Con Đường Bá Chủ

Chương 2124: Chí Tôn đại chiến

267@- “Chí Tôn hàng lâm…”

Tử Toàn Cơ cảm nhận được uy áp khủng khiếp từ bên trong không gian đang cuồn cuộn tiến ra, trong uy áp có kiếm khí ngập trời đủ sức chém nát thiên địa mà sắc mặt trắng bệch.

Bản thân nàng là một nhân vật Thánh Đế Viên Mãn tiệm cận Chí Tôn, nhưng càng là như vậy nàng càng hiểu rõ sự khủng bố của Chí Tôn là như thế nào.

Tiệm cận Chí Tôn và Chí Tôn dù chỉ cách nhau quá trình chuyển hóa Chí Tôn Lực cùng đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng, nhưng từng ấy cách biệt chênh lệch giống như trời và đất, là khoảng cách mà nàng vô pháp bù đắp.

Bên dưới Chí Tôn Lực, tất cả lực lượng chính là cặn bã.

Dưới sức mạnh của Chí Tôn Pháp Tướng, các loại vũ kỹ, công pháp do Thánh Đế thi triển không có ý nghĩa.

Lần trước chỉ một luồng linh hồn Chí Tôn của Vạn Linh Tộc Trưởng đã xém chút ép đám người rơi vào đường cùng, buộc Lạc Nam phải đe dọa tự bạo Chí Bảo Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, đồng quy vu tận mới thành công giải vây.

Nhưng lần này kẻ đến lại chính là bản thể Chí Tôn, hơn nữa còn là Chí Tôn của Thiên Địa Sủng Nhi như Kiếm Phách Tộc, e rằng dù Lạc Nam thật sự tự bạo Chí Bảo cũng không thể tạo nên bất kỳ hiệu quả nào.

“Công tử, tiện thiếp xin lỗi, là ta liên lụy ngươi…” Tử Toàn Cơ hít sâu một hơi, nhìn hắn chân thành nói:

“Ngươi mau chạy trốn, ta sẽ ở lại gánh tội.”

Lạc Nam mặc kệ lời nói của Tử Toàn Cơ, cũng không thèm trả lời nàng.

Lúc này trong đầu hắn đang luân chuyển vô số suy nghĩ, cố gắng tìm đủ biện pháp để thoát khỏi tử cục.

Tự bạo Cấm Kỵ Chi Nhãn là biện pháp đầu tiên mà hắn nghĩ đến.

Một khi Cấm Kỵ tự bạo, đừng nói là Chí Tôn, e rằng toàn bộ Kiếm Mộ hoặc phần lớn lãnh thổ Kiếm Châu cũng sẽ theo đó chôn vùi, hủy diệt tất cả.

Nhưng rất nhanh Lạc Nam lắc đầu, chỉ vì kẻ địch cấp độ Chí Tôn mà lại phải tự bạo Cấm Kỵ thì thật không đáng.

Thứ kế tiếp hắn nghĩ đến là sử dụng Chí Tôn Phù Chú của Trụ Việt Mẫu Tôn, mang theo Tử Toàn Cơ trốn đến Trụ Việt Tông lánh nạn.

Nhưng một khi làm như vậy, e rằng hắn sẽ phải kẹt lại Trụ Việt Tông một thời gian để làm sáng tỏ, chứng minh rõ ràng mọi việc về nguyên nhân mình có được phù chú của Trụ Việt Mẫu Tôn luyện chế, từ đó bỏ lỡ nhiệm vụ gia nhập Nam Thiên Môn.

“Kẻ nào dám nghịch Kiếm Phách Tộc, để mạng lại cho bổn tôn!”

Thanh âm cao cao tại thượng một lần nữa vọng lên, Chí Tôn uy áp đã ngày càng gần, sự bá đạo ép đến không gian xuất hiện vô số vết rạn, Tử Toàn Cơ một chân quỳ gối xuống đất, gánh chịu không nổi cảm giác áp bách.

