Con Đường Bá Chủ
Chương 2067: Đồ tốt
241@-
Đường cái lớn tại Kiếm Tây Thành có thể nói là cực kỳ náo nhiệt.
Ngày thường đây đã là tòa thành trì tiếp giáp giữa hai châu lục nên việc giao lưu văn hóa, trao đổi vật phẩm thu thập được giữa Tây Châu và Kiếm Châu diễn ra thường xuyên.
Bởi vì là thành trì có Chí Tôn trấn thủ, không ai dám gây chuyện thị phi tại nơi này, các cuộc giao dịch, mua bán vật phẩm diễn ra một cách an toàn và cực kỳ công bằng, kẻ gian muốn giết người đoạt bảo cũng phải đợi mục tiêu ra khỏi thành mới dám hành động, vì vậy nên Kiếm Tây Thành là địa điểm rất được ưa chuộng.
Mà mười năm trở lại đây, mức độ náo nhiệt và phồn hoa của Kiếm Tây Thành chỉ hơn chứ không giảm, tụ hội vô số anh tài, thiên kiêu, tuấn kiệt từ xa mà đến, tất cả vì tin tức tiểu thư phủ thành chủ muốn ném tú cầu kén rể cho bản thân.
Vậy nên lúc này trên đường cái lớn, ở các quán trà hay những tửu lâu hoặc khách sạn ven đường, có thể dễ dàng chứng kiến thân ảnh của những nam tử trẻ tuổi, diện mục đường đường, thực lực nổi bật mang kiếm bên thân, một số còn có cường giả hộ đạo, xem như quần anh tụ hội.
Vẫn còn một năm ném tú kén rể mới diễn ra, nhưng những thanh niên tài tuấn này cũng không ngại đến sớm hơn, cốt là để nghe ngóng tình hình, dò thám số lượng đối thủ cạnh tranh, nắm bắt thông tin về những kẻ cường đại, từ đó gia tăng tỷ lệ thắng lợi của bản thân.
Lạc Nam và Lạc Hà sóng vai đi bên đường cũng thu hút không ít ánh mắt đánh giá.
Chỉ thấy một đôi nam tuấn nữ tịnh, nam nhân đeo mặt nạ màu bạc tà dị, thân thể cao ngất, lưng đeo cự kiếm có vải đỏ quấn quanh che đậy hình dạng, nữ nhân đoan trang thành thục, thân thể uyển chuyển đầy đặn mê người, tuy có lụa mỏng che mặt nhưng không giấu được đôi mắt kiêu sa sắc sảo, tay ngọc cầm trường kiếm màu trắng tinh khôi và cao quý, như một đôi uyên ương xứng lứa vừa đôi.
Người khác đánh giá mình, Lạc Nam cũng đang đánh giá ngược lại số đông, bên tai nghe không ít thanh âm xì xào bàn tán về các nhân vật lợi hại:
“Ngươi nghe tin gì chưa? Lần này đến tham gia kén rể còn có Mặc Vô Ý.”
“Mặc Vô Ý? Đây có phải tên tán tu không môn không phái, bị kẻ thù truy sát đến đường cùng phải chạy trốn vào Kiếm Mộ, kết quả từ trong Kiếm Mộ thu được truyền thừa của một vị Kiếm Đế, từ đó nhất phi trùng thiên phản sát mọi kẻ thù, được rất nhiều đại thế lực mời chào nhưng chưa gia nhập?”
“Chính là hắn, truyền thừa của Mặc Vô Ý rất lợi hại, là một đối thủ đáng gờm.”
“Hừ, Mặc Vô Ý tính là thứ gì? Ta còn nghe nói lần tú cầu kén rể này còn thu hút Kiếm Tử Ngự Kiếm Tông – Ngự Lỗi, đây chính là đồ đệ của Kiếm Thánh Đế hàng thật giá thật, có Thánh Đế Thế Lực hậu thuẫn sau lưng, còn có khả năng thống ngự vạn kiếm cùng tham chiến.”
“Đều cút sang một bên, nghe nói đại công tử Kiếm Cuồng của Kiếm Gia đã may mắn đạt được cơ duyên sở hữu 1 giọt Tẩy Kiếm Thủy, thành công đem bảo kiếm lột xác, có người nói sức mạnh của thanh kiếm đó đủ tư cách lọt vào thứ hạng không thấp trên Ngạo Kiếm Bảng!”
“Vận khí của hắn nghịch thiên như vậy sao? Phải biết rằng một giọt Tẩy Kiếm Thủy cũng là tài nguyên cấp Chí Tôn.”
“Thế mới đáng nói!”
“Tất cả nhân vật mà các ngươi vừa kể rất lợi hại, nhưng còn lâu mới sánh bằng Triệu Lăng Nhiên.” Một người khác ngạo nghễ lớn tiếng nói:
“Triệu Lăng Nhiên chính là tam công tử của Kiếm Trũng, mà Kiếm Trũng chính là Chí Tôn Cấp Thế Lực, chỉ riêng xuất thân đã không kém gì Kiếm Tây Thành, đây gọi là môn đăng hộ đối.”
