Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 163: Coi Trời Bằng Vung

127@-Ba ngày sau Sở Hưu trực tiếp gọi ba người Đỗ Quảng Trọng tới, đồng thời lệnh cho bọn họ gọi toàn bộ bộ đầu bộ khoái giang hồ tập kết đông đủ ngoài thành.

Ba người Đỗ Quảng Trọng nghe vậy giật mình vội hỏi: “Đại nhân, ngài định làm gì vậy?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đã qua ba ngày, thời hạn ta cho Giang gia cũng đã đến. Giờ xem Giang gia lựa chọn ra sao. Nếu Giang gia lựa chọn sai lầm, vậy đành xin lỗi.”

Ba người Đỗ Quảng Trọng lập tức toàn thân phát lạnh, nhìn bộ dáng này của Sở Hưu là hiểu đành xin lỗi của y là có ý gì.

Bất quá ba người cũng chẳng gan đâu khuyên can gì về quyết định của Sở Hưu, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Dùng uy hiếp xây dựng quyền uy chỉ có một điểm lợi, đó chính là trong thời gian ngắn khiến đám thủ hạ không dám làm trái nửa câu.

Thi thể bọn Ngũ Tư Bình chỉ vừa hạ táng, bọn họ đương nhiên không muốn bước lên vết xe đổ của Ngũ Tư Bình.

Lần thứ hai tới Tề Thành, Sở Hưu dẫn người đi vào đại trạch của Giang gia, lần này thậm chí chẳng ai nghênh đón, bọn Giang Tây Thần thấy Sở Hưu tới cũng chẳng buồn đứng lên.

Sở Hưu chẳng buồn để ý, hắn chỉ thản nhiên nói: “Giang gia chủ, ba ngày đã qua, chẳng hay các ngươi suy nghĩ ra sao rồi?”

Giang Tây Thần thản nhiên đáp thẳng: “Thật xin lỗi, yêu cầu của Sở đại nhân tại hạ khó lòng làm theo nổi. Đúng là Quan Trung Hình Đường là bảo vệ bình an cho đất Quan Trung, nhưng không nghĩa là thế lực võ lâm Quan Trung ta phải khúm núm với Quan Trung Hình Đường, bó tay chịu trận!”

Sở Hưu híp mắt thản nhiên đáp: “Giang gia chủ, đây là kết quả sau ba ngày suy nghĩ của ngươi phải không?

Một phần mười gia sản kia ta cũng chẳng lấy không, những chuyện Giang gia ngươi lén lút làm tại Kiến Châu Phủ đâu lừa được người khác.

Con người ta thật ra rất dễ nói chuyện, chỉ cần chịu giao tiền, ta sẽ bao bọc cho chuyện làm ăn của Giang gia tại Kiến Châu Phủ này, không cần lén lén lút lút như lúc trước nữa.”


Giang Tây Thần quát lớn: “Sở Hưu! Cho dù ngươi là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường cũng không thể ngậm máu phun người như vậy được! Giang gia ta làm chuyện lén lút lúc nào?

Huống hồ Quan Trung Hình Đường luôn làm việc theo chứng cứ, giờ ngươi nói vậy có chứng cứ gì không?”

Giang Tây Thần đối mặt với Sở Hưu cực kỳ hùng hổ. Chỗ dựa của đối phương là Sở Nguyên Thăng sẽ không nhúng tay vào chuyện nội bộ Quan Trung Hình Đường, còn Giang gia hắn cũng đã xử lý tất cả chứng cứ buôn lậu, nên giấu đã giấu, nên hủy đã hủy, có thể nói còn trong sạch hơn bất cứ ai. Cho dù giờ bọn họ bỏ mặc cho Sở Hưu tra xét, y cũng chẳng tra ra cái gì.

Có điều do liên lụy tới Sở Nguyên Thăng nên Giang gia cũng không thể làm gì Sở Hưu. Phương Chính Nguyên chết không ai quản nhưng nếu tuần sát sứ tân nhiệm Sở Hưu chết, chắc chắn sẽ có người quản.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà chết liền hai tuần sát sứ, trong đó có một còn do Quan Trung Đại Hiếp - Sở Nguyên Thăng giới thiệu, phía trên không phái người xuống tra xét mới gọi là lạ.

Nhưng không giết Sở Hưu không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ mặc Sở Hưu phách lối ở đây. Sau ngày hôm nay Giang Tây Thần chuẩn bị liên hợp tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đồng loạt chống lại Sở Hưu, để tên tuần sát sứ này mất hết thanh danh!

Quan Trung Hình Đường xét duyệt tuần sát sứ cũng phải xem chiến tích, ngươi một tuần sát sứ mất hết thanh danh trong khu vực của mình, có thể hiểu ấn tượng của Quan Trung Hình Đường với ngươi sẽ ra sao, nhẹ thì răn dạy, nặng… thậm chí trực tiếp phế truất chức vị tuần sát sứ!

