Con Đường Bá Chủ
Chương 1957: Kẻ cần giết nên giết
257@-
“Khốn nạn, khốn nạn, Hải Long Cung vậy mà ỷ vào thực lực cường đại dám làm ra hành vi như vậy, thật là đáng giận…”
Thanh âm nghiến răng đầy phẫn hận từ trên một con thuyền truyền khắp mặt biển.
Chỉ thấy Nhị Thánh Tử Càn Trọng sắc mặt vặn vẹo như lệ quỷ, không ngừng buông lời mắng chửi Hải Long Cung.
Đáy lòng hắn lúc này tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mãi mới chờ đến ngày kình địch cạnh tranh ngôi vị thừa kế ngai vàng là Càn Nguyên làm ra chuyện sai lầm lớn, đây là cơ hội hiếm hoi để hắn được sự tin tưởng và trọng dụng của phụ hoàng, từ đó nhất phi trùng thiên, bắt đầu thay thế địa vị của Càn Nguyên ở Càn Quân Đế Quốc.
Nào ngờ lần này chẳng những mục tiêu chính là Lập Quốc Hội Vận Trận rơi vào tay kẻ khác, mà ngay cả số lượng tài sản hắn mang theo bên người cũng bị cường giả Hải Long Cung nhân lúc hỗn loạn cướp sạch sẽ, cuối cùng phải chật vật như chó nhà có tang quay về.
Càng nghĩ Càn Trọng càng cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực hơi lòng ngực, không thể nguôi ngoai được.
“Lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tin chắc bệ hạ biết chuyện cũng sẽ không nỡ trách ngươi.” Duệ Gia Đại Trưởng Lão đứng bên cạnh an ủi:
“Ngược lại việc Hải Long Cung có đến hai vị Chí Tôn cấp cường giả tọa trấn, lại sắp xưng hùng xưng bá Hằng La Đại Hải là chuyện động trời, chúng ta phải nhanh chóng đem tin tức này bẩm báo trở về để bệ hạ nghĩ cách ứng phó, lập công chuộc tội.”
Càn Trọng nghe vậy hai mắt lóe lên một tia hy vọng, hưng phấn nói: “Đại Trưởng Lão đúng là quân sư tốt của ta, nếu như phụ hoàng biết chuyện này sớm hơn…tin chắc sẽ nghĩ cách giao hảo với Hải Long Cung, nói không chừng sẽ thu được lợi ích, lấy lại những gì đã mất.”
Nghĩ đến đây hắn nghiêm giọng hạ lệnh: “Toàn thể dốc toàn lực, trở về nhanh nhất có thể!”
Đám thuộc hạ nhận lệnh, cấp tốc ném Nguyên Thạch vào trong thuyền đẩy nhanh tốc độ, cảm thấy còn chưa đủ…bọn hắn còn dùng cả Thánh Lực của bản thân để làm nguyên liệu.
Tất cả người ở đây đều là thuộc hạ tâm phúc của Càn Trọng, thề sống chết giúp hắn cạnh tranh với Càn Nguyên nên cũng rất ra sức.
Bất quá Hằng La Đại Hải thật sự là quá lớn, dù pháp bảo dạng thuyền đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn cũng không thể trở về đất liền trong một sớm một chiều được.
NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…
Thiên không đột nhiên chấn động, chín con Kim Cương Thiên Long bỗng nhiên hoành không xuất thế, lôi kéo theo Bá Vũ Điện bá đạo không xem ai ra gì hung hăng nghiền ép mà đến.
Chân rồng cường thế đến cực điểm đạp thẳng vào thuyền của đám người Càn Trọng mà không thèm nói lời nào, chín khẩu pháo hạng nặng trên lưng Kim Cương Thiên Long bùng nổ, bắn ra hàng loạt đạn pháo oanh tạc như bom nguyên tử.
Hiển nhiên sau khi Lạc Nam sử dụng tấm Phục Khí Thánh Phù thu được từ chiến lợi phẩm, Bá Vũ Điện tổn hại đã phục hồi hoàn tất, trở về trạng thái toàn thịnh.
Không nói không rằng, Lạc Nam điều động Bá Vũ Điện nghiền nát mục tiêu.
“Thế lực phương nào dám tập kích thuyền Càn Trọng Thánh Tử của Càn Quân Đế Quốc chúng ta?”
Sự khủng bố từ Bá Vũ Điện khiến Duệ Đại Trưởng Lão gầm lên dữ tợn, tuy nhiên dù hắn là Thánh Hoàng cấp cường giả cũng không dám ngạnh kháng Bá Vũ Điện, ngược lại chỉ kịp thời nắm lấy Càn Trọng bay lên né tránh.
ĐÙNG!
Cửu đại Kim Cương Thiên Long oanh tạc, chiến thuyền bị nghiền thành sắt vụn nổ tung, đám thuộc hạ của Càn Trọng tứ phân ngũ liệt, chết không nhắm mắt.
“AAAAAAAAAAAAAAA” Càn Trọng như dã thú bị thương ngửa đầu gào thét, vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm Bá Vũ Điện rống lên:
“Rốt cuộc là ai? Chúng ta không thù không oán!”
Đáp lại lời của hắn là một thân ảnh từ trong Bá Vũ Điện xuất hiện, áo choàng bạc tung bay, mặt nạ bạc thần bí để lộ ba con mắt uy nghiêm hờ hững.
