Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 160: Phiền Toái Mà Người Tiền Nhiệm Lưu Lại
115@-Tần Phương nói hết mọi chuyện ra lại khiến Sở Hưu càng cảm thấy không đúng, mọi chuyện quả thật trùng hợp quá mức.
Bên này Phương Chính Nguyên vừa tới nói sẽ điều tra Giang gia, quay đi quay lại đã bị người ta giết chết. Nếu nói trong đó nếu không có ẩn tình gì, có đánh chết Sở Hưu cũng không tin.
Chuyện Sở Hưu tùy ý nhận ra như vậy, những thực lực võ lâm khác tại Kiến Châu Phủ hẳn cũng nhận ra, cho nên bọn họ mới càng cảm thấy đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này chẳng qua chỉ có vậy, thùng rỗng kêu to. Chẳng những không tra ra điều gì mà đường đường tuần sát sứ cũng mất mạng tại đây.
Sở Hưu cau mày nói: “Trong chuyện này nhiều điểm đáng ngờ như vậy sao cấp trên không phái người xuống điều tra?”
Tần Phương cười khổ nói: “Đương nhiên có phái người tra xét chứ, đáng tiếc không phải Ngụy Cửu Đoan đại nhân tự mình xuất thủ mà chỉ phái một bộ đầu giang hồ của phân bộ Hình Đường Quan Tây tới điều tra. Hắn cũng chẳng tới tra xét ở Giang gia mà chỉ kiểm tra thương thế trên người Phương đại nhân, cũng không tìm ra điểm nào lạ thường. Trên thực tế mặc dù chúng ta nhận ra có điểm không đúng nhưng cũng không tra ra có gì lạ thường.”
Sở Hưu gõ gõ lên bàn hỏi lại “Giang gia có hiềm nghi lớn như vậy nhưng lại không tra Giang gia, thế là thế nào? Chẳng lẽ bộ đầu giang hồ bên trên phái xuống còn chẳng bằng các người?”
Tần Phương ho khan một tiếng nói: “Ngày trước khi tới đại thọ chưởng hình quan đại nhân, Giang gia đã từng dâng lên một bộ ngọc Phật do thanh Tâm Noãn Ngọc đặc sản bản địa chế tác thành, trân quý dị thường. Nó có thể khiến võ giả nhanh chóng ngưng thần tĩnh khí trong lúc bế quan. Chưởng hình quan đại nhân cực kỳ ưa thích cho nên có ý căn dặn, trước khi có chứng cứ tuyệt đối đừng tới tra khảo Giang gia, tránh khiến dư luận xôn xao huyên náo.”
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ, đây rõ là hối lộ trắng trợn. Y cũng hiểu rõ thêm đôi chút về tính cách vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Tính cách chưởng hình quan đại nhân vẫn luôn như vậy à?”
Đỗ Quảng Trọng lúc này mới thở dài một tiếng nói: “Đương nhiên là không, trước kia khi Sở Cuồng Ca đại nhân còn tại vị, chưởng hình quan đại nhân đâu có như vậy. Về sau Quan Tư Vũ đại nhân trở thành đường chủ, kỷ luật nghiêm minh, quy củ sâm nghiêm, chưởng hình quan đại nhân cũng chẳng dám như vậy.
Chỉ có điều mấy năm gần đây chưởng hình quan đại nhân tuổi tác đã cao, đã sắp tới lúc về hưu cũng phải tìm đường lui cho mình, cho nên mới… mới hay vơ vét của cải như vậy.
Lúc Phương Chính Nguyên đại nhân đảm nhiệm tuần sát sứ làm việc quá mức cứng nhắc. Bình thường không quà cáp biếu xén gì cho chưởng hình quan đại nhân thì thôi, ngay tiệc đại thọ cũng chỉ tặng mấy thứ tranh chữ không đáng tiền, bị chưởng hình quan đại nhân ngứa mắt đã lâu.
Thương Châu Phủ kế bên Kiến Châu Phủ chúng ta do tuần sát sứ Vệ Hàn Sơn quản lý. Người ta biết cách nịnh bợ chưởng hình quan đại nhân cho nên Vệ Hàn Sơn không chỉ quản lý Thông Châu Phủ mà còn quản lý cả Thần Châu Phủ, tương đương với tuần sát sứ cả hai châu phủ này.
