Con Đường Bá Chủ

Chương 2329: Siêu Bom Địa Ngục

316@-
“Thiên Lệnh Giáo!”


 


Lạc Nam ngưng trọng nhìn lên bầu trời.


 


Thổ Hành Tông và một đám cường giả các nơi cũng âm thầm giật mình, không hiểu vì sao Thiên Lệnh Giáo sẽ xuất hiện ở nơi này.


 


Phải biết rằng hành tung của Thiên Lệnh Giáo là cực kỳ bí ẩn, ngày thường chỉ săn giết các mục tiêu, đối với đại sự trong thiên hạ hoàn toàn chẳng thèm ngó đến.


 


Vậy mà đột ngột Thiên Lệnh Giáo công khai hàng lâm, lại dùng Vô Hiệu Phù Trận ngăn cản Lạc Nam bóp nát Phù Chú chạy trốn.


 


Chẳng lẽ Thiên Lệnh Giáo này có giao tình với Thổ Hành Tông, đến để chi viện hay sao?


 


Bất quá diễn biến tiếp theo liền khiến tất cả bọn hắn đều biết mình đã lầm.


 


Chỉ thấy một vị nữ thiên tài của Thiên Lệnh Giáo ánh mắt cực độ oán độc nhìn lấy Lạc Nam, gằn từng chữ một:


 


“Giỏi cho ngươi, dám đặt chân vào Nam Vực.”


 


“Thì ra là huynh muội bại tướng dưới tay bổn cung.” Lạc Nam dù trọng thương cũng lên tiếng cười nhạt.


 


Hiển nhiên hai người dẫn đầu Thiên Lệnh Giáo hành động chính là La Ngọc và La Hiên.


 


Không thể không nói đám Thiên Lệnh Giáo đánh hơi cực nhanh, trước đó ở trong Kim Tự Thổ Hành Trận phong tỏa bốn phương tám hướng ngăn cách với bên ngoài, tin tức không thể lộ ra được.


 


Vậy mà Thiên Lệnh Giáo vẫn đánh hơi tìm đến kịp thời trong thời khắc hắn dự định bỏ chạy.


 


“Bước chân vào Nam Vực là sai lầm lớn nhất của cuộc đời ngươi.” La Hiên ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Nam, trong giọng nói không che giấu được phẫn nộ.


 


Hắn phẫn nộ không chỉ vì đệ đệ La Tuấn bị Lạc Nam giết chết, mà còn vì Lạc Nam dám đặt chân vào Nam Vực, lại còn gây ra động tĩnh lớn như thế, quậy đục nước một cái Chí Tôn Thế Lực có tiếng tăm.


 


Rõ ràng Lạc Nam biết rõ Nam Vực là địa bàn của Thiên Lệnh Giáo, hắn dám bước vào gây sự như thế chứng tỏ chưa từng để Thiên Lệnh Giáo vào trong mắt a.


 


Đổi lại là La Hiên, hắn tự nhận hắn không dám đi vào Tây Châu một cách tùy tiện, có đi thì cũng điệu thấp hành sự, nào dám rêu rao tác oai tác quái như Lạc Nam?


 


“Hahaha.” Trước lời nói của La Hiên, Lạc Nam ngửa đầu cười dài:


 


“Đọc lại tên của bổn cung đi! Nam Vực của các ngươi là đặt tên từ cảm hứng trong tên của bổn cung, Nam Vực chính là địa bàn của ta, thích đến thì đến, thích đi thì đi, sợ cái rắm gì?”


 


“Ngươi…” Một đám cường giả nghe mà khóe môi giật giật, biết rõ con hàng này ăn nói xằng bậy vẫn không nhịn được tức giận.


 


Huyết Hàn Lệ nhịn không được nhìn Lạc Nam sâu thêm vài phần, mặc dù nàng đang đỡ lấy nam nhân này, biết rằng trạng thái của hắn cực kỳ bất ổn, nhưng hắn vẫn mây trôi nước chảy đến như thế.