“Cái gì? Người của Kiếm Trũng cũng tham gia náo nhiệt sao?”
“Có thể trở thành thông gia với Kiếm Tây Thành, ngay cả Kiếm Trũng cũng động tâm.”
“Triệu Lăng Nhiên này thật sự ghê gớm, là một trong các đối thủ nặng ký nhất đây…”
“Nghe nói Đường Lang Kiếm Tộc cũng cử một vị thiên tài hàng đầu đến tham dự, tuy nội tình của Đường Lang Kiếm Tộc kém hơn Kiếm Trũng nhưng cũng vượt qua vô số người.”
Đám người nhao nhao biểu lộ ngưng trọng.
Lạc Nam nghe quần chúng nghị luận các thiên tài, cười tủm tỉm nhìn sang Lạc Hà nói:
“Xem ra lần này khá nhiều đối thủ nặng ký, nàng thấy ta có bao nhiêu khả năng thắng lợi?”
Lạc Hà đưa đôi mắt thăm thẳm xem lấy hắn, vuốt nhẹ mái tóc bình thản đáp:
“Mười trên mươi.”
Lạc Nam có chút vểnh vểnh mũi cười hề hề: “Đừng đề cao ta quá, ta sẽ sinh thói kiêu ngạo đó.”
“Chỉ nói tình hình thực tế.” Lạc Hà đáp: “Nếu trên đời còn kẻ nào yêu nghiệt hơn thiếu chủ thì thật là vô lý.”
Trước đây Lạc Nam từng nói hắn muốn trở thành tồn tại vô địch trong cùng cấp, bất khả chiến bại nhưng Lạc Hà không tin.
Nhưng hiện tại sau từng ấy màn thể hiện tưởng như bất khả thi của nam nhân này, Lạc Hà khó mà tưởng tượng liệu thế gian này còn kẻ nào khác yêu nghiệt hơn hắn.
“Hừ, ở đâu ra ếch ngồi đáy giếng?” Một tiếng hừ lạnh vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Bởi vì Lạc Nam và Lạc Hà trò chuyện thoải mái nên cũng không có ẩn giấu âm thanh, vì vậy liền có người ở gần nghe được.
Chỉ thấy đó là một tên thanh niên gầy gò với làn da trắng nhợt như bị thiếu máu, bên hông có đeo một thanh kiếm đen kịch với những đường kẻ sắt lẹm như lưỡi cưa, ánh mắt khinh bỉ nhìn lấy Lạc Nam và Lạc Hà.
Hiển nhiên việc Lạc Hà đề cao Lạc Nam quá mức như thiên hạ vô địch thủ khiến hắn chướng tai gai mắt, nhất là khi nàng còn là một mỹ nhân, việc nàng xem trọng nam nhân khác như vậy dễ dàng làm người ta đố kỵ.
Bất quá hai người tâm tình đang tốt, cũng chẳng bận tâm đến sự tồn tại của thanh niên gầy gò, tiếp tục sóng vai bước đi.
“Đáng giận.” Thấy mình bị xem như không khí, thanh niên gầy gò sắc mặt trầm xuống.
Nhưng cũng không dám gây sự bên trong Kiếm Tây Thành, liền yên lặng đi theo phía sau lưng hai người.
“Có muốn đuổi hắn?” Lạc Hà nhíu mày.
“Mặc kệ, chẳng lẽ có con cún đi theo nàng cũng muốn đuổi hay sao?” Lạc Nam cười nhạt.
Lạc Hà âm thầm gật gù.
“Cẩu nam nữ.” Thanh niên gầy gò nghiến răng nghiến lợi.
Mà Lạc Nam thật sự đã quên mất sự tồn tại của hắn, lúc này đang bận quan sát các quầy hàng bày bán ven đường, xem thử có thứ gì thú vị mua làm quà tặng cho các nữ nhân.
Tầm mắt của hắn hiện tại có thể nói là cực cao, vì vậy đại đa số đồ vật được bày bán ở đây đều tương đối vô vị tẻ nhạt.
Liên tục bước qua các quầy hàng, rất lâu sau mới dừng chân trước một cái sạp nhỏ của một lão đầu nhìn qua cực kỳ lôi thôi lếch thếch, bên hông còn treo mấy cái hồ lô rượu.
Điểm đặc biệt là lão đầu lôi thôi này cũng không hề đeo kiếm bên người bất chấp rất nhiều ánh mắt bất thiện của đám đông.
Mà cũng vì không mang theo kiếm, quầy hàng của lão đầu liền bị các kiếm tu ở đây khinh thường ngó tới, tương đối vắng vẻ.
Vì vậy khi Lạc Nam và Lạc Hà bước đến sạp hàng của mình, lão đầu mới nấc cục một hơi, cười híp mắt chép miệng nói:
“Mặt nạ và kiếm trên lưng tiểu hữu là đồ tốt a, dùng chúng nó đổi hết đồ trên sạp của lão phu được không?”
“Không đổi.” Lạc Nam cười nói:
“Ngược lại ta có thể dùng cái giá khác để đổi vài kiện đồ vật của tiền bối.”