Vả lại lần này đại nhân ngài được cấp trên phái xuống đảm nhiệm tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, nếu không ta còn nghe nói Vệ Hàn Sơn đang thu thập bảo vật định thuyết phục chưởng hình quan đại nhân để hắn kiêm nhiệm luôn sự vụ tại Kiến Châu Phủ.”
Sở Hưu suy nghĩ, y cũng có chút ấn tượng về Vệ Hàn Sơn kia, cực kỳ kiêu ngạo, hiển nhiên không để vị tuần sát sứ mới là y trong mắt, thái độ cũng chẳng tốt lành gì.
Nhưng giờ nhìn lại, chắc cũng có nguyên nhân do mình cản đường của hắn.
“Chưởng hình quan đại nhân làm vậy chẳng lẽ bên tổng đường cũng mặc kệ?”
Đỗ Quảng Trọng cắn răng nói: “Sở đại nhân, những lời này thật ra đều phạm vào kỵ húy, có điều giờ nói ra cũng chẳng quan trọng.
Thời gian trước khi Quan Tư Vũ đại nhân vừa tiếp quản Quan Trung Hình Đường, lúc đó toàn bộ Quan Trung Hình Đường kỷ luật nghiêm minh, quy củ sâm nghiêm, trên dưới không ai dám phạm sai lầm.
Nhưng mấy năm gần đây Quan Trung Hình Đường mặc dù càng ngày càng cường thịnh nhưng Quan Tư Vũ đại nhân lại có vẻ lười biếng đi, trên làm gì dưới làm theo, ngay bên tổng đường còn thế chứ nói chi cấp dưới.
Tất cả đều là vì người phụ nữ kia! Sau khi Quan Tư Vũ đại nhân cưới cô ta làm vợ, làm việc càng ngày càng khiến người ta khó hiểu. Hồng nhan họa thủy, Quan đại nhân đã không còn là Quan đại nhân ngày trước nữa rồi!”
Trong ngữ khí của Đỗ Quảng Trọng mang theo chút vẻ ai oán.
Hắn là người có thâm niên tại Quan Trung Hình Đường, trải qua thời gian Sở Cuồng Ca cùng Quan Trung Hình Đường quật khởi, cũng cực kỳ hoài niệm thời gian đó.
Kết quả là giờ Quan Trung Hình Đường đã hoàn toàn thay đổi biến thành chính hắn cũng không còn nhận ra. Thậm chí bản thân hắn cũng đã thay đổi, vốn không dám tham ô dù chỉ một chút, cuối cùng lại bị Ngũ Tư Bình mê hoặc thông đồng làm bậy với hắn, giữ lại tiền thuế thu.
Lưu Thành Lễ bên cạnh quát khẽ: “Lão Đỗ! Ngươi điên rồi à? Lời này mà cũng dám nói! Mấy câu đấy nếu ngươi nói ra bên ngoài, không riêng gì ngươi cả chúng ta cũng bị liên lụy!”
Đỗ Quảng Trọng thản nhiên đáp: “Mấy lời này muốn nói đã lâu rồi, có điều ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên không nói ở ngoài rồi.”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Không cần để ý, ở đây đều là người một nhà, đương nhiên sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
Miệng thì nói vậy nhưng Sở Hưu lại không nhịn được nhớ tới vị phu nhân Mai Khinh Liên của Quan Tư Vũ, người phụ nữ mị hoặc mê người tới cực hạn đó.
Có điều Sở Hưu cũng đã gặp Quan Tư Vũ, hành sự quả quyết, suy nghĩ thấu đáo, cử chỉ lời nói đều có khí độ. Vị tổng đường chủ Quan Trung Hình Đường này đâu phải loại ngu ngốc bừa bãi bị phụ nữ mê hoặc?
Tạm thời Sở Hưu cũng không hứng thú gì với bí ẩn trên người các vị đại nhân đó. Y nói với ba người: “Ngày mai cùng ta tới Giang gia.”
Đỗ Quảng Trọng kinh ngạc: “Sở đại nhân ngài muốn điều tra chuyện trước kia?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đâu có quan hệ gì với Phương Chính Nguyên kia, điều tra chuyện đó làm gì?
