Con Đường Bá Chủ
Chương 1918: Một khúc chạm đáy lòng
252@-
“Đáng ghét, tên khốn kiếp đó đến đây làm gì?”
Nghe thấy âm thanh dưới chân núi vọng lên, trong lòng Quân Tư Tình thoáng cái liền trầm xuống.
Liên tưởng đến ngày nàng được Càn Quân Thánh Đế giao mệnh lệnh tạm thời lấy danh nghĩa Thái Tử Phi đi cùng Tam Thánh Tử, Càn Nguyên vì muốn ra dáng đại ca đến chúc mừng đệ đệ thành gia lập thất nên vô tình nhìn thấy nàng.
Quân Tư Tình không thể quên được ánh mắt ghê tởm khi đó của hắn khi nhìn thấy nàng, đó là một đôi mắt hừng hực dục hỏa, tham lam, điên cuồng như dã thú lên cơn động dục khiến nàng rợn cả gai óc.
Đó giống như ánh mắt của một tên thợ săn khi nhìn thấy con mồi, khao khát muốn săn bắn được.
So với biểu lộ khi đó của Càn Nguyên, nàng cảm thấy tiểu tử Lạc Nam tuy rằng tham hoa háo sắc nhưng trong đôi mắt của hắn chỉ có sự mê luyến như người mất hồn đáng yêu hơn rất nhiều.
Vì vậy khi nghe Càn Nguyên đến bái phỏng Tửu Tiên, nàng liền đoán ra việc tên này đến đây chắc chắn có liên quan đến mình, trong lúc nhất thời chẳng còn chút tâm trạng nào.
Chẳng thèm nói với Lạc Nam thêm một lời, Quân Tư Tình nhanh chóng đạp không biến mất, nàng phải tìm cách tránh mặt Càn Nguyên.
“Nữ thần của ta đi đâu thế?” Lạc Nam từ xa luyến tiếc nói vọng theo, chỉ là Quân Tư Tình lúc này cũng lười để ý đến hắn.
Nhìn theo bờ môi và vòng eo lắc lư khuất dần xa, Lạc Nam thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm mừng rỡ.
Việc Càn Nguyên bất ngờ đến đây làm Quân Tư Tình khó chịu nhưng lại khiến hắn vui vẻ.
Suốt một năm qua hắn luôn nghĩ cách rời khỏi cục diện bế tắc hiện giờ, bị Thánh Hoàng như Tửu Tiên giám sát thật sự không hề dễ chịu chút nào.
Vậy nên Càn Nguyên đến đây nói không chừng sẽ vô tình tạo ra thời cơ cho hắn phá vỡ cục diện bế tắc.
Bởi vì Tửu Tiên cũng phải phân tâm chú ý đến Càn Nguyên.
Không cần nói cũng biết mục đích Càn Nguyên đến đây là vì Quân Tư Tình, kiểu gì tên này cũng sẽ làm ra một số hành động.
Cử ra sát thủ ám sát đệ đệ ruột để cướp Quân Tư Tình hắn còn dám làm, thử hỏi còn chuyện gì mà Càn Nguyên không dám?
Chỉ cần Lạc Nam có thể lợi dụng, nói không chừng sẽ thành công đạt được ý đồ.
Nghĩ đến đây hắn mỉm cười nằm xuống lưng trâu, chờ đợi thời cơ.
“Chuyện tiếp theo phải xem biểu hiện của Càn Nguyên ngươi rồi, một kẻ đầy bụng nham hiểm như ngươi đừng khiến ta thất vọng a…” Lạc Nam hứng thú thì thào.
…
Dưới chân Tửu Sơn, Càn Nguyên Thái Tử chắp tay mà đứng, ra dáng khí định thần nhàn, đi phía sau lưng chính là hộ vệ trung thành Càn Liệt sừng sững như một ngọn núi.
Nhìn dáng vẻ Càn Nguyên lúc này cố làm ra vẻ bình thản thong dong nhưng sự nóng vội và cuồng si trong đôi mắt hắn vẫn không thể giấu được.
Hắn xin thế cả đời hắn vinh hoa phú quý đều đã hưởng thụ, cũng chơi qua rất nhiều nữ nhân có tiếng trong Càn Quân Đế Quốc, tham muốn theo đuổi Giao Linh Công Chúa ở Hằng La Đại Hải vì nàng cũng là mỹ nhân thông minh có tiếng ở Tây Châu nhưng hiện tại vẫn chưa thể có được.
Bất quá chưa bao giờ, chưa bao giờ Càn Nguyên ăn ngủ không ngon vì một nữ nhân cho đến khi nhìn thấy Quân Tư Tình.
Hắn mặc kệ nàng xuất thân như thế nào, mặc kệ nàng là em dâu trên danh nghĩa, mặc kệ tất cả.
Hắn chỉ biết mỹ nhân cực phẩm như vậy phải thuộc về hắn, không cần nàng phải làm gì, hắn chỉ cần chiếm hữu nàng như một kiện bảo vật, để ngày đêm nhìn ngắm, chạm vào và thỏa mãn.
Dù chưa từng nói chuyện với Quân Tư Tình một lời nào, dù chưa từng biết tính cách của nàng ra sao, chỉ riêng dung mạo của nàng đã thành công khiến hắn phải điên cuồng thèm muốn đến như vậy.
