Con Đường Bá Chủ
Chương 2006: Giải quyết triệt để
282@-
Trước uy thế bá đạo của Lạc Nam, không đợi Ma Vĩnh lên tiếng trả lời, bốn con Chiến Thú của hắn đã run rẩy toàn thân, cái đầu cúi thấp xuống đất.
“Các ngươi…các ngươi làm gì?” Ma Vĩnh sắc mặt tái nhợt không còn chút máu nhìn một đám Chiến Thú đáng tin cậy của mình.
Những Chiến Thú này đều theo hắn đã có hàng triệu năm, vào sinh ra tử, lăn lộn trong núi thây biển máu chưa từng biết sợ là gì.
Vậy mà hôm nay ở trước một tên nam tử xa lạ cúi xuống cái đầu cao ngạo, thậm chí tất cả Chiến Ý đều đang tan rã?
Hải Mạn Sa nhìn thấy tình cảnh này chỉ nhếch miệng cười đầy mỉa mai.
Bản thân nàng là ai?
Nàng là Đại Công Chúa của Chí Tôn Thế Lực, từ nhỏ đã được Chí Tôn cấp cường giả nuôi dạy, đã sớm quen thuộc khí tức của Chí Tôn.
Có thể nói tại toàn bộ Bách Thú Vũ Trụ hiện tại, xét về thân phận và bối cảnh không ai có thể vượt qua nàng.
Nhưng dù là như vậy thì nàng cũng bị trạng thái Yêu Đạo kết hợp Long Thần Biến của Lạc Nam khuất phục dù khi đó trong tay còn nắm giữ ác chủ bài là công kích của Hải Long Lão Tổ.
Đám Chiến Thú này tuy rằng không tệ nhưng chỉ xuất thân ở một vũ trụ Thất Tinh, tổ tiên của chúng nó cũng chưa từng tu luyện đến Yêu Thánh Hoàng, thử hỏi làm sao trụ nổi trước mặt Lạc Nam trong thời điểm này?
Hải Mạn Sa không hiểu vì sao hiện tại Lạc Nam mới sử dụng đến thực lực chân thật, nhưng nàng biết rằng một khi hắn đã sử dụng…toàn bộ Bách Thú Vũ Trụ chỉ có thể quỳ gối dưới chân hắn.
Kết cục của Ma Vĩnh không thể nào ngoại lệ.
“Nghe nói ngươi muốn cùng Bạch Long song tu?” Lạc Nam nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ma Long, Long Thần Quyền Trượng chỉ thẳng vào cái đầu to lớn của nó.
“Không…không dám…” Ma Long co rúm cả người.
Trong ánh mắt như nằm mộng của Ma Vĩnh, Ma Long đột ngột ngửa đầu phun ra một ngụm máu lớn, Linh Hồn trọng thương.
“Ma Long ngươi?” Ma Vĩnh trợn mắt há hốc mồm.
Ở khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm giác được mối liên kết của mình và Ma Long đã hoàn toàn biến mất.
“Bệ Hạ, tiểu nhân đã chủ động giải trừ khế ước với hắn bất chấp phản phệ nặng nề, cầu Bệ Hạ khai ân không giết…” Ma Long yếu ớt hướng Lạc Nam cầu xin.
Trên thân sở hữu huyết mạch Long Tộc nên nó càng bị Long Thần Biến ảnh hưởng hơn bất kỳ ai.
Nó sinh ra một loại cảm giác nếu vẫn tiếp tục đối nghịch với Lạc Nam thì giống như đối nghịch với toàn bộ Long Tộc trên thế gian này vậy.
Vì vậy bất chấp giao tình với Ma Vĩnh, nó chấp nhận trọng thương linh hồn, cưỡng ép giải trừ khế ước với Ngự Thú Sư của nó.
“Trẫm từ chối!” Lạc Nam hờ hững nói.
Long Thần Quyền Trượng bạo khởi Thần Long Văn, nện thẳng xuống.
PHỐC!
Đầu rồng như dưa hấu nổ tung, đường đường là Ma Long cao cao tại thượng đứng trước Long Thần đã bị nghiền nát.
Toàn trường rùng mình một cái, mùi máu tươi của Ma Long bị đập nổ như đang oanh thẳng vào cõi lòng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lạc Nam sắc mặt không chút biểu tình, hắn hiểu sở dĩ Ma Long thuần phục là nhờ trạng thái Yêu Đạo cùng Long Thần Biến kết hợp mà thôi.
Một khi trạng thái này giải trừ, Ma Long là kẻ đầu tiên muốn lấy mạng hắn.
Huống hồ đối với những kẻ đã từng nhắm vào nữ nhân của mình, dù kết cục ra sao thì Lạc Nam cũng không để lại cho chúng đường sống.
“Đáng hận!” Ma Vĩnh sắc mặt vặn vẹo, hướng ba con Chiến Thú còn lại của mình gầm rống:
“Các ngươi xông lên cho ta, xông lên tiêu diệt hắn!”
Đáp lại mệnh lệnh của Ma Vĩnh là cảnh tượng Yểm Ma Thú cùng Tinh Không Lang Vương chủ động trốn trở về Thú Giới không dám ló mặt ra ngoài.
Bọn chúng không có huyết mạch Long Tộc nên bị Long Thần Biến tác động ít hơn Ma Long, không cưỡng ép giải trừ khế ước với Ma Vĩnh nhưng vẫn hoảng sợ trốn vào đan điền hắn.
Ngược lại Thao Thiết Biến Dị - Song Khẩu Thao Thiết lại hung lệ dị thường, cực kỳ cố chấp.