Lạc Hồng Kiếm đỏ rực dưới ánh chiều tà, Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, bầu trời đỏ như màu máu.
Sát Thế, Chiến Thế, Kiếm Thế bạo tăng sức mạnh đến mức chưa từng có.
Trong khoảnh khắc này, Càn Trọng cảm giác được hơi thở của sự tử vong cực kỳ nồng đậm.
Người khoác áo choàng bạc vì muốn giết hắn càng nhanh càng tốt nên trực tiếp sử dụng Chí Tôn Cấp Bí Thuật ngay khi vừa xuất thủ.
Như một loại bản năng để tự vệ, Càn Trọng vội vàng triệu hoán ra Pháp Tướng bảo hộ trước mặt mình.
Người khoác áo choàng bạc chẳng bận tâm vì điều đó, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên thân kiếm Lạc Hồng.
Lưỡi kiếm nâng lên, vô số vì tinh tú trên bầu trời hội tụ mà xuống.
Sáng Thế Kiếm Pháp, một kiếm Tinh Thần Tụ Hội hiên ngang trảm xuống.
“Chỉ là Tiểu Thánh? Đừng nằm mơ!” Cảm nhận được tu vi của Lạc Nam, Duệ Gia Đại Trưởng Lão ngửa đầu gầm rống, Thánh Hoàng Lực ngưng tụ thành chưởng, hung hăng vồ đến Lạc Nam.
Đối mặt với thế công của Thánh Hỏa, chín con Kim Cương Thiên Long rít dài, chín khẩu pháo điên cuồng bắn phá ngăn cản.
“Đại Trưởng Lão yên tâm, chỉ là Tiểu Thánh bổn Thánh Tử có thể đối phó được!” Càn Trọng lấy lại tự tin, điều động Pháp Tướng của mình lao lên đối kháng.
Nhưng mà khi Lạc Hồng Kiếm trảm xuống, 45 hành tinh từ Hóa Vũ Bá Thần Thể của Lạc Nam cũng đồng thời bạo phát.
Sắc mặt Càn Trọng đột biến, chẳng biết vì sao hắn phát hiện công kích của đối thủ đột ngột tăng cường dữ dội.
Đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn…
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt không dám tin của Duệ Đại Trưởng Lão, Pháp Tưởng của Càn Trọng bị một kiếm đỏ thẳm đó chẻ làm hai nửa, vết cắt ngọn đến mức trơn nhẵn hoàn hảo, không một vết tì.
“PHỐC!”
Pháp Tướng bị hủy Càn Trọng cũng trọng thương vì nhận phản phệ, máu tươi cuồng phún.
Người mặc áo choàng không để hắn có cơ hội trở mình, Bí Tự Trận hiện lên trong đáy mắt.
Bạch Đằng Hãm Quân Trận bao vây, Lạc Hồng Kiếm thu hồi và thay vào đó là Xích Tà Kích đầy rẫy sát cơ chết chóc.
“Xích Tà Diệt Thế!”
Một kích mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả, mang đến đại nạn của ngày tận thế hàng lâm phủ xuống nhấn chìm toàn bộ Càn Trọng vừa mới thoát khỏi Trận Pháp.
“Tại sao lại muốn giết ta…”
Đây là ý niệm cuối cùng của Càn Trọng trước khi cơ thể hắn tiêu tán thành tro bụi, ngay cả Linh Hồn cũng bị tận diệt, không sót lại bất kỳ sinh cơ nào.
“KHÔNG…” Duệ Đại Trưởng Lão hai mắt muốn nứt, toàn thân đầy rẫy vết thương ngửa đầu gào rống như dã thú bị thương.
Trước đó hắn đã bị thương khi cố gắng bảo vệ Càn Trọng đào tẩu khỏi Hải Long Cung, hiện tại thương thế còn chưa lành đã nhìn thấy hy vọng duy nhất của Duệ Gia bị tàn nhẫn giết chết, làm sao có thể cam tâm?
Duệ Đại Trưởng Lão điên cuồng, đáng tiếc mặc kệ hắn cố gắng thế nào vẫn bị chín con Kim Cương Thiên Long vây giết.
“Trừng Mắt Mang Thai!” Lạc Nam đứng bên ngoài tiến hành quấy rối, lấy ra ba cái lò luyện đan ném thẳng vào Duệ Đại Trưởng Lão.
OÀNH OÀNH OÀNH.
Những vụ nổ mỹ lệ đẹp đẻ bao trùm không gian, hàng chục quả bom Bá Lực được dồn nén cùng lúc bạo tạc tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ trên hải dương vô tận.
Không biết qua bao lâu sau, đường đường là một vị Thánh Hoàng đã bị Lạc Nam phối hợp Bá Vũ Điện nghiền ép cho đến chết.
“Đoạt Hồn!”
Triển khai cướp đoạt Linh Hồn của một vị Thánh Hoàng, tu vi Hồn Tu của hắn cũng cuồn cuộn đề thăng.
Tiểu Thánh Hồn Hậu Kỳ, sánh ngang đẳng cấp Nguyên Tu.
Lạc Nam mặt không biểu tình thu hồi Bá Vũ Điện tránh rêu rao quá lớn lại dẫn đến những kẻ phiền toái.
Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, thân ảnh hắn đã tiêu thất tại chỗ.