 


Thử hỏi mà xem, ở giữa một vòng vây toàn địch là địch, hắn đang trọng thương, nỏ mạnh hết đà vẫn dám lớn lối và khí phách như thế.


 


Phần can đảm này thật sự khiến người bội phục.


 


Nhưng càng như thế, các cường giả Nam Vực càng không thể để Lạc Nam sống sót rời đi, tiểu tử này chính là yêu nghiệt của Kiếm Châu, tương lai là đại họa của Nam Vực.


 


“Chết!”


 


Nếu nói về người hận Lạc Nam nhất không ai qua được Thổ Hàn Duệ.


 


Tên tiểu tử này khiến mặt mũi của nàng mất sạch, khiến nàng hai lần lâm vào trạng thái nhục nhã giữa đương trường, không giết hắn không xả được cơn giận.


 


Mặc kệ toàn trường đang nghĩ gì, Thổ Hàn Duệ một lần nữa điều động sức mạnh của Tam Cảnh Chí Tôn xuất thủ.


 


Lạc Nam híp lại ánh mắt, dự định thi triển Long Đằng Thoát Xác tránh thoát một kiếp.


 


Huyết Hàn Lệ thì dự định gắng sức cứu hắn, tuy rằng nàng hiện tại chỉ còn là Linh Hồn…nhưng khi còn sống chiến lực mạnh hơn Thổ Hàn Duệ.


 


Bất quá không cần Lạc Nam và nàng ra tay, vùng không gian sau lưng huynh muội La Hiên xuất hiện gợn sóng.


 



Từ trong đó, một tên nam tử cao lớn bước ra, thân mặc hắc y, mặt đeo mặt nạ như đôi cánh quạ đen, che đậy diện mạo cực kỳ bí hiểm.


 


Hắn vung tay, cách không đấm một quyền.


 


RĂNG RẮC.


 


Một quyền này đấm từ khoảng cách cực xa nhưng lại nổ ra ngay tại trước mặt Thổ Hàn Duệ, khiến uy áp của Tam Cảnh Chí Tôn như nàng phá diệt, thân thể liên lục lùi bước.


 


“Ngũ Cảnh Chí Tôn? Các hạ là vị trưởng lão nào của Thiên Lệnh Giáo?” Thổ Cuồng Hào nâng đỡ phu nhân của mình, ánh mắt lóe lên một tia kiêng kỵ nhìn chằm chằm nam tử cao lớn.


 


“Haha, đến tốt lắm…”


 


Nam tử chưa kịp mở miệng, chỉ nghe Lạc Nam hưng phấn vỗ tay, nhìn nam tử áo đen thân mật nói chuyện:


 


“Trưởng lão cứu bổn thiếu đi! Thân phận Thiên Lệnh Thiếu Chủ của ta hôm nay sợ rằng phải bại lộ ra ánh sáng.”


 


“Cái gì?” Toàn trường hãi hùng khiếp vía.


 


Thổ Cuồng Hào và Thổ Hàn Duệ cũng xém chút ngã nhào.


 


“Câm miệng!” La Ngọc nhịn không được yêu kiều mắng chửi:


 


“Tên vô liêm sĩ, ai là người một phe với ngươi?”


 


“La Ngọc sư muội đừng giận, ta biết lần trước lỡ nhìn thấy thân thể mê người của muội làm muội chưa hài lòng, trở về bổn thiếu sẽ bồi tội.” Lạc Nam chân thành nói.


 


Ánh mắt đám người càng quỷ dị hơn, chẳng lẽ Lạc Nam thật sự là Thiên Lệnh Thiếu Chủ? Chẳng trách dám ở Nam Vực tung hoành.


 


Huyết Hàn Lệ dở khóc dở cười, nhịn không được truyền âm cho hắn: “Đứng đắn một chút, chọc địch nhân chỉ khiến cục diện bất lợi.”