Nó cưỡng ép sự sợ hãi đối với Lạc Nam, mở ra hai cái miệng như chậu máu khổng lồ ở giữa bụng mình lao thẳng về phía hắn.
Từ bên trong hai cái miệng, hấp lực khổng lồ như có thể nuốt gọn toàn bộ bầu trời ầm ầm mà ra, như vòi rồng cuốn lấy Lạc Nam.
“Dám bất kính với Lạc Minh Chủ? đi chết!”
Mà không chờ Lạc Nam ra tay, một đám Tộc Trưởng các tộc muốn nịnh nọt hắn đã chẳng bỏ qua cơ hội.
Hàng loạt công kích phô thiên cái địa đánh ra, tất cả đều là Yêu Thánh Tôn xuất thủ, dồn thẳng vào hai cái miệng của Song Khẩu Thao Thiết.
Trong ánh mắt bất khả tư nghị của Ma Vĩnh, Song Khẩu Thao Thiết trong nháy mắt đã phải nuốt vào vài chục loại công kích của Thần Thú và Ma Thú có tu vi sánh ngang nó.
Cặp mắt đỏ ngầu của Song Khẩu Thao Thiết lòi ra, sau đó toàn bộ cơ thể nó phình to như bong bóng.
BÙM!
Nổ tung giữa tinh không, thịt vụn và máu tươi cuồn phún khắp bốn phương tám hướng, dư ba lan tràn chấn bay vô số Ngự Thú Sư đang ở gần.
Dù là Ma Thú Biến Dị, nó vẫn khó lòng chống lại vài chục vị Thần Thú và Ma Thú Tộc Trưởng cùng lúc tấn công như vậy.
Lạc Nam nhíu mày, xuất động Trận Pháp bảo vệ bản thân và chúng nữ không bị vạ lây.
Hắn bất mãn trừng mắt nhìn đám Tộc Trưởng:
“Chuyện của ta cần các ngươi xen vào?”
“Không dám a…” Cả đám vội vàng cười làm lành:
“Chúng ta chỉ thấy kẻ như Ma Vĩnh không xứng làm đối thủ của Minh Chủ nên mới hỗ trợ quét dọn mà thôi, tránh làm bẩn tay của người…”
“Lạc Nam ngươi chết không yên lành!” Ma Vĩnh như lệ quỷ ôm đầu gào rống, mọi thứ như một cơn ác mộng đối với hắn.
Liên tục bị Chiến Thú giải trừ khế ước, Chiến Thú mạnh nhất bị tiêu diệt, bản thân hắn cũng đã trọng thương nặng nề.
Tây Thi nhìn thảm cảnh của Ma Vĩnh mà âm thầm lắc đầu, đúng là tự làm tự chịu.
Nếu không phải vì Ma Vĩnh ra tay, nàng cũng không gặp được Lạc Nam, mà Lạc Nam cũng không vì vậy ghi hận Ma Vĩnh và muốn tiêu diệt hắn.
Chỉ có thể nói nhân quả tuần hoàn, tất cả là báo ứng.
“Giải quyết hắn đi!” Lạc Nam cũng lười động thủ, nhìn Ma Vĩnh thê thảm cùng cực như thế này hắn đã mất đi hứng thú.
Nếu đám Thần Thú và Ma Thú đã muốn ra tay nịnh nọt, Lạc Nam cũng tạo điều kiện cho bọn chúng.
“HAHAHA.” Mắt thấy đám Thần Thú và Ma Thú sắp làm thịt mình, Ma Vĩnh đột nhiên ngửa đầu cười oán hận như phát điên:
“Lạc Nam ơi Lạc Nam, ngươi cứ đắc ý đi, rồi sẽ có ngày ngươi chết thảm, ngươi chắc chắn sẽ hối hận.”
Hiển nhiên Ma Vĩnh liên tưởng đến vị tiền bối trước đó còn ẩn trong Thú Giới của mình.
Mặc dù có lẽ đối phương tạm thời kiêng kỵ Lạc Nam mà chuồn mất, nhưng tất cả bí mật của Lạc Nam đã lọt vào mắt hắn, tương lai nói không chừng sẽ như một con độc xà rình rập trong bóng tối, sẳn sàng cho Lạc Nam một kích trí mạng.
Ma Vĩnh tin tưởng ngày đó sẽ đến, chỉ là e rằng hắn không còn cơ hội chứng kiến nữa rồi, chỉ có thể âm thầm tưởng tượng đầy sảng khoái.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, không hiểu sao tên Ma Vĩnh đột ngột phá điên nói sảng.
“Hahahaha, ngươi nằm mơ đi!” Một tiếng quát thánh thót bất chợt cất lên.
Chỉ thấy Ma Thú Tông Chủ - Ma Du, thê tử của Ma Vĩnh bỗng nhiên cất tiếng cười đầy oán độc, cao giọng nói lớn:
“Bên trong Thú Giới của Ma Vĩnh có chứa đựng một tên Ma Thú thần bí không thuộc về vũ trụ này, đó là ác chủ bài lớn nhất của hắn, có lẽ Ma Vĩnh muốn dựa vào kẻ đó để tương lai báo thù Lạc Nam.”
“Lời này là thật?” Chúng nữ nghe xong sắc mặt đồng loạt trở nên lạnh lùng, còn có chuyện như vậy?
Lạc Nam hứng thú vuốt vuốt cằm đánh giá Ma Vĩnh: “Muốn biết thật giả sưu hồn là được.”
“Tiện nhân, con tiện nhân!” Ma Vĩnh như chó dại lên cơn, hai mắt đỏ ngầu như máu nhìn Ma Du gào thét:
“Sao ngươi có thể như vậy? sao ngươi dám phản bội bổn tọa?”