Càn Nguyên thật sự không hiểu nỗi suy nghĩ của phụ thân mình, hắn đã đích thân đến gặp Càn Quân Thánh Đế hỏi rõ lý do vì sao lại ban mỹ nhân cực phẩm như vậy cho tam đệ.
Càn Quân Thánh Đế chỉ nhàn nhạt trả lời: “Đệ đệ ngươi trời sinh ngu độn đã đáng thương vô cùng, trẫm muốn phần nào bù đắp cho số phận nghiệt ngã của hắn.”
Đối với đáp án như thế Càn Nguyên chỉ âm thầm cười lạnh.
Hơn ai hết hắn hiểu rõ phụ thân của mình cũng là tên háo sắc còn hơn chính mình, làm sao dễ dàng ban Quân Tư Tình cho tam đệ ngu xuẩn?
Càn Nguyên trong lòng đã có phán đoán phụ thân làm vậy chắc chắn là có mục đích sâu xa nào đó, tuy nhiên lý do bên trong là gì hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân thật sự là gì, Quân Tư Tình phải là của hắn.
Nếu đánh mất mỹ nhân như thế, dù nắm cả thiên hạ trong tay cũng có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ đến đây ánh mắt của Càn Nguyên dần trở nên kiên định.
“Thái Tử rồng đến nhà tôm, thật khiến lão già nát rượu này cảm thấy vinh hạnh, ức…” Giọng điệu lèm nhèm và tiếng nấc cục của Tửu Tiên Tán Nhân từ thiên không rơi xuống.
“Haha, bổn Thái Tử vẫn luôn nghe phụ thân hết lời tán dương Tửu Tiên Trưởng Lão là cường giả hàng đầu của Đế Quốc chúng ta, lấy sức một mình ngăn trở toàn bộ Vĩnh Dạ Thung Lũng, trong lòng cung kính vô cùng…” Càn Nguyên khéo léo chắp tay cao giọng nói lời nể phục:
“Tam hiền đệ lại vinh hạnh được bái trưởng lão làm sư, người đại ca như ta cực kỳ vui mừng, nay quyết định đến đây với hai mục đích, trước là mang theo Hải Hồn Tửu vấn an Tửu Tiên Trưởng Lão, sau là thăm nom tam đệ, xem thử tiến triển của hắn…”
“Hải Hồn Tửu?” Giọng của Tửu Tiên thoáng cái hưng phấn hẳn lên:
“Đây có phải loại rượu khét tiếng ở Hằng La Đại Hải, chỉ có Hải Hồn Tộc nắm giữ phương pháp ngâm ủ?”
“Kiến thức của Tửu Tiên Trưởng Lão quả nhiên bất phàm.” Càn Nguyên tự hào giới thiệu:
“Hải Hồn Tửu là đặc sản của Hải Hồn Tộc, đây là chủng tộc Hồn Tu có khả năng biến Linh Hồn của mình thành Thủy Thuộc Tính hòa cùng dòng nước, sống dưới vực sâu đại dương, Hải Hồn Tửu được Hải Hồn Tộc ngâm ủ ở nhiệt độ bút giá hàng chục vạn dặm dưới mực nước biển bằng phương pháp độc đáo.”
“Nghe đồn uống vào một ngụm Hải Hồn Tửu, linh hồn của ngươi liền thư thái như hòa cùng biển rộng mênh mông, chìm đắm vào giấc ngủ trong vòng tay của mẹ đại dương âu yếm, bổn Thái Tử phải tiêu tốn cái giá rất lớn mới đạt được một vò, ngay cả phụ hoàng của ta cũng chưa được nếm thử đấy.”
“Toàn bộ Càn Quân Đế Quốc e rằng người đủ tư cách nếm thử Hải Hồn Tửu đầu tiên không ai khác ngoài người xem rượu ngon như bằng hữu là Tửu Tiên Trưởng Lão.”
Lạc Nam nằm trên lưng trâu nghe Càn Nguyên khua môi múa mép vang vọng núi rừng mà âm thầm chép miệng, con hàng này đúng là khôn khéo vô cùng, miệng nở hoa sen, nói đến mức tưởng như Tửu Tiên Tán Nhân vượt qua cả Càn Quân Thánh Đế vậy, công phu bợ đít lô hỏa thuần thanh vô cùng, khiến người ta khó lòng phản cảm.
Quả nhiên Tửu Tiên được khen đúng chỗ âm thầm đắc ý, hưng phấn cao giọng khen hay:
“Nói rất hay, mời Thái Tử quang lâm Tửu Sơn, đừng chê nhà cửa thiếu thốn.”
Như chỉ chờ có thể, Càn Nguyên và Càn Liệt lập tức phá không bay vọt lên đỉnh, liếc mắt nhìn quanh, Càn Nguyên ngửa đầu cảm khái:
“Hòa mình cùng thiên nhiên, làm bạn cùng sơn thủy, đắm chìm vào men say…cuộc đời vô tư lự như vậy thật sự khiến bổn Thái Tử ngưỡng mộ vô cùng, chỉ tiếc số phận bắt ta phải gánh vác giang sơn xã tắc trên vai, vì toàn bộ Càn Quân Đế Quốc phồn vinh mà không ngừng cố gắng, thật sự không dứt ra được…”
“Thái Tử tuổi tác còn trẻ đã biết vì nước vì dân suy nghĩ, thật là chuyện đáng mừng của Đế Quốc chúng ta!” Tửu Tiên Tán Nhân tán thưởng không dứt miệng:
“Mời vào nhà!”