Kể từ thời điểm Càn Trọng dám đem chúng nữ ở Lạc Gia ra làm vật đánh bạc trong buổi đấu giá, Lạc Nam đã phán định cho hắn án tử hình, Càn Trọng đã dám động vào vảy nghịch và điểm mấu chốt trong lòng Lạc Nam.
Sử dụng Thiên Cơ Lâu để dò xét tin tức và trạng thái của đám người Càn Trọng, hắn quyết đoán xuất thủ tiêu diệt.
Lạc Nam xem như khá may mắn, bởi vì tất cả tài sản mà Càn Trọng mang theo trong đó có cả những ngọc bội ẩn chứa công kích của Càn Quân Thánh Đế là thủ đoạn bảo mệnh cũng đã bị Hải Long Cung đoạt mất.
Vì vậy Càn Trọng và Duệ Gia Đại Trưởng Lão xem như trắng tay, không còn bất cứ ác chủ bài nào nên mới dễ dàng bị diệt như vậy.
Bằng không một khi Càn Trọng sử dụng công kích cấp Thánh Đế ngăn cản Bá Vũ Điện, Duệ Gia Đại Trưởng Lão chắc chắn sẽ rảnh tay đối phó với Lạc Nam, muốn giết bọn hắn e rằng cũng phải trả một cái giá đắt.
Dù sao thì Lạc Nam còn chưa đủ thực lực đối chiến sòng phẳng với Thánh Hoàng Cấp Cường Giả.
Giải trừ bí thuật Chư Thần Hoàng Hôn, đang muốn gọi Quân Tư Tình đi ra hành tẩu, một khối Truyền Âm Ngọc giấu trong lòng lại rung lên.
Lạc Nam vội vàng tiếp nhận.
“Tiểu tử thúi, sư phụ Thiên Cơ Lâu Chủ của ngươi làm gì cho Lạc Gia chúng ta nhiều thứ tốt đến vậy?” Thanh âm vừa lo lắng vừa có phần ái ngại của mẫu thân Ninh Vô Song truyền đến.
Hiển nhiên sau khi được Vũ Lăng Phi liên hệ đến Thiên Cơ Lâu lấy tài nguyên mà Lạc Nam gửi về, ngay cả Ninh Vô Song cũng phải choáng váng, cảm thấy nhận nhiều thứ quý giá như vậy của Thiên Cơ Lâu Chủ là không tốt.
Mặc dù nàng biết với khối tài sản đó, Lạc Gia chắc chắn có thể phi tốc phát triển, ngày vượt qua hoàng thất không còn xa nữa nhưng lý trí của nàng lại không cho phép.
Lạc Nam mỉm cười ấm áp, thoải mái đáp lại: “Mẫu thân cứ tự nhiên đừng khách khí, đó là ban thưởng của sư phụ khi ta đã nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó!”
“Nhiệm vụ gì? Có nguy hiểm không? Nếu khó quá thì về Lạc Gia, có mẫu thân bảo kê ngươi!” Ninh Vô Song thanh âm đầy ôn nhu và lo lắng.
Lạc Nam âm thầm cảm động, suy nghĩ rồi đáp: “Ta đã vượt qua khảo nghiệm khó khăn vất vả, thành công tiếp nhận một phần truyền thừa của sư phụ, tu vi Nguyên Tu đạt đến Tiểu Thánh rồi!”
“Thật…thật sự…thật sự là Tiểu Thánh?” Giọng điệu của Ninh Vô Song run rẩy như đang lạc vào giấc mộng, chưa dám tin tưởng vào sự thật.
Nàng vốn cho rằng thiên phú Nguyên Tu của nhi tử mình đã sớm vứt đi, nào ngờ nhận được tin vui đến như thế?
Với tâm cảnh của một Thánh Đế, nàng vẫn hạnh phúc đến ứa nước mắt, trong lòng vô cùng biết ơn Thiên Cơ Lâu Chủ.
So với việc nhi tử có thành tựu, tất cả tài sản và tài nguyên mà nàng được tặng dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.
“Ta nói là thật, nhi tử của ngươi vốn đâu có tật khoác lác!” Lạc Nam cười, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng thất thốt lúc này của mẫu thân.
Tự hào, hạnh phúc và một chút không dám tin, bởi vì niềm vui này đến quá đột ngột…
Nhưng nghĩ lại thì với sự khủng bố và thần bí của Thiên Cơ Lâu Chủ, nhận một phần truyền thừa của hắn đột phá Tiểu Thánh chắc cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
“Mẫu thân nên chuẩn bị tâm lý từ bây giờ đi, nhi tử của ngươi sẽ còn làm được nhiều hơn thế…” Lạc Nam dịu giọng quan tâm:
“Ngược lại là ngươi và mọi người, đừng cố gắng quá mức đấy, lão cẩu Càn Quân nếu dám khi dễ ngươi cứ nói cho ta, hắn sẽ biết thế nào là sự mỹ lệ của những vụ nổ…”
“Tiểu tử thúi, mẹ ngươi là Thánh Đế, còn cần ngươi lo lắng sao?” Ninh Vô Song ra vẻ giận dữ, thật ra đang nở nụ cười không khép miệng được.
Nói chuyện không biết bao lâu, mãi đến khi ngắt đứt Truyền Âm Ngọc, nàng mới đưa mắt nhìn lên bầu trời, thì thầm lời mà chỉ một mình nàng nghe được:
“Chiến Quốc ơi Chiến Quốc, ngươi để lại một bảo bối vô giá cho ta a…đời này chỉ cần như vậy là đủ, ta chưa từng hối tiếc về lựa chọn của mình năm đó.”
