Con Đường Bá Chủ

Chương 2376: Đại chiến sắp đến

145@-
Ẩn Thế Bí Cảnh…


Nơi này giống như là phương thế giới độc lập tách biệt với bên ngoài, thực chất vốn dĩ nó là một thế giới có quy mô to lớn trôi dạt bên ngoài hỗn độn vô tận, tình cờ lại đụng vào Nguyên Giới và bị quy tắc cao cấp của Nguyên Giới đồng hóa.


Một nhóm các gia tộc từ thời xa xưa ở Nguyên Giới tình cờ phát hiện bí cảnh này, sau lại cảm thấy điều kiện bên trong bí cảnh quá tốt, tài nguyên phong phú dồi giàu, lại không cần phải cạnh tranh khắc nghiệt như ở bên ngoài, thế là lựa chọn bí cảnh làm nơi bí mật sinh tồn.


Theo thời gian dần trôi, mặc cho bên ngoài thế giới biến động vô cùng, vật đổi sao dời, thế lực bị diệt đi rồi lại có các thế lực mới mọc lên như nấm thì các gia tộc sống trong bí cảnh lại yên lặng lánh đời, ngấm ngầm phát triển, chưa từng xen vào tranh đấu…


Nhờ vào phương thức chỉ thu hoạch mà không hề tổn thất như thế, tuy rằng tốc độ phát triển không được nhanh chóng bằng cách chém giết tranh đoạt thì nội tình của các gia tộc ẩn thế này vẫn ngày càng hùng hậu theo tháng năm, không thể xem thường.


Các gia tộc sống bên trong Ẩn Thế Bí Cảnh được xưng là Ẩn Thế Gia Tộc.


Lưu Gia là một trong số những gia tộc đó.


Ẩn Thế Bí Cảnh có một quy tắc chung, đó là cường giả xa lạ bên ngoài không được tự tiện tiến vào bí cảnh, trừ khi là khách quý được cao tầng của ít nhất một gia tộc bên trong bí cảnh nghênh đón.


Cũng vì như thế nên trong vài năm trở lại đây, Lưu Gia nhiều lần chào đón các khách nhân đến từ bên ngoài khiến nhiều người chú ý.


Lưu Gia Nghị Sự Phòng…


Gia chủ Lưu Chính là một nam tử trung niên có râu quai nón, thân thể thô kệch lực lưỡng, ngũ quan ác liệt, diện mục âm trầm ngồi ở chủ vị, đảo mắt nhìn toàn trường một vòng, chậm rãi mở miệng:


“Như các vị đã biết, Ẩn Thế Gia Tộc sẽ không trực tiếp công khai lộ diện đối phó với địch nhân bên ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta sẽ bỏ qua cho những kẻ dám mạo phạm Lưu Gia.”


“Tiểu súc sinh kia hại chết nhi tử Lưu Dương của bổn gia chủ, thù này không thể không báo.”


“Haha, lời dài dòng không cần nói nhiều.” Một lão già có mái tóc đỏ rực lên tiếng cười lạnh:


“Tất cả thế lực chúng ta liên thủ, ngay cả Nam Thiên Môn cũng không cần phải sợ, chẳng lẽ không giết được tiểu súc sinh kia sao?”


Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, hắn sẽ nhận ra ở hiện trường đang ngồi không ít người quen.


Lão già vừa nói chuyện chính là Phó Ngục Chủ của Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Thiên, kẻ lần trước bị hắn chém đến bỏ chạy khi rơi vào Tiểu Vũ Kết Giới.


Mà ở xung quanh còn ngồi cả đám người lần lượt là Đại Trưởng Lão của Kiếm Phách Tộc – Kiếm Hoàng Dận, phái chủ Khai Tinh Kiếm Phái – Khai Thế Quân, Vạn Linh Tộc Trưởng – Vạn Ứng Thiên, tân đại trưởng lão Thổ Hành Tông – Thổ Toái Chí Tôn và tân tộc trưởng của Viêm Ngục Tộc – Viêm Kình.