Huống hồ chuyện này chưởng hình quan đại nhân cũng đã khép lại, cho dù ta có tìm được chứng cứ tới lật lại bản án cũng chẳng khác nào tát thẳng vào mặt chưởng hình quan đại nhân.
Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông. Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu đã chịu thiệt từ chỗ Giang gia, đương nhiên cũng phải đòi lại từ chỗ đó. Vả lại đường khẩu tuần sát sứ chúng ta cũng cần một đường thu nhập khác.
Tham ô chút tiền thuế kia đã chẳng được bao nhiêu lại còn thành nhược điểm, dễ bị người ta nắm lấy. Không đáng!”
Ba người Đỗ Quảng Trọng liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Trước mắt bọn họ đã thần phục Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu nói thế nào bọn họ làm như vậy, ngoại trừ chịu chết.
Nếu Sở Hưu thật sự để bọn họ đi chịu chết, đương nhiên bọn họ sẽ không ngu ngốc xông lên.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu dẫn theo ba người Đỗ Quảng Trọng cùng một số tiểu bộ khoái tới Giang gia.
Nơi ở của Giang gia là một tòa thành nhỏ gọi là Tề Thành, tòa thành nhỏ này trước kia chỉ là một sơn trang cỡ lớn thuộc về Tề gia. Sau này Tề gia bị tiêu diệt, có không ít người ngoài tới ở trong sơn trang này cuối cùng phát triển thành một tòa thành nhỏ.
Thực lực của Giang gia trên Kiến Châu Phủ cũng coi như đỉnh cao. Lão tổ Giang gia có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng do tuổi tác đã lớn, sớm đã buông bỏ mọi sự vụ trong gia tộc, cả ngày bế quan tu dưỡng. Vị trí gia chủ Giang gia đã được chuyển giao, sự vụ trong gia tộc đều giao cho đời sau xử lý.
Sau khi tới Tề Thành, Lưu Thành Lễ giới thiệu: “Đại nhân, Giang gia có nội tình rất mạnh tại Kiến Châu Phủ, đặc biệt là tại Tề Thành này Giang gia đã phát triển mấy đời. Thậm chí có người gọi đây là Giang Bán Thành, ngụ ý phân nửa chuyện làm ăn buôn bán tại Tề Thành thuộc về Giang gia.”
“Đường khẩu tuần sát sứ ta có người tại Tề Thành không?” Sở Hưu hỏi.
Lưu Thành Lễ hơi lúng túng nói: “Có thì cũng có nhưng chỉ là bộ đầu cảnh giới Tiên Thiên cùng mấy bộ khoái bình thường mà thôi. Lúc thường cũng chỉ phụ trách bắt những kẻ trộm cắp móc túi vặt vãnh, không giải quyết được chuyện lớn gì.”
Bộ đầu giang hồ phụ trách Tề Thành vừa vặn là thủ hạ của Lưu Thành Lễ, cho nên hắn mới có vẻ hơi xấu hổ.
Sở Hưu không để ý, nói thẳng: “Tới Giang gia thôi.”
Lúc này trong Giang gia, gia chủ Giang gia Giang Tây Thần đang ngồi trên ghế chủ nghe hạ nhân báo cáo vậy, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Rõ ràng hắn cũng không ngờ vị tuần sát sứ tân nhiệm này lại đến Giang gia vào lúc này.
Một lão già bên dưới sắc mặt hơi đổi nói: “Gia chủ, vị tuần sát sứ tân nhiệm này không phải tới điều tra chuyện tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên đấy chứ?
Lúc đó ta đã khuyên gia chủ ngài rồi mà, Giang gia chúng ta làm việc cẩn thận như vậy, không hề có chứng cứ nào. Phương Chính Nguyên muốn tra thì cứ để hắn tra, vả lại chúng ta vẫn luôn hiếu kính chưởng hình quan đại nhân cơ mà. Lúc đó cứ để chưởng hình quan đại nhân tạo áp lực với hắn là được.
Thế nhưng ngài lại không chịu nghe, nhất quyết ám toán Phương Chính Nguyên kia, cấu kết với Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng giết chết hắn. Lần này thì hay rồi, để lại nhược điểm. Chuyện giết một tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường như vậy nếu bị người ta phát hiện là tội lớn diệt môn đấy!”