…
Lạc Nam nhẹ nhàng phất tay, Quân Tư Tình liền hiện ra bên cạnh.
“Cảm giác đi vào bên trong đó thế nào?” Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng cười hỏi.
“Ừm…” Quân Tư Tình nhẹ gật đầu, mỉm cười xinh đẹp đáp: “Không ngột ngạt như ta tưởng tượng, ngược lại hoàn cảnh bên trong thật sự dễ chịu, cảnh sắc đa dạng đẹp hơn Tửu Sơn rất nhiều, các tỷ muội cũng rất quan tâm đến ta…”
“Thế nào? Lúc đầu ta không lừa nàng chứ hả?” Lạc Nam véo véo cái mũi của nàng.
“Đích thật là ta có chút hiểu lầm ngươi…” Quân Tư Tình lí nhí, có chút ngượng ngùng.
“Vậy nàng tính bồi thường cho ta thế nào đây?” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa.
“Đáng ghét…” Quân Tư Tình một tay vung ra đánh hắn, sắc mặt đỏ ửng hạ thấp giọng:
“Toàn thân trên dưới có chỗ nào ngươi chưa đụng vào mà còn đòi hỏi?”
Lạc Nam rung đùi đắc ý, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một chiếc du thuyền cỡ nhỏ, trên thuyền chỉ có một căn phòng tinh xảo.
Du thuyền cỡ nhỏ này là kiện đồ vật trong đám chiến lợi phẩm, hắn quyết định sử dụng nó để rời khỏi Hằng La Đại Hải, khám phá chân trời mới ở Tây Châu.
Bởi lẽ việc cưỡi Thủy Long như Hải Mạn Sa hay sử dụng Bá Vũ Điện cũng đều dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, so với đó dùng du thuyền sẽ khiêm tốn hơn nhiều lắm.
Nắm tay Quân Tư Tình, hai người đặt chân lên thuyền.
“Giao Linh muội muội sao rồi?” Quân Tư Tình quan tâm hỏi.
Lạc Nam vỗ vỗ trán, xém chút quên mất cô nàng này còn bị cô lập trong Linh Giới Châu.
Ý niệm vừa động, một thiếu nữ với nhan sắc như hoa đang khoanh chân ngồi xếp bằng xuất hiện, hiển nhiên thời gian qua nàng cũng tranh thủ tu luyện trong Linh Giới Châu.
Cảm nhận được hoàn cảnh khác biệt, Giao Linh mới mở hai mắt ra, chứng kiến Lạc Nam và Quân Tư Tình liền nhảy dựng lên đầy vui vẻ:
“Huynh, tẩu…chúng ta không sao rồi hả?”
“Ừm, chạy trốn thành công, nhờ Bích Tiêu Nương Nương viện trợ!” Lạc Nam nói đại khái.
Giao Linh nghe xong giật mình, cắn chặt bờ môi: “Vậy là việc Hải Long Cung thống nhất Hằng La Đại Hải vẫn không thể ngăn cản phải không?”
“Đúng vậy!” Lạc Nam gật đầu, thở dài một tiếng: “Đạo lý cá lớn nuốt cá bé mà, Ngọc Giao Đảo của muội nếu không muốn bị diệt thì e rằng cũng phải thuần phục Hải Long Cung thôi.”
“Muội hiểu chứ…” Giao Linh nở nụ cười thê lương: “Nhưng đáng nói ở chỗ tên Hải Long Thái Tử trước đây cũng nhiều lần bày tỏ dục vọng với muội, muội sợ rằng hắn sẽ yêu cầu Ngọc Giao Đảo giao ra muội cho hắn!”
“Còn có chuyện như vậy?” Lạc Nam nhíu nhíu mày, sớm biết thế hắn đã không dễ dàng thả Hải Long Thái Tử ra như vậy.
“Vậy bây giờ muội tính sao đây?” Quân Tư Tình kéo tay Giao Linh hỏi.
“Muội muốn tạm rời nhà phiêu bạc đi một thời gian, khi nào có đủ thực lực sẽ trở về làm chủ vận mệnh của mình!” Giao Linh lưu luyến không rời ngấn lệ nói.
“Làm sao được?” Quân Tư Tình liền lắc đầu: “Thân nữ nhi một mình lại có tư sắc, ta làm sao yên tâm để muội gặp nguy hiểm?”
Hơn ai hết nàng hiểu vận mệnh của những nữ nhân xinh đẹp mà không có chỗ dựa sau lưng thường rất bi đát.
Nếu không phải may mắn gặp được Lạc Nam, e rằng nàng vẫn còn nằm trong tầm khống chế của Càn Quân Thánh Đế.
Thấy hai nữ đều đưa ánh mắt mong đợi long lanh nhìn lấy mình, Lạc Nam bất đắc dĩ, cũng đành thở dài một tiếng:
“Giao Linh đi theo chúng ta cũng được, nhưng ta có nhiều bí mật không thể bại lộ cho người ngoài, muội phải đồng ý giao Linh Hồn Bổn Nguyên!”
“Không thành vấn đề.” Giao Linh mừng rỡ vô cùng, ngoan ngoãn giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên.
Lạc Nam thu nhận, gật gật đầu nói: “Sắp tới muội làm thiếp thân thị nữ của Tư Tình đi!”
