Con Đường Bá Chủ
Chương 199: Tuyết hồng
154@-
“Tinh Linh Tộc sao?”
Lạc Nam cười cười, nhìn sang tiểu nha đầu đang ngủ mê…trong lòng âm thầm ghi nhớ…
Hơi suy nghĩ, hắn lấy ra Gia Tốc Trận quan sát, trích nhẹ giọt máu nơi đầu ngón tay, nhỏ vào bên trong…
Cảm giác liền kề được sinh ra, hết sức kỳ diệu…giường như chỉ cần hắn muốn, có thể đem Trận Bàn bao phủ toàn bộ Linh Giới Châu, chỉ là nếu làm như vậy, chỉ sợ số lượng Linh Thạch khổng lồ vừa có sẽ tan biến thành hư vô…
“Các vị lão bà…nơi này khung cảnh hữu tình, chúng ta có nên bàn luận một chút chuyện nhân sinh?”
Nhìn tam nữ xinh đẹp ngồi nơi đó, Lạc Nam cười hề hề bắt đầu giở thói vô lại…
Tam nữ vừa nghe giật thót trong lòng, ba gương mặt tuyệt mỹ đỏ bừng vội vàng đứng dậy…
“Ta…ta cần luyện hóa hai tôn Đan Đỉnh ngươi tặng…” Tiêu Thanh Tuyền trống ngực đập thình thịch, thả người bay vọt về Cung…
“Thiếp cũng nên tu luyện Hàn Mai Loạn Vũ, chàng đừng quấy rầy đó…” Cơ Nhã gắt giọng, gương mặt trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ, Lăng Ba Vi Bộ triển khai đến cực hạn, chỉ thoáng chốc đã trở về Nhã Cơ Cung…
“Ta…ta cần…ta cần…” Thủy Nương Khanh chưa được hắn tặng thứ gì, ấp a ấp úng muốn xoay người chạy mất…
“Nàng không có thứ gì để cần…ở lại bồi phu quân chơi đùa…”
Lạc Nam cười khoái chí vươn tay chọp tới, Thủy Nương Khanh đã bị ôm vào trong ngực…trong khoảng khắc đó, hương thơm nữ tính lan tràn…
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Thủy Nương Khanh sợ hãi vẩy vùng, nhưng sao có thể thoát khỏi ma trảo của đại sắc lang?
“Đương nhiên là cùng nàng bàn chuyện nhân sinh…hành động vĩ đại duy trì nòi giống…” Lạc Nam kề môi sát vành tai nàng, hà hơi thở nóng rực…
“Vô sỉ…sao lại là ta?” Thủy Nương Khanh cảm thấy toàn thân bị Linh Giới Châu giữ chân, bàn tay trắng như phấn đập thình thịch vào ngực hắn…hai nữ kia hắn để chạy mất? sao không cho nàng chạy?
“Bởi vì nàng không thể cùng ta về…ta đương nhiên phải tranh thủ yêu nàng…” Lạc Nam đem vòng eo như liễu siết chặt, đặt nàng ngồi trên bắp đùi, nhu tình thủ thỉ…
“Ta…” Thủy Nương Khanh sựng lại, trong lòng mềm nhũn…tựa đầu vào lòng ngực săn chắc…
Hải Hồng Phái đang trong giai đoạn quan trọng, nàng bồi bên cạnh hắn thời gian ngắn thì được…nếu muốn theo hắn về Băng Thiên Đại Lục, là chuyện rất khó…
Thủy Mặc còn trẻ người non dạ cần người chỉ dạy, huống hồ tiểu tử đó còn là học sinh trong Bách Linh Học Phủ, không thể cai quản Hải Hồng Phái trong thời điểm này…
Mẫu thân Thủy Sương Hoa cũng không đủ thực lực để chấn nhíp một phái…
Chưa kể còn chuyện làm ăn với Đa Bảo Các, phải thông qua Hải Hồng Phái liên hệ với Hậu Cung…
Huống hồ nếu hiện tại nàng theo hắn về, cũng chỉ có thể ở trong Linh Giới Châu…thân phận của nàng không thích hợp xuất hiện trong Thánh Linh Học Phủ…
Hàng ngàn hàng vạn nguyên nhân, để hai người phải tạm chia tay khi Lạc Nam quay về…
Nghĩ đến sắp tới không nhìn thấy hắn trong thời gian dài, Thủy Nương Khanh toàn thân rung rẩy, mặt đẹp u buồn…
“Ngốc…nàng có lệnh bài truyền tống…khi nào nhớ ta có thể lập tức truyền vào Thủy Linh Cung…sau đó lại có thể xé rách hư không trở về Hải Hồng Phái mà…” Lạc Nam nhìn nàng mặt ủ mày chau, cưng chiều nhéo nhéo cái mũi, mở miệng an ủi…
Thủy Nương Khanh thở phào một hơi, là nàng lo quá nên bị loạn…không kịp nghĩ đến phương án đó…trừng mắt nhìn:
“Thì ra ngươi đã tính trước, nếu Đa Bảo Các có liên hệ với Hậu Cung, ta sẽ là người truyền tin chứ gì?”
“Không sai…vai trò của nàng và Hải Hồng Phái rất quan trọng đối với tương lai của Hậu Cung đấy…” Lạc Nam vuốt ve mái tóc mềm của giai nhân, gật đầu nói…
“Quà cho ta đâu? Đừng nói không có!” Thủy Nương Khanh xòe ra bàn tay trắng như phấn, yêu kiều mở miệng…
“Khôi vội…nàng xem đây là thứ gì?” Lạc Nam cười cười, từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc cốc trà…bên trên miệng cốc vẫn còn vết son mê người màu tím…
“Ngươi…biến thái…cất giữ làm gì?” Thủy Nương Khanh đỏ mặt quát một tiếng, tên này vậy mà đem cốc uống trà của nàng lưu giữ…trong lòng xấu hổ không nói thành lời…
“Ta chỉ uống nhầm cốc của nàng đã cảm thấy ngọt ngào thấm ruột gan…hiện tại sao có thể bỏ qua đóa hoa kiều diễm này?”