“Là chính ngươi phản bội ta!” Ma Du hai mắt chảy ra huyết lệ, cất tiếng cười điên cuồng:
“Ngươi vì chứng minh bản thân là chó trung thành nên đã hiến dâng chính thê tử của mình cho kẻ kia mua vui, ta hận không thể ăn tươi uống máu ngươi, nếu không vì an nguy của phụ mẫu, ngươi nghĩ ta sẽ chấp nhận như một nô lệ cho các ngươi đùa bỡn?”
Toàn bộ thành viên của Ma Thú Tông như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn lấy Ma Du.
Không ai tưởng tượng nổi nàng từng bị Ma Vĩnh làm ra chuyện như vậy, hiến thê tử cho kẻ khác hưởng dụng?
Đại đa số người âm thầm cảm thông cho Ma Du, hành vi của Ma Vĩnh là vô pháp chấp nhận.
Lạc Nam cũng có chút hiểu ra, chẳng trách từ đầu hắn chứng kiến trong mắt Ma Du những tia tử chí, từ đầu đến cuối nữ nhân này chẳng còn sót lại chút cảm xúc nào.
Có lẽ sâu thẳm trong linh hồn nàng đã sớm chết lặng trước hành vi của Ma Vĩnh.
“Tin tức rất quan trọng, ta sẽ cân nhắc tha cho Ma Thú Tông nếu thuần phục với Hồ Điệp Cốc!” Lạc Nam gật gù nói.
Nếu trước đó còn có một số người âm thầm thương hại Ma Vĩnh, thì hiện tại tất cả đều muốn hắn chết.
“Các vị Thú Tộc Trưởng nói đúng, giết kẻ này chỉ làm bẩn tay phu quân.” Diễm Nguyệt Kỳ khinh miệt nói.
“Không sai, nhờ các vị ra tay vậy!” Chúng nữ tán thành gật đầu.
Ma Vĩnh kể từ giờ phút này chính thức thân bại danh liệt, ngay cả thê tử cưới hỏi đàng hoàng, danh phận rõ ràng mà hắn còn hiến dâng cho kẻ khác chỉ để làm chó trung thành, kẻ như vậy còn đáng sống sao?
“Chết!”
Chư vị Thú Tộc Trưởng đồng loạt ra tay, đánh cho Ma Vĩnh mất khả năng chống cự, tan xương nát thịt.
Linh hồn của hắn bay ra, Lạc Nam đoạt mất, đọc sạch ký ức.
Rất nhanh, Lạc Nam hiểu chuyện gì xảy ra…
Kẻ kia là một tên Ma Thú ở Nguyên Giới, vì cơ duyên xảo hợp vô tình trọng thương rơi xuống Bách Thú Vũ Trụ.
Sau khi tìm hiểu, biết được môi trường tốt nhất để mình trị thương là Thú Giới của Ngự Thú Sư vì vậy đã lựa chọn Ma Vĩnh, đơn giản vì khi đó Ma Vĩnh đã trở thành Ngự Thú Minh Chủ, vừa có tài nguyên dồi dào vừa là Ngự Thú Sư cường đại nhất.
Mà khi được tên Ma Thú đó ký sinh, Ma Vĩnh lòng tin tăng mạnh, cam nguyện thần phục để đổi lấy quyền lực và tương lai sáng lạng hơn.
Cũng vì vậy hắn bất chấp thân phận của mình ra tay với Tây Thi mà không sợ các thế lực trung lập của Ngự Thú Liên Minh trở mặt.
Gần đây tên Ma Thú kia đã khôi phục toàn thịnh, Ma Vĩnh muốn nhân Thú Thần Chiến bạo lộ dã tâm.
Nào ngờ biểu hiện của Lạc Nam quá mức kinh khủng khiến ngay cả tên Ma Thú thần bí đến từ Nguyên Giới cũng phải hoảng sợ, âm thầm bỏ trốn.
Lạc Nam xem đến đây cảm thán không thôi, cũng may mình đã đến Bách Thú Vũ Trụ, bằng không kết cục của Tây Thi, Bạch Long, Hồ Điệp Hoàng mấy nữ e rằng chẳng khác nào Ma Du vậy.
Ma Vĩnh xưng hùng xưng bá, tên Ma Thú kia cũng sẽ ngốn sạch tài nguyên của Bách Thú Vũ Trụ trước khi tìm đường quay về Nguyên Giới.
“Các nàng vào Linh Giới Châu nghĩ ngơi, ta đi làm thịt con hàng kia!” Lạc Nam hướng chúng nữ nói.
“Chàng cẩn thận một chút!” Mấy nữ quan tâm căn dặn, dù sao con hàng kia cũng là nhân vật đến từ Nguyên Giới, độ nguy hiểm vượt xa cường giả Bách Thú Vũ Trụ.
“Yên tâm, ta vẫn còn ác chủ bài…” Lạc Nam khẽ cười.
…
“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn…”
Tại một vùng tinh không vắng vẻ ở hạ giới Bách Thú Vũ Trụ, một con giun nhỏ vùi mình dưới lòng đất, che đậy tất cả khí tức, trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Vốn tưởng rằng với thân phận Ma Thú hiếm hoi ở Nguyên Giới của mình, sở hữu tu vi toàn thịnh đạt đến Yêu Thánh Đế Sơ Kỳ đã thừa sức xưng hùng xưng bá toàn bộ phiến vũ trụ cấp thấp này một cách đơn giản.