…
Chúc cả nhà buổi chiều vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn
Con Đường Bá Chủ
“Khốn nạn, khốn nạn, Hải Long Cung vậy mà ỷ vào thực lực cường đại dám làm ra hành vi như vậy, thật là đáng giận…”
Thanh âm nghiến răng đầy phẫn hận từ trên một con thuyền truyền khắp mặt biển.
Chỉ thấy Nhị Thánh Tử Càn Trọng sắc mặt vặn vẹo như lệ quỷ, không ngừng buông lời mắng chửi Hải Long Cung.
Đáy lòng hắn lúc này tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mãi mới chờ đến ngày kình địch cạnh tranh ngôi vị thừa kế ngai vàng là Càn Nguyên làm ra chuyện sai lầm lớn, đây là cơ hội hiếm hoi để hắn được sự tin tưởng và trọng dụng của phụ hoàng, từ đó nhất phi trùng thiên, bắt đầu thay thế địa vị của Càn Nguyên ở Càn Quân Đế Quốc.
Nào ngờ lần này chẳng những mục tiêu chính là Lập Quốc Hội Vận Trận rơi vào tay kẻ khác, mà ngay cả số lượng tài sản hắn mang theo bên người cũng bị cường giả Hải Long Cung nhân lúc hỗn loạn cướp sạch sẽ, cuối cùng phải chật vật như chó nhà có tang quay về.
Càng nghĩ Càn Trọng càng cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực hơi lòng ngực, không thể nguôi ngoai được.
“Lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tin chắc bệ hạ biết chuyện cũng sẽ không nỡ trách ngươi.” Duệ Gia Đại Trưởng Lão đứng bên cạnh an ủi:
“Ngược lại việc Hải Long Cung có đến hai vị Chí Tôn cấp cường giả tọa trấn, lại sắp xưng hùng xưng bá Hằng La Đại Hải là chuyện động trời, chúng ta phải nhanh chóng đem tin tức này bẩm báo trở về để bệ hạ nghĩ cách ứng phó, lập công chuộc tội.”
Càn Trọng nghe vậy hai mắt lóe lên một tia hy vọng, hưng phấn nói: “Đại Trưởng Lão đúng là quân sư tốt của ta, nếu như phụ hoàng biết chuyện này sớm hơn…tin chắc sẽ nghĩ cách giao hảo với Hải Long Cung, nói không chừng sẽ thu được lợi ích, lấy lại những gì đã mất.”
Nghĩ đến đây hắn nghiêm giọng hạ lệnh: “Toàn thể dốc toàn lực, trở về nhanh nhất có thể!”
Đám thuộc hạ nhận lệnh, cấp tốc ném Nguyên Thạch vào trong thuyền đẩy nhanh tốc độ, cảm thấy còn chưa đủ…bọn hắn còn dùng cả Thánh Lực của bản thân để làm nguyên liệu.
Tất cả người ở đây đều là thuộc hạ tâm phúc của Càn Trọng, thề sống chết giúp hắn cạnh tranh với Càn Nguyên nên cũng rất ra sức.
Bất quá Hằng La Đại Hải thật sự là quá lớn, dù pháp bảo dạng thuyền đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn cũng không thể trở về đất liền trong một sớm một chiều được.
NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…
Thiên không đột nhiên chấn động, chín con Kim Cương Thiên Long bỗng nhiên hoành không xuất thế, lôi kéo theo Bá Vũ Điện bá đạo không xem ai ra gì hung hăng nghiền ép mà đến.
Chân rồng cường thế đến cực điểm đạp thẳng vào thuyền của đám người Càn Trọng mà không thèm nói lời nào, chín khẩu pháo hạng nặng trên lưng Kim Cương Thiên Long bùng nổ, bắn ra hàng loạt đạn pháo oanh tạc như bom nguyên tử.
Hiển nhiên sau khi Lạc Nam sử dụng tấm Phục Khí Thánh Phù thu được từ chiến lợi phẩm, Bá Vũ Điện tổn hại đã phục hồi hoàn tất, trở về trạng thái toàn thịnh.
Không nói không rằng, Lạc Nam điều động Bá Vũ Điện nghiền nát mục tiêu.
“Thế lực phương nào dám tập kích thuyền Càn Trọng Thánh Tử của Càn Quân Đế Quốc chúng ta?”
Sự khủng bố từ Bá Vũ Điện khiến Duệ Đại Trưởng Lão gầm lên dữ tợn, tuy nhiên dù hắn là Thánh Hoàng cấp cường giả cũng không dám ngạnh kháng Bá Vũ Điện, ngược lại chỉ kịp thời nắm lấy Càn Trọng bay lên né tránh.
ĐÙNG!
Cửu đại Kim Cương Thiên Long oanh tạc, chiến thuyền bị nghiền thành sắt vụn nổ tung, đám thuộc hạ của Càn Trọng tứ phân ngũ liệt, chết không nhắm mắt.
“AAAAAAAAAAAAAAA” Càn Trọng như dã thú bị thương ngửa đầu gào thét, vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm Bá Vũ Điện rống lên:
“Rốt cuộc là ai? Chúng ta không thù không oán!”
Đáp lại lời của hắn là một thân ảnh từ trong Bá Vũ Điện xuất hiện, áo choàng bạc tung bay, mặt nạ bạc thần bí để lộ ba con mắt uy nghiêm hờ hững.
Lạc Hồng Kiếm đỏ rực dưới ánh chiều tà, Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, bầu trời đỏ như màu máu.