Lạc Nam cười hà hà, trong ánh mắt hoảng loạn của Thủy Nương Khanh, nâng lên cái cằm trơn bóng của nàng, hướng về đôi môi tím diễm lệ kia hôn xuống…
“Ưm…”
Thủy Nương Khanh yêu kiều hừ một tiếng, hai đôi môi đã khóa kín lấy nhau, đồng nghĩa nụ hôn đầu của nàng đã mất…
Nhớ lại cảnh tượng mình dùng môi phục vụ trên Tàu, trái tim nàng đập mạnh…nhắm chặt đôi mắt đẹp…mặc hắn muốn làm gì thì làm…
Chụt…
Lạc Nam say mê nhấm nháp đóa hoa tím diễm lệ, mềm mại và ướt át…
Vị ngọt ngào tự nhiên…vị son môi như nho chín, cùng vị đặc trưng của nữ nhân trong miệng nàng không ngừng phả ra…
“Bảo bối…hé miệng nhỏ nào!” Lạc Nam bàn tay lần xuống bờ mông căn đầy, truyền âm một tiếng…
Thủy Nương Khanh vô thức nghe theo, hai cánh môi hé mở, hàm răng ngọc ngà tách rời…
Chụt chụt…
Trong khoảng khắc đó, đầu lưỡi trực chỉ tiến vào, nồng nhiệt thám hiểm…khám phá tận tình ngỏ ngách bên trong miệng thơm của Thủy Linh Tiên Tử…
Lưỡi nàng bị xoắn lấy…mút chùn chụt như khát nước đã lâu…
Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân thư thái như muốn nổ…nữ nhân cá tính kèm một chút kiêu ngạo này đã dâng mình cho hắn…
Trao cho nàng nụ hôn sâu nhất có thể, nước miếng hai người chảy dài quanh mép, bàn tay đã như du long ra biển, tận tình leo trèo thám hiểm trên cơ thể khỏe khoắn dẻo dai kia…
Sau lớp áo êm diệu, bầu ngực nàng nảy nở trong tay hắn…bờ mông căn tròn bị xoa bóp không thương tiếc, cảm giác đàn hồi cùng co dãn khiến Lạc Nam yêu thích không rời…
“Tiểu Nam…thiếp mỏi miệng quá…chàng hôn nhẹ một chút…hừ…” Thủy Nương Khanh hổn hển truyền âm, lưỡi hắn như tiếp cận cổ họng nàng, nàng thích diệu dàng một chút…
Lạc Nam xấu hổ, hắn quả thật hơi phấn khích rồi…
Đã lâu chưa được thân mật cùng nữ nhân khiến hắn hơi thô lỗ…
Vội vàng nhả lưỡi nàng ra, ôn nhu hôn lấy hai cánh môi, liếm láp mút nhẹ…
“Đúng rồi…thiếp thích như vậy…” Thủy Nương Khanh mở đôi mắt ngập nước, vòng tay như rắn quấn lấy eo nam nhân…
Hai người đang ở Đình Viện cao nhất của Tứ quý sơn…xung quanh là từng bông hoa tuyết xinh đẹp nhưng cũng có phần lạnh giá…
Ôm chặt lấy nhau…Lạc Nam cảm thấy không hài lòng, tách ra môi nàng, nhanh nhạy thoát y phục…
Thân thể săn chắc khỏe mạnh lại hiện ra, dương vật hùng dũng đầy gân xanh hiên ngang đứng thẳng…
Thủy Nương Khanh vừa gặp lại nó, gương mặt mê người ửng hồng, vô thức vươn tay nắm lấy…
Hít…
“Đúng rồi…chăm sóc nó đi nàng…” Lạc Nam thoải mái hít thở, không quên thay nàng cởi bỏ y phục…
Chỉ thoáng chốc, tuyệt phẩm của thiên nhiên xuất hiện…cảnh tượng kiều diễm không khác tối trên thuyền hôm đó…
Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung, đem nàng bế phốc dậy…
“Chàng muốn làm gì?” Thủy Nương Khanh giật mình, đôi chân thon dài kẹp chặt hông hắn…
“Yêu nàng trong tuyết…” Lạc Nam nóng rực đáp trả, lao xuống đống hoa tuyết trắng lạnh, đè nàng nằm xuống…
“Vậy cũng nghĩ ra được…” Thủy Nương Khanh lườm tên này một cái, tiếp tục dâng lên môi thơm…
Chụt chụt…
Lạc Nam ngấu nghiến, nhanh nhẹn cởi bỏ áo nhỏ của nàng…
Đôi gò đào so với tuyết còn trắng hơn nẩy bật ra hình thành từng con sóng lăn tăn, quần vú hồng nhuận đều đặn…cùng hạt anh đào nổi bậc giữa làn tuyết trắng, thật sâu mê hoặc Lạc Nam…
“Chúng đẹp quá…Khanh Nhi…”
“Mới biết sao?” Thủy Nương Khanh kiêu ngạo hỏi, cố tình ưởn ngực khiến cặp vú rung rung…
Bàn tay Lạc Nam lập tức đem một bên nắm lấy…xúc cảm tuyệt diệu truyền về, khiến hai người rên lên một tiếng…
Không nhịn được kích thích, hắn rời khỏi môi nàng, vùi đầu hôn khắp các vùng da thịt từ má xuống cổ, nút chùn chụt để lại từng dấu huyết đỏ trên da thịt tuyết trắng của nàng…
Nhất là vùng xương quai xanh tinh xảo, bị phủ đầy vết răng của hắn…
“Nam nhân này…cũng có một mặt thật trẻ con…” Thủy Nương Khanh rung rẩy trước động tác chiếm hữu của nam nhân, nhìn hắn vùi đầu vào vú mình, trong mắt nhu tình ướt át…
Lạc Nam say mê mút lấy đầu núm cương cứng như pha lê hồng, chỉ cảm thấy vị ngọt vào miệng không tan, mỹ vị nhất trần…
Chúng nữ mỗi người đều có vị đặc trưng riêng, khiến hắn chơi hoài không chán…