“Haha, có thành ý thì mời xem hàng.” Lão đầu cười quái dị.
“Mấy bầu rượu này bán thế nào?” Lạc Nam chỉ ba bầu rượu được cột lại cùng một chỗ, nhìn qua không có gì đặc biệt hỏi.
“Mỗi bầu giá 400 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, lấy hết ba bầu khuyến mãi 1000 mỏ.” Lão đầu thành thật nói.
“Lão già điên!” Thanh niên gầy gò mở miệng mắng chửi, 1000 mỏ Nguyên Thạch đã đủ mua hai kiện Cửu Tinh Thánh Bảo.
Mà nghe cái giá của lão đầu đưa ra, xung quanh đã có không ít người ghé mắt, hiển nhiên chưa từng thấy loại rượu nào có giá trị trên trời như vậy.
Nào ngờ Lạc Nam lại cười tủm tỉm gật đầu: “Thành giao!”
Như sợ lão đầu đổi ý, hắn liền trả đủ 1000 mỏ Nguyên Thạch.
“Cái này…” Không ít người biến sắc mặt, thầm nghĩ chẳng lẽ ba bầu rượu kia thật sự ẩn chứa huyền cơ?
“Vì sao lão già ta đột ngột cảm giác mình lấy giá quá rẻ, lỗ vốn rồi chăng?” Lão đầu gãi gãi cằm, bất quá vẫn giữ chữ tín ném ba bầu rượu cho Lạc Nam.
“Nếu cảm thấy chưa đủ, tiểu tử có thể trả thêm, tiền bối ra cái giá đi!” Lạc Nam mỉm cười nói thật.
Lão đầu hơi sững sờ, chợt cất tiếng cười ha hả: “Tốt, tốt sảng khoái lắm, không sợ bán lỗ, chỉ sợ vật rơi vào tay kẻ không biết nhìn hàng, tiểu tử ngươi rất hợp khẩu vị của lão phu, xem hàng tiếp đi!”
Lạc Nam ngắm nghía một hồi, lại chỉ vào cùng lúc bốn vật phẩm khác nhau.
Thứ đầu tiên là một xấp tranh cũ nát, bên trên vẽ lấy những đường nét nguệch ngoạc, ngoằn ngoèo như nét vẻ của trẻ con, hoàn toàn không có chút giá trị nào đáng nói.
Đồ vật thứ hai là cái tổ côn trùng, nhìn y hệt tổ ong bình thường, còn lấm lem bùn đất.
Vật thứ ba là một khối đất cứng cáp có màu nâu sậm, nhìn qua không khác gì cục đất bình thường mà ở bất kỳ nơi nào cũng có thể tìm thấy.
Cuối cùng càng oái ăm hơn, một cái bình thủy tinh trống rỗng, bên trong như chỉ chứa đựng không khí vậy, hoàn toàn chẳng nhìn ra huyền bí gì.
“Bốn đồ vật này giá bao nhiêu đây?” Lạc Nam vuốt cằm.
“Mỗi loại 500 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, giá cả phải chăng, không dối già lừa trẻ.” Lão đầu vuốt râu cười hì hì.
“Tốt!” Lạc Nam không do dự gật đầu.
“Điên, hai kẻ này chắc chắn là điên.” Đám đông trong lòng tồn tại duy nhất một suy nghĩ.
“Hừ, ta xem bọn chúng đang dàn cảnh lừa đảo, tiểu tử này và lão già bán hàng là một bọn, đang giả vờ nâng giá trị của đám rách rưởi này.” Thanh niên gầy gò hừ một tiếng nói.
Đám đông gật gù, cảm thấy khả năng này rất lớn, bằng không bọn hắn ở đây nhiều người như vậy, làm sao không nhận ra lai lịch của đám vật phẩm kia?
Lạc Nam mặc kệ tất cả nghĩ gì, hắn tranh thủ tiền trao cháo múc với lão già.
Mấy đồ vật này đều là Kim Nhi vừa mới chỉ điểm mua sắm, dù có giá trên trời cũng phải bỏ vào trong túi cho chắc cú.
“Haizz, người trẻ tuổi ai cũng có ánh mắt như ngươi thì thật tốt.” Lão đầu thu nhận một đống Nguyên Thạch, ra vẻ than ngắn thở dài nói.
HÍ…HÍ…HÍ…
Lúc này bỗng nhiên có tiếng chiến mã hí vang, mặt đất chấn động.
Toàn trường giật mình, không hiểu kẻ nào gan to bằng trời dám sử dụng tọa kỵ bên trong Kiếm Tây Thành, nơi chỉ được phép sử dụng thân pháp hoặc ngự không phi hành, tuyệt đối không được sử dụng tọa kỵ hay pháp bảo phô trương thanh thế.
Đám đông đưa mắt nhìn, chỉ thấy tám con chiến mã trên đầu có độc giác, sừng nhọn và thẳng như kiếm, lông bờm kiêu hãnh đang lôi kéo một lâu đài cỡ nhỏ băng băng chạy đến.
