Con Đường Bá Chủ
Chương 2413: Ẩn Châu gặp phiền toái
133@-
Một nhà đoàn tụ, tuy rằng có rất nhiều chuyện để nói...nhưng Lạc Nam lựa chọn yên lặng ngắm nhìn, lắng nghe và tận hưởng.
Bên trong Chí Tôn Giới...
Hắn nhìn nhị tỷ Lạc Sương oà khóc trong lòng mẫu thân như một đứa trẻ.
Hắn nhìn mẫu thân và các thê tử của mình quây quần bên nhau trò chuyện nói xấu mình, cả những thê tử đã từng được mẫu thân chiếu cố và cả một ít thê tử chưa có cơ hội gặp mẫu thân lần nào.
Hắn lắng nghe thanh âm sủng ái vui mừng của mẫu thân giành cho mấy tiểu nha đầu Huyền Lạc Nhi, Khuynh Hoàng Mị, Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi...
Đặc biệt là Tiểu Tiểu quấn lấy mẫu thân đòi nàng đem sư phụ gả cho mình.
Hắn tận hưởng bầu không khí khó có được.
Cái cảm giác tuyệt vời này vượt trên tất cả, khung cảnh này là điều hắn chờ đợi từ lâu...để hắn biết rằng tất cả nỗ lực của mình đều có ý nghĩa.
Chỉ có điều, Kim Nhi vẫn đang ngủ say...nàng không thể cùng chia sẽ niềm vui với hắn.
Ninh Vô Song rất tự hào về các cô con dâu, các hồng nhan tri kỷ và cả những nghĩa nữ bên cạnh nhi tử của nàng, chỉ từng ấy thời gian không gặp, tất cả đều đã là Thánh Đế cấp cường giả, số ít người còn đột phá Chí Tôn.
Điều này khiến bản tính tranh cường háo thắng của Ninh Vô Song trổi dậy, nàng có thể thua thiệt nhi tử yêu nghiệt của mình, nhưng không muốn để mấy cô con dâu vượt mặt, mẹ chồng phải có uy nghi của mẹ chồng nha.
Từng là Thánh Nữ của Tu La Giáo, ngọn lửa chiến đấu và niềm kiêu ngạo thiên bẩm là thứ Ninh Vô Song luôn có sẳn, nó chỉ tạm ngủ say một thời gian vì nàng giành quá nhiều công sức vào Lạc Gia, vào những đứa con của mình mà thôi.
“Tiểu tử thúi, nương rất hài lòng Chí Tôn Pháp Tướng ngươi chuẩn bị cho ta.” Ninh Vô Song nhìn hắn cười rạng rỡ:
“Chỉ bất quá nương chậm trễ việc tu luyện quá lâu rồi, nương muốn lấy lại tất cả, vì thế ngươi còn con dâu nào thì mau giới thiệu một thể luôn đi, để nương còn tiến vào bế quan.”
Lạc Nam nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Lạc Gia hiện tại đang an ổn, Lạc Nam và Lạc Sương đã không còn là những đứa trẻ cần nàng quan tâm ngày đêm, niềm vui mà Ninh Vô Song tìm kiếm trong cuộc sống có lẽ là được ở cùng các cô con dâu, tập trung tu luyện để ngày sau có thể giúp nhi tử tranh đoạt thiên hạ.
Đối với Ninh Vô Song bây giờ, thành tựu của Lạc Nam chính là thành tựu của nàng, dã tâm của hắn chính là dã tâm của nàng, nàng muốn giành phần đời còn lại trợ giúp hắn thiên thu đại nghiệp.
“Mẫu thân không định gặp Đại Trưởng Lão một lần?” Lạc Nam thanh âm có chút phức tạp.
“Bà ngoại của ngươi a...” Ninh Vô Song nghe vậy chỉ cười khổ:
“Đó là bà già khó tính, ngoài lạnh trong nóng, tự ái rất cao...những năm qua vẫn luôn đến xem ta, lại chưa từng nhắc gì về các ngươi, giống như chưa từng có đứa cháu nào vậy.”
“Dù ta có mang ngươi đi gặp, sợ rằng bà ấy cũng viện cớ không thấy, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên a.”
“Ngươi cứ đảm nhiệm Tu La Thánh Tử cho tốt, sớm muộn gì cũng có cơ hội tiếp xúc, đến lúc đó bà cháu các ngươi lại từ từ thân cận.”
“Đợi ngươi trở thành Tu La Giáo Chủ, lúc đó có bà ngoại ngươi phò tá, nương càng thêm an tâm.”
Lạc Sương nghe vậy bĩu môi: “Không thấy thì không thấy, dù sao trước giờ cũng quen rồi.”
“Nhị tỷ không được nói bậy.” Lạc Nam nhíu mày:
“Nếu không có bà ấy ra sức chống đỡ, mẫu thân sẽ không có được ngày hôm nay.”
“Tiểu Nam thật sự đã trưởng thành.” Ninh Vô Song gật đầu:
“Nương biết muốn bà cháu các ngươi lập tức nhận nhau là điều không thể, quy tắc Tu La Giáo vốn cứng nhắc, dù có mối quan hệ thân tình đến mức nào, ở bên trong giáo cũng phải lấy địa vị mà ứng xử.”