“Ưm…nắn nhẹ một chút…chàng muốn chơi hỏng sao?” Thủy Nương Khanh giật giật cơ thể, đôi chân thon dài dãy dụa trong tuyết, bầu vú nàng bị hắn nhào nắn thành muôn vàn hình dáng…
“Bảo bối yên tâm…ta rất có kinh nghiệm…sẽ chỉ giúp chúng nó to hơn và hấp dẫn hơn mà thôi…” Lạc Nam ngẩng đầu nhìn nàng cười hề hề, tiếp tục cuối xuống bú liếm…
Vú nàng săn chắc đàn hồi, nữ nhân vùng biển tư vị tuyệt vời khiến hắn say mê…
Chụt chụt…
“Ư…bên dưới thiếp…ngứa…” Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy hạ thân như có kiến bò, nội khố đã sớm ướt nhẹp, cắn môi nỉ non…
Lạc Nam nghe vậy kích thích tột độ, một bàn tay đang mân mê vòng eo co dãn, thỉnh thoảng trêu chọc lỗ rốn tinh xảo của nàng cấp tốc di chuyển xuống dưới…
Rất nhanh một mảnh lầy lội ẩm ướt vào tay, hắn lột phăng nội khố của nàng đưa lên mũi ngửi một hơi, sau đó thu vào nhẫn trữ vật, làm kỷ niệm…
“Á…tên biến thái này, chàng thu thứ đó làm gì?” Thủy Nương Khanh phát hiện động tác của hắn, thần kinh chợt căng cứng, âm đạo rỉ nước càng thêm dữ dội…muốn vươn bàn tay tắt hắn…
“Muốn đánh phu quân? Ngay cả côn thịt của ta nàng còn ngậm được, dám nói ta biến thái?” Lạc Nam nhếch miệng, đem nàng đặt nằm ngang dưới tuyết, hắn từ phía trước ôm lấy thân thể trần truồng, bàn tay thò ra sau, hướng về cặp mông đầy đặn vỗ xuống…
Bốp bốp bốp…
“Đáng ghét…ây da...tê quá…ngứa…chàng điên rồi…” Thủy Nương Khanh quằn mình kịch liệt trong lòng ngực săn chắc, bờ mông bị đánh khiến nàng tê dại…nhưng cũng tràn ngập khoái cảm…
Bầu vú nàng liên tục ma sát vào lồng ngực mình, khiến Lạc Nam thư thái vô cùng, càng thêm ra sức…
Giữa từng bông tuyết trắng, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, bàn tay kia vẫn vỗ xuống mông nàng…
“Mau xin phu quân tha cho!” Lạc Nam thích thú, vừa ôm nàng vừa gia tăng lực đạo trong tay, khiến bờ mông tròn trắng của nàng đỏ hoe…
“Chàng nằm mơ…” Thủy Nương Khanh vùng vẫy nhưng vô vọng, mỗi cú đánh của hắn, lỗ nhỏ của nàng lại rỉ thêm một chút…
Lạc Nam đánh liên tục vài chục cái, cương cứng đến tột độ, nhấc một chân nàng lên…
Khe thịt thần bí hiện ra, hai mảnh môi lầy lội không chịu nổi, từng nếp gấp tinh xảo co bớp, phía trên âm hạch chính là thảm cỏ non giống màu tóc nàng, khung cảnh hết sức hoàn mỹ…
“Bảo bối…phu quân yêu nàng…yêu rất nhiều…”
Lạc Nam gầm thét một tiếng, côn thịt đẩy sâu vào…
“Ưm...lớn quá…Á…” Thủy Nương Khanh mắt mũi tèm lem, thở hổn hển cảm nhận vật lạ xâm nhập…
Một cơn đau nhói bao phủ thân thể nàng…Lạc Nam biết Thủy Linh Tiên Tử chính thức thuộc về mình…
“Hừ hừ…hừ…chật quá…ấm nóng…mềm mại…muốn bóp chết phu quân sao?” Hắn thở nặng nhọc, một lần nữa khóa kín đôi môi diễm lệ…
Dương vật cứng ngắc được khe thịt bao phủ, hai người chính thức hòa làm một…
Lớp tuyết trở thành một màu hồng đỏ diễm lệ…
Thủy Nương Khanh cảm giác bờ mông đã hết tê dại, bàn tay kia ôn nhu xoa nhẹ nhàng, nơi nhạy cảm bị lấp đầy…đôi môi bị khóa chặt…nàng như hòa tan vào cơ thể hắn…
“Ưm…chàng có giỏi thì đánh tiếp…” Khóe mắt nàng long lanh, cảm nhận lưỡi hắn nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi mình, giận hờn truyền âm…
“Ngốc…ta là đánh yêu nàng…sao nỡ thật sự ra tay?” Lạc Nam vổ về tấm lưng trơn tuột…không dám động dương vật sợ nàng đau…
Cơn nứng khiến hắn sắp phát điên, chỉ có thể để mặc côn thịt giật giật biểu tình bên trong âm đạo…
Thủy Nương Khanh chủ động nút lấy lưỡi hắn…bàn tay mềm mại giận hờn ngắt nhéo đầu ti Lạc Nam, cảm nhận giây phút ẩn chứa ngàn vạn cảm xúc này…
Lạc Nam áp chế Huyền Thủy Đỉnh đang rung ầm ầm trong đan điền, đã có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn muốn cùng nàng thưởng thức trọn vẹn…
Cũng may có Diễm Tâm Đỉnh quá cường đại trấn áp, Huyền Thủy Đỉnh không thể làm càn…
Thủy Nương Khanh hôn hắn một hồi, lúc này cảm giác cơn đau vơi đi, dương vật kia kháng nghị trong cơ thể nàng, muốn ăn tươi nuốt sống cô bé của nàng vậy…
Điều này khiến nàng thích thú, nhả môi hắn ra trêu tức nói:
“Mau cầu thiếp…rồi thiếp cho động…nín nhịn không tốt đâu nha…”
Lạc Nam vuốt ve má nàng, hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng, ôn nhu hỏi: “Nàng hết đau rồi?”