Giang Tây Thần chán ghét nhìn trưởng lão này, Giang gia bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ có mấy lão này luôn tham lam quyền thế, luôn mồm lải nhải ở đây.
Những trưởng lão trước mắt bối phận đều ngang với lão tổ Giang gia bọn họ. Kết quả lão tổ cũng đã bế quan bất kể sự vụ trong gia tộc mà mấy lão già này vẫn ở lại làm vướng chân vướng tay.
Giang Tây Thần còn chưa nói gì, một võ giả Giang gia hơn bốn mươi tuổi đã đứng lên hừ lạnh nói: “Tra thì cứ tra! Chuyện lúc trước ngay phân bộ Quan Trung Hình Đường đã khép án, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hàn Nhượng cũng đã triệt để rời khỏi Quan Trung, thi thể tên Phương Chính Nguyên kia cũng đã hỏa táng, tên tuần sát sứ mới tới kia còn đòi tra ra cái gì?
Huống hồ lần trước đại thọ Ngụy đại nhân Giang gia chúng ta đã lấy chế tác tấm Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật. Tên Sở Hưu mới tới muốn động tới Giang gia chúng ta cũng chẳng dễ gì đâu!
Ngược lại đám người các ngươi cứ hoảng sợ tự loạn lên như thế mới càng khiến Giang gia ta thêm phiền thức!”
Người này chính là Giang Diệu em trai cùng cha khác mẹ của Giang Tây Thần, từ nhỏ đã đứng về phía hắn. Lúc này thấy bộ dáng đắn đo do dự của đám trưởng lão, hắn cũng tức tối không thôi.
Trưởng lão kia quát lớn: “Thằng nhãi kia! Dám nói chuyện với lão phu như vậy, còn ra thể thống gì không?”
Giang Tây Thần khoát tay áo nói: “Thôi, đừng ồn ào nữa, còn chưa thấy người tới mà các ngươi đã loạn cả lên rồi? Mời tuần sát sứ tân nhiệm tới đây, Giang gia ta dựng nghiệp tại Kiến Châu Phủ này đã gần ba trăm năm, căn cơ đều ở đây, sợ cái nỗi gì? Cùng lắm thì binh tới tướng đỡ, lũ tới đất ngăn thôi!”
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Bên này Phương Chính Nguyên vừa tới nói sẽ điều tra Giang gia, quay đi quay lại đã bị người ta giết chết. Nếu nói trong đó nếu không có ẩn tình gì, có đánh chết Sở Hưu cũng không tin.
Chuyện Sở Hưu tùy ý nhận ra như vậy, những thực lực võ lâm khác tại Kiến Châu Phủ hẳn cũng nhận ra, cho nên bọn họ mới càng cảm thấy đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này chẳng qua chỉ có vậy, thùng rỗng kêu to. Chẳng những không tra ra điều gì mà đường đường tuần sát sứ cũng mất mạng tại đây.
Sở Hưu cau mày nói: “Trong chuyện này nhiều điểm đáng ngờ như vậy sao cấp trên không phái người xuống điều tra?”
Tần Phương cười khổ nói: “Đương nhiên có phái người tra xét chứ, đáng tiếc không phải Ngụy Cửu Đoan đại nhân tự mình xuất thủ mà chỉ phái một bộ đầu giang hồ của phân bộ Hình Đường Quan Tây tới điều tra. Hắn cũng chẳng tới tra xét ở Giang gia mà chỉ kiểm tra thương thế trên người Phương đại nhân, cũng không tìm ra điểm nào lạ thường. Trên thực tế mặc dù chúng ta nhận ra có điểm không đúng nhưng cũng không tra ra có gì lạ thường.”
Sở Hưu gõ gõ lên bàn hỏi lại “Giang gia có hiềm nghi lớn như vậy nhưng lại không tra Giang gia, thế là thế nào? Chẳng lẽ bộ đầu giang hồ bên trên phái xuống còn chẳng bằng các người?”
Tần Phương ho khan một tiếng nói: “Ngày trước khi tới đại thọ chưởng hình quan đại nhân, Giang gia đã từng dâng lên một bộ ngọc Phật do thanh Tâm Noãn Ngọc đặc sản bản địa chế tác thành, trân quý dị thường. Nó có thể khiến võ giả nhanh chóng ngưng thần tĩnh khí trong lúc bế quan. Chưởng hình quan đại nhân cực kỳ ưa thích cho nên có ý căn dặn, trước khi có chứng cứ tuyệt đối đừng tới tra khảo Giang gia, tránh khiến dư luận xôn xao huyên náo.”