Lạc Nam nghiến chặt hàm răng, Chí Tôn là nhân vật có uy năng vượt xa Thánh Đế, thần thức của bọn họ e rằng có thể quét khắp phạm vi Kiếm Mộ, ngoài ra còn có thể di chuyển trong không gian một cách dễ dàng, nên việc bỏ chạy ngay lúc này cực kỳ bất khả thi.

Ngay cả Tinh Không Chi Long như Âu Dương Thương Lan, Thời Không Hoàng Tộc như Tuế Nguyệt cũng khó mà mang theo hắn đào tẩu khỏi thần thức của Chí Tôn ngay lập tức được.

Dù chạy xa đến đâu, Chí Tôn cũng sẽ lập tức đuổi kịp trong gang tấc.

Cách duy nhất là tạo nên một thứ gì đó thu hút sự chú ý của Chí Tôn, cản trở Chí Tôn, làm Chí Tôn phân tâm mà nhất thời không thể tìm ra chính mình.

Ánh mắt Lạc Nam lóe lên tia sáng quyết đoán, bờ môi nở nụ cười gằn:

“Để ngăn chặn Chí Tôn, chỉ có Chí Tôn xuất hiện!”

Nghĩ là làm, không hề do dự nữa, hắn vội vàng bắt lấy Kiếm Thanh và Kiếm Huyền đang hôn mê bất tỉnh nhốt vào một trong số các hành tinh trong đan điền, vòng tay ôm chặt vòng eo của Tử Toàn Cơ.

Đồng thời trong lòng bàn tay hiện ra một khối Ngọc Bội đỏ rực như máu, hung hăng hướng về vết rách không gian mà Chí Tôn của Kiếm Phách Tộc đang sắp hàng lâm bóp nát.


Ngọc Bội vừa nát, vô số Trận Văn cao thâm huyền ảo, phô thiên cái địa ầm ầm mà ra, cấp tốc kết tụ thành một Truyền Tống Trận cực kỳ cao cấp.

Từ trong Truyền Tống Trận, mùi vị máu tươi cay mũi nồng đậm lan tràn, một thanh âm lạnh lẽo, không chút cảm tình nặng nề vọng ra:

“Kẻ nào dám giết hại thiếu chủ của Huyết Kiếm Ngục?”

Lạc Nam hít sâu một hơi, đem thi thể và cái đầu của Huyết Thiên Nhai ném ra, nằm ở phía đối diện thi thể bà lão Kiếm Phách Tộc.

Không có thời gian để quan sát tất cả, Nhân Đạo kích hoạt, cấp tốc sử dụng khả năng của Thời Không Hoàng Tộc kết hợp với Dịch Chuyển Tức Thời.

Lạc Nam ôm Tử Toàn Cơ điên cuồng dịch chuyển, vượt qua không gian, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.

Mọi thứ nói thì dài dòng, thực chất lại diễn ra trong vài hơi thở ngắn ngũi.

Khi Lạc Nam vừa mới rời khỏi hiện trường, không gian xung quanh đã ầm ầm sụp đổ, khiến các thi thể đều trở nên lơ lững giữa màn đêm đen kịch.

Từ bên trong vết rách kiếm khí, một tên nam tử sống lưng thẳng tắp, diện mục như kiếm, thân khoác Hoàng Bào, giữa trán có xăm hình một thanh tiểu kiếm uy phong lẫm liệt bước ra.

Mà ở phía đối diện, Truyền Tống Trận cao cấp cũng vừa mới đóng lại, một lão già thân khoác huyết sắc trường bào, lưng đeo một thanh Huyết Thương Kiếm, tóc đỏ như máu, diện mục lăng lệ và dữ tợn cũng đã hàng lâm mà đến.

Hai người vừa xuất hiện, sắc mặt lập tức nghiêm nghị nhìn lấy nhau, trong mắt lóe lên từng tia sắc bén.