Cả đám vô thức tách ra tránh đường, bọn hắn đã hiểu vì sao có người dám ở Kiếm Tây Thành sử dụng tọa kỵ lôi kéo lâu đài hành tẩu.
Bởi vì tám con ngựa đó chính là Kiếm Mã, chẳng những sở hữu tốc độ kinh người như tu sĩ ngự kiếm phi hành, mà chiến lực của chúng nó cũng cực kỳ đáng gờm.
Mà Kiếm Mã chính là loại tọa kỵ độc quyền của Kiếm Tây Thành nuôi dưỡng, nghe nói quân đội Kiếm Tây Thành tất cả đều cưỡi trên lưng Kiếm Mã trong lúc chiến đấu.
Bởi vậy không cần nói cũng biết, hiện tại người của Kiếm Tây Thành đã đến.
“Cũng không biết bên trong lâu đài kia là nhân vật nào của Kiếm Tây Thành.” Một số người bắt đầu đoán già đoán non.
HÍ…
Kiếm Mã lại hí vang, đồng loạt dừng lại phía trước sạp hàng của lão đầu.
Không để đám đông đợi quá lâu, từ bên trong lâu đài liền có một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, đầu thắt bím tóc bước ra, vội vàng tiến đến trước mặt lão đầu nhanh nhẩu nói:
“Lão đầu tử, mấy thứ ngươi bán tiểu thư nhà ta muốn mua lại hết.”
Nào ngờ vừa mới nhìn xuống sạp hàng, chứng kiến phần lớn đồ vật đã trở nên trống không, thiếu nữ hai mắt như muốn lòi ra ngoài.
“Đáng tiếc tiểu thư nhà ngươi đến chậm một bước, mọi vật phẩm ta đã bán cho vị tiểu hữu này.” Lão đầu ra vẻ vô tội nhún nhún vai, chỉ về phía Lạc Nam.
“Cái gì? Lão đầu đáng ghét sao ông lại bán hết chứ?” Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, phồng má thở phì phì:
“Trước đó chúng ta gấp gáp không mang đủ Nguyên Thạch, vừa mới trở về lấy xong đã vội vàng chạy đến, kết quả lão lại bán sạch là sao?”
“Lão phu làm sao biết liệu các ngươi có quay lại hay không?” Lão đầu ngoáy ngoáy mũi:
“Ngược lại vị tiểu hữu này ra tay nhanh gọn, cực kỳ hào khí, lão đầu ta liền cùng hắn giao dịch.”
Nói xong không thèm để ý đến đám người, dọn sạp hiên ngang rời đi.
Thiếu nữ giận dữ đến mức giậm chân, lúc này mới liếc sang nhìn Lạc Nam nở nụ cười:
“Vị công tử này, ngươi bỏ ra bao nhiêu để mua mấy vật phẩm đó, tiểu thư nhà chúng ta sẽ dùng cái giá gấp đôi thu lại!”
Đám đông nghe vậy lập tức sững sờ, thanh niên gầy gò có làn da trắng nhợt kia càng là mặt cắt không còn chút máu, sắc mặt đần ra.
Lúc này làm sao bọn hắn còn không hiểu những thứ mà lão đầu kia vừa bán ra là đồ vật bất phàm, khiến ngươi cả tình nhân trong mộng của bọn hắn, tiểu thư của Kiếm Tây Thành cũng mong muốn sở hữu.
“Khốn kiếp, vì sao chúng ta không nhìn ra chứ?” Cả đám nhất thời ném cho Lạc Nam ánh mắt ghen ghét, đố kỵ.
Không vì gì cả, chỉ riêng việc Lạc Nam có thể thoáng chốc thu về cái giá gấp đôi, lại được hảo cảm của mỹ nhân cũng khiến cả bọn phải thèm nhỏ dãi.
Nào ngờ Lạc Nam lại là lắc đầu, mỉm cười đáp: “Đáng tiếc, những vật phẩm vừa rồi ta dùng làm quà cho nữ nhân của mình, không thể bán lại cho bất cứ ai.”
“Ngươi…” Thiếu nữ trợn tròn mắt:
“Ngươi đến đây không phải để tham gia kén rể sao?”
“Ta đến tham gia kén rể.” Lạc Nam thẳng thừng thừa nhận.
“Đáng giận.” Thiếu nữ giậm chân quát: “Ngươi có nữ nhân rồi còn đi kén rể, hơn nữa không thèm bán lại vật phẩm cho tiểu thư của ta?”
“Liên quan gì đâu?” Lạc Nam bình thản nhún vai:
“Kiếm Tây Thành đâu cấm người có gia đình đi tham gia kén rể? mà ta cũng chưa chắc sẽ là người chiến thắng, sao phải nhường quà tặng của nữ nhân nhà ta cho tiểu thư nhà nàng?”
“Ngươi…” Thiếu nữ á khẩu không biết nên nói cái gì.