Có thể nói là gần như hầu hết kẻ thù cũ và mới của Lạc Nam đều đang tụ tập ở nơi này.


Sau khi đại trưởng lão Thổ Hành Tông là Thổ Liệt Chí Tôn chết thảm, người thay thế vị trí của hắn là Thổ Toái Chí Tôn, bà ta trở thành tân đại trưởng lão Thổ Hành Tông.


Viêm Ngục Tộc cũng giống như thế, sau khi Tộc Trưởng Viêm Hoành bị tiêu diệt tại trận chiến Tuyết Mộng Cung, Đại Trưởng Lão Viêm Kình liền được bổ nhiệm lên làm Tộc Trưởng.


Tất cả đều cùng Lạc Nam có thù không đội trời chung.


Huyết Kiếm Ngục, Kiếm Phách Tộc, Khai Tinh Kiếm Phái, Vạn Linh Tộc, Thổ Hành Tông, Viêm Ngục Tộc và Lưu Gia.


Bọn hắn liên thủ sẽ là một khối lực lượng khổng lồ, đủ để không cần sợ hãi uy hiếp từ Nam Thiên Môn.


Nam Thiên Môn tuy mạnh nhưng số lượng Chí Tôn còn hạn chế, chẳng lẽ có thể lấy sức một mình chống lại tất cả bọn hắn hay sao?


Người ngoài nhìn vào, thật khó tin tưởng những vị Chí Tôn có máu mặt lại đang tụ tập cùng một chỗ để thương nghị cách giải quyết một tên tiểu bối còn chưa trở thành Thánh Đế.


Nhưng chỉ có bọn hắn, những kẻ đã từng ăn quả đắng trong tay Lạc Nam mới biết tên tiểu súc sinh kia yêu nghiệt đến mức độ nào, bọn họ còn hận không thể lôi kéo tất cả thế lực trên cõi đời này tập trung bóp chết Lạc Nam.


“Lời cũng không cần nói nhiều, bổn gia chủ tập hợp các vị lại đây vì chúng ta có cùng kẻ thù.” Lưu Chính đi thẳng vào vấn đề:



“Lưu Gia sẽ không đích thân nhúng tay vào, nhưng có thể ở phía sau âm thầm hỗ trợ các vị về mặt tình báo, cường giả, thậm chí là tư nguyên để đối phó kẻ thù chung.”


Các vị Chí Tôn khẽ gật đầu, bọn hắn hiểu phong cách hành sự của Ẩn Thế Gia Tộc vốn là như vậy, cho nên cũng không ép Lưu Gia tham chiến trực diện, chỉ cần âm thầm hậu thuẫn là đủ.


“Tiểu súc sinh kia trơn trượt như cá trạch, lần trước ngay cả Thiên Lệnh Giáo dốc công bày trận cũng không thể bắt được hắn.” Thổ Toái Chí Tôn trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ:


“Các vị đã có kế hoạch cụ thể?”


“Đúng là rất khó bắt chết tiểu súc sinh đó…nhưng chúng ta có thể chặt đứt tay chân của hắn.” Vạn Ứng Thiên trong mắt hiện lên vẻ thâm độc:


“Chẳng hạn như Kiếm Đan Sơn Trang, Ngọc Giao Đảo, Mê Linh Sâm Lâm và những thế lực có quan hệ thân thiết với hắn.”


Hiển nhiên Vạn Ứng Thiên đã điều tra rõ ràng các mối quan hệ nhân mạch của Lạc Nam, không cần phải trả thù Lạc Nam trực diện, chỉ cần nhắm vào người thân của hắn liền đủ khiến hắn phát điên.


Với một đám đại thế lực như bọn họ liên thủ, diệt mấy thế lực kể trên dễ như trở lòng bàn tay.


