Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 256: Đoạt Thần Binh
127@-Bị Vô Tướng Ma Tông đánh lén, toàn bộ Kính Hồ Sơn Trang đã hoàn toàn rối loạn.
Lần này Vô Tướng Ma Tông vốn đến để đoạt lại ma kiếm Trường Tương Tư, không nói giá trị bản thân ma kiếm, đối với tông môn luôn trung thành với Côn Luân Ma Giáo như Vô Tướng Ma Tông, bản thân ma kiếm đã là một trong những tiêu chí của Côn Luân Ma Giáo, là thứ bọn họ nhất định phải đoạt lại.
Hơn nữa khi Trình Đình Phong giao thủ với Tư Đồ Lệ lại hoảng sợ phát hiện bại tướng dưới tay mình năm xưa Tư Đồ Lệ lại đã có tu vi và năng lực chiến đấu áp đảo mình.
Tư Đồ Lệ cười gằn nói: “Trình Đình Phong, ngươi tưởng mấy năm qua chỉ mình ngươi khổ tu tiến bộ thôi sao?
Ngày trước ta thua dưới tay ngươi, sau khi trở lại Vô Tướng Ma Tông ta vẫn luôn khổ tu ma công, cuối cùng mới tu luyện được Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp tới mức đại thành, giờ cho ngươi lĩnh giáo uy năng của Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp!”
Dứt lời, Tư Đồ Lệ phất một tay, một luồng ma khí bàng bàng trực tiếp bao phủ lấy Trình Đình Phong, trong luồng ma khí đó, Trình Đình Phong chỉ cảm thấy ảo giác lan tràn, có thiên nữ quyến rũ nhảy múa, lại có Thiên Ma gào thét, bên dưới lại là vô số võ giả bị hắn giết chết hóa thành ác quỷ đánh về phía hắn!
Vô Tướng Thiên Ma Công của Vô Tướng Ma Tông là một môn ma công hết sức phức tạp, trong đó bao hàm vài loại bí pháp che giấu khí tức hoặc biến ảo hình thái.
Còn Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp này khi tu luyện tới cực hạn lại là một bí pháp tà ác quỷ dị có thể dẫn động tâm ma của đối thủ, khiến đối phương chìm trong huyễn cảnh, cũng coi là một trong những bí thuật nguyên thần.
Trình Đình Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Trò vặt!”
Dứt lời, thanh kiếm trong tay hắn trực tiếp chém ra, kiếm khí cường đại lập tức xé tan thiên địa, tiêu diệt toàn bộ những ảo giác kia, thân hình Tư Đồ Lệ cũng xuất hiện trong đó.
Ngay lúc Trình Đình Phong lao về phía Tư Đồ Lệ, thân hình Tư Đồ Lệ không ngờ lại hóa thành hàng trăm ngàn ngàn lao về phía Trình Đình Phong, ma khí vô biên bao bọc lấy hắn, giờ hắn vẫn đang trong ảo giác kia!
Kinh mạch nghịch chuyển, một ngụm máu tươi phun ra, Trình Đình Phong dùng cách tự tổn hại bản thân mới thoát ly được ảo giá của Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp.
Tư Đồ Lệ nhìn Trình Đình Phong lạnh lùng nói: “Nhát kiếm năm xưa của ngươi khiến ta phải tu dưỡng bao năm mới khôi phục, giờ mới chỉ là phần lãi mà thôi!”
Nói xong Tư Đồ Lệ lại lao tới.
Vô Tướng Ma Tông đang giao chiến tưng bừng với Tàng Kiếm Sơn Trang, còn bên này Sở Hưu nhận được lời hứa của bọn Mạc Thiên Lâm, trực tiếp đạp lên lôi đài đi về phía phôi thai thần binh.
Thấy động tác của Sở Hưu, mọi người sửng sốt, y định làm gì?
Hạ Hầu Vô Giang trực tiếp ngăn cản trước người Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Làm gì? Đương nhiên là tới cầm thần binh ban thưởng của ta rồi, không thì ta tới đây làm gì?”