Trong lúc đó, một tên thanh niên diện mục tuấn lãng, khí khái bất phàm ngự không rơi xuống, nhìn Lạc Nam hờ hững nói:
“Giao ra đồ vật mà tiểu thư cần, bằng không ngươi sẽ hối hận!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
Con Đường Bá Chủ
Ngày thường đây đã là tòa thành trì tiếp giáp giữa hai châu lục nên việc giao lưu văn hóa, trao đổi vật phẩm thu thập được giữa Tây Châu và Kiếm Châu diễn ra thường xuyên.
Bởi vì là thành trì có Chí Tôn trấn thủ, không ai dám gây chuyện thị phi tại nơi này, các cuộc giao dịch, mua bán vật phẩm diễn ra một cách an toàn và cực kỳ công bằng, kẻ gian muốn giết người đoạt bảo cũng phải đợi mục tiêu ra khỏi thành mới dám hành động, vì vậy nên Kiếm Tây Thành là địa điểm rất được ưa chuộng.
Mà mười năm trở lại đây, mức độ náo nhiệt và phồn hoa của Kiếm Tây Thành chỉ hơn chứ không giảm, tụ hội vô số anh tài, thiên kiêu, tuấn kiệt từ xa mà đến, tất cả vì tin tức tiểu thư phủ thành chủ muốn ném tú cầu kén rể cho bản thân.
Vậy nên lúc này trên đường cái lớn, ở các quán trà hay những tửu lâu hoặc khách sạn ven đường, có thể dễ dàng chứng kiến thân ảnh của những nam tử trẻ tuổi, diện mục đường đường, thực lực nổi bật mang kiếm bên thân, một số còn có cường giả hộ đạo, xem như quần anh tụ hội.
Vẫn còn một năm ném tú kén rể mới diễn ra, nhưng những thanh niên tài tuấn này cũng không ngại đến sớm hơn, cốt là để nghe ngóng tình hình, dò thám số lượng đối thủ cạnh tranh, nắm bắt thông tin về những kẻ cường đại, từ đó gia tăng tỷ lệ thắng lợi của bản thân.
Lạc Nam và Lạc Hà sóng vai đi bên đường cũng thu hút không ít ánh mắt đánh giá.
Chỉ thấy một đôi nam tuấn nữ tịnh, nam nhân đeo mặt nạ màu bạc tà dị, thân thể cao ngất, lưng đeo cự kiếm có vải đỏ quấn quanh che đậy hình dạng, nữ nhân đoan trang thành thục, thân thể uyển chuyển đầy đặn mê người, tuy có lụa mỏng che mặt nhưng không giấu được đôi mắt kiêu sa sắc sảo, tay ngọc cầm trường kiếm màu trắng tinh khôi và cao quý, như một đôi uyên ương xứng lứa vừa đôi.
Người khác đánh giá mình, Lạc Nam cũng đang đánh giá ngược lại số đông, bên tai nghe không ít thanh âm xì xào bàn tán về các nhân vật lợi hại:
“Ngươi nghe tin gì chưa? Lần này đến tham gia kén rể còn có Mặc Vô Ý.”
“Mặc Vô Ý? Đây có phải tên tán tu không môn không phái, bị kẻ thù truy sát đến đường cùng phải chạy trốn vào Kiếm Mộ, kết quả từ trong Kiếm Mộ thu được truyền thừa của một vị Kiếm Đế, từ đó nhất phi trùng thiên phản sát mọi kẻ thù, được rất nhiều đại thế lực mời chào nhưng chưa gia nhập?”
“Chính là hắn, truyền thừa của Mặc Vô Ý rất lợi hại, là một đối thủ đáng gờm.”
“Hừ, Mặc Vô Ý tính là thứ gì? Ta còn nghe nói lần tú cầu kén rể này còn thu hút Kiếm Tử Ngự Kiếm Tông – Ngự Lỗi, đây chính là đồ đệ của Kiếm Thánh Đế hàng thật giá thật, có Thánh Đế Thế Lực hậu thuẫn sau lưng, còn có khả năng thống ngự vạn kiếm cùng tham chiến.”
“Đều cút sang một bên, nghe nói đại công tử Kiếm Cuồng của Kiếm Gia đã may mắn đạt được cơ duyên sở hữu 1 giọt Tẩy Kiếm Thủy, thành công đem bảo kiếm lột xác, có người nói sức mạnh của thanh kiếm đó đủ tư cách lọt vào thứ hạng không thấp trên Ngạo Kiếm Bảng!”
“Vận khí của hắn nghịch thiên như vậy sao? Phải biết rằng một giọt Tẩy Kiếm Thủy cũng là tài nguyên cấp Chí Tôn.”
“Thế mới đáng nói!”
“Tất cả nhân vật mà các ngươi vừa kể rất lợi hại, nhưng còn lâu mới sánh bằng Triệu Lăng Nhiên.” Một người khác ngạo nghễ lớn tiếng nói:
“Triệu Lăng Nhiên chính là tam công tử của Kiếm Trũng, mà Kiếm Trũng chính là Chí Tôn Cấp Thế Lực, chỉ riêng xuất thân đã không kém gì Kiếm Tây Thành, đây gọi là môn đăng hộ đối.”
“Cái gì? Người của Kiếm Trũng cũng tham gia náo nhiệt sao?”