“Thậm chí có thể kêu gọi cả những đại thế lực ở Nam Vực gia nhập vào cuộc chiến này.” Kiếm Hoàng Dận ánh mắt lộ vẻ hiểm ác:


“Tin tưởng các vị ở Nam Vực không muốn để yêu nghiệt của Kiếm Châu trưởng thành chứ hả?”


“Đó là đương nhiên.” Thổ Toái Chí Tôn gật đầu, thời điểm gần đây Thổ Hành Tông cũng đã lôi kéo được một vài đồng minh.


“Đừng quên Đông Vực cũng đã nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Tượng Chí Tôn.” Viêm Ngục Tộc Trưởng – Viêm Kình cũng nở nụ cười:


“Thiên Tượng Chí Tôn hận thù với tiểu súc sinh kia không thua gì các vị ở đây, sẳn sàng cử người viện trợ bất cứ lúc nào.”


“Hảo!” Huyết Thương Thiên, Kiếm Hoàng Dận và Khai Thế Quân vỗ tay khen hay:


“Nếu như hậu phương của chúng ta ở Kiếm Châu thất thủ với Nam Thiên Môn, chúng ta sẽ đến Đông Vực nương tựa các vị.”


“Hahaha, thoải mái ấy mà…” Viêm Kình sảng khoái nói:


“Đông Vực đất rộng người thưa, đám con chuột kia trốn chạy tứ tán, tùy thời đều có động thiên phúc địa để các vị tuyển chọn.”


Ba vị Chí Tôn của Kiếm Châu gật mạnh đầu, ân oán với Lạc Nam đã sớm chồng chất, bọn họ không muốn rơi vào kết cục như Kiếm Trũng, vì vậy đã tính trước đường lui cho mình.


Đó chính là Đông Vực dưới sự thống trị của Thiên Tượng Chí Tôn.


Thế cho nên lần này quyết tâm không còn kiêng kỵ uy hiếp từ Nam Thiên Môn hay bất cứ cường giả nào nữa, phải toàn lực chơi chết Lạc Nam.


Bằng không cứ để một tên kẻ thù yêu nghiệt như thế từng ngày trưởng thành, bọn hắn ngày đêm ăn ngủ không yên.


“Cứ quyết định như thế.” Lưu Chính hài lòng gật đầu:


“Tránh đêm dài lắm mộng, hiện tại lập tức hành động, bổn gia chủ sẽ tài trợ cho các vị một kiện Trận Pháp Phong Tỏa Không Gian, 50 Tử Sĩ tu vi Thánh Đế, một vị Trưởng Lão Chí Tôn.”


Lời vừa dứt, không gian vặn vẹo, một lão già lưng còng đã dẫn theo 50 hắc y nhân bước ra, khí thế cường đại, trong tay lão già còn cầm theo Ngọc Bội chứa đựng Trận Pháp cao cấp.


Hiển nhiên chính là trợ lực mà Lưu Chính vừa mới nói.


Ánh mắt đám người lấp lóe, Ẩn Thế Gia Tộc thật đúng là giàu chảy mỡ a, vừa ra tay đã hào phóng như vậy.


Bất quá như thế càng khiến đám người vui mừng, lòng tin tăng mạnh.


“Mục tiêu đầu tiên là Mê Linh Sâm Lâm.” Vạn Ứng Thiên kiến nghị:


“Mê Linh Sâm Lâm chỉ còn một gốc thụ yêu Tứ Cảnh Chí Tôn trấn thủ, đó cũng là nơi tọa lạc của đám kiến hôi Lạc Gia, chúng ta toàn diện tập kích, đồ sát sạch sẽ bọn chúng.”



“Không tồi, Mê Linh Sâm Lâm và Nam Thiên Môn xa xôi, tin chắc bọn chúng không thể kịp thời chi viện.”