Nghe Sở Hưu nói vậy mọi người mới nhận ra, lúc này hai bên đánh nhau kịch liệt đến vậy, đều đang tranh đoạt ma kiếm Trường Tương Tư, phôi thai thần binh cũng bị bọn họ ném lại ở đây.
Thứ có giá trị thật sự là thần binh, còn thứ trước mắt mới là phôi thai chưa phải thần binh, nhưng cũng có tiềm lực trở thành thần binh, cũng coi như một món bảo vật.
Lời này của Sở Hưu không khác gì cảnh tỉnh bọn họ, nếu bọn họ lấy được thứ này xem như tới Thần Binh Đại Hội cũng không uổng.
Hạ Hầu Vô Giang cười lạnh nói: “Nực cười, ngươi còn chưa đạt được hạng nhất Thần Binh Đại Hội này mà đã đòi lấy phần thưởng rồi? Huống hồ giờ đại sư Mạc Dã Tử cùng các vị tiền bối Tàng Kiếm Sơn Trang đang giao chiến, ngươi lại chạy tới lấy phôi thần binh như vậy, thế thì khác gì trộm cắp đâu?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đương nhiên có khác rồi, ta cầm quang minh chính đại, chẳng lén lút gì.
Hạng nhất Thần Binh Đại Hội có tư cách đạt được thần binh này, giờ ta đã đánh bại Thẩm Bạch, thậm chí phôi thần binh do ta mà đã ngưng tụ thành hình một thanh đao, các ngươi ai dám so với ta?”
Ánh mắt Sở Hưu lạnh băng nhìn quanh, những võ giả xung quanh ai nấy quay đầu đi, không dám đối mặt với Sở Hưu.
Thời điểm này đám người ở đây không ai dám ngóc đầu lên. Bọn họ vẫn nhớ như in cảnh Sở Hưu phế bỏ Thẩm Bạch, cùng cấp ai địch nổi đây?
Lúc này nhảy ra khiêu khích Sở Hưu khác gì tìm đường chết?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi thấy rồi đấy, bọn họ đều thừa nhận ta là đệ nhất trong Thần Binh Đại Hội này, giờ ta lấy nó, ngươi còn ý kiến gì? Hay là, nơi này chỉ có Hạ Hầu Vô Giang ngươi không phục?”
Lúc này ba người Mạc Thiên Lâm cũng đã đi lên lôi đài, đứng sau lưng Sở Hưu, thái độ đã không cần nói thêm.
Hạ Hầu Vô Giang thấy thế cau mày, trong lòng thầm mắng những võ giả khác hèn nhát, không ngờ lại bị Sở Hưu dọa cho sợ đến như vậy.
Chỉ có điều giờ những người khác không xuất thủ, nếu đối đầu với Sở Hưu hắn cũng không tin tưởng tuyệt đối, lại có cả ba người Mạc Thiên Lâm, coi như hắn thua chắc.
Nhưng Hạ Hầu Vô Giang là kẻ cực kỳ để ý tới mặt mũi, vừa rồi hắn còn chủ động đứng ra ngăn cản Sở Hưu, nếu giờ chỉ vì lời uy hiếp của Sở Hưu mà chùn bước, thể diện của hắn vứt đâu?
Cho nên Hạ Hầu Vô Giang đành nhẹ giọng nói: “Lạc gia tiểu muội, chuyện này không liên quan gì tới muội, muội đừng xen vào.
Còn Tạ Tiểu Lâu, Hạ Hầu thị ta cùng Thiên Hạ Minh nhà ngươi nước sông không phạm nước giếng, thậm chí hai bên còn chút chuyện làm ăn qua lại, hôm nay ngươi đứng về phía Sở Hưu có được Trần minh chủ đồng ý không?”
Hắn muốn khuyên lui Lạc Phi Hồng cùng Tạ Tiểu Lâu, về phần Mạc Thiên Lâm, Hạ Hầu Vô Giang lại chẳng hề nhắc tới.
Mạc Thiên Lâm và hắn đã là tử thù, nếu có cơ hội hắn dám khẳng định Mạc Thiên Lâm chắc hắn sẽ bỏ đá xuống giếng. Cho nên bất luận hắn nói thế nào Mạc Thiên Lâm chắc chắn sẽ không lùi bước.
