Con Đường Bá Chủ

Chương 354: Màu tử lục

120@-

Trên không trung Lý gia, Mộng Tiên Chu ngự không mà đến, kích thước của nó đem toàn bộ không trung Lý gia bao trùm trong bóng râm…


Vô số tộc nhân Lý gia khiếp sợ nhìn lên, bị độ xa hoa và lộng lẫy của Mộng Tiên Chu khiến cho choáng ngợp, nhất thời toàn bộ trợn mắt há mồm…


Khi Lý Nguyên mang theo Cẩm Tú cùng toàn thể trưởng lão Lý gia chạy ra, nhìn thấy tại đầu thuyền, Lạc Nam cùng Lý Trúc Loan nắm tay nhau như tiên đồng ngọc nữ, nhất thời trong mắt lóe lên dị sắc, thầm hô thật xứng đôi…


Lý Trúc Loan hôm nay một thân cung trang cao quý ôm sát cơ thể yểu điệu, mái tóc óng ả búi cao để lộ cổ thon trắng mịn, ngoài vẻ xinh tươi thanh thuần của tuổi đôi mươi…còn pha một chút phong vận thành thục của thiếu phu nhân, quả thật xinh đẹp tuyệt trần…


“Loan nhi!”


Cẩm Tú che miệng thốt lên, trong mắt xuất hiện giọt nước, có yêu thương, có nhung nhớ, có tự hào, có vui sướng…không gì bằng tình thương người mẹ…


Lý Nguyên không nói gì, bất quá sắc mặt đoan chính cũng nhẹ nhàng dãn ra, sống mũi cay cay…


Phu thê bọn hắn chỉ có một đứa con gái, đã xa nhà lâu như vậy, lúc về còn mang theo người yêu…sao có thể không xúc động.


Nhìn thấy Lạc Nam ôm eo Lý Trúc Loan trên Mộng Tiên Chu, toàn thể thiếu nam thiếu nữ Lý gia hâm mộ, mà trong mắt Mộc Hưng cũng xuất hiện vẻ ghen ghét dữ dội.


“Cha, mẹ!”


Lý Trúc Loan ngơ ngác nhìn hai thân ảnh mình thường nhớ mong, rốt cuộc không ức chế được cảm xúc, xoẹt một cái đã ngự không bay xuống, lao vào lòng Cẩm Tú ôm thật chặc…


“Con gái ngoan, về là tốt rồi!” Hai mẹ con ôm nhau khóc như mưa, khiến Lý Nguyên cùng đám trưởng lão đỏ cả mắt.


Lạc Nam thấy tình cảnh này, mỉm cười điều khiển Mộng Tiên Chu thu nhỏ lại đậu ở một bên, theo phía sau Lý Trúc Loan…


Chúng nữ không muốn tạo đả kích đến Lý gia, toàn bộ đã vào Linh Giới Châu từ trước…


Hồi lâu sau, Cẩm Tú rốt cuộc thả Lý Trúc Loan ra khỏi lòng, tỉ mĩ đánh giá nàng một vòng, hài hước gật gù nói:


“So với trước đây còn xinh đẹp hơn, thật khiến mẫu thân ghen tị nha!”


“Khúc khích, người ta đẹp giống mẫu thân mà, phải không phụ thân?”Lý Trúc Loan cười tủm tỉm kéo tay Lý Nguyên, làm nũng nói.


“Chính xác!” Lý Nguyên nâng lên ngón tay cái, cuộc đời hắn tự hào nhất chính là lấy được Cẩm Tú làm vợ.


Vẻ đẹp của Lý Trúc Loan quả thật di truyền từ mẹ.


“Loan nhi đã về, các vị gia gia vẫn khỏe chứ?” Lý Trúc Loan như con chim sẽ nhỏ, lần lượt kéo tay từng vị Lý gia trưởng lão vấn an…


“Tiểu thư của chúng ta trưởng thành…”


Sắc mặt già nua của đám trưởng lão vui cười như hoa, trong mắt tràn ngập cưng chiều, hiển nhiên Lý Trúc Loan ở Lý gia chính là bảo bối…


“Loan nhi, vị này là?”