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ, đây rõ là hối lộ trắng trợn. Y cũng hiểu rõ thêm đôi chút về tính cách vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Tính cách chưởng hình quan đại nhân vẫn luôn như vậy à?”
Đỗ Quảng Trọng lúc này mới thở dài một tiếng nói: “Đương nhiên là không, trước kia khi Sở Cuồng Ca đại nhân còn tại vị, chưởng hình quan đại nhân đâu có như vậy. Về sau Quan Tư Vũ đại nhân trở thành đường chủ, kỷ luật nghiêm minh, quy củ sâm nghiêm, chưởng hình quan đại nhân cũng chẳng dám như vậy.
Chỉ có điều mấy năm gần đây chưởng hình quan đại nhân tuổi tác đã cao, đã sắp tới lúc về hưu cũng phải tìm đường lui cho mình, cho nên mới… mới hay vơ vét của cải như vậy.
Lúc Phương Chính Nguyên đại nhân đảm nhiệm tuần sát sứ làm việc quá mức cứng nhắc. Bình thường không quà cáp biếu xén gì cho chưởng hình quan đại nhân thì thôi, ngay tiệc đại thọ cũng chỉ tặng mấy thứ tranh chữ không đáng tiền, bị chưởng hình quan đại nhân ngứa mắt đã lâu.
Thương Châu Phủ kế bên Kiến Châu Phủ chúng ta do tuần sát sứ Vệ Hàn Sơn quản lý. Người ta biết cách nịnh bợ chưởng hình quan đại nhân cho nên Vệ Hàn Sơn không chỉ quản lý Thông Châu Phủ mà còn quản lý cả Thần Châu Phủ, tương đương với tuần sát sứ cả hai châu phủ này.
Vả lại lần này đại nhân ngài được cấp trên phái xuống đảm nhiệm tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, nếu không ta còn nghe nói Vệ Hàn Sơn đang thu thập bảo vật định thuyết phục chưởng hình quan đại nhân để hắn kiêm nhiệm luôn sự vụ tại Kiến Châu Phủ.”
Sở Hưu suy nghĩ, y cũng có chút ấn tượng về Vệ Hàn Sơn kia, cực kỳ kiêu ngạo, hiển nhiên không để vị tuần sát sứ mới là y trong mắt, thái độ cũng chẳng tốt lành gì.
Nhưng giờ nhìn lại, chắc cũng có nguyên nhân do mình cản đường của hắn.
“Chưởng hình quan đại nhân làm vậy chẳng lẽ bên tổng đường cũng mặc kệ?”
Đỗ Quảng Trọng cắn răng nói: “Sở đại nhân, những lời này thật ra đều phạm vào kỵ húy, có điều giờ nói ra cũng chẳng quan trọng.
Thời gian trước khi Quan Tư Vũ đại nhân vừa tiếp quản Quan Trung Hình Đường, lúc đó toàn bộ Quan Trung Hình Đường kỷ luật nghiêm minh, quy củ sâm nghiêm, trên dưới không ai dám phạm sai lầm.
Nhưng mấy năm gần đây Quan Trung Hình Đường mặc dù càng ngày càng cường thịnh nhưng Quan Tư Vũ đại nhân lại có vẻ lười biếng đi, trên làm gì dưới làm theo, ngay bên tổng đường còn thế chứ nói chi cấp dưới.
Tất cả đều là vì người phụ nữ kia! Sau khi Quan Tư Vũ đại nhân cưới cô ta làm vợ, làm việc càng ngày càng khiến người ta khó hiểu. Hồng nhan họa thủy, Quan đại nhân đã không còn là Quan đại nhân ngày trước nữa rồi!”
Trong ngữ khí của Đỗ Quảng Trọng mang theo chút vẻ ai oán.
Hắn là người có thâm niên tại Quan Trung Hình Đường, trải qua thời gian Sở Cuồng Ca cùng Quan Trung Hình Đường quật khởi, cũng cực kỳ hoài niệm thời gian đó.