Lạc Phi Hồng cười lạnh nói:”Hạ Hầu Vô Giang, ngươi có ý đồ gì với ta cũng phải xem ngươi có tư cách không đã! Ta muốn làm gì không cần ngươi xen vào, ngược lại ta đang muốn lĩnh giáo Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị các ngươi rốt cuộc mạnh tới đâu?”
Lạc Phi Hồng đứng hạng mười một Long Hổ Bảng, Hạ Hầu Vô Giang vừa vặn xếp trên nàng. Nếu có cơ hội Lạc Phi Hồng cũng chẳng để ý đá Hạ Hầu Vô Giang ra để leo lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Thấy thái độ đám người, Hạ Hầu Vô Giang lại đắn đo.
Sở Hưu mới quen bọn họ có vài ngày, không ngờ bọn họ lại kiên định đứng cùng phe như vậy, chuyện này khiến Hạ Hầu Vô Giang quả thật rất bất đắc dĩ.
Lúc này Đồng Khai Thái lại đột nhiên nhảy lên lôi đài, cười hắc hắc nói: “Đều là Tam Hoa Tụ Đỉnh, ta và Hạ Hầu huynh còn chưa động thủ ngươi đã đòi lấy phần thưởng rồi, thế có công bằng không?”
Hạ Hầu Vô Giang nhìn Đồng Khai Thái, tên này xuất thân Ma đạo, nghe nói còn là kẻ điên. Nhưng giờ xem ra tên này cũng không quá ngu ngốc, còn biết làm sao mới có lợi cho mình.
Đồng Khai Thái chỉ vào Sở Hưu nói: “Hạ Hầu huynh, ngươi giải quyết ba tên kia giúp ta. Để ta đối phó với Sở Hưu. Sau đó binh khí tặng ngươi, ta chỉ cần, tim của Sở Hưu.”
Hạ Hầu Vô Giang nhíu mày, xem ra Đồng Khai Thái này đúng là điên thật, còn muốn móc tim Sở Hưu? Hắn moi tim phát nghiện rồi à?
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng quản nhiều như vậy, dù sao chỉ có người đối phó với Sở Hưu là được rồi, ba người còn lại hắn cũng nắm chắc giải quyết được trong thời gian ngắn.
Đi tới trước đám người Lạc Phi Hồng, Hạ Hầu Vô Giang nói khẽ: “Lạc gia tiểu muội, xin lỗi. Có điều muội yên tâm, ta sẽ không làm muội bị thương.”
Hạ Hầu Vô Giang chỉ nhẹ giọng nói với mình Lạc Phi Hồng, về phần Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm, hắn thậm chí không buồn nhìn sang.
Nếu hai người kia đã nể mặt mà không cần, vậy hắn cũng chẳng việc gì phải nương tay.
Lạc Phi Hồng chẳng muốn nói nhảm với Hạ Hầu Vô Giang, huyết thương Hồng Diên trong tay phát động, ánh thương đâm ra như bách điểu triều phượng, thương ảnh đỏ rực chằng chịt mang theo khí thế huy hoàng đâm ra, vô cùng mạnh mẽ hùng hồn, rất khó tưởng tượng uy thế này lại do một nữ nhân xuất thủ tạo thành.
Bên kia Tạ Tiểu Lâu cũng hành động, Phiêu Vũ Đao sau lưng hắn tỏa ra một luồng sáng sắc bén kỳ dị, đao cương không hề cường đại nhưng lại bám chặt trên thân đao, như xé rách hư không, tốc độ nhanh tới cực hạn, đi sau mà tới trước, chớp mắt đã tới trước người Hạ Hầu Vô Giang!
Mạc Thiên Lâm cuối cùng tay lấp loáng ánh kiếm, nuốt giận xuất thủ, mang theo uy thế cường đại đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang.
Thấy ba người đều ra tay, khóe miệng Hạ Hầu Vô Giang nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.
Chênh lệch giữa Ngoại Cương cảnh và Tam Hoa Tụ Đỉnh mặc dù lớn nhưng vẫn có không ít người có thể vượt cấp giết địch, Hạ Hầu Vô Giang hắn cũng thường xuyên làm chuyện như vậy.