“Có thể trở thành thông gia với Kiếm Tây Thành, ngay cả Kiếm Trũng cũng động tâm.”
“Triệu Lăng Nhiên này thật sự ghê gớm, là một trong các đối thủ nặng ký nhất đây…”
“Nghe nói Đường Lang Kiếm Tộc cũng cử một vị thiên tài hàng đầu đến tham dự, tuy nội tình của Đường Lang Kiếm Tộc kém hơn Kiếm Trũng nhưng cũng vượt qua vô số người.”
Đám người nhao nhao biểu lộ ngưng trọng.
Lạc Nam nghe quần chúng nghị luận các thiên tài, cười tủm tỉm nhìn sang Lạc Hà nói:
“Xem ra lần này khá nhiều đối thủ nặng ký, nàng thấy ta có bao nhiêu khả năng thắng lợi?”
Lạc Hà đưa đôi mắt thăm thẳm xem lấy hắn, vuốt nhẹ mái tóc bình thản đáp:
“Mười trên mươi.”
Lạc Nam có chút vểnh vểnh mũi cười hề hề: “Đừng đề cao ta quá, ta sẽ sinh thói kiêu ngạo đó.”
“Chỉ nói tình hình thực tế.” Lạc Hà đáp: “Nếu trên đời còn kẻ nào yêu nghiệt hơn thiếu chủ thì thật là vô lý.”
Trước đây Lạc Nam từng nói hắn muốn trở thành tồn tại vô địch trong cùng cấp, bất khả chiến bại nhưng Lạc Hà không tin.
Nhưng hiện tại sau từng ấy màn thể hiện tưởng như bất khả thi của nam nhân này, Lạc Hà khó mà tưởng tượng liệu thế gian này còn kẻ nào khác yêu nghiệt hơn hắn.
“Hừ, ở đâu ra ếch ngồi đáy giếng?” Một tiếng hừ lạnh vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Bởi vì Lạc Nam và Lạc Hà trò chuyện thoải mái nên cũng không có ẩn giấu âm thanh, vì vậy liền có người ở gần nghe được.
Chỉ thấy đó là một tên thanh niên gầy gò với làn da trắng nhợt như bị thiếu máu, bên hông có đeo một thanh kiếm đen kịch với những đường kẻ sắt lẹm như lưỡi cưa, ánh mắt khinh bỉ nhìn lấy Lạc Nam và Lạc Hà.
Hiển nhiên việc Lạc Hà đề cao Lạc Nam quá mức như thiên hạ vô địch thủ khiến hắn chướng tai gai mắt, nhất là khi nàng còn là một mỹ nhân, việc nàng xem trọng nam nhân khác như vậy dễ dàng làm người ta đố kỵ.
Bất quá hai người tâm tình đang tốt, cũng chẳng bận tâm đến sự tồn tại của thanh niên gầy gò, tiếp tục sóng vai bước đi.
“Đáng giận.” Thấy mình bị xem như không khí, thanh niên gầy gò sắc mặt trầm xuống.
Nhưng cũng không dám gây sự bên trong Kiếm Tây Thành, liền yên lặng đi theo phía sau lưng hai người.
“Có muốn đuổi hắn?” Lạc Hà nhíu mày.
“Mặc kệ, chẳng lẽ có con cún đi theo nàng cũng muốn đuổi hay sao?” Lạc Nam cười nhạt.
Lạc Hà âm thầm gật gù.
“Cẩu nam nữ.” Thanh niên gầy gò nghiến răng nghiến lợi.
Mà Lạc Nam thật sự đã quên mất sự tồn tại của hắn, lúc này đang bận quan sát các quầy hàng bày bán ven đường, xem thử có thứ gì thú vị mua làm quà tặng cho các nữ nhân.
Tầm mắt của hắn hiện tại có thể nói là cực cao, vì vậy đại đa số đồ vật được bày bán ở đây đều tương đối vô vị tẻ nhạt.
Liên tục bước qua các quầy hàng, rất lâu sau mới dừng chân trước một cái sạp nhỏ của một lão đầu nhìn qua cực kỳ lôi thôi lếch thếch, bên hông còn treo mấy cái hồ lô rượu.
Điểm đặc biệt là lão đầu lôi thôi này cũng không hề đeo kiếm bên người bất chấp rất nhiều ánh mắt bất thiện của đám đông.
Mà cũng vì không mang theo kiếm, quầy hàng của lão đầu liền bị các kiếm tu ở đây khinh thường ngó tới, tương đối vắng vẻ.
Vì vậy khi Lạc Nam và Lạc Hà bước đến sạp hàng của mình, lão đầu mới nấc cục một hơi, cười híp mắt chép miệng nói:
“Mặt nạ và kiếm trên lưng tiểu hữu là đồ tốt a, dùng chúng nó đổi hết đồ trên sạp của lão phu được không?”
“Không đổi.” Lạc Nam cười nói:
“Ngược lại ta có thể dùng cái giá khác để đổi vài kiện đồ vật của tiền bối.”
“Haha, có thành ý thì mời xem hàng.” Lão đầu cười quái dị.
