Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 214: Tế Châu Phủ

117@-Sở Hưu dùng ánh mắt hứng thú quan sát Lý Bất Tam một hồi, nghi hoặc: “Nhiều người giang hồ qua lại như vậy sao ngươi lại tới tìm ta? Hơn nữa sao ngươi biết ta trả nổi tiền cho ngươi? Ngươi không sợ ta là võ giả tán tu nghèo khổ à?”

Lý Bất Tam cười hắc hắc nói: “Tại hạ làm việc này vốn phải dựa vào đôi mắt, hai mắt không sáng làm sao làm nổi.

Những công tử thế gia y phục hoa lệ phân nửa có hạ nhân hầu hạ, không cần loại người như tại hạ dẫn đường.

Công tử ngài mặc dù nhìn qua không giống võ giả xuất thân thế gia đại tộc hay đại môn phái, nhưng tại hạ dám khẳng định ngài nhất định không phải võ giả tán tu bình thường.

Võ giả tán tu bình thường khi thấy trong Tế Châu Phủ tụ tập nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy chắc chắn sẽ âm thầm chột dạ. Bất cứ ai thấy nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi mạnh hơn bản thân như vậy đều sẽ mất tự tin.

Nhưng ánh mắt công tử ngài lại bễ nghễ toàn trường, rõ ràng không đặt những người tại Tế Châu Phủ này trong mắt, vô cùng tự tin.”

Sở Hưu vuốt vuốt mũi, y thật sự không ngờ ánh mắt mình lại nổi bật như vậy, còn có vẻ ‘chư vị ngồi đây đều là rác rưởi’ nữa?

“Còn gì nữa không? Chỉ thế thôi ngươi đã nhận ra ta không phải tán tu bình thường?”

Lý Bất Tam cười hắc hắc nói: “Đương nhiên không chỉ có vậy. Vị công tử này, trường đao bên hông ngài mặc dù không thấy thân đao nhưng chuôi đao khảm Hồng Nham Thủy Tinh là sản vật từ Đông Hải, giá trị còn quý hơn tử kim, chuôi đao đã quý giá như vậy nói gì là thân đao.

Đương nhiên còn có điểm khác, đó là tại hạ có thể xác định thân phận của ngài. Mặc dù ngài không tới từ đại tông môn đại thế gia, nhưng người được Quan Trung Hình Đường phái tới tham gia Thần Binh Đại Hội chắc chắn không phải bình thường rồi.”

Lần này Sở Hưu thật sự kinh ngạc, y nghi hoặc hỏi lại: “Ngươi cũng biết Quan Trung Hình Đường?”

Trong đất Quan Trung, Quan Trung Hình Đường có thể nói là như sấm rền bên tai. Nhưng rời Quan Trung Sở Hưu mới biết Quan Trung Hình Đường ẩn nhẫn giấu tài tới mức nào.


Đệ tử những tông môn thế gia khác còn ra ngoài xông xáo giang hồ, nhưng Quan Trung Hình Đường không cần, chỉ bảo vệ cho tốt khu vực của mình là đủ.

Cho nên phần lớn người trong giang hồ chỉ nghe tới Quan Trung Hình Đường nhưng cả đời cũng chưa từng gặp người của Quan Trung Hình Đường.

Những người duy nhất có ấn tượng sâu sắc về Quan Trung Hình Đường thường là người của triều đình hoặc của đại môn phái đại thế gia.

Năng lực xử án và tra xét dấu vết của Quan Trung Hình Đường vô cùng xuất sắc, khi triều đình và thế lực võ lâm lớn có vấn đề gì không giải quyết được đều sẽ mời Quan Trung Hình Đường ra tay tra xét. Những người này ít ra còn tiếp xúc với Quan Trung Hình Đường, còn những kẻ khác ngoại trừ tự tới Quan Trung, còn lại gần như không cách nào tiếp xúc với Quan Trung Hình Đường.

Lý Bất Tam cười cười: “Trước đó tại hạ từng làm hộ vệ đội buôn một thời gian, cùng đội buôn Đông Tề tới Quan Trung, cũng từng thấy uy phong của bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường.”

Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, ném cho Lý Bất Tam một khối tử kim chừng mười lượng.

“Được rồi, vậy trước hết giới thiệu ta xem Tế Châu Phủ này có những chỗ nào hay?”

Nhận khối tử kim, hai mắt Lý Bất Tam sáng bừng lên vui sướng, vị đại nhân này quả nhiên vô cùng hào phóng, chi tiền không dùng vàng bạc bình thường mà là tử kim.

Lý Bất Tam thu khối tử kim lại vội vàng nói: “Tế Châu Phủ là dải đất trung tâm của Trường Lâm Quận, đương nhiên có nhiều chỗ hay ho rồi. Có điều với thực lực và thân phận của công tử chắc cũng chướng mắt quá nửa, cho nên chỗ thật sự đáng nhắc tới chỉ còn có ba.