Lạc Sương không phải ngốc, nàng cũng hiểu bà ngoại thật sự không có lỗi gì bên trong chuyện này, chỉ là có chút tiểu u oán là điều khó thể tránh khỏi.
...
Một tháng thời gian, Lạc Nam và mấy nữ bắt đầu thiết kế nơi ở tại Địa Cầu.
Cũng không có gì phức tạp, lựa chọn ra dãy núi cao nhất, hùng vĩ nhất bên bờ biển thiết lập các động phủ khác nhau, đặt vào các vật dụng sinh hoạt, không gian bên trong mỗi động phủ sẽ bố trí theo sở thích của từng vị thê tử.
Lạc Nam cũng thay đổi Mạng Lưới Truyền Tống Trận.
Hắn đem hạch tâm trận pháp từ Bá Vũ Điện dời vào Chí Tôn Giới, lại ở Bá Vũ Điện và Địa Cầu bố trí hai cái chi nhánh Truyền Tống Trận.
Hắc Phù Dung khôi phục tự do, nàng trở về tổng bộ Tu La Giáo, tìm đến Địa Cầu đầu nhập vào dưới trướng của Lạc Nam.
Lạc Nam hiện tại tầm mắt cực cao, Hắc Phù Dung chỉ là Thánh Đế Viên Mãn, nếu không phải vì lời hứa năm đó với nàng, hắn sẽ không chiêu mộ một Thánh Đế Viên Mãn về dưới trướng.
Vậy nên tạm thời không dùng đến Hắc Phù Dung, hắn yêu cầu nàng vào Chí Tôn Giới cùng chúng nữ tu luyện, chờ ngày đột phá Chí Tôn sẽ phân phó nhiệm vụ.
Bằng vào Tu La Điểm còn sót lại, Lạc Nam và Thuỷ Triều Tịch ở Tụ Bảo Tinh thu mua vài chục loại nguyên liệu rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng chưa sở hữu, có cơ hội là mang ra sử dụng.
Đã về Tu La Giáo, hắn muốn đến gặp Dạ Thanh Thu một chuyến...nhưng lại biết được nàng đã ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không biết khi nào sẽ trở về.
Thông qua Mạng Lưới Truyền Tống Trận, Lạc Nam mang mẫu thân, Lạc Sương, Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà trở về Mê Linh Sâm Lâm một chuyến gặp gỡ các vị trưởng lão Lạc Gia để mọi người an tâm.
Được nhìn thấy gia chủ, đại trưởng lão, tiểu thư và thiếu chủ bình an vô sự, hơn nữa mỗi người đều thực lực đại tăng, các vị trưởng lão Lạc Gia tâm tình kích động có thể nghĩ, vừa cười vừa khóc.
Ở Lạc Gia một tuần, Lạc Nam lại đưa mẫu thân tham quan Đông Hoa Cung, tiếp xúc với các hồng nhan tri kỷ nơi này của hắn.
Đối với sự xuất hiện của Ninh Vô Song, chúng nữ đều bẽn lẽn không thôi, ngay cả Yên Thê cá tính phóng khoáng cũng trở nên khép nép đến lạ kỳ làm Lạc Nam âm thầm buồn cười.
Chỉ có Huyết Hàn Lệ là giả vờ bế quan né tránh, nàng vốn là tiền bối của Ninh Vô Song, lúc này gặp mặt với tư cách con dâu thật sự không quen, tính cách lạnh lùng kiêu ngạo khiến nàng nảy sinh thẹn thùng, cảm thấy chưa phải thời điểm gặp mặt mẹ chồng.
Lạc Nam cũng không ép, hắn sợ rằng ngay cả mẫu thân cũng sẽ mất tự nhiên nếu gặp gỡ Huyết Hàn Lệ.
Đồng thời Lạc Nam chính thức lấy danh nghĩa Tu La Thánh Tử tuyên bố Mê Linh Sâm Lâm, Hải Long Cung, Ngọc Giao Đảo chính là thế lực phụ thuộc dưới trướng của mình, kẻ nào dám ngấp nghé hay xâm phạm thì phải xem thử có đủ khả năng đắc tội với Tu La Giáo và Đông Hoa Cung hay không.
Người khác trở thành Thánh Tử hay Thánh Nữ của Tu La Giáo thường che giấu thân phận để thuận tiện làm các loại nhiệm vụ mờ ám.
Chỉ có Lạc Nam là hùng hùng hổ hổ công khai thân phận, như hận không thể để cả thế giới đều biết mình có đại thế lực chống lưng.
Trước tuyên bố của Lạc Nam, Bồ Ma Thụ cùng các Yêu Tộc ở Mê Linh Sâm Lâm rốt cuộc an tâm phát triển, để tiểu bảo bối Hoàng Lạc Nhi đi theo hắn.
Ở Tây Châu này nếu có thế lực dám không nể mặt Tu La Thánh Tử, vậy thì chỉ có thể là Cấm Kỵ xuất thế mà thôi.
Huống hồ nhờ vào Phản Tỉnh Huyết mà trước đây Lạc Nam ban tặng, Mê Linh Sâm Lâm đã mạnh lên rất nhiều, không cần phải kiêng kỵ khắp nơi như ngày trước nữa.