“Lên đường!” Chư vị Chí Tôn đồng loạt đứng lên, sát khí lẫm liệt.


Bọn hắn có đến từ Kiếm Châu, có đến từ Nam Vực, có đến từ Tây Châu, có đến từ Đông Vực…lúc này đều muốn lôi đình nhất kích, chặt đứt tay chân của Lạc Nam.


“Hahaha, bổn gia chủ đợi tin tốt từ các vị.” Lưu Dương cất tiếng cười to, kích hoạt một tòa Truyền Tống Trận trong Nghị Sự Phòng.


Truyền Tống Trận này sẽ trực tiếp truyền tống đám người ra khỏi Bí Cảnh, là Trận Pháp bí mật của Lưu Gia bố trí trong thời gian qua để thuận tiện hành động.


Các vị Chí Tôn vui mừng gật đầu, cất bước vào trong Truyền Tống Trận.


VÙ VÙ VÙ VÙ…


Vô số Trận Văn sáng lên, thân ảnh các vị Chí Tôn đã nhanh chóng biến mất.



Cách Ẩn Thế Bí Cảnh một vạn dặm, trong sơn cốc hoang vắng, Truyền Tống Trận hừng hực sáng lên, thân ảnh một đám cường giả tự tin bước ra.


Thình lình chính là Huyết Thương Thiên, Kiếm Hoàng Dận, Khai Thế Quân, Thổ Toái Chí Tôn, Viêm Kình, Vạn Ứng Thiên, Lưu Gia Trưởng Lão và 50 vị Tử Sĩ.


“Lập tức giết Mê Linh Sâm Lâm.” Huyết Thương Thiên máu huyết sôi trào nói, thù mới hận cũ hắn muốn tính gọn với Lạc Nam lần này.


Chư vị Chí Tôn gật đầu, bọn hắn bí mật xuất kích, hơn nữa lại còn liên thủ thành một khối cường đại, Lạc Nam dù bản lĩnh thông thiên cũng không thể lường trước được chuyện này, chắc chắn không kịp trở tay.


Nghĩ đến đây, bọn hắn đưa tay xé rách không gian, muốn lập tức dịch chuyển đến Mê Linh Sâm Lâm.


“Các vị cố nhân đi đâu mà vội vàng thế?”


Một tiếng cười tủm tỉm truyền đến hỏi thăm.


Đồng tử trong mắt đám người nhất thời co rút lại, ánh mắt hướng đến trên không.


Chỉ thấy bên trên đỉnh núi, một khuôn mặt ám ảnh cả đám nhất thời hiện ra, hắn đang ngồi ung dung chớp chớp mắt nhìn đám người mình, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.


“Lạc Nam!?” Toàn trường nhất thời nhảy dựng, đáy lòng siết chặt.


Vì sao hắn có mặt ở đây?


Vì sao hắn dường như đã nắm được mọi chuyện?


Vì sao hắn dám một mình chặn đường các vị Chí Tôn?


Trong lúc nhất thời, cõi lòng bất an, một đám Chí Tôn vậy mà sinh ra mãnh liệt kiêng kỵ.


Lạc Nam nhếch miệng cười cười, hướng về Lưu Gia Trưởng Lão chắp tay nói:


“Đa tạ Lưu Gia đã trong ứng ngoại hợp, giúp bổn cung có thể vây giết sạch sẽ đám già này.”


“Ngươi!” Lời vừa nói ra, toàn bộ Chí Tôn biến sắc, ánh mắt ác liệt chuyển sang nhìn chằm chằm lão già trưởng lão của Lưu Gia.


“Đừng tin lời hắn!” Lão già xém chút vãi ra quần:


“Lưu gia và các vị cùng một phe, tuyệt đối không được nghe hắn khích bác ly gián.”


“Lưu Thái Trưởng Lão, đến lúc này rồi không cần diễn kịch với bọn hắn nữa đâu.” Lạc Nam thành thật nói:



“Đa tạ Lưu Gia giúp ta tính kế.”