Trong đó một là cửa hàng binh khí của Mạc gia, đừng nhìn cái tên bình thường như vậy nhưng có không ít người tới đây là vì cửa hàng binh khí này.”

Sở Hưu kinh ngạc: “Cửa hàng binh khí này do Mạc gia của Kính Hồ Sơn Trang mở à?”


Lý Bất Tam tán thưởng nói: “Công tử quả thật thông minh. Đại sư Mạc Dã Tử mặc dù đã từ nhiệm vị trí các chủ của Thần Binh Các, rời khỏi giang hồ; nhưng dẫu sao ông ấy cũng làm luyện khí sư cả đời, cho dù quy ẩn giang hồ nhưng thi thoảng vẫn chế tạo chút binh khí coi như luyện tập.

Đối với đại tông sư luyện khí như Mạc Dã Tử, binh khí ông ta tiện tay chế tạo luyện tập vẫn là trân phẩm khó cầu đối với người trong giang hồ. Mà những tác phẩm luyện tập của đại sư Mạc Dã Tử thi thoảng sẽ đưa tới cửa hàng binh khí Mạc gia tiêu thụ.

Người của Mạc gia sẽ không nói binh khí nào do đại sư Mạc Dã Tử tự tay rèn đúc, ai mua được là vận may và cơ duyên của người đó. Sau khi người ta đã mua, người của Mạc gia mới nói, cho nên có không ít người muốn tới đó thử vận may.

Hơn nữa người Mạc gia cũng là con cháu của đại sư Mạc Dã Tử, cũng am hiểu chuyện rèn đúc binh khí. Binh khí của Mạc gia đều có thể nói là trân phẩm trên giang hồ.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, có điều y không thấy động tâm.

Hồng Tụ Đao của y đã là bảo binh ngũ chuyển, cho dù xếp trong bảo binh ngũ chuyển cũng là hạng trung lưu. Trừ phi có bảo binh lục chuyển hơn nữa còn cần thuộc tính phù hợp với Sở Hưu, bằng không y cũng không để mắt tới.

Còn Mạc Dã Tử cho dù là đại tông sư luyện khí nhưng bảo binh lục chuyển cũng không phải thứ thích là làm được, chỉ riêng chi phí vật liệu đã là con số kinh người.

Binh khí tới cấp bậc bảo binh, mỗi chuyển đều là một bậc khác nhau, tứ chuyển dễ kiếm, ngũ chuyển khó cầu, tới lục chuyển đã thật sự là trân phẩm.

“Hai nơi khác là đâu?” Sở Hưu hỏi.

Lý Bất Tam cười hắc hắc hai tiếng, dùng giọng bỉ ổi nói: “Hai nơi khác một là thanh lâu, một là quán rượu.

Thanh lâu là Phượng Minh Tiêu Tương Quán nổi danh khắp toàn bộ Đông Tề ta, trong đó tụ tập mỹ nữ đủ loại trong thiên hạ. Có mỹ nhân Bắc Yên thon cao hào sảng, lại có mỹ nhân Đông Tề dịu dàng tuyệt sắc, cũng có mỹ nhân Tây Sở xinh đẹp quyến rũ.

Những mỹ nữ đó cũng là bình thường, trong Phượng Minh Tiêu Tương Quán còn không ít mỹ nhân dị tộc. Tỷ như những mỹ nhân trên những hòn đảo ở Đông Hải, mặc dù da hơi đen nhưng dáng dấp động lòng người, cơ thể như không xương, muốn tư thế gì cũng được.

Có cả mỹ nhân Tây Vực tóc vàng mắt xanh, vóc dáng thướt tha uyển chuyển, nghe nói có vài người là quý tộc hay công chúa của nước nhỏ ở Tây Vực nữa đó.”

Lý Bất Tam nói tới mức sắp chảy nước miếng.

Loại người giang hồ tầng chót như hắn cho dù cầm tử kim trong tay cũng chẳng vào được cửa lớn của Phượng Minh Tiêu Tương Quán. Nơi đó dành cho những tuấn kiệt cùng các vị đại nhân chân chính trên giang hồ, không phải chỉ có tiền là vào được.

Nhưng hắn không đủ tư cách, Sở Hưu lại đủ. Nếu Sở Hưu muốn tới Phượng Minh Tiêu Tương Quán, hắn hoàn toàn có thể dùng thân phận người hầu của Sở Hưu đi vào, không khéo có thể ôm ôm ấp ấp một phen.

Có điều Sở Hưu lại chẳng hề hứng thú với những thứ hắn miêu tả, kẻ có thời gian tới nơi như thanh lâu cơ bản đều là hạng thiếu gia ăn chơi trong các gia tộc, không thành được nghiệp lớn.