Các vị trưởng lão Lạc Gia tu vi cũng đều tiến bộ rất nhiều, bất quá khoảng cách với Chí Tôn còn xa lắm, dù sao thì tuổi tác của bọn họ đã cao, căn cơ hơi kém, cần tốn nhiều thời gian và công sức mới có thể bù lại.
Về phần Nam Thiên Môn, bởi vì Trấn Nam Chí Tôn lần trước đã tuyên bố bế quan nên Lạc Nam cũng không mang mẫu thân trở về, ngày sau còn nhiều cơ hội...
Hắn cũng sợ mẫu thân gặp đả kích tinh thần trước khí tràng quá lớn của một vị Bát Cảnh Chí Tôn như Nam Thiên Tố...
...
Vân Duyên đứng sóng vai cùng Lạc Nam tại đại sảnh Đông Hoa Cung, nàng ngưng trọng nói:
“Gần đây kết giới của Ẩn Châu liên tục phát sinh dị biến.”
“Ồ? Chuyện gì xảy ra?” Lạc Nam kinh ngạc, hắn bế quan mấy năm, đối với bên ngoài cũng không rõ ràng tình hình.
“Việc Bảo Tàng Động rơi vào tay cường giả Ẩn Châu đâu thể nào giấu được?” Vân Duyên mỉm cười:
“Bảo Tàng Động chứa quá nhiều thứ quý hiếm, nghe nói ngay cả vật phẩm Cửu Phẩm Chí Tôn cũng có trên chục loại, đây đều là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.”
“Thế là Ẩn Châu liền trở thành nơi hấp dẫn một đám lão quái vật ở các đại châu khác, bọn hắn liên tục tìm cách xâm nhập Ẩn Châu hòng được chia một chén canh từ Bảo Tàng Động.”
“Nếu cứ tiếp tục, Ẩn Châu sợ rằng phải thất thủ...”
Lạc Nam ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại cười ra tiếng.
Đúng là quả báo đến sớm, cho chừa cái tật tham lam của các ngươi đi.
Lần này sợ rằng Ẩn Châu không bắt được gà mà còn mất nắm gạo, Bảo Tàng Động đã bị hắn và các thê tử tiêu thụ hơn một nửa tài sản rồi còn đâu.
Nhưng như vậy cũng tốt, Ẩn Châu bí ẩn trong mắt thế nhân đã quá lâu rồi, cũng nên là lúc nó lộ diện ra ánh sáng.
“Chủ nhân, khi nào Ẩn Châu kết giới bị phá, nhớ giúp muội tìm lại tỷ tỷ nha!”
Trong đan điền vang lên thanh âm trong trẻo của Tử Nhi.
“Chắc chắn rồi, ta đã hứa với nàng, làm sao quên được?” Lạc Nam nở nụ cười, hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Tỷ tỷ của Tử Nhi chính là một loại Vĩnh Hằng Sinh Mệnh, mà Vĩnh Hằng Sinh Mệnh lại quý hiếm vô cùng, nếu có cơ hội hắn sẽ không bỏ qua, cho dù Tử Nhi không nhắc nhở hắn.
“Vậy mục tiêu kế tiếp của chúng ta là Ẩn Châu sao?” Vân Duyên chớp mắt nhìn Lạc Nam, nàng cũng nuốt không trôi cục tức Bảo Tàng Động bị đoạt mất.
“Muội đột phá Chí Tôn trước đã.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Không cần vội, cứ nghe theo sắp xếp của ta.”
Bảo Tàng Động thật sự là ở Ẩn Châu nhưng tài sản bên trong nó lại ở trong túi của hắn.
Đám cường giả không biết điều này, chắc chắn sẽ cùng Ẩn Châu đánh đến trời long đất lỡ.
Vì thế Lạc Nam không cần thiết phải vội vã, hắn chỉ cần chờ song phương đồng quy vu tận, đến lúc đó mình nhảy ra thu lưới là được.
Đương nhiên muốn thu mảnh lưới này cũng cần phải có thực lực khủng bố và sự chuẩn bị sẳn sàng, bằng không rất dễ bị đám cá lớn bên trong nhảy ra cắn lại một ngụm.
Vân Duyên mặc dù không biết hắn có dự định gì, bất quá nàng tin tưởng chỉ cần làm theo hắn sẽ không chịu thiệt thòi.
“Vậy sắp tới ta đi tu luyện, giao lại Đông Hoa Cung cho ngươi.”
Nói xong định quay người đi.
BỐP!
Lạc Nam ở phía sau vỗ lên kiều đồn.
“Đáng giận, ngươi làm cái gì?” Vân Duyên sắc mặt đỏ bừng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Nam kéo nàng lại, hung hăng đét lên bờ mông tròn thêm vài chục cái.
“Ngươi, khốn nạn...” Vân Duyên phát giác nơi hắn đánh vào là vị trí có hình xăm tên hắn trên mông mình, nhất thời phẫn nộ nhe răng cắn hắn.
“Hừ, không biết lớn nhỏ...cái gì mà ta ta ngươi ngươi? Huynh muội rõ ràng.” Lạc Nam lên mặt nói:
“Ta lấy tư cách sư huynh giáo huấn sư muội không biết nghe lời, hiểu chưa?”