Nhìn dáng vẻ trước cung kính sang ngạo mạn của Giang Tây Thần, Sở Hưu lắc đầu thở dài nói: “Giang gia chủ, ba ngày trước ta đã nói với ngươi rồi. Mong rằng ngươi sẽ có một lựa chọn lý trí. Đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn sai lầm.

Chẳng phải ngươi muốn chứng cứ ư? Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ cho ngươi chứng cứ.”

Nói xong Sở Hưu lấy từ trong hộp báu không gian ra một đống khoáng thạch vứt xuống đất, lạnh giọng nói: “Đây là khoáng thạch quý giá xuất xứ từ Bắc Yên, Đoạt Thối Kim, bị nghiêm cấm buôn bán sang quốc gia khác.

Tê Thành Giang gia miệt thị pháp quy Hình Đường, vi phạm lệnh cấm buôn lâu, phá hoại thanh danh Quan Trung, tội đáng chém đầu!”

Đám người Giang gia đã sợ tới ngây người, kể cả bọn Đỗ Quảng Trọng cũng không ngờ Sở Hưu lại trắng trợn vu oan hãm hại như vậy!


Giang Diệu tính khí nóng nảy trực tiếp nhảy ra chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi coi Giang gia ta toàn kẻ ngu ngốc, hay coi Quan Trung Hình Đường là ngu ngốc đây?

Ngươi cứ chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu! Giang gia ta có quan hệ với Ngụy Cửu Đoan đại nhân, sau ngày hôm nay Giang gia ta nhất định sẽ tới chỗ Ngụy Cửu Đoan đại nhân tố cáo ngươi. Để loại người như ngươi làm tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường rõ là làm loạn!”

Một tiếng cười lạnh khinh thường đột nhiên vang lên, không đợi đám người kịp phản ứng, tiếng cười vừa dứt tay Sở Hưu đã đặt lên chuôi Hồng Tụ Đao!

Huyết Luyện Thần Cương ngưng tụ thành đao mang rời vỏ, Thanh Long Xuất Hải, đao thế ngập trời!

Chỉ trong chớp mắt này đao mang màu đỏ rực mỹ lệ đã tràn ngập khắp nơi trong đại sảnh, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, lực lượng cũng cường đại tới cực hạn.

Mọi người tại đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ như vậy, kể cả bọn thủ hạ của y như Đỗ Quảng Trọng.

Có điều một đao Tụ Lý Thanh Long của Sở Hưu nhanh chóng tới cực hạn, nhanh tới mức khi bọn Giang Diệu phản ứng lại, đao mang kia đã tới trước người hắn!

"Ngự!"

Giang Diệu thậm chí không kịp rút kiếm, hắn trực tiếp giơ xong chưởng đánh tới, cương khí màu xám ầm ầm bộc phát, ngưng tụ thành một tấm thuẫn cương khí, định tạm thời ngăn cản đao thế của Sở Hưu.

Nhưng uy năng của Huyết Luyện Thần Cương vượt ngoài tưởng tượng của hắn, thuẫn cương khí của hắn thậm chí không ngăn nổi đao cương của Sở Hưu dù chỉ trong chớp mắt, trưc tiếp bị đao thế chém vỡ. Một tiếng nổ cương khi ầm ầm vang lên, Giang Diệu bị Sở Hưu xuất đao chém bay, vết đao trước ngực phun ra máu tươi, sống chết không rõ.

Sở Hưu mang theo Hồng Tụ Đao, lạnh lùng nói: “Ta không coi ai là kẻ ngu cả, chỉ có điều trong một số thời điểm quá trình thật ra không quan trọng, kết quả mới là quan trọng. Hôm nay ta tiêu diệt Giang gia các ngươi, vậy ta nói Giang gia các ngươi buôn lậu hàng cấm tức là các ngươi buôn lậu hàng cấm. Ta nói các ngươi cấu kết tà ma tức là các ngươi cấu kết tà ma!

Các ngươi có làm hay không không quan trọng, quan trọng là ta nói các ngươi đã làm là các ngươi đã làm!”

Ánh mắt Giang Tây Thần vô cùng phẫn nộ nhưng phần nhiều là hối hận và hoảng sợ!

Lúc trước hắn đối đãi với Sở Hưu theo thái độ với tuần sát sứ bình thường.

Nhưng tới giờ hắn mới hiểu, Sở Hưu khác với những kẻ khác.

Phương Chính Nguyên muốn tra xét Giang gia hắn còn phải làm theo quy củ, sau khi điều tra tìm bằng chứng, thu thập đủ bằng chứng mới động thủ.

Nhưng với Sở Hưu, phương thức làm việc của y rõ ràng là coi trời bằng vung, không có bất cứ quy củ gì!

Sở Hưu quay sang phía bọn Đỗ Quảng Trọng còn đang ngây ra tại chỗ nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Không tha cho bất cứ tên tội đồ Giang gia nào!”

Ba người Đỗ Quảng Trọng cắn răng, dù sao giờ cả ba coi như đã lên phải thuyền giặc của Sở Hưu, nhược điểm cũng đã nằm trong tay y. Cho dù Sở Hưu làm quá đáng đến đâu bọn họ cũng buộc phải làm theo.