Nào ngờ gặp phải yêu nghiệt Nguyên Giới xuống tiểu vũ trụ lịch luyện, nó hoảng sợ đến vãi cả linh hồn, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ bỏ chạy là thượng sách.
Với kiến thức của nó, tất cả loại thủ đoạn mà tên nam tử trẻ tuổi Lạc Nam kia sử dụng thật sự không tưởng tượng nổi.
Nào là Bí Tự Trận, nào là Oanh Thiên Tổ Phù, nào là vô số loại Dị Thuộc Tính và cả Vĩnh Hằng Thuộc Tính, chưa kể xung quanh hắn còn có các nữ nhân sở hữu thiên phú đều thuộc dạng hàng đầu Nguyên Giới.
Nhân vật như vậy rất có thể là Thiếu Chủ của Chí Tôn Thế Lực cường đại nào đó, thậm chí khả năng cao là đệ tử của Cấm Kỵ Thế Lực cũng không biết chừng.
Một tên Ma Thú bình thường như nó làm sao có thể chống lại?
Tuy rằng chiến đấu ở vũ trụ này sẽ phải áp chế tu vi, nhưng có trời mới biết loại con ông cháu cha như thế liệu có sở hữu thủ đoạn bảo mệnh nào cường đại hay không.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Dù sao thì Bách Thú Vũ Trụ cũng khá rộng lớn, nó đã trốn xuống tận hạ giới, che đậy tất cả khí tức và hóa thành một con giun đất nhỏ.
Tin tưởng dù thủ đoạn của Lạc Nam có thông thiên cũng không thể tìm thấy được nó.
XỘT XOẠT…
Đột ngột có tiếng xúc đất vang lên từ bên trên.
Con giun xém chút đái ra máu, chỉ có thể điên cuồng trấn an chính mình:
“Không thể nào, chắc chỉ là trùng hợp tên phàm nhân nào đó xúc đất về trồng cây mà thôi, dù sao nơi này là hạ giới…”
Đáng tiếc khi mặt đất bị xới lên, khuôn mặt Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn lấy nó.
Trong cơn tuyệt vọng của giun đất, chỉ nghe Lạc Nam ung dung nói:
“Thực Không Thú, loại Ma Thú như một con giun đất khổng lồ có cái miệng rộng lớn và hàm răng tròn xung quanh như lỗ đen, chuyên dùng Không Gian làm thức ăn để trưởng thành, cắn nuốt vô số không gian để lại các lỗ thủng và không gian loạn lưu gây nguy hiểm…”
“Ngoài ra còn có thể đi xuyên không gian, tạo nên các thông đạo.”
“Chẳng trách ngươi có thể thần không biết quỷ không hay từ Thú Thần Thành trốn xuống hạ giới một cách nhanh chóng, cũng chẳng trách ngươi có thể sống sót dù bị cuốn trôi từ tận Nguyên Giới đến Tiểu Vũ Trụ…”
“Cũng may chủng tộc này của ngươi tương đối đơn lẽ, số lượng ít ỏi lại không sống theo bầy đàn, hiện tại ta có giết ngươi cũng chẳng có ai vì ngươi báo thù.”
Càng nghe linh hồn của con giun…à không, tâm thần của Thực Không Thú càng chấn kinh, cho đến cuối cùng đổ cả mồ hôi lạnh.
Vì sao Lạc Nam có thể đọc nó như một quyển sách theo cách đơn giản như vậy?
Câu trả lời cực kỳ đơn giản, Lạc Nam thật sự là con ông cháu cha của Thế Lực khủng bố, chỉ cần dò thám thiên cơ liền nắm giữ tất cả về nó.
Đối với nhân vật như vậy, đắc tội chính là một con đường chết a.
Quả nhiên chỉ thấy Lạc Nam nhẹ nâng bàn tay, cầm lấy một khối Ngọc Bội ẩn chứa công kích cấp Thánh Đế cường đại.
Đây là Ngọc Bội của tên Phó Tông Chủ Trảm Thiên Tông cho hắn.
“Chủ nhân, tiểu thuộc hạ nguyện nhận ngài làm chủ nhân, xin đừng giết ta…” Thực Không Thú ngoan ngoãn cầu xin nói.
Lạc Nam gật đầu: “Chủng loại như ngươi khá quý hiếm, ta cũng không nỡ giết, giao Linh Hồn Bổn Nguyên ra đi!”
Thực Không Thú nghe đến giao Linh Hồn Bổn Nguyên có chút chần chờ, bất quá nhìn đến ngọc bội mà Lạc Nam đang cầm chỉ có thể cắn răng tuân lệnh.
Nó phóng thích Linh Hồn Bổn Nguyên của mình.
Lạc Nam liền thu nhận.
“Từ nay về sau xin chủ nhân chỉ dạy nhiều hơn, tiểu thuộc hạ nguyện làm thân trâu ngựa!” Thực Không Thú hiện ra bản thể ghê tởm của mình.
“À, ta chợt nhớ ra một việc quan trọng!” Lạc Nam bất chợt bừng tỉnh.
“Việc gì? thuộc hạ sẽ lập tức đi làm…” Thực Không Thú cung kính nói.
“Ngươi có sở thích hưởng thụ thê tử của người khác, Ma Du chính là nạn nhân.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm:
“Mà ta lại là người yêu thương thê tử, nên ta ghét nhất là kẻ như ngươi vậy.”
“Ý của chủ nhân là…” Thực Không Thú đồng tử co rút lại.
“Ý của ta rất đơn giản…” Lạc Nam nở nụ cười lạnh lẽo như ác ma:
“Ngươi có thể đi chết!”
Lời vừa nói xong, Linh Hồn Bổn Nguyên nghiền nát.