“Ngươi câm miệng cho ta!” Lưu gia trưởng lão thở hổn hển.


“Khốn kiếp, hắn ngay cả tên của ngươi cũng biết, còn dám nói không phải đồng bọn?” Huyết Thương Thiên mắng to.


Sắc mặt đám người Khai Thế Quân cũng trở nên vô cùng bực tức, bọn hắn ngay cả tên Lưu Gia Trưởng Lão còn chưa biết, vậy mà Lạc Nam lại trực tiếp gọi ra, Lưu Gia còn dám nói bản thân mình trong sạch.


Truyền Tống Trận này là do Lưu Gia bố trí, tất cả bọn hắn là do Lưu Gia tập hợp…toàn bộ quá trình chỉ có Lưu Gia biết được.


Nếu Lưu Gia không phản bội, làm sao Lạc Nam có thể tìm đến tận đây?


“Tiểu súc sinh đừng tiếp tục ngậm máu phun người!” Lưu Thái chính thức phẫn nộ, ông ta muốn chứng minh bản thân trong sạch, lập tức lao lên tấn công Lạc Nam.


Chỉ là vừa mới cường thế lao lên, bên cạnh Lạc Nam đã xuất hiện một đám thân ảnh buộc hai chân của Lưu Thái vô thức dừng lại, trong mắt không thể che giấu sự kiêng kỵ.


Mà khi nhìn thấy tình cảnh này, một đám Chí Tôn biểu lộ như ăn phải con ruồi, nghiến từng chữ một:


“Trang chủ Kiếm Đan Sơn Trang – Nhàn Phong?”


“Không sai!” Nhàn Phong thản nhiên đứng thẳng, lạnh nhạt gật đầu, Trùng Dương Kiếm trong tay tỏa ra từng cơn sóng thần uy nghiêm lẫm liệt.


“Nam Thiên Môn Nhị Trưởng Lão, Cửu Trọng Chí Tôn – Đàm Tùng?” Kiếm Hoàng Dận hít một hơi.


“Hân hạnh!” Đàm Tùng mỉm cười ôn hòa, vuốt vuốt râu trên cằm, Động Thiên Kiếm như thiết trụ được vác trên vai.


“Nam Thiên Môn Tam Trưởng Lão, Lĩnh Quân Chí Tôn – Triệu Dũng?” Khai Thế Quân biến sắc.


“Các ngươi chuẩn bị đón nhận cái chết chưa?” Triệu Dũng mắt hổ dựng thẳng, chiến giáp lấp lánh ngân mang, chiến kiếm trong tay lấp lóe bạch sắc vạn trượng.


“Lão già ngươi là gốc thụ yêu ở Mê Linh Sâm Lâm?” Vạn Ứng Thiên nhìn chằm chằm một lão già.


“Đúng là lão phu.” Bồ Ma Thụ lưng còng chống gậy gật gù.


“Hải Long Cung hai vị Chí Tôn?” Huyết Thương Thiên siết chặt nắm tay.


Hải Long Chí Tôn cùng Hải Long Lão Tổ nhếch miệng cười lạnh, nhiệt huyết sục sôi, đã lâu rồi mới thấy thế trận lớn đến bực này.


Mọi thứ vẫn chưa dừng lại…


Bởi vì từng bóng hình tuyệt mỹ cũng đã hiện ra bên cạnh Lạc Nam.


Tuyết Mộng Thiên Nữ.


Yên Thê.


Lê Sa.


Cốt Nữ.


Bốn vị Nữ Chí Tôn của Đông Hoa Cung.


Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, chỉ thấy hai vị nam tử trung niên cũng lạnh lùng từ phía sau bước ra.


“Ông chủ Đông Hoa Khách Sạn, ngươi làm sao có mặt ở đây?” Viêm Kình căm giận nhìn một trong hai nam tử trung niên quát lớn.