Kết quả ba người buộc phải lấy ra tên tín hiệu, ra ngoài phòng nghị sự phóng lên trời. Những võ giả đường khẩu tuần sát sứ mai phục bên ngoài lập từc ùa vào trong thành, khiến tất cả các võ giả Tề Thành chú ý tới.

Phải biết Quan Trung Hình Đường trừ phi có một số nhiệm vụ cỡ lớn, ngoài ra rất ít khi tập kết nhiều võ giả như vậy vào một chỗ. Lúc này bọn họ còn tưởng trong Tề Thành có ác đồ Ma đạo hung danh hiển hách nào đó.

Giang Tây Thần cắn răng nói: “Được được được! Sở Hưu, xem ra ngươi đã sớm tính toán động thủ với Giang gia ta. Vậy thì tốt, hôm nay Giang gia ta sẽ bồi tiếp tới cùng!”

Lời vừa dứt, Giang Tây Thần chuẩn bị triệu tập tất cả võ giả Giang gia cùng ngăn cản Sở Hưu, dẫu sao cũng không thể ngồi chờ chết được.

Nhưng đúng lúc này một giọng nói già nua lại vang lên: “Chậm đã!”

Bên ngoài phòng nghị sự, một lão già mặc trường bào màu xanh đi tới, râu tóc bạc trắng, gương mặt đầy những nếp nhăn, khí tức trên thân cực kỳ mơ hồ, loáng thoáng lộ ra hơi hướm mục nát.

“Lão tổ? Sao ngài lại ra đây?”


Bọn Giang Tây Thần vội vàng tới đỡ lão tổ nhà họ Giang nhưng bị lão tổ Giang gia cản lại.

“Không cần đâu ta còn chưa già tới mức cần người đỡ.”

Lão tổ Giang gia nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Sở đại nhân tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn kinh người. Lần này là Giang gia ta nhìn lầm rồi. Giang gia ta nguyện trao một phần mười gia sản cho Sở đại nhân, từ nay về sau Giang gia ta cũng nguyện theo Sở đại nhân, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!”

“Lão tổ!” Giang Tây Thần vội vàng lên tiếng.

Những tộc nhân Giang gia khác cũng dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn lão tổ Giang gia. Bọn họ đều tưởng lão tổ thấy lần này gia tộc gặp nguy nên mới xuất quan ra tay cứu giúp. Nhưng bọn họ có nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ được chuyện đầu tiên lão tổ Giang gia làm lại là nhận thua với Sở Hưu.

Lão tổ Giang gia nhìn Giang Tây Thần một hồi, thở dài nói: “Hồ đồ! Ngày trước trong số tiểu bối Giang gia ngươi là người trầm ổn nhất nên ta mới chọn ngươi chấp chưởng Giang gia, nào ngờ lần này ngươi lại ngu ngốc như vậy.

Đừng quên nơi này là đâu, nơi này là Quan Trung! Là Quan Trung dưới sự quản lý của Quan Trung Hình Đường! Sở đại nhân muốn đối phó với Giang gia ta chỉ cần tìm bừa một lý do nào đó, chuyện náo động đến cùng vẫn là Giang gia ta chịu thiệt thôi. Bởi vì Quan Trung Hình Đường sẽ không sai!”

Sở Hưu như cười như không nhìn nhìn lão tổ Giang gia, lão đầu này mặc dù đã già nhưng còn chưa tới mức già quá hóa hồ đồ, ngược lại nhìn nhận mọi chuyện hết sức rõ ràng.

Nhưng Giang Tây Thần vẫn còn biện bạch: “Quan Tư Vũ đại nhân thiết diện vô tư, nếu làm lớn chuyện Quan Tư Vũ đại nhân chắc chắn sẽ không mặc kệ!”

Lão tổ Giang gia lắc đầu thở dài: “Ngươi vẫn không hiểu, cho dù có thiết diện vô tư tới đâu, trong lòng Quan đại nhân vẫn sẽ hướng về lợi ích của Quan Trung Hình Đường.

Giang gia ta nói với bên ngoài tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường cướp của giết người, đây là sự thật nhưng cuối cùng lại làm tổn hại hình tượng toàn bộ Quan Trung Hình Đường. Chuyện này Quan Trung Hình Đường tuyệt đối không cho phép.

Cho nên nếu thật sự làm lớn chuyện, Sở đại nhân đương nhiên vi phạm quy củ bị trừng trị, nhưng Giang gia ta cũng sẽ bị xếp vào thứ tội danh không đáng tin cậy đó, cuối cùng bị gạt bỏ!

Tại Quan Trung này, Quan Trung Hình Đường sẽ không sai lầm, kẻ sai chỉ có thể là chúng ta. Một khi làm lớn chuyện, cục diện cùng lắm là lưỡng bại câu thương!”
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) Story Chương 163: Coi Trời Bằng Vung
9.1/10 từ 28 lượt.
loading...