Kết quả là giờ Quan Trung Hình Đường đã hoàn toàn thay đổi biến thành chính hắn cũng không còn nhận ra. Thậm chí bản thân hắn cũng đã thay đổi, vốn không dám tham ô dù chỉ một chút, cuối cùng lại bị Ngũ Tư Bình mê hoặc thông đồng làm bậy với hắn, giữ lại tiền thuế thu.
Lưu Thành Lễ bên cạnh quát khẽ: “Lão Đỗ! Ngươi điên rồi à? Lời này mà cũng dám nói! Mấy câu đấy nếu ngươi nói ra bên ngoài, không riêng gì ngươi cả chúng ta cũng bị liên lụy!”
Đỗ Quảng Trọng thản nhiên đáp: “Mấy lời này muốn nói đã lâu rồi, có điều ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên không nói ở ngoài rồi.”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Không cần để ý, ở đây đều là người một nhà, đương nhiên sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
Miệng thì nói vậy nhưng Sở Hưu lại không nhịn được nhớ tới vị phu nhân Mai Khinh Liên của Quan Tư Vũ, người phụ nữ mị hoặc mê người tới cực hạn đó.
Có điều Sở Hưu cũng đã gặp Quan Tư Vũ, hành sự quả quyết, suy nghĩ thấu đáo, cử chỉ lời nói đều có khí độ. Vị tổng đường chủ Quan Trung Hình Đường này đâu phải loại ngu ngốc bừa bãi bị phụ nữ mê hoặc?
Tạm thời Sở Hưu cũng không hứng thú gì với bí ẩn trên người các vị đại nhân đó. Y nói với ba người: “Ngày mai cùng ta tới Giang gia.”
Đỗ Quảng Trọng kinh ngạc: “Sở đại nhân ngài muốn điều tra chuyện trước kia?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đâu có quan hệ gì với Phương Chính Nguyên kia, điều tra chuyện đó làm gì?
Huống hồ chuyện này chưởng hình quan đại nhân cũng đã khép lại, cho dù ta có tìm được chứng cứ tới lật lại bản án cũng chẳng khác nào tát thẳng vào mặt chưởng hình quan đại nhân.
Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông. Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu đã chịu thiệt từ chỗ Giang gia, đương nhiên cũng phải đòi lại từ chỗ đó. Vả lại đường khẩu tuần sát sứ chúng ta cũng cần một đường thu nhập khác.
Tham ô chút tiền thuế kia đã chẳng được bao nhiêu lại còn thành nhược điểm, dễ bị người ta nắm lấy. Không đáng!”
Ba người Đỗ Quảng Trọng liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Trước mắt bọn họ đã thần phục Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu nói thế nào bọn họ làm như vậy, ngoại trừ chịu chết.
Nếu Sở Hưu thật sự để bọn họ đi chịu chết, đương nhiên bọn họ sẽ không ngu ngốc xông lên.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu dẫn theo ba người Đỗ Quảng Trọng cùng một số tiểu bộ khoái tới Giang gia.
Nơi ở của Giang gia là một tòa thành nhỏ gọi là Tề Thành, tòa thành nhỏ này trước kia chỉ là một sơn trang cỡ lớn thuộc về Tề gia. Sau này Tề gia bị tiêu diệt, có không ít người ngoài tới ở trong sơn trang này cuối cùng phát triển thành một tòa thành nhỏ.
Thực lực của Giang gia trên Kiến Châu Phủ cũng coi như đỉnh cao. Lão tổ Giang gia có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng do tuổi tác đã lớn, sớm đã buông bỏ mọi sự vụ trong gia tộc, cả ngày bế quan tu dưỡng. Vị trí gia chủ Giang gia đã được chuyển giao, sự vụ trong gia tộc đều giao cho đời sau xử lý.
Sau khi tới Tề Thành, Lưu Thành Lễ giới thiệu: “Đại nhân, Giang gia có nội tình rất mạnh tại Kiến Châu Phủ, đặc biệt là tại Tề Thành này Giang gia đã phát triển mấy đời. Thậm chí có người gọi đây là Giang Bán Thành, ngụ ý phân nửa chuyện làm ăn buôn bán tại Tề Thành thuộc về Giang gia.”
“Đường khẩu tuần sát sứ ta có người tại Tề Thành không?” Sở Hưu hỏi.