 


“Tên súc sinh này!” La Ngọc sắc mặt đỏ bừng vì uất ức, Không Gian Chi Lực triển khai, muốn lao đến cùng Lạc Nam phân định sinh tử.


 


“Đừng làm bậy!” La Hiên nhanh tay chụp muội muội kéo lại, hít sâu một hơi nói:


 


“Muội không phải đối thủ của hắn.”


 


“Nhưng mà hắn đã trọng thương.” La Ngọc không phục đáp.


 


“Hắn quỷ kế đa đoan, đừng để mắc bẫy.” La Hiên trầm ổn nói.


 


Nam tử áo đen lúc này bước lên một bước, dù cũng là Ngũ Cảnh Chí Tôn nhưng áp bách của hắn rõ ràng mạnh hơn cả Thổ Cuồng Hào một bậc, lạnh lùng lên tiếng:


 


“Lạc Nam là mục tiêu chủ chốt của Thiên Lệnh Giáo, người không phận sự rút lui đi!”


 


Lời nói vừa ra, sắc mặt một vài vị Chí Tôn mãnh liệt trầm xuống, điển hình nhất là phu phụ Thổ Cuồng Hào, Diệp Mộc Chí Tôn và Thất Hồn Diệm.


 


Bọn họ đều là lão quái vật, ở đây không có ai là người ngu xuẩn cả.


 


Lạc Nam này cả người đầy rẫy thủ đoạn, chỉ riêng công pháp hắn tu luyện, bí thuật của hắn, các loại Chí Bảo của hắn, Binh Nhân Tộc của hắn, Chí Tôn Pháp Tướng của những nữ nhân dưới trướng hắn.


 


Tất tần tật đều là đồ cao cấp, ngay cả Chí Tôn nhìn vào cũng âm thầm thèm chảy nước bọt.


 


Có thể nói Lạc Nam là một kho tàng di động, so với những di tích cổ đại tài sản còn phong phú hơn, ai đoạt được hắn sẽ chiếm được tất cả.


 


Các vị Chí Tôn ở hiện trường đều muốn húp một chén canh, làm sao để cho Thiên Lệnh Giáo chiếm đoạt sạch sẽ?


 


Nghĩ đến đây, Thổ Cuồng Hào cũng không chịu thua kém bước đến đối mặt nam tử của Thiên Lệnh Giáo, gằn từng chữ một:


 


“Thổ Hành Tông vì đối phó Lạc Nam đã tổn thất đại trưởng lão, thuộc hạ cường giả tử thương vô số, Thiên Lệnh Giáo muốn đoạt trắng trợn như thế, khó tránh khỏi có chút bá đạo.”


 


“Chúng ta chính là bá đạo!” Nam tử áo đen cười ngạo nghễ:


 


“Một là các ngươi ngoan ngoãn nhìn hắn thuộc về chúng ta, hai là các ngươi bị Thiên Lệnh Giáo để mắt đến!”



 


“Ngươi…” Thổ Cuồng Hào giận đến tái mặt.


 


OÀNH!


 


Bỗng nhiên thương khung chấn động.


 


VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…


 


Bão cát điên cuồng rít gào, vạn dặm bầu trời đã bị cát và đá mịt mù bao phủ.


 


Đại sơn phía sau của Thổ Hành Tông, một cổ uy áp khủng bố quét ngang tất cả, hung hăng nện về phía nam tử áo đen.


 


Nam tử áo đen tròng mắt híp lại, hai quyền dũng mãnh đấm ra.


 


OÀNH OÀNH!


 


Không gian kịch chấn, nam tử áo đen liên tục lùi vài bước chân, sắc mặt hơi đổi, cao giọng quát:


 


“Thì ra là lão tông chủ Thổ Hành Tông, thực lực tiến bộ không ít a, vậy mà bước vào Lục Cảnh.”