“Tốt.” Càn Nguyên chắp tay: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hắn đi vào nhà sàn cùng Tửu Tiên thưởng thức Hải Hồn Tửu.
Càn Liệt đứng ở bên ngoài canh giữ không tiến vào, thân phận của hắn còn không đủ.
…
Cùng thời điểm đó, Quân Tư Tình cũng nở nụ cười nửa miệng khinh thường trước màn tâng bóc qua lại giữa Càn Nguyên và lão già Tửu Tiên.
Đều là loại người đạo đức giả trong bụng chứa đao lại ra vẻ thưởng thức đối phương.
Bất quá nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình nhằm mưu hại Lạc Gia, làm sao lại không giống bọn hắn chứ?
Hết cách rồi, nàng từ khi còn nhỏ đã bị Càn Quân Thánh Đế nử nuôi nửa nhốt, chưa từng có ngày biết mùi tự do.
Nguyên Giới mênh mông vô hạn, đất trời bốn biển là nhà của tất cả tu sĩ trong thiên hạ nhưng lại chẳng có nơi nào thuộc về bản thân nàng.
Bởi vì ở ngoài kia là Sắc Quỷ Tộc và Quang Thần Tộc có thể diệt sát nàng bất cứ lúc nào nếu như phát hiện.
Có đôi khi Quân Tư Tình thầm nghĩ mục đích và lý do tồn tại của chính mình là gì?
Nàng cũng không biết nữa…
Thỉnh thoảng nàng hờn trách, oán hận phụ thân và mẫu thân đã sinh ra mình, để bản thân chảy hai dòng máu thù hận, trở thành kẻ lạc loài, vết nhơ trong mắt hai chủng tộc quen thói cao cao tại thượng.
Nàng chỉ biết rằng mình muốn được sống, muốn được đi khắp thiên địa nam bắc, muốn được trải nghiệm thế gian phồn hoa.
Mà Càn Quân Thánh Đế lại là người đang nắm giữ tính mạng của nàng, nàng phải làm theo nhiệm vụ của hắn.
Ở trước một vị Thánh Đế sắp đột phá Chí Tôn, nữ Thánh Vương như nàng thật sự không tìm ra giải pháp chống lại.
Thứ duy nhất để nàng bảo toàn trong sạch đến ngày hôm nay có lẽ chính là dung mạo đủ khiến tâm cảnh Thánh Đế lung lay sụp đổ.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Chợt thân thể có chút nhẹ rung, một khối Truyền Âm Ngọc nàng mang theo bên người phản ứng.
Quân Tư Tình vội vàng lấy ra Truyền Âm Ngọc.
“Vì sao? đã một năm rồi vì sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành? Nàng có biết trẫm sắp phát rồ rồi không hả?”
Từ bên trong truyền ra thanh âm dồn dập và mất kiên nhẫn của Càn Quân Thánh Đế.
Hiển nhiên lão cẩu này chẳng khác Càn Nguyên là mấy, xa cách Quân Tư Tình không được ngắm nhìn nàng khiến hắn sắp không thể chịu đựng nổi.
Một năm đối với tu sĩ chỉ là chớp mắt, nhưng đối với Càn Quân Thánh Đế như vừa trải qua một thời đại.
Điều này cũng khiến hắn bất mãn.
Theo đánh giá và nhận định của Càn Quân, với tư sắc của Quân Tư Tình mê hoặc Lạc Nam dễ như trở bàn tay, chỉ cần một lần xuất động là cá lập tức cắn câu, vì sao phải bắt hắn chờ đến tận một năm?
“Bệ hạ có điều không biết…” Quân Tư Tình chậm rãi lắc đầu, đem mọi diễn biến nói ra:
“Lạc Nam mặc dù thật sự mê luyến ta vô cùng nhưng hắn lại cảm thấy tự ti khi đối mặt với ta, không dám chạm vào sợ làm vấy bẩn ta, lần đầu tiên tiếp xúc còn đẩy ta ra thật xa hắn.”
Nhắc đến chuyện lần đó, bầu ngực màu mỡ của nàng có chút nóng lên.
Quân Tư Tình hít một hơi, thể chất của Sắc Quỷ thật sự mẫn cảm quá.
Phía bên kia Càn Quân Thánh Đế trầm mặc trước đáp án của nàng, hiển nhiên cũng không lường trước kết quả như vậy.
Bất quá nghĩ đến cũng hợp tình hợp lý, ngay cả hắn là Thánh Đế cũng phải rung động tột đỉnh vì Quân Tư Tình, Lạc Nam chỉ là một hậu bối phế vật tâm cảnh yếu kém, sinh ra sự tự ti mặc cảm cũng phải.
“Xem ra trẫm dùng đao mổ trâu giết gà rồi, kế hoạch lần này vốn không nên cử nàng đi làm, sẽ bị phản tác dụng…” Càn Quân Thánh Đế tiếc hận nói:
“Lẽ ra ngay từ đầu ta chỉ cần cử đi một nữ nhân hơi có chút nhan sắc là được.”