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
Con Đường Bá Chủ
Trước uy thế bá đạo của Lạc Nam, không đợi Ma Vĩnh lên tiếng trả lời, bốn con Chiến Thú của hắn đã run rẩy toàn thân, cái đầu cúi thấp xuống đất.
“Các ngươi…các ngươi làm gì?” Ma Vĩnh sắc mặt tái nhợt không còn chút máu nhìn một đám Chiến Thú đáng tin cậy của mình.
Những Chiến Thú này đều theo hắn đã có hàng triệu năm, vào sinh ra tử, lăn lộn trong núi thây biển máu chưa từng biết sợ là gì.
Vậy mà hôm nay ở trước một tên nam tử xa lạ cúi xuống cái đầu cao ngạo, thậm chí tất cả Chiến Ý đều đang tan rã?
Hải Mạn Sa nhìn thấy tình cảnh này chỉ nhếch miệng cười đầy mỉa mai.
Bản thân nàng là ai?
Nàng là Đại Công Chúa của Chí Tôn Thế Lực, từ nhỏ đã được Chí Tôn cấp cường giả nuôi dạy, đã sớm quen thuộc khí tức của Chí Tôn.
Có thể nói tại toàn bộ Bách Thú Vũ Trụ hiện tại, xét về thân phận và bối cảnh không ai có thể vượt qua nàng.
Nhưng dù là như vậy thì nàng cũng bị trạng thái Yêu Đạo kết hợp Long Thần Biến của Lạc Nam khuất phục dù khi đó trong tay còn nắm giữ ác chủ bài là công kích của Hải Long Lão Tổ.
Đám Chiến Thú này tuy rằng không tệ nhưng chỉ xuất thân ở một vũ trụ Thất Tinh, tổ tiên của chúng nó cũng chưa từng tu luyện đến Yêu Thánh Hoàng, thử hỏi làm sao trụ nổi trước mặt Lạc Nam trong thời điểm này?
Hải Mạn Sa không hiểu vì sao hiện tại Lạc Nam mới sử dụng đến thực lực chân thật, nhưng nàng biết rằng một khi hắn đã sử dụng…toàn bộ Bách Thú Vũ Trụ chỉ có thể quỳ gối dưới chân hắn.
Kết cục của Ma Vĩnh không thể nào ngoại lệ.
“Nghe nói ngươi muốn cùng Bạch Long song tu?” Lạc Nam nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ma Long, Long Thần Quyền Trượng chỉ thẳng vào cái đầu to lớn của nó.
“Không…không dám…” Ma Long co rúm cả người.
Trong ánh mắt như nằm mộng của Ma Vĩnh, Ma Long đột ngột ngửa đầu phun ra một ngụm máu lớn, Linh Hồn trọng thương.
“Ma Long ngươi?” Ma Vĩnh trợn mắt há hốc mồm.
Ở khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm giác được mối liên kết của mình và Ma Long đã hoàn toàn biến mất.
“Bệ Hạ, tiểu nhân đã chủ động giải trừ khế ước với hắn bất chấp phản phệ nặng nề, cầu Bệ Hạ khai ân không giết…” Ma Long yếu ớt hướng Lạc Nam cầu xin.
Trên thân sở hữu huyết mạch Long Tộc nên nó càng bị Long Thần Biến ảnh hưởng hơn bất kỳ ai.
Nó sinh ra một loại cảm giác nếu vẫn tiếp tục đối nghịch với Lạc Nam thì giống như đối nghịch với toàn bộ Long Tộc trên thế gian này vậy.
Vì vậy bất chấp giao tình với Ma Vĩnh, nó chấp nhận trọng thương linh hồn, cưỡng ép giải trừ khế ước với Ngự Thú Sư của nó.
“Trẫm từ chối!” Lạc Nam hờ hững nói.
Long Thần Quyền Trượng bạo khởi Thần Long Văn, nện thẳng xuống.
PHỐC!
Đầu rồng như dưa hấu nổ tung, đường đường là Ma Long cao cao tại thượng đứng trước Long Thần đã bị nghiền nát.
Toàn trường rùng mình một cái, mùi máu tươi của Ma Long bị đập nổ như đang oanh thẳng vào cõi lòng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lạc Nam sắc mặt không chút biểu tình, hắn hiểu sở dĩ Ma Long thuần phục là nhờ trạng thái Yêu Đạo cùng Long Thần Biến kết hợp mà thôi.
Một khi trạng thái này giải trừ, Ma Long là kẻ đầu tiên muốn lấy mạng hắn.
Huống hồ đối với những kẻ đã từng nhắm vào nữ nhân của mình, dù kết cục ra sao thì Lạc Nam cũng không để lại cho chúng đường sống.
“Đáng hận!” Ma Vĩnh sắc mặt vặn vẹo, hướng ba con Chiến Thú còn lại của mình gầm rống:
“Các ngươi xông lên cho ta, xông lên tiêu diệt hắn!”
Đáp lại mệnh lệnh của Ma Vĩnh là cảnh tượng Yểm Ma Thú cùng Tinh Không Lang Vương chủ động trốn trở về Thú Giới không dám ló mặt ra ngoài.
Bọn chúng không có huyết mạch Long Tộc nên bị Long Thần Biến tác động ít hơn Ma Long, không cưỡng ép giải trừ khế ước với Ma Vĩnh nhưng vẫn hoảng sợ trốn vào đan điền hắn.
Ngược lại Thao Thiết Biến Dị - Song Khẩu Thao Thiết lại hung lệ dị thường, cực kỳ cố chấp.