Vân Duyên nhất thời như quả bóng bị xì hơi...
Nàng vốn là người cực kỳ hiểu lễ nghĩa, đương nhiên biết rằng phải tôn kính sư huynh.
Nhưng tên đáng hận này lại có hình xăm của hắn trên mông nàng, hắn luôn mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ phức tạp, vậy nên mới cố ý dùng thái độ lạnh lùng xa cách đối xử với hắn.
Thấy Vân Duyên vẫn còn cắn mình không thả, Lạc Nam hừ một tiếng thì thầm nói:
“Còn không phục à? Hay muốn ta lột quần muội ra đánh trực tiếp?”
“Sư...sư huynh đừng...” Vân Duyên đỏ bừng cả mặt vội vàng xin tha, dù sao thì trong chuyện này là nàng đuối lý trước, hắn vẫn luôn gọi nàng là sư muội, kết quả nàng luôn miệng ta với ngươi, khó trách hắn sẽ tức giận.
Lạc Nam hài lòng cười ha ha, nâng khuôn mặt tuyệt sắc của Vân Duyên lên hôn một ngụm:
“Sư muội ngoan, như vậy huynh mới thương.”
Nói xong lấy ra một quyển trục đưa cho nàng, chính là Sơ Đạo Quyết đã được hắn cẩn thận sao chép ra thành nhiều bảng.
Vân Duyên tim đập lên như trống, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nào còn kịp phản ứng cái gì nữa? Vô thức nhận lấy quyển trục rồi chạy đi như bay.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, Vân Duyên đáng yêu như vậy...không biết Kỳ Duyên và Mị Duyên sẽ như thế nào đây?
Hắn nhẹ phất tay, Đông Hoa Cung và Đông Hoa Sơn Trang đều bị thu vào Chí Tôn Giới.
Như vậy tất cả các thành viên đều sẽ được hưởng thụ hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, làm ít công to.
Mang theo phần lớn những nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời, Lạc Nam tự dặn lòng phải hành sự càng thêm cẩn thận, bằng không một khi mình xảy ra chuyện...các nàng cũng sẽ có kết cục không tốt đẹp gì.
Hắn đem Chí Tôn Giới ném vào bên trong đan điền nhưng không luyện hoá vào Bá Vũ Hoá Thần Thể, chỉ mượn Bất Hủ Diễn Sinh Kinh che đậy sự tồn tại của nó.
Trừ số ít nhân vật nghịch thiên như vị sư bá kia, ngay cả Cửu Cảnh Chí Tôn cũng đừng mong phát hiện.
Đêm tối...
Lạc Nam được mẫu thân gọi tiến vào trong phòng...
Đã thấy mẫu thân ngồi ở trên giường, bên cạnh là Lạc Hà và Ninh Huyền Tâm.
“Nương đem hai nàng giao lại cho ngươi, nếu không thể khiến hai nàng hạnh phúc, ngươi đừng nhìn mặt ta.” Ninh Vô Song nắm tay Lạc Hà và Ninh Huyền Tâm đặt vào tay hắn.
Hai vị mỹ nhân thành thục chín muồi cắn cắn môi, sắc mặt hồng hồng, đầu hạ thấp không dám nhìn hắn.
Lạc Nam lại nổi tiếng mặt dày, hắn kéo cả hai nàng ôm vào trong ngực, cười khà khà nói:
“Mẫu thân lo lắng dư thừa, bỏ lỡ hai nữ nhân tuyệt vời như vậy, ta đâu có ngốc?”
“Vậy thì tốt.” Ninh Vô Song ý vị thâm trường nhìn hắn:
“Tranh thủ đi.”
Nói xong đã không muốn ở lại làm người thừa, trực tiếp tiến vào bên trong Chí Tôn Giới.
Bầu không khí trở nên có phần lúng túng, không còn mẫu thân áp chế, Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà đều giãy dụa thân thể muốn thoát ra.
Lạc Nam làm sao có thể để mỹ nhân trong lòng thoát khỏi ma trảo? Hắn nâng cằm các nàng lên, muốn hướng về hai cánh môi mỹ lệ hôn xuống.
Bất chợt lồng ngực của hắn rung lên, cả Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà đều thay đổi sắc mặt, từ thẹn thùng trở nên nghiêm túc:
“Có người truyền âm, chính sự quan trọng.”
Lạc Nam thầm mắng không biết là kẻ nào phá đám, đành bất đắc dĩ lấy ra khối Truyền Âm Ngọc đang nhét trong ngực.
Đây là Truyền Âm Ngọc có khắc hoạ lôi đình, đến từ Đỉnh Lôi Chí Quốc.
Vừa mới tiếp nhận, bên trong đã vang lên thanh âm trong trẻo và uy nghiêm của Huyền Lôi Đế Tôn - Lôi Di Quân:
“Mời Đông Hoa Cung Chủ đến nghị sự một chuyến về việc kết minh!”
...
Chúc cả nhà có kỳ nghỉ lễ thật vui vẻ, hạnh phúc bên người thân.