Quân Tư Tình nghe xong có chút hoảng, hiếm hoi lắm nàng mới có cơ hội rời khỏi Thánh Cung ngột ngạt như lồng giam, làm bạn với núi rừng một năm qua khiến nàng vô cùng dễ chịu, lo lắng Càn Quân Thánh Đế sẽ triệu tập nàng trở về ngay lập tức.
Nàng liền tự tin đáp: “Bất quá mong bệ hạ yên tâm, hắn sắp không giữ vững lý trí được bao lâu nữa, ta cam đoan lần sau sẽ có lý do đường hoàng chính chính lấy mạng hắn!”
Càn Quân Thánh Đế hơi nhíu mày, hắn thật sự nhớ nhung Quân Tư Tình, hầu như nhiều năm qua mỗi ngày hắn đều phải từ xa xa ngắm nhìn nàng một lần.
Bất quá nghĩ đến kế hoạch lần này đã tốn công bố trí, lúc này tìm nữ nhân khác đưa đến Tửu Sơn đã không thích hợp, chỉ có thể gật đầu:
“Thôi được rồi, tối đa một năm nữa…trẫm muốn thấy nàng có mặt tại Thánh Cung!”
Nói xong liền cắt đứt Truyền Âm Ngọc như sợ mình sẽ thay đổi ý định.
Quân Tư Tình ngồi thất thần, siết chặt Truyền Âm Ngọc trong tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn về đường chân trời, nở nụ cười thê mỹ:
“Tự do…khó đến thế sao?”
Vi…vu…vi…vu…vi…vu…
Vô cùng đột ngột, tiếng tiêu hòa theo làn gió du dương từ xa xa truyền đến vô thức rót vào tai Quân Tư Tình.
Phóng khoáng, tiêu dao tự tại không trói buộc, làm bạn cùng non sông trời đất, ngao du sơn thủy…
Thật thần diệu, tiếng tiêu vậy mà như vẽ nên một bức tranh tự do hiện lên trước mắt Quân Tư Tình.
Khát vọng nhất trong lòng ở khoảnh khắc này bị chạm tới, nàng vô thức đứng lên tìm đến phương hướng phát ra tiếng tiêu kia…
Phía sau đỉnh núi quen thuộc, dưới ánh chiều tà hoàng hôn cùng vầng mặt trời đỏ rực như lửa, nam nhân tuấn lãng mặc nông y màu nâu đã cũ tùy ý nằm trên lưng trâu, miệng thổi tiêu, mắt ngắm nhìn bốn phương tám hướng…
“Lại là hắn?” Quân Tư Tình tròng mắt ngưng tụ, vạn phần không nghĩ đến người có thể thổi lên khúc tiêu chạm đến đáy lòng mình lại là nam nhân mình luôn xem thường.
Lạc Nam dường như không phát hiện sự tồn tại của giai nhân, hắn vẫn thả hồn theo gió chiều, ngắm nhìn hoàng hôn, xem trâu gặm cỏ, miệng thổi tiêu theo ý thích.
Mãi đến khi miệng có chút khô hắn mới dừng lại.
“Một khúc vừa rồi tên gọi là gì?” Quân Tư Tình đã bước đến gần hỏi.
Nàng mặc váy dài cao quý lộng lẫy, đứng cạnh bên thanh niên nghèo hèn cưỡi trâu, cảnh tượng đặc biệt đối lập.
“Tiếu Ngạo Giang Hồ…” Lạc Nam nhoẻn miệng cười đáp.
“Tiếu Ngạo Giang Hồ?!” Toàn thân Quân Tư Tình thoáng chấn động, ánh mắt có chút ướt át, hay cho một khúc tiếu ngạo…
“Vẫn chưa hay lắm, thật ra nó là một khúc cầm tiêu hòa tấu, chỉ tiếc ta chỉ có một mình.” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Ngươi vì sao đột nhiên thổi lên khúc này?” Quân Tư Tình nhìn chằm chằm hắn, nàng hoài nghi nam nhân này cố ý làm vậy gây nên sự để tâm của mình.
Lạc Nam ngồi dậy trên lưng trâu, chán nãn nói:
“Ta đang hào hoa phong nhã, lưu tình khắp nơi…đột nhiên bị giáng thánh chỉ đến nơi này làm ruộng, một năm qua khác nào bị giam cầm? tức cảnh sinh tình, mong muốn tự do nên thổi khúc Tiếu Ngạo Giang Hồn để giải sầu một chút mà thôi…”
“Phi!” Quân Tư Tình nhẹ xì một miệng, hành vi như thế quả nhiên đúng với tác phong của tên này, xem ra là nàng tự ảo tưởng, hắn thổi khúc sáo kia không liên quan gì đến nàng.
Nàng thầm nghĩ ngươi chỉ mới trải qua một năm, còn ta đã bao nhiêu năm không có tự do?
Trong lúc nhất thời có chút đồng cảm với Lạc Nam.
Chợt lại nghe hắn bâng quơ nói: “Bất quá hiện tại ta không còn cảm thấy nhàm chán nữa, cũng chẳng cảm thấy bị trói buộc tự do, nơi này rất không tệ, giống như nhà của ta vậy.”
“Tại sao ?” Quân Tư Tình khó hiểu.
“Bởi vì nơi này có nữ thần nha.” Lạc Nam hai mắt đầy mê say:
“Nơi nào có Tư Tình, nơi đó chính là nhà…”
Quân Tư Tình ngẩn ngơ…
…
Chúc cả nhà tối đầu tuần vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
Con Đường Bá Chủ
“Đáng ghét, tên khốn kiếp đó đến đây làm gì?”