Rốt cuộc, Cẩm Tú cũng không thể để Lạc Nam cứ đứng trơ trọi, bèn kéo tay Lý Trúc Loan giả vờ hỏi thăm.


Mặc dù ai cũng đoán ra quan hệ giữa Lạc Nam và Lý Trúc Loan, cũng biết thân phận của hắn, nhưng chào hỏi lễ nghi là không thể thiếu.


Lý Trúc Loan hơi đỏ mặt, nắm tay Lạc Nam lí nhí nói: “Chàng là Lạc Nam, người yêu của con!”


“Tiểu chất xin ra mắt bá phụ, bá mẫu cùng các vị tiền bối!” Lạc Nam lễ phép lịch sự chào hỏi phu phụ Lý Nguyên cùng mấy vị trưởng lão.


“Chào Lạc công tử!” Đám trưởng lão Lý gia thụ sủng nhược kinh, được Hoàng Kim Bảng top 10 xưng là tiền bối, khiến bọn hắn có cảm giác như đi trên mây…


Trong lúc nhất thời, hồng quang đầy mặt, ánh mắt sáng láng…


“Hừ, phụ mẫu chưa cho phép các ngươi lại dám yêu đương!” Lý Nguyên làm giá hừ một tiếng,thầm nghĩ tên tiểu tử này bắt cóc nữ nhi ngoan của hắn thời gian dài như vậy, không thể dung túng hắn.


“Phụ thân!” Lý Trúc Loan gấp gáp đến dậm chân, phụ thân lại dở tính trẻ con.


“Bá phụ trách tội, thời gian qua tiểu tử và Trúc Loan có điều khó nói, đã để mọi người phải lo lắng rồi!” Lạc Nam trong lòng ấm áp…


Lý Nguyên không vì địa vị của hắn mà biểu hiện xu nịnh hay lấy lòng, trái lại đứng ở gốc độ nhìn nhận của một trưởng bối, đáng giá để Lạc Nam tôn kính…


“Hừ…” Lý Nguyên vừa hừ xong, đang định nói gì đó, đột ngột vùng hông bị vặn lấy, khiến sắc mặt hắn tái mét…


“Ông nói cái gì? Nói lại tôi nghe xem? Tiểu Nam đã nói có nổi khổ, ông còn muốn làm khó chúng nó? có ai làm phụ thân như ông? Không cho con gái vui vẻ đúng không?”


Bàn tay của Cẩm Tú véo chặt bắp thịt Lý Nguyên, thao thao bất tuyệt, văng xối xả…


Đám trưởng lão Lý gia thấy vậy người ngửa mặt nhìn trời, người nhìn xuống mặt đất, một bộ ta không quen hai người.


“Biết…biết, buông tay, buông tay!” Lý Nguyên gật đầu như gà mỏ thóc, thầm mắng bà nương này không cho ta chút uy nghiêm trước mặt con rễ.


Phốc…


Lý Trúc Loan không nhịn được bật cười, ngay cả Lạc Nam cũng bị bầu không khí lây nhiễm, không khí ở Lý gia cho hắn hảo cảm vô cùng tốt…


“Loan muội, đã lâu không gặp!”


Đột ngột, một giọng nói vang lên khiến không gian yên tĩnh trở lại…


Chỉ thấy Mộc Hưng bước lên, ôn hòa nhìn Lý Trúc Loan chào hỏi.


Lý Trúc Loan lúc này mới rời ánh mắt khỏi người thân, phát hiện Mộc Tùng cùng Mộc Hưng, nhất thời nhíu mi:


“Thì ra là tông chủ và Mộc Hưng sư huynh, hai vị lần này đến Lý gia là vì?”


“Tốt quá, Trúc Loan ngươi còn nhận người tông chủ và sư huynh này sao?” Mộc Tùng cùng Mộc Hưng nghe vậy vui mừng, nhất thời hấp tấp hỏi.