///
Ai có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Con Đường Bá Chủ
Một nhà đoàn tụ, tuy rằng có rất nhiều chuyện để nói...nhưng Lạc Nam lựa chọn yên lặng ngắm nhìn, lắng nghe và tận hưởng.
Bên trong Chí Tôn Giới...
Hắn nhìn nhị tỷ Lạc Sương oà khóc trong lòng mẫu thân như một đứa trẻ.
Hắn nhìn mẫu thân và các thê tử của mình quây quần bên nhau trò chuyện nói xấu mình, cả những thê tử đã từng được mẫu thân chiếu cố và cả một ít thê tử chưa có cơ hội gặp mẫu thân lần nào.
Hắn lắng nghe thanh âm sủng ái vui mừng của mẫu thân giành cho mấy tiểu nha đầu Huyền Lạc Nhi, Khuynh Hoàng Mị, Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi...
Đặc biệt là Tiểu Tiểu quấn lấy mẫu thân đòi nàng đem sư phụ gả cho mình.
Hắn tận hưởng bầu không khí khó có được.
Cái cảm giác tuyệt vời này vượt trên tất cả, khung cảnh này là điều hắn chờ đợi từ lâu...để hắn biết rằng tất cả nỗ lực của mình đều có ý nghĩa.
Chỉ có điều, Kim Nhi vẫn đang ngủ say...nàng không thể cùng chia sẽ niềm vui với hắn.
Ninh Vô Song rất tự hào về các cô con dâu, các hồng nhan tri kỷ và cả những nghĩa nữ bên cạnh nhi tử của nàng, chỉ từng ấy thời gian không gặp, tất cả đều đã là Thánh Đế cấp cường giả, số ít người còn đột phá Chí Tôn.
Điều này khiến bản tính tranh cường háo thắng của Ninh Vô Song trổi dậy, nàng có thể thua thiệt nhi tử yêu nghiệt của mình, nhưng không muốn để mấy cô con dâu vượt mặt, mẹ chồng phải có uy nghi của mẹ chồng nha.
Từng là Thánh Nữ của Tu La Giáo, ngọn lửa chiến đấu và niềm kiêu ngạo thiên bẩm là thứ Ninh Vô Song luôn có sẳn, nó chỉ tạm ngủ say một thời gian vì nàng giành quá nhiều công sức vào Lạc Gia, vào những đứa con của mình mà thôi.
“Tiểu tử thúi, nương rất hài lòng Chí Tôn Pháp Tướng ngươi chuẩn bị cho ta.” Ninh Vô Song nhìn hắn cười rạng rỡ:
“Chỉ bất quá nương chậm trễ việc tu luyện quá lâu rồi, nương muốn lấy lại tất cả, vì thế ngươi còn con dâu nào thì mau giới thiệu một thể luôn đi, để nương còn tiến vào bế quan.”
Lạc Nam nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Lạc Gia hiện tại đang an ổn, Lạc Nam và Lạc Sương đã không còn là những đứa trẻ cần nàng quan tâm ngày đêm, niềm vui mà Ninh Vô Song tìm kiếm trong cuộc sống có lẽ là được ở cùng các cô con dâu, tập trung tu luyện để ngày sau có thể giúp nhi tử tranh đoạt thiên hạ.
Đối với Ninh Vô Song bây giờ, thành tựu của Lạc Nam chính là thành tựu của nàng, dã tâm của hắn chính là dã tâm của nàng, nàng muốn giành phần đời còn lại trợ giúp hắn thiên thu đại nghiệp.
“Mẫu thân không định gặp Đại Trưởng Lão một lần?” Lạc Nam thanh âm có chút phức tạp.
“Bà ngoại của ngươi a...” Ninh Vô Song nghe vậy chỉ cười khổ:
“Đó là bà già khó tính, ngoài lạnh trong nóng, tự ái rất cao...những năm qua vẫn luôn đến xem ta, lại chưa từng nhắc gì về các ngươi, giống như chưa từng có đứa cháu nào vậy.”
“Dù ta có mang ngươi đi gặp, sợ rằng bà ấy cũng viện cớ không thấy, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên a.”
“Ngươi cứ đảm nhiệm Tu La Thánh Tử cho tốt, sớm muộn gì cũng có cơ hội tiếp xúc, đến lúc đó bà cháu các ngươi lại từ từ thân cận.”
“Đợi ngươi trở thành Tu La Giáo Chủ, lúc đó có bà ngoại ngươi phò tá, nương càng thêm an tâm.”
Lạc Sương nghe vậy bĩu môi: “Không thấy thì không thấy, dù sao trước giờ cũng quen rồi.”
“Nhị tỷ không được nói bậy.” Lạc Nam nhíu mày:
“Nếu không có bà ấy ra sức chống đỡ, mẫu thân sẽ không có được ngày hôm nay.”
“Tiểu Nam thật sự đã trưởng thành.” Ninh Vô Song gật đầu:
“Nương biết muốn bà cháu các ngươi lập tức nhận nhau là điều không thể, quy tắc Tu La Giáo vốn cứng nhắc, dù có mối quan hệ thân tình đến mức nào, ở bên trong giáo cũng phải lấy địa vị mà ứng xử.”