“Mấy bầu rượu này bán thế nào?” Lạc Nam chỉ ba bầu rượu được cột lại cùng một chỗ, nhìn qua không có gì đặc biệt hỏi.
“Mỗi bầu giá 400 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, lấy hết ba bầu khuyến mãi 1000 mỏ.” Lão đầu thành thật nói.
“Lão già điên!” Thanh niên gầy gò mở miệng mắng chửi, 1000 mỏ Nguyên Thạch đã đủ mua hai kiện Cửu Tinh Thánh Bảo.
Mà nghe cái giá của lão đầu đưa ra, xung quanh đã có không ít người ghé mắt, hiển nhiên chưa từng thấy loại rượu nào có giá trị trên trời như vậy.
Nào ngờ Lạc Nam lại cười tủm tỉm gật đầu: “Thành giao!”
Như sợ lão đầu đổi ý, hắn liền trả đủ 1000 mỏ Nguyên Thạch.
“Cái này…” Không ít người biến sắc mặt, thầm nghĩ chẳng lẽ ba bầu rượu kia thật sự ẩn chứa huyền cơ?
“Vì sao lão già ta đột ngột cảm giác mình lấy giá quá rẻ, lỗ vốn rồi chăng?” Lão đầu gãi gãi cằm, bất quá vẫn giữ chữ tín ném ba bầu rượu cho Lạc Nam.
“Nếu cảm thấy chưa đủ, tiểu tử có thể trả thêm, tiền bối ra cái giá đi!” Lạc Nam mỉm cười nói thật.
Lão đầu hơi sững sờ, chợt cất tiếng cười ha hả: “Tốt, tốt sảng khoái lắm, không sợ bán lỗ, chỉ sợ vật rơi vào tay kẻ không biết nhìn hàng, tiểu tử ngươi rất hợp khẩu vị của lão phu, xem hàng tiếp đi!”
Lạc Nam ngắm nghía một hồi, lại chỉ vào cùng lúc bốn vật phẩm khác nhau.
Thứ đầu tiên là một xấp tranh cũ nát, bên trên vẽ lấy những đường nét nguệch ngoạc, ngoằn ngoèo như nét vẻ của trẻ con, hoàn toàn không có chút giá trị nào đáng nói.
Đồ vật thứ hai là cái tổ côn trùng, nhìn y hệt tổ ong bình thường, còn lấm lem bùn đất.
Vật thứ ba là một khối đất cứng cáp có màu nâu sậm, nhìn qua không khác gì cục đất bình thường mà ở bất kỳ nơi nào cũng có thể tìm thấy.
Cuối cùng càng oái ăm hơn, một cái bình thủy tinh trống rỗng, bên trong như chỉ chứa đựng không khí vậy, hoàn toàn chẳng nhìn ra huyền bí gì.
“Bốn đồ vật này giá bao nhiêu đây?” Lạc Nam vuốt cằm.
“Mỗi loại 500 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, giá cả phải chăng, không dối già lừa trẻ.” Lão đầu vuốt râu cười hì hì.
“Tốt!” Lạc Nam không do dự gật đầu.
“Điên, hai kẻ này chắc chắn là điên.” Đám đông trong lòng tồn tại duy nhất một suy nghĩ.
“Hừ, ta xem bọn chúng đang dàn cảnh lừa đảo, tiểu tử này và lão già bán hàng là một bọn, đang giả vờ nâng giá trị của đám rách rưởi này.” Thanh niên gầy gò hừ một tiếng nói.
Đám đông gật gù, cảm thấy khả năng này rất lớn, bằng không bọn hắn ở đây nhiều người như vậy, làm sao không nhận ra lai lịch của đám vật phẩm kia?
Lạc Nam mặc kệ tất cả nghĩ gì, hắn tranh thủ tiền trao cháo múc với lão già.
Mấy đồ vật này đều là Kim Nhi vừa mới chỉ điểm mua sắm, dù có giá trên trời cũng phải bỏ vào trong túi cho chắc cú.
“Haizz, người trẻ tuổi ai cũng có ánh mắt như ngươi thì thật tốt.” Lão đầu thu nhận một đống Nguyên Thạch, ra vẻ than ngắn thở dài nói.
HÍ…HÍ…HÍ…
Lúc này bỗng nhiên có tiếng chiến mã hí vang, mặt đất chấn động.
Toàn trường giật mình, không hiểu kẻ nào gan to bằng trời dám sử dụng tọa kỵ bên trong Kiếm Tây Thành, nơi chỉ được phép sử dụng thân pháp hoặc ngự không phi hành, tuyệt đối không được sử dụng tọa kỵ hay pháp bảo phô trương thanh thế.
Đám đông đưa mắt nhìn, chỉ thấy tám con chiến mã trên đầu có độc giác, sừng nhọn và thẳng như kiếm, lông bờm kiêu hãnh đang lôi kéo một lâu đài cỡ nhỏ băng băng chạy đến.
Cả đám vô thức tách ra tránh đường, bọn hắn đã hiểu vì sao có người dám ở Kiếm Tây Thành sử dụng tọa kỵ lôi kéo lâu đài hành tẩu.