Nhưng giờ hắn đã là Tam Hoa Tụ Đỉnh, những người khác lại chỉ là Ngoại Cương cảnh. Cho dù ba người Lạc Phi Hồng liên thủ cũng chẳng thể đánh bại bản thân, điểm này Hạ Hầu Vô Giang vô cùng tự tin.
Trong mắt hắn bừng lên thần quang, Ngự Thần Thuật toàn lực thi triển, uy áp tinh thần như sắp ngưng tụ thành thực chất!
Bên phía Hạ Hầu Vô Giang đã giao thủ, Sở Hưu lại nhìn Đồng Khai Thái, thản nhiên nói: “ta không tìm ngươi gây chuyện ngươi lại chủ động nhảy ra chịu chết, quả thật hiếm thấy.
Thằng điên không phải thằng ngốc, không biết ai cho ngươi dũng khí khiến ngươi dám đứng ra đối đầu với ta?”
Đồng Khai Thái híp mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cười hắc hắc nói: “Tim của ngươi là hấp dẫn nhất trong số tất cả các võ giả mà ta từng gặp.
Ta có cảm giác cho dù ta ăn tim của tông sư võ đạo cũng không được lợi nhiều bằng ăn tim của ngươi.
Không bằng ngươi nhường nó cho ta đi?”
Sở Hưu giọng điệu lạnh lẽo đáp: “Ngươi đã muốn chết, vậy thì tốt, ta giúp ngươi một tay!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp kết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, đánh về phía Đồng Khai Thái!
Lần trước Sở Hưu đã nổi sát tâm với Đồng Khai Thái. Đối phương có thể cảm nhận được điểm đặc biệt trong trái tim hắn, mặc dù Đồng Khai Thái không biết điểm đặc biệt là gì nhưng bí mật về Lưu Ly Kim Ti Cổ không thể có sơ suất gì được. Sở Hưu vốn không định để hắn sống, chuẩn bị tìm cơ hội xử lý Đồng Khai Thái.
Mà giờ Đồng Khai Thái lại không biết điều nhảy ra tự tìm đường chết, Sở Hưu càng không khách khí với hắn.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Lần này Vô Tướng Ma Tông vốn đến để đoạt lại ma kiếm Trường Tương Tư, không nói giá trị bản thân ma kiếm, đối với tông môn luôn trung thành với Côn Luân Ma Giáo như Vô Tướng Ma Tông, bản thân ma kiếm đã là một trong những tiêu chí của Côn Luân Ma Giáo, là thứ bọn họ nhất định phải đoạt lại.
Hơn nữa khi Trình Đình Phong giao thủ với Tư Đồ Lệ lại hoảng sợ phát hiện bại tướng dưới tay mình năm xưa Tư Đồ Lệ lại đã có tu vi và năng lực chiến đấu áp đảo mình.
Tư Đồ Lệ cười gằn nói: “Trình Đình Phong, ngươi tưởng mấy năm qua chỉ mình ngươi khổ tu tiến bộ thôi sao?
Ngày trước ta thua dưới tay ngươi, sau khi trở lại Vô Tướng Ma Tông ta vẫn luôn khổ tu ma công, cuối cùng mới tu luyện được Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp tới mức đại thành, giờ cho ngươi lĩnh giáo uy năng của Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp!”
Dứt lời, Tư Đồ Lệ phất một tay, một luồng ma khí bàng bàng trực tiếp bao phủ lấy Trình Đình Phong, trong luồng ma khí đó, Trình Đình Phong chỉ cảm thấy ảo giác lan tràn, có thiên nữ quyến rũ nhảy múa, lại có Thiên Ma gào thét, bên dưới lại là vô số võ giả bị hắn giết chết hóa thành ác quỷ đánh về phía hắn!
Vô Tướng Thiên Ma Công của Vô Tướng Ma Tông là một môn ma công hết sức phức tạp, trong đó bao hàm vài loại bí pháp che giấu khí tức hoặc biến ảo hình thái.
Còn Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp này khi tu luyện tới cực hạn lại là một bí pháp tà ác quỷ dị có thể dẫn động tâm ma của đối thủ, khiến đối phương chìm trong huyễn cảnh, cũng coi là một trong những bí thuật nguyên thần.