“Kiếm Phách Tộc đại trưởng lão Kiếm Hoàng Dận, thì ra là ngươi!” Lão già tóc đỏ gằn từng chữ một.

“Tưởng ai xa lạ, hóa ra là Phó Ngục Chủ Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Thiên!” Nam tử trung niên cũng lạnh như băng lên tiếng.

Hai người chỉ mới nhìn nhau, toàn bộ đất trời như đang run lẩy bẩy, tất cả mộ địa trong phạm vi ngàn dặm nổ tung, hoàn toàn biến mất khỏi trời đất.

Hiển nhiên đây chính là hai đại nhân vật danh chấn Kiếm Châu, tung hoành ngang dọc vô số năm về trước, hiện tại đều là tồn tại cao cao tại thượng, chấp chưởng quyền hành ở những đại thế lực hàng đầu.

Hai đại Chí Tôn!

Nam tử trung niên có hình xăm tiểu kiếm giữa trán là Đại Trưởng Lão Kiếm Phách Tộc – Kiếm Hoàng Dận.

Lão già tóc đỏ là Phó Ngục Chủ của Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Thiên.

Huyết Kiếm Ngục và Kiếm Phách Tộc vốn cũng không ưa gì nhau, đã nhiều lần tranh đoạt lợi ích mà xung đột.

Lúc này vừa mới xuất hiện, đập vào mắt Kiếm Hoàng Dận là thi thể của bà lão Kiếm Phách Tộc, còn đập vào mắt Huyết Thương Thiên là thi thể cụt đầu của Huyết Thiên Nhai.

“Giỏi cho Huyết Kiếm Ngục, các ngươi vậy mà cũng dám động vào trưởng lão Kiếm Phách Tộc chúng ta.” Kiếm Hoàng Dận giận quá hóa cười, giọng điệu không chút kiêng nể:

“Muốn gây nên Chí Tôn Thế Lực đại chiến sao?”

“Haha, Kiếm Phách Tộc các ngươi đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.” Huyết Thương Thiên trong mắt đã có biển máu đang bạo động.

Thiếu chủ Huyết Thiên Nhai và một vị trưởng lão ngã xuống, hồn bài lưu tại Huyết Kiếm Ngục vỡ vụn, toàn bộ Huyết Kiếm Ngục đều chấn kinh, càng nhiều hơn là phẫn nộ ngút trời.

Ở tại Huyết Kiếm Ngục, Huyết Thiên Nhai có địa vị và ý nghĩa rất quan trọng.

Không phải chỉ bởi vì hắn là nhi tử của Ngục Chủ, mà còn bởi vì Huyết Thiên Nhai là người duy nhất ở Huyết Kiếm Ngục được Yêu Binh Tộc là Thao Thiết Ma Kiếm nhận chủ.


Như đã biết, Yêu Binh Tộc hay Binh Nhân Tộc có ý nghĩa rất lớn với bất kỳ thế lực nào, hơn nữa cả đời chúng chỉ nhận chủ một lần duy nhất, vì vậy những người được Yêu Binh Tộc hay Binh Nhân Tộc nhận chủ đều được xem như nồng cốt để thế lực trọng điểm bồi dưỡng.

Huyết Thiên Nhai cũng giống như vậy, tầm quan trọng của hắn với Huyết Kiếm Ngục là không thể đo lường.

Cũng vì không muốn Huyết Thiên Nhai sinh lòng ỷ lại mà chậm trễ phát triển, nên Huyết Kiếm Ngục vẫn không cử Chí Tôn đi theo bảo vệ hắn, ngược lại chỉ cử một vị trưởng lão làm người hộ đạo mà thôi.

Mà Huyết Thiên Nhai cũng không để Huyết Kiếm Ngục thất vọng, hắn vẫn luôn hành sự cẩn thận, ưa thích ẩn núp trong bóng tối hoặc giả mạo thân phận để đánh lén kẻ thù, rất ít khi bại lộ hành tung mà thân hãm nguy hiểm, đúng với phong cách hành sự ưa thích của Huyết Kiếm Ngục.