Lý Trúc Loan thản nhiên lắc đầu, mím môi đáp: “Trúc Loan cùng sư phụ đã rời khỏi Thiên Mộc Tông, gọi hai vị như vậy vì niệm chút tình xưa, mong đừng hiểu lầm!”



Trong lòng nàng không có ấn tượng tốt với Mộc Tùng chút nào, nếu không phải vì năm xưa ông ta quá mức dung túng con trai mình là Mộc Hào, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy.


Nàng cũng không cần che giấu thân phận đi theo Lạc Nam trong thời gian dài, không dám về thăm nhà.


“Loan muội sao có thể tuyệt tình như vậy? dù sao có Thiên Mộc Tông mới có được muội của ngày hôm nay a!” Mộc Hưng lập tức kể công, trong lòng hắn rất không phục.


“Không sai, Thiên Mộc Tông bồi dưỡng Trúc Loan ngươi một khoảng thời gian, hiện tại gặp thời nên quên đi tình xưa?” Mộc Tùng cũng chụp cho nàng một cái mũ.


“Các ngươi…” Người Lý gia sắp tức điên, nào có kẻ vô liêm sĩ như vậy.


“Hừ, những tài nguyên ta đạt được từ Thiên Mộc Tông đều là làm nhiệm vụ đổi lấy, người dạy ta tu luyện cũng chỉ có một mình sư phụ…sư phụ cũng đã rời khỏi Thiên Mộc Tông, giữa ta và các người không ai nợ ai…” Lý Trúc Loan bình tĩnh nói, những lời nàng nói đều là sự thật, không thẹn với lòng.


“Chưa từng thấy ai vô sĩ như vậy, cách đây gần một năm còn chèn ép Lý gia chúng ta đủ đường vì Loan nhi đi cùng Tiểu Nam, hiện tại muốn nhận thân? Không có cửa!” Cẩm Tú thể hiện một mặt bưu hãn của mình, nàng lớn tiếng mắng chửi.


Trước đó khách sáo, là vì không có chỗ dựa, sợ Lý gia chịu thiệt thòi…


Nhưng hiện tại có con rể đứng bên cạnh, Cẩm Tú không sợ chút nào.


“Có chuyện này?” Lý Trúc Loan nghe mẫu thân nói mà giật mình, không ngờ gia tộc vì chuyện của mình mà chèn ép.


“Không sai, khi tin tức tiểu thư và Lạc Nam công tử cùng nhau khảo hạch ở Thánh Linh Học Phủ đạt thành tích tốt truyền ra ngoài, cũng là lúc Thiên Mộc Tông trở mặt điên cuồng chèn ép chúng ta…” Đại trưởng lão Lý gia cũng không ngại mở miệng.


“Hừ, gần đây khi Hậu Cung nổi danh khắp tinh cầu, Thiên Mộc Tông đột nhiên muốn cùng Lý gia kết minh, bị chúng ta từ chối!” Một vị trưởng lão Lý gia khác nói ra.


Lạc Nam nghe vậy ánh mắt lấp lóe, rốt cuộc hiểu rõ mọi việc…


“Ngươi là Thiên Mộc Tông chủ? Mộc Hào là con trai ngươi?” Hắn nhìn Mộc Tùng nhàn nhạt mở miệng…


Mộc Tùng toàn thân rùng mình, nhìn qua Lạc Nam tu vi thấp hơn cả hắn, nhưng luồng khí thế kia lại khiến hắn trở nên khiếp đảm…


“Lạc công tử, ta sẽ không truy cứu chuyện Mộc Hào bị ngươi giết, hy vọng có thể cùng Lý gia kết minh, đôi bên thuận lợi phát triển!” Mộc Tùng cố gắng giữ bình tĩnh gật đầu nói.


Trong lòng thầm mắng mình ra ngoài không coi ngày, vốn hắn muốn dụ dỗ Lý gia đi vào khuôn khổ, một khi đã kết minh, hắn cũng không cần sợ Lạc Nam tìm đến trả thù, thậm chí có thể thông qua quan hệ với Lý gia đạt được lợi ích.