“Đúng vậy…bất quá chàng phải cầu thiếp mới cho…” Thủy Nương Khanh kiều hừ nói, tên này dám đánh mông nàng…
Lạc Nam chợt quỷ dị cười xấu xa…
Thủy Nương Khanh giật thót, chưa kịp phản ứng, đã bị hắn xoay người đè ngửa xuống…
“Nàng là của ta…ta muốn chơi khi nào thì chơi…cần gì phải cầu?” Lạc Nam cười ha ha, dương vật như được bùng nổ, ra sức nhấp mạnh…
Bạch bạch bạch bạch…
Bắp đùi hai người liên tục chạm nhau, âm thanh xấu hổ vang vọng đỉnh núi…
“A…tê…sướng…Chàng sao có thể bá đạo như vậy?” Thủy Nương Khanh rên rỉ yêu kiều, tức giận đến nghiến răng…
Lạc Nam vươn tay xuống nắn bóp bầu ngực sửa, cảm nhận thành âm đạo ma sát kịch liệt với côn thịt, thoải mái hét dài:
“Ta chơi vợ mình còn cần cầu xin sao? quá mất mặt…chơi cho nàng phục luôn…”
Côn thịt đâm thật mạnh, mỗi cú ra vào đều sâu đến tận cùng, dung dịch lầy lội ọp ẹp màu trắng đục tràn đầy nơi hai người kết hợp…
“Bên ngoài thì lạnh…trong nàng thì ấm…cảm giác này quá mỹ diệu…” Lạc Nam cúi xuống ôm siết cơ thể trần truồng của giai nhân, sướng khoái thủ thỉ…
“Thiếp cũng sướng…hừ…hừ…của chàng vào sâu quá…” Thủy Nương Khanh nằm im tận hưởng, mỗi lần đầu côn thịt chạm đến hoa tâm là cơ thể nàng bủn rủn không còn sức lực…
Dâm thủy ướt đẩm làn tuyết, hai con người thăng hoa trên đỉnh nhục dục…
“Nàng chuyển động vòng eo…như thế sẽ càng sướng hơn…” Lạc Nam hướng dẫn, vẫn không ngừng nghỉ đánh sâu vào…
Thủy Nương Khanh rất có thiên phú, lắc lư vòng eo theo nhịp nhấp của hắn, quả nhiên chỉ cảm thấy dây thần kinh càng thêm tê dại, nhục động của nàng chật hẹp hơn bao giờ hết, tận tình để nam nhân tung hoành ngang dọc…
Lạc Nam cúi xuống hôn lấy đôi môi một lần nữa, bên dưới nhấp dữ dội…
Bạch bạch bạch bạch…
Sau hàng giờ hắn vẫn tận tình nhấp mạnh…
Âm thanh rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc sảng khoái của nam nhân vang vọng khắp đất trời…
“Á…Sướng…chết thiếp quá…kêu chàng làm nhẹ rồi mà…” Thủy Nương Khanh truyền âm oai oái, miệng nhỏ bị hắn lấp đầy khiến nàng mơ mơ hồ hồ…
Từ tận cùng nơi cơ thể, một thứ gì đó sắp tràn ra, xúc cảm lên đến tột độ…
Lạc Nam cảm nhận lỗ nhỏ co bóp kịch liệt, như có lực hút muốn cướp mất côn thịt của hắn vậy…
“Sướng quá bảo bối…chúng ta đổi tư thế…”
Bế phốc Thủy Nương Khanh dậy, phi thân về đình viện, để nàng tựa lưng vào cột đình, nâng đôi chân thon dài lên kẹp lấy hông hắn, Lạc Nam ở đối diện nhấp mạnh vào âm đạo…
Bạch bạch…
Thủy Nương Khanh nhìn thấy mình đang bay, cơ thể nàng không còn nghe nàng sai khiến…đang ra sức phối hợp với côn thịt kia…
“AAA…Chết thiếp rồi!”
Ở tư thế mới khiến Thủy Nương Khanh khoái cảm lan tràn, tức nước vỡ bờ, thứ tận cùng bên trong cơ thể nàng đang tràn ra…
“Chúng ta ra cùng nhau…nàng tuyệt vời quá…” Lạc Nam lưu luyến nhấp mạnh thêm vài chục cái, gồng mạnh toàn thân...
Đem vô số tinh hoa nồng cháy bắn thẳng mà vào…
Nhiều…quá nhiều tinh dịch khiến dương vật hắn giật mạnh liên tục, cắm sâu vào tử cung nàng bắn mãi không hết…
Lạc Nam sung sướng nhắm mắt, dư vị này khiến hắn say mê…
Đã lâu rồi chưa được giao hoan, lượng tinh trùng quá mức khủng bố, Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy lỗ nhỏ của mình nóng hổi, nơi đó có vô số sinh mệnh tràn vào khiến nàng rả rời …cũng đầy sung sướng…
“Thì ra làm chuyện này thật tuyệt diệu?”
“Hừ hừ hừ hừ…”
Nàng há to miệng thở hổn hển, Lạc Nam yêu thương ôm chặt vào lòng…lấy ra chặn nệm hai người cùng nằm xuống…
Hắn ôn nhu vuốt ve từng tất da thịt ửng đỏ, liếm láp mồ hôi trên mặt nàng…côn thịt vẫn lắp đầy, tinh dịch tràn ra ngoài nhỏ thành giọt xuống sàn…
Giúp nàng tận hưởng cao trào một cách trọn vẹn nhất…
Một âm thanh rên rỉ nỉ non bên tai…
“Thiếp hạnh phúc lắm…”
…
Con Đường Bá Chủ
“Tinh Linh Tộc sao?”