Lần này Kiếm Mộ mở ra, vì biết hoàn cảnh của Kiếm Mộ chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn bình thường nên Huyết Kiếm Ngục đã trang bị cho Huyết Thiên Nhai một kiện tiệm cận Chí Bảo là Huyết Sa Châu, một lệnh bài ẩn chứa Truyền Tống Trận để cầu viện Chí Tôn khi cần thiết.

Với từng ấy thủ đoạn bảo mệnh, toàn bộ Kiếm Châu này người đủ giết Huyết Thiên Nhai có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng cuối cùng, Huyết Thiên Nhai vẫn là chết rồi…

Chết cách đây đã gần một tháng…

Huyết Kiếm Ngục có thể không phẫn nộ sao?

Vì vậy khi Truyền Tống Trận vừa được kích hoạt, đích thân Phó Ngục Chủ đã hàng lâm.

Đập vào mắt lại là Chí Tôn của Kiếm Phách Tộc…

Nhìn khắp toàn bộ Kiếm Châu, Kiếm Phách Tộc là một trong số ít các thế lực đủ khả năng giết Huyết Thiên Nhai khi được trang bị nhiều thủ đoạn như vậy.

Vậy nên trong cơn thịnh nộ, mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Huyết Thương Thiên dám khẳng định cái chết của Huyết Thiên Nhai có liên quan đến Kiếm Phách Tộc.

Tương tự, Kiếm Hoàng Dận cũng cho rằng cái chết của trưởng lão Kiếm Phách Tộc và sự mất tích của Kiếm Thanh và Kiếm Huyền có dính đến Huyết Kiếm Ngục.

Thi thể không đầu của Huyết Thiên Nhai nằm ở đó, khả năng Kiếm Thanh và Kiếm Huyền đã phát sinh xung đột với Huyết Thiên Nhai, cuối cùng lưỡng bại câu thương.

Người đủ khả năng giết chết bà trưởng lão ắt hẳn là nhân vật trưởng lão của Huyết Kiếm Ngục, sau đó còn bắt theo Kiếm Thanh và Kiếm Huyền đào tẩu, gọi Chí Tôn đến chi viện.

Càng nghĩ càng giận, Kiếm Hoàng Dận uy nghiêm mở miệng: “Huyết Thương Thiên, ngày hôm nay Huyết Kiếm Ngục không cho ra một câu công đạo, Kiếm Phách Tộc sẳn sàng cùng các ngươi khai chiến.”

“Haha, giết thiếu chủ của chúng ta, lấy mất Yêu Binh Tộc còn dám đòi công đạo?” Huyết Thương Thiên cất tiếng cười dài:

“Kiếm Phách Tộc ỷ mình là thiên địa sủng nhi mà thật sự coi trời bằng vung sao?”

“Nói nhảm vô ích, nợ máu trả bằng máu!” Kiếm Hoàng Dận lăng lệ nói.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Áo bào tung bay, từ trên cơ thể hắn là 800 tầng Kiếm Vực bạo phát, dung hợp thành Kiếm Thế, nghiền ép trực diện về phía đối thủ.

“Hừ, đừng tưởng mỗi Kiếm Phách Tộc các ngươi có Kiếm Thế.” Huyết Thương Thiên lạnh lùng mở miệng.

KENG!

Chí Bảo Huyết Thương Kiếm ngân vang được rút ra nâng lên thiên không, Chí Tôn Huyết Lực như đại hồng thủy phóng lên tận trời, mỗi một giọt máu ẩn chứa sức mạnh kinh thiên động địa, một giọt máu tưởng như đủ nghiền nát một ngôi sao.

Biển máu cuồn cuộn tiến vào thân Huyết Thương Kiếm, màu sắc thân kiếm càng thêm sặc sỡ, từ bên trong đó là 600 tầng Kiếm Vực phóng thích ra ngoài.

