho dù hắn là cấp trên của Sở Hưu cũng đừng hòng trừng phạt y, cho nên chuyện lần đó không giải quyết được gì, chỉ khiến Sở Hưu càng nắm chắc đường dây buôn bán thương mại trên đất Quan Tây, bản thân hắn lại chẳng có cách nào.
Vốn Ngụy Cửu Đoan định đợi đại thế trên người Sở Hưu tan bớt mới ra tay, dạy cho Sở Hưu một bài học, khiến y biết thế nào là tôn ti trên dưới.
Nhưng nào ngờ lần này Sở Hưu ra ngoài một chuyến còn gây dựng thanh danh lớn hơn, thậm chí lời đồn về còn có cả chuyện y giết một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Chuyện này khiến Ngụy Cửu Đoan vô cùng kiêng kỵ, ý định giáo huấn Sở Hưu cũng buộc phải thu liễm.
Có điều hắn lại không cam tâm nhượng bộ chịu thua trước một thuộc hạ như Sở Hưu ngay trước lúc về hưu, đây cũng có thể coi là chấp niệm của Ngụy Cửu Đoan. Cho nên giờ mặc dù đang trước mặt Quan Tư Vũ, Ngụy Cửu Đoan vẫn thể hiện thái độ như vậy, thậm chí không buồn vờ vịt.
Còn Ân Bá Thông sau khi Sở Hưu tiến vào đại đường luôn hung hăng trừng mắt nhìn y, lúc này còn trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, hôm nay đường chủ cùng các vị chưởng hình quan đều ở đây, ta muốn hỏi ngươi một câu! Rốt cuộc đệ tử ta Vương Thiên Bình chết như thế nào? Chuyện này nếu ngươi không đưa một câu trả lời ra, vậy tuyệt đối không xong đâu!”
Chuyện này Ân Bá Thông đã nín nhịn rất lâu.
Bọn Trình Chu Hải đều trở về an toàn, còn mang theo công lao và lợi lộc, thế nhưng đệ tử của hắn Vương Thiên Bình lại chết ở Đông Tề, làm sao Ân Bá Thông nhẫn nhịn nổi?
Lập trường của Trình Chu Hải là tuyệt đối trung lập, hắn không thiên vị Vương Thiên Bình cũng không thiên vị Sở Hưu, chỉ thuật lại chuyện đó từ đầu đến cuối.
Vương Thiên Bình bị võ giả Ma đạo của Vô Tướng Ma Tông giơ tay đánh chết, nhưng trước đó Vương Thiên Bình có xung đột với Sở Hưu. Kết quả xung đột vừa kết thúc Vương Thiên Bình đã bị giết chết, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Dù sao Ân Bá Thông cũng không tin.
Sở Hưu nghe vậy, gương mặt lộ rõ vẻ châm chọc nói: “ Ân đại nhân nói nghe hay thật, Vương Thiên Bình đâu có chết trên tay ta, ngươi bảo ta trả lời cái gì?
Trên chiến trường chỉ phân tâm một chút thôi cũng sẽ gặp cảnh thân tử đạo tiêu, Vương Thiên Bình tốc độ quá chậm bị người của Vô Tướng Ma Tông đánh chết, còn trách ai được? Nếu nói trách phải trách chính Ân đại nhân ngươi mới đúng.
Ân đại nhân ngươi danh hiệu là Vô Ảnh Phi Long, tốc độ thân pháp có thể nói là nhanh nhất Quan Trung Hình Đường ta, thế nhưng đệ tử của ngươi lại chậm chạp như vậy. Chẳng lẽ Ân đại nhân khi dạy để tử còn giữ nghề à? Hay là sợ dạy hết cho đồ đệ thì sư phụ chết đói?”
Giờ Sở Hưu đã không phải Sở Hưu trước kia, có uy thế giết chết cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù y còn chưa phải chưởng hình quan nhưng cũng đủ sức mạnh khiêu chiến võ giả cấp bậc như Ân Bá Thông.
Ân Bá Thông bị lời này của Sở Hưu làm cho sắc mặt trầm hẳn xuống, lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Trước mặt đường chủ mà ngươi còn dám làm càn như vậy, có còn biết tôn ti trên dưới hay không?
Trước khi chết Vương Thiên Bình có xung đột với ngươi, kết quả ngay hôm sau đã chết. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”
Sở Hưu giang hai tay nói: “Chuyện của ông trời ai mà biết được? Không thì chỉ trách Vương Thiên Bình số mệnh không tốt, cùng Ân đại nhân dạy dỗ không tốt thôi.
Ngươi cũng biết Sở Hưu ta xung đột với vô số võ giả, nếu ai chết cũng trách lên người ta, vậy chẳng phải Sở Hưu ta là sát thần trên nhân thế à?
Huống hồ Vương Thiên Bình kia chết trên tay đám Ma đạo Vô Tướng Ma Tông, giờ ngươi lại đẩy lên đầu ta là có ý gì? Định bảo Sở Hưu ta cấu kết với yêu nhân Ma đạo à?
Ân đại nhân, có một số lúc có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung đâu.
Ta là người của Quan Trung Hình Đường, ngươi nói ta cấu kết với yêu nhân Ma đạo, thế khác gì dội nước bẩn lên người Quan Trung Hình Đường?
Có vài lời, phải uốn lưỡi trước khi nói!”
Sở Hưu nói thẳng một tràng, Ân Bá Thông đã tức tới mức sắc mặt đỏ bừng, đã bao giờ hắn bị một tên tiểu bối chống đối như vậy?
Một cước bước ra, cương khí quanh người Ân Bá Thông bùng phát. Cho dù đang ngay trước mặt Quan Tư Vũ hắn cũng muốn dạy cho tên Sở Hưu này một bài học, đừng tưởng may mắn giết được một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thì thực lực Sở Hưu ngươi ngang vai ngang vế với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất thật sự.
Ai biết trong lúc giao chiến ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì?
Có điều không đợi hắn xuất thủ, một bóng người đã ngăn lại trước mặt. Người này là Sở Tư Ma, người mà không ai ngờ tới.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 323: Gây Sự
9.1/10 từ 28 lượt.