Thần Binh Đại Hội sắp tổ chức đến nơi, ngươi không nghỉ ngơi dưỡng sức điều chỉnh trạng thái bản thân còn đi phung phí tinh lực trong thanh lâu, trầm mê trong hương ôn nhu đó, lúc lên tới lôi đài chẳng phải tự tìm chết thì là gì?

Sắc là đao cứng cạo tới tận xương, thích sắc đẹp với trầm mê trong sắc đẹp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đại sự ngay trước mặt còn không biết kiềm chế, làm sao mà thành nghiệp lớn được?

Thậm chí trên giang hồ còn có một số võ giả cực đoan, trước khi võ công đại thành vẫn giữ thân thể Nguyên Dương, không gần nữ sắc, thậm chí cự tuyệt tất cả những thứ dục vọng xa hoa như ăn uống hưởng thụ. Mặc dù người ngoài nhìn vào không thể nào hiểu được nhưng bản thân bọn họ thường có thể giữ nguyên lòng hướng võ kiên định, sức mạnh ý chí vượt xa người thường.

Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng phải loại này, y không phải hòa thượng.

Sở Hưu không hỏi tới Phượng Minh Tiêu Tương Quán, nói thẳng: “Nơi cuối cùng thì sao?”

Thấy Sở Hưu không hứng thú với Phượng Minh Tiêu Tương Quán, Lý Bất Tam không khỏi lắc đầu tiếc nuối, hắn kể tiếp: “Nơi cuối cùng là Tụ Long Các cao chín tầng cho An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên của Tề Quốc chúng tôi xây dựng. Bốn tầng trước chỉ cần có tiền là vào được, năm tầng sau muốn vào lại chẳng đơn giản, hoặc có thân phận, hoặc có danh tiếng, hoặc có thực lực.

Thân phận càng cao, danh tiếng càng lớn, thực lực càng mạnh thì càng lên được tầng cao hơn, hưởng thụ được càng nhiều thứ hơn.


Bốn tầng trước chỉ chuẩn bị đồ cho người thường hoặc võ giả bình thường. Năm tầng sau mỗi món ăn đều dùng vật liệu là những linh dược cực kỳ quý giá, thậm chí là thiên hạ kỳ trân. Ngay cả rượu cũng dùng những dị quả quý hiếm chưng cất thành, uống một ngụm bằng mấy ngày tu luyện.”

Nói tới đây nước miếng Lý Bất Tam lại chảy ròng ròng.

Mặc dù hắn chỉ là võ giả tầng chót nhưng dẫu sao cũng là võ giả, khao khát đối với những thứ tăng cường tu vi còn cao hơn đối với mỹ nữ.

Sở Hưu nghe vậy ngược lại dấy lên húng thú, Tụ Long Các này cũng thật xa xỉ, còn dùng hẳn linh dược kỳ trân làm thức ăn rượu uống.

Những linh dược kỳ trân này mặc dù chế biến thành đồ ăn, chưng cất thành rượu, nhưng vẫn có dược hiệu. Có điều chắc chắn những thứ này không bằng được đan dược do những luyện đan sư phối trộn luyện chế tỉ mỉ, hành động này ngoại trừ thỏa mãn ham mê ăn uống ra, căn bản là lãng phí.

Nhưng cho dù lãng phí Tụ Long các vẫn dám làm vậy, có thể thấy của cải của họ phong phú tới mức nào, có bối cảnh là hoàng thất có khác.

Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì nói: “An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên? Hoàng thất Tề quốc các ngươi không phải họ Lữ à? Sao lại xuất hiện một vị vương gia khác họ như vậy? Nhờ võ phong vương?”

Trước mắt trong ba nước rất ít người dùng võ phong vương, cơ hồ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi người trong số họ đều là cường giả tay nắm vạn quân, quyền khuynh một cõi, nhưng Sở Hưu chưa từng nghe tới tên Khương Văn Nguyên.

Lúc này Lý Bất Tam lại cười cười xấu hổ nói: “Không phải dùng võ phong vương, An Nhạc Vương thật ra là hoàng tộc trước đây, vương vị vẫn được lưu truyền qua các thế hệ.”

Nói xong Lý Bất Tam thuật lại sự tình cho Sở Hưu.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, mấy trăm năm trước hoàng thất Tề Quốc không phải họ Lữ mà là họ Khương, có điều đến đời cuối cùng hoàng tộc họ Khương quá mức ngu ngốc, thiếu chút nữa đẩy Đông Tề vào chỗ chết, bị vài đại tướng quân Đông Tề liên thủ phế bỏ, đổi thành hoàng tộc họ Lữ khống chế Tề Quốc.

Hoàng tộc họ Lữ vì muốn thể hiện vẻ nhân đức, không ra tay diệt hết hoàng tộc họ Khương, ngược lại phong cho họ làm vương tộc khác họ, để dòng họ này giàu sang mấy trăm năm nhưng không được cầm quyền.
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) Story Chương 214: Tế Châu Phủ
9.1/10 từ 28 lượt.
loading...