Trình Đình Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Trò vặt!”
Dứt lời, thanh kiếm trong tay hắn trực tiếp chém ra, kiếm khí cường đại lập tức xé tan thiên địa, tiêu diệt toàn bộ những ảo giác kia, thân hình Tư Đồ Lệ cũng xuất hiện trong đó.
Ngay lúc Trình Đình Phong lao về phía Tư Đồ Lệ, thân hình Tư Đồ Lệ không ngờ lại hóa thành hàng trăm ngàn ngàn lao về phía Trình Đình Phong, ma khí vô biên bao bọc lấy hắn, giờ hắn vẫn đang trong ảo giác kia!
Kinh mạch nghịch chuyển, một ngụm máu tươi phun ra, Trình Đình Phong dùng cách tự tổn hại bản thân mới thoát ly được ảo giá của Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp.
Tư Đồ Lệ nhìn Trình Đình Phong lạnh lùng nói: “Nhát kiếm năm xưa của ngươi khiến ta phải tu dưỡng bao năm mới khôi phục, giờ mới chỉ là phần lãi mà thôi!”
Nói xong Tư Đồ Lệ lại lao tới.
Vô Tướng Ma Tông đang giao chiến tưng bừng với Tàng Kiếm Sơn Trang, còn bên này Sở Hưu nhận được lời hứa của bọn Mạc Thiên Lâm, trực tiếp đạp lên lôi đài đi về phía phôi thai thần binh.
Thấy động tác của Sở Hưu, mọi người sửng sốt, y định làm gì?
Hạ Hầu Vô Giang trực tiếp ngăn cản trước người Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Làm gì? Đương nhiên là tới cầm thần binh ban thưởng của ta rồi, không thì ta tới đây làm gì?”
Nghe Sở Hưu nói vậy mọi người mới nhận ra, lúc này hai bên đánh nhau kịch liệt đến vậy, đều đang tranh đoạt ma kiếm Trường Tương Tư, phôi thai thần binh cũng bị bọn họ ném lại ở đây.
Thứ có giá trị thật sự là thần binh, còn thứ trước mắt mới là phôi thai chưa phải thần binh, nhưng cũng có tiềm lực trở thành thần binh, cũng coi như một món bảo vật.
Lời này của Sở Hưu không khác gì cảnh tỉnh bọn họ, nếu bọn họ lấy được thứ này xem như tới Thần Binh Đại Hội cũng không uổng.
Hạ Hầu Vô Giang cười lạnh nói: “Nực cười, ngươi còn chưa đạt được hạng nhất Thần Binh Đại Hội này mà đã đòi lấy phần thưởng rồi? Huống hồ giờ đại sư Mạc Dã Tử cùng các vị tiền bối Tàng Kiếm Sơn Trang đang giao chiến, ngươi lại chạy tới lấy phôi thần binh như vậy, thế thì khác gì trộm cắp đâu?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đương nhiên có khác rồi, ta cầm quang minh chính đại, chẳng lén lút gì.
Hạng nhất Thần Binh Đại Hội có tư cách đạt được thần binh này, giờ ta đã đánh bại Thẩm Bạch, thậm chí phôi thần binh do ta mà đã ngưng tụ thành hình một thanh đao, các ngươi ai dám so với ta?”
Ánh mắt Sở Hưu lạnh băng nhìn quanh, những võ giả xung quanh ai nấy quay đầu đi, không dám đối mặt với Sở Hưu.
Thời điểm này đám người ở đây không ai dám ngóc đầu lên. Bọn họ vẫn nhớ như in cảnh Sở Hưu phế bỏ Thẩm Bạch, cùng cấp ai địch nổi đây?
Lúc này nhảy ra khiêu khích Sở Hưu khác gì tìm đường chết?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi thấy rồi đấy, bọn họ đều thừa nhận ta là đệ nhất trong Thần Binh Đại Hội này, giờ ta lấy nó, ngươi còn ý kiến gì? Hay là, nơi này chỉ có Hạ Hầu Vô Giang ngươi không phục?”