Lạc Nam cười cười, nhìn sang tiểu nha đầu đang ngủ mê…trong lòng âm thầm ghi nhớ…
Hơi suy nghĩ, hắn lấy ra Gia Tốc Trận quan sát, trích nhẹ giọt máu nơi đầu ngón tay, nhỏ vào bên trong…
Cảm giác liền kề được sinh ra, hết sức kỳ diệu…giường như chỉ cần hắn muốn, có thể đem Trận Bàn bao phủ toàn bộ Linh Giới Châu, chỉ là nếu làm như vậy, chỉ sợ số lượng Linh Thạch khổng lồ vừa có sẽ tan biến thành hư vô…
“Các vị lão bà…nơi này khung cảnh hữu tình, chúng ta có nên bàn luận một chút chuyện nhân sinh?”
Nhìn tam nữ xinh đẹp ngồi nơi đó, Lạc Nam cười hề hề bắt đầu giở thói vô lại…
Tam nữ vừa nghe giật thót trong lòng, ba gương mặt tuyệt mỹ đỏ bừng vội vàng đứng dậy…
“Ta…ta cần luyện hóa hai tôn Đan Đỉnh ngươi tặng…” Tiêu Thanh Tuyền trống ngực đập thình thịch, thả người bay vọt về Cung…
“Thiếp cũng nên tu luyện Hàn Mai Loạn Vũ, chàng đừng quấy rầy đó…” Cơ Nhã gắt giọng, gương mặt trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ, Lăng Ba Vi Bộ triển khai đến cực hạn, chỉ thoáng chốc đã trở về Nhã Cơ Cung…
“Ta…ta cần…ta cần…” Thủy Nương Khanh chưa được hắn tặng thứ gì, ấp a ấp úng muốn xoay người chạy mất…
“Nàng không có thứ gì để cần…ở lại bồi phu quân chơi đùa…”
Lạc Nam cười khoái chí vươn tay chọp tới, Thủy Nương Khanh đã bị ôm vào trong ngực…trong khoảng khắc đó, hương thơm nữ tính lan tràn…
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Thủy Nương Khanh sợ hãi vẩy vùng, nhưng sao có thể thoát khỏi ma trảo của đại sắc lang?
“Đương nhiên là cùng nàng bàn chuyện nhân sinh…hành động vĩ đại duy trì nòi giống…” Lạc Nam kề môi sát vành tai nàng, hà hơi thở nóng rực…
“Vô sỉ…sao lại là ta?” Thủy Nương Khanh cảm thấy toàn thân bị Linh Giới Châu giữ chân, bàn tay trắng như phấn đập thình thịch vào ngực hắn…hai nữ kia hắn để chạy mất? sao không cho nàng chạy?
“Bởi vì nàng không thể cùng ta về…ta đương nhiên phải tranh thủ yêu nàng…” Lạc Nam đem vòng eo như liễu siết chặt, đặt nàng ngồi trên bắp đùi, nhu tình thủ thỉ…
“Ta…” Thủy Nương Khanh sựng lại, trong lòng mềm nhũn…tựa đầu vào lòng ngực săn chắc…
Hải Hồng Phái đang trong giai đoạn quan trọng, nàng bồi bên cạnh hắn thời gian ngắn thì được…nếu muốn theo hắn về Băng Thiên Đại Lục, là chuyện rất khó…
Thủy Mặc còn trẻ người non dạ cần người chỉ dạy, huống hồ tiểu tử đó còn là học sinh trong Bách Linh Học Phủ, không thể cai quản Hải Hồng Phái trong thời điểm này…
Mẫu thân Thủy Sương Hoa cũng không đủ thực lực để chấn nhíp một phái…
Chưa kể còn chuyện làm ăn với Đa Bảo Các, phải thông qua Hải Hồng Phái liên hệ với Hậu Cung…
Huống hồ nếu hiện tại nàng theo hắn về, cũng chỉ có thể ở trong Linh Giới Châu…thân phận của nàng không thích hợp xuất hiện trong Thánh Linh Học Phủ…
Hàng ngàn hàng vạn nguyên nhân, để hai người phải tạm chia tay khi Lạc Nam quay về…
Nghĩ đến sắp tới không nhìn thấy hắn trong thời gian dài, Thủy Nương Khanh toàn thân rung rẩy, mặt đẹp u buồn…
“Ngốc…nàng có lệnh bài truyền tống…khi nào nhớ ta có thể lập tức truyền vào Thủy Linh Cung…sau đó lại có thể xé rách hư không trở về Hải Hồng Phái mà…” Lạc Nam nhìn nàng mặt ủ mày chau, cưng chiều nhéo nhéo cái mũi, mở miệng an ủi…
Thủy Nương Khanh thở phào một hơi, là nàng lo quá nên bị loạn…không kịp nghĩ đến phương án đó…trừng mắt nhìn:
“Thì ra ngươi đã tính trước, nếu Đa Bảo Các có liên hệ với Hậu Cung, ta sẽ là người truyền tin chứ gì?”
“Không sai…vai trò của nàng và Hải Hồng Phái rất quan trọng đối với tương lai của Hậu Cung đấy…” Lạc Nam vuốt ve mái tóc mềm của giai nhân, gật đầu nói…
“Quà cho ta đâu? Đừng nói không có!” Thủy Nương Khanh xòe ra bàn tay trắng như phấn, yêu kiều mở miệng…
“Khôi vội…nàng xem đây là thứ gì?” Lạc Nam cười cười, từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc cốc trà…bên trên miệng cốc vẫn còn vết son mê người màu tím…
“Ngươi…biến thái…cất giữ làm gì?” Thủy Nương Khanh đỏ mặt quát một tiếng, tên này vậy mà đem cốc uống trà của nàng lưu giữ…trong lòng xấu hổ không nói thành lời…
“Ta chỉ uống nhầm cốc của nàng đã cảm thấy ngọt ngào thấm ruột gan…hiện tại sao có thể bỏ qua đóa hoa kiều diễm này?”