Nghe thấy âm thanh dưới chân núi vọng lên, trong lòng Quân Tư Tình thoáng cái liền trầm xuống.
Liên tưởng đến ngày nàng được Càn Quân Thánh Đế giao mệnh lệnh tạm thời lấy danh nghĩa Thái Tử Phi đi cùng Tam Thánh Tử, Càn Nguyên vì muốn ra dáng đại ca đến chúc mừng đệ đệ thành gia lập thất nên vô tình nhìn thấy nàng.
Quân Tư Tình không thể quên được ánh mắt ghê tởm khi đó của hắn khi nhìn thấy nàng, đó là một đôi mắt hừng hực dục hỏa, tham lam, điên cuồng như dã thú lên cơn động dục khiến nàng rợn cả gai óc.
Đó giống như ánh mắt của một tên thợ săn khi nhìn thấy con mồi, khao khát muốn săn bắn được.
So với biểu lộ khi đó của Càn Nguyên, nàng cảm thấy tiểu tử Lạc Nam tuy rằng tham hoa háo sắc nhưng trong đôi mắt của hắn chỉ có sự mê luyến như người mất hồn đáng yêu hơn rất nhiều.
Vì vậy khi nghe Càn Nguyên đến bái phỏng Tửu Tiên, nàng liền đoán ra việc tên này đến đây chắc chắn có liên quan đến mình, trong lúc nhất thời chẳng còn chút tâm trạng nào.
Chẳng thèm nói với Lạc Nam thêm một lời, Quân Tư Tình nhanh chóng đạp không biến mất, nàng phải tìm cách tránh mặt Càn Nguyên.
“Nữ thần của ta đi đâu thế?” Lạc Nam từ xa luyến tiếc nói vọng theo, chỉ là Quân Tư Tình lúc này cũng lười để ý đến hắn.
Nhìn theo bờ môi và vòng eo lắc lư khuất dần xa, Lạc Nam thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm mừng rỡ.
Việc Càn Nguyên bất ngờ đến đây làm Quân Tư Tình khó chịu nhưng lại khiến hắn vui vẻ.
Suốt một năm qua hắn luôn nghĩ cách rời khỏi cục diện bế tắc hiện giờ, bị Thánh Hoàng như Tửu Tiên giám sát thật sự không hề dễ chịu chút nào.
Vậy nên Càn Nguyên đến đây nói không chừng sẽ vô tình tạo ra thời cơ cho hắn phá vỡ cục diện bế tắc.
Bởi vì Tửu Tiên cũng phải phân tâm chú ý đến Càn Nguyên.
Không cần nói cũng biết mục đích Càn Nguyên đến đây là vì Quân Tư Tình, kiểu gì tên này cũng sẽ làm ra một số hành động.
Cử ra sát thủ ám sát đệ đệ ruột để cướp Quân Tư Tình hắn còn dám làm, thử hỏi còn chuyện gì mà Càn Nguyên không dám?
Chỉ cần Lạc Nam có thể lợi dụng, nói không chừng sẽ thành công đạt được ý đồ.
Nghĩ đến đây hắn mỉm cười nằm xuống lưng trâu, chờ đợi thời cơ.
“Chuyện tiếp theo phải xem biểu hiện của Càn Nguyên ngươi rồi, một kẻ đầy bụng nham hiểm như ngươi đừng khiến ta thất vọng a…” Lạc Nam hứng thú thì thào.
…
Dưới chân Tửu Sơn, Càn Nguyên Thái Tử chắp tay mà đứng, ra dáng khí định thần nhàn, đi phía sau lưng chính là hộ vệ trung thành Càn Liệt sừng sững như một ngọn núi.
Nhìn dáng vẻ Càn Nguyên lúc này cố làm ra vẻ bình thản thong dong nhưng sự nóng vội và cuồng si trong đôi mắt hắn vẫn không thể giấu được.
Hắn xin thế cả đời hắn vinh hoa phú quý đều đã hưởng thụ, cũng chơi qua rất nhiều nữ nhân có tiếng trong Càn Quân Đế Quốc, tham muốn theo đuổi Giao Linh Công Chúa ở Hằng La Đại Hải vì nàng cũng là mỹ nhân thông minh có tiếng ở Tây Châu nhưng hiện tại vẫn chưa thể có được.
Bất quá chưa bao giờ, chưa bao giờ Càn Nguyên ăn ngủ không ngon vì một nữ nhân cho đến khi nhìn thấy Quân Tư Tình.
Hắn mặc kệ nàng xuất thân như thế nào, mặc kệ nàng là em dâu trên danh nghĩa, mặc kệ tất cả.
Hắn chỉ biết mỹ nhân cực phẩm như vậy phải thuộc về hắn, không cần nàng phải làm gì, hắn chỉ cần chiếm hữu nàng như một kiện bảo vật, để ngày đêm nhìn ngắm, chạm vào và thỏa mãn.
Dù chưa từng nói chuyện với Quân Tư Tình một lời nào, dù chưa từng biết tính cách của nàng ra sao, chỉ riêng dung mạo của nàng đã thành công khiến hắn phải điên cuồng thèm muốn đến như vậy.