Lúc này ba người Mạc Thiên Lâm cũng đã đi lên lôi đài, đứng sau lưng Sở Hưu, thái độ đã không cần nói thêm.
Hạ Hầu Vô Giang thấy thế cau mày, trong lòng thầm mắng những võ giả khác hèn nhát, không ngờ lại bị Sở Hưu dọa cho sợ đến như vậy.
Chỉ có điều giờ những người khác không xuất thủ, nếu đối đầu với Sở Hưu hắn cũng không tin tưởng tuyệt đối, lại có cả ba người Mạc Thiên Lâm, coi như hắn thua chắc.
Nhưng Hạ Hầu Vô Giang là kẻ cực kỳ để ý tới mặt mũi, vừa rồi hắn còn chủ động đứng ra ngăn cản Sở Hưu, nếu giờ chỉ vì lời uy hiếp của Sở Hưu mà chùn bước, thể diện của hắn vứt đâu?
Cho nên Hạ Hầu Vô Giang đành nhẹ giọng nói: “Lạc gia tiểu muội, chuyện này không liên quan gì tới muội, muội đừng xen vào.
Còn Tạ Tiểu Lâu, Hạ Hầu thị ta cùng Thiên Hạ Minh nhà ngươi nước sông không phạm nước giếng, thậm chí hai bên còn chút chuyện làm ăn qua lại, hôm nay ngươi đứng về phía Sở Hưu có được Trần minh chủ đồng ý không?”
Hắn muốn khuyên lui Lạc Phi Hồng cùng Tạ Tiểu Lâu, về phần Mạc Thiên Lâm, Hạ Hầu Vô Giang lại chẳng hề nhắc tới.
Mạc Thiên Lâm và hắn đã là tử thù, nếu có cơ hội hắn dám khẳng định Mạc Thiên Lâm chắc hắn sẽ bỏ đá xuống giếng. Cho nên bất luận hắn nói thế nào Mạc Thiên Lâm chắc chắn sẽ không lùi bước.
Lạc Phi Hồng cười lạnh nói:”Hạ Hầu Vô Giang, ngươi có ý đồ gì với ta cũng phải xem ngươi có tư cách không đã! Ta muốn làm gì không cần ngươi xen vào, ngược lại ta đang muốn lĩnh giáo Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị các ngươi rốt cuộc mạnh tới đâu?”
Lạc Phi Hồng đứng hạng mười một Long Hổ Bảng, Hạ Hầu Vô Giang vừa vặn xếp trên nàng. Nếu có cơ hội Lạc Phi Hồng cũng chẳng để ý đá Hạ Hầu Vô Giang ra để leo lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Thấy thái độ đám người, Hạ Hầu Vô Giang lại đắn đo.
Sở Hưu mới quen bọn họ có vài ngày, không ngờ bọn họ lại kiên định đứng cùng phe như vậy, chuyện này khiến Hạ Hầu Vô Giang quả thật rất bất đắc dĩ.
Lúc này Đồng Khai Thái lại đột nhiên nhảy lên lôi đài, cười hắc hắc nói: “Đều là Tam Hoa Tụ Đỉnh, ta và Hạ Hầu huynh còn chưa động thủ ngươi đã đòi lấy phần thưởng rồi, thế có công bằng không?”
Hạ Hầu Vô Giang nhìn Đồng Khai Thái, tên này xuất thân Ma đạo, nghe nói còn là kẻ điên. Nhưng giờ xem ra tên này cũng không quá ngu ngốc, còn biết làm sao mới có lợi cho mình.
Đồng Khai Thái chỉ vào Sở Hưu nói: “Hạ Hầu huynh, ngươi giải quyết ba tên kia giúp ta. Để ta đối phó với Sở Hưu. Sau đó binh khí tặng ngươi, ta chỉ cần, tim của Sở Hưu.”
Hạ Hầu Vô Giang nhíu mày, xem ra Đồng Khai Thái này đúng là điên thật, còn muốn móc tim Sở Hưu? Hắn moi tim phát nghiện rồi à?
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng quản nhiều như vậy, dù sao chỉ có người đối phó với Sở Hưu là được rồi, ba người còn lại hắn cũng nắm chắc giải quyết được trong thời gian ngắn.