Lạc Nam cười hà hà, trong ánh mắt hoảng loạn của Thủy Nương Khanh, nâng lên cái cằm trơn bóng của nàng, hướng về đôi môi tím diễm lệ kia hôn xuống…
“Ưm…”
Thủy Nương Khanh yêu kiều hừ một tiếng, hai đôi môi đã khóa kín lấy nhau, đồng nghĩa nụ hôn đầu của nàng đã mất…
Nhớ lại cảnh tượng mình dùng môi phục vụ trên Tàu, trái tim nàng đập mạnh…nhắm chặt đôi mắt đẹp…mặc hắn muốn làm gì thì làm…
Chụt…
Lạc Nam say mê nhấm nháp đóa hoa tím diễm lệ, mềm mại và ướt át…
Vị ngọt ngào tự nhiên…vị son môi như nho chín, cùng vị đặc trưng của nữ nhân trong miệng nàng không ngừng phả ra…
“Bảo bối…hé miệng nhỏ nào!” Lạc Nam bàn tay lần xuống bờ mông căn đầy, truyền âm một tiếng…
Thủy Nương Khanh vô thức nghe theo, hai cánh môi hé mở, hàm răng ngọc ngà tách rời…
Chụt chụt…
Trong khoảng khắc đó, đầu lưỡi trực chỉ tiến vào, nồng nhiệt thám hiểm…khám phá tận tình ngỏ ngách bên trong miệng thơm của Thủy Linh Tiên Tử…
Lưỡi nàng bị xoắn lấy…mút chùn chụt như khát nước đã lâu…
Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân thư thái như muốn nổ…nữ nhân cá tính kèm một chút kiêu ngạo này đã dâng mình cho hắn…
Trao cho nàng nụ hôn sâu nhất có thể, nước miếng hai người chảy dài quanh mép, bàn tay đã như du long ra biển, tận tình leo trèo thám hiểm trên cơ thể khỏe khoắn dẻo dai kia…
Sau lớp áo êm diệu, bầu ngực nàng nảy nở trong tay hắn…bờ mông căn tròn bị xoa bóp không thương tiếc, cảm giác đàn hồi cùng co dãn khiến Lạc Nam yêu thích không rời…
“Tiểu Nam…thiếp mỏi miệng quá…chàng hôn nhẹ một chút…hừ…” Thủy Nương Khanh hổn hển truyền âm, lưỡi hắn như tiếp cận cổ họng nàng, nàng thích diệu dàng một chút…
Lạc Nam xấu hổ, hắn quả thật hơi phấn khích rồi…
Đã lâu chưa được thân mật cùng nữ nhân khiến hắn hơi thô lỗ…
Vội vàng nhả lưỡi nàng ra, ôn nhu hôn lấy hai cánh môi, liếm láp mút nhẹ…
“Đúng rồi…thiếp thích như vậy…” Thủy Nương Khanh mở đôi mắt ngập nước, vòng tay như rắn quấn lấy eo nam nhân…
Hai người đang ở Đình Viện cao nhất của Tứ quý sơn…xung quanh là từng bông hoa tuyết xinh đẹp nhưng cũng có phần lạnh giá…
Ôm chặt lấy nhau…Lạc Nam cảm thấy không hài lòng, tách ra môi nàng, nhanh nhạy thoát y phục…
Thân thể săn chắc khỏe mạnh lại hiện ra, dương vật hùng dũng đầy gân xanh hiên ngang đứng thẳng…
Thủy Nương Khanh vừa gặp lại nó, gương mặt mê người ửng hồng, vô thức vươn tay nắm lấy…
Hít…
“Đúng rồi…chăm sóc nó đi nàng…” Lạc Nam thoải mái hít thở, không quên thay nàng cởi bỏ y phục…
Chỉ thoáng chốc, tuyệt phẩm của thiên nhiên xuất hiện…cảnh tượng kiều diễm không khác tối trên thuyền hôm đó…
Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung, đem nàng bế phốc dậy…
“Chàng muốn làm gì?” Thủy Nương Khanh giật mình, đôi chân thon dài kẹp chặt hông hắn…
“Yêu nàng trong tuyết…” Lạc Nam nóng rực đáp trả, lao xuống đống hoa tuyết trắng lạnh, đè nàng nằm xuống…
“Vậy cũng nghĩ ra được…” Thủy Nương Khanh lườm tên này một cái, tiếp tục dâng lên môi thơm…
Chụt chụt…
Lạc Nam ngấu nghiến, nhanh nhẹn cởi bỏ áo nhỏ của nàng…
Đôi gò đào so với tuyết còn trắng hơn nẩy bật ra hình thành từng con sóng lăn tăn, quần vú hồng nhuận đều đặn…cùng hạt anh đào nổi bậc giữa làn tuyết trắng, thật sâu mê hoặc Lạc Nam…
“Chúng đẹp quá…Khanh Nhi…”
“Mới biết sao?” Thủy Nương Khanh kiêu ngạo hỏi, cố tình ưởn ngực khiến cặp vú rung rung…
Bàn tay Lạc Nam lập tức đem một bên nắm lấy…xúc cảm tuyệt diệu truyền về, khiến hai người rên lên một tiếng…
Không nhịn được kích thích, hắn rời khỏi môi nàng, vùi đầu hôn khắp các vùng da thịt từ má xuống cổ, nút chùn chụt để lại từng dấu huyết đỏ trên da thịt tuyết trắng của nàng…
Nhất là vùng xương quai xanh tinh xảo, bị phủ đầy vết răng của hắn…
“Nam nhân này…cũng có một mặt thật trẻ con…” Thủy Nương Khanh rung rẩy trước động tác chiếm hữu của nam nhân, nhìn hắn vùi đầu vào vú mình, trong mắt nhu tình ướt át…
Lạc Nam say mê mút lấy đầu núm cương cứng như pha lê hồng, chỉ cảm thấy vị ngọt vào miệng không tan, mỹ vị nhất trần…
Chúng nữ mỗi người đều có vị đặc trưng riêng, khiến hắn chơi hoài không chán…