 


“Lão phu tuy già nhưng còn chưa đến mức nhìn Thiên Lệnh Giáo đến tận cửa gây sự.” Thanh âm vang vảng từ núi cao trầm thấp vọng ra:


 


“Thiên Lệnh Giáo ngươi tuy lợi hại…nhưng đừng quên chúng ta nơi này có Vạn Mộc Giáo, Thất Hồn Thế Gia và một vài Chí Tôn Thế Lực khác.”


 


“Một khi chúng ta liên thủ, có thể cùng Thiên Lệnh Giáo sống mái một phen.”


 


“Tham kiến phụ thân!” Thổ Cuồng Hào vội vàng hướng về ngọn núi khom người cúi đầu:


 


“Nhi tử vô dụng để Thổ Hành Tông mất hết mặt mũi.”


 


“Không sao cả, chỉ cần cướp được tiểu tử kia…mọi tổn thất đều có thể bù đắp.” Thanh âm hờ hững hồi đáp.


 


“Con mẹ nó!” Lạc Nam nhảy dựng cả lên, trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông của Thiên Lệnh Giáo mắng chửi tám trăm lần.


 


Rõ ràng trước đó hắn nháo nhào đủ kiểu nhưng lão quái vật của Thổ Hành Tông vẫn không thèm ló mặt, kết quả Thiên Lệnh Giáo vừa đến khi dễ đã khiến ông ta chui ra.


 


Lục Cảnh Chí Tôn a, lão quái vật trong lão quái vật, e rằng ngay cả ở Trung Châu thì đây cũng là đại cường giả hàng đầu.


 


Đáng nói hơn cả, lão quái này còn muốn cướp đoạt mình.


 


“Nàng vào Đông Hoa Cung, chuyện kế tiếp để ta lo.” Lạc Nam truyền âm cho Huyết Hàn Lệ.


 


“Ngươi thật sự ổn không?” Nàng lo lắng đến cực điểm.


 


“Nàng ở lại cũng chẳng giúp được gì, tin tưởng ta.” Lạc Nam trịnh trọng nói.


 


Huyết Hàn Lệ lần đầu tiên cảm giác được bất lực, chỉ hận không thể đúc lại cơ thể càng sớm càng tốt.


 


Tin tưởng vào nam nhân, nàng hóa thành luồng khói tiến vào Đông Hoa Cung.


 


Lạc Nam hít sâu một hơi, âm thầm tìm đến món vật phẩm thu được từ chiếc Rương Đặc Biệt màu hoàng kim thu được từ bồn tắm của Yên Thê, trong lòng lóe lên hy vọng.


 


Nếu vẫn chẳng phát hiện thứ gì mang tính đột phá, hắn đành sử dụng đến Vạn Vũ Môn.


 


Mặc dù vào Vạn Vũ Môn sẽ tốn rất nhiều thời gian để làm nhiệm vụ, có khả năng lỡ hẹn với Huyền Lôi Đế Tôn…nhưng đó là cách duy nhất thoát khốn vào lúc này.


 


Vật phẩm từ Không Gian Hệ Thống dần được Lạc Nam chạm đến, toàn trường không ai hay biết…


 


Mà sắc mặt của hắn càng lúc càng trở nên quái lạ…


 


To và tròn?


 



“Thổ Hành Lão Tông Chủ tiền bối nói không sai!”


 


Một đám Chí Tôn đến từ các thế lực như tìm thấy chỗ dựa, liền nhao nhao hợp thành một khối, hướng về nam tử áo đen của Thiên Lệnh Giáo sẳng giọng:


 


“Nếu Thiên Lệnh Giáo muốn một nhà độc chiếm chiến lợi phẩm, vậy thì xem thử ai bản lĩnh hơn đi!”


 


Trong lúc nhất thời, nam tử áo đen trầm mặc…mà ngay cả La Hiên và La Ngọc sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.