Chưa dừng lại ở đó, Huyết Thương Thiên còn tinh thông Sát Thế, triển khai 500 tầng Sát Thế, kết hợp cùng Kiếm Thế của mình, hung hăng va đập.

OÀNH OÀNH OÀNH…

Thế của hai vị Chí Tôn nghiền ép như thiên băng địa liệt, toàn bộ Kiếm Mộ đều bị kinh động, vô số tu sĩ, thiên tài, người hộ đạo hoảng sợ ngẩng cao đầu, không dám tin gầm lên:

“Chí Tôn đối chiến?”

Có thể tạo nên động tĩnh dữ dội như vậy, ngoài Chí Tôn cường giả còn có thể là ai?

Lạc Nam giả vờ từ trong một ngôi mộ đi ra sau phen chạy thục mạng, cùng Tử Toàn Cơ hai mặt nhìn nhau, bờ môi nở nụ cười đắc ý.

“Tiện thiếp bội phục!” Tử Toàn Cơ tán thưởng nhìn lấy hắn, không biết nên nói cái gì để thể hiện sự ca ngợi của mình.

Không ngờ trong thời gian gần như nháy mắt, Lạc Nam lại liên tưởng đến khối Ngọc Bội cướp được từ tay Huyết Thiên Nhai, lấy ra bóp nát dẫn dụ cường giả Huyết Kiếm Ngục hàng lâm.

Tại hiện trường như vậy, lại mang theo tâm tình phẫn nộ, Chí Tôn không kiêng nể Chí Tôn, Chí Tôn của Kiếm Phách Tộc và Huyết Kiếm Ngục liền đánh lên.

Lạc Nam chậm rãi lắc đầu: “Chí Tôn không dễ lừa gạt như vậy, bọn hắn lúc này chẳng qua là đang phẫn nộ nên cần một trận chiến để phát tiết mà thôi, sau khi lấy lại tinh thần, chắc chắn sẽ đoán được có phương thứ ba giở trò quỷ.”

Tử Toàn Cơ nghe vậy cũng là nghiêm mặt, bất quá vẫn trấn an nói: “Chỉ cần trở về Liên Tâm Kỷ Viện, chúng ta sẽ an toàn.”

Lạc Nam hiểu Liên Tâm Kỷ Viện là địa bàn của Tu La Giáo, ngay cả những Chí Tôn Thế Lực khác cũng không dám đến gây sự.

Nhiệm vụ ở Kiếm Mộ đã xong, truyền thừa mạnh nhất cũng đã lấy, không còn lý do ở lại, càng không có tâm tình xem Chí Tôn chiến đấu.

“Nàng dùng Truyền Tống Trận, chúng ta trở về Kỷ Viện!”

“Truyền Tống Trận của tiện thiếp chưa đủ cao cấp để băng qua bình chướng của Kiếm Mộ.” Tử Toàn Cơ áy náy lắc đầu:

“Chúng ta tự thân vận động.”

“Đi!” Lạc Nam gật đầu tán thành.

Hai người ăn ý nắm tay, chỉ thoáng chốc đã biến mất khỏi chân trời.



Trong lúc đó, trận chiến của hai vị Chí Tôn hiển nhiên vẫn chưa hạ nhiệt, hay nói đúng hơn là vừa mới bắt đầu.

“Huyết Ngục Đồ Tôn Trảm!”

Huyết Thương Thiên ngửa đầu gầm rống, đỉnh đầu hiện lên hư ảnh một Địa Ngục Máu khổng lồ, uy lực hùng mạnh vượt xa trưởng lão bình thường thi triển, hội tụ vào Huyết Thương Kiếm, chém ra một kiếm kinh hoàng.

RĂNG RẮC.

Không gian hóa thành toái phiến, bầu trời Kiếm Mộ bị chém thành một đường đỏ thẳm như lối dẫn vào địa ngục.