“Ưm…nắn nhẹ một chút…chàng muốn chơi hỏng sao?” Thủy Nương Khanh giật giật cơ thể, đôi chân thon dài dãy dụa trong tuyết, bầu vú nàng bị hắn nhào nắn thành muôn vàn hình dáng…
“Bảo bối yên tâm…ta rất có kinh nghiệm…sẽ chỉ giúp chúng nó to hơn và hấp dẫn hơn mà thôi…” Lạc Nam ngẩng đầu nhìn nàng cười hề hề, tiếp tục cuối xuống bú liếm…
Vú nàng săn chắc đàn hồi, nữ nhân vùng biển tư vị tuyệt vời khiến hắn say mê…
Chụt chụt…
“Ư…bên dưới thiếp…ngứa…” Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy hạ thân như có kiến bò, nội khố đã sớm ướt nhẹp, cắn môi nỉ non…
Lạc Nam nghe vậy kích thích tột độ, một bàn tay đang mân mê vòng eo co dãn, thỉnh thoảng trêu chọc lỗ rốn tinh xảo của nàng cấp tốc di chuyển xuống dưới…
Rất nhanh một mảnh lầy lội ẩm ướt vào tay, hắn lột phăng nội khố của nàng đưa lên mũi ngửi một hơi, sau đó thu vào nhẫn trữ vật, làm kỷ niệm…
“Á…tên biến thái này, chàng thu thứ đó làm gì?” Thủy Nương Khanh phát hiện động tác của hắn, thần kinh chợt căng cứng, âm đạo rỉ nước càng thêm dữ dội…muốn vươn bàn tay tắt hắn…
“Muốn đánh phu quân? Ngay cả côn thịt của ta nàng còn ngậm được, dám nói ta biến thái?” Lạc Nam nhếch miệng, đem nàng đặt nằm ngang dưới tuyết, hắn từ phía trước ôm lấy thân thể trần truồng, bàn tay thò ra sau, hướng về cặp mông đầy đặn vỗ xuống…
Bốp bốp bốp…
“Đáng ghét…ây da...tê quá…ngứa…chàng điên rồi…” Thủy Nương Khanh quằn mình kịch liệt trong lòng ngực săn chắc, bờ mông bị đánh khiến nàng tê dại…nhưng cũng tràn ngập khoái cảm…
Bầu vú nàng liên tục ma sát vào lồng ngực mình, khiến Lạc Nam thư thái vô cùng, càng thêm ra sức…
Giữa từng bông tuyết trắng, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, bàn tay kia vẫn vỗ xuống mông nàng…
“Mau xin phu quân tha cho!” Lạc Nam thích thú, vừa ôm nàng vừa gia tăng lực đạo trong tay, khiến bờ mông tròn trắng của nàng đỏ hoe…
“Chàng nằm mơ…” Thủy Nương Khanh vùng vẫy nhưng vô vọng, mỗi cú đánh của hắn, lỗ nhỏ của nàng lại rỉ thêm một chút…
Lạc Nam đánh liên tục vài chục cái, cương cứng đến tột độ, nhấc một chân nàng lên…
Khe thịt thần bí hiện ra, hai mảnh môi lầy lội không chịu nổi, từng nếp gấp tinh xảo co bớp, phía trên âm hạch chính là thảm cỏ non giống màu tóc nàng, khung cảnh hết sức hoàn mỹ…
“Bảo bối…phu quân yêu nàng…yêu rất nhiều…”
Lạc Nam gầm thét một tiếng, côn thịt đẩy sâu vào…
“Ưm...lớn quá…Á…” Thủy Nương Khanh mắt mũi tèm lem, thở hổn hển cảm nhận vật lạ xâm nhập…
Một cơn đau nhói bao phủ thân thể nàng…Lạc Nam biết Thủy Linh Tiên Tử chính thức thuộc về mình…
“Hừ hừ…hừ…chật quá…ấm nóng…mềm mại…muốn bóp chết phu quân sao?” Hắn thở nặng nhọc, một lần nữa khóa kín đôi môi diễm lệ…
Dương vật cứng ngắc được khe thịt bao phủ, hai người chính thức hòa làm một…
Lớp tuyết trở thành một màu hồng đỏ diễm lệ…
Thủy Nương Khanh cảm giác bờ mông đã hết tê dại, bàn tay kia ôn nhu xoa nhẹ nhàng, nơi nhạy cảm bị lấp đầy…đôi môi bị khóa chặt…nàng như hòa tan vào cơ thể hắn…
“Ưm…chàng có giỏi thì đánh tiếp…” Khóe mắt nàng long lanh, cảm nhận lưỡi hắn nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi mình, giận hờn truyền âm…
“Ngốc…ta là đánh yêu nàng…sao nỡ thật sự ra tay?” Lạc Nam vổ về tấm lưng trơn tuột…không dám động dương vật sợ nàng đau…
Cơn nứng khiến hắn sắp phát điên, chỉ có thể để mặc côn thịt giật giật biểu tình bên trong âm đạo…
Thủy Nương Khanh chủ động nút lấy lưỡi hắn…bàn tay mềm mại giận hờn ngắt nhéo đầu ti Lạc Nam, cảm nhận giây phút ẩn chứa ngàn vạn cảm xúc này…
Lạc Nam áp chế Huyền Thủy Đỉnh đang rung ầm ầm trong đan điền, đã có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn muốn cùng nàng thưởng thức trọn vẹn…
Cũng may có Diễm Tâm Đỉnh quá cường đại trấn áp, Huyền Thủy Đỉnh không thể làm càn…
Thủy Nương Khanh hôn hắn một hồi, lúc này cảm giác cơn đau vơi đi, dương vật kia kháng nghị trong cơ thể nàng, muốn ăn tươi nuốt sống cô bé của nàng vậy…
Điều này khiến nàng thích thú, nhả môi hắn ra trêu tức nói:
“Mau cầu thiếp…rồi thiếp cho động…nín nhịn không tốt đâu nha…”
Lạc Nam vuốt ve má nàng, hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng, ôn nhu hỏi: “Nàng hết đau rồi?”