 


“Chậc chậc, chẳng ngờ bổn cung lại có sức hấp dẫn đến như thế, được một đám Chí Tôn thèm thuồng đến nhỏ dãi.” Lạc Nam tấm tắt chép miệng không thôi:


 


“Để ta làm trọng tài, các vị chiến đi, bên nào còn sống ta liền theo người đó!”


 


“Câm miệng!” Chư vị Chí Tôn như tìm ra kẻ để trút giận, cùng lúc bạo phát uy áp nghiền về phía hắn.


 


NGAO!


 


Long Đằng Thoát Xác triển khai, Lạc Nam lột ra để lại một cái xác rồng, thân thể khỏe khoắn nhảy nhót hiện ra ở một nơi khác.


 


“Ngươi…” La Ngọc biến sắc khi thấy cảnh tượng này, vừa rồi cũng may có đại ca La Hiên nhắc nhở, bằng không nàng đã rơi vào quỷ kế, có khả năng bị Lạc Nam bắt làm con tin.


 


“Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt.” Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, chẳng ai nghĩ đến vào thời khắc này mà Lạc Nam còn thủ đoạn để khôi phục trạng thái hoàn hảo.


 


“Chia đôi!” Nam tử áo đen không do dự nữa, cuối cùng làm ra quyết định:


 


“Thiên Lệnh Giáo nguyện cùng các vị chia đôi tài sản thu được trên thân Lạc Nam!”


 


“Tốt, như vậy là tốt nhất!” Một đám Chí Tôn thoải mái cười to, với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Lạc Nam vừa thi triển, dù rằng chỉ lấy được một món cũng là đại thu hoạch rồi.


 


So với các Chí Tôn Thế Lực, những Thánh Đế Thế Lực trở xuống chỉ có thể âm thầm ao ước a, đừng nói là húp canh, bọn hắn ngay cả mảnh xương cũng không có a.


 


Trong lúc nhất thời, lấy nam tử áo đen và Thổ Cuồng Hào cầm đầu, cả đám Chí Tôn đem Lạc Nam vây vào trung tâm.


 


Chỉ cần đem tiểu tử này trấn áp và sưu hồn, còn sợ không thu được tất cả tài sản sao?


 


Nhớ đến mỹ nhân của Đông Hoa Cung, một đám Chí Tôn trong mắt lóe lên vẻ dâm dục, thật sự hấp dẫn a.


 


“Hàn Duệ!”


 


Lạc Nam dường như không phát hiện ánh mắt của tất cả, hắn bi phẫn rống to, ngón tay run run chỉ vào Thổ Hàn Duệ:


 


“Chúng ta đã từng…nàng vậy mà muốn cùng bọn hắn xem ta như chiến lợi phẩm.”


 


“Bịch miệng thúi của hắn lại!” Thổ Hàn Duệ thở hổn hển, biết rằng con hàng này sẽ không nói chuyện tốt lành.


 


“Chính ta!” Lạc Nam rống:


 


“Chính ta đã đưa nàng lên đỉnh vu sơn, làm bụng nàng to lên!”


 


Thổ Hàn Duệ toàn thân phát run, tên khốn kiếp còn dám nhắc lại thủ đoạn bẩn thỉu vừa rồi.


 


Lạc Nam âm thầm cười trộm, nam nhân của ngươi dám có ý đồ bất chính với mỹ nhân Đông Hoa Cung, ta liền để phu thê các ngươi lãnh đủ.


 


“Phù phù phù…” Thổ Cuồng Hào cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù trong lòng đã sớm nộ khí xung thiên, hơi thở ra cả lửa.


 


“Con hàng này không có phong phạm của Đông Hoa Cung Chủ gì cả.” Toàn trường âm thầm lắc đầu.


 


Tiểu tử này thật sự yêu nghiệt nhưng da mặt cũng quá dày, tính tình vô lại, chẳng hiểu vì sao có được nhiều mỹ nhân đi theo như thế.