“Cao gia cũng muốn xen vào chuyện này?” Lưu Thái nộ hống.



“Cái gì Cao Gia?” Viêm Kình nhíu chặt chân mày hỏi.


“Hai kẻ đó, một là Đại Trưởng Lão của Cao Gia tên Cao Viễn, một là Nhị Trưởng Lão của Cao Gia – Cao Trọng.” Lưu Thái trầm giọng nói: “Là người của Ẩn Thế Gia Tộc.”


“Cái gì?” Viêm Kình biến sắc, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhất thời lửa giận ngập trời:


“Là Cao Gia các ngươi báo tin cho Lạc Nam đúng không?”


“Đương nhiên.” Cao Viễn hừ lạnh: “Các ngươi muốn tính kế hãm hại ân công, bổn tọa sao có thể trơ mắt mà nhìn?”


“Chuyện này là sao?” Đến lượt Lưu Thái không tài nào hiểu nổi:


“Viêm Ngục Tộc và Cao Gia nhận thức à?”


“Haha, cũng không giấu gì…” Cao Viễn nhàn nhạt cười:


“Năm đó bổn tọa thành lập Đông Hoa Khách Sạn ở Đông Vực, Viêm Ngục Tộc tưởng rằng ta không có bối cảnh nên lấy thế hiếp người, muốn trợ giúp tiểu thư của bọn chúng bắt nhi tử Cao Dương của ta làm nam sủng, cũng may có Lạc Nam ân công ra mặt cứu giúp, đồng thời ta cũng biết được Lưu Gia là kẻ thù của ân công.”


“Kể từ ngày đó, Cao Gia liền giúp đỡ ân công để ý nhất cử nhất động của Lưu Gia các ngươi rồi.”


‘Khốn kiếp!” Lưu Thái ngửa đầu mắng to.


Mà một đám Chí Tôn bên phía hắn cũng là biểu lộ xấu xí đến cực điểm, nhao nhao hướng Viêm Kình mắng chửi:


“Thành sự không có, bại sự có thừa…Viêm Ngục Tộc của ngươi báo hại tất cả.”


Viêm Kình xém chút phun ra một ngụm máu, trong lòng mắng chửi Viêm Oanh dưới suối vàng đến tám trăm ngàn lần, thật là đồ báo hại.


Hắn xin thề với trời, hắn không hề biết Cao Viễn còn là người thuộc Ẩn Thế Gia Tộc.


Không ngờ chỉ vì chút ân oán năm xưa, Viêm Ngục Tộc vì quá nuông chiều Viêm Oanh tác oai tác quái mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến như vậy.


Nếu Viêm Ngục Tộc không nuông chiều Viêm Oanh khi dễ Đông Hoa Khách Sạn, Lạc Nam sẽ không thể đứng ra, và không thể cùng Cao Viễn có cơ hội nhận thức, trở thành ân công của cả nhà Cao Viễn.


Mà như thế, Cao Gia cũng sẽ không bí mật giúp hắn theo dõi Lưu Gia...kế hoạch tàn độc tập kích bất ngờ của đám địch nhân khả năng rất cao là sẽ thành công.


Đáng tiếc, thế gian này vốn không có thuốc hối hận, có nhân có quả khiến ngươi không lường trước được.


Lạc Nam sau khi nhận được tin tức từ Cao Viễn, không do dự sử dụng Thiên Cơ Lâu dò ra ý đồ của địch nhân, thành công tụ hợp cường giả của mình đến nơi này.


Kế đến…chính là một cuộc chém giết sòng phẳng.



Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ <3


///


Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:


- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU


- Momo và viettelpay: 0942973261


- Paypal: [email protected]


E chân thành cảm ơn


Con Đường Bá Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ Truyện Con Đường Bá Chủ Story Chương 2376: Đại chiến sắp đến
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...