Lạc Sương không phải ngốc, nàng cũng hiểu bà ngoại thật sự không có lỗi gì bên trong chuyện này, chỉ là có chút tiểu u oán là điều khó thể tránh khỏi.
...
Một tháng thời gian, Lạc Nam và mấy nữ bắt đầu thiết kế nơi ở tại Địa Cầu.
Cũng không có gì phức tạp, lựa chọn ra dãy núi cao nhất, hùng vĩ nhất bên bờ biển thiết lập các động phủ khác nhau, đặt vào các vật dụng sinh hoạt, không gian bên trong mỗi động phủ sẽ bố trí theo sở thích của từng vị thê tử.
Lạc Nam cũng thay đổi Mạng Lưới Truyền Tống Trận.
Hắn đem hạch tâm trận pháp từ Bá Vũ Điện dời vào Chí Tôn Giới, lại ở Bá Vũ Điện và Địa Cầu bố trí hai cái chi nhánh Truyền Tống Trận.
Hắc Phù Dung khôi phục tự do, nàng trở về tổng bộ Tu La Giáo, tìm đến Địa Cầu đầu nhập vào dưới trướng của Lạc Nam.
Lạc Nam hiện tại tầm mắt cực cao, Hắc Phù Dung chỉ là Thánh Đế Viên Mãn, nếu không phải vì lời hứa năm đó với nàng, hắn sẽ không chiêu mộ một Thánh Đế Viên Mãn về dưới trướng.
Vậy nên tạm thời không dùng đến Hắc Phù Dung, hắn yêu cầu nàng vào Chí Tôn Giới cùng chúng nữ tu luyện, chờ ngày đột phá Chí Tôn sẽ phân phó nhiệm vụ.
Bằng vào Tu La Điểm còn sót lại, Lạc Nam và Thuỷ Triều Tịch ở Tụ Bảo Tinh thu mua vài chục loại nguyên liệu rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng chưa sở hữu, có cơ hội là mang ra sử dụng.
Đã về Tu La Giáo, hắn muốn đến gặp Dạ Thanh Thu một chuyến...nhưng lại biết được nàng đã ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không biết khi nào sẽ trở về.
Thông qua Mạng Lưới Truyền Tống Trận, Lạc Nam mang mẫu thân, Lạc Sương, Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà trở về Mê Linh Sâm Lâm một chuyến gặp gỡ các vị trưởng lão Lạc Gia để mọi người an tâm.
Được nhìn thấy gia chủ, đại trưởng lão, tiểu thư và thiếu chủ bình an vô sự, hơn nữa mỗi người đều thực lực đại tăng, các vị trưởng lão Lạc Gia tâm tình kích động có thể nghĩ, vừa cười vừa khóc.
Ở Lạc Gia một tuần, Lạc Nam lại đưa mẫu thân tham quan Đông Hoa Cung, tiếp xúc với các hồng nhan tri kỷ nơi này của hắn.
Đối với sự xuất hiện của Ninh Vô Song, chúng nữ đều bẽn lẽn không thôi, ngay cả Yên Thê cá tính phóng khoáng cũng trở nên khép nép đến lạ kỳ làm Lạc Nam âm thầm buồn cười.
Chỉ có Huyết Hàn Lệ là giả vờ bế quan né tránh, nàng vốn là tiền bối của Ninh Vô Song, lúc này gặp mặt với tư cách con dâu thật sự không quen, tính cách lạnh lùng kiêu ngạo khiến nàng nảy sinh thẹn thùng, cảm thấy chưa phải thời điểm gặp mặt mẹ chồng.
Lạc Nam cũng không ép, hắn sợ rằng ngay cả mẫu thân cũng sẽ mất tự nhiên nếu gặp gỡ Huyết Hàn Lệ.
Đồng thời Lạc Nam chính thức lấy danh nghĩa Tu La Thánh Tử tuyên bố Mê Linh Sâm Lâm, Hải Long Cung, Ngọc Giao Đảo chính là thế lực phụ thuộc dưới trướng của mình, kẻ nào dám ngấp nghé hay xâm phạm thì phải xem thử có đủ khả năng đắc tội với Tu La Giáo và Đông Hoa Cung hay không.
Người khác trở thành Thánh Tử hay Thánh Nữ của Tu La Giáo thường che giấu thân phận để thuận tiện làm các loại nhiệm vụ mờ ám.
Chỉ có Lạc Nam là hùng hùng hổ hổ công khai thân phận, như hận không thể để cả thế giới đều biết mình có đại thế lực chống lưng.
Trước tuyên bố của Lạc Nam, Bồ Ma Thụ cùng các Yêu Tộc ở Mê Linh Sâm Lâm rốt cuộc an tâm phát triển, để tiểu bảo bối Hoàng Lạc Nhi đi theo hắn.
Ở Tây Châu này nếu có thế lực dám không nể mặt Tu La Thánh Tử, vậy thì chỉ có thể là Cấm Kỵ xuất thế mà thôi.
Huống hồ nhờ vào Phản Tỉnh Huyết mà trước đây Lạc Nam ban tặng, Mê Linh Sâm Lâm đã mạnh lên rất nhiều, không cần phải kiêng kỵ khắp nơi như ngày trước nữa.