 


“Cẩn thận chiêu trò của hắn, hắn có thể gọi mấy nữ Chí Tôn ra đánh lén.” Diệp Mộc Chí Tôn lên tiếng nhắc nhở.


 


“Yên tâm, để ta dùng Hồn Lực Chí Tôn công kích hắn từ xa.” Thất Hồn Diệm mở miệng đề nghị.


 


“Ta có bằng chứng!” Lạc Nam hừ lạnh nói:



 


“Bằng chứng giữa ta và Hàn Duệ, về thời gian giữa chúng ta, bụng nàng còn đang nhỏ lại.”


 


Toàn trường vô thức vểnh tai, tên này nhiều lần nhắc đến như vậy không lẽ là sự thật?


 


Nhẫn Trữ Vật lóe lên, chỉ thấy hắn lấy ra một kiện đồ vật.


 


“Cẩn thận!” Nam tử áo đen nghiêm nghị cảnh báo.


 


Bất quá khi chứng kiến hình thù của món đồ vật đó, sắc mặt tất cả đồng loạt trở nên cổ quái.


 


Một bờ mông.


 


Không sai, đồ vật mà Lạc Nam cầm trong tay lúc này là một bờ mông, hay nói đúng hơn là một pho tượng cái mông đang vểnh lên trời.


 


“Xì…” La Ngọc khinh bỉ phi một tiếng, con hàng này quá mức đê tiện.


 


“Thứ quỷ gì thế?” Chư vị Chí Tôn đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không nhận thức được cái đó là gì.


 


“Đây là pho tượng cái mông ta căn cứ vào kích thước mông của Hàn Duệ tạo nên mỗi lúc nhớ về nàng.” Lạc Nam cảm thán nói.


 


Vô số người nhịn không được quét mắt nhìn đến bờ mông của Thổ Hàn Duệ, giống không?


 


“Kinh tởm!” Thổ Hàn Duệ lồng ngực phập phồng, lệ khí công tâm, hai mắt phóng hỏa.


 


Sống từng ấy năm, chưa từng nộ đến như vậy.


 


“Súc sinh, bổn tọa muốn ngươi chết!”


 


Thổ Cuồng Hào rốt cuộc chẳng nhịn được nữa, thê tử liên tục bị kẻ thù chế nhạo, hắn sắp điên rồi.


 


Thổ Hành Pháp Tướng hiện ra, ngôi sao thổ cự đại giữa trung tâm xoay tròn, một quyền mang theo tất cả sức mạnh của Ngũ Cảnh Chí Tôn hung hăng đấm thẳng.


 


Hận không thể tru diệt tên tặc tử kia càng sớm càng tốt.


 


Lạc Nam chỉ chờ có thể, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý, nâng lên bờ mông trong tay ném thẳng về công kích của đối thủ.


 


“Dừng tay!” Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, nam tử áo đen gào thét.


 


Đáng tiếc Thổ Cuồng Hào phẫn nộ lấn át lý trí, mặc kệ tất cả, công kích vẫn thô bạo không gì cản nổi.


 


“Kích nổ đi!” Lạc Nam điên cuồng ngửa đầu cười dài:


 


“Siêu Bom Địa Ngục!”


 


Tiếng cười vừa dứt, Thổ Hành Pháp Tướng đã đấm vào bờ mông.


 


Như một quả bom được cung cấp năng lượng, bờ mông ầm ầm bạo liệt.


 


Theo sau đó…


 


BỦM!


 



 


Chúc cả nhà ngủ ngon <3


 


Nhân kỷ niệm sinh nhật 4 năm, ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:


 


- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU


- Momo và viettelpay: 0942973261


- Paypal: [email protected]


 


E chân thành cảm ơn


Con Đường Bá Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ Truyện Con Đường Bá Chủ Story Chương 2329: Siêu Bom Địa Ngục
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...