Nó cưỡng ép sự sợ hãi đối với Lạc Nam, mở ra hai cái miệng như chậu máu khổng lồ ở giữa bụng mình lao thẳng về phía hắn.
Từ bên trong hai cái miệng, hấp lực khổng lồ như có thể nuốt gọn toàn bộ bầu trời ầm ầm mà ra, như vòi rồng cuốn lấy Lạc Nam.
“Dám bất kính với Lạc Minh Chủ? đi chết!”
Mà không chờ Lạc Nam ra tay, một đám Tộc Trưởng các tộc muốn nịnh nọt hắn đã chẳng bỏ qua cơ hội.
Hàng loạt công kích phô thiên cái địa đánh ra, tất cả đều là Yêu Thánh Tôn xuất thủ, dồn thẳng vào hai cái miệng của Song Khẩu Thao Thiết.
Trong ánh mắt bất khả tư nghị của Ma Vĩnh, Song Khẩu Thao Thiết trong nháy mắt đã phải nuốt vào vài chục loại công kích của Thần Thú và Ma Thú có tu vi sánh ngang nó.
Cặp mắt đỏ ngầu của Song Khẩu Thao Thiết lòi ra, sau đó toàn bộ cơ thể nó phình to như bong bóng.
BÙM!
Nổ tung giữa tinh không, thịt vụn và máu tươi cuồn phún khắp bốn phương tám hướng, dư ba lan tràn chấn bay vô số Ngự Thú Sư đang ở gần.
Dù là Ma Thú Biến Dị, nó vẫn khó lòng chống lại vài chục vị Thần Thú và Ma Thú Tộc Trưởng cùng lúc tấn công như vậy.
Lạc Nam nhíu mày, xuất động Trận Pháp bảo vệ bản thân và chúng nữ không bị vạ lây.
Hắn bất mãn trừng mắt nhìn đám Tộc Trưởng:
“Chuyện của ta cần các ngươi xen vào?”
“Không dám a…” Cả đám vội vàng cười làm lành:
“Chúng ta chỉ thấy kẻ như Ma Vĩnh không xứng làm đối thủ của Minh Chủ nên mới hỗ trợ quét dọn mà thôi, tránh làm bẩn tay của người…”
“Lạc Nam ngươi chết không yên lành!” Ma Vĩnh như lệ quỷ ôm đầu gào rống, mọi thứ như một cơn ác mộng đối với hắn.
Liên tục bị Chiến Thú giải trừ khế ước, Chiến Thú mạnh nhất bị tiêu diệt, bản thân hắn cũng đã trọng thương nặng nề.
Tây Thi nhìn thảm cảnh của Ma Vĩnh mà âm thầm lắc đầu, đúng là tự làm tự chịu.
Nếu không phải vì Ma Vĩnh ra tay, nàng cũng không gặp được Lạc Nam, mà Lạc Nam cũng không vì vậy ghi hận Ma Vĩnh và muốn tiêu diệt hắn.
Chỉ có thể nói nhân quả tuần hoàn, tất cả là báo ứng.
“Giải quyết hắn đi!” Lạc Nam cũng lười động thủ, nhìn Ma Vĩnh thê thảm cùng cực như thế này hắn đã mất đi hứng thú.
Nếu đám Thần Thú và Ma Thú đã muốn ra tay nịnh nọt, Lạc Nam cũng tạo điều kiện cho bọn chúng.
“HAHAHA.” Mắt thấy đám Thần Thú và Ma Thú sắp làm thịt mình, Ma Vĩnh đột nhiên ngửa đầu cười oán hận như phát điên:
“Lạc Nam ơi Lạc Nam, ngươi cứ đắc ý đi, rồi sẽ có ngày ngươi chết thảm, ngươi chắc chắn sẽ hối hận.”
Hiển nhiên Ma Vĩnh liên tưởng đến vị tiền bối trước đó còn ẩn trong Thú Giới của mình.
Mặc dù có lẽ đối phương tạm thời kiêng kỵ Lạc Nam mà chuồn mất, nhưng tất cả bí mật của Lạc Nam đã lọt vào mắt hắn, tương lai nói không chừng sẽ như một con độc xà rình rập trong bóng tối, sẳn sàng cho Lạc Nam một kích trí mạng.
Ma Vĩnh tin tưởng ngày đó sẽ đến, chỉ là e rằng hắn không còn cơ hội chứng kiến nữa rồi, chỉ có thể âm thầm tưởng tượng đầy sảng khoái.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, không hiểu sao tên Ma Vĩnh đột ngột phá điên nói sảng.
“Hahahaha, ngươi nằm mơ đi!” Một tiếng quát thánh thót bất chợt cất lên.
Chỉ thấy Ma Thú Tông Chủ - Ma Du, thê tử của Ma Vĩnh bỗng nhiên cất tiếng cười đầy oán độc, cao giọng nói lớn:
“Bên trong Thú Giới của Ma Vĩnh có chứa đựng một tên Ma Thú thần bí không thuộc về vũ trụ này, đó là ác chủ bài lớn nhất của hắn, có lẽ Ma Vĩnh muốn dựa vào kẻ đó để tương lai báo thù Lạc Nam.”
“Lời này là thật?” Chúng nữ nghe xong sắc mặt đồng loạt trở nên lạnh lùng, còn có chuyện như vậy?
Lạc Nam hứng thú vuốt vuốt cằm đánh giá Ma Vĩnh: “Muốn biết thật giả sưu hồn là được.”
“Tiện nhân, con tiện nhân!” Ma Vĩnh như chó dại lên cơn, hai mắt đỏ ngầu như máu nhìn Ma Du gào thét:
“Sao ngươi có thể như vậy? sao ngươi dám phản bội bổn tọa?”