Sát Thế, Chiến Thế, Kiếm Thế bạo tăng sức mạnh đến mức chưa từng có.
Trong khoảnh khắc này, Càn Trọng cảm giác được hơi thở của sự tử vong cực kỳ nồng đậm.
Người khoác áo choàng bạc vì muốn giết hắn càng nhanh càng tốt nên trực tiếp sử dụng Chí Tôn Cấp Bí Thuật ngay khi vừa xuất thủ.
Như một loại bản năng để tự vệ, Càn Trọng vội vàng triệu hoán ra Pháp Tướng bảo hộ trước mặt mình.
Người khoác áo choàng bạc chẳng bận tâm vì điều đó, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên thân kiếm Lạc Hồng.
Lưỡi kiếm nâng lên, vô số vì tinh tú trên bầu trời hội tụ mà xuống.
Sáng Thế Kiếm Pháp, một kiếm Tinh Thần Tụ Hội hiên ngang trảm xuống.
“Chỉ là Tiểu Thánh? Đừng nằm mơ!” Cảm nhận được tu vi của Lạc Nam, Duệ Gia Đại Trưởng Lão ngửa đầu gầm rống, Thánh Hoàng Lực ngưng tụ thành chưởng, hung hăng vồ đến Lạc Nam.
Đối mặt với thế công của Thánh Hỏa, chín con Kim Cương Thiên Long rít dài, chín khẩu pháo điên cuồng bắn phá ngăn cản.
“Đại Trưởng Lão yên tâm, chỉ là Tiểu Thánh bổn Thánh Tử có thể đối phó được!” Càn Trọng lấy lại tự tin, điều động Pháp Tướng của mình lao lên đối kháng.
Nhưng mà khi Lạc Hồng Kiếm trảm xuống, 45 hành tinh từ Hóa Vũ Bá Thần Thể của Lạc Nam cũng đồng thời bạo phát.
Sắc mặt Càn Trọng đột biến, chẳng biết vì sao hắn phát hiện công kích của đối thủ đột ngột tăng cường dữ dội.
Đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn…
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt không dám tin của Duệ Đại Trưởng Lão, Pháp Tưởng của Càn Trọng bị một kiếm đỏ thẳm đó chẻ làm hai nửa, vết cắt ngọn đến mức trơn nhẵn hoàn hảo, không một vết tì.
“PHỐC!”
Pháp Tướng bị hủy Càn Trọng cũng trọng thương vì nhận phản phệ, máu tươi cuồng phún.
Người mặc áo choàng không để hắn có cơ hội trở mình, Bí Tự Trận hiện lên trong đáy mắt.
Bạch Đằng Hãm Quân Trận bao vây, Lạc Hồng Kiếm thu hồi và thay vào đó là Xích Tà Kích đầy rẫy sát cơ chết chóc.
“Xích Tà Diệt Thế!”
Một kích mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả, mang đến đại nạn của ngày tận thế hàng lâm phủ xuống nhấn chìm toàn bộ Càn Trọng vừa mới thoát khỏi Trận Pháp.
“Tại sao lại muốn giết ta…”
Đây là ý niệm cuối cùng của Càn Trọng trước khi cơ thể hắn tiêu tán thành tro bụi, ngay cả Linh Hồn cũng bị tận diệt, không sót lại bất kỳ sinh cơ nào.
“KHÔNG…” Duệ Đại Trưởng Lão hai mắt muốn nứt, toàn thân đầy rẫy vết thương ngửa đầu gào rống như dã thú bị thương.
Trước đó hắn đã bị thương khi cố gắng bảo vệ Càn Trọng đào tẩu khỏi Hải Long Cung, hiện tại thương thế còn chưa lành đã nhìn thấy hy vọng duy nhất của Duệ Gia bị tàn nhẫn giết chết, làm sao có thể cam tâm?
Duệ Đại Trưởng Lão điên cuồng, đáng tiếc mặc kệ hắn cố gắng thế nào vẫn bị chín con Kim Cương Thiên Long vây giết.
“Trừng Mắt Mang Thai!” Lạc Nam đứng bên ngoài tiến hành quấy rối, lấy ra ba cái lò luyện đan ném thẳng vào Duệ Đại Trưởng Lão.
OÀNH OÀNH OÀNH.
Những vụ nổ mỹ lệ đẹp đẻ bao trùm không gian, hàng chục quả bom Bá Lực được dồn nén cùng lúc bạo tạc tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ trên hải dương vô tận.
Không biết qua bao lâu sau, đường đường là một vị Thánh Hoàng đã bị Lạc Nam phối hợp Bá Vũ Điện nghiền ép cho đến chết.
“Đoạt Hồn!”
Triển khai cướp đoạt Linh Hồn của một vị Thánh Hoàng, tu vi Hồn Tu của hắn cũng cuồn cuộn đề thăng.
Tiểu Thánh Hồn Hậu Kỳ, sánh ngang đẳng cấp Nguyên Tu.
Lạc Nam mặt không biểu tình thu hồi Bá Vũ Điện tránh rêu rao quá lớn lại dẫn đến những kẻ phiền toái.
Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, thân ảnh hắn đã tiêu thất tại chỗ.
Kể từ thời điểm Càn Trọng dám đem chúng nữ ở Lạc Gia ra làm vật đánh bạc trong buổi đấu giá, Lạc Nam đã phán định cho hắn án tử hình, Càn Trọng đã dám động vào vảy nghịch và điểm mấu chốt trong lòng Lạc Nam.