Càn Nguyên thật sự không hiểu nỗi suy nghĩ của phụ thân mình, hắn đã đích thân đến gặp Càn Quân Thánh Đế hỏi rõ lý do vì sao lại ban mỹ nhân cực phẩm như vậy cho tam đệ.
Càn Quân Thánh Đế chỉ nhàn nhạt trả lời: “Đệ đệ ngươi trời sinh ngu độn đã đáng thương vô cùng, trẫm muốn phần nào bù đắp cho số phận nghiệt ngã của hắn.”
Đối với đáp án như thế Càn Nguyên chỉ âm thầm cười lạnh.
Hơn ai hết hắn hiểu rõ phụ thân của mình cũng là tên háo sắc còn hơn chính mình, làm sao dễ dàng ban Quân Tư Tình cho tam đệ ngu xuẩn?
Càn Nguyên trong lòng đã có phán đoán phụ thân làm vậy chắc chắn là có mục đích sâu xa nào đó, tuy nhiên lý do bên trong là gì hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân thật sự là gì, Quân Tư Tình phải là của hắn.
Nếu đánh mất mỹ nhân như thế, dù nắm cả thiên hạ trong tay cũng có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ đến đây ánh mắt của Càn Nguyên dần trở nên kiên định.
“Thái Tử rồng đến nhà tôm, thật khiến lão già nát rượu này cảm thấy vinh hạnh, ức…” Giọng điệu lèm nhèm và tiếng nấc cục của Tửu Tiên Tán Nhân từ thiên không rơi xuống.
“Haha, bổn Thái Tử vẫn luôn nghe phụ thân hết lời tán dương Tửu Tiên Trưởng Lão là cường giả hàng đầu của Đế Quốc chúng ta, lấy sức một mình ngăn trở toàn bộ Vĩnh Dạ Thung Lũng, trong lòng cung kính vô cùng…” Càn Nguyên khéo léo chắp tay cao giọng nói lời nể phục:
“Tam hiền đệ lại vinh hạnh được bái trưởng lão làm sư, người đại ca như ta cực kỳ vui mừng, nay quyết định đến đây với hai mục đích, trước là mang theo Hải Hồn Tửu vấn an Tửu Tiên Trưởng Lão, sau là thăm nom tam đệ, xem thử tiến triển của hắn…”
“Hải Hồn Tửu?” Giọng của Tửu Tiên thoáng cái hưng phấn hẳn lên:
“Đây có phải loại rượu khét tiếng ở Hằng La Đại Hải, chỉ có Hải Hồn Tộc nắm giữ phương pháp ngâm ủ?”
“Kiến thức của Tửu Tiên Trưởng Lão quả nhiên bất phàm.” Càn Nguyên tự hào giới thiệu:
“Hải Hồn Tửu là đặc sản của Hải Hồn Tộc, đây là chủng tộc Hồn Tu có khả năng biến Linh Hồn của mình thành Thủy Thuộc Tính hòa cùng dòng nước, sống dưới vực sâu đại dương, Hải Hồn Tửu được Hải Hồn Tộc ngâm ủ ở nhiệt độ bút giá hàng chục vạn dặm dưới mực nước biển bằng phương pháp độc đáo.”
“Nghe đồn uống vào một ngụm Hải Hồn Tửu, linh hồn của ngươi liền thư thái như hòa cùng biển rộng mênh mông, chìm đắm vào giấc ngủ trong vòng tay của mẹ đại dương âu yếm, bổn Thái Tử phải tiêu tốn cái giá rất lớn mới đạt được một vò, ngay cả phụ hoàng của ta cũng chưa được nếm thử đấy.”
“Toàn bộ Càn Quân Đế Quốc e rằng người đủ tư cách nếm thử Hải Hồn Tửu đầu tiên không ai khác ngoài người xem rượu ngon như bằng hữu là Tửu Tiên Trưởng Lão.”
Lạc Nam nằm trên lưng trâu nghe Càn Nguyên khua môi múa mép vang vọng núi rừng mà âm thầm chép miệng, con hàng này đúng là khôn khéo vô cùng, miệng nở hoa sen, nói đến mức tưởng như Tửu Tiên Tán Nhân vượt qua cả Càn Quân Thánh Đế vậy, công phu bợ đít lô hỏa thuần thanh vô cùng, khiến người ta khó lòng phản cảm.
Quả nhiên Tửu Tiên được khen đúng chỗ âm thầm đắc ý, hưng phấn cao giọng khen hay:
“Nói rất hay, mời Thái Tử quang lâm Tửu Sơn, đừng chê nhà cửa thiếu thốn.”
Như chỉ chờ có thể, Càn Nguyên và Càn Liệt lập tức phá không bay vọt lên đỉnh, liếc mắt nhìn quanh, Càn Nguyên ngửa đầu cảm khái:
“Hòa mình cùng thiên nhiên, làm bạn cùng sơn thủy, đắm chìm vào men say…cuộc đời vô tư lự như vậy thật sự khiến bổn Thái Tử ngưỡng mộ vô cùng, chỉ tiếc số phận bắt ta phải gánh vác giang sơn xã tắc trên vai, vì toàn bộ Càn Quân Đế Quốc phồn vinh mà không ngừng cố gắng, thật sự không dứt ra được…”
“Thái Tử tuổi tác còn trẻ đã biết vì nước vì dân suy nghĩ, thật là chuyện đáng mừng của Đế Quốc chúng ta!” Tửu Tiên Tán Nhân tán thưởng không dứt miệng:
“Mời vào nhà!”