Bởi vì tám con ngựa đó chính là Kiếm Mã, chẳng những sở hữu tốc độ kinh người như tu sĩ ngự kiếm phi hành, mà chiến lực của chúng nó cũng cực kỳ đáng gờm.
Mà Kiếm Mã chính là loại tọa kỵ độc quyền của Kiếm Tây Thành nuôi dưỡng, nghe nói quân đội Kiếm Tây Thành tất cả đều cưỡi trên lưng Kiếm Mã trong lúc chiến đấu.
Bởi vậy không cần nói cũng biết, hiện tại người của Kiếm Tây Thành đã đến.
“Cũng không biết bên trong lâu đài kia là nhân vật nào của Kiếm Tây Thành.” Một số người bắt đầu đoán già đoán non.
HÍ…
Kiếm Mã lại hí vang, đồng loạt dừng lại phía trước sạp hàng của lão đầu.
Không để đám đông đợi quá lâu, từ bên trong lâu đài liền có một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, đầu thắt bím tóc bước ra, vội vàng tiến đến trước mặt lão đầu nhanh nhẩu nói:
“Lão đầu tử, mấy thứ ngươi bán tiểu thư nhà ta muốn mua lại hết.”
Nào ngờ vừa mới nhìn xuống sạp hàng, chứng kiến phần lớn đồ vật đã trở nên trống không, thiếu nữ hai mắt như muốn lòi ra ngoài.
“Đáng tiếc tiểu thư nhà ngươi đến chậm một bước, mọi vật phẩm ta đã bán cho vị tiểu hữu này.” Lão đầu ra vẻ vô tội nhún nhún vai, chỉ về phía Lạc Nam.
“Cái gì? Lão đầu đáng ghét sao ông lại bán hết chứ?” Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, phồng má thở phì phì:
“Trước đó chúng ta gấp gáp không mang đủ Nguyên Thạch, vừa mới trở về lấy xong đã vội vàng chạy đến, kết quả lão lại bán sạch là sao?”
“Lão phu làm sao biết liệu các ngươi có quay lại hay không?” Lão đầu ngoáy ngoáy mũi:
“Ngược lại vị tiểu hữu này ra tay nhanh gọn, cực kỳ hào khí, lão đầu ta liền cùng hắn giao dịch.”
Nói xong không thèm để ý đến đám người, dọn sạp hiên ngang rời đi.
Thiếu nữ giận dữ đến mức giậm chân, lúc này mới liếc sang nhìn Lạc Nam nở nụ cười:
“Vị công tử này, ngươi bỏ ra bao nhiêu để mua mấy vật phẩm đó, tiểu thư nhà chúng ta sẽ dùng cái giá gấp đôi thu lại!”
Đám đông nghe vậy lập tức sững sờ, thanh niên gầy gò có làn da trắng nhợt kia càng là mặt cắt không còn chút máu, sắc mặt đần ra.
Lúc này làm sao bọn hắn còn không hiểu những thứ mà lão đầu kia vừa bán ra là đồ vật bất phàm, khiến ngươi cả tình nhân trong mộng của bọn hắn, tiểu thư của Kiếm Tây Thành cũng mong muốn sở hữu.
“Khốn kiếp, vì sao chúng ta không nhìn ra chứ?” Cả đám nhất thời ném cho Lạc Nam ánh mắt ghen ghét, đố kỵ.
Không vì gì cả, chỉ riêng việc Lạc Nam có thể thoáng chốc thu về cái giá gấp đôi, lại được hảo cảm của mỹ nhân cũng khiến cả bọn phải thèm nhỏ dãi.
Nào ngờ Lạc Nam lại là lắc đầu, mỉm cười đáp: “Đáng tiếc, những vật phẩm vừa rồi ta dùng làm quà cho nữ nhân của mình, không thể bán lại cho bất cứ ai.”
“Ngươi…” Thiếu nữ trợn tròn mắt:
“Ngươi đến đây không phải để tham gia kén rể sao?”
“Ta đến tham gia kén rể.” Lạc Nam thẳng thừng thừa nhận.
“Đáng giận.” Thiếu nữ giậm chân quát: “Ngươi có nữ nhân rồi còn đi kén rể, hơn nữa không thèm bán lại vật phẩm cho tiểu thư của ta?”
“Liên quan gì đâu?” Lạc Nam bình thản nhún vai:
“Kiếm Tây Thành đâu cấm người có gia đình đi tham gia kén rể? mà ta cũng chưa chắc sẽ là người chiến thắng, sao phải nhường quà tặng của nữ nhân nhà ta cho tiểu thư nhà nàng?”
“Ngươi…” Thiếu nữ á khẩu không biết nên nói cái gì.
Trong lúc đó, một tên thanh niên diện mục tuấn lãng, khí khái bất phàm ngự không rơi xuống, nhìn Lạc Nam hờ hững nói:
“Giao ra đồ vật mà tiểu thư cần, bằng không ngươi sẽ hối hận!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 2067: Đồ tốt
10.0/10 từ 31 lượt.