Nào ngờ Lý gia ngoan cố không nói, vậy mà đùng một cái Lạc Nam cùng Lý Trúc Loan trở về, đen không sao tả hết.


“Ngươi không truy cứu ta, nhưng ta muốn truy cứu các ngươi!” Lạc Nam trong lòng cười lạnh.


Thấy Lạc Nam không nói gì, Mộc Hưng tiến lên một bước ra vẻ phóng khoáng nói:


“Lạc Nam, tại hạ Mộc Hưng, đệ tử của Tứ chấp sự Thánh Linh Học Phủ, hy vọng ngươi nể mặt Tứ Chấp Sự mà chấp nhận hòa giải quan hệ với Thiên Mộc Tông, dĩ hòa vi quý…”


Lạc Nam không quan tâm lời nói của Mộc Hưng, nhìn tới nhìn lui hai người bọn hắn, gật đầu nói: “Rất tốt, vốn định đến Thiên Mộc Tông một chuyến, nào ngờ các ngươi chủ động tìm đến tận cửa!”


Sắc mặt Mộc Hưng cùng Mộc Tùng đại biến, khiếp đảm nói:


“Ngươi muốn làm gì? Chúng ta có Tứ chấp sự làm chỗ dựa a!”



Lạc Nam nhanh nhẹ gọn gàng trầm thấp lẩm bẩm: “Tạc Hồn Thuật!”


Một luồng lực lượng bá đạo vô hình đột ngột nện mạnh mà ra, cả Mộc Hưng và Mộc Tùng không kịp phản ứng, nhất thời lên tiếng hét thảm…


Thất khiếu chảy máu, Mộc Hưng không chịu đựng được, linh hồn toàn diện bạo tạc, lăn ra mà chết…


Mộc Tùng không khá hơn là bao, hai mắt triệt để trở nên mê muội ngu si, đầu não tê liệt, chính thức trở thành người thực vật…


“Ực…”


Có tiếng nuốt nước bọt truyền ra, toàn bộ Lý gia yên tĩnh chưa từng có, cả đám thậm chí không dám hít thở, kinh dị tột độ nhìn Lạc Nam.


Mặc dù biết Lạc Nam rất mạnh, nhưng chỉ cần nhìn một phát mà đem cả Mộc Hưng và Mộc Tùng làm thành như vậy, đã vượt khỏi phạm trù hiểu biết của bọn hắn.


Lý Nguyên và Cẩm Tú ánh mắt sáng rực, con rể thật quá uy phong.


“Hỏa Lực…đến Thiên Mộc Tông một chuyến, đem bọn hắn giải tán đi, bảo khố toàn bộ mang về đưa cho Lý gia!” Lạc Nam suy nghĩ, nhàn nhạt nói:


“À quên, còn phủ Thành Chủ Linh Vũ Thành, dẹp luôn!”


“Tuân lệnh chủ công!” Bên trong không gian có âm thanh trầm thấp đáp lại…


Từ Thanh Hồng Giang về đến Lý gia bằng Mộng Tiên Chu, Lạc Nam và chúng nữ vừa đi vừa thong thả ngắm cảnh dạo chơi cũng hơn mười ngày thời gian…


Trong lúc đó Hỏa Lực và Hỏa Sơn đã khôi phục một nửa thể trạng, xem như không tệ…


Lạc Nam đối với Thiên Mộc Tông có ấn tượng cực kỳ không tốt…


Từ việc Mộc Hào cùng một tên trưởng lão Thiên Mộc Tông bày mưu muốn giết hắn và cưỡng đoạt Lý Trúc Loan, Doãn Chí Bình phản bội Mộc Tử Âm cho đến bộ mặt vô liêm sĩ của Mộc Hưng và Mộc Tùng ngày hôm nay…


Thiếu thành chủ Linh Vũ Thành Mộc Kiêu từng tham tài sản của hắn, sau cùng còn cố tình sắp đặt để Mộc Hào nhắm vào hắn, Lạc Nam sẽ không quên.