“Là chính ngươi phản bội ta!” Ma Du hai mắt chảy ra huyết lệ, cất tiếng cười điên cuồng:
“Ngươi vì chứng minh bản thân là chó trung thành nên đã hiến dâng chính thê tử của mình cho kẻ kia mua vui, ta hận không thể ăn tươi uống máu ngươi, nếu không vì an nguy của phụ mẫu, ngươi nghĩ ta sẽ chấp nhận như một nô lệ cho các ngươi đùa bỡn?”
Toàn bộ thành viên của Ma Thú Tông như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn lấy Ma Du.
Không ai tưởng tượng nổi nàng từng bị Ma Vĩnh làm ra chuyện như vậy, hiến thê tử cho kẻ khác hưởng dụng?
Đại đa số người âm thầm cảm thông cho Ma Du, hành vi của Ma Vĩnh là vô pháp chấp nhận.
Lạc Nam cũng có chút hiểu ra, chẳng trách từ đầu hắn chứng kiến trong mắt Ma Du những tia tử chí, từ đầu đến cuối nữ nhân này chẳng còn sót lại chút cảm xúc nào.
Có lẽ sâu thẳm trong linh hồn nàng đã sớm chết lặng trước hành vi của Ma Vĩnh.
“Tin tức rất quan trọng, ta sẽ cân nhắc tha cho Ma Thú Tông nếu thuần phục với Hồ Điệp Cốc!” Lạc Nam gật gù nói.
Nếu trước đó còn có một số người âm thầm thương hại Ma Vĩnh, thì hiện tại tất cả đều muốn hắn chết.
“Các vị Thú Tộc Trưởng nói đúng, giết kẻ này chỉ làm bẩn tay phu quân.” Diễm Nguyệt Kỳ khinh miệt nói.
“Không sai, nhờ các vị ra tay vậy!” Chúng nữ tán thành gật đầu.
Ma Vĩnh kể từ giờ phút này chính thức thân bại danh liệt, ngay cả thê tử cưới hỏi đàng hoàng, danh phận rõ ràng mà hắn còn hiến dâng cho kẻ khác chỉ để làm chó trung thành, kẻ như vậy còn đáng sống sao?
“Chết!”
Chư vị Thú Tộc Trưởng đồng loạt ra tay, đánh cho Ma Vĩnh mất khả năng chống cự, tan xương nát thịt.
Linh hồn của hắn bay ra, Lạc Nam đoạt mất, đọc sạch ký ức.
Rất nhanh, Lạc Nam hiểu chuyện gì xảy ra…
Kẻ kia là một tên Ma Thú ở Nguyên Giới, vì cơ duyên xảo hợp vô tình trọng thương rơi xuống Bách Thú Vũ Trụ.
Sau khi tìm hiểu, biết được môi trường tốt nhất để mình trị thương là Thú Giới của Ngự Thú Sư vì vậy đã lựa chọn Ma Vĩnh, đơn giản vì khi đó Ma Vĩnh đã trở thành Ngự Thú Minh Chủ, vừa có tài nguyên dồi dào vừa là Ngự Thú Sư cường đại nhất.
Mà khi được tên Ma Thú đó ký sinh, Ma Vĩnh lòng tin tăng mạnh, cam nguyện thần phục để đổi lấy quyền lực và tương lai sáng lạng hơn.
Cũng vì vậy hắn bất chấp thân phận của mình ra tay với Tây Thi mà không sợ các thế lực trung lập của Ngự Thú Liên Minh trở mặt.
Gần đây tên Ma Thú kia đã khôi phục toàn thịnh, Ma Vĩnh muốn nhân Thú Thần Chiến bạo lộ dã tâm.
Nào ngờ biểu hiện của Lạc Nam quá mức kinh khủng khiến ngay cả tên Ma Thú thần bí đến từ Nguyên Giới cũng phải hoảng sợ, âm thầm bỏ trốn.
Lạc Nam xem đến đây cảm thán không thôi, cũng may mình đã đến Bách Thú Vũ Trụ, bằng không kết cục của Tây Thi, Bạch Long, Hồ Điệp Hoàng mấy nữ e rằng chẳng khác nào Ma Du vậy.
Ma Vĩnh xưng hùng xưng bá, tên Ma Thú kia cũng sẽ ngốn sạch tài nguyên của Bách Thú Vũ Trụ trước khi tìm đường quay về Nguyên Giới.
“Các nàng vào Linh Giới Châu nghĩ ngơi, ta đi làm thịt con hàng kia!” Lạc Nam hướng chúng nữ nói.
“Chàng cẩn thận một chút!” Mấy nữ quan tâm căn dặn, dù sao con hàng kia cũng là nhân vật đến từ Nguyên Giới, độ nguy hiểm vượt xa cường giả Bách Thú Vũ Trụ.
“Yên tâm, ta vẫn còn ác chủ bài…” Lạc Nam khẽ cười.
…
“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn…”
Tại một vùng tinh không vắng vẻ ở hạ giới Bách Thú Vũ Trụ, một con giun nhỏ vùi mình dưới lòng đất, che đậy tất cả khí tức, trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Vốn tưởng rằng với thân phận Ma Thú hiếm hoi ở Nguyên Giới của mình, sở hữu tu vi toàn thịnh đạt đến Yêu Thánh Đế Sơ Kỳ đã thừa sức xưng hùng xưng bá toàn bộ phiến vũ trụ cấp thấp này một cách đơn giản.
Nào ngờ gặp phải yêu nghiệt Nguyên Giới xuống tiểu vũ trụ lịch luyện, nó hoảng sợ đến vãi cả linh hồn, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ bỏ chạy là thượng sách.