Sử dụng Thiên Cơ Lâu để dò xét tin tức và trạng thái của đám người Càn Trọng, hắn quyết đoán xuất thủ tiêu diệt.
Lạc Nam xem như khá may mắn, bởi vì tất cả tài sản mà Càn Trọng mang theo trong đó có cả những ngọc bội ẩn chứa công kích của Càn Quân Thánh Đế là thủ đoạn bảo mệnh cũng đã bị Hải Long Cung đoạt mất.
Vì vậy Càn Trọng và Duệ Gia Đại Trưởng Lão xem như trắng tay, không còn bất cứ ác chủ bài nào nên mới dễ dàng bị diệt như vậy.
Bằng không một khi Càn Trọng sử dụng công kích cấp Thánh Đế ngăn cản Bá Vũ Điện, Duệ Gia Đại Trưởng Lão chắc chắn sẽ rảnh tay đối phó với Lạc Nam, muốn giết bọn hắn e rằng cũng phải trả một cái giá đắt.
Dù sao thì Lạc Nam còn chưa đủ thực lực đối chiến sòng phẳng với Thánh Hoàng Cấp Cường Giả.
Giải trừ bí thuật Chư Thần Hoàng Hôn, đang muốn gọi Quân Tư Tình đi ra hành tẩu, một khối Truyền Âm Ngọc giấu trong lòng lại rung lên.
Lạc Nam vội vàng tiếp nhận.
“Tiểu tử thúi, sư phụ Thiên Cơ Lâu Chủ của ngươi làm gì cho Lạc Gia chúng ta nhiều thứ tốt đến vậy?” Thanh âm vừa lo lắng vừa có phần ái ngại của mẫu thân Ninh Vô Song truyền đến.
Hiển nhiên sau khi được Vũ Lăng Phi liên hệ đến Thiên Cơ Lâu lấy tài nguyên mà Lạc Nam gửi về, ngay cả Ninh Vô Song cũng phải choáng váng, cảm thấy nhận nhiều thứ quý giá như vậy của Thiên Cơ Lâu Chủ là không tốt.
Mặc dù nàng biết với khối tài sản đó, Lạc Gia chắc chắn có thể phi tốc phát triển, ngày vượt qua hoàng thất không còn xa nữa nhưng lý trí của nàng lại không cho phép.
Lạc Nam mỉm cười ấm áp, thoải mái đáp lại: “Mẫu thân cứ tự nhiên đừng khách khí, đó là ban thưởng của sư phụ khi ta đã nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó!”
“Nhiệm vụ gì? Có nguy hiểm không? Nếu khó quá thì về Lạc Gia, có mẫu thân bảo kê ngươi!” Ninh Vô Song thanh âm đầy ôn nhu và lo lắng.
Lạc Nam âm thầm cảm động, suy nghĩ rồi đáp: “Ta đã vượt qua khảo nghiệm khó khăn vất vả, thành công tiếp nhận một phần truyền thừa của sư phụ, tu vi Nguyên Tu đạt đến Tiểu Thánh rồi!”
“Thật…thật sự…thật sự là Tiểu Thánh?” Giọng điệu của Ninh Vô Song run rẩy như đang lạc vào giấc mộng, chưa dám tin tưởng vào sự thật.
Nàng vốn cho rằng thiên phú Nguyên Tu của nhi tử mình đã sớm vứt đi, nào ngờ nhận được tin vui đến như thế?
Với tâm cảnh của một Thánh Đế, nàng vẫn hạnh phúc đến ứa nước mắt, trong lòng vô cùng biết ơn Thiên Cơ Lâu Chủ.
So với việc nhi tử có thành tựu, tất cả tài sản và tài nguyên mà nàng được tặng dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.
“Ta nói là thật, nhi tử của ngươi vốn đâu có tật khoác lác!” Lạc Nam cười, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng thất thốt lúc này của mẫu thân.
Tự hào, hạnh phúc và một chút không dám tin, bởi vì niềm vui này đến quá đột ngột…
Nhưng nghĩ lại thì với sự khủng bố và thần bí của Thiên Cơ Lâu Chủ, nhận một phần truyền thừa của hắn đột phá Tiểu Thánh chắc cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
“Mẫu thân nên chuẩn bị tâm lý từ bây giờ đi, nhi tử của ngươi sẽ còn làm được nhiều hơn thế…” Lạc Nam dịu giọng quan tâm:
“Ngược lại là ngươi và mọi người, đừng cố gắng quá mức đấy, lão cẩu Càn Quân nếu dám khi dễ ngươi cứ nói cho ta, hắn sẽ biết thế nào là sự mỹ lệ của những vụ nổ…”
“Tiểu tử thúi, mẹ ngươi là Thánh Đế, còn cần ngươi lo lắng sao?” Ninh Vô Song ra vẻ giận dữ, thật ra đang nở nụ cười không khép miệng được.
Nói chuyện không biết bao lâu, mãi đến khi ngắt đứt Truyền Âm Ngọc, nàng mới đưa mắt nhìn lên bầu trời, thì thầm lời mà chỉ một mình nàng nghe được:
“Chiến Quốc ơi Chiến Quốc, ngươi để lại một bảo bối vô giá cho ta a…đời này chỉ cần như vậy là đủ, ta chưa từng hối tiếc về lựa chọn của mình năm đó.”