Đi tới trước đám người Lạc Phi Hồng, Hạ Hầu Vô Giang nói khẽ: “Lạc gia tiểu muội, xin lỗi. Có điều muội yên tâm, ta sẽ không làm muội bị thương.”
Hạ Hầu Vô Giang chỉ nhẹ giọng nói với mình Lạc Phi Hồng, về phần Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm, hắn thậm chí không buồn nhìn sang.
Nếu hai người kia đã nể mặt mà không cần, vậy hắn cũng chẳng việc gì phải nương tay.
Lạc Phi Hồng chẳng muốn nói nhảm với Hạ Hầu Vô Giang, huyết thương Hồng Diên trong tay phát động, ánh thương đâm ra như bách điểu triều phượng, thương ảnh đỏ rực chằng chịt mang theo khí thế huy hoàng đâm ra, vô cùng mạnh mẽ hùng hồn, rất khó tưởng tượng uy thế này lại do một nữ nhân xuất thủ tạo thành.
Bên kia Tạ Tiểu Lâu cũng hành động, Phiêu Vũ Đao sau lưng hắn tỏa ra một luồng sáng sắc bén kỳ dị, đao cương không hề cường đại nhưng lại bám chặt trên thân đao, như xé rách hư không, tốc độ nhanh tới cực hạn, đi sau mà tới trước, chớp mắt đã tới trước người Hạ Hầu Vô Giang!
Mạc Thiên Lâm cuối cùng tay lấp loáng ánh kiếm, nuốt giận xuất thủ, mang theo uy thế cường đại đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang.
Thấy ba người đều ra tay, khóe miệng Hạ Hầu Vô Giang nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.
Chênh lệch giữa Ngoại Cương cảnh và Tam Hoa Tụ Đỉnh mặc dù lớn nhưng vẫn có không ít người có thể vượt cấp giết địch, Hạ Hầu Vô Giang hắn cũng thường xuyên làm chuyện như vậy.
Nhưng giờ hắn đã là Tam Hoa Tụ Đỉnh, những người khác lại chỉ là Ngoại Cương cảnh. Cho dù ba người Lạc Phi Hồng liên thủ cũng chẳng thể đánh bại bản thân, điểm này Hạ Hầu Vô Giang vô cùng tự tin.
Trong mắt hắn bừng lên thần quang, Ngự Thần Thuật toàn lực thi triển, uy áp tinh thần như sắp ngưng tụ thành thực chất!
Bên phía Hạ Hầu Vô Giang đã giao thủ, Sở Hưu lại nhìn Đồng Khai Thái, thản nhiên nói: “ta không tìm ngươi gây chuyện ngươi lại chủ động nhảy ra chịu chết, quả thật hiếm thấy.
Thằng điên không phải thằng ngốc, không biết ai cho ngươi dũng khí khiến ngươi dám đứng ra đối đầu với ta?”
Đồng Khai Thái híp mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cười hắc hắc nói: “Tim của ngươi là hấp dẫn nhất trong số tất cả các võ giả mà ta từng gặp.
Ta có cảm giác cho dù ta ăn tim của tông sư võ đạo cũng không được lợi nhiều bằng ăn tim của ngươi.
Không bằng ngươi nhường nó cho ta đi?”
Sở Hưu giọng điệu lạnh lẽo đáp: “Ngươi đã muốn chết, vậy thì tốt, ta giúp ngươi một tay!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp kết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, đánh về phía Đồng Khai Thái!
Lần trước Sở Hưu đã nổi sát tâm với Đồng Khai Thái. Đối phương có thể cảm nhận được điểm đặc biệt trong trái tim hắn, mặc dù Đồng Khai Thái không biết điểm đặc biệt là gì nhưng bí mật về Lưu Ly Kim Ti Cổ không thể có sơ suất gì được. Sở Hưu vốn không định để hắn sống, chuẩn bị tìm cơ hội xử lý Đồng Khai Thái.
Mà giờ Đồng Khai Thái lại không biết điều nhảy ra tự tìm đường chết, Sở Hưu càng không khách khí với hắn.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 256: Đoạt Thần Binh
9.1/10 từ 28 lượt.