Với kiến thức của nó, tất cả loại thủ đoạn mà tên nam tử trẻ tuổi Lạc Nam kia sử dụng thật sự không tưởng tượng nổi.
Nào là Bí Tự Trận, nào là Oanh Thiên Tổ Phù, nào là vô số loại Dị Thuộc Tính và cả Vĩnh Hằng Thuộc Tính, chưa kể xung quanh hắn còn có các nữ nhân sở hữu thiên phú đều thuộc dạng hàng đầu Nguyên Giới.
Nhân vật như vậy rất có thể là Thiếu Chủ của Chí Tôn Thế Lực cường đại nào đó, thậm chí khả năng cao là đệ tử của Cấm Kỵ Thế Lực cũng không biết chừng.
Một tên Ma Thú bình thường như nó làm sao có thể chống lại?
Tuy rằng chiến đấu ở vũ trụ này sẽ phải áp chế tu vi, nhưng có trời mới biết loại con ông cháu cha như thế liệu có sở hữu thủ đoạn bảo mệnh nào cường đại hay không.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Dù sao thì Bách Thú Vũ Trụ cũng khá rộng lớn, nó đã trốn xuống tận hạ giới, che đậy tất cả khí tức và hóa thành một con giun đất nhỏ.
Tin tưởng dù thủ đoạn của Lạc Nam có thông thiên cũng không thể tìm thấy được nó.
XỘT XOẠT…
Đột ngột có tiếng xúc đất vang lên từ bên trên.
Con giun xém chút đái ra máu, chỉ có thể điên cuồng trấn an chính mình:
“Không thể nào, chắc chỉ là trùng hợp tên phàm nhân nào đó xúc đất về trồng cây mà thôi, dù sao nơi này là hạ giới…”
Đáng tiếc khi mặt đất bị xới lên, khuôn mặt Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn lấy nó.
Trong cơn tuyệt vọng của giun đất, chỉ nghe Lạc Nam ung dung nói:
“Thực Không Thú, loại Ma Thú như một con giun đất khổng lồ có cái miệng rộng lớn và hàm răng tròn xung quanh như lỗ đen, chuyên dùng Không Gian làm thức ăn để trưởng thành, cắn nuốt vô số không gian để lại các lỗ thủng và không gian loạn lưu gây nguy hiểm…”
“Ngoài ra còn có thể đi xuyên không gian, tạo nên các thông đạo.”
“Chẳng trách ngươi có thể thần không biết quỷ không hay từ Thú Thần Thành trốn xuống hạ giới một cách nhanh chóng, cũng chẳng trách ngươi có thể sống sót dù bị cuốn trôi từ tận Nguyên Giới đến Tiểu Vũ Trụ…”
“Cũng may chủng tộc này của ngươi tương đối đơn lẽ, số lượng ít ỏi lại không sống theo bầy đàn, hiện tại ta có giết ngươi cũng chẳng có ai vì ngươi báo thù.”
Càng nghe linh hồn của con giun…à không, tâm thần của Thực Không Thú càng chấn kinh, cho đến cuối cùng đổ cả mồ hôi lạnh.
Vì sao Lạc Nam có thể đọc nó như một quyển sách theo cách đơn giản như vậy?
Câu trả lời cực kỳ đơn giản, Lạc Nam thật sự là con ông cháu cha của Thế Lực khủng bố, chỉ cần dò thám thiên cơ liền nắm giữ tất cả về nó.
Đối với nhân vật như vậy, đắc tội chính là một con đường chết a.
Quả nhiên chỉ thấy Lạc Nam nhẹ nâng bàn tay, cầm lấy một khối Ngọc Bội ẩn chứa công kích cấp Thánh Đế cường đại.
Đây là Ngọc Bội của tên Phó Tông Chủ Trảm Thiên Tông cho hắn.
“Chủ nhân, tiểu thuộc hạ nguyện nhận ngài làm chủ nhân, xin đừng giết ta…” Thực Không Thú ngoan ngoãn cầu xin nói.
Lạc Nam gật đầu: “Chủng loại như ngươi khá quý hiếm, ta cũng không nỡ giết, giao Linh Hồn Bổn Nguyên ra đi!”
Thực Không Thú nghe đến giao Linh Hồn Bổn Nguyên có chút chần chờ, bất quá nhìn đến ngọc bội mà Lạc Nam đang cầm chỉ có thể cắn răng tuân lệnh.
Nó phóng thích Linh Hồn Bổn Nguyên của mình.
Lạc Nam liền thu nhận.
“Từ nay về sau xin chủ nhân chỉ dạy nhiều hơn, tiểu thuộc hạ nguyện làm thân trâu ngựa!” Thực Không Thú hiện ra bản thể ghê tởm của mình.
“À, ta chợt nhớ ra một việc quan trọng!” Lạc Nam bất chợt bừng tỉnh.
“Việc gì? thuộc hạ sẽ lập tức đi làm…” Thực Không Thú cung kính nói.
“Ngươi có sở thích hưởng thụ thê tử của người khác, Ma Du chính là nạn nhân.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm:
“Mà ta lại là người yêu thương thê tử, nên ta ghét nhất là kẻ như ngươi vậy.”
“Ý của chủ nhân là…” Thực Không Thú đồng tử co rút lại.
“Ý của ta rất đơn giản…” Lạc Nam nở nụ cười lạnh lẽo như ác ma:
“Ngươi có thể đi chết!”
Lời vừa nói xong, Linh Hồn Bổn Nguyên nghiền nát.
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 2006: Giải quyết triệt để
10.0/10 từ 31 lượt.