…
Lạc Nam nhẹ nhàng phất tay, Quân Tư Tình liền hiện ra bên cạnh.
“Cảm giác đi vào bên trong đó thế nào?” Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng cười hỏi.
“Ừm…” Quân Tư Tình nhẹ gật đầu, mỉm cười xinh đẹp đáp: “Không ngột ngạt như ta tưởng tượng, ngược lại hoàn cảnh bên trong thật sự dễ chịu, cảnh sắc đa dạng đẹp hơn Tửu Sơn rất nhiều, các tỷ muội cũng rất quan tâm đến ta…”
“Thế nào? Lúc đầu ta không lừa nàng chứ hả?” Lạc Nam véo véo cái mũi của nàng.
“Đích thật là ta có chút hiểu lầm ngươi…” Quân Tư Tình lí nhí, có chút ngượng ngùng.
“Vậy nàng tính bồi thường cho ta thế nào đây?” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa.
“Đáng ghét…” Quân Tư Tình một tay vung ra đánh hắn, sắc mặt đỏ ửng hạ thấp giọng:
“Toàn thân trên dưới có chỗ nào ngươi chưa đụng vào mà còn đòi hỏi?”
Lạc Nam rung đùi đắc ý, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một chiếc du thuyền cỡ nhỏ, trên thuyền chỉ có một căn phòng tinh xảo.
Du thuyền cỡ nhỏ này là kiện đồ vật trong đám chiến lợi phẩm, hắn quyết định sử dụng nó để rời khỏi Hằng La Đại Hải, khám phá chân trời mới ở Tây Châu.
Bởi lẽ việc cưỡi Thủy Long như Hải Mạn Sa hay sử dụng Bá Vũ Điện cũng đều dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, so với đó dùng du thuyền sẽ khiêm tốn hơn nhiều lắm.
Nắm tay Quân Tư Tình, hai người đặt chân lên thuyền.
“Giao Linh muội muội sao rồi?” Quân Tư Tình quan tâm hỏi.
Lạc Nam vỗ vỗ trán, xém chút quên mất cô nàng này còn bị cô lập trong Linh Giới Châu.
Ý niệm vừa động, một thiếu nữ với nhan sắc như hoa đang khoanh chân ngồi xếp bằng xuất hiện, hiển nhiên thời gian qua nàng cũng tranh thủ tu luyện trong Linh Giới Châu.
Cảm nhận được hoàn cảnh khác biệt, Giao Linh mới mở hai mắt ra, chứng kiến Lạc Nam và Quân Tư Tình liền nhảy dựng lên đầy vui vẻ:
“Huynh, tẩu…chúng ta không sao rồi hả?”
“Ừm, chạy trốn thành công, nhờ Bích Tiêu Nương Nương viện trợ!” Lạc Nam nói đại khái.
Giao Linh nghe xong giật mình, cắn chặt bờ môi: “Vậy là việc Hải Long Cung thống nhất Hằng La Đại Hải vẫn không thể ngăn cản phải không?”
“Đúng vậy!” Lạc Nam gật đầu, thở dài một tiếng: “Đạo lý cá lớn nuốt cá bé mà, Ngọc Giao Đảo của muội nếu không muốn bị diệt thì e rằng cũng phải thuần phục Hải Long Cung thôi.”
“Muội hiểu chứ…” Giao Linh nở nụ cười thê lương: “Nhưng đáng nói ở chỗ tên Hải Long Thái Tử trước đây cũng nhiều lần bày tỏ dục vọng với muội, muội sợ rằng hắn sẽ yêu cầu Ngọc Giao Đảo giao ra muội cho hắn!”
“Còn có chuyện như vậy?” Lạc Nam nhíu nhíu mày, sớm biết thế hắn đã không dễ dàng thả Hải Long Thái Tử ra như vậy.
“Vậy bây giờ muội tính sao đây?” Quân Tư Tình kéo tay Giao Linh hỏi.
“Muội muốn tạm rời nhà phiêu bạc đi một thời gian, khi nào có đủ thực lực sẽ trở về làm chủ vận mệnh của mình!” Giao Linh lưu luyến không rời ngấn lệ nói.
“Làm sao được?” Quân Tư Tình liền lắc đầu: “Thân nữ nhi một mình lại có tư sắc, ta làm sao yên tâm để muội gặp nguy hiểm?”
Hơn ai hết nàng hiểu vận mệnh của những nữ nhân xinh đẹp mà không có chỗ dựa sau lưng thường rất bi đát.
Nếu không phải may mắn gặp được Lạc Nam, e rằng nàng vẫn còn nằm trong tầm khống chế của Càn Quân Thánh Đế.
Thấy hai nữ đều đưa ánh mắt mong đợi long lanh nhìn lấy mình, Lạc Nam bất đắc dĩ, cũng đành thở dài một tiếng:
“Giao Linh đi theo chúng ta cũng được, nhưng ta có nhiều bí mật không thể bại lộ cho người ngoài, muội phải đồng ý giao Linh Hồn Bổn Nguyên!”
“Không thành vấn đề.” Giao Linh mừng rỡ vô cùng, ngoan ngoãn giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên.
Lạc Nam thu nhận, gật gật đầu nói: “Sắp tới muội làm thiếp thân thị nữ của Tư Tình đi!”
…
Chúc cả nhà buổi chiều vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 1957: Kẻ cần giết nên giết
10.0/10 từ 31 lượt.