Chí Tôn đánh nát không gian một cách đúng nghĩa, những nơi nhát chém đi qua, không gian đều bị nghiền vỡ.

Không giống như Thánh Đế, chỉ có thể làm nứt không gian mà thôi…

Kiếm và máu bao phủ cùng nhau, trấn thẳng đến Kiếm Hoàng Dận.

“Hừ, thủ đoạn còn non lắm!”


Kiếm Hoàng Dận ngạo nghễ và xem thường, hình xăm tiểu kiếm giữa vầng trán sáng rực lên, triệu hoán vô tận mây đen và sấm sét.

ẦM ẦM ẦM…

Kiếp Lôi đầy trời giáng xuống đầu hắn, bị hình xăm hấp thụ.

Toàn bộ cơ thể Kiếm Hoàng Dận lúc này như một thanh kiếm được Chí Tôn Lôi Kiếp gia trì, thô bạo lao thẳng về phía trước, Kiếm Thế vờn quanh để đối đầu trực diện với đối thủ.

OÀNH!

Vô số người lân cận trong Kiếm Mộ màn nhĩ nát bấy, toàn bộ Kiếm Mộ đều bị kinh động, sóng xung kích quét ngang bốn phương tám hướng, vô số ngôi mộ bị vạ lây mà sụp đổ, hàng loạt truyền thừa bị nhấn chìm.

Kiếm Hoàng Dận và Huyết Thương Thiên lại bất phân thắng bại, nhưng vô số thiên kiêu đang ở trong Kiếm Mộ lại bị bọn hắn vạ lây.

Thậm chí một số đang nhận truyền thừa cũng bị tác động, tâm cảnh vỡ nát, tu vi tàn phế.

Kiếm Mộ mặc dù chôn cất không ít Chí Tôn, nhưng bọn hắn dù sao cũng đã chết rồi, mộ địa lưu lại sao chống nổi sức tàn phá của hai vị Chí Tôn đương thời đích thân giao chiến?

Cả hai không thèm để tâm, vẫn lao vào nhau cuồng đấu.

“ĐỦ RỒI!”

Mắt thấy thế trận ngày một cao trào, ba tiếng quát uy nghiêm như trống trận nổ tung đột ngột cất lên.

Lại có Chí Tôn Chi Uy quét ngang Kiếm Mộ, ba thân ảnh cùng lúc giáng lâm, dùng thế công của mình đem Kiếm Hoàng Dận và Huyết Thương Thiên tách ra.

Sinh vật đi đầu là một lão bọ ngựa, khí tức cổ lão già nua, hai mắt như kiếm, toàn thân đen kịch bao trùm trong Hắc Ám Thánh Lực, ông ta chính là lão tổ của Đường Lang Kiếm Tộc, Chí Tôn Cường Giả - Đường Liệt Không.

Người thứ hai là một kẻ mặc áo bào có hắc vân khảm nạm, phiêu miểu trong suốt như Linh Hồn, che phủ dung mạo nhưng uy áp của Chí Tôn lại không hề che giấu, chính là Tộc Trưởng Hồn Kiếm Tộc – Hồn Sát Chí Tôn.

Người cuối cùng là một nam tử dung mạo đường đường, thân thể cường tráng, lưng đeo cự kiếm nặng nề như một ngọn núi, uy phong lẫm liệt, không phải ai khác, Phái Chủ Khai Tinh Kiếm Phái – Khai Thế Quân.

Ba vị Chí Tôn cao cao tại thượng đích thân mà đến, nhìn về phía Huyết Thương Thiên cùng Kiếm Hoàng Dận quát to:

“Hai ngươi muốn chiến thì đến nơi khác mà chiến, Kiếm Mộ là nơi trang nghiêm lưu giữ truyền thừa, tuyệt đối không thể phá hoại!”



Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn.


Con Đường Bá Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ Truyện Con Đường Bá Chủ Story Chương 2124: Chí Tôn đại chiến
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...