“Tốt.” Càn Nguyên chắp tay: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hắn đi vào nhà sàn cùng Tửu Tiên thưởng thức Hải Hồn Tửu.
Càn Liệt đứng ở bên ngoài canh giữ không tiến vào, thân phận của hắn còn không đủ.
…
Cùng thời điểm đó, Quân Tư Tình cũng nở nụ cười nửa miệng khinh thường trước màn tâng bóc qua lại giữa Càn Nguyên và lão già Tửu Tiên.
Đều là loại người đạo đức giả trong bụng chứa đao lại ra vẻ thưởng thức đối phương.
Bất quá nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình nhằm mưu hại Lạc Gia, làm sao lại không giống bọn hắn chứ?
Hết cách rồi, nàng từ khi còn nhỏ đã bị Càn Quân Thánh Đế nử nuôi nửa nhốt, chưa từng có ngày biết mùi tự do.
Nguyên Giới mênh mông vô hạn, đất trời bốn biển là nhà của tất cả tu sĩ trong thiên hạ nhưng lại chẳng có nơi nào thuộc về bản thân nàng.
Bởi vì ở ngoài kia là Sắc Quỷ Tộc và Quang Thần Tộc có thể diệt sát nàng bất cứ lúc nào nếu như phát hiện.
Có đôi khi Quân Tư Tình thầm nghĩ mục đích và lý do tồn tại của chính mình là gì?
Nàng cũng không biết nữa…
Thỉnh thoảng nàng hờn trách, oán hận phụ thân và mẫu thân đã sinh ra mình, để bản thân chảy hai dòng máu thù hận, trở thành kẻ lạc loài, vết nhơ trong mắt hai chủng tộc quen thói cao cao tại thượng.
Nàng chỉ biết rằng mình muốn được sống, muốn được đi khắp thiên địa nam bắc, muốn được trải nghiệm thế gian phồn hoa.
Mà Càn Quân Thánh Đế lại là người đang nắm giữ tính mạng của nàng, nàng phải làm theo nhiệm vụ của hắn.
Ở trước một vị Thánh Đế sắp đột phá Chí Tôn, nữ Thánh Vương như nàng thật sự không tìm ra giải pháp chống lại.
Thứ duy nhất để nàng bảo toàn trong sạch đến ngày hôm nay có lẽ chính là dung mạo đủ khiến tâm cảnh Thánh Đế lung lay sụp đổ.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Chợt thân thể có chút nhẹ rung, một khối Truyền Âm Ngọc nàng mang theo bên người phản ứng.
Quân Tư Tình vội vàng lấy ra Truyền Âm Ngọc.
“Vì sao? đã một năm rồi vì sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành? Nàng có biết trẫm sắp phát rồ rồi không hả?”
Từ bên trong truyền ra thanh âm dồn dập và mất kiên nhẫn của Càn Quân Thánh Đế.
Hiển nhiên lão cẩu này chẳng khác Càn Nguyên là mấy, xa cách Quân Tư Tình không được ngắm nhìn nàng khiến hắn sắp không thể chịu đựng nổi.
Một năm đối với tu sĩ chỉ là chớp mắt, nhưng đối với Càn Quân Thánh Đế như vừa trải qua một thời đại.
Điều này cũng khiến hắn bất mãn.
Theo đánh giá và nhận định của Càn Quân, với tư sắc của Quân Tư Tình mê hoặc Lạc Nam dễ như trở bàn tay, chỉ cần một lần xuất động là cá lập tức cắn câu, vì sao phải bắt hắn chờ đến tận một năm?
“Bệ hạ có điều không biết…” Quân Tư Tình chậm rãi lắc đầu, đem mọi diễn biến nói ra:
“Lạc Nam mặc dù thật sự mê luyến ta vô cùng nhưng hắn lại cảm thấy tự ti khi đối mặt với ta, không dám chạm vào sợ làm vấy bẩn ta, lần đầu tiên tiếp xúc còn đẩy ta ra thật xa hắn.”
Nhắc đến chuyện lần đó, bầu ngực màu mỡ của nàng có chút nóng lên.
Quân Tư Tình hít một hơi, thể chất của Sắc Quỷ thật sự mẫn cảm quá.
Phía bên kia Càn Quân Thánh Đế trầm mặc trước đáp án của nàng, hiển nhiên cũng không lường trước kết quả như vậy.
Bất quá nghĩ đến cũng hợp tình hợp lý, ngay cả hắn là Thánh Đế cũng phải rung động tột đỉnh vì Quân Tư Tình, Lạc Nam chỉ là một hậu bối phế vật tâm cảnh yếu kém, sinh ra sự tự ti mặc cảm cũng phải.
“Xem ra trẫm dùng đao mổ trâu giết gà rồi, kế hoạch lần này vốn không nên cử nàng đi làm, sẽ bị phản tác dụng…” Càn Quân Thánh Đế tiếc hận nói:
“Lẽ ra ngay từ đầu ta chỉ cần cử đi một nữ nhân hơi có chút nhan sắc là được.”
Quân Tư Tình nghe xong có chút hoảng, hiếm hoi lắm nàng mới có cơ hội rời khỏi Thánh Cung ngột ngạt như lồng giam, làm bạn với núi rừng một năm qua khiến nàng vô cùng dễ chịu, lo lắng Càn Quân Thánh Đế sẽ triệu tập nàng trở về ngay lập tức.