“Đúng vậy…bất quá chàng phải cầu thiếp mới cho…” Thủy Nương Khanh kiều hừ nói, tên này dám đánh mông nàng…
Lạc Nam chợt quỷ dị cười xấu xa…
Thủy Nương Khanh giật thót, chưa kịp phản ứng, đã bị hắn xoay người đè ngửa xuống…
“Nàng là của ta…ta muốn chơi khi nào thì chơi…cần gì phải cầu?” Lạc Nam cười ha ha, dương vật như được bùng nổ, ra sức nhấp mạnh…
Bạch bạch bạch bạch…
Bắp đùi hai người liên tục chạm nhau, âm thanh xấu hổ vang vọng đỉnh núi…
“A…tê…sướng…Chàng sao có thể bá đạo như vậy?” Thủy Nương Khanh rên rỉ yêu kiều, tức giận đến nghiến răng…
Lạc Nam vươn tay xuống nắn bóp bầu ngực sửa, cảm nhận thành âm đạo ma sát kịch liệt với côn thịt, thoải mái hét dài:
“Ta chơi vợ mình còn cần cầu xin sao? quá mất mặt…chơi cho nàng phục luôn…”
Côn thịt đâm thật mạnh, mỗi cú ra vào đều sâu đến tận cùng, dung dịch lầy lội ọp ẹp màu trắng đục tràn đầy nơi hai người kết hợp…
“Bên ngoài thì lạnh…trong nàng thì ấm…cảm giác này quá mỹ diệu…” Lạc Nam cúi xuống ôm siết cơ thể trần truồng của giai nhân, sướng khoái thủ thỉ…
“Thiếp cũng sướng…hừ…hừ…của chàng vào sâu quá…” Thủy Nương Khanh nằm im tận hưởng, mỗi lần đầu côn thịt chạm đến hoa tâm là cơ thể nàng bủn rủn không còn sức lực…
Dâm thủy ướt đẩm làn tuyết, hai con người thăng hoa trên đỉnh nhục dục…
“Nàng chuyển động vòng eo…như thế sẽ càng sướng hơn…” Lạc Nam hướng dẫn, vẫn không ngừng nghỉ đánh sâu vào…
Thủy Nương Khanh rất có thiên phú, lắc lư vòng eo theo nhịp nhấp của hắn, quả nhiên chỉ cảm thấy dây thần kinh càng thêm tê dại, nhục động của nàng chật hẹp hơn bao giờ hết, tận tình để nam nhân tung hoành ngang dọc…
Lạc Nam cúi xuống hôn lấy đôi môi một lần nữa, bên dưới nhấp dữ dội…
Bạch bạch bạch bạch…
Sau hàng giờ hắn vẫn tận tình nhấp mạnh…
Âm thanh rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc sảng khoái của nam nhân vang vọng khắp đất trời…
“Á…Sướng…chết thiếp quá…kêu chàng làm nhẹ rồi mà…” Thủy Nương Khanh truyền âm oai oái, miệng nhỏ bị hắn lấp đầy khiến nàng mơ mơ hồ hồ…
Từ tận cùng nơi cơ thể, một thứ gì đó sắp tràn ra, xúc cảm lên đến tột độ…
Lạc Nam cảm nhận lỗ nhỏ co bóp kịch liệt, như có lực hút muốn cướp mất côn thịt của hắn vậy…
“Sướng quá bảo bối…chúng ta đổi tư thế…”
Bế phốc Thủy Nương Khanh dậy, phi thân về đình viện, để nàng tựa lưng vào cột đình, nâng đôi chân thon dài lên kẹp lấy hông hắn, Lạc Nam ở đối diện nhấp mạnh vào âm đạo…
Bạch bạch…
Thủy Nương Khanh nhìn thấy mình đang bay, cơ thể nàng không còn nghe nàng sai khiến…đang ra sức phối hợp với côn thịt kia…
“AAA…Chết thiếp rồi!”
Ở tư thế mới khiến Thủy Nương Khanh khoái cảm lan tràn, tức nước vỡ bờ, thứ tận cùng bên trong cơ thể nàng đang tràn ra…
“Chúng ta ra cùng nhau…nàng tuyệt vời quá…” Lạc Nam lưu luyến nhấp mạnh thêm vài chục cái, gồng mạnh toàn thân...
Đem vô số tinh hoa nồng cháy bắn thẳng mà vào…
Nhiều…quá nhiều tinh dịch khiến dương vật hắn giật mạnh liên tục, cắm sâu vào tử cung nàng bắn mãi không hết…
Lạc Nam sung sướng nhắm mắt, dư vị này khiến hắn say mê…
Đã lâu rồi chưa được giao hoan, lượng tinh trùng quá mức khủng bố, Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy lỗ nhỏ của mình nóng hổi, nơi đó có vô số sinh mệnh tràn vào khiến nàng rả rời …cũng đầy sung sướng…
“Thì ra làm chuyện này thật tuyệt diệu?”
“Hừ hừ hừ hừ…”
Nàng há to miệng thở hổn hển, Lạc Nam yêu thương ôm chặt vào lòng…lấy ra chặn nệm hai người cùng nằm xuống…
Hắn ôn nhu vuốt ve từng tất da thịt ửng đỏ, liếm láp mồ hôi trên mặt nàng…côn thịt vẫn lắp đầy, tinh dịch tràn ra ngoài nhỏ thành giọt xuống sàn…
Giúp nàng tận hưởng cao trào một cách trọn vẹn nhất…
Một âm thanh rên rỉ nỉ non bên tai…
“Thiếp hạnh phúc lắm…”
…
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 199: Tuyết hồng
10.0/10 từ 31 lượt.