Lưu Thành Lễ hơi lúng túng nói: “Có thì cũng có nhưng chỉ là bộ đầu cảnh giới Tiên Thiên cùng mấy bộ khoái bình thường mà thôi. Lúc thường cũng chỉ phụ trách bắt những kẻ trộm cắp móc túi vặt vãnh, không giải quyết được chuyện lớn gì.”
Bộ đầu giang hồ phụ trách Tề Thành vừa vặn là thủ hạ của Lưu Thành Lễ, cho nên hắn mới có vẻ hơi xấu hổ.
Sở Hưu không để ý, nói thẳng: “Tới Giang gia thôi.”
Lúc này trong Giang gia, gia chủ Giang gia Giang Tây Thần đang ngồi trên ghế chủ nghe hạ nhân báo cáo vậy, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Rõ ràng hắn cũng không ngờ vị tuần sát sứ tân nhiệm này lại đến Giang gia vào lúc này.
Một lão già bên dưới sắc mặt hơi đổi nói: “Gia chủ, vị tuần sát sứ tân nhiệm này không phải tới điều tra chuyện tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên đấy chứ?
Lúc đó ta đã khuyên gia chủ ngài rồi mà, Giang gia chúng ta làm việc cẩn thận như vậy, không hề có chứng cứ nào. Phương Chính Nguyên muốn tra thì cứ để hắn tra, vả lại chúng ta vẫn luôn hiếu kính chưởng hình quan đại nhân cơ mà. Lúc đó cứ để chưởng hình quan đại nhân tạo áp lực với hắn là được.
Thế nhưng ngài lại không chịu nghe, nhất quyết ám toán Phương Chính Nguyên kia, cấu kết với Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng giết chết hắn. Lần này thì hay rồi, để lại nhược điểm. Chuyện giết một tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường như vậy nếu bị người ta phát hiện là tội lớn diệt môn đấy!”
Giang Tây Thần chán ghét nhìn trưởng lão này, Giang gia bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ có mấy lão này luôn tham lam quyền thế, luôn mồm lải nhải ở đây.
Những trưởng lão trước mắt bối phận đều ngang với lão tổ Giang gia bọn họ. Kết quả lão tổ cũng đã bế quan bất kể sự vụ trong gia tộc mà mấy lão già này vẫn ở lại làm vướng chân vướng tay.
Giang Tây Thần còn chưa nói gì, một võ giả Giang gia hơn bốn mươi tuổi đã đứng lên hừ lạnh nói: “Tra thì cứ tra! Chuyện lúc trước ngay phân bộ Quan Trung Hình Đường đã khép án, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hàn Nhượng cũng đã triệt để rời khỏi Quan Trung, thi thể tên Phương Chính Nguyên kia cũng đã hỏa táng, tên tuần sát sứ mới tới kia còn đòi tra ra cái gì?
Huống hồ lần trước đại thọ Ngụy đại nhân Giang gia chúng ta đã lấy chế tác tấm Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật. Tên Sở Hưu mới tới muốn động tới Giang gia chúng ta cũng chẳng dễ gì đâu!
Ngược lại đám người các ngươi cứ hoảng sợ tự loạn lên như thế mới càng khiến Giang gia ta thêm phiền thức!”
Người này chính là Giang Diệu em trai cùng cha khác mẹ của Giang Tây Thần, từ nhỏ đã đứng về phía hắn. Lúc này thấy bộ dáng đắn đo do dự của đám trưởng lão, hắn cũng tức tối không thôi.
Trưởng lão kia quát lớn: “Thằng nhãi kia! Dám nói chuyện với lão phu như vậy, còn ra thể thống gì không?”
Giang Tây Thần khoát tay áo nói: “Thôi, đừng ồn ào nữa, còn chưa thấy người tới mà các ngươi đã loạn cả lên rồi? Mời tuần sát sứ tân nhiệm tới đây, Giang gia ta dựng nghiệp tại Kiến Châu Phủ này đã gần ba trăm năm, căn cơ đều ở đây, sợ cái nỗi gì? Cùng lắm thì binh tới tướng đỡ, lũ tới đất ngăn thôi!”
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 160: Phiền Toái Mà Người Tiền Nhiệm Lưu Lại
9.1/10 từ 28 lượt.