Nàng liền tự tin đáp: “Bất quá mong bệ hạ yên tâm, hắn sắp không giữ vững lý trí được bao lâu nữa, ta cam đoan lần sau sẽ có lý do đường hoàng chính chính lấy mạng hắn!”
Càn Quân Thánh Đế hơi nhíu mày, hắn thật sự nhớ nhung Quân Tư Tình, hầu như nhiều năm qua mỗi ngày hắn đều phải từ xa xa ngắm nhìn nàng một lần.
Bất quá nghĩ đến kế hoạch lần này đã tốn công bố trí, lúc này tìm nữ nhân khác đưa đến Tửu Sơn đã không thích hợp, chỉ có thể gật đầu:
“Thôi được rồi, tối đa một năm nữa…trẫm muốn thấy nàng có mặt tại Thánh Cung!”
Nói xong liền cắt đứt Truyền Âm Ngọc như sợ mình sẽ thay đổi ý định.
Quân Tư Tình ngồi thất thần, siết chặt Truyền Âm Ngọc trong tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn về đường chân trời, nở nụ cười thê mỹ:
“Tự do…khó đến thế sao?”
Vi…vu…vi…vu…vi…vu…
Vô cùng đột ngột, tiếng tiêu hòa theo làn gió du dương từ xa xa truyền đến vô thức rót vào tai Quân Tư Tình.
Phóng khoáng, tiêu dao tự tại không trói buộc, làm bạn cùng non sông trời đất, ngao du sơn thủy…
Thật thần diệu, tiếng tiêu vậy mà như vẽ nên một bức tranh tự do hiện lên trước mắt Quân Tư Tình.
Khát vọng nhất trong lòng ở khoảnh khắc này bị chạm tới, nàng vô thức đứng lên tìm đến phương hướng phát ra tiếng tiêu kia…
Phía sau đỉnh núi quen thuộc, dưới ánh chiều tà hoàng hôn cùng vầng mặt trời đỏ rực như lửa, nam nhân tuấn lãng mặc nông y màu nâu đã cũ tùy ý nằm trên lưng trâu, miệng thổi tiêu, mắt ngắm nhìn bốn phương tám hướng…
“Lại là hắn?” Quân Tư Tình tròng mắt ngưng tụ, vạn phần không nghĩ đến người có thể thổi lên khúc tiêu chạm đến đáy lòng mình lại là nam nhân mình luôn xem thường.
Lạc Nam dường như không phát hiện sự tồn tại của giai nhân, hắn vẫn thả hồn theo gió chiều, ngắm nhìn hoàng hôn, xem trâu gặm cỏ, miệng thổi tiêu theo ý thích.
Mãi đến khi miệng có chút khô hắn mới dừng lại.
“Một khúc vừa rồi tên gọi là gì?” Quân Tư Tình đã bước đến gần hỏi.
Nàng mặc váy dài cao quý lộng lẫy, đứng cạnh bên thanh niên nghèo hèn cưỡi trâu, cảnh tượng đặc biệt đối lập.
“Tiếu Ngạo Giang Hồ…” Lạc Nam nhoẻn miệng cười đáp.
“Tiếu Ngạo Giang Hồ?!” Toàn thân Quân Tư Tình thoáng chấn động, ánh mắt có chút ướt át, hay cho một khúc tiếu ngạo…
“Vẫn chưa hay lắm, thật ra nó là một khúc cầm tiêu hòa tấu, chỉ tiếc ta chỉ có một mình.” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Ngươi vì sao đột nhiên thổi lên khúc này?” Quân Tư Tình nhìn chằm chằm hắn, nàng hoài nghi nam nhân này cố ý làm vậy gây nên sự để tâm của mình.
Lạc Nam ngồi dậy trên lưng trâu, chán nãn nói:
“Ta đang hào hoa phong nhã, lưu tình khắp nơi…đột nhiên bị giáng thánh chỉ đến nơi này làm ruộng, một năm qua khác nào bị giam cầm? tức cảnh sinh tình, mong muốn tự do nên thổi khúc Tiếu Ngạo Giang Hồn để giải sầu một chút mà thôi…”
“Phi!” Quân Tư Tình nhẹ xì một miệng, hành vi như thế quả nhiên đúng với tác phong của tên này, xem ra là nàng tự ảo tưởng, hắn thổi khúc sáo kia không liên quan gì đến nàng.
Nàng thầm nghĩ ngươi chỉ mới trải qua một năm, còn ta đã bao nhiêu năm không có tự do?
Trong lúc nhất thời có chút đồng cảm với Lạc Nam.
Chợt lại nghe hắn bâng quơ nói: “Bất quá hiện tại ta không còn cảm thấy nhàm chán nữa, cũng chẳng cảm thấy bị trói buộc tự do, nơi này rất không tệ, giống như nhà của ta vậy.”
“Tại sao ?” Quân Tư Tình khó hiểu.
“Bởi vì nơi này có nữ thần nha.” Lạc Nam hai mắt đầy mê say:
“Nơi nào có Tư Tình, nơi đó chính là nhà…”
Quân Tư Tình ngẩn ngơ…
…
Chúc cả nhà tối đầu tuần vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 1918: Một khúc chạm đáy lòng
10.0/10 từ 31 lượt.