Thiên Mộc Tông chứa chấp những kẻ như vậy, không cần thiết phải tồn tại…


Để một vị Hợp Thể chiếu cố bọn hắn, quả thật là “nhân từ”…


Như đã nói, người có ơn sẽ trả ơn gấp trăm lần, kẻ có oán đồng dạng sẽ vĩnh viễn không quên…đó là tác phong làm việc của Lạc Nam. Hắn cũng không rảnh đấu võ mồm để giải thích hay phân rõ đúng sai cùng Thiên Mộc Tông làm gì…


“Tiểu Nam…Mộc Hưng là đệ tử của Chấp Sự Thánh Linh Học Phủ, có phiền phức gì cho con không?” Cẩm Tú lo lắng hỏi thăm.


“Bá mẫu không cần lo, đây là ân oán riêng tư giữa con và Thiên Mộc Tông, theo quy định Thánh Linh Học Phủ sẽ không xen vào!” Lạc Nam mỉm cười giải thích.


“Được rồi, vào nhà nói chuyện…” Lý Nguyên cho người dọn dẹp thi thể Mộc Hưng cùng Mộc Tùng, lúc này mở miệng đề nghị.


Đám trưởng lão lúc này mới lấy lại tinh thần, lật đật theo sau.




Cùng lúc đó, tại Liễu gia…


Cuồng Bạo Nữ Vương Võ Tam Nương lười biếng nằm ăn trái cây trong một căn phòng khách, khoe cơ thể nóng bỏng cùng đôi bắp đùi với làn da bánh mật tuyệt phẩm của mình…


Một quả nho tím rơi vào đôi môi kiều diễm ướt át, ánh mắt nàng nhìn về bóng lưng của người đang hướng mặt ra cửa sổ kia, thong dong nói:


“Được rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, tiểu tử thúi kia đang trên đường về đấy! lão nương nhớ chết hắn…”


Bóng lưng yểu điệu kia nghe vậy nhẹ nhàng rung rẩy, khiến mái tóc dài màu Tử Lục mượt mà óng ả hết sức đặc biệt của nàng lay động…


Trên cả thế gian này, chỉ sợ không tìm ra mái tóc có màu sắc đặc trưng như vậy, có chút nổi loạn, có chút trang nhã, có chút ma mị, lại ẩn chứa sức cuốn hút kỳ lạ nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm...khiến người khác dù biết có độc vẫn không nhịn được muốn vùi mặt vào đó…


Tóc dài nhẹ trượt theo đừng cong mỹ miều, gót chân tinh xảo trắng nõn như pha lê nhẹ chuyển, không ngừng đi qua đi lại giữa căn phòng, đôi bàn tay thon thả như được thiên nhiên ưu ái bậc nhất đan xen vào nhau, cho thấy người này tâm trạng đang cực kỳ không bình tĩnh…


“Tam Nương tỷ…ngươi nói xem hắn sẽ phản ứng như thế nào?


“Ngươi nói xem hắn có nhận ra ta?”


“Ngươi nói xem hắn sẽ tha thứ cho ta sao?”


“Ngươi nói hắn sẽ chấp nhận ta sao?”


Liên tục là những âm thanh êm ái nhất trần đời vang lên, chỉ là ẩn giấu bên trong là ngập tràn sự lo lắng, bồn chồn, mong ngóng, hết sức khó tả…


Võ Tam Nương gác chân trái lên đùi phải, khoe chiều dài miên man và hấp dẫn lạ kỳ của nó, môi đỏ nhẹ nhếch, hết sức bất cần nói:


“Hắn dám lếu láo lão nương sẽ đánh hắn…muội cứ yên tâm, Ngọc Thanh!”



Buổi tối đọc truyện vui vẻ nha ae, chúc mọi người ngủ ngon!


...


Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:


Số TK: 1809205083252


NGUYEN PHUOC HAU


Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)


Momo: 0942973261


Viettelpay: 9704229212704295


Chân thành cảm ơn


Con Đường Bá Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ Truyện Con Đường Bá Chủ Story Chương 354: Màu tử lục
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...