Các vị trưởng lão Lạc Gia tu vi cũng đều tiến bộ rất nhiều, bất quá khoảng cách với Chí Tôn còn xa lắm, dù sao thì tuổi tác của bọn họ đã cao, căn cơ hơi kém, cần tốn nhiều thời gian và công sức mới có thể bù lại.
Về phần Nam Thiên Môn, bởi vì Trấn Nam Chí Tôn lần trước đã tuyên bố bế quan nên Lạc Nam cũng không mang mẫu thân trở về, ngày sau còn nhiều cơ hội...
Hắn cũng sợ mẫu thân gặp đả kích tinh thần trước khí tràng quá lớn của một vị Bát Cảnh Chí Tôn như Nam Thiên Tố...
...
Vân Duyên đứng sóng vai cùng Lạc Nam tại đại sảnh Đông Hoa Cung, nàng ngưng trọng nói:
“Gần đây kết giới của Ẩn Châu liên tục phát sinh dị biến.”
“Ồ? Chuyện gì xảy ra?” Lạc Nam kinh ngạc, hắn bế quan mấy năm, đối với bên ngoài cũng không rõ ràng tình hình.
“Việc Bảo Tàng Động rơi vào tay cường giả Ẩn Châu đâu thể nào giấu được?” Vân Duyên mỉm cười:
“Bảo Tàng Động chứa quá nhiều thứ quý hiếm, nghe nói ngay cả vật phẩm Cửu Phẩm Chí Tôn cũng có trên chục loại, đây đều là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.”
“Thế là Ẩn Châu liền trở thành nơi hấp dẫn một đám lão quái vật ở các đại châu khác, bọn hắn liên tục tìm cách xâm nhập Ẩn Châu hòng được chia một chén canh từ Bảo Tàng Động.”
“Nếu cứ tiếp tục, Ẩn Châu sợ rằng phải thất thủ...”
Lạc Nam ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại cười ra tiếng.
Đúng là quả báo đến sớm, cho chừa cái tật tham lam của các ngươi đi.
Lần này sợ rằng Ẩn Châu không bắt được gà mà còn mất nắm gạo, Bảo Tàng Động đã bị hắn và các thê tử tiêu thụ hơn một nửa tài sản rồi còn đâu.
Nhưng như vậy cũng tốt, Ẩn Châu bí ẩn trong mắt thế nhân đã quá lâu rồi, cũng nên là lúc nó lộ diện ra ánh sáng.
“Chủ nhân, khi nào Ẩn Châu kết giới bị phá, nhớ giúp muội tìm lại tỷ tỷ nha!”
Trong đan điền vang lên thanh âm trong trẻo của Tử Nhi.
“Chắc chắn rồi, ta đã hứa với nàng, làm sao quên được?” Lạc Nam nở nụ cười, hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Tỷ tỷ của Tử Nhi chính là một loại Vĩnh Hằng Sinh Mệnh, mà Vĩnh Hằng Sinh Mệnh lại quý hiếm vô cùng, nếu có cơ hội hắn sẽ không bỏ qua, cho dù Tử Nhi không nhắc nhở hắn.
“Vậy mục tiêu kế tiếp của chúng ta là Ẩn Châu sao?” Vân Duyên chớp mắt nhìn Lạc Nam, nàng cũng nuốt không trôi cục tức Bảo Tàng Động bị đoạt mất.
“Muội đột phá Chí Tôn trước đã.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Không cần vội, cứ nghe theo sắp xếp của ta.”
Bảo Tàng Động thật sự là ở Ẩn Châu nhưng tài sản bên trong nó lại ở trong túi của hắn.
Đám cường giả không biết điều này, chắc chắn sẽ cùng Ẩn Châu đánh đến trời long đất lỡ.
Vì thế Lạc Nam không cần thiết phải vội vã, hắn chỉ cần chờ song phương đồng quy vu tận, đến lúc đó mình nhảy ra thu lưới là được.
Đương nhiên muốn thu mảnh lưới này cũng cần phải có thực lực khủng bố và sự chuẩn bị sẳn sàng, bằng không rất dễ bị đám cá lớn bên trong nhảy ra cắn lại một ngụm.
Vân Duyên mặc dù không biết hắn có dự định gì, bất quá nàng tin tưởng chỉ cần làm theo hắn sẽ không chịu thiệt thòi.
“Vậy sắp tới ta đi tu luyện, giao lại Đông Hoa Cung cho ngươi.”
Nói xong định quay người đi.
BỐP!
Lạc Nam ở phía sau vỗ lên kiều đồn.
“Đáng giận, ngươi làm cái gì?” Vân Duyên sắc mặt đỏ bừng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Nam kéo nàng lại, hung hăng đét lên bờ mông tròn thêm vài chục cái.
“Ngươi, khốn nạn...” Vân Duyên phát giác nơi hắn đánh vào là vị trí có hình xăm tên hắn trên mông mình, nhất thời phẫn nộ nhe răng cắn hắn.
“Hừ, không biết lớn nhỏ...cái gì mà ta ta ngươi ngươi? Huynh muội rõ ràng.” Lạc Nam lên mặt nói:
“Ta lấy tư cách sư huynh giáo huấn sư muội không biết nghe lời, hiểu chưa?”
Vân Duyên nhất thời như quả bóng bị xì hơi...
Nàng vốn là người cực kỳ hiểu lễ nghĩa, đương nhiên biết rằng phải tôn kính sư huynh.
Nhưng tên đáng hận này lại có hình xăm của hắn trên mông nàng, hắn luôn mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ phức tạp, vậy nên mới cố ý dùng thái độ lạnh lùng xa cách đối xử với hắn.
Thấy Vân Duyên vẫn còn cắn mình không thả, Lạc Nam hừ một tiếng thì thầm nói:
“Còn không phục à? Hay muốn ta lột quần muội ra đánh trực tiếp?”
“Sư...sư huynh đừng...” Vân Duyên đỏ bừng cả mặt vội vàng xin tha, dù sao thì trong chuyện này là nàng đuối lý trước, hắn vẫn luôn gọi nàng là sư muội, kết quả nàng luôn miệng ta với ngươi, khó trách hắn sẽ tức giận.
Lạc Nam hài lòng cười ha ha, nâng khuôn mặt tuyệt sắc của Vân Duyên lên hôn một ngụm:
“Sư muội ngoan, như vậy huynh mới thương.”
Nói xong lấy ra một quyển trục đưa cho nàng, chính là Sơ Đạo Quyết đã được hắn cẩn thận sao chép ra thành nhiều bảng.
Vân Duyên tim đập lên như trống, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nào còn kịp phản ứng cái gì nữa? Vô thức nhận lấy quyển trục rồi chạy đi như bay.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, Vân Duyên đáng yêu như vậy...không biết Kỳ Duyên và Mị Duyên sẽ như thế nào đây?
Hắn nhẹ phất tay, Đông Hoa Cung và Đông Hoa Sơn Trang đều bị thu vào Chí Tôn Giới.
Như vậy tất cả các thành viên đều sẽ được hưởng thụ hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, làm ít công to.
Mang theo phần lớn những nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời, Lạc Nam tự dặn lòng phải hành sự càng thêm cẩn thận, bằng không một khi mình xảy ra chuyện...các nàng cũng sẽ có kết cục không tốt đẹp gì.
Hắn đem Chí Tôn Giới ném vào bên trong đan điền nhưng không luyện hoá vào Bá Vũ Hoá Thần Thể, chỉ mượn Bất Hủ Diễn Sinh Kinh che đậy sự tồn tại của nó.
Trừ số ít nhân vật nghịch thiên như vị sư bá kia, ngay cả Cửu Cảnh Chí Tôn cũng đừng mong phát hiện.
Đêm tối...
Lạc Nam được mẫu thân gọi tiến vào trong phòng...
Đã thấy mẫu thân ngồi ở trên giường, bên cạnh là Lạc Hà và Ninh Huyền Tâm.
“Nương đem hai nàng giao lại cho ngươi, nếu không thể khiến hai nàng hạnh phúc, ngươi đừng nhìn mặt ta.” Ninh Vô Song nắm tay Lạc Hà và Ninh Huyền Tâm đặt vào tay hắn.
Hai vị mỹ nhân thành thục chín muồi cắn cắn môi, sắc mặt hồng hồng, đầu hạ thấp không dám nhìn hắn.
Lạc Nam lại nổi tiếng mặt dày, hắn kéo cả hai nàng ôm vào trong ngực, cười khà khà nói:
“Mẫu thân lo lắng dư thừa, bỏ lỡ hai nữ nhân tuyệt vời như vậy, ta đâu có ngốc?”
“Vậy thì tốt.” Ninh Vô Song ý vị thâm trường nhìn hắn:
“Tranh thủ đi.”
Nói xong đã không muốn ở lại làm người thừa, trực tiếp tiến vào bên trong Chí Tôn Giới.
Bầu không khí trở nên có phần lúng túng, không còn mẫu thân áp chế, Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà đều giãy dụa thân thể muốn thoát ra.
Lạc Nam làm sao có thể để mỹ nhân trong lòng thoát khỏi ma trảo? Hắn nâng cằm các nàng lên, muốn hướng về hai cánh môi mỹ lệ hôn xuống.
Bất chợt lồng ngực của hắn rung lên, cả Ninh Huyền Tâm và Lạc Hà đều thay đổi sắc mặt, từ thẹn thùng trở nên nghiêm túc:
“Có người truyền âm, chính sự quan trọng.”
Lạc Nam thầm mắng không biết là kẻ nào phá đám, đành bất đắc dĩ lấy ra khối Truyền Âm Ngọc đang nhét trong ngực.
Đây là Truyền Âm Ngọc có khắc hoạ lôi đình, đến từ Đỉnh Lôi Chí Quốc.
Vừa mới tiếp nhận, bên trong đã vang lên thanh âm trong trẻo và uy nghiêm của Huyền Lôi Đế Tôn - Lôi Di Quân:
“Mời Đông Hoa Cung Chủ đến nghị sự một chuyến về việc kết minh!”
...
Chúc cả nhà có kỳ nghỉ lễ thật vui vẻ, hạnh phúc bên người thân.
///
Ai có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 2413: Ẩn Châu gặp phiền toái
10